Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
-
Chương 54: Giáo chủ muộn tao (phiên ngoại 1)
**
Một năm kia, hắn còn chưa phải giáo chủ Ma giáo, mà nàng, cũng chỉ là một tiểu cô nương thiện lương, mới vừa bước chân vào giang hồ.
Hắn nhận được nhiệm vụ đi ám sát tiểu thư phủ Thừa tướng, nhưng không hề nghĩ tới, tiểu thư phủ Thừa tướng không phải là người dễ chọc như vậy.
Nàng ta đã sớm biết di nương muốn thuê người đến ám sát mình, nên nàng ta tương kế tựu kế, nhưng không ngờ chính hắn lại bị trọng thương.
Ở bên hồ kia, hắn gặp qua một người khiến mình cả đời không thể quên được. Cô bé có khuôn mặt tinh xảo nhìn hắn không chớp mắt, một vòng hoa đội trên mái tóc dài đen nhánh vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nàng trong suốt sáng ngời.
Trên người nàng mặc một áo choàng màu tím, bên trong là chiếc váy trắng tinh, tầng tầng lớp lớp trên chiếc váy là những đoá hoa màu hồng phấn.
Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo những cánh hoa đào bay đầy trời, nàng tựa như một tiên nữ đi lạc chốn nhân gian, xung quanh là hoa đào bay tán loạn
Cô bé tựa hồ cười một chút với hắn, nụ cười ấy giống như cơn gió mát lạnh vào sáng sớm, như tia nắng mặt trời chiếu vào trong tim, cảm giác không thể nói ra thành lời, chỉ biết mình không thể rời mắt được.
Lúc đó hắn đang bị trọng thương, còn nghĩ là nàng sẽ nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng hắn không hề nghĩ, nàng lại kích động chạy tới với vẻ mặt lo lắng, nôn nóng giúp mình rịt thuốc.
Trong giọng nói dịu dàng của nàng, hắn chậm rãi lâm vào hôn mê, lúc hắn tỉnh lại, nàng đã không còn ở đây nữa.
Chỉ là, ở trên ngực hắn, còn thắt một cái nơ bướm...... Nhìn qua có vẻ ấu trĩ, nhưng sâu trong lòng hắn lúc này đã ẩn chứa hình bóng của một người.
Một năm kia, hắn còn chưa phải giáo chủ Ma giáo, mà nàng, cũng chỉ là một tiểu cô nương thiện lương, mới vừa bước chân vào giang hồ.
Hắn nhận được nhiệm vụ đi ám sát tiểu thư phủ Thừa tướng, nhưng không hề nghĩ tới, tiểu thư phủ Thừa tướng không phải là người dễ chọc như vậy.
Nàng ta đã sớm biết di nương muốn thuê người đến ám sát mình, nên nàng ta tương kế tựu kế, nhưng không ngờ chính hắn lại bị trọng thương.
Ở bên hồ kia, hắn gặp qua một người khiến mình cả đời không thể quên được. Cô bé có khuôn mặt tinh xảo nhìn hắn không chớp mắt, một vòng hoa đội trên mái tóc dài đen nhánh vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nàng trong suốt sáng ngời.
Trên người nàng mặc một áo choàng màu tím, bên trong là chiếc váy trắng tinh, tầng tầng lớp lớp trên chiếc váy là những đoá hoa màu hồng phấn.
Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo những cánh hoa đào bay đầy trời, nàng tựa như một tiên nữ đi lạc chốn nhân gian, xung quanh là hoa đào bay tán loạn
Cô bé tựa hồ cười một chút với hắn, nụ cười ấy giống như cơn gió mát lạnh vào sáng sớm, như tia nắng mặt trời chiếu vào trong tim, cảm giác không thể nói ra thành lời, chỉ biết mình không thể rời mắt được.
Lúc đó hắn đang bị trọng thương, còn nghĩ là nàng sẽ nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng hắn không hề nghĩ, nàng lại kích động chạy tới với vẻ mặt lo lắng, nôn nóng giúp mình rịt thuốc.
Trong giọng nói dịu dàng của nàng, hắn chậm rãi lâm vào hôn mê, lúc hắn tỉnh lại, nàng đã không còn ở đây nữa.
Chỉ là, ở trên ngực hắn, còn thắt một cái nơ bướm...... Nhìn qua có vẻ ấu trĩ, nhưng sâu trong lòng hắn lúc này đã ẩn chứa hình bóng của một người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook