Công Chúa
-
Chương 3
Lục Mẫn trước giờ đã được lòng phế đế, lại thêm Thái Tử là huynh đệ cùng mẫu thân. Càng được sủng lên tận trời, thân phận vốn đã từng vô cùng tôn quý.Tính tình Lục Mẫn tuy nói bề ngoài nho nhã, nhưng bên trong lại có phần tự mãn. Tới bây giờ, chàng vẫn không thể thích ứng được việc vương triều của phụ hoàng bị diệt vong. Lại thêm đang yên đang lành rơi vào tay Tống Bình An, không thể tự phản kháng. Vậy nên sáng hôm sau chàng bị người ta dựng dậy, bắt thay hỉ phục. Lục Mẫn nào chịu để yên, một mực phản kháng, một thân võ nghệ của chàng cũng chẳng phải trò mèo. Chỉ là khi Tống Bình An một thân thanh y bước vào, chàng bỗng thấy thân mình cứng ngắc, đột nhiên không thể cử động nổi. Đứng tại chỗ trợn mắt đẹp nhìn nàng.
“ Xem xem, thiếu niên ôn nhuận như ngọc cái gì đây chứ? Chàng xem người của ta đều bị chàng đánh cho tơi tả. “
Tống Bình An đến sát bên chàng, hôm nay nàng không vấn tóc, mà là buộc cao về phía sau. Nhìn lại có phần ngang ngạnh, Lục Mẫn tới bây giờ mới để ý, từ khi vào phủ chàng chưa bao giờ thấy nàng trang điểm. Thay vì đầy son phấn, ăn mặc lại thêm phần tuỳ tiện. Thậm chí một cái trang sức cũng không đeo.
“ Ta không muốn lấy cô!”
Lục Mẫn gằn giọng nói, ánh mắt lúc này lạnh lẽo vô cùng. Đổi lại chỉ là một nụ cười hờ hững của nàng.
“ Ta thích chàng, ta phải thành thân với chàng. Lục Mẫn ta nói cho chàng biết, Tống Bình An ta cho dù không thể làm người con gái duy nhất của chàng, cũng phải là người đầu tiên của chàng. Chàng nói ta cố chấp cũng được, ta điên cũng được, ít ra vẫn còn nghĩa lý. “ Nói rồi ánh mắt thâm thuý nhìn vào chàng, chàng không hiểu tại sao lại cảm thấy, trong mắt người đối diện óng ánh lệ. Nàng thôi không nhìn chàng nữa, lại quay đầu nhìn về phía cửa, nơi có dán chữ hỷ đỏ thẫm. Khẽ nói, lại mang phần tự giễu.
“ Yêu đương gì chứ? Tình yêu có từ hai phía thì sao chứ? Cũng chẳng phải sẽ yêu nhau cả đời, rồi kết cục cũng... Chẳng tốt đẹp gì. Vậy thì ta nguyện, chàng chẳng cần thương ta, để ta thương chàng là được. “
“ Ta thực sự... Không hiểu nổi cô nữa!”
Lục Mẫn khẽ lắc đầu, thân mình đã hơi có chút cử động đc, Có lẽ là do thuốc đã sắp hết tác dụng.
“ Chàng không cần phải hiểu. Được rồi, thuốc sắp hết tác dụng, đôi co với chàng hết mất cả ngày. Thay hỷ phục rồi ngoan ngoãn cưới ta đi. “
Nói rồi lại đưa tay sờ sờ lên mặt chàng, cảm giác mịn màng hơn cả da thiếu nữ khiến cô nương gia vô cùng thoả mãn. Lục Mẫn muốn lùi mà chẳng thể lùi, chỉ đành nghiến răng ôm hận, mặc cho người trước mặt sờ soạng khuôn mặt mình. Nội tâm tự nhiên lại xấu hổ không thôi, đường đường là đại trượng phu vậy mà lại bị một tiểu cô nương cao chưa đến tai khi dễ. Nói ra chẳng phải bị người đời chê cười sao?
“ Cô còn quá nhỏ, cô lấy ta cũng không tốt cho cô đâu. “
Khuôn mặt thiếu niên tuấn tú đỏ ửng, vội vã cứu vớt. Căn bản người trước mặt dã tâm quá lớn, chỉ cười cười nhìn chàng, sau đó chẳng biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy. Kéo chàng đẩy về phía giường, cũng may đệm giường mềm mại. Lục Mẫn ngã xuống cũng không có cảm giác gì. Mắt đẹp trợn lên nhìn nàng đang cởi áo mình, Lục Mẫn mặt tựa hồ nhỏ ra máu.
“ Cô làm gì vậy? Mau dừng lại, bây giờ là ban ngày còn không biết xấu hổ sao? “
“ Chàng nói ta nhỏ, ta cho chàng thấy ta nhỏ thế nào?”
Tống Bình An vừa nói, tay vẫn không ngừng cởi vạt áo chàng, căn bản chẳng thèm nhìn chàng một cái.
“ Cô... Được rồi, cô không nhỏ, cô xuống khỏi người ta đi “
Lục Mẫn lớn tiếng nói, con người này cái gì cũng thể làm được. Vốn là không nên nói hai tiếng thục nữ với nàng ta. Tống Bình An động tác dừng lại, ngẩng đầu nhìn chàng. Sau đó từ từ cúi xuống ghé sát bên tai chàng, đôi môi lại như có như không khẽ cọ lên gò má. Khiến Lục Mẫn muốn chạy trốn ngay lập tức.
“ Lục công tử, năm nay chàng mười sáu? “
Lục Mẫn cứng ngắc gật đầu, lại thấy sức nặng trên người giảm đi. Tống Bình An xuống giường, vịn vào thành giường nhìn xuống chàng, ánh mắt tràn ngập trêu trọc.
“ Bổn cô nương, hai tháng nữa là sinh nhật mười tám tuổi. Lục công tử, ai nhỏ, nhìn thôi cũng biết! “
Nói rồi lại còn cố tình kéo tà áo chàng, làm cho khuôn ngực trắng như ngọc của thiếu niên lộ ra một chút. Tống Bình An vốn đã không thục nữ nay lại càng lưu manh gấp bội phần, tay nàng vốn lạnh, còn dám đem tay thò vào bên trong sờ soạng. Khiến cho Lục Mẫn muốn phát điên lên, chàng nghiến răng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Dù sao cũng đã từng là hoàng tử, mấy thứ về chuyện trai gái vốn chàng cũng đã biết từ lâu. Vấn đề là vị cô nương trước mắt này tuy già đầu nhưng chẳng biết cái gì là phong tình cả. Đem chàng như một thứ đồ chơi, sờ chỗ này chạm chỗ nọ, ngẫu nhiên lại đem Lục Mẫn đốt cháy muốn hỏng người. Tay nàng không mềm mại, lại có chút chai sần ở tay. Có điều Lục Mẫn bây giờ không để ý được nhiều như vậy, chỉ là không có sức lực đẩy vị cô nương đang luồn đôi tay lạnh lẽo vào người chàng, nở nụ cười âm hiểm vô cùng.
“ Được được, cô lớn, cô lớn nhất rồi! Tống Bình An, cô xuống cho ta! “
Lục Mẫn bất đắc dĩ đành xuống nước, với nàng ta, vốn không thể nói lý lẽ. Tống Bình An rút tay về, nhảy xuống giường đi về phía cửa. Giọng nói mười phần chọc ghẹo khiến nô tài đang đứng ngoài cửa ai nấy đều đỏ mặt tía tai.
“ Phu Quân, thân thể chàng không tệ, đợi đêm nay ta đến cùng chàng vui vẻ “
Sau đó cười lớn bước ra khỏi phòng, chỉ để lại một Lục Mẫn nằm cứng đờ trên giường. Lục Mẫn cũng vẫn cứng đờ như vậy, mặc cho người ta thay hỷ phục, chải tóc. Tới khi một chén nước nhỏ đưa tới bên miệng, chàng uống vào một ngụm. Mới dần dần có thể cử động được. Lại thấy một đám nha hoàn đi vào, hành lễ với mình.
“Công tử, giờ lành đã tới, tiểu thư đang đợi. “
Lục Mẫn không nói gì, khập khiễng bước ra cửa. Từ ngày vào phủ, chàng không bao giờ bước ra khỏi phòng. Chỉ đơn giản ngồi viết chữ, Tống Bình An luôn sai người mang đến rất nhiều giấy mực. Căn bản chưa từng để ý tới khung cảnh xung quanh. Phủ công chúa vậy mà đơn giản đến không ngờ, không xa hoa quyền quý. Trong phủ trồng rất nhiều cây thuốc, tất cả, chỗ nào cũng có cây thuốc. Giấy đỏ được dán trên cửa, nhìn lại bình dị vô cùng. Bên trong phòng, Tống Bình An đội khăn đỏ đứng ở đó, trên ghế trước mặt có đặt một bài vị. Có lẽ là của mẫu thân đã mất. Hỷ phục của nàng cũng hết sức đơn giản, không hề cầu kỳ. Giống như tiểu nương tử bao nhà bình thường khác. Trong phòng chẳng có thêm vị khách nào ngoài hạ nhân, ngay cả đến bà mai cũng không có. Chỉ có nàng yên tĩnh đứng đó,
chờ đợi người mà nàng đã chọn, là người sẽ bên nàng từ bây giờ tới khi già đi. Già đi? Tống Bình An khẽ bật cười, nàng không phải kẻ bi quan, dễ dành buông tha cuộc sống. Nhưng nàng biết mình đang làm gì, nói trắng ra là nàng muốn tạo phản. Có những việc không thể trực tiếp ra tay, đành phải nhờ chàng một chút. Nàng cũng đoán được tương lai của mình, có được bên chàng cùng nhau hay không, nàng vốn không để tâm. Chỉ mong bên chàng bình an sống một quãng. Tiếng động ngoài cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Qua tấm khăn mỏng, nàng mờ mờ thấy được bóng dáng của chàng. Một thân hỷ phục tuấn tú làm lòng nàng rung động, một cỗ cao ngạo trời sinh. Nàng biết Lục Mẫn đã phải nhẫn nhịn nhiều thế nào, chàng lạnh nhạt, chàng nói lời độc địa. Chàng bỏ qua cái sự cao ngạo đó, chấp nhận lấy con gái của kẻ thù giết cha. Chàng và Tống Bình An, đều biết đối phương đang muốn làm gì, một cái bẫy, chẳng có lối ra. Nhưng bây giờ nàng không quan tâm được nhiều như thế, nàng thích người thiếu niên này, là thật. Năm đó khi phế đế còn tại vị, hay tổ chức tiệc gặp mặt cho các hoàng tử công chúa và con cái của bá quan văn võ. Mà nàng ở giữa hàng vạn giai nhân đó, đúng là một đống bỏ đi. Trong khi vị em gái kia của nàng lại rất được người ta ưa thích. Nàng thích nhìn khuôn mặt bực tức phát điên của người khác. Còn ánh nhìn miệt thị của người khác, nàng cũng không quan tâm lắm. Mục đích của nàng là như vậy. Nàng chỉ nhớ ngày đó, sau khi chọc cho một vị tiểu thư của nhà nào đó phát điên. Nàng hết hứng thú bèn đi dạo loanh quanh tới hồ sen. Giữa hồ sen có một cái đình nhỏ, mà bên trong đó có một thiếu niên đang đứng vẽ tranh. Tống Bình An từ khi sinh ra, cảm thấy cái gì trên người mình cũng đều không tốt. Ngoại trừ mắt, nàng đứng bên bờ, nhìn vào bóng dáng màu trắng bên trong. Có những người, không cần nói chuyện, không cần đến gần, nhưng gặp qua một lần có thể nhớ cả đời. Tương tư là một chuyện rất mệt mỏi, Tống đại tiểu thư từ đó vậy mà lâm vào tương tư. Mỗi lần vào cung lại luôn len lén nhìn chàng. Chàng đối với ai cũng xa cách lễ độ, Tống Bình An đương nhiên cũng không dám đến gần. Ngẫm lại, một đại cô nương như nàng, từ khi sinh ra đến giờ vẫn chưa rung động một ai. Người đời nhìn thấy nàng né còn chẳng kịp, tất nhiên ắt hẳn vị hoàng tử kia liếc nàng cũng không muốn. Nói Tống Bình An có đau xót không? Nàng có, nhưng vẫn chỉ là nỗi đau xót nhàn nhạt. Đau xót nhất, có lẽ là khi nhìn thấy tấm bài vị trước mặt kia.
“ Nhất bái thiên địa “
“ Nhị bái cao đường “
“ Phu thê giao bái “
“ Xem xem, thiếu niên ôn nhuận như ngọc cái gì đây chứ? Chàng xem người của ta đều bị chàng đánh cho tơi tả. “
Tống Bình An đến sát bên chàng, hôm nay nàng không vấn tóc, mà là buộc cao về phía sau. Nhìn lại có phần ngang ngạnh, Lục Mẫn tới bây giờ mới để ý, từ khi vào phủ chàng chưa bao giờ thấy nàng trang điểm. Thay vì đầy son phấn, ăn mặc lại thêm phần tuỳ tiện. Thậm chí một cái trang sức cũng không đeo.
“ Ta không muốn lấy cô!”
Lục Mẫn gằn giọng nói, ánh mắt lúc này lạnh lẽo vô cùng. Đổi lại chỉ là một nụ cười hờ hững của nàng.
“ Ta thích chàng, ta phải thành thân với chàng. Lục Mẫn ta nói cho chàng biết, Tống Bình An ta cho dù không thể làm người con gái duy nhất của chàng, cũng phải là người đầu tiên của chàng. Chàng nói ta cố chấp cũng được, ta điên cũng được, ít ra vẫn còn nghĩa lý. “ Nói rồi ánh mắt thâm thuý nhìn vào chàng, chàng không hiểu tại sao lại cảm thấy, trong mắt người đối diện óng ánh lệ. Nàng thôi không nhìn chàng nữa, lại quay đầu nhìn về phía cửa, nơi có dán chữ hỷ đỏ thẫm. Khẽ nói, lại mang phần tự giễu.
“ Yêu đương gì chứ? Tình yêu có từ hai phía thì sao chứ? Cũng chẳng phải sẽ yêu nhau cả đời, rồi kết cục cũng... Chẳng tốt đẹp gì. Vậy thì ta nguyện, chàng chẳng cần thương ta, để ta thương chàng là được. “
“ Ta thực sự... Không hiểu nổi cô nữa!”
Lục Mẫn khẽ lắc đầu, thân mình đã hơi có chút cử động đc, Có lẽ là do thuốc đã sắp hết tác dụng.
“ Chàng không cần phải hiểu. Được rồi, thuốc sắp hết tác dụng, đôi co với chàng hết mất cả ngày. Thay hỷ phục rồi ngoan ngoãn cưới ta đi. “
Nói rồi lại đưa tay sờ sờ lên mặt chàng, cảm giác mịn màng hơn cả da thiếu nữ khiến cô nương gia vô cùng thoả mãn. Lục Mẫn muốn lùi mà chẳng thể lùi, chỉ đành nghiến răng ôm hận, mặc cho người trước mặt sờ soạng khuôn mặt mình. Nội tâm tự nhiên lại xấu hổ không thôi, đường đường là đại trượng phu vậy mà lại bị một tiểu cô nương cao chưa đến tai khi dễ. Nói ra chẳng phải bị người đời chê cười sao?
“ Cô còn quá nhỏ, cô lấy ta cũng không tốt cho cô đâu. “
Khuôn mặt thiếu niên tuấn tú đỏ ửng, vội vã cứu vớt. Căn bản người trước mặt dã tâm quá lớn, chỉ cười cười nhìn chàng, sau đó chẳng biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy. Kéo chàng đẩy về phía giường, cũng may đệm giường mềm mại. Lục Mẫn ngã xuống cũng không có cảm giác gì. Mắt đẹp trợn lên nhìn nàng đang cởi áo mình, Lục Mẫn mặt tựa hồ nhỏ ra máu.
“ Cô làm gì vậy? Mau dừng lại, bây giờ là ban ngày còn không biết xấu hổ sao? “
“ Chàng nói ta nhỏ, ta cho chàng thấy ta nhỏ thế nào?”
Tống Bình An vừa nói, tay vẫn không ngừng cởi vạt áo chàng, căn bản chẳng thèm nhìn chàng một cái.
“ Cô... Được rồi, cô không nhỏ, cô xuống khỏi người ta đi “
Lục Mẫn lớn tiếng nói, con người này cái gì cũng thể làm được. Vốn là không nên nói hai tiếng thục nữ với nàng ta. Tống Bình An động tác dừng lại, ngẩng đầu nhìn chàng. Sau đó từ từ cúi xuống ghé sát bên tai chàng, đôi môi lại như có như không khẽ cọ lên gò má. Khiến Lục Mẫn muốn chạy trốn ngay lập tức.
“ Lục công tử, năm nay chàng mười sáu? “
Lục Mẫn cứng ngắc gật đầu, lại thấy sức nặng trên người giảm đi. Tống Bình An xuống giường, vịn vào thành giường nhìn xuống chàng, ánh mắt tràn ngập trêu trọc.
“ Bổn cô nương, hai tháng nữa là sinh nhật mười tám tuổi. Lục công tử, ai nhỏ, nhìn thôi cũng biết! “
Nói rồi lại còn cố tình kéo tà áo chàng, làm cho khuôn ngực trắng như ngọc của thiếu niên lộ ra một chút. Tống Bình An vốn đã không thục nữ nay lại càng lưu manh gấp bội phần, tay nàng vốn lạnh, còn dám đem tay thò vào bên trong sờ soạng. Khiến cho Lục Mẫn muốn phát điên lên, chàng nghiến răng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Dù sao cũng đã từng là hoàng tử, mấy thứ về chuyện trai gái vốn chàng cũng đã biết từ lâu. Vấn đề là vị cô nương trước mắt này tuy già đầu nhưng chẳng biết cái gì là phong tình cả. Đem chàng như một thứ đồ chơi, sờ chỗ này chạm chỗ nọ, ngẫu nhiên lại đem Lục Mẫn đốt cháy muốn hỏng người. Tay nàng không mềm mại, lại có chút chai sần ở tay. Có điều Lục Mẫn bây giờ không để ý được nhiều như vậy, chỉ là không có sức lực đẩy vị cô nương đang luồn đôi tay lạnh lẽo vào người chàng, nở nụ cười âm hiểm vô cùng.
“ Được được, cô lớn, cô lớn nhất rồi! Tống Bình An, cô xuống cho ta! “
Lục Mẫn bất đắc dĩ đành xuống nước, với nàng ta, vốn không thể nói lý lẽ. Tống Bình An rút tay về, nhảy xuống giường đi về phía cửa. Giọng nói mười phần chọc ghẹo khiến nô tài đang đứng ngoài cửa ai nấy đều đỏ mặt tía tai.
“ Phu Quân, thân thể chàng không tệ, đợi đêm nay ta đến cùng chàng vui vẻ “
Sau đó cười lớn bước ra khỏi phòng, chỉ để lại một Lục Mẫn nằm cứng đờ trên giường. Lục Mẫn cũng vẫn cứng đờ như vậy, mặc cho người ta thay hỷ phục, chải tóc. Tới khi một chén nước nhỏ đưa tới bên miệng, chàng uống vào một ngụm. Mới dần dần có thể cử động được. Lại thấy một đám nha hoàn đi vào, hành lễ với mình.
“Công tử, giờ lành đã tới, tiểu thư đang đợi. “
Lục Mẫn không nói gì, khập khiễng bước ra cửa. Từ ngày vào phủ, chàng không bao giờ bước ra khỏi phòng. Chỉ đơn giản ngồi viết chữ, Tống Bình An luôn sai người mang đến rất nhiều giấy mực. Căn bản chưa từng để ý tới khung cảnh xung quanh. Phủ công chúa vậy mà đơn giản đến không ngờ, không xa hoa quyền quý. Trong phủ trồng rất nhiều cây thuốc, tất cả, chỗ nào cũng có cây thuốc. Giấy đỏ được dán trên cửa, nhìn lại bình dị vô cùng. Bên trong phòng, Tống Bình An đội khăn đỏ đứng ở đó, trên ghế trước mặt có đặt một bài vị. Có lẽ là của mẫu thân đã mất. Hỷ phục của nàng cũng hết sức đơn giản, không hề cầu kỳ. Giống như tiểu nương tử bao nhà bình thường khác. Trong phòng chẳng có thêm vị khách nào ngoài hạ nhân, ngay cả đến bà mai cũng không có. Chỉ có nàng yên tĩnh đứng đó,
chờ đợi người mà nàng đã chọn, là người sẽ bên nàng từ bây giờ tới khi già đi. Già đi? Tống Bình An khẽ bật cười, nàng không phải kẻ bi quan, dễ dành buông tha cuộc sống. Nhưng nàng biết mình đang làm gì, nói trắng ra là nàng muốn tạo phản. Có những việc không thể trực tiếp ra tay, đành phải nhờ chàng một chút. Nàng cũng đoán được tương lai của mình, có được bên chàng cùng nhau hay không, nàng vốn không để tâm. Chỉ mong bên chàng bình an sống một quãng. Tiếng động ngoài cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Qua tấm khăn mỏng, nàng mờ mờ thấy được bóng dáng của chàng. Một thân hỷ phục tuấn tú làm lòng nàng rung động, một cỗ cao ngạo trời sinh. Nàng biết Lục Mẫn đã phải nhẫn nhịn nhiều thế nào, chàng lạnh nhạt, chàng nói lời độc địa. Chàng bỏ qua cái sự cao ngạo đó, chấp nhận lấy con gái của kẻ thù giết cha. Chàng và Tống Bình An, đều biết đối phương đang muốn làm gì, một cái bẫy, chẳng có lối ra. Nhưng bây giờ nàng không quan tâm được nhiều như thế, nàng thích người thiếu niên này, là thật. Năm đó khi phế đế còn tại vị, hay tổ chức tiệc gặp mặt cho các hoàng tử công chúa và con cái của bá quan văn võ. Mà nàng ở giữa hàng vạn giai nhân đó, đúng là một đống bỏ đi. Trong khi vị em gái kia của nàng lại rất được người ta ưa thích. Nàng thích nhìn khuôn mặt bực tức phát điên của người khác. Còn ánh nhìn miệt thị của người khác, nàng cũng không quan tâm lắm. Mục đích của nàng là như vậy. Nàng chỉ nhớ ngày đó, sau khi chọc cho một vị tiểu thư của nhà nào đó phát điên. Nàng hết hứng thú bèn đi dạo loanh quanh tới hồ sen. Giữa hồ sen có một cái đình nhỏ, mà bên trong đó có một thiếu niên đang đứng vẽ tranh. Tống Bình An từ khi sinh ra, cảm thấy cái gì trên người mình cũng đều không tốt. Ngoại trừ mắt, nàng đứng bên bờ, nhìn vào bóng dáng màu trắng bên trong. Có những người, không cần nói chuyện, không cần đến gần, nhưng gặp qua một lần có thể nhớ cả đời. Tương tư là một chuyện rất mệt mỏi, Tống đại tiểu thư từ đó vậy mà lâm vào tương tư. Mỗi lần vào cung lại luôn len lén nhìn chàng. Chàng đối với ai cũng xa cách lễ độ, Tống Bình An đương nhiên cũng không dám đến gần. Ngẫm lại, một đại cô nương như nàng, từ khi sinh ra đến giờ vẫn chưa rung động một ai. Người đời nhìn thấy nàng né còn chẳng kịp, tất nhiên ắt hẳn vị hoàng tử kia liếc nàng cũng không muốn. Nói Tống Bình An có đau xót không? Nàng có, nhưng vẫn chỉ là nỗi đau xót nhàn nhạt. Đau xót nhất, có lẽ là khi nhìn thấy tấm bài vị trước mặt kia.
“ Nhất bái thiên địa “
“ Nhị bái cao đường “
“ Phu thê giao bái “
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook