Công Chúa Biến Thái
-
Chương 10: Hồi cung
Note: Vẫn như mọi khi, ta up dần, các nàng đừng chém hiuhiu…
Do tối hôm trước mải chơi lượn lờ về muộn vì lễ hội, buổi sáng khó khăn lắm Gia Vũ mới đánh thức được Minh Minh dậy để hồi cung. Nàng mở mắt ra, lại nhắm mắt vào, cuối cùng mặc kệ Gia Vũ đỡ nàng lau mặt chải đầu, mắt nàng lim dim gà gật hết bên này đến bên kia. Nhìn tiểu công chúa mệt mỏi, Gia Vũ xót xa trong lòng dỗ dành:
– Người chịu khó lên xe ngựa rồi ngủ tiếp nhé.
Nói xong cũng chẳng thấy công chúa ừ hứ gì, hóa ra lại ngủ mất tiêu rồi, chàng khẽ khàng nâng nàng dậy, bế ra xe ngựa, phụ mẫu ra tận cổng đưa tiễn, Tiểu Nghi thì gào thét:
– Muội nữa, muội cũng muốn vào cung, huhu, mẫu thân, còn muốn tiến cung cùng công chúa.
Nghe âm thanh inh ỏi của con sói nhỏ, Minh Minh choàng tỉnh, nàng dụi mắt ngó đông tây, choài người ra khỏi vòng tay Gia Vũ, đứng xuống lễ nghi chào hỏi phụ mẫu chàng rồi trở về, mẫu thân chàng chép miệng:
– Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, Tiểu Vũ theo công chúa cũng không uổng. Chẳng bù cho con nhóc nhà ngươi – nàng dúi tay vào đầu Tiểu Nghi – suốt ngày lóc chóc không chịu lớn, học hành hẳn hoi đi, mẫu thân sẽ suy nghĩ.
Tiểu Nghi thấy không được mẹ ủng hộ, quay sang vạ vật với phụ thân:
– Phụ thân…
– Ây ya, trời nắng quá, phu nhân nhanh vào kẻo ốm… – Phụ thân giả bộ không nghe tiếng nàng, cất bước đi thẳng, mắt lấm lét nháy mắt với nàng.
Tiểu Nghi phụng phiu dậm chân thình thịch, hờn dỗi đi vặt hết lông chim yến của cha.
Bế được Minh Minh lên xe ngựa, đặt nàng xuống thảm, cẩn thận đắp chăn cho nàng, Gia Vũ lặng im ngắm nàng say ngủ, nhắn nhủ với người đánh xe ngựa đi chậm rãi và thật êm tránh đánh thức nàng.
Khuôn mặt tròn căng nét ngây thơ, má phúng phính, môi cong lên hờn dỗi, Gia Vũ thấy ngứa ngáy trong lòng, tay chàng vuốt qua trán, gạt tóc mai trên mặt chàng, mi công chúa thật dài, càng ngắm càng đắm chìm trong đấy. Không biết từ lúc nào chàng đã nằm cạnh bên nàng, cúi sát đến mức chạm được vào hơi thở của nàng, cái mũi nhỏ nhắn phả ra những hơi thở nóng cứ làm từng lỗ chân lông chàng trở nên nhạy cảm, những biểu cảm nho nhỏ của công chúa cũng làm chàng thèm muốn.
Minh Minh nũng nịu, chun mũi, Minh Minh chép miệng trong mơ không biết đang mơ ăn gì, Minh Minh nhíu mày, chàng vuốt thẳng lại mày, cuối cùng không kìm lòng được, chàng đặt môi mình lên cánh môi Minh Minh, lướt nhẹ qua thôi mà tim chàng cũng đập thình thịch. Không đủ, chỉ một lần đậu xuống sao đủ, cái môi kia cứ chép qua chép lại, chàng đặt tay lên má nàng, vuốt ve, da Minh Minh mềm mại còn vương nguyên những sợi lông tơ, chàng cảm giác đang chạm vào bong bóng, đẹp đẽ, nhưng cũng mong manh, liệu khi chạm vào, có tan vỡ?
Tim chàng quặn thắt lại những sợ hãi mơ hồ, thích nàng là thật, muốn ở bên nàng là thật, nhưng hai người, liệu có thể sao? Càng nghĩ ngợi lại càng miên man, chàng thấy chàng thật kém cỏi, trong lòng chỉ nghĩ rằng, nếu cứ như thế này mãi, ở cạnh chăm lo bảo vệ nàng cả đời cũng được, nửa khác của trái tim thì lại dằn mặt đòi vùng lên, những suy nghĩ tối tăm trong đầu chàng nhảy ra, chỉ nhìn nàng hạnh phúc thôi sao? Không đứng lên tranh giành sao? Sẵn lòng nhìn nàng yên ấm hạnh phúc bên người khác sao? Muốn nàng hạnh phúc là thật, nhưng sẵn lòng buông bỏ nàng với nhìn nàng bên người khác thì không thể. Suy nghĩ vẩn vơ ấy cứ như hàng trăm hàng ngàn con dòi bọ cứ nhung nhúc trong lòng chàng chỉ trực chờ tiến hóa thành động vật có vòi như loài muỗi đáng ghét, đâm những chiếc vòi chứa đầy độc dược vào lòng chàng. Minh Minh, Gia Vũ phải làm sao bây giờ?
Môi tiểu công chúa lại chúm chím, chàng cúi xuống gần hơn, lưỡi đưa ra liếm lên môi nàng, một lần, lại một lần, công chúa chu mỏ lên, tiếp chàng một lần lại một lần, cuối cùng nàng mở bừng mắt, mút nhẹ lên môi chàng, rồi đè chàng xuống, đưa lưỡi ra càn quét miệng chàng. (Hờ hờ, nãy Tiểu Vũ chỉ làm cho có vẻ chuồn chuồn lướt nước thôi nhé, đây mới chân chính là đá lưỡi nè haha.)
Tiểu Vũ giật nảy mình, chàng cho rằng nàng đã ngủ say nên mới lén lút hôn trộm, ngờ đâu lại còn bị vật ra ăn sạch, công sức giữ gìn hơn 20 năm đổ sông đổ bể. Mạnh mẽ cường bạo môi chàng xong, Minh Minh ngồi phắt trên bụng chàng, liếm môi một vòng, rồi chùi mép, hếch mặt lên trời kiểu rất đại gia:
– Ta sẽ chịu trách nhiệm!!!
Thanh niên nào đó mặt đỏ bừng, lí nha lí nhí không ra tiếng, bị công chúa lườm nguýt:
– Xùy, ngươi còn làm ra vẻ oan ức à?
Nói xong lại cúi xuống, tiếp tục càn quét ngoạm môi chàng ngon lành, hóa ra, đưa lưỡi ra vào cũng có thể ngọt ngào như vậy, máu nóng dồn lên thẳng mặt Tiểu Vũ, chàng cảm thấy chỉ mới chạm công chúa thôi tiểu đệ đệ đã hùng dũng đòi phản công rồi, công chúa lại không biết điều tấn công chàng như sóng cuộn, chàng nào có kinh nghiệm gì, cũng chỉ biết đưa lưỡi ra, đẩy đưa với lưỡi nàng, mút môi nàng, cuối cùng sau khi tranh nhau hít thở không khí trong miệng nhau, cả hai cùng thở hổn hển. Minh Minh đầu tóc rũ rượi nàng thấy cả người mình nóng lên, rạo rực khó tả, tóc tai tán loạn, mắt nàng cười híp lại khiến Gia Vũ như muốn nổi điên, “Minh Minh, càng ngày nàng càng khiến chàng thất thủ”, Gia Vũ nhắm chặt mắt quyết định làm đà điểu, Minh Minh sau khi no nê thơm chàng thì nằm rạp xuống cười rung cả ngực. Nàng không biết là những cử chỉ của nàng đều khiến chàng đỏ mặt, những đụng chạm nho nhỏ của nàng đều khiến chàng bấn loạn không thôi.
Gia Vũ không dám đẩy Minh Minh ra, nàng lại càng quắp chặt, nàng cứ dán người vào cơ thể chàng, xiêm y dần tuột xuống. Nàng càng ngọ nguậy, Tiểu Vũ càng cảm thấy nàng đang đùa với lửa, cơ thể khô nóng khiến Minh Minh khó chịu, nàng cứ chà xát trên người chàng. Tiểu Vũ không cách nào chịu nổi, ngồi dậy, bế bổng nàng đặt lên đùi.
Nàng trườn người lên tiến sát vào chàng, da thịt gần như dính vào áo chàng, Minh Minh đưa lưỡi, liếm một vòng quanh môi chàng, khẽ tách hai môi chàng ra, rồi cuồng loạn công thành chiếm đất. Hai tay nàng cũng không hề để yên, tuột xiêm y của Gia Vũ xuống, giằng mãi không được, nàng ngẩng phắt dậy, dứt khoát xé toạc luôn (Aaaa, cường bạo, *bịt mắt*….). Ai đó chìm trong khói lửa mịt mùng, mặt nóng bừng tưởng rán được trứng, mặc kệ nàng rờ rẫm, thậm chí thấy khó khăn quá còn tung luôn cả áo giúp nàng. Tay nàng mơn man chạm lên xương quai xanh của chàng, Minh Minh cúi xuống liếm liếm những vòng thèm thuồng, bàn tay mò mẫm cấu véo nụ hoa của chàng, trong đầu nhìn nó như kẻ thù nghìn kiếp: “Cấu cho chết đi, dám to hơn ta, ghét ghét ghét!!!”. Gia Vũ nào viết được những suy nghĩ ngổn ngang của nàng, chỉ cảm thấy ngón tay nàng chạm đến đâu lửa bùng phát đến đó, không khí trong phổi chàng cảm giác như không thể lưu thông được, chàng mạnh mẽ tách miệng cố gắng hô hấp, học tập công chúa đưa lưỡi càn quét cái miệng thơm tho của nàng. Bàn tay ai đó vươn ra dán chặt lấy nàng, hai cái bánh bao ngoe nguẩy trước mặt, Gia Vũ cảm thấy nó thật ngứa mắt, vậy là bế nàng vươn bổng lên cao để ngoạm cho dễ, Minh Minh rướn người lên đón lấy lưỡi chàng đẩy đưa nụ hoa của nàng, chàng cắn miếng nho nhỏ bên này không bõ, lại quay sang bên còn lại ngoạm lấy ngoạm để, Minh Minh cảm thấy đầu óc quay cuồng, nàng khẽ kêu những tiếng ám muội:
– Nữa đi…aaa…đúng rồi…chỗ đó…nữa…
Chàng đưa đẩy lưỡi vân vê 2 nụ hoa của nàng, thỉnh thoảng nhíu mày mút sâu vào miệng, Minh Minh ưỡn ẹo thân rắn, tiểu đệ đệ của chàng mời gọi Minh Minh, do được bế nhấc lên cao hơn một chút nên không chạm vào nhưng mỗi lần chàng mút chặt nàng vào rồi lại đổi bên, Minh Minh trượt lên trượt xuống cậu nhóc anh dũng đó, nàng thấy những cảm xúc thật lạ tràn đến, cảm giác tiểu đệ đệ trong tiết khố của ai đó muốn phi nước kiệu về thành.
Minh Minh giằng lấy tay chàng, đặt lên hạt đậu đang dựng đứng, bóng nhẫy, có xu hướng sưng lên, mặt Gia Vũ đỏ hơn, tiểu đệ đệ giật giật như muốn bùng cháy. Tiểu Vũ miết nhẹ lên hoa huy*t của nàng, dịch thủy chảy ra ướt đẫm, chàng vuốt ngược tay lên phía trên, Minh Minh kẹp chặt chân lại, thì thào vào tai chàng:
– Vũ Vũ, làm cho ta thích đi.
Hơi nóng dồn dập phả vào tai chàng, lông tơ Tiểu Vũ dựng đứng, thôi xong rồi cứ nghĩ tiểu đệ đệ đến đó là hết date, ai ngờ còn vươn cao hơn nữa, chàng luồn tay xuống đùi nàng, bế bổng hai chân nàng gác lên vai, mặt gục xuống dòng sông kỳ bí của ai đó, vừa đưa lưỡi xoay tròn lên hạt đậu vừa mút sạch những dịch thủy đang tràn ra. Minh Minh quay cuồng trong cảm xúc khác lạ, ghị chặt đầu chàng vào nơi nào đó, cả người cứ rướn lên rướn lên ở nơi nào đó, khi nàng chuẩn bị tuột xuống, Tiểu Vũ lại bế thốc nàng lên, răng lưỡi trượt những đường dài qua hạt đậu sưng đỏ, cảm giác như trời đất đảo điên. Không dừng lại ở đấy, Gia Vũ nâng 2 đùi nàng đặt vững chắc lên vai, hai tay ôm lấy bờ mông ngúng nguẩy của nàng nhấc lên nhấc xuống, đồng thời đảo lưỡi thành những vòng tròn trên hoa huy*t cũng như hạt đậu của nàng. Minh Minh thở dốc nặng nề hơn, miệng ê a những tiếng ám muội, Gia Vũ lại càng tăng tốc nâng mông nàng, Minh Minh gần như giãy giụa trong hàng ngàn hàng vạn đợt sóng thi nhau xô tới, nàng không cách nào dừng lại được, chỉ biết ôm chặt lấy đầu Gia Vũ, một lần lại một lần trôi nổi.
Do tối hôm trước mải chơi lượn lờ về muộn vì lễ hội, buổi sáng khó khăn lắm Gia Vũ mới đánh thức được Minh Minh dậy để hồi cung. Nàng mở mắt ra, lại nhắm mắt vào, cuối cùng mặc kệ Gia Vũ đỡ nàng lau mặt chải đầu, mắt nàng lim dim gà gật hết bên này đến bên kia. Nhìn tiểu công chúa mệt mỏi, Gia Vũ xót xa trong lòng dỗ dành:
– Người chịu khó lên xe ngựa rồi ngủ tiếp nhé.
Nói xong cũng chẳng thấy công chúa ừ hứ gì, hóa ra lại ngủ mất tiêu rồi, chàng khẽ khàng nâng nàng dậy, bế ra xe ngựa, phụ mẫu ra tận cổng đưa tiễn, Tiểu Nghi thì gào thét:
– Muội nữa, muội cũng muốn vào cung, huhu, mẫu thân, còn muốn tiến cung cùng công chúa.
Nghe âm thanh inh ỏi của con sói nhỏ, Minh Minh choàng tỉnh, nàng dụi mắt ngó đông tây, choài người ra khỏi vòng tay Gia Vũ, đứng xuống lễ nghi chào hỏi phụ mẫu chàng rồi trở về, mẫu thân chàng chép miệng:
– Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, Tiểu Vũ theo công chúa cũng không uổng. Chẳng bù cho con nhóc nhà ngươi – nàng dúi tay vào đầu Tiểu Nghi – suốt ngày lóc chóc không chịu lớn, học hành hẳn hoi đi, mẫu thân sẽ suy nghĩ.
Tiểu Nghi thấy không được mẹ ủng hộ, quay sang vạ vật với phụ thân:
– Phụ thân…
– Ây ya, trời nắng quá, phu nhân nhanh vào kẻo ốm… – Phụ thân giả bộ không nghe tiếng nàng, cất bước đi thẳng, mắt lấm lét nháy mắt với nàng.
Tiểu Nghi phụng phiu dậm chân thình thịch, hờn dỗi đi vặt hết lông chim yến của cha.
Bế được Minh Minh lên xe ngựa, đặt nàng xuống thảm, cẩn thận đắp chăn cho nàng, Gia Vũ lặng im ngắm nàng say ngủ, nhắn nhủ với người đánh xe ngựa đi chậm rãi và thật êm tránh đánh thức nàng.
Khuôn mặt tròn căng nét ngây thơ, má phúng phính, môi cong lên hờn dỗi, Gia Vũ thấy ngứa ngáy trong lòng, tay chàng vuốt qua trán, gạt tóc mai trên mặt chàng, mi công chúa thật dài, càng ngắm càng đắm chìm trong đấy. Không biết từ lúc nào chàng đã nằm cạnh bên nàng, cúi sát đến mức chạm được vào hơi thở của nàng, cái mũi nhỏ nhắn phả ra những hơi thở nóng cứ làm từng lỗ chân lông chàng trở nên nhạy cảm, những biểu cảm nho nhỏ của công chúa cũng làm chàng thèm muốn.
Minh Minh nũng nịu, chun mũi, Minh Minh chép miệng trong mơ không biết đang mơ ăn gì, Minh Minh nhíu mày, chàng vuốt thẳng lại mày, cuối cùng không kìm lòng được, chàng đặt môi mình lên cánh môi Minh Minh, lướt nhẹ qua thôi mà tim chàng cũng đập thình thịch. Không đủ, chỉ một lần đậu xuống sao đủ, cái môi kia cứ chép qua chép lại, chàng đặt tay lên má nàng, vuốt ve, da Minh Minh mềm mại còn vương nguyên những sợi lông tơ, chàng cảm giác đang chạm vào bong bóng, đẹp đẽ, nhưng cũng mong manh, liệu khi chạm vào, có tan vỡ?
Tim chàng quặn thắt lại những sợ hãi mơ hồ, thích nàng là thật, muốn ở bên nàng là thật, nhưng hai người, liệu có thể sao? Càng nghĩ ngợi lại càng miên man, chàng thấy chàng thật kém cỏi, trong lòng chỉ nghĩ rằng, nếu cứ như thế này mãi, ở cạnh chăm lo bảo vệ nàng cả đời cũng được, nửa khác của trái tim thì lại dằn mặt đòi vùng lên, những suy nghĩ tối tăm trong đầu chàng nhảy ra, chỉ nhìn nàng hạnh phúc thôi sao? Không đứng lên tranh giành sao? Sẵn lòng nhìn nàng yên ấm hạnh phúc bên người khác sao? Muốn nàng hạnh phúc là thật, nhưng sẵn lòng buông bỏ nàng với nhìn nàng bên người khác thì không thể. Suy nghĩ vẩn vơ ấy cứ như hàng trăm hàng ngàn con dòi bọ cứ nhung nhúc trong lòng chàng chỉ trực chờ tiến hóa thành động vật có vòi như loài muỗi đáng ghét, đâm những chiếc vòi chứa đầy độc dược vào lòng chàng. Minh Minh, Gia Vũ phải làm sao bây giờ?
Môi tiểu công chúa lại chúm chím, chàng cúi xuống gần hơn, lưỡi đưa ra liếm lên môi nàng, một lần, lại một lần, công chúa chu mỏ lên, tiếp chàng một lần lại một lần, cuối cùng nàng mở bừng mắt, mút nhẹ lên môi chàng, rồi đè chàng xuống, đưa lưỡi ra càn quét miệng chàng. (Hờ hờ, nãy Tiểu Vũ chỉ làm cho có vẻ chuồn chuồn lướt nước thôi nhé, đây mới chân chính là đá lưỡi nè haha.)
Tiểu Vũ giật nảy mình, chàng cho rằng nàng đã ngủ say nên mới lén lút hôn trộm, ngờ đâu lại còn bị vật ra ăn sạch, công sức giữ gìn hơn 20 năm đổ sông đổ bể. Mạnh mẽ cường bạo môi chàng xong, Minh Minh ngồi phắt trên bụng chàng, liếm môi một vòng, rồi chùi mép, hếch mặt lên trời kiểu rất đại gia:
– Ta sẽ chịu trách nhiệm!!!
Thanh niên nào đó mặt đỏ bừng, lí nha lí nhí không ra tiếng, bị công chúa lườm nguýt:
– Xùy, ngươi còn làm ra vẻ oan ức à?
Nói xong lại cúi xuống, tiếp tục càn quét ngoạm môi chàng ngon lành, hóa ra, đưa lưỡi ra vào cũng có thể ngọt ngào như vậy, máu nóng dồn lên thẳng mặt Tiểu Vũ, chàng cảm thấy chỉ mới chạm công chúa thôi tiểu đệ đệ đã hùng dũng đòi phản công rồi, công chúa lại không biết điều tấn công chàng như sóng cuộn, chàng nào có kinh nghiệm gì, cũng chỉ biết đưa lưỡi ra, đẩy đưa với lưỡi nàng, mút môi nàng, cuối cùng sau khi tranh nhau hít thở không khí trong miệng nhau, cả hai cùng thở hổn hển. Minh Minh đầu tóc rũ rượi nàng thấy cả người mình nóng lên, rạo rực khó tả, tóc tai tán loạn, mắt nàng cười híp lại khiến Gia Vũ như muốn nổi điên, “Minh Minh, càng ngày nàng càng khiến chàng thất thủ”, Gia Vũ nhắm chặt mắt quyết định làm đà điểu, Minh Minh sau khi no nê thơm chàng thì nằm rạp xuống cười rung cả ngực. Nàng không biết là những cử chỉ của nàng đều khiến chàng đỏ mặt, những đụng chạm nho nhỏ của nàng đều khiến chàng bấn loạn không thôi.
Gia Vũ không dám đẩy Minh Minh ra, nàng lại càng quắp chặt, nàng cứ dán người vào cơ thể chàng, xiêm y dần tuột xuống. Nàng càng ngọ nguậy, Tiểu Vũ càng cảm thấy nàng đang đùa với lửa, cơ thể khô nóng khiến Minh Minh khó chịu, nàng cứ chà xát trên người chàng. Tiểu Vũ không cách nào chịu nổi, ngồi dậy, bế bổng nàng đặt lên đùi.
Nàng trườn người lên tiến sát vào chàng, da thịt gần như dính vào áo chàng, Minh Minh đưa lưỡi, liếm một vòng quanh môi chàng, khẽ tách hai môi chàng ra, rồi cuồng loạn công thành chiếm đất. Hai tay nàng cũng không hề để yên, tuột xiêm y của Gia Vũ xuống, giằng mãi không được, nàng ngẩng phắt dậy, dứt khoát xé toạc luôn (Aaaa, cường bạo, *bịt mắt*….). Ai đó chìm trong khói lửa mịt mùng, mặt nóng bừng tưởng rán được trứng, mặc kệ nàng rờ rẫm, thậm chí thấy khó khăn quá còn tung luôn cả áo giúp nàng. Tay nàng mơn man chạm lên xương quai xanh của chàng, Minh Minh cúi xuống liếm liếm những vòng thèm thuồng, bàn tay mò mẫm cấu véo nụ hoa của chàng, trong đầu nhìn nó như kẻ thù nghìn kiếp: “Cấu cho chết đi, dám to hơn ta, ghét ghét ghét!!!”. Gia Vũ nào viết được những suy nghĩ ngổn ngang của nàng, chỉ cảm thấy ngón tay nàng chạm đến đâu lửa bùng phát đến đó, không khí trong phổi chàng cảm giác như không thể lưu thông được, chàng mạnh mẽ tách miệng cố gắng hô hấp, học tập công chúa đưa lưỡi càn quét cái miệng thơm tho của nàng. Bàn tay ai đó vươn ra dán chặt lấy nàng, hai cái bánh bao ngoe nguẩy trước mặt, Gia Vũ cảm thấy nó thật ngứa mắt, vậy là bế nàng vươn bổng lên cao để ngoạm cho dễ, Minh Minh rướn người lên đón lấy lưỡi chàng đẩy đưa nụ hoa của nàng, chàng cắn miếng nho nhỏ bên này không bõ, lại quay sang bên còn lại ngoạm lấy ngoạm để, Minh Minh cảm thấy đầu óc quay cuồng, nàng khẽ kêu những tiếng ám muội:
– Nữa đi…aaa…đúng rồi…chỗ đó…nữa…
Chàng đưa đẩy lưỡi vân vê 2 nụ hoa của nàng, thỉnh thoảng nhíu mày mút sâu vào miệng, Minh Minh ưỡn ẹo thân rắn, tiểu đệ đệ của chàng mời gọi Minh Minh, do được bế nhấc lên cao hơn một chút nên không chạm vào nhưng mỗi lần chàng mút chặt nàng vào rồi lại đổi bên, Minh Minh trượt lên trượt xuống cậu nhóc anh dũng đó, nàng thấy những cảm xúc thật lạ tràn đến, cảm giác tiểu đệ đệ trong tiết khố của ai đó muốn phi nước kiệu về thành.
Minh Minh giằng lấy tay chàng, đặt lên hạt đậu đang dựng đứng, bóng nhẫy, có xu hướng sưng lên, mặt Gia Vũ đỏ hơn, tiểu đệ đệ giật giật như muốn bùng cháy. Tiểu Vũ miết nhẹ lên hoa huy*t của nàng, dịch thủy chảy ra ướt đẫm, chàng vuốt ngược tay lên phía trên, Minh Minh kẹp chặt chân lại, thì thào vào tai chàng:
– Vũ Vũ, làm cho ta thích đi.
Hơi nóng dồn dập phả vào tai chàng, lông tơ Tiểu Vũ dựng đứng, thôi xong rồi cứ nghĩ tiểu đệ đệ đến đó là hết date, ai ngờ còn vươn cao hơn nữa, chàng luồn tay xuống đùi nàng, bế bổng hai chân nàng gác lên vai, mặt gục xuống dòng sông kỳ bí của ai đó, vừa đưa lưỡi xoay tròn lên hạt đậu vừa mút sạch những dịch thủy đang tràn ra. Minh Minh quay cuồng trong cảm xúc khác lạ, ghị chặt đầu chàng vào nơi nào đó, cả người cứ rướn lên rướn lên ở nơi nào đó, khi nàng chuẩn bị tuột xuống, Tiểu Vũ lại bế thốc nàng lên, răng lưỡi trượt những đường dài qua hạt đậu sưng đỏ, cảm giác như trời đất đảo điên. Không dừng lại ở đấy, Gia Vũ nâng 2 đùi nàng đặt vững chắc lên vai, hai tay ôm lấy bờ mông ngúng nguẩy của nàng nhấc lên nhấc xuống, đồng thời đảo lưỡi thành những vòng tròn trên hoa huy*t cũng như hạt đậu của nàng. Minh Minh thở dốc nặng nề hơn, miệng ê a những tiếng ám muội, Gia Vũ lại càng tăng tốc nâng mông nàng, Minh Minh gần như giãy giụa trong hàng ngàn hàng vạn đợt sóng thi nhau xô tới, nàng không cách nào dừng lại được, chỉ biết ôm chặt lấy đầu Gia Vũ, một lần lại một lần trôi nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook