Công Chúa Biến Thái
Chương 11: Tè bậy

Note: có ai giao thừa lại ngồi nhà như ta không? Người người đi countdown, mình lười ngồi lăn thôi:”>. Nàng nào hóng chap mới thì lót gạch nhanh nhaaaaa!!!

Về đến hoàng cung, Minh Minh mệt mỏi ngủ thiếp đi, Gia Vũ quấn nàng vào khăn lụa kín mít không hở tí nào, cẩn thận che chắn bế nàng vào tẩm cung, căn dặn Băng Nhi với Thu Nhi chuẩn bị sẵn nước ấm để lau rửa cơ thể cho nàng. Khi bồn tắm được mang vào, chàng chăm chú cẩn thận thả dần cơ thể nàng vào bồn tắm, thêm tinh dầu cũng như cánh hoa, đặt nàng tựa vào gối dựa, chăm sóc nàng tắm rửa.

Đường xa khiến Minh Minh mệt mỏi quá độ, nàng mỗi lần đi xa rất may là không say xe ngựa, chỉ tốn thời gian ngủ, ngủ và ngủ để điều chỉnh sự mệt mỏi, tỉnh dậy lại tươi vui như sáo. Xong xuôi, Gia Vũ cầm khăn lụa thấm hết nước trên cơ thể nàng, tránh cho nàng thấy người khó chịu trong khi chăn ấm nệm êm, rồi nhẹ nhàng buông màn trướng, yên lặng phân phó mọi người lui ra tránh đánh thức nàng. Sau đó, chàng cũng ra ôn uyển tắm rửa thay đồ, rồi len lén vào phòng, rón rén dém lại chăn, ngồi ngắm nhìn công chúa rồi ngủ gật lúc nào không hay.

Khi Minh Minh mót tè tỉnh giấc, trăng đã lên cao đến đỉnh đầu, nàng quay sang thấy Tiểu Vũ đang gà gật bên mình, đưa tay khẽ véo má hắn, Gia Vũ đúng là con nhà võ, hơi động một chút là tỉnh, hắn mở mắt, ngượng nghịu nhìn Minh Minh:

– Xin lỗi người, thần ngủ quên.

– Gọi Minh Minh. – Nàng nhẹ giọng.

Tiểu Vũ nhà ai đó ấp úng:

– Minh…Minh.

Vừa ý rồi, nàng vươn tay vòng lên cổ Gia Vũ:

– Ôm ta, ta muốn đi cầu.

Thanh niên nào đó mặt dày mày dạn bế lấy nàng, đang chuẩn bị hướng ra phía nhà tiêu thì Minh Minh lại chỉ hướng ngược lại ra bờ tường phía vườn, dưới ánh trăng, nàng ngó trước ngó sau, cười gian xảo:

– Hôm nay ta muốn tè bậy!!! Hí hí.

Thiệt tình là người ta không muốn up truyện chậm đâu huhu, tại vì mất mạng đó, chính là mất mạng đó, các nang hãy tế trời mạng VNPT đi, ta xoắn tiếp truyện cho các nàng đây .

Thanh niên nào đó mặt đỏ ứng:

– Công chúa, người đừng tuỳ tiện như vậy!

Tiểu công chúa nào đó chớp mắt, nũng nịu với chàng:

– Nhưng mà người ta muốnnnnnn!!!

Ai ya, nhìn đôi mắt to tròn cún con kia của nàng, tâm tình Gia Vũ mềm nhũn như nước, chàng ngó láo liên xung quanh, xoay ngang xoay dọc không thấy ai mới len lén bế nàng phi thân ra phía vườn thượng uyển. Minh Minh níu cổ chàng, trời xanh trăng sáng đảo một vòng, nàng đã thấy mình được Gia Vũ ôm đứng giữa vườn. Gió thổi xào xạc như đang cùng cây cỏ khắp vườn khiêu vũ, ánh trăng nhảy nhót trên những tán lá in bóng hai người. Do Tiểu Vũ bế tiểu công chúa nên bóng dáng nàng nép vào lòng chàng như hòa làm một, lá cây cành lá cứ nhảy múa, chỉ có bóng dáng hai người trải dài trên đất, Minh Minh nhìn thấy, mỉm cười. Nhưng mà bóng người hòa làm một, tâm người thì sao? Nàng lại miên man chuyện khác, tâm tình hạ xuống bao nhiêu…

Đứng đực ở vườn một lúc vì không biết công chúa muốn tè bậy ntn, vòng tay chàng vững chắc ôm lấy nàng, nhưng do bế nên nàng k mang hài, cũng không thể để nàng chân trần dẫm xuống nền đất được, chàng cúi xuống nhìn nàng nhỏ bé trong lòng, thì thầm hỏi:

– Giờ làm thế nào tiếp theo ạ?

Công chúa sau khi thẩn thơ một vòng, nghe giọng của chàng lại vứt ra sau hết những muộn phiền, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch, níu lên gương mặt nàng , mắt chớp chớp:

– Chàng bế ta chứ sao.

Thanh niên nào đó mắt đần thối, chưa hiểu làm cách nào, Minh Minh đành chỉ tận tay, bắt chàng ôm hai chân mình dang ra, để mình dễ bề hành sự. Ai đó phụt máu mũi, nàng vốn mặc đồ mỏng manh, lại chẳng bao giờ mặc tiết khố, dang ra thì chẳng phải núi non sông hồ lộ liễu hết sao. Tai chàng bắt đầu đỏ rực lên, mặt nhuộm cả ánh chiều tà, hầy, công chúa thì cười khúc khích, nàng càng cười tiểu đệ đệ của chàng lại có cơ hội ngọ nguậy. Tiểu Vũ cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận với bản thân mình. Vì sao, vì sao luôn vì những cử chỉ hành động đơn giản của công chúa, hay chỉ vì những cái nhíu mày của công chúa mà lại không kìm lòng được… Cuối cùng, vứt hết mặt mũi ra sau, dù sao cũng đã tắm rửa cho công chúa bao lâu nay rồi, cùng nàng đi tè bậy có là gì!!!

Vậy là Gia Vũ xoay cơ thể nàng ra phía trước, hơi cúi xuống trụ vững, vén vạt váy cùng hai chân nàng ra, Minh Minh thuận thế lại cười phừn phựt, tiếng vang vọng khắp vườn, cười rung hết cả người, mông nàng bị “dao găm” của ai đó đụng cưng cứng, cảm thấy củ hành củ tỏi chàng là điều vui nhất trên đời, vậy là yên tâm xả lũ xè…xè… (*che mắt* hí hí).

Trăng rằm hôm nay soi tỏ cả khu vườn, Gia Vũ lén nhìn xuống, thấy hai cái bánh bao nhỏ lấp ló, lén nhìn sâu hơn nữa, thấy hoa đào nở rộ cả một vùng rời, nhắm mắt lại, chàng tự dặn lòng: “Không nhìn nữa không nhìn nữa!!!”. Cuối cùng không kìm lòng được lại lén lút ngó xuống, hoa huyệt của nàng tẽ ra, nước suối róc rách thành dòng, hạt đậu sưng to lên, ướt át, chàng khẽ liếm đôi môi khô khốc, thầm rủa tổ tông tám đời của con rùa cứ ngọ nguậy trong đầu chàng.

Hành sự xong rồi, chàng cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau cho công chúa, chạm đến đâu công chúa khép chặt chân lại đến đấy, cuối cùng khi ngón tay chàng đặt trên hạt đậu, tiểu công chúa nhà ai đó nhất định khép chặt chân lại, để nguyên tay chàng ở đó, kéo cổ áo chàng giật mạnh, cường bạo ăn đậu hũ của ai đó. (* hé mắt*, * chạy chạy *).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương