Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
-
Chương 10
Hôm đó sau khi Phó Dung về nhà, liền năn nỉ Kiều Thị cho phép nàng ra
ngoài, nàng muốn đi một chuyến tới Như Ý Trai. Như Ý Trang là tiệm bán
trang sức châu báu. Phó Dung là một người hiếu động, ỷ vào được phụ thân sủng ái, gần như những địa phương ở thành Tín Đô này đều dạo qua. Lúc
đầu Kiều Thị còn dung túng nàng, nhưng nữ nhi dần dần lớn lên, dung mạo
lại quá mức xuất chúng, bắt đầu từ năm trước, Kiều Thị quản thúc nghiêm
hơn, không dễ dàng cho Phó Dung chạy loạn ra cửa, trừ khi có trưởng bối
đi cùng.
“ Con muốn mua cái gì? Nương kêu người đi mua, sai người bên cửa hàng mang qua cho con chọn.” Quan ca nhi còn nhỏ chưa rời khỏi bên người được, nên Kiều Thị không nguyện ý ra cửa, nghi ngờ hỏi nữ nhi, “ Con không phải sợ bị người khác nhìn thấy sao? Sao hôm nay lại muốn đi ra ngoài?”
Phó Dung không trả lời, ghen tỵ nhìn đệ đê trong ngực mẫu thân đang uống sữa, nắm lấy tay đệ đệ chơi, nhỏ giọng thầm thì nói: “ Nương bất công, nương không cho con uống sữa.”
Kiều Thị có 5 đứa nhỏ, Phó Thần, Phó Uyển sinh tại kinh thành cùng lúc Phó Phẩm Ngôn thi tiến sĩ nên cần chuẩn bị một khoản bạc lớn, vì tiết kiệm Kiều Thị không mời nhũ mẫu, tự mình nuôi lớn nhi tử và nữ nhi. Về sau Phó Dung và Phó Uyển thì thỉnh nhũ mẫu cho các nàng uy sữa, còn đến Quan ca nhi, đứa con nhỏ nhất và là đứa con cuối cùng mà Kiều Thị sinh, nên luyến tiếc mời người khác chăm sóc, bất cứ việc gì cũng tự thân tự lực. Nhũ mẫu chỉ dùng vào thời điểm bà không thuận tiện, nhìn đã biết đứa con trai cục cưng này rất mực được sủng ái, đại khái là như thế.
“ đã 13 tuổi mà cả ngày không đúng đắn.” Kiều Thị đưa tay điểm trán của nữ nhi một cái, trừng mắt nói: “ nói về bất công, trong nhà ai so được với con? Đừng vì không đáp ứng một yêu cầu của con mà than bất công, ngược lại mà nói, có thể bớt việc vì sao nhất định muốn tự mình đi ra ngoài.’
“ Con muốn ra ngoài đi dạo.” Phó Dung thuận thế dựa vào vai của mẫu thân, nũng nịu nói: “ Ở thôn trang gần một tháng, nương cho con ra ngoài một lần đi, có Tôn mama đi theo, có gia đinh che chở, nương còn lo lắng cái gì? Dù sao người không đồng ý chính là không thích con!”
Thứ nàng chân chính muốn mua, Như Ý Trai sẽ không đưa đến, phải tự tay nàng đi chọn. Khi hai mẹ con giằng co, Phó Phẩm Ngôn vén mành đi vào, Kiều Thị nhìn thấy nên ôm nhi tử xoay người đưa lưng về phía ông mà ngồi. Vợ chồng già, bà đương nhiên không sợ trượng phu nhìn thấy, chỉ là nữ nhi đang ở đây, nếu chẳng may ánh mắt của trượng phu nhìn sang đây bị nữ nhi nhìn thấy thì không ổn. Phó Phẩm Ngôn cũng không ngồi trên tháp, mà ngồi vào trước bàn cười hỏi nữ nhi: “ Xa xa đã nghe hai mẹ con nói chuyện, lần này lại muốn cái gì?” Phó Dung nhu thuận châm trà cho phụ thân, lại bóp vai đấm lưng: “ Con muốn đến Như Ý Trai, nương không cho, phụ thân giúp con khuyên nhủ nương đi.”
Kiều Thị nghe vậy, quay đầu trừng mắt nhìn trượng phụ một cái, ẩn ý không cần nói cũng biết. Đáng tiếc cách trừng mắt không uy lực này của bà so ra còn kém nữ nhi bên người làm nũng, quấn quýt si mê, một chén trà còn chưa uống xong, Phó Phẩm Ngôn liền gật đầu đồng ý.
Nhìn nữ nhi giống như chim sơn ca líu ríu từ trong nhà bay ra ngoài, Kiều Thị giọng căm giận cùng trượng phu phát tiết: “ Giỏi quá há, sau này chuyện của Nùng Nùng thiếp không quản nữa, thiếp không quan tâm nữa, chỉ bảo con bé đến xin chàng nhé! Các người mới là ruột thịt, thiếp là mẹ kế phải không?”
Phó Phẩm Ngôn cười ha hả, bước đến trên tháp, từ phía sau ôm lấy thê tử, kề tai bà nói nhỏ: “ Nùng Nùng biết làm nũng thì trách ai, còn không phải học theo nàng sao? Trong ba nữ nhi, thì Phó Dung là giống với thê tử nhất vô luận là dung mạo, thanh âm cùng với tính tình.
Vừa nói tay của ông hướng dưới quần của bà chui vào, Kiều Thị không khỏi ôm nhi tử dựa vào phía sau. Phó Phẩm Ngôn lại gần ngậm lấy đôi môi đỏ thắm của bà: “ Các nàng đều là bảo bối trong lòng ta, người nào ta cũng nguyện ý cưng chiều.” Ông là tri phủ, nữ nhi muốn đi dạo, toàn bộ phủ Ký Châu đều tùy nàng đi qua. một đêm liên tục được hai lần dễ chịu, buổi sáng ngày hôm sau Kiều Thị kiều diễm như hoa Hải Đường, không cần son phấn đã là tuyệt sắc nhân gian.
Ba tỷ muội Phó Dung lại đây thỉnh an, nhìn thấy trong mi mắt mẫu thân lưu lại mị sắc, Phó Dung trong lòng lặng lẽ khen phụ thân, đều nói nữ nhân sẽ thổi gió bên gối cho nam nhân nghe, kỳ thật trái lại đạo lý nam nhân đối với nữ nhân cũng giống như thế. Thời điểm tình nồng, mơ mơ màng màng, chỉ gọi tên ngươi cái gì cũng quên, chỉ cầu nửa kia làm cho nàng một chút vui sướng.
Ý niệm giống nhau, đột nhiên nhớ tới cánh tay rắn chắc của Từ Tấn xiết chặt vòng eo, kế tiếp là cảnh trong bóng tối hữu lực mà thảo phạt, giống như đang ở trong cảnh diễn ra thật. Phó Dung lặng lẽ rót cho mình chén trà, không thể không nói chuyện đó cùng tình yêu hoàn toàn không liên quan đến nhau, chỉ cần có thể lực. Kiều Thị thấy nàng sắc mặt đỏ ửng, chỉ cho là nàng hưng phấn quá thôi, giận dỗi lạnh nhạt với nàng 2,3 câu. Thoáng nhìn lọn tóc mỏng trên trán nữ nhi lại không đành lòng, chuyển qua hỏi tỷ muội Phó Uyển: “ Hôm nay Nùng Nùng sẽ đi Như Ý Trai, các con cùng đi nhìn xem, xem bên đó có kiểu dáng gì mới không, thích thì mua hai cái.”
Khi nghèo thì ngóng trông trong nhà có tiền, khi có tiền trước tiên không phải nghĩ tới chính mình, mà là đem 3 nữ nhi cho ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ. Phó Tuyên nói trước: “ Con còn nhỏ, không cần dùng trang sức nên không đi.”
Phó Dung nhìn muội muội, biết muội muội không muốn chậm trễ việc đọc sách. Trong nhà có thỉnh nữ tiên sinh, từ 6 tuổi dạy đến 13 tuổi, buổi sáng đọc sách, buổi chiều học nghi lễ cùng nữ công gia chánh, sau này thì đi theo bên cạnh mẫu thân học quản gia. Tỷ tỷ cùng muội muội đều đi theo con đường này, chỉ có nàng ỷ vào cha mẹ sủng ái, học cái gì đều không quá 2, 3 ngày thì bỏ dở.
Cho nên kiếp trước, những lễ nghi quy củ mưa dầm thấm đất nên làm được hoàn hảo, còn trong bụng bút mực văn thơ thì không nhiều, nàng chỉ thích nhất trang phục và trang điểm.
Lúc ấy còn trẻ nên ngạo mạn không hiểu chuyện, trên các yến hội, bên cạnh các cô nương thi đấu trà đạo, văn thơ, nàng liền cùng các cô nương có giao hảo đi dạo chung quanh, đối với những trận thi đấu này thì cười nhạt. Đến hiện tại, Phó Dung cũng vẫn không thích những thú vui tao nhã đó. Chẳng qua khi học xong, lúc tất yếu còn có cái sử dụng, làm tiền vốn lấy chồng cũng không sai. Kinh thành, những vị vương phi kia, người nào mà không có một chút tài danh?
Nghĩ thông suốt, Phó Dung sờ đầu muội muội, cười khen: “ Tuyên Tuyên thật ngoan, khi quay về tỷ với muội cùng nhau đi học đi, ôn cũ học mới.” Phó Tuyên một chút cũng không tin, cũng không nghi ngờ, xem lời nói như gió thổi bên tai.
Phó Dung nhìn về phía tỷ tỷ. Phó Uyển kỳ thật không muốn ra khỏi cửa, nhưng muội muội còn là một tiểu cô nương mềm yếu nho nhỏ. Còn nàng thì đã cập kê, nhưng nàng lại không yên lòng muội muội. “ Nương, con đi cùng Nùng Nùng.”
Kiều Thị liền kêu đại nha hoàn Xảo Hạnh đi an bày xe ngựa và tùy tùng cho hai vị cô nương ra cửa.
Phó Tuyên đi Tĩnh Tâm đường lên lớp trước, Phó Dung ngồi vào trước gương trang điểm của mẫu thân, nhìn kính phát sầu: “ Nương, người nói nếu lỡ bên ngoài có gió lớn, đem tóc của con thổi bay lên thì làm như thế nào? Con không muốn cho người khác nhìn thấy.” nói xong ánh mắt lại nhìn về phía hộp trang sức của mẫu thân, nàng đi ra ngoài không thể nào lại không trang điểm cho cái trán.
Từ trong bụng mình chui ra, Kiều Thị làm sao lại không biết tâm tư của nữ nhi được. Đem Quan ca nhi giao cho Phó Uyển bế, Kiều Thị đi đến trước gương, vén kiểu tóc Lưu Hải Nhân của nữ nhi lên xem, từ trong hộp trang sức lấy ra một cái hoa sen bằng bạc đặt nhẹ trên trán nữ nhi, nhìn vào trong gương hỏi: “ Như vậy thì sao?”
Tiểu cô nương trong gương đã cười cong cả khóe miệng, “ Nương, người giúp con mang đi. Kiều Thị véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, một lần nữa giúp nữ nhi chải một kiểu tóc ốc quế đơn giản, vừa muốn chọn một đóa hoa bằng trân châu để cài lên tóc cho nữ nhi, Phó Dung vội vã thúc giục: “ Dán hoa lên mi tâm, dnas hoa lên mi tâm trước.”
Trong phòng chỉ có mẹ con nàng và mấy nha hoàn, Kiều Thị tức giận sẵng giọng: “ Sợ ai xem? Ta còn nhìn qua cả mông của ngươi…”
“Nương.” Phó Dung bịt chặt tai không muốn nghe.
Phó Uyển ngồi trên tháp cười đến mức đỏ mặt, nhìn muội muội ở xa xa, yểu điệu trong yếu ớt, càng xem càng thấy thích.
thật vất vả thu thập xong, Phó Dung chạy đến trước mặt tỷ tỷ, cố ý ngửa đầu: “ Tỷ xem đẹp không?”
Phó Uyển ôm đệ đệ nhìn. Tiểu cô nương chỉ cài một châu sai hoa hạnh bằng ngọc trắng hợp cùng một mái tóc đen mềm mại càng thêm sức trẻ. trên trán mang hoa sen bạc trên mi tâm, mấy viên trân châu nhỏ bao quanh thành hình dạng hoa mai, vừa lúc che mất vết sẹo, lại kết hớp với nét rực rỡ của châu sai bằng ngọc trắng, thanh khiết lịch sự mà tao nhã, muội muội lại được trời sinh làn da trắng noãn nà như tuyết, lúc này như tiên như hoa.
Phó Uyển gật đầu, trên dưới đánh giá một phen, đề nghị: “ Muội đi đổi một bộ y phục thanh nhã chút, bộ này quá diễm lệ, không hợp với trang sức.” Phó Dung đang có ý này, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ, mới dẫn Lan Hương đi trở về.
Kiều Thị còn đứng trước gương, cười nói với trưởng nữ: “ Lại đây, nương còn một cái hoa tai hồng mã não nạm vàng, nương lại chải cho con kiểu tóc giống muội muội.” Tâm của bà một chút cũng không thiên vị, quay đầu bên nào đều làm điều thích hợp cho tiểu nữ nhi.
Nếu trang điểm trên mi tâm thì quá mức rêu rao, Phó Uyển thật ngại không muốn mang, nói cái gì cũng không chịu. Kiều Thị không thuận theo, cứng rắn bắt trưởng nữ trang điểm lại một lần nữa, vừa vặn Phó Uyển mặc y phục lại phù hợp. Kiều Thị liền không cho nàng đi, miễn cho nàng về phòng lại vụng trộm đổi lại.
một lát sau Phó Dung quay lại, vào phòng nhìn thấy tỷ tỷ mới trang điểm xong, sững người tại chỗ: “ Tỷ Tỷ đẹp quá đi!” Nếu như nói nàng như đóa tường vi màu trắng, trắng trong thuần khiết thanh nhã, thì tỷ tỷ giống như đóa hoa hồng tịnh đế rực rỡ, tươi đẹp kiều diễm.
Phó Uyển đỏ mặt, lôi kéo muội muội cáo từ với mẫu thân: “ Chúng con đi trước đây.”
Kiều Thị đưa hai nữ nhi tới cửa: “ Trở về sớm một chút, chớ trì hoãn lâu.” Lại phân phó nha hoàn, ma ma đi cùng hầu hạ các tiểu thư thật tốt. Mọi người sôi nổi vâng dạ.
“ Rốt cuộc muội muốn mua cái gì?” Xe ngựa đi vững vàng, Phó Uyển tò mò hỏi.
Phó Dung sầu nói: “ Hoa điền, điểm mi tâm dù nhìn đẹp, đều sẽ không dính sát vào chỗ này, khi cúi đầu dễ dàng bị người ta nhìn thấy.”
Phó Uyển gật đầu: “ Vậy tại sao muốn tự mình đi mua?”
Phó Dung cười hắc hắc: “ Muội muốn nhìn thử xem Như Ý Trai có thợ làm hoa điền khéo tay hay không, nếu có muội mua về nhà chuyên làm cho muội thôi. một ngày đổi một kiểu, toàn tùy ý muội, không cần lần lượt đến bên ngoài để chọn.”
Hoa điền phát triển rất rực rỡ, ở trong dân gian của tiền triều rất thịnh hành. Khiến nha hoàn nuôi trong nhà cũng đều có tay nghề làm hoa điền, đáng tiếc hoàng đế khai quốc Đại Lương xuất thân là mãng phu, không thích tiêu xài xa hoa, dần dần liền đem một ít phong khí tiền triều đè ép xuống, hoa điền là một loại trong đó. Khi trang điểm thanh nhã chủ yếu không có, rất ít nữ quyến cài hoa điền nên bình thường không có ai học. Kiếp trước Phó Dung tìm thợ khéo tay chân chính cũng mất một phen công phu.
“ Muội thật thông minh.” Phó Uyển cười cười, còn muốn hỏi tại sao muội muội không gọi Như Ý Trai tuyển chọn người rồi đưa qua. Chỉ là đều đã ra ngoài nên không đáng bàn luận lại.
Bất tri bất giác xe ngựa đã dừng trước cửa Như Ý Trai. Phía sau, ma ma đã nhanh chóng đi tới, dọn xong ghế gỗ, vén rèm cửa đỡ hai người xuống xe. Ánh nắng tươi sáng chiếu lên trên quần áo hai tỷ muội tạo nên những tia sáng rực rỡ. trên trán có trân châu, mã não rạng rỡ sinh động chiết xạ ra ánh sáng làm chói mắt của mọi người.
trên lầu hai của Như Ý Trai, có một thiếu niên mặc cẩm bào vốn chỉ đứng trước cửa sổ để thoáng khí, xa xa nhìn thấy một chiếc xe ngựa có chút quen thuộc chạy tới, ánh mắt không khỏi nhìn sang. Khi tỉ muội Phó gia lần lượt xuống xe, quạt xếp trong tay hắn đang đong đưa cũng không động, kìm lòng không đậu bước lên phía trước một bước, dựa vào gần cửa sổ hơn, tựa như làm như vậy mới có thể nhìn được rõ ràng.
“ Con muốn mua cái gì? Nương kêu người đi mua, sai người bên cửa hàng mang qua cho con chọn.” Quan ca nhi còn nhỏ chưa rời khỏi bên người được, nên Kiều Thị không nguyện ý ra cửa, nghi ngờ hỏi nữ nhi, “ Con không phải sợ bị người khác nhìn thấy sao? Sao hôm nay lại muốn đi ra ngoài?”
Phó Dung không trả lời, ghen tỵ nhìn đệ đê trong ngực mẫu thân đang uống sữa, nắm lấy tay đệ đệ chơi, nhỏ giọng thầm thì nói: “ Nương bất công, nương không cho con uống sữa.”
Kiều Thị có 5 đứa nhỏ, Phó Thần, Phó Uyển sinh tại kinh thành cùng lúc Phó Phẩm Ngôn thi tiến sĩ nên cần chuẩn bị một khoản bạc lớn, vì tiết kiệm Kiều Thị không mời nhũ mẫu, tự mình nuôi lớn nhi tử và nữ nhi. Về sau Phó Dung và Phó Uyển thì thỉnh nhũ mẫu cho các nàng uy sữa, còn đến Quan ca nhi, đứa con nhỏ nhất và là đứa con cuối cùng mà Kiều Thị sinh, nên luyến tiếc mời người khác chăm sóc, bất cứ việc gì cũng tự thân tự lực. Nhũ mẫu chỉ dùng vào thời điểm bà không thuận tiện, nhìn đã biết đứa con trai cục cưng này rất mực được sủng ái, đại khái là như thế.
“ đã 13 tuổi mà cả ngày không đúng đắn.” Kiều Thị đưa tay điểm trán của nữ nhi một cái, trừng mắt nói: “ nói về bất công, trong nhà ai so được với con? Đừng vì không đáp ứng một yêu cầu của con mà than bất công, ngược lại mà nói, có thể bớt việc vì sao nhất định muốn tự mình đi ra ngoài.’
“ Con muốn ra ngoài đi dạo.” Phó Dung thuận thế dựa vào vai của mẫu thân, nũng nịu nói: “ Ở thôn trang gần một tháng, nương cho con ra ngoài một lần đi, có Tôn mama đi theo, có gia đinh che chở, nương còn lo lắng cái gì? Dù sao người không đồng ý chính là không thích con!”
Thứ nàng chân chính muốn mua, Như Ý Trai sẽ không đưa đến, phải tự tay nàng đi chọn. Khi hai mẹ con giằng co, Phó Phẩm Ngôn vén mành đi vào, Kiều Thị nhìn thấy nên ôm nhi tử xoay người đưa lưng về phía ông mà ngồi. Vợ chồng già, bà đương nhiên không sợ trượng phu nhìn thấy, chỉ là nữ nhi đang ở đây, nếu chẳng may ánh mắt của trượng phu nhìn sang đây bị nữ nhi nhìn thấy thì không ổn. Phó Phẩm Ngôn cũng không ngồi trên tháp, mà ngồi vào trước bàn cười hỏi nữ nhi: “ Xa xa đã nghe hai mẹ con nói chuyện, lần này lại muốn cái gì?” Phó Dung nhu thuận châm trà cho phụ thân, lại bóp vai đấm lưng: “ Con muốn đến Như Ý Trai, nương không cho, phụ thân giúp con khuyên nhủ nương đi.”
Kiều Thị nghe vậy, quay đầu trừng mắt nhìn trượng phụ một cái, ẩn ý không cần nói cũng biết. Đáng tiếc cách trừng mắt không uy lực này của bà so ra còn kém nữ nhi bên người làm nũng, quấn quýt si mê, một chén trà còn chưa uống xong, Phó Phẩm Ngôn liền gật đầu đồng ý.
Nhìn nữ nhi giống như chim sơn ca líu ríu từ trong nhà bay ra ngoài, Kiều Thị giọng căm giận cùng trượng phu phát tiết: “ Giỏi quá há, sau này chuyện của Nùng Nùng thiếp không quản nữa, thiếp không quan tâm nữa, chỉ bảo con bé đến xin chàng nhé! Các người mới là ruột thịt, thiếp là mẹ kế phải không?”
Phó Phẩm Ngôn cười ha hả, bước đến trên tháp, từ phía sau ôm lấy thê tử, kề tai bà nói nhỏ: “ Nùng Nùng biết làm nũng thì trách ai, còn không phải học theo nàng sao? Trong ba nữ nhi, thì Phó Dung là giống với thê tử nhất vô luận là dung mạo, thanh âm cùng với tính tình.
Vừa nói tay của ông hướng dưới quần của bà chui vào, Kiều Thị không khỏi ôm nhi tử dựa vào phía sau. Phó Phẩm Ngôn lại gần ngậm lấy đôi môi đỏ thắm của bà: “ Các nàng đều là bảo bối trong lòng ta, người nào ta cũng nguyện ý cưng chiều.” Ông là tri phủ, nữ nhi muốn đi dạo, toàn bộ phủ Ký Châu đều tùy nàng đi qua. một đêm liên tục được hai lần dễ chịu, buổi sáng ngày hôm sau Kiều Thị kiều diễm như hoa Hải Đường, không cần son phấn đã là tuyệt sắc nhân gian.
Ba tỷ muội Phó Dung lại đây thỉnh an, nhìn thấy trong mi mắt mẫu thân lưu lại mị sắc, Phó Dung trong lòng lặng lẽ khen phụ thân, đều nói nữ nhân sẽ thổi gió bên gối cho nam nhân nghe, kỳ thật trái lại đạo lý nam nhân đối với nữ nhân cũng giống như thế. Thời điểm tình nồng, mơ mơ màng màng, chỉ gọi tên ngươi cái gì cũng quên, chỉ cầu nửa kia làm cho nàng một chút vui sướng.
Ý niệm giống nhau, đột nhiên nhớ tới cánh tay rắn chắc của Từ Tấn xiết chặt vòng eo, kế tiếp là cảnh trong bóng tối hữu lực mà thảo phạt, giống như đang ở trong cảnh diễn ra thật. Phó Dung lặng lẽ rót cho mình chén trà, không thể không nói chuyện đó cùng tình yêu hoàn toàn không liên quan đến nhau, chỉ cần có thể lực. Kiều Thị thấy nàng sắc mặt đỏ ửng, chỉ cho là nàng hưng phấn quá thôi, giận dỗi lạnh nhạt với nàng 2,3 câu. Thoáng nhìn lọn tóc mỏng trên trán nữ nhi lại không đành lòng, chuyển qua hỏi tỷ muội Phó Uyển: “ Hôm nay Nùng Nùng sẽ đi Như Ý Trai, các con cùng đi nhìn xem, xem bên đó có kiểu dáng gì mới không, thích thì mua hai cái.”
Khi nghèo thì ngóng trông trong nhà có tiền, khi có tiền trước tiên không phải nghĩ tới chính mình, mà là đem 3 nữ nhi cho ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ. Phó Tuyên nói trước: “ Con còn nhỏ, không cần dùng trang sức nên không đi.”
Phó Dung nhìn muội muội, biết muội muội không muốn chậm trễ việc đọc sách. Trong nhà có thỉnh nữ tiên sinh, từ 6 tuổi dạy đến 13 tuổi, buổi sáng đọc sách, buổi chiều học nghi lễ cùng nữ công gia chánh, sau này thì đi theo bên cạnh mẫu thân học quản gia. Tỷ tỷ cùng muội muội đều đi theo con đường này, chỉ có nàng ỷ vào cha mẹ sủng ái, học cái gì đều không quá 2, 3 ngày thì bỏ dở.
Cho nên kiếp trước, những lễ nghi quy củ mưa dầm thấm đất nên làm được hoàn hảo, còn trong bụng bút mực văn thơ thì không nhiều, nàng chỉ thích nhất trang phục và trang điểm.
Lúc ấy còn trẻ nên ngạo mạn không hiểu chuyện, trên các yến hội, bên cạnh các cô nương thi đấu trà đạo, văn thơ, nàng liền cùng các cô nương có giao hảo đi dạo chung quanh, đối với những trận thi đấu này thì cười nhạt. Đến hiện tại, Phó Dung cũng vẫn không thích những thú vui tao nhã đó. Chẳng qua khi học xong, lúc tất yếu còn có cái sử dụng, làm tiền vốn lấy chồng cũng không sai. Kinh thành, những vị vương phi kia, người nào mà không có một chút tài danh?
Nghĩ thông suốt, Phó Dung sờ đầu muội muội, cười khen: “ Tuyên Tuyên thật ngoan, khi quay về tỷ với muội cùng nhau đi học đi, ôn cũ học mới.” Phó Tuyên một chút cũng không tin, cũng không nghi ngờ, xem lời nói như gió thổi bên tai.
Phó Dung nhìn về phía tỷ tỷ. Phó Uyển kỳ thật không muốn ra khỏi cửa, nhưng muội muội còn là một tiểu cô nương mềm yếu nho nhỏ. Còn nàng thì đã cập kê, nhưng nàng lại không yên lòng muội muội. “ Nương, con đi cùng Nùng Nùng.”
Kiều Thị liền kêu đại nha hoàn Xảo Hạnh đi an bày xe ngựa và tùy tùng cho hai vị cô nương ra cửa.
Phó Tuyên đi Tĩnh Tâm đường lên lớp trước, Phó Dung ngồi vào trước gương trang điểm của mẫu thân, nhìn kính phát sầu: “ Nương, người nói nếu lỡ bên ngoài có gió lớn, đem tóc của con thổi bay lên thì làm như thế nào? Con không muốn cho người khác nhìn thấy.” nói xong ánh mắt lại nhìn về phía hộp trang sức của mẫu thân, nàng đi ra ngoài không thể nào lại không trang điểm cho cái trán.
Từ trong bụng mình chui ra, Kiều Thị làm sao lại không biết tâm tư của nữ nhi được. Đem Quan ca nhi giao cho Phó Uyển bế, Kiều Thị đi đến trước gương, vén kiểu tóc Lưu Hải Nhân của nữ nhi lên xem, từ trong hộp trang sức lấy ra một cái hoa sen bằng bạc đặt nhẹ trên trán nữ nhi, nhìn vào trong gương hỏi: “ Như vậy thì sao?”
Tiểu cô nương trong gương đã cười cong cả khóe miệng, “ Nương, người giúp con mang đi. Kiều Thị véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, một lần nữa giúp nữ nhi chải một kiểu tóc ốc quế đơn giản, vừa muốn chọn một đóa hoa bằng trân châu để cài lên tóc cho nữ nhi, Phó Dung vội vã thúc giục: “ Dán hoa lên mi tâm, dnas hoa lên mi tâm trước.”
Trong phòng chỉ có mẹ con nàng và mấy nha hoàn, Kiều Thị tức giận sẵng giọng: “ Sợ ai xem? Ta còn nhìn qua cả mông của ngươi…”
“Nương.” Phó Dung bịt chặt tai không muốn nghe.
Phó Uyển ngồi trên tháp cười đến mức đỏ mặt, nhìn muội muội ở xa xa, yểu điệu trong yếu ớt, càng xem càng thấy thích.
thật vất vả thu thập xong, Phó Dung chạy đến trước mặt tỷ tỷ, cố ý ngửa đầu: “ Tỷ xem đẹp không?”
Phó Uyển ôm đệ đệ nhìn. Tiểu cô nương chỉ cài một châu sai hoa hạnh bằng ngọc trắng hợp cùng một mái tóc đen mềm mại càng thêm sức trẻ. trên trán mang hoa sen bạc trên mi tâm, mấy viên trân châu nhỏ bao quanh thành hình dạng hoa mai, vừa lúc che mất vết sẹo, lại kết hớp với nét rực rỡ của châu sai bằng ngọc trắng, thanh khiết lịch sự mà tao nhã, muội muội lại được trời sinh làn da trắng noãn nà như tuyết, lúc này như tiên như hoa.
Phó Uyển gật đầu, trên dưới đánh giá một phen, đề nghị: “ Muội đi đổi một bộ y phục thanh nhã chút, bộ này quá diễm lệ, không hợp với trang sức.” Phó Dung đang có ý này, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ, mới dẫn Lan Hương đi trở về.
Kiều Thị còn đứng trước gương, cười nói với trưởng nữ: “ Lại đây, nương còn một cái hoa tai hồng mã não nạm vàng, nương lại chải cho con kiểu tóc giống muội muội.” Tâm của bà một chút cũng không thiên vị, quay đầu bên nào đều làm điều thích hợp cho tiểu nữ nhi.
Nếu trang điểm trên mi tâm thì quá mức rêu rao, Phó Uyển thật ngại không muốn mang, nói cái gì cũng không chịu. Kiều Thị không thuận theo, cứng rắn bắt trưởng nữ trang điểm lại một lần nữa, vừa vặn Phó Uyển mặc y phục lại phù hợp. Kiều Thị liền không cho nàng đi, miễn cho nàng về phòng lại vụng trộm đổi lại.
một lát sau Phó Dung quay lại, vào phòng nhìn thấy tỷ tỷ mới trang điểm xong, sững người tại chỗ: “ Tỷ Tỷ đẹp quá đi!” Nếu như nói nàng như đóa tường vi màu trắng, trắng trong thuần khiết thanh nhã, thì tỷ tỷ giống như đóa hoa hồng tịnh đế rực rỡ, tươi đẹp kiều diễm.
Phó Uyển đỏ mặt, lôi kéo muội muội cáo từ với mẫu thân: “ Chúng con đi trước đây.”
Kiều Thị đưa hai nữ nhi tới cửa: “ Trở về sớm một chút, chớ trì hoãn lâu.” Lại phân phó nha hoàn, ma ma đi cùng hầu hạ các tiểu thư thật tốt. Mọi người sôi nổi vâng dạ.
“ Rốt cuộc muội muốn mua cái gì?” Xe ngựa đi vững vàng, Phó Uyển tò mò hỏi.
Phó Dung sầu nói: “ Hoa điền, điểm mi tâm dù nhìn đẹp, đều sẽ không dính sát vào chỗ này, khi cúi đầu dễ dàng bị người ta nhìn thấy.”
Phó Uyển gật đầu: “ Vậy tại sao muốn tự mình đi mua?”
Phó Dung cười hắc hắc: “ Muội muốn nhìn thử xem Như Ý Trai có thợ làm hoa điền khéo tay hay không, nếu có muội mua về nhà chuyên làm cho muội thôi. một ngày đổi một kiểu, toàn tùy ý muội, không cần lần lượt đến bên ngoài để chọn.”
Hoa điền phát triển rất rực rỡ, ở trong dân gian của tiền triều rất thịnh hành. Khiến nha hoàn nuôi trong nhà cũng đều có tay nghề làm hoa điền, đáng tiếc hoàng đế khai quốc Đại Lương xuất thân là mãng phu, không thích tiêu xài xa hoa, dần dần liền đem một ít phong khí tiền triều đè ép xuống, hoa điền là một loại trong đó. Khi trang điểm thanh nhã chủ yếu không có, rất ít nữ quyến cài hoa điền nên bình thường không có ai học. Kiếp trước Phó Dung tìm thợ khéo tay chân chính cũng mất một phen công phu.
“ Muội thật thông minh.” Phó Uyển cười cười, còn muốn hỏi tại sao muội muội không gọi Như Ý Trai tuyển chọn người rồi đưa qua. Chỉ là đều đã ra ngoài nên không đáng bàn luận lại.
Bất tri bất giác xe ngựa đã dừng trước cửa Như Ý Trai. Phía sau, ma ma đã nhanh chóng đi tới, dọn xong ghế gỗ, vén rèm cửa đỡ hai người xuống xe. Ánh nắng tươi sáng chiếu lên trên quần áo hai tỷ muội tạo nên những tia sáng rực rỡ. trên trán có trân châu, mã não rạng rỡ sinh động chiết xạ ra ánh sáng làm chói mắt của mọi người.
trên lầu hai của Như Ý Trai, có một thiếu niên mặc cẩm bào vốn chỉ đứng trước cửa sổ để thoáng khí, xa xa nhìn thấy một chiếc xe ngựa có chút quen thuộc chạy tới, ánh mắt không khỏi nhìn sang. Khi tỉ muội Phó gia lần lượt xuống xe, quạt xếp trong tay hắn đang đong đưa cũng không động, kìm lòng không đậu bước lên phía trước một bước, dựa vào gần cửa sổ hơn, tựa như làm như vậy mới có thể nhìn được rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook