Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
-
Chương 11
“ Nhị đệ đang nhìn gì vậy?
Tề Sách đang xem một đôi vòng tay ngọc dương chi cùng vòng tay hồng phỉ thúy có tơ vàng, gian nan chưa ra quyết định được cho muội muội. Rất có hứng thú mà đi tới, đi về phía trước cửa sổ cùng Tề Giản đứng sóng vai, nhìn xuống đường. Chỉ thấy một gã xa phu mặc áo xám đang đem xe ngựa đánh tới bên đường, xem dấu hiệu trên xe hình như là của Phó gia.
Tề Sách đăm chiêu, nghiêng đầu thấy ánh mắt Tề Giản đăm đăm, hình như còn chưa hồi hồn, nhẹ nhàng cười: “Nhị đệ?”
Tề Giản đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện huynh trưởng không biết từ lúc nào đã đi tới, nhìn hắn mọt cách đầy thâm ý, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nhất thời đỏ bừng một mảnh.
Tề Sách càng thêm khẳng định vị cô nương Phó gia nào tới, sớm nghe nói qua tỷ muội Phó gia mỗi người đều như hoa như ngọc. Lúc cùng Tề Giản nói chuyện, ánh mắt không khỏi nhìn xuống cửa lầu hai nhiều thêm mấy lần. Lòng thích cái đẹp ai ai cũng có, huống chi quan hệ của hai nhà không tệ, nói lý lẽ hắn có thể tự cho mình lấy thân phận huynh trưởng.
hắn âm thầm lưu ý, số lần Tề Giản nhìn xuống càng nhiều, lòng bàn tay ra nhiều mồ hôi, chỉ mong đến gần nhìn xem vị cô nương kia.
“ Ca ca, muội chọn xong rồi, muốn lấy vòng hồng phỉ tơ vàng này.” Tề Trúc đeo chiếc vòng vào cổ tay, hướng hai huynh trưởng lắc tay. Tiểu cô nương đang tuổi dậy thì, mắt hạnh má đào, da thịt trắng tuyết, ngọt ngào động lòng người.
Tề Sách dẫn đầu trở lại bên người của muội muội, thấy trên quầy còn dư lại mấy thứ, cưng chiều nói: “ Hiếm khi được ra ngoài một lần, chọn nhiều thêm vài món nữa đi.”
Ca ca cưng chiều nàng, Tề Trúc rất cao hứng, vừa muốn chọn tiếp, chợt nghe hỏa kế bên ngoài nói một câu: “ Phó cô nương”, trong lòng nàng ta vừa động, quay đầu nhìn về phía cửa.
Hàng loạt tiếng bước chân đạp lên thang trúc lên lầu, liền thấy tỷ muội Phó Dung đi vào. một cái chớp mắt, tựa như trăng sáng mọc trên sơn cốc, lại tựa như ánh bình minh xuyên thấu tầng mây. Lầu hai Như Ý Trai rộng mở, sáng sủa đều bởi hai tỷ muội làm vẻ vang cho kẻ hèn này, lập tức sáng sủa không ít.
Ánh mắt Tề Sách liên tục đảo qua Phó Uyển và Phó Dung, ánh mắt dừng trên người Phó Uyển lâu hơn một chút, xoay người nhìn về phía quầy, quân tử thủ lễ.
Tề Giản kinh ngạc nhìn nhìn đế giày vải Tú Hoa màu xanh nhạt, rồi nhìn mi tâm có mang trân châu trên trán của tiểu cô nương, chỉ cảm thấy nàng còn xinh đẹp ngây thơ hơn so với vừa rồi nhìn thoáng qua.
Về phần Tề Trúc sau khi kinh ngạc, nàng mừng rỡ nghênh đón trước chào hỏi cùng Phó Uyển, lại thân mật cầm tay trái của Phó Dung: “ Nùng Nùng hết bệnh rồi sao? Lâu như vậy không nhìn thấy ngươi, ta nhớ muốn chết, mấy lần muốn cùng Ánh Phương đi thôn trang thăm ngươi, đều bị bá mẫu khuyên đừng….Rốt cuộc Nùng Nùng bị bệnh gì thế?” Thân thiết đánh giá khuôn mặt của Phó Dung. Phu thê Phó Phẩm Ngôn cũng không đem bệnh tình chân chính của nữ nhi truyền đi.
Lúc Tề Trúc nói chuyện, Phó Dung đã đem kinh sợ khi gặp Tề Sách ép xuống, cười trả lời: “ không có việc gì, kỳ thật đã sớm khỏe rồi, là ta muốn ở thôn trang tươi mát, tự tại chơi thêm mấy ngày. A Trúc tới bao lâu rồi, mua được cái gì?”
Nàng cùng Tề Trúc cảm tình không tốt bằng với Lương Ánh Phương, nhưng so với người bên ngoài thì tốt hơn nhiều, trước khi lấy chồng cũng không thường liên lạc với nhau. Khi sự tình của Bạch Chỉ bại lộ, Tề Trúc đã xuất giá, sau khi biết được đã viết một phong thư dài nói xin lỗi với nàng, không có thiên vị giúp huynh trưởng. Cho nên mặc kệ Phó Dung hận Tề Sách nhiều đến bao nhiêu, nàng cũng không có cách nào dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tề Trúc.
Oan có đầu nợ có chủ, nàng hận chỉ một người là Tề Sách. Nếu đã có hận, Phó Dung nhịn không được nhìn về phía thiếu niên cao lớn đối diện bên này.
Tề Sách 17 tuổi, từ nhỏ tập võ ở Lương gia, hiện tại đã xuất sư, vốn muốn đi đến bên người Tề lão gia ở Tây Bắc mưu cầu công sự, nhưng lão thái thái trong nhà luyến tiếc trưởng tôn đi xa, cứng rắn ép buộc hắn đọc sách thi tiến sĩ làm một quan văn. Tề Sách trời sinh thông minh, năm trườc vừa đậu tú tài, kiếp trước nếu không phải tỷ tỷ gặp chuyện không may, chắc chắn hắn sẽ đi thi cử nhân.
Công tử văn võ song toàn lại tuấn tú cao lớn như vậy, không biết bao nhiêu cô nương ở thành Tín Đô đều ái mộ hắn.
Nhận thấy tầm mắt của nàng, Tề Sách lại một lần nữa nhìn lại, Phó Dung đúng lúc tránh đi, tay giấu trong tay áo lặng lẽ nắm chặt lại, cúi đầu nâng cổ tay của Tề Trúc lên: “ Chiếc vòng này thật đẹp, đáng tiếc ta tới chậm một bước, để ngươi mua mất rồi.”
Tề Trúc hâm mộ nhìn trán nàng: “ Dù đẹp cũng không sánh bằng mi tâm rơi tinh xảo của ngươi và của Uyển tỷ tỷ, sao lại nghĩ đến trang điểm kiểu như vậy?”
“ Muội muội, hai vị này là?” không đợi Phó Dung trả lời, Tề Sách cùng Tề Giản đi tới, người trước thản nhiên thong dong, người sau khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng.
Tề Trúc ảo não cùng tỷ muội Phó Dung bồi tội: “ Xem ta đã quên không thay các ngươi giới thiệu, đây là đại ca, nhị ca của ta.” Lại cùng hai thiếu niên giới thiệu tỷ muội Phó Dung.
Phó Uyển khẽ gật đầu, cũng không nhìn hai vị thiếu niên, hướng Tề Trúc nói: “ A Trúc có huynh trưởng đi cùng, chúng ta liền không quấy rầy, hẹn mấy ngày nữa lại cùng nhau gặp.”
Tề Trúc lưu luyến không rời dặn: “ Vậy hai người nhớ đến sớm một chút.”
Phó Uyển đáp ứng, dẫn Phó Dung qua bên kia. Tề Trúc nhìn theo các nàng, lại chọn thêm một món trang sức rồi đi cáo từ với các nàng, huynh muội cùng nhau đi xuống lầu.
Phó Dung vẫn thầm lưu ý bọn họ, thấy Tề Sách quân tử, không liếc nhìn tỷ tỷ lâu, không hề lưu luyến mà bước ra ngoài. Vốn định thu hồi tầm mắt, không ngờ chống lại ánh mắt lưu luyến không rời của một thiếu niên khác. 4 mắt giao nhau, thiếu niên hoảng sợ, ngẩn ra một lát rồi chạy như trốn ra bên ngoài.
Phó Dung không để trong lòng. Loại ánh mắt ái mộ nhìn nàng mà nói đã quá mức quen thuộc, nàng nhìn thấy nhưng không thể trách.
Quay đầu lại, đúng lúc chủ tiệm đông gia Liễu Như Ý đang nâng một hôp nhung đen khắc hoa đi tới, cười tủm tỉm nói: “ Nhị tiểu thư, tam tiểu thư, hoa điền tinh xảo nhất trong tiệm chúng ta đều ở đây, nếu các ngươi thích thì nói, cả một hộp này đều bán hết cho các ngươi, tuyệt đối sẽ bán giá thấp nhất.” Dù sao thường ngày mấy thứ này cũng không có ai hỏi tới, không bằng bán thấp một chút cho thiên kim của tri phủ lão gia, còn có thể kiếm một ít nhân tình.
Liễu Như Ý đã hơn 30 tuổi, lớn hơn Kiều Thị vài tuổi, nhưng bà bảo dưỡng tốt, khuôn mặt nhẵn nhụi, một đôi mắt xếch càng nhìn càng có ý vị. Bà chân chính là người đẹp hết thời, nhưng phong vận vẫn còn, so sánh với Kiều Thị nhỏ xinh quyến rũ thì nhiều hơn vài phần phóng khoáng tiêu sái. Nghe nói trước đây bà là đại tiểu thư của thương gia, sau này gia đình gặp biến cố lại bị vị hôn phu từ hôn. Liễu Như Ý đành nhẫn nhịn phải xuất đầu lộ diện, kinh doanh từng bước một từ lão bản nương của một quán nhỏ trở thành Đông gia buôn bán trang sức lớn ở trước mắt.
Phó Dung thật lòng khâm phục bà, ngọt ngào khen: “ Ngài đối với chúng con thật tốt, mỗi lần chúng con tới đây đều chiếm tiện nghi của người. Lúc đầu, con tính toán không muốn ra ngoài, nhưng mà ngẫm lại đã rất lâu không nhìn thấy người, đính thực là rất nhớ ngài, liền kéo tỷ tỷ tới đây.”
Bị một tiểu cô nương như hoa lời ngon tiếng ngọt một phen như vậy, Liễu Như Ý cao giọng cười to, phong lưu bất kham: “ Tam tiểu thư thật biết nói chuyện, ngươi chờ chút, mấy hôm trước nơi này của ta mới làm ra một hóa sắc rất đẹp, ta thật thích không có ý định muốn bán, nhưng tam tiểu thư thích ta như vậy, ta làm sao có thể tiếp tục giấu giếm nữa? Các ngươi tùy ý xem trước đi, ta đi lấy rồi quay lại.” nói xong cười quay đi.
Phó Uyển chỉ chỉ khuôn mặt của muội muội, nhỏ giọng trêu nghẹo: “ Buổi sáng muội có uống nước mật sao?”
Phó Dung hướng nàng phồng miệng, da mặt dày nói: “ Dù không uống cũng rất ngọt!”
Phó Uyển che miệng cười, ánh mắt nhìn về phía hộp: “ Được rồi nhìn xem đi, thật nhiều màu sắc và đa dạng kiểu nhìn thật đẹp mắt.”
Phó Dung gật đầu tán thành, mấy cái này quả thật đều là đồ tốt. Như Ý Trai trừ bỏ nhập hàng ở kinh thành và Giang Nam, trong tiệm còn có 3 vị thợ thủ công trang sức trấn giữ, hai nam một nữ. Người thợ nữ được mọi người đều xưng là Cố nương tử, có tay nghề siêu phàm, làm ra trang sức đều tinh xảo, tất cả hoa điền đều từ tay Cố nương tử làm ra.
Tất nhiên Phó Dung cũng không định mua Cố nương tử, nghe nói bà cùng Liễu Như Ý cùng nương tựa lẫn nhau, tiệm trang sức này cũng có phần của Cố nương tử. Dù cho phụ thân là tri phủ, người ta cũng không có khả năng vứt bỏ tự do mà đi làm hạ nhân cho nàng.
Phó Dung chân chính coi trọng là một học trò dưới tay của Cố nương tử. Liễu Như Ý rất nhanh bưng một tráp trang sức đi tới, đặt trên bàn, bà mở tráp cho hai tiểu cô nương nhìn xem, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một cái, dường như cuối cùng cũng xác định chắc chắn lại quyết định của mình: “ Mà thôi ta đều lớn tuổi rồi, bên cạnh cũng không có nữ nhi hay chất nữ, giữ lại mấy món này là hoàn toàn lãng phí. Bất quá nếu đổi thành người khác muốn mua, ta nhất định sẽ không bán, ai bảo 3 tỷ muội các ngươi hợp ý và có duyên với ta đâu. Cố nương tử cũng là quá khéo liền làm ra 3 cây trâm, càng xem càng giống như thay 3 tỷ muội các ngươi mà làm, còn giả mù sa mưa mà dỗ ta.”
Phó Dung có thể nhìn ra được là bà thật lòng không muốn bán, một chút lòng hiếu kỳ liền nổi lên, chờ nàng nhìn thấy rõ vật trong tráp, nháy mắt liền động tâm, kiếp trước Liễu Như Ý cũng không cho xem mấy thứ này.
Đó là 3 cây trâm thải điệp, một cái phấn hồng, một cái màu xanh trời, còn một cái màu trắng tuyết. Luận về độ tinh xảo, Phó Dung không thể dùng từ nào để hình dung, chỉ có thể nói nếu không phải lúc đầu nàng đã biết đó là trâm cài đầu, nàng thiếu chút nữa cho rằng trong tráp bày chính là 3 con bướm thật. Hồng điệp dùng Bích Tỳ mềm mại như hoa đào, Lam điệp dùng ngọc bích tinh thuần như bầu trời, bạch điệp chính là bạch ngọc không nhiễm bụi trần.
Mỗi một cái đều tinh xảo đẹp mắt, hợp cùng một chỗ ý nghĩa đối với 3 tỷ muội các nàng đều lớn hơn. Phó Dung nhìn về phía tỷ tỷ, bình tĩnh như Phó Uyển mà trong mắt cũng không giấu được ánh sáng kinh hỉ.
“ Ngài thực sự chịu bán?” Phó Dung vừa nói vừa vuốt ve một cây trâm.
Liễu Như Ý nhìn nàng nghịch ngợm, cười: “ Đồ đã đem tới cho các ngươi xem, nếu không muốn bán, ta sợ đêm nay tam tiểu thư sẽ về ôm lấy lệnh tôn mà nói xấu ta đi, sau này Phó đại nhân gắn một tội danh nào đó cho ta, chẳng phải ta liền tiền mất tật mang sao?” Phó Phẩm Ngôn sủng thê ái nữ toàn bộ ở thành Tín Đô đều biết.
“ Cha con mới không ngang ngạnh như vậy đâu.” Phó Dung yếu ớt phản bác, đi tới đem tráp ôm vào trong lòng mình, “ Nếu ngài đã có lòng như thế, con mua liền, chỉ là lần này khi ra ngoài con không mang nhiều tiền, lát nữa ngài phái người đi theo chúng con về phủ, cùng nương con nói chuyện, tùy ngài ra giá.”
Liễu Như Ý vẻ mặt khổ sở nói: “ Nếu ta nói giá công phu sư tử ngoạm, phu nhân có thể đánh ta văng ra ngoài hay không?”
Ba người nói nói cười cười, không khí rất là vui vẻ, Phó Dung hợp thời nói: “ Liễu di, gần đây con có đọc < hoa gian tập>, trong đó đặc biệt có nhắc tới hoa điền, con rất thích cho nên mới đến mua, trông thấy đồ thật lại càng thích. Ngài cũng biết con có mới nới cũ, mỗi ngày đều muốn đổi một kiểu, cho nên con muốn mua một tiểu nha hoàn chuyên môn làm hoa điền để tiện hầu hạ cho con, không biết bên này của ngài có nha đầu biết làm hoa điền không? Chỉ cần biết làm là được.”
Mua người… Liễu Như Ý có chút kinh ngạc, nhưng khi nghe Phó Dung nói chỉ cần biết làm hoa điền, lập tức có sự lựa chọn “ Có thì có,nhưng đều là người hầu hạ bên người Cố nương tử, ta phải hỏi Cố nương tử một chút, có nguyện ý thả người hay không?”
“ Vậy thì phải làm phiền người rồi.” Phó Dung hưng phấn nói.
Tiểu cô nương ánh mắt trong veo như nước, mặt cười như hoa, Liễu Như Ý không nhịn được mà nhéo vài cái “ Phiền cái gì, có thể vì các cô nương Phó gia cống hiến sức lực làm cho mỹ nhân cười, bao nhiêu người cầu còn không được.” Đặc biệt là vị tam tiểu thư này, chỉ cần một ánh mắt một nụ cười, dù bà là nữ tử đều hận không thể quên hết sinh ý mà đáp ứng tất cả yêu cầu của nàng, nếu đổi lại Đông gia là một nam tử, chỉ sợ càng không có tiền đồ.
Lần này Liễu Như Ý đi tương đối lâu, tỷ muội Phó Dung đến bên cạnh ngồi uống trà một lát, thì bà mới dẫn 3 tiểu cô nương quay lại. Tuổi 3 người cũng tương đương Phó Dung, mỗi người đều mặc một thân áo nửa mới nửa cũ màu xanh lá cây, hơn phân nửa chắc là vì đến gặp nàng mới thay. Phó Dung đặt chén trà xuống, tầm mắt lướt qua mặt của 3 người một vòng. Đều là người quen, đã từng hầu hạ cho nàng, đáng tiếc chỉ có một người lúc đầu nàng không thích nhưng chưa từng phụ nàng.
Tề Sách đang xem một đôi vòng tay ngọc dương chi cùng vòng tay hồng phỉ thúy có tơ vàng, gian nan chưa ra quyết định được cho muội muội. Rất có hứng thú mà đi tới, đi về phía trước cửa sổ cùng Tề Giản đứng sóng vai, nhìn xuống đường. Chỉ thấy một gã xa phu mặc áo xám đang đem xe ngựa đánh tới bên đường, xem dấu hiệu trên xe hình như là của Phó gia.
Tề Sách đăm chiêu, nghiêng đầu thấy ánh mắt Tề Giản đăm đăm, hình như còn chưa hồi hồn, nhẹ nhàng cười: “Nhị đệ?”
Tề Giản đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện huynh trưởng không biết từ lúc nào đã đi tới, nhìn hắn mọt cách đầy thâm ý, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nhất thời đỏ bừng một mảnh.
Tề Sách càng thêm khẳng định vị cô nương Phó gia nào tới, sớm nghe nói qua tỷ muội Phó gia mỗi người đều như hoa như ngọc. Lúc cùng Tề Giản nói chuyện, ánh mắt không khỏi nhìn xuống cửa lầu hai nhiều thêm mấy lần. Lòng thích cái đẹp ai ai cũng có, huống chi quan hệ của hai nhà không tệ, nói lý lẽ hắn có thể tự cho mình lấy thân phận huynh trưởng.
hắn âm thầm lưu ý, số lần Tề Giản nhìn xuống càng nhiều, lòng bàn tay ra nhiều mồ hôi, chỉ mong đến gần nhìn xem vị cô nương kia.
“ Ca ca, muội chọn xong rồi, muốn lấy vòng hồng phỉ tơ vàng này.” Tề Trúc đeo chiếc vòng vào cổ tay, hướng hai huynh trưởng lắc tay. Tiểu cô nương đang tuổi dậy thì, mắt hạnh má đào, da thịt trắng tuyết, ngọt ngào động lòng người.
Tề Sách dẫn đầu trở lại bên người của muội muội, thấy trên quầy còn dư lại mấy thứ, cưng chiều nói: “ Hiếm khi được ra ngoài một lần, chọn nhiều thêm vài món nữa đi.”
Ca ca cưng chiều nàng, Tề Trúc rất cao hứng, vừa muốn chọn tiếp, chợt nghe hỏa kế bên ngoài nói một câu: “ Phó cô nương”, trong lòng nàng ta vừa động, quay đầu nhìn về phía cửa.
Hàng loạt tiếng bước chân đạp lên thang trúc lên lầu, liền thấy tỷ muội Phó Dung đi vào. một cái chớp mắt, tựa như trăng sáng mọc trên sơn cốc, lại tựa như ánh bình minh xuyên thấu tầng mây. Lầu hai Như Ý Trai rộng mở, sáng sủa đều bởi hai tỷ muội làm vẻ vang cho kẻ hèn này, lập tức sáng sủa không ít.
Ánh mắt Tề Sách liên tục đảo qua Phó Uyển và Phó Dung, ánh mắt dừng trên người Phó Uyển lâu hơn một chút, xoay người nhìn về phía quầy, quân tử thủ lễ.
Tề Giản kinh ngạc nhìn nhìn đế giày vải Tú Hoa màu xanh nhạt, rồi nhìn mi tâm có mang trân châu trên trán của tiểu cô nương, chỉ cảm thấy nàng còn xinh đẹp ngây thơ hơn so với vừa rồi nhìn thoáng qua.
Về phần Tề Trúc sau khi kinh ngạc, nàng mừng rỡ nghênh đón trước chào hỏi cùng Phó Uyển, lại thân mật cầm tay trái của Phó Dung: “ Nùng Nùng hết bệnh rồi sao? Lâu như vậy không nhìn thấy ngươi, ta nhớ muốn chết, mấy lần muốn cùng Ánh Phương đi thôn trang thăm ngươi, đều bị bá mẫu khuyên đừng….Rốt cuộc Nùng Nùng bị bệnh gì thế?” Thân thiết đánh giá khuôn mặt của Phó Dung. Phu thê Phó Phẩm Ngôn cũng không đem bệnh tình chân chính của nữ nhi truyền đi.
Lúc Tề Trúc nói chuyện, Phó Dung đã đem kinh sợ khi gặp Tề Sách ép xuống, cười trả lời: “ không có việc gì, kỳ thật đã sớm khỏe rồi, là ta muốn ở thôn trang tươi mát, tự tại chơi thêm mấy ngày. A Trúc tới bao lâu rồi, mua được cái gì?”
Nàng cùng Tề Trúc cảm tình không tốt bằng với Lương Ánh Phương, nhưng so với người bên ngoài thì tốt hơn nhiều, trước khi lấy chồng cũng không thường liên lạc với nhau. Khi sự tình của Bạch Chỉ bại lộ, Tề Trúc đã xuất giá, sau khi biết được đã viết một phong thư dài nói xin lỗi với nàng, không có thiên vị giúp huynh trưởng. Cho nên mặc kệ Phó Dung hận Tề Sách nhiều đến bao nhiêu, nàng cũng không có cách nào dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tề Trúc.
Oan có đầu nợ có chủ, nàng hận chỉ một người là Tề Sách. Nếu đã có hận, Phó Dung nhịn không được nhìn về phía thiếu niên cao lớn đối diện bên này.
Tề Sách 17 tuổi, từ nhỏ tập võ ở Lương gia, hiện tại đã xuất sư, vốn muốn đi đến bên người Tề lão gia ở Tây Bắc mưu cầu công sự, nhưng lão thái thái trong nhà luyến tiếc trưởng tôn đi xa, cứng rắn ép buộc hắn đọc sách thi tiến sĩ làm một quan văn. Tề Sách trời sinh thông minh, năm trườc vừa đậu tú tài, kiếp trước nếu không phải tỷ tỷ gặp chuyện không may, chắc chắn hắn sẽ đi thi cử nhân.
Công tử văn võ song toàn lại tuấn tú cao lớn như vậy, không biết bao nhiêu cô nương ở thành Tín Đô đều ái mộ hắn.
Nhận thấy tầm mắt của nàng, Tề Sách lại một lần nữa nhìn lại, Phó Dung đúng lúc tránh đi, tay giấu trong tay áo lặng lẽ nắm chặt lại, cúi đầu nâng cổ tay của Tề Trúc lên: “ Chiếc vòng này thật đẹp, đáng tiếc ta tới chậm một bước, để ngươi mua mất rồi.”
Tề Trúc hâm mộ nhìn trán nàng: “ Dù đẹp cũng không sánh bằng mi tâm rơi tinh xảo của ngươi và của Uyển tỷ tỷ, sao lại nghĩ đến trang điểm kiểu như vậy?”
“ Muội muội, hai vị này là?” không đợi Phó Dung trả lời, Tề Sách cùng Tề Giản đi tới, người trước thản nhiên thong dong, người sau khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng.
Tề Trúc ảo não cùng tỷ muội Phó Dung bồi tội: “ Xem ta đã quên không thay các ngươi giới thiệu, đây là đại ca, nhị ca của ta.” Lại cùng hai thiếu niên giới thiệu tỷ muội Phó Dung.
Phó Uyển khẽ gật đầu, cũng không nhìn hai vị thiếu niên, hướng Tề Trúc nói: “ A Trúc có huynh trưởng đi cùng, chúng ta liền không quấy rầy, hẹn mấy ngày nữa lại cùng nhau gặp.”
Tề Trúc lưu luyến không rời dặn: “ Vậy hai người nhớ đến sớm một chút.”
Phó Uyển đáp ứng, dẫn Phó Dung qua bên kia. Tề Trúc nhìn theo các nàng, lại chọn thêm một món trang sức rồi đi cáo từ với các nàng, huynh muội cùng nhau đi xuống lầu.
Phó Dung vẫn thầm lưu ý bọn họ, thấy Tề Sách quân tử, không liếc nhìn tỷ tỷ lâu, không hề lưu luyến mà bước ra ngoài. Vốn định thu hồi tầm mắt, không ngờ chống lại ánh mắt lưu luyến không rời của một thiếu niên khác. 4 mắt giao nhau, thiếu niên hoảng sợ, ngẩn ra một lát rồi chạy như trốn ra bên ngoài.
Phó Dung không để trong lòng. Loại ánh mắt ái mộ nhìn nàng mà nói đã quá mức quen thuộc, nàng nhìn thấy nhưng không thể trách.
Quay đầu lại, đúng lúc chủ tiệm đông gia Liễu Như Ý đang nâng một hôp nhung đen khắc hoa đi tới, cười tủm tỉm nói: “ Nhị tiểu thư, tam tiểu thư, hoa điền tinh xảo nhất trong tiệm chúng ta đều ở đây, nếu các ngươi thích thì nói, cả một hộp này đều bán hết cho các ngươi, tuyệt đối sẽ bán giá thấp nhất.” Dù sao thường ngày mấy thứ này cũng không có ai hỏi tới, không bằng bán thấp một chút cho thiên kim của tri phủ lão gia, còn có thể kiếm một ít nhân tình.
Liễu Như Ý đã hơn 30 tuổi, lớn hơn Kiều Thị vài tuổi, nhưng bà bảo dưỡng tốt, khuôn mặt nhẵn nhụi, một đôi mắt xếch càng nhìn càng có ý vị. Bà chân chính là người đẹp hết thời, nhưng phong vận vẫn còn, so sánh với Kiều Thị nhỏ xinh quyến rũ thì nhiều hơn vài phần phóng khoáng tiêu sái. Nghe nói trước đây bà là đại tiểu thư của thương gia, sau này gia đình gặp biến cố lại bị vị hôn phu từ hôn. Liễu Như Ý đành nhẫn nhịn phải xuất đầu lộ diện, kinh doanh từng bước một từ lão bản nương của một quán nhỏ trở thành Đông gia buôn bán trang sức lớn ở trước mắt.
Phó Dung thật lòng khâm phục bà, ngọt ngào khen: “ Ngài đối với chúng con thật tốt, mỗi lần chúng con tới đây đều chiếm tiện nghi của người. Lúc đầu, con tính toán không muốn ra ngoài, nhưng mà ngẫm lại đã rất lâu không nhìn thấy người, đính thực là rất nhớ ngài, liền kéo tỷ tỷ tới đây.”
Bị một tiểu cô nương như hoa lời ngon tiếng ngọt một phen như vậy, Liễu Như Ý cao giọng cười to, phong lưu bất kham: “ Tam tiểu thư thật biết nói chuyện, ngươi chờ chút, mấy hôm trước nơi này của ta mới làm ra một hóa sắc rất đẹp, ta thật thích không có ý định muốn bán, nhưng tam tiểu thư thích ta như vậy, ta làm sao có thể tiếp tục giấu giếm nữa? Các ngươi tùy ý xem trước đi, ta đi lấy rồi quay lại.” nói xong cười quay đi.
Phó Uyển chỉ chỉ khuôn mặt của muội muội, nhỏ giọng trêu nghẹo: “ Buổi sáng muội có uống nước mật sao?”
Phó Dung hướng nàng phồng miệng, da mặt dày nói: “ Dù không uống cũng rất ngọt!”
Phó Uyển che miệng cười, ánh mắt nhìn về phía hộp: “ Được rồi nhìn xem đi, thật nhiều màu sắc và đa dạng kiểu nhìn thật đẹp mắt.”
Phó Dung gật đầu tán thành, mấy cái này quả thật đều là đồ tốt. Như Ý Trai trừ bỏ nhập hàng ở kinh thành và Giang Nam, trong tiệm còn có 3 vị thợ thủ công trang sức trấn giữ, hai nam một nữ. Người thợ nữ được mọi người đều xưng là Cố nương tử, có tay nghề siêu phàm, làm ra trang sức đều tinh xảo, tất cả hoa điền đều từ tay Cố nương tử làm ra.
Tất nhiên Phó Dung cũng không định mua Cố nương tử, nghe nói bà cùng Liễu Như Ý cùng nương tựa lẫn nhau, tiệm trang sức này cũng có phần của Cố nương tử. Dù cho phụ thân là tri phủ, người ta cũng không có khả năng vứt bỏ tự do mà đi làm hạ nhân cho nàng.
Phó Dung chân chính coi trọng là một học trò dưới tay của Cố nương tử. Liễu Như Ý rất nhanh bưng một tráp trang sức đi tới, đặt trên bàn, bà mở tráp cho hai tiểu cô nương nhìn xem, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một cái, dường như cuối cùng cũng xác định chắc chắn lại quyết định của mình: “ Mà thôi ta đều lớn tuổi rồi, bên cạnh cũng không có nữ nhi hay chất nữ, giữ lại mấy món này là hoàn toàn lãng phí. Bất quá nếu đổi thành người khác muốn mua, ta nhất định sẽ không bán, ai bảo 3 tỷ muội các ngươi hợp ý và có duyên với ta đâu. Cố nương tử cũng là quá khéo liền làm ra 3 cây trâm, càng xem càng giống như thay 3 tỷ muội các ngươi mà làm, còn giả mù sa mưa mà dỗ ta.”
Phó Dung có thể nhìn ra được là bà thật lòng không muốn bán, một chút lòng hiếu kỳ liền nổi lên, chờ nàng nhìn thấy rõ vật trong tráp, nháy mắt liền động tâm, kiếp trước Liễu Như Ý cũng không cho xem mấy thứ này.
Đó là 3 cây trâm thải điệp, một cái phấn hồng, một cái màu xanh trời, còn một cái màu trắng tuyết. Luận về độ tinh xảo, Phó Dung không thể dùng từ nào để hình dung, chỉ có thể nói nếu không phải lúc đầu nàng đã biết đó là trâm cài đầu, nàng thiếu chút nữa cho rằng trong tráp bày chính là 3 con bướm thật. Hồng điệp dùng Bích Tỳ mềm mại như hoa đào, Lam điệp dùng ngọc bích tinh thuần như bầu trời, bạch điệp chính là bạch ngọc không nhiễm bụi trần.
Mỗi một cái đều tinh xảo đẹp mắt, hợp cùng một chỗ ý nghĩa đối với 3 tỷ muội các nàng đều lớn hơn. Phó Dung nhìn về phía tỷ tỷ, bình tĩnh như Phó Uyển mà trong mắt cũng không giấu được ánh sáng kinh hỉ.
“ Ngài thực sự chịu bán?” Phó Dung vừa nói vừa vuốt ve một cây trâm.
Liễu Như Ý nhìn nàng nghịch ngợm, cười: “ Đồ đã đem tới cho các ngươi xem, nếu không muốn bán, ta sợ đêm nay tam tiểu thư sẽ về ôm lấy lệnh tôn mà nói xấu ta đi, sau này Phó đại nhân gắn một tội danh nào đó cho ta, chẳng phải ta liền tiền mất tật mang sao?” Phó Phẩm Ngôn sủng thê ái nữ toàn bộ ở thành Tín Đô đều biết.
“ Cha con mới không ngang ngạnh như vậy đâu.” Phó Dung yếu ớt phản bác, đi tới đem tráp ôm vào trong lòng mình, “ Nếu ngài đã có lòng như thế, con mua liền, chỉ là lần này khi ra ngoài con không mang nhiều tiền, lát nữa ngài phái người đi theo chúng con về phủ, cùng nương con nói chuyện, tùy ngài ra giá.”
Liễu Như Ý vẻ mặt khổ sở nói: “ Nếu ta nói giá công phu sư tử ngoạm, phu nhân có thể đánh ta văng ra ngoài hay không?”
Ba người nói nói cười cười, không khí rất là vui vẻ, Phó Dung hợp thời nói: “ Liễu di, gần đây con có đọc < hoa gian tập>, trong đó đặc biệt có nhắc tới hoa điền, con rất thích cho nên mới đến mua, trông thấy đồ thật lại càng thích. Ngài cũng biết con có mới nới cũ, mỗi ngày đều muốn đổi một kiểu, cho nên con muốn mua một tiểu nha hoàn chuyên môn làm hoa điền để tiện hầu hạ cho con, không biết bên này của ngài có nha đầu biết làm hoa điền không? Chỉ cần biết làm là được.”
Mua người… Liễu Như Ý có chút kinh ngạc, nhưng khi nghe Phó Dung nói chỉ cần biết làm hoa điền, lập tức có sự lựa chọn “ Có thì có,nhưng đều là người hầu hạ bên người Cố nương tử, ta phải hỏi Cố nương tử một chút, có nguyện ý thả người hay không?”
“ Vậy thì phải làm phiền người rồi.” Phó Dung hưng phấn nói.
Tiểu cô nương ánh mắt trong veo như nước, mặt cười như hoa, Liễu Như Ý không nhịn được mà nhéo vài cái “ Phiền cái gì, có thể vì các cô nương Phó gia cống hiến sức lực làm cho mỹ nhân cười, bao nhiêu người cầu còn không được.” Đặc biệt là vị tam tiểu thư này, chỉ cần một ánh mắt một nụ cười, dù bà là nữ tử đều hận không thể quên hết sinh ý mà đáp ứng tất cả yêu cầu của nàng, nếu đổi lại Đông gia là một nam tử, chỉ sợ càng không có tiền đồ.
Lần này Liễu Như Ý đi tương đối lâu, tỷ muội Phó Dung đến bên cạnh ngồi uống trà một lát, thì bà mới dẫn 3 tiểu cô nương quay lại. Tuổi 3 người cũng tương đương Phó Dung, mỗi người đều mặc một thân áo nửa mới nửa cũ màu xanh lá cây, hơn phân nửa chắc là vì đến gặp nàng mới thay. Phó Dung đặt chén trà xuống, tầm mắt lướt qua mặt của 3 người một vòng. Đều là người quen, đã từng hầu hạ cho nàng, đáng tiếc chỉ có một người lúc đầu nàng không thích nhưng chưa từng phụ nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook