Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông
-
Chương 46: Lý Thị Đáng Yêu
Trúc Lan bị Lý thị làm cho mấy bình tĩnh, thiên phú của Lý thị còn tốt hơn nàng nghĩ, lúc này mới có một ngày đã nghiên cứu ra được, nàng có xem tiểu thuyết, cải trắng cay của Vương Như không chỉ có thêm đường và bột ớt, chỉ là nàng không nhớ được cách làm, cho nên không giúp được Lý thị. Lý thị chỉ thứ một miếng đã mò ra được, thiên phú này dạy dỗ thật tốt có thể cho ra một đầu bếp rồi!
"Nhìn người vui chưa kìa, nhanh dọn dẹp đi."
Lý thị rất vui, trên người đều là nước ớt cay đỏ, rất chật vật, cười khúc khích nói: "Một lát nữa rồi dọn, ha ha, nương, ta thật sự làm được rồi."
Trúc Lan vui cho Lý thị, nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Lý thị cũng rất đáng yêu, giọng nói cũng dịu đi: "Biết rồi, biết rồi."
Trong lòng Vương Như lột bột một tiếng, nàng ta vô cùng tự tin với cải trăng cay mình làm, tin tưởng sẽ không có ai làm được mùi vị giống vậy, cho nên nàng ta mới có lòng tin có thể bán giá cao. Lúc này vội vàng thăm dò: "Thím xảy ra chuyện gì vậy?"
Trúc Lan ý vị sâu xa nhìn Vương Như: "Lý thị, ngươi hỏi Tam Nha thử xem ngươi làm có đúng không."
Lý thị đắc ý nhìn Tam Nha, "Tam Nha, cải trắng cay ngươi làm bên trong có bỏ quả lê núi đúng không?"
Vẻ mặt Tam Nha cứng đờ, đúng là nàng ta có bỏ lê núi.
Lý thị tiếp tục nói: "Tam Nha rất thông minh, trong gia vị không chỉ bỏ lê núi, còn có nước cà rốt nữa, ngươi dùng tỏi và gừng che lại mùi của cà rốt."
Trúc Lan thấy vẻ mặt Tam Nha giống như gặp quỷ, lại nhìn bộ dạng đắc ý của Lý thị, sao nàng cảm thấy Lý thị rất đáng yêu chứ?
Cuối cùng Lý thị nói: "Hai loại này cũng không phải là mấu chốt, quan trọng là trong gia vị ngươi có bỏ thêm tôm sông nhỏ đúng không, ngươi nghiền nát tôm xông trộn vào là không muốn cho người ta biết đi, không nghĩ đến ta nếm thử một miếng lại nếm được vị tôm, chẳng qua là không nếm ra được vị của nước cà rốt."
Vương Như muốn hộc máu, nàng ta cảm thấy Chu gia là khắc mình, nàng ta sợ bị người ta nếm ra được, mới đổi lại thành nước, vậy mà Lý thị cũng nếm ra được, cắn răng: "Thím thử không đúng."
Lý thị sững sốt, vội vàng nói, "Không thể nào, ta đã điều chính mùi vị đúng như ta nếm được, nương ơi."
Trúc Lan cảm thấy bộ dạng nóng lòng khẳng định mình của Lý thị đáng yêu, "Nương tin tưởng ngươi, Tam Nha chối cũng là vì giữ bí mật cách điều chế, chờ người làm ra là biết đúng hay không thôi."
Lý thị hoàn toàn không có tự giác khi phá con đường kiếm tiền của Vương Như, không cảm thấy mình đang bị Vương Như ghi hận, trái lại dương dương đắc ý: "Chờ ta làm đươc, nhìn xem ngươi còn nói cái gì."
Trúc Lan: "..."
Thôi, cừu hận cũng đã kéo, ngày sau che chở cho nàng ta một chút, chẳng qua mới vừa rồi Tam Nha muốn tính toán Chu gia, lại bị hung hămg đánh mặt, chao ôi, thời tiết cuối thu thật làm cho người ta sảng khoái tinh thần!
Vương Như nghiến răng thống hận, đầu óc nóng lên nói: "Dù cho thím có nghiên cứu ra, Chu gia cũng không thể làm mua bán được."
Trúc Lan ồ một tiếng: "Thì ra Tam Nha biết, vậy mới vừa rồi để cho nhà chúng ta mua bán, suy nghĩ này không được rồi."
Trái lại Vương Như phản ứng rất nhanh, làm ra bộ dạng mơ màng: "Ta cũng là mới vừa rồi nghe Chu nãi nãi nói, ta nói không đúng sao?"
Trúc Lan giễu cợt trong lòng, nhìn Vương Như biễu diễn: "Tam Nha, vậy lúc này phải nhớ kỹ, ngày sau đừng nói nữa.”
Vương Như không dám xem thường bất kỳ người nào của Chu gia nữa, vốn tưởng rằng Chu Tuyết Hàm dễ lừa nhất, nhưng sau vụ trộm thịt thì không đến tìm nàng ta, hai lần giao thủ với Dương thị, Dương thị lại tâm tư âm trầm, Chu gia không có một người nào thành thật ra, lòng nàng ta lạnh lẽo, cúi đầu: "Ngày sau sẽ không nói như vậy nữa."
Lý thị khinh bỉ nói: "Ta còn tường rằng Tam Nha trở nên thông minh sẽ không ngu ngốc nữa, thì ra vẫn ngu, nhà chúng ta không thể mua bán, nhưng nhà mẹ của ta có thể, dù sao nhà mẹ ta lại không phải là người thông minh, không có người đi học, đất lại không có mấy mẫu, không bằng cả nhà đi buôn bán, chờ tiểu thúc tử nhà ta làm quan, nhà mẹ của ta lại càng có chỗ dựa, dù là địa vị thấp nhưng ai dám chọc."
Trúc Lan: "..."
Nói Lý thị ngu, đúng là nàng ta không thông minh, nói nàng ta thông minh nhưng cũng chỉ thông minh chuyện liên quan đến mình, biết tình toán hơn những người khác!
"Nhìn người vui chưa kìa, nhanh dọn dẹp đi."
Lý thị rất vui, trên người đều là nước ớt cay đỏ, rất chật vật, cười khúc khích nói: "Một lát nữa rồi dọn, ha ha, nương, ta thật sự làm được rồi."
Trúc Lan vui cho Lý thị, nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Lý thị cũng rất đáng yêu, giọng nói cũng dịu đi: "Biết rồi, biết rồi."
Trong lòng Vương Như lột bột một tiếng, nàng ta vô cùng tự tin với cải trăng cay mình làm, tin tưởng sẽ không có ai làm được mùi vị giống vậy, cho nên nàng ta mới có lòng tin có thể bán giá cao. Lúc này vội vàng thăm dò: "Thím xảy ra chuyện gì vậy?"
Trúc Lan ý vị sâu xa nhìn Vương Như: "Lý thị, ngươi hỏi Tam Nha thử xem ngươi làm có đúng không."
Lý thị đắc ý nhìn Tam Nha, "Tam Nha, cải trắng cay ngươi làm bên trong có bỏ quả lê núi đúng không?"
Vẻ mặt Tam Nha cứng đờ, đúng là nàng ta có bỏ lê núi.
Lý thị tiếp tục nói: "Tam Nha rất thông minh, trong gia vị không chỉ bỏ lê núi, còn có nước cà rốt nữa, ngươi dùng tỏi và gừng che lại mùi của cà rốt."
Trúc Lan thấy vẻ mặt Tam Nha giống như gặp quỷ, lại nhìn bộ dạng đắc ý của Lý thị, sao nàng cảm thấy Lý thị rất đáng yêu chứ?
Cuối cùng Lý thị nói: "Hai loại này cũng không phải là mấu chốt, quan trọng là trong gia vị ngươi có bỏ thêm tôm sông nhỏ đúng không, ngươi nghiền nát tôm xông trộn vào là không muốn cho người ta biết đi, không nghĩ đến ta nếm thử một miếng lại nếm được vị tôm, chẳng qua là không nếm ra được vị của nước cà rốt."
Vương Như muốn hộc máu, nàng ta cảm thấy Chu gia là khắc mình, nàng ta sợ bị người ta nếm ra được, mới đổi lại thành nước, vậy mà Lý thị cũng nếm ra được, cắn răng: "Thím thử không đúng."
Lý thị sững sốt, vội vàng nói, "Không thể nào, ta đã điều chính mùi vị đúng như ta nếm được, nương ơi."
Trúc Lan cảm thấy bộ dạng nóng lòng khẳng định mình của Lý thị đáng yêu, "Nương tin tưởng ngươi, Tam Nha chối cũng là vì giữ bí mật cách điều chế, chờ người làm ra là biết đúng hay không thôi."
Lý thị hoàn toàn không có tự giác khi phá con đường kiếm tiền của Vương Như, không cảm thấy mình đang bị Vương Như ghi hận, trái lại dương dương đắc ý: "Chờ ta làm đươc, nhìn xem ngươi còn nói cái gì."
Trúc Lan: "..."
Thôi, cừu hận cũng đã kéo, ngày sau che chở cho nàng ta một chút, chẳng qua mới vừa rồi Tam Nha muốn tính toán Chu gia, lại bị hung hămg đánh mặt, chao ôi, thời tiết cuối thu thật làm cho người ta sảng khoái tinh thần!
Vương Như nghiến răng thống hận, đầu óc nóng lên nói: "Dù cho thím có nghiên cứu ra, Chu gia cũng không thể làm mua bán được."
Trúc Lan ồ một tiếng: "Thì ra Tam Nha biết, vậy mới vừa rồi để cho nhà chúng ta mua bán, suy nghĩ này không được rồi."
Trái lại Vương Như phản ứng rất nhanh, làm ra bộ dạng mơ màng: "Ta cũng là mới vừa rồi nghe Chu nãi nãi nói, ta nói không đúng sao?"
Trúc Lan giễu cợt trong lòng, nhìn Vương Như biễu diễn: "Tam Nha, vậy lúc này phải nhớ kỹ, ngày sau đừng nói nữa.”
Vương Như không dám xem thường bất kỳ người nào của Chu gia nữa, vốn tưởng rằng Chu Tuyết Hàm dễ lừa nhất, nhưng sau vụ trộm thịt thì không đến tìm nàng ta, hai lần giao thủ với Dương thị, Dương thị lại tâm tư âm trầm, Chu gia không có một người nào thành thật ra, lòng nàng ta lạnh lẽo, cúi đầu: "Ngày sau sẽ không nói như vậy nữa."
Lý thị khinh bỉ nói: "Ta còn tường rằng Tam Nha trở nên thông minh sẽ không ngu ngốc nữa, thì ra vẫn ngu, nhà chúng ta không thể mua bán, nhưng nhà mẹ của ta có thể, dù sao nhà mẹ ta lại không phải là người thông minh, không có người đi học, đất lại không có mấy mẫu, không bằng cả nhà đi buôn bán, chờ tiểu thúc tử nhà ta làm quan, nhà mẹ của ta lại càng có chỗ dựa, dù là địa vị thấp nhưng ai dám chọc."
Trúc Lan: "..."
Nói Lý thị ngu, đúng là nàng ta không thông minh, nói nàng ta thông minh nhưng cũng chỉ thông minh chuyện liên quan đến mình, biết tình toán hơn những người khác!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook