Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông
-
Chương 45: Lòng Dạ Đen Tối
Vương Như bấm lòng bàn tay, trong lòng giống như bị lửa đốt, từ khi tới cổ đại này tất cả đều không thông thuận, rõ ràng nàng ta xem tiểu thuyết nữ xuyên qua đều là nữ chính, nhưng đến lượt nàng ta lại có thêm chữ phối (nữ phối) sau lưng, nàng ta không thở ngồi chờ chết được, suy nghĩ lại quyết định lợi dụng Chu gia.
Vương Như bấm mình một cái, đau đến nước mắt rưng rưng, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn chật vật kia, thật đáng thương.
"Chu nãi nãi, nãi nãi của ta sợ ngài, trong thôn chỉ có ngài là có thể cứu được ta thôi, cầu xin ngài đáng thương ta, nhanh cứu ta, nãi nãi của ta muốn đánh chết ta."
Trúc Lan nhếch miệng, đừng tưởng rằng nàng không nhìn thấy động tác nhỏ kia của Vương Như, nàng cũng biết giả bộ nha, "Đứa nhỏ này, đừng khóc, mặc dù Vương Trương thị súc sinh không bằng, nhưng cũng không dám đánh chết người, đánh chết người không chỉ phải đền mạng, còn ảnh hưởng đến danh dự của toàn bộ Vương gia, vì danh tiếng Vương trương thị sẽ không dám đâu."
Đừng thấy Vương Trương thị đối với mấy nha đầu không mắng thì đánh, dù thật sự ra tay cũng sẽ không thật sự đánh chết người, cháu trai Vương gia đều phải thành thân, cháu gái cũng phải gả đi, Vương Trương thị dù tác quái cũng không dám quang mình chính đại đánh chết người.
Vương Như liếc nhìn Dương thị, đây là lời mà người đầu óc đơn giản sẽ nói sao? Trong lòng hơi trầm xuống, quỳ rầm một tiếng: "Chu nãi nãi, nãi nãi của ta không đánh đánh chết ta, nhưng dám bỏ đói chết ta, chỉ cần không bị phát hiện ai cũng không làm được gì bà ta, ngài tâm địa tốt nhanh cứu ta đi."
Trúc Lan giật mình trong lòng, bây giờ Vương Như quỳ với nàng, nhất định người hận nhất trong lòng đã đổi thành nàng rồi, chỉ cần Vương Như phát đạt, nhất định sẽ nghĩ đến cái quỳ tủi nhục này. Ai, nàng không trêu chọc người ta, người ta lại cứ muốn đến gần.
Vẻ mặt nàng lạnh lẽo, kéo Vương Như đứng lên: "Nhìn xem đứa nhỏ nhà ngươi nói lời ngu ngốc gì, toàn thôn đều biết Tam Nha có bản lĩnh kiếm được nhiều tiền, nãi nãi của người thông minh, sao có thể cho ngươi chết đói được, nhìn xem thật đáng thương, tự mình hù dọa mình mà!"
Trúc Lan rất nhanh cắt đứt lời của Vương Như, kêu lão nhị đang bổ củi: "Lão nhị, đi nhanh gọi Vương lão tứ đi, cũng không biết Vương lão tứ làm cha thế nào, nhìn xem Tam Nha bị dọa sợ rồi."
Chu lão nhị nghe hồi lầu, Tam Nha chính là một phiền phức, thật sự sợ một lát nương sẽ mềm lòng, rất nhanh ném rìu đi, "Vậy ta đi đây."
Vương Như bị kéo lên, hận ở trong lòng. Nàng ta xem như đã nhìn ra được, bộ dạng thật thà của người Chu gia đều là giả, như vậy nàng ta tính toán cũng không có gánh nặng trong lòng, "Chu nãi nãi, Tuyết Hàm là bằng hữu của ta, ngài là nương của Tuyết Hàm, lại là người thiện tâm nhất, ngài cũng biết ta kiếm tiền, chỉ cần ngài giúp ta, ta sẽ đưa phương pháp tất cả chúng ta cùng nhau làm, Chu gia bảy phần, ta lấy ba phần là được."
Trúc Lan cười lạnh, làm bạn với ngươi đúng là tám đời xui xẻo.
Nàng thả Vương Như ra thản nhiên nói: "Tam Nha à, Chu gia chúng ta có ba người đi học, Chu gia sẽ không buôn bán, sỉ nông công thương, Tam Nha không hiểu, Chu nãi nãi không trách ngươi, sau này đừng nói mấy lợi bậy bạ này nữa."
Chu Thư Nhân học lại không ít điển pháp của triều đại không có thật này, cũng phổ cấp cho Trúc Lan không ít, triệu đại trong này có quy định rõ ràng, thương nhân cùng với con cháu không thể tham gia thi cử, trừ phi đóng góp chín phần tài sản, trở về quê quán làm nông ba đời.
Nông dân bán nhà bán mấy thứ trồng trong ruột không tính là thương nhân, theo lệ dù là tiệm lương thực trên danh nghĩa của của địa chủ cũng không được xem là thương nhân, bởi vì là từ trong nhà mình sản xuất, không trải qua bất kỳ chế biết nào, Trúc Lan mua đi bán lại cải trắng cũng không được xem là mua bán, bởi vì trong ruộng của nhà Trúc Lan có trồng cải trắng, đây là tự sản xuất.
Nông thôn bán rau lương thực là trạng thái vô cùng bình thường, chỉ cần không quanh năm mệt mỏi vì buôn bán, sẽ không bị xếp vào loại thương nhân.
Nhưng quanh năm suốt tháng kinh doanh mưu lợi với dân thì chính là thương nhân, cho dù là mua bán nhỏ, như bán hàng rong trên phố, cũng không được người ta xem trọng.
Nghiêm khắc như vậy đối với khoa cử, cũng có căn nguyên của nó cả. Đều là lúc Hoàng đế tạo phản chịu thiệt của không ít thương nhân, thương nhân trục lợi gián tiếp hại chết không ít tướng sĩ, công thêm cuối tiền triều xuất hiện thương nhân lấy tiền mua chức, làm cho dân chúng càng thêm lầm than. Lúc Vương triều mới thiết lập thì hung hăng trừng trị một nhóm thương nhân, nhưng có thể thấy đế vương vô cùng thống hận thương nhân, không chỉ tăng thu thuế, còn không ngừng chèn ép thương nhân.
Triều đại mới trên làm dưới theo, cho nên phía trên càng phải làm việc nghiêm khắc. Cho nên thương nhân bị giới hạn không ít, làm cho có nhà không có tiền đi học cũng không dám đụng đến buôn bán.
Trúc Lan không cho rằng Vương Như không biết chuyện này, nàng ta biết, trước đó vài ngày Vương Như có đi khắp nơi hỏi thăm, người này lòng dạ đen tối, là muốn trực tiếp làm đứt gãy con đường học vấn của Chu gia!
"Nương, nương, ta làm được rồi, nương ơi."
Vương Như bấm mình một cái, đau đến nước mắt rưng rưng, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn chật vật kia, thật đáng thương.
"Chu nãi nãi, nãi nãi của ta sợ ngài, trong thôn chỉ có ngài là có thể cứu được ta thôi, cầu xin ngài đáng thương ta, nhanh cứu ta, nãi nãi của ta muốn đánh chết ta."
Trúc Lan nhếch miệng, đừng tưởng rằng nàng không nhìn thấy động tác nhỏ kia của Vương Như, nàng cũng biết giả bộ nha, "Đứa nhỏ này, đừng khóc, mặc dù Vương Trương thị súc sinh không bằng, nhưng cũng không dám đánh chết người, đánh chết người không chỉ phải đền mạng, còn ảnh hưởng đến danh dự của toàn bộ Vương gia, vì danh tiếng Vương trương thị sẽ không dám đâu."
Đừng thấy Vương Trương thị đối với mấy nha đầu không mắng thì đánh, dù thật sự ra tay cũng sẽ không thật sự đánh chết người, cháu trai Vương gia đều phải thành thân, cháu gái cũng phải gả đi, Vương Trương thị dù tác quái cũng không dám quang mình chính đại đánh chết người.
Vương Như liếc nhìn Dương thị, đây là lời mà người đầu óc đơn giản sẽ nói sao? Trong lòng hơi trầm xuống, quỳ rầm một tiếng: "Chu nãi nãi, nãi nãi của ta không đánh đánh chết ta, nhưng dám bỏ đói chết ta, chỉ cần không bị phát hiện ai cũng không làm được gì bà ta, ngài tâm địa tốt nhanh cứu ta đi."
Trúc Lan giật mình trong lòng, bây giờ Vương Như quỳ với nàng, nhất định người hận nhất trong lòng đã đổi thành nàng rồi, chỉ cần Vương Như phát đạt, nhất định sẽ nghĩ đến cái quỳ tủi nhục này. Ai, nàng không trêu chọc người ta, người ta lại cứ muốn đến gần.
Vẻ mặt nàng lạnh lẽo, kéo Vương Như đứng lên: "Nhìn xem đứa nhỏ nhà ngươi nói lời ngu ngốc gì, toàn thôn đều biết Tam Nha có bản lĩnh kiếm được nhiều tiền, nãi nãi của người thông minh, sao có thể cho ngươi chết đói được, nhìn xem thật đáng thương, tự mình hù dọa mình mà!"
Trúc Lan rất nhanh cắt đứt lời của Vương Như, kêu lão nhị đang bổ củi: "Lão nhị, đi nhanh gọi Vương lão tứ đi, cũng không biết Vương lão tứ làm cha thế nào, nhìn xem Tam Nha bị dọa sợ rồi."
Chu lão nhị nghe hồi lầu, Tam Nha chính là một phiền phức, thật sự sợ một lát nương sẽ mềm lòng, rất nhanh ném rìu đi, "Vậy ta đi đây."
Vương Như bị kéo lên, hận ở trong lòng. Nàng ta xem như đã nhìn ra được, bộ dạng thật thà của người Chu gia đều là giả, như vậy nàng ta tính toán cũng không có gánh nặng trong lòng, "Chu nãi nãi, Tuyết Hàm là bằng hữu của ta, ngài là nương của Tuyết Hàm, lại là người thiện tâm nhất, ngài cũng biết ta kiếm tiền, chỉ cần ngài giúp ta, ta sẽ đưa phương pháp tất cả chúng ta cùng nhau làm, Chu gia bảy phần, ta lấy ba phần là được."
Trúc Lan cười lạnh, làm bạn với ngươi đúng là tám đời xui xẻo.
Nàng thả Vương Như ra thản nhiên nói: "Tam Nha à, Chu gia chúng ta có ba người đi học, Chu gia sẽ không buôn bán, sỉ nông công thương, Tam Nha không hiểu, Chu nãi nãi không trách ngươi, sau này đừng nói mấy lợi bậy bạ này nữa."
Chu Thư Nhân học lại không ít điển pháp của triều đại không có thật này, cũng phổ cấp cho Trúc Lan không ít, triệu đại trong này có quy định rõ ràng, thương nhân cùng với con cháu không thể tham gia thi cử, trừ phi đóng góp chín phần tài sản, trở về quê quán làm nông ba đời.
Nông dân bán nhà bán mấy thứ trồng trong ruột không tính là thương nhân, theo lệ dù là tiệm lương thực trên danh nghĩa của của địa chủ cũng không được xem là thương nhân, bởi vì là từ trong nhà mình sản xuất, không trải qua bất kỳ chế biết nào, Trúc Lan mua đi bán lại cải trắng cũng không được xem là mua bán, bởi vì trong ruộng của nhà Trúc Lan có trồng cải trắng, đây là tự sản xuất.
Nông thôn bán rau lương thực là trạng thái vô cùng bình thường, chỉ cần không quanh năm mệt mỏi vì buôn bán, sẽ không bị xếp vào loại thương nhân.
Nhưng quanh năm suốt tháng kinh doanh mưu lợi với dân thì chính là thương nhân, cho dù là mua bán nhỏ, như bán hàng rong trên phố, cũng không được người ta xem trọng.
Nghiêm khắc như vậy đối với khoa cử, cũng có căn nguyên của nó cả. Đều là lúc Hoàng đế tạo phản chịu thiệt của không ít thương nhân, thương nhân trục lợi gián tiếp hại chết không ít tướng sĩ, công thêm cuối tiền triều xuất hiện thương nhân lấy tiền mua chức, làm cho dân chúng càng thêm lầm than. Lúc Vương triều mới thiết lập thì hung hăng trừng trị một nhóm thương nhân, nhưng có thể thấy đế vương vô cùng thống hận thương nhân, không chỉ tăng thu thuế, còn không ngừng chèn ép thương nhân.
Triều đại mới trên làm dưới theo, cho nên phía trên càng phải làm việc nghiêm khắc. Cho nên thương nhân bị giới hạn không ít, làm cho có nhà không có tiền đi học cũng không dám đụng đến buôn bán.
Trúc Lan không cho rằng Vương Như không biết chuyện này, nàng ta biết, trước đó vài ngày Vương Như có đi khắp nơi hỏi thăm, người này lòng dạ đen tối, là muốn trực tiếp làm đứt gãy con đường học vấn của Chu gia!
"Nương, nương, ta làm được rồi, nương ơi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook