Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông
-
Chương 44: Sâu Không Lường Được
Chu lão đại lão nhị trở về rất nhanh, Chu lão đại ra mồ hôi cũng không vội lau: "Nương, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Trúc Lan lúng túng, Vương gia vẫn chưa lộ chuyện ra, nàng cũng không thể nói chuyện thu mua cải trắng, trong lúc nhất thời không biết nói thế nào.
Ý cười của Chu Thư Nhân càng đậm, từ khi đến cổ đại Trúc Lan chưa bao giờ phạm sai lầm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ lúng túng của nàng, tằng hắng một tiếng: "Nương các ngươi đang suy nghĩ đến chuyện mua bò, cho nên vội vàng tìm các người về bàn bạc."
Chu lão nhị ngẩng đầu thật nhanh liếc nhìn cha một cái, thiếu chút nữa trợn mắt, mua bò cũng là cha nói, cha là đang giúp nương giải vây!
Chu lão đại không phải người thông minh nhưng cũng biết được, cha, cha có thể tìm lý do nào có sức thuyết phục hơn được không? Dù là nói nương nhớ bọn họ cũng được!
Mặt Trúc Lan hơi đỏ, không nhìn đôi mắt tràn đầy thâm ý của hai con trai, nói với Lý thị: "Ngươi đi hỏi thăm thử Tam Nha rốt cuộc dùng cái gì để kiếm tiền."
Lý thị thích làm chuyện này, cũng không cảm thấy mình bị cho ra rìa, nhanh chân chạy sợ đi trễ náo nhiệt sẽ hết, chỉ chớp mắt đã mất dạng.
Chu lão đại: "Nương, sau này có chuyện gì cứ để cho Lý thị chạy chân, chạy nhanh."
Trúc Lan: "Ừ."
Chu Thư Nhân dẫn hai con trai về phòng, Chu Thư Nhân không chỉ là muốn giúp Trúc Lan giả vây, hắn đã suy nghĩ rất lâu chuyện mua bò, luôn mượn cũng không phải là cách, mượn một lần cũng trả không ít tiền, y theo số lần dùng bò của nhà bọn họ, vẫn là mua thích hợp, mua loại bò cái có con, nuôi hai năm là có thể lấy lại vốn.
Trúc Lan không có đi theo mà là chờ Lý thị, Lý thị cũng trở về rất nhanh, chạy chạy lui mà không thở hổn hển: "Nương, là cải trắng cay, Tam Nha làm ra cải trắng cay là dùng cải trắng làm ra, ta nếm thử một miếng rồi, cay cay ăn rất ngon."
Trúc Lan: "Là đều nếm, hay chỉ có ngươi nếm?"
Đừng có một mình kéo thù hận!
Lý thị nhớ lại mùi vị: "Đều nếm, ta đi quá muộn, nếu lại để cho ta ăn thêm một miếng nữa, ta nhất định biết bên trong sẽ có thứ gì, đáng tiếc Vương Trương thị đoạt đi rồi."
Trúc Lan tin Lý thị có thể nghiên cứu ra được, làm cải trắng cay cũng không có cần bao nhiêu kỹ thuật, chắc hẳn không bao lâu đầu bếp lợi hại đều sẽ biết làm, không thể mua bán lâu dài được.
Nàng xoay người đi vào phòng: "Tam Nha nghiên cứu ra cải trắng cay, Lý thịt ăn thử rất ngon, Tam Nha bán được không ít tiền, có thể thấy cải trắng cay được hoan nghênh, nhà chúng ta thừa dịp mọi người còn chưa phản ứng, lão đại đi đến mấy thôn gần đây mua chút cải trắng về, không tới một ngày nhất định giá cải trắng sẽ tăng."
Đầu óc của Chu lão nhị vận chuyển nhanh: "Nương, ta và đại ca cùng đi."
Chu Thư Nhân nói: "Đây cũng là công việc nhanh tiền, các ngươi nhớ một khi cải trắng vượt qua giá một văn tiền thì không cân mua, lần này tiền kiếm được đóng vào quỹ chung một nửa, còn dư lại các ngươi chia mỗi người một nửa tự mình giữ!"
Chu lão đại cũng không có lên tiếng phản bác, ai lại không hy vọng trong tay mình có tiền riêng, quanh minh chính đại được giữ tiền ngu mới đẩy ra.
Trúc Lan nhìn Lý thị không ngừng thập thò bên cạnh: "Có chuyện nói thẳng."
Lý thị lấy lòng cười: "Nương, nhà mẹ của ta có thể làm không?"
Nhà Trúc Lan có thể làm cũng không thể nhận thầu hết được, gần đây có nhiều thôn: "Ngươi về nói chút đi."
Ánh mắt Lý thị đỏ lên, mặc dù nương luôn mắng nàng ta, nhưng đối xử với nàng ta vô cùng tốt, đều không mắng nàng ta hướng cùi chỏ ra ngoài, "Nương, nương thật tốt."
Trúc Lan nổi cả da gà: "Đừng có mà học Triệu thị, thu hồi nước mắt của ngươi đi."
Còn ngại chưa bôi đen đủ cho nàng sao? Nàng nhìn cũng thật sợ rồi!
Chu Thư Nhân lại gọi hai huynh đệ cầm tiền muốn đi lại: "Các ngươi thuận tiền đi nói với nhà cữu cữu các ngươi một tiếng, không kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng có thể có tiền ăn uống tốt một chút."
Chu lão đại, "Đã biết, cha."
Chờ Lý thị trở về, mang theo một tin tức xấu: "Nương, ta thấy mấy nhà trong thôn đều đi thu mua cải trắng."
Trúc Lan nói thẩm, đừng xem thường cổ nhân, người thông minh không thiếu đâu.
Trong thôn chỉ có mấy người, hoàn toàn không có bí mật, rất nhanh đã có người đi thu cải trắng, mới một ngày giá cải trăng đã bị xào đến một văn tiền một cân, cao gấp bốn lần năm trước.
Có lời của Chu Thư Nhân , cộng thêm nhà Trúc Lan là đi sớm nhất, tiền vốn là ba lượng bạc, trừ lá cải bị hư hại, bán lại được mười lượng, một ngày một đêm được lợi bảy lượng.
Cải trắng cay cũng không cần quá nhiều kỹ thuật, giá cả cũng không tăng cao quá nhiều, thương nhân thu rau với giá một văn hai, cải trắng vượt qua một văn, nếu mua trừ đi hao tổn cũng bị thua lỗ.
Thần toán Chu Thư Nhân, làm cho hai con trai mở rộng tầm mắt, càng cảm thấy cha mình sâu không lường được, trong lòng hơi có chút sợ hãi.
Trúc Lan chia bạc cho hai con trai, bởi vì vui vẻ cũng cho con trai thứ ba thứ tư, con gái út mỗi đứa mười văn tiền.
Lý thị lấy được tiền vẫn còn nhớ nhung đến cải trắng cay kia, bắt đầu tự thử nghiệm gia vị, cả ngày gieo họa cho không ít ớt khô.
Sắp đến giờ cơm tối, Trúc Lan cầm lương thực để cho Lý thị nấu cơm, Vương Như lại đến, trên người có dính một chút rơm rạ, là lén chạy ra ngoài.
Tuyệt Hàm đã có ngăn cách sâu với Vương Như, trên mặt là vẻ lạnh nhạt: "Nương, Tam Nha đến tìm nương."
Trong lòng Trúc Lan vang lên tiếng không tốt, Chu gia là người thu mua cải trắng đàu tiên, trong lòng Vương Như sao có thể không hận chứ!
Trúc Lan lúng túng, Vương gia vẫn chưa lộ chuyện ra, nàng cũng không thể nói chuyện thu mua cải trắng, trong lúc nhất thời không biết nói thế nào.
Ý cười của Chu Thư Nhân càng đậm, từ khi đến cổ đại Trúc Lan chưa bao giờ phạm sai lầm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ lúng túng của nàng, tằng hắng một tiếng: "Nương các ngươi đang suy nghĩ đến chuyện mua bò, cho nên vội vàng tìm các người về bàn bạc."
Chu lão nhị ngẩng đầu thật nhanh liếc nhìn cha một cái, thiếu chút nữa trợn mắt, mua bò cũng là cha nói, cha là đang giúp nương giải vây!
Chu lão đại không phải người thông minh nhưng cũng biết được, cha, cha có thể tìm lý do nào có sức thuyết phục hơn được không? Dù là nói nương nhớ bọn họ cũng được!
Mặt Trúc Lan hơi đỏ, không nhìn đôi mắt tràn đầy thâm ý của hai con trai, nói với Lý thị: "Ngươi đi hỏi thăm thử Tam Nha rốt cuộc dùng cái gì để kiếm tiền."
Lý thị thích làm chuyện này, cũng không cảm thấy mình bị cho ra rìa, nhanh chân chạy sợ đi trễ náo nhiệt sẽ hết, chỉ chớp mắt đã mất dạng.
Chu lão đại: "Nương, sau này có chuyện gì cứ để cho Lý thị chạy chân, chạy nhanh."
Trúc Lan: "Ừ."
Chu Thư Nhân dẫn hai con trai về phòng, Chu Thư Nhân không chỉ là muốn giúp Trúc Lan giả vây, hắn đã suy nghĩ rất lâu chuyện mua bò, luôn mượn cũng không phải là cách, mượn một lần cũng trả không ít tiền, y theo số lần dùng bò của nhà bọn họ, vẫn là mua thích hợp, mua loại bò cái có con, nuôi hai năm là có thể lấy lại vốn.
Trúc Lan không có đi theo mà là chờ Lý thị, Lý thị cũng trở về rất nhanh, chạy chạy lui mà không thở hổn hển: "Nương, là cải trắng cay, Tam Nha làm ra cải trắng cay là dùng cải trắng làm ra, ta nếm thử một miếng rồi, cay cay ăn rất ngon."
Trúc Lan: "Là đều nếm, hay chỉ có ngươi nếm?"
Đừng có một mình kéo thù hận!
Lý thị nhớ lại mùi vị: "Đều nếm, ta đi quá muộn, nếu lại để cho ta ăn thêm một miếng nữa, ta nhất định biết bên trong sẽ có thứ gì, đáng tiếc Vương Trương thị đoạt đi rồi."
Trúc Lan tin Lý thị có thể nghiên cứu ra được, làm cải trắng cay cũng không có cần bao nhiêu kỹ thuật, chắc hẳn không bao lâu đầu bếp lợi hại đều sẽ biết làm, không thể mua bán lâu dài được.
Nàng xoay người đi vào phòng: "Tam Nha nghiên cứu ra cải trắng cay, Lý thịt ăn thử rất ngon, Tam Nha bán được không ít tiền, có thể thấy cải trắng cay được hoan nghênh, nhà chúng ta thừa dịp mọi người còn chưa phản ứng, lão đại đi đến mấy thôn gần đây mua chút cải trắng về, không tới một ngày nhất định giá cải trắng sẽ tăng."
Đầu óc của Chu lão nhị vận chuyển nhanh: "Nương, ta và đại ca cùng đi."
Chu Thư Nhân nói: "Đây cũng là công việc nhanh tiền, các ngươi nhớ một khi cải trắng vượt qua giá một văn tiền thì không cân mua, lần này tiền kiếm được đóng vào quỹ chung một nửa, còn dư lại các ngươi chia mỗi người một nửa tự mình giữ!"
Chu lão đại cũng không có lên tiếng phản bác, ai lại không hy vọng trong tay mình có tiền riêng, quanh minh chính đại được giữ tiền ngu mới đẩy ra.
Trúc Lan nhìn Lý thị không ngừng thập thò bên cạnh: "Có chuyện nói thẳng."
Lý thị lấy lòng cười: "Nương, nhà mẹ của ta có thể làm không?"
Nhà Trúc Lan có thể làm cũng không thể nhận thầu hết được, gần đây có nhiều thôn: "Ngươi về nói chút đi."
Ánh mắt Lý thị đỏ lên, mặc dù nương luôn mắng nàng ta, nhưng đối xử với nàng ta vô cùng tốt, đều không mắng nàng ta hướng cùi chỏ ra ngoài, "Nương, nương thật tốt."
Trúc Lan nổi cả da gà: "Đừng có mà học Triệu thị, thu hồi nước mắt của ngươi đi."
Còn ngại chưa bôi đen đủ cho nàng sao? Nàng nhìn cũng thật sợ rồi!
Chu Thư Nhân lại gọi hai huynh đệ cầm tiền muốn đi lại: "Các ngươi thuận tiền đi nói với nhà cữu cữu các ngươi một tiếng, không kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng có thể có tiền ăn uống tốt một chút."
Chu lão đại, "Đã biết, cha."
Chờ Lý thị trở về, mang theo một tin tức xấu: "Nương, ta thấy mấy nhà trong thôn đều đi thu mua cải trắng."
Trúc Lan nói thẩm, đừng xem thường cổ nhân, người thông minh không thiếu đâu.
Trong thôn chỉ có mấy người, hoàn toàn không có bí mật, rất nhanh đã có người đi thu cải trắng, mới một ngày giá cải trăng đã bị xào đến một văn tiền một cân, cao gấp bốn lần năm trước.
Có lời của Chu Thư Nhân , cộng thêm nhà Trúc Lan là đi sớm nhất, tiền vốn là ba lượng bạc, trừ lá cải bị hư hại, bán lại được mười lượng, một ngày một đêm được lợi bảy lượng.
Cải trắng cay cũng không cần quá nhiều kỹ thuật, giá cả cũng không tăng cao quá nhiều, thương nhân thu rau với giá một văn hai, cải trắng vượt qua một văn, nếu mua trừ đi hao tổn cũng bị thua lỗ.
Thần toán Chu Thư Nhân, làm cho hai con trai mở rộng tầm mắt, càng cảm thấy cha mình sâu không lường được, trong lòng hơi có chút sợ hãi.
Trúc Lan chia bạc cho hai con trai, bởi vì vui vẻ cũng cho con trai thứ ba thứ tư, con gái út mỗi đứa mười văn tiền.
Lý thị lấy được tiền vẫn còn nhớ nhung đến cải trắng cay kia, bắt đầu tự thử nghiệm gia vị, cả ngày gieo họa cho không ít ớt khô.
Sắp đến giờ cơm tối, Trúc Lan cầm lương thực để cho Lý thị nấu cơm, Vương Như lại đến, trên người có dính một chút rơm rạ, là lén chạy ra ngoài.
Tuyệt Hàm đã có ngăn cách sâu với Vương Như, trên mặt là vẻ lạnh nhạt: "Nương, Tam Nha đến tìm nương."
Trong lòng Trúc Lan vang lên tiếng không tốt, Chu gia là người thu mua cải trắng đàu tiên, trong lòng Vương Như sao có thể không hận chứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook