Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông
-
Chương 43: Độ Khó Gia Tăng
Mấy ngày thu hoạch vụ thu, buổi tối cơm nước quá tốt, người Chu gia đều mập lên, ngay cả lão đại lão nhị làm việc nặng nhọc cũng có mỡ. Rõ ràng nhất chính là Lý thị, vốn dĩ là người dễ ăn, vụ thu bẫy được không ít gà rừng, Trúc Lan chấp nhập để cho Lý thị mở rộng tay chân mà làm, kết quả, Lý thị càng ăn càng mượt, ngũ quan trên mặt đã có không rõ ràng, bây giờ càng giống như một cái bánh nướng.
Lúc bình thường Trúc Lan sẽ không nhìn mặt Lý thị, nhất là lúc cười ánh mắt bị mỡ che mất, nhưng Lý thị lại không cảm thấy, nàng ta đắc ý nhất chính là gương mắt của mình, khắp nơi đều nói mình là có phúc tướng.
Thu hoạch vụ thu rất nhanh kết thúc, từng túi hạt thóc đã tuốc vỏ được đặt chỉnh tề, chỉ chờ vụ thu trong thôn đều kết thúc, cùng nhau đi đóng thuế.
Vụ thu bẫy được không ít gà rừng, trong thôn cũng học theo, năm nay vụ thu đặc biệt náo nhiệt.
Mặc dù Trúc Lan thèm thịt, nhưng liên tục ăn gà rừng cũng đủ rồi, cuối cùng Chu Thư Nhân đã ăn qua vịt sấy, dựa vào nguyên lý đó dùng gà rừng ăn không hết làm thành gà rừng sấy.
Về phần tại sao không nuôi, gà rừng quá hoang dại, không cho nó đi thì nó sẽ bực bội mà chết, hoàn toàn không có cơ hội nuôi.
Vụ thu kết thúc, lão đại lão nhị đi xuống ruộng kéo rơm rạ về làm đồ đốt.
Trúc Lan cũng chuẩn bị quà tính về nhà mẹ, lại hỏi chuyện đi Giang Nam, để cho Chu Thư Nhân có thể chuẩn bị tốt hành lý, Lý thị cũng bận rộn không có thời gian bái quái, nàng cũng vui vẻ vì lỗ tai thanh tĩnh.
Nhắc đến tào tháo thì tào tháo đến, Trúc Lan đang nghĩ đến Lý thị, Lý thị đã chạy về, tóc cũng có chút rối loạn: "Bị chó đuổi à? Dáng vẻ đi không giống đi kia là muốn làm gì?"
Vốn dĩ nàng cảm thấy Lý thị là người không thông minh nhất trong nhà, nàng nguyện ý khoan hậu một chút, kết quả ngươi đốt tốt với nàng nàng lại không biết bổ não thành cái gì. Một ngày nơm nớp lo sợ còn kém không dập đầu nhận sai với ngươi, nhiều lần bị hàng xóm nhìn thấy, danh tiếng hiền hậu không dễ có được trong nháy mắt cũng không còn.
Nàng tức giận, xem là biết, Lý thị chính là mệnh thiếu ngược, mắng nàng ta, trái lại nàng ta sẽ cười đùa hí hửng.
Lý thị vội vàng vuốt tóc lại, mặt đen của nương cũng không đè được sự kích động trong lòng của nàng ta: "Nương, Tam Nha nhà Vương lão tứ kiếm được nhiều tiến lắm, Hứa gia nghe được tiếng vang của một túi tiền đồng, nói là cũng phải mấy lượng đó!"
Trúc Lan: "Người cả thôn đều biết?"
Nhà bọn họ không nhúng tay vào, độ khó trên con đường nghịch tập của Vương Như sẽ từ từ tăng lên, đầu tiên là Vương lão tứ thay đổi, còn nữa lần kiếm tiền này, trong tiểu thuyết nếu nguyên thân không kín miệng nói ra thì cả thôn cũng không biết chuyện Vương Như kiếm tiền. Bây giờ đổi thành Hứa gia, đừng thấy Hứa gia là người sống biết điều, nhưng thật ra là người không giấu được chuyện, cái này có chút giống với Lý thị, hai người này là cá mè một lứa.
Lý thị cảm thấy bà bà bắt trọng điểm không đúng, "Nương, Tam Nha kiếm tiền, kiếm nhiều tiền.?"
Chuyện này Trúc Lan thừa nhận, đầu năm đến cuối năm hai mươi mẫu đất của Chu gia, cũng không kiếm được mười lượng bạc, trong tiểu thuyết Vương Như kiếm được mười lượng, tất cả đều là bán mười công thức món ăn làm từ cải trắng cay. Chính là rẻ như vậy, đừng hy vọng cổ đại có ý thức bản quyền, đây cũng là nguyên liệu làm cải trắng cay là tươi mới, một cách nấu ăn bán được một trăm văn đã không tệ rồi.
Trúc Lan nói thầm trong lòng, cải trắng cay hầm thịt ba chỉ, cải trắng cay xào, chờ tiệm cơm mua công thức của Vương Như làm ra được, trong nhà có thể làm được rồi.
Lý thị thấy nương lại thất thần, nàng ta vô cùng nóng ruột, chỉ có thể nhỏ giọng gọi: "Nương, nương."
Trúc Lan tỉnh hồn không quan tâm đến chuyện Vương Như kiếm được tiền, nàng chỉ quan tâm đến cải trắng cay thôi, còn có thể mượn gió đông kiếm một khoản nhỏ, dù sao Chu gia vẫn luôn kéo thù hận, thêm một chút cũng không sợ: "Ngươi đi kêu lão đại lão nhị về đây."
Lý thị có chút không hiểu, nhưng bà bà đã xoay người vào trong nhà, một lòng khó hiểu đây là xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn chạy đi thật nhanh, đừng thấy là một người mập mạp, Lý thị cũng là mập mạp linh hoạt.
Trúc Lan trở về nhà thì tìm tiền, ánh mắt trở nên rất sáng: "Ta để cho lão đại lão nhị đi thu mua cải trắng, chúng ta mượn gió đông này kiếm một khoản.”
Chu Thư Nhân nhíu mày: "Đừng vội, chờ Vương gia lộ ra cải trắng cay là làm từ cải trắng đã."
Trúc Lan vỗ trán: "Đúng, ngươi nói đúng, một lát nữa để cho Lý thị đi nghe ngóng, chuyện này nàng thành thạo."
Vừa nói vừa vui vẻ, trong một cái nhà đúng thật là không thể thiếu tồn tại giống Lý thị.
Lúc bình thường Trúc Lan sẽ không nhìn mặt Lý thị, nhất là lúc cười ánh mắt bị mỡ che mất, nhưng Lý thị lại không cảm thấy, nàng ta đắc ý nhất chính là gương mắt của mình, khắp nơi đều nói mình là có phúc tướng.
Thu hoạch vụ thu rất nhanh kết thúc, từng túi hạt thóc đã tuốc vỏ được đặt chỉnh tề, chỉ chờ vụ thu trong thôn đều kết thúc, cùng nhau đi đóng thuế.
Vụ thu bẫy được không ít gà rừng, trong thôn cũng học theo, năm nay vụ thu đặc biệt náo nhiệt.
Mặc dù Trúc Lan thèm thịt, nhưng liên tục ăn gà rừng cũng đủ rồi, cuối cùng Chu Thư Nhân đã ăn qua vịt sấy, dựa vào nguyên lý đó dùng gà rừng ăn không hết làm thành gà rừng sấy.
Về phần tại sao không nuôi, gà rừng quá hoang dại, không cho nó đi thì nó sẽ bực bội mà chết, hoàn toàn không có cơ hội nuôi.
Vụ thu kết thúc, lão đại lão nhị đi xuống ruộng kéo rơm rạ về làm đồ đốt.
Trúc Lan cũng chuẩn bị quà tính về nhà mẹ, lại hỏi chuyện đi Giang Nam, để cho Chu Thư Nhân có thể chuẩn bị tốt hành lý, Lý thị cũng bận rộn không có thời gian bái quái, nàng cũng vui vẻ vì lỗ tai thanh tĩnh.
Nhắc đến tào tháo thì tào tháo đến, Trúc Lan đang nghĩ đến Lý thị, Lý thị đã chạy về, tóc cũng có chút rối loạn: "Bị chó đuổi à? Dáng vẻ đi không giống đi kia là muốn làm gì?"
Vốn dĩ nàng cảm thấy Lý thị là người không thông minh nhất trong nhà, nàng nguyện ý khoan hậu một chút, kết quả ngươi đốt tốt với nàng nàng lại không biết bổ não thành cái gì. Một ngày nơm nớp lo sợ còn kém không dập đầu nhận sai với ngươi, nhiều lần bị hàng xóm nhìn thấy, danh tiếng hiền hậu không dễ có được trong nháy mắt cũng không còn.
Nàng tức giận, xem là biết, Lý thị chính là mệnh thiếu ngược, mắng nàng ta, trái lại nàng ta sẽ cười đùa hí hửng.
Lý thị vội vàng vuốt tóc lại, mặt đen của nương cũng không đè được sự kích động trong lòng của nàng ta: "Nương, Tam Nha nhà Vương lão tứ kiếm được nhiều tiến lắm, Hứa gia nghe được tiếng vang của một túi tiền đồng, nói là cũng phải mấy lượng đó!"
Trúc Lan: "Người cả thôn đều biết?"
Nhà bọn họ không nhúng tay vào, độ khó trên con đường nghịch tập của Vương Như sẽ từ từ tăng lên, đầu tiên là Vương lão tứ thay đổi, còn nữa lần kiếm tiền này, trong tiểu thuyết nếu nguyên thân không kín miệng nói ra thì cả thôn cũng không biết chuyện Vương Như kiếm tiền. Bây giờ đổi thành Hứa gia, đừng thấy Hứa gia là người sống biết điều, nhưng thật ra là người không giấu được chuyện, cái này có chút giống với Lý thị, hai người này là cá mè một lứa.
Lý thị cảm thấy bà bà bắt trọng điểm không đúng, "Nương, Tam Nha kiếm tiền, kiếm nhiều tiền.?"
Chuyện này Trúc Lan thừa nhận, đầu năm đến cuối năm hai mươi mẫu đất của Chu gia, cũng không kiếm được mười lượng bạc, trong tiểu thuyết Vương Như kiếm được mười lượng, tất cả đều là bán mười công thức món ăn làm từ cải trắng cay. Chính là rẻ như vậy, đừng hy vọng cổ đại có ý thức bản quyền, đây cũng là nguyên liệu làm cải trắng cay là tươi mới, một cách nấu ăn bán được một trăm văn đã không tệ rồi.
Trúc Lan nói thầm trong lòng, cải trắng cay hầm thịt ba chỉ, cải trắng cay xào, chờ tiệm cơm mua công thức của Vương Như làm ra được, trong nhà có thể làm được rồi.
Lý thị thấy nương lại thất thần, nàng ta vô cùng nóng ruột, chỉ có thể nhỏ giọng gọi: "Nương, nương."
Trúc Lan tỉnh hồn không quan tâm đến chuyện Vương Như kiếm được tiền, nàng chỉ quan tâm đến cải trắng cay thôi, còn có thể mượn gió đông kiếm một khoản nhỏ, dù sao Chu gia vẫn luôn kéo thù hận, thêm một chút cũng không sợ: "Ngươi đi kêu lão đại lão nhị về đây."
Lý thị có chút không hiểu, nhưng bà bà đã xoay người vào trong nhà, một lòng khó hiểu đây là xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn chạy đi thật nhanh, đừng thấy là một người mập mạp, Lý thị cũng là mập mạp linh hoạt.
Trúc Lan trở về nhà thì tìm tiền, ánh mắt trở nên rất sáng: "Ta để cho lão đại lão nhị đi thu mua cải trắng, chúng ta mượn gió đông này kiếm một khoản.”
Chu Thư Nhân nhíu mày: "Đừng vội, chờ Vương gia lộ ra cải trắng cay là làm từ cải trắng đã."
Trúc Lan vỗ trán: "Đúng, ngươi nói đúng, một lát nữa để cho Lý thị đi nghe ngóng, chuyện này nàng thành thạo."
Vừa nói vừa vui vẻ, trong một cái nhà đúng thật là không thể thiếu tồn tại giống Lý thị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook