Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông
-
Chương 38: Mỉm Cười Từ Chối
Vương Như thoải mái không sợ hãi, thanh thúy nói: "Chu nãi nãi, ta là đến tìm ngài."
Trúc Lan: "..."
Dựa theo tuổi tác hiện đại, Vương Như còn lớn hơn nàng ba tuổi đó!
Lý thị cướp lời trước tiên: "Thì ra là Tam Nha, nếu không phải vẫn đen gầy, mặt bẩn thiểu nhìn không vừa mắt như lúc trước, ta thiếu chút nữa không nhận ra rồi, mới mấy ngày lá gan của Tam Nha lớn hơn rồi, nhìn một chút đi, miệng cũng ngọt."
Trúc Lan nghiêm mặt, miệng của Lý thị đúng là không biết giữ, khó trách trong tiểu thuyết, miệng pháo của Vương Như lại nhắm nhiều vào Lý thị này, há miệng lại kéo cừu hận đến max điểm.
Trong lòng Vương Như tức giận, người Chu gia không chỉ cực phẩm mà còn máu lạnh, một ngày ăn ba bữa cơm lại không gọi cha ăn cùng, một vài người thật sự không có tình người.
Nếu Trúc Lan biết trong lòng Vương Như nghĩ gì nhất định sẽ cười ha ha, lương thực mỗi nhà đều có tính toán, chuyện kêu ăn cơm nay là đối với người có giao tình đặc biệt tốt, nếu không cũng không có mấy người lương thiện như vậy.
Trúc Lan ngăn lại Lý thị muốn tiếp tục kéo thù hận, "Lý thị, không phải ngươi muốn đi muối tỏi muối cà sao? Còn không nhanh đi."
Lý thị tò mò Tam Nha tìm nương nhà mình làm gì, lại không dám không nghe lời, chỉ có thể chậm rì rì đi ra hậu viện.
Trúc Lan lười quan tâm Lý thị có trộm nghe hay không, hỏi Vương Như: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Thái độ không thân thiện, lạnh nhạt, rất phù hợp với quan hệ hai nhà.
Vương Như tự nhận nụ cười của mình rất ngọt: "Chu nãi nãi, ngài và Chu gia gia lần sau đi huyện thành có thể dẫn ta đi theo không?"
Trúc Lan vui mừng trong lòng, tới rồi, cải trắng cay đến rồi, ngoài miệng lại nói: "Ngươi cũng không phải không biết quan hệ hai nhà chúng ta, nếu ta dẫn ngươi đi, nãi nãi của ngươi nhất định sẽ đến gây chuyện."
Nàng không phải là nguyên chủ, trong tiểu thuyết nguyên chủ thấy Vương Như đáng thương cho nên thống khoái đồng ý, nhưng Vương Như lại không nhớ tới chỗ tốt của Chu gia, hơn nữa Vương Như cũng không phải là không biết quan hệ hai nhà căng thẳng giống như Tam Nha lúc trước, Vương Như quang mình chính đại đến đây, cũng là muốn gây chú ý với Vương Trương thị, nàng mới không thuận theo.
Vương Như cảm thấy, Chu Dương thị này không giống với trong trí nhớ, chẳng qua nghĩ đến có lẽ lúc trước Tam Nha tiếp xúc không nhiều cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, cắn môi, làm ra bộ dạng đáng thương: "Chu nãi nãi, ta len lén đi nhất định sẽ không để cho nãi nãi biết."
Trúc Lan mới không tin chuyện hoang đường như vậy, nếu nàng thật sự dẫn theo, Vương Như sợ bị Vương Trương thị đánh, nhất định sẽ đẩy tội lên nàng.
Trúc Lan giữ vững nụ cười nói: "Tam Nha à, không phải nãi nãi không tin ngươi, chẳng qua ta và nãi nãi người là kẻ thù, ngươi để cho nãi nãi ngươi đến nói với ta, ta có thể đưa ngươi đi một đoạn."
Vương như thật muốn mắng người, nếu nói ra, sao Vương Trương thị có thể đồng ý, chỉ mong nhốt nàng ta lại ở nhà làm việc thôi, trong mắt rung rưng: "Chu nãi nãi, ngài biết nãi nãi của ta mà, ta nói ra nhất định sẽ bị đánh."
"Ta cũng sợ bị bà ta đánh nha, thân thể của Chu nãi nãi không tốt, không đánh lại nãi nãi như hổ của ngươi."
Vương Như: "..."
Đừng tưởng rằng nàng ta không biết, mấy ngày trước còn đánh cả Vương Trương thị, nhưng nàng ta lại không thể nói như vậy, thật là tức chết.
Trúc Lan hơi liếc mắt thấy Lý thị đang nén cười, quay đầu trừng một cái: "Hàng lỗ vốn không làm việc, chỉ biết trộm lười thôi."
Quay đầu nói với Vương Như: "Chu nãi nãi đi nhìn bá mẫu của ngươi làm việc, ngươi muốn đi huyện thành thì bảo nãi nãi ngươi đến nói."
Nói xong Trúc Lan giả vờ đuổi theo Lý thị.
Vương Như hận đến nghiếng răng nghiếng lợi, không thể lợi dụng bên Chu gia, chỉ có thể suy nghĩ cách khác, còn về chuyện tự mình đi huyện thành nàng ta chưa từng nghĩ đến, ở cổ đại không giống hiện đại, trong núi có sói.
Trúc Lan đến hậu viện, Lý thị đang hái cà: "Nương, nương thật lợi hại."
Trong lòng Trúc Lan lộp bộp một cái: "Sao lại lợi?"
Lý thị ra dấu: "Dù sao cũng cảm thấy lợi hại, nói chuyện dịu dàng lại có thể từ chối người ta, chính là rất lợi hại."
Trúc Lan: "..."
Nàng cho là nguyên thân cũng nhìn lầm Lý thị rồi, thiếu chút nữa cho là Lý thị là giả heo ăn thịt hổ. Bây giờ nhìn lại lý thị vẫn là Lý thị, là người duy nhất không thông minh trong nhà, đối xử với người không thông minh, Trúc Lan cảm thấy có thể khoan hậu với Lý thị một chút!
Trúc Lan: "..."
Dựa theo tuổi tác hiện đại, Vương Như còn lớn hơn nàng ba tuổi đó!
Lý thị cướp lời trước tiên: "Thì ra là Tam Nha, nếu không phải vẫn đen gầy, mặt bẩn thiểu nhìn không vừa mắt như lúc trước, ta thiếu chút nữa không nhận ra rồi, mới mấy ngày lá gan của Tam Nha lớn hơn rồi, nhìn một chút đi, miệng cũng ngọt."
Trúc Lan nghiêm mặt, miệng của Lý thị đúng là không biết giữ, khó trách trong tiểu thuyết, miệng pháo của Vương Như lại nhắm nhiều vào Lý thị này, há miệng lại kéo cừu hận đến max điểm.
Trong lòng Vương Như tức giận, người Chu gia không chỉ cực phẩm mà còn máu lạnh, một ngày ăn ba bữa cơm lại không gọi cha ăn cùng, một vài người thật sự không có tình người.
Nếu Trúc Lan biết trong lòng Vương Như nghĩ gì nhất định sẽ cười ha ha, lương thực mỗi nhà đều có tính toán, chuyện kêu ăn cơm nay là đối với người có giao tình đặc biệt tốt, nếu không cũng không có mấy người lương thiện như vậy.
Trúc Lan ngăn lại Lý thị muốn tiếp tục kéo thù hận, "Lý thị, không phải ngươi muốn đi muối tỏi muối cà sao? Còn không nhanh đi."
Lý thị tò mò Tam Nha tìm nương nhà mình làm gì, lại không dám không nghe lời, chỉ có thể chậm rì rì đi ra hậu viện.
Trúc Lan lười quan tâm Lý thị có trộm nghe hay không, hỏi Vương Như: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Thái độ không thân thiện, lạnh nhạt, rất phù hợp với quan hệ hai nhà.
Vương Như tự nhận nụ cười của mình rất ngọt: "Chu nãi nãi, ngài và Chu gia gia lần sau đi huyện thành có thể dẫn ta đi theo không?"
Trúc Lan vui mừng trong lòng, tới rồi, cải trắng cay đến rồi, ngoài miệng lại nói: "Ngươi cũng không phải không biết quan hệ hai nhà chúng ta, nếu ta dẫn ngươi đi, nãi nãi của ngươi nhất định sẽ đến gây chuyện."
Nàng không phải là nguyên chủ, trong tiểu thuyết nguyên chủ thấy Vương Như đáng thương cho nên thống khoái đồng ý, nhưng Vương Như lại không nhớ tới chỗ tốt của Chu gia, hơn nữa Vương Như cũng không phải là không biết quan hệ hai nhà căng thẳng giống như Tam Nha lúc trước, Vương Như quang mình chính đại đến đây, cũng là muốn gây chú ý với Vương Trương thị, nàng mới không thuận theo.
Vương Như cảm thấy, Chu Dương thị này không giống với trong trí nhớ, chẳng qua nghĩ đến có lẽ lúc trước Tam Nha tiếp xúc không nhiều cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, cắn môi, làm ra bộ dạng đáng thương: "Chu nãi nãi, ta len lén đi nhất định sẽ không để cho nãi nãi biết."
Trúc Lan mới không tin chuyện hoang đường như vậy, nếu nàng thật sự dẫn theo, Vương Như sợ bị Vương Trương thị đánh, nhất định sẽ đẩy tội lên nàng.
Trúc Lan giữ vững nụ cười nói: "Tam Nha à, không phải nãi nãi không tin ngươi, chẳng qua ta và nãi nãi người là kẻ thù, ngươi để cho nãi nãi ngươi đến nói với ta, ta có thể đưa ngươi đi một đoạn."
Vương như thật muốn mắng người, nếu nói ra, sao Vương Trương thị có thể đồng ý, chỉ mong nhốt nàng ta lại ở nhà làm việc thôi, trong mắt rung rưng: "Chu nãi nãi, ngài biết nãi nãi của ta mà, ta nói ra nhất định sẽ bị đánh."
"Ta cũng sợ bị bà ta đánh nha, thân thể của Chu nãi nãi không tốt, không đánh lại nãi nãi như hổ của ngươi."
Vương Như: "..."
Đừng tưởng rằng nàng ta không biết, mấy ngày trước còn đánh cả Vương Trương thị, nhưng nàng ta lại không thể nói như vậy, thật là tức chết.
Trúc Lan hơi liếc mắt thấy Lý thị đang nén cười, quay đầu trừng một cái: "Hàng lỗ vốn không làm việc, chỉ biết trộm lười thôi."
Quay đầu nói với Vương Như: "Chu nãi nãi đi nhìn bá mẫu của ngươi làm việc, ngươi muốn đi huyện thành thì bảo nãi nãi ngươi đến nói."
Nói xong Trúc Lan giả vờ đuổi theo Lý thị.
Vương Như hận đến nghiếng răng nghiếng lợi, không thể lợi dụng bên Chu gia, chỉ có thể suy nghĩ cách khác, còn về chuyện tự mình đi huyện thành nàng ta chưa từng nghĩ đến, ở cổ đại không giống hiện đại, trong núi có sói.
Trúc Lan đến hậu viện, Lý thị đang hái cà: "Nương, nương thật lợi hại."
Trong lòng Trúc Lan lộp bộp một cái: "Sao lại lợi?"
Lý thị ra dấu: "Dù sao cũng cảm thấy lợi hại, nói chuyện dịu dàng lại có thể từ chối người ta, chính là rất lợi hại."
Trúc Lan: "..."
Nàng cho là nguyên thân cũng nhìn lầm Lý thị rồi, thiếu chút nữa cho là Lý thị là giả heo ăn thịt hổ. Bây giờ nhìn lại lý thị vẫn là Lý thị, là người duy nhất không thông minh trong nhà, đối xử với người không thông minh, Trúc Lan cảm thấy có thể khoan hậu với Lý thị một chút!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook