Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông
-
Chương 37: Bại Lộ
Trúc Lan thu hồi tầm mắt xoay người đi hậu viện, hôm nay muốn ướp dưa chua, công việc không ít.
Hậu viện trồng không ít cải trắng, mùa đông không có rau xanh, năm trước ướp hai vại lớn, Trúc Lan có tính toán nói: "Năm nay ướp một vại là đủ rồi."
Lý thị không muốn cả mùa đông đều ăn dưa muối, mùa đông có chút dưa chua cũng có thể thay đổi khẩu vị, "Nương, năm trước đều là hai vại, một vại không đủ ăn."
“Trong lòng ta có tính toán, năm nay chỉ ướp một vại, cải trắng còn dư lại thì chiều đều cắt bỏ vào hầm ngầm đi, còn có năm nay phơi nhiều ớt khô một chút."
Trong lòng Trúc Lan nhớ đến cải trắng cay, nàng còn đang chờ Vương Như lấy cải trắng cay ra đó, tất nhiên phải giữ lại một chút cải trắng. Ừm, nàng cảm thấy có thể mua một chút cải trắng về.
Lý thị có mấy lần muốn há miệng nói chuyện nhưng đều nuốt về, an ủi mình, nghe bà bà không sai, nàng ta phải là con dâu nghe lời bà bà nhất, tuyệt đối không thể nhường cho Triệu thị.
Chỉ chốc lát sau, lão nhị Chu Xương Nghĩa đến hậu viện, tiến tới bên cạnh Trúc Lan nhỏ giọng nói: "Nương, Vương lão tứ tới đây làm công nhất định về nhà sẽ có ồn ào, bây giờ Vương lão tứ cứng rắng, Vương Trương thị nhất định sẽ vô cùng tức giận."
Trúc Lan: "..."
Nàng phát hiện thật sự không thể dùng trí nhớ của nguyên thân mà xem mấy đứa con trai này, thật sự tiếp xúc rồi, mới thấy lão nhị không chỉ khôn khéo còn là nội gián nữa, hại người một cách tỉnh bơ, người đó còn ghi nhớ chỗ tốt của hắn ta, cái mặt thật thà quá lừa người.
Lão nhị Chu Xương Nghĩa cảm thấy nương trở nên thông minh, ánh mắt nhìn hắn ta có chút không đúng, hình như hắn ta đã bị bại lộ, được cha khen ngợi có chút không tìm được Đông Bắc, lúc này thật sự sợ nương lớn tiếng hấp hẫn người ta chú ý, nương là người không giấu được, "Nương."
Rốt cuộc Trúc Lan cũng đã hiểu trong tiểu thuyết mấy đứa con trai này làm pháo hôi, nhà lão nhị là bị ảnh hưởng nhỏ nhất, hai phu thê này một người thông suốt một người khôn khéo có tính toán, bọn họ không sống tốt mới kỳ lạ. Nàng vỗ vai con trai thứ hai: "Trở về làm việc đi!"
Lão nhị Chu Xương Nghĩa cứng đờ người, nhìn nương, mới vừa rồi trong nháy mắt hắn cũng không trông cậy vào nương có thể hiểu được, cho là nương không đuổi Vương lão tứ đi là lười quản. Bây giờ mới phát hiện, xem ra nương hiểu, ánh mắt ý vị thâm trường kia là nhìn thấu hắn ta!
Hắn ta tự cho là mình nhìn thấu cả nhà, mấy ngày nay liên tục bị vả mặt, đầu tiên là cha, sau đó là nương, châm ngôn nói rất đúng, cha ngươi vĩnh viễn là cha ngươi, nương ngươi vĩnh viên là nương ngươi, trước kia chẳng qua là lười phản ứng bọn họ mà thôi. Cũng không dám xem thường cha nương nữa.
Trúc Lan hài lòng nhìn dáng vẻ cẩn thận của lão nhị, đối phó với loại người như lão nhị còn phải mạnh hơn hắn mới được.
Ướp dưa chua, Trúc Lan lại giúp tách lá cải trắng, những chuyện khác đều là công việc của Lý thị, Lý thị làm dưa chua có bí quyết, ở trong trí nhớ của nguyên thân ăn dưa chua của mấy nhà, Lý thị là ướp ngon nhất.
Trúc Lan nhìn vại dưa chua lại nghĩ đến mấy món ngon làm từ dưa chua: "Chờ dưa chua chua rồi, mua hai cân thịt heo về gói bánh bao thịt heo dưa chua."
Bọn nhỏ nghe vậy, nhặt lá hư của cải trắng nuôi heo càng hăng hái hơn.
Lý thị ngẩng đầu nhìn trời tính toán thời gian: "Nương, buổi trưa ăn gì ạ?"
Trúc Lan sắp xếp lại cải trăng không bị hư, "Cải trắng hầm khoai tây, thêm canh trứng gà cải trắng nữa."
Sau đó Trúc Lan đi ngay vào phòng nhóm lửa, phòng của nàng đã đắp xong, hơ một buổi chiều buổi tối có thể ở được rồi.
Lúc ăn cơm trưa, nhà Trúc Lan ăn cơm thì cứ ăn cơm, người giúp làm việc thì cứ làm việc. Chu gia không thiện tâm kêu người cùng đến ăn cơm, ban đầu đã nói không cung cấp cơm chính là không có.
Trúc Lan ăn xong trước, nhìn Vương lão tứ vùi đầu chăm chỉ làm, nếu Vương lão tứ không được vào làm, Vương Như lại sẽ cảm thấy nhà bọn họ máu lạnh. Thật ra nàng không thèm để ý chút nào, dù sao chỉ cần con gái là nguyên nữ chính, đó chính là cái gai trong mắt đâm trong thịt của Vương Như.
Buổi chiều, Trúc Lan và Lý thị cắt cải trắng, nhổ cà rốt, hái ớt, lá ớt cũng hái một chút, những thứ này cũng có thể làm dưa muối, không thể lãng phí.
Hầm ẩn của Chu gia rất lớn, rau xanh trồng ở hậu viện đều đã hái xong hết bỏ vào, nhưng không gian dư lại vẫn rất lớn.
Hôm nay đốt một ngày lửa, sau bữa cơm chiều Trúc Lan lẩm bẩm: "Ngày mai đắp xong rồi, lão đại lão nhị mượn xe bò vào trong núi nhặt một xe củi về đi, nhà không còn bao nhiêu củi nữa."
Chu Thư Nhân tiếp lời: "Mắt thấy sắp vào đông rồi, thừa dịp ngày còn ấm đi nhặt nhiều một chút."
Lão đại, "Vâng, cha nương."
Trúc Lan không có ý muốn lên núi cùng, nàng đang điều dưỡng thân thể.
Lý thị cảm thấy trong nhà không có công việc gì làm: "Nương, ngày mai ta và thím Ngô đi hái nấm, mùa nấm cuối cùng của năm nay rồi."
"Được, ngươi đi đi."
Lý thị mặt mày hớn hở, mấy ngày nay đặc biệt bức bối, rốt cuộc cũng có thể tìm thím Ngô bái quái rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, không chỉ có Vương lão tứ đến làm việc, Vương Như cũng đi theo.
Trúc Lan, "Đến tìm Tuyết Hàm à?"
Hậu viện trồng không ít cải trắng, mùa đông không có rau xanh, năm trước ướp hai vại lớn, Trúc Lan có tính toán nói: "Năm nay ướp một vại là đủ rồi."
Lý thị không muốn cả mùa đông đều ăn dưa muối, mùa đông có chút dưa chua cũng có thể thay đổi khẩu vị, "Nương, năm trước đều là hai vại, một vại không đủ ăn."
“Trong lòng ta có tính toán, năm nay chỉ ướp một vại, cải trắng còn dư lại thì chiều đều cắt bỏ vào hầm ngầm đi, còn có năm nay phơi nhiều ớt khô một chút."
Trong lòng Trúc Lan nhớ đến cải trắng cay, nàng còn đang chờ Vương Như lấy cải trắng cay ra đó, tất nhiên phải giữ lại một chút cải trắng. Ừm, nàng cảm thấy có thể mua một chút cải trắng về.
Lý thị có mấy lần muốn há miệng nói chuyện nhưng đều nuốt về, an ủi mình, nghe bà bà không sai, nàng ta phải là con dâu nghe lời bà bà nhất, tuyệt đối không thể nhường cho Triệu thị.
Chỉ chốc lát sau, lão nhị Chu Xương Nghĩa đến hậu viện, tiến tới bên cạnh Trúc Lan nhỏ giọng nói: "Nương, Vương lão tứ tới đây làm công nhất định về nhà sẽ có ồn ào, bây giờ Vương lão tứ cứng rắng, Vương Trương thị nhất định sẽ vô cùng tức giận."
Trúc Lan: "..."
Nàng phát hiện thật sự không thể dùng trí nhớ của nguyên thân mà xem mấy đứa con trai này, thật sự tiếp xúc rồi, mới thấy lão nhị không chỉ khôn khéo còn là nội gián nữa, hại người một cách tỉnh bơ, người đó còn ghi nhớ chỗ tốt của hắn ta, cái mặt thật thà quá lừa người.
Lão nhị Chu Xương Nghĩa cảm thấy nương trở nên thông minh, ánh mắt nhìn hắn ta có chút không đúng, hình như hắn ta đã bị bại lộ, được cha khen ngợi có chút không tìm được Đông Bắc, lúc này thật sự sợ nương lớn tiếng hấp hẫn người ta chú ý, nương là người không giấu được, "Nương."
Rốt cuộc Trúc Lan cũng đã hiểu trong tiểu thuyết mấy đứa con trai này làm pháo hôi, nhà lão nhị là bị ảnh hưởng nhỏ nhất, hai phu thê này một người thông suốt một người khôn khéo có tính toán, bọn họ không sống tốt mới kỳ lạ. Nàng vỗ vai con trai thứ hai: "Trở về làm việc đi!"
Lão nhị Chu Xương Nghĩa cứng đờ người, nhìn nương, mới vừa rồi trong nháy mắt hắn cũng không trông cậy vào nương có thể hiểu được, cho là nương không đuổi Vương lão tứ đi là lười quản. Bây giờ mới phát hiện, xem ra nương hiểu, ánh mắt ý vị thâm trường kia là nhìn thấu hắn ta!
Hắn ta tự cho là mình nhìn thấu cả nhà, mấy ngày nay liên tục bị vả mặt, đầu tiên là cha, sau đó là nương, châm ngôn nói rất đúng, cha ngươi vĩnh viễn là cha ngươi, nương ngươi vĩnh viên là nương ngươi, trước kia chẳng qua là lười phản ứng bọn họ mà thôi. Cũng không dám xem thường cha nương nữa.
Trúc Lan hài lòng nhìn dáng vẻ cẩn thận của lão nhị, đối phó với loại người như lão nhị còn phải mạnh hơn hắn mới được.
Ướp dưa chua, Trúc Lan lại giúp tách lá cải trắng, những chuyện khác đều là công việc của Lý thị, Lý thị làm dưa chua có bí quyết, ở trong trí nhớ của nguyên thân ăn dưa chua của mấy nhà, Lý thị là ướp ngon nhất.
Trúc Lan nhìn vại dưa chua lại nghĩ đến mấy món ngon làm từ dưa chua: "Chờ dưa chua chua rồi, mua hai cân thịt heo về gói bánh bao thịt heo dưa chua."
Bọn nhỏ nghe vậy, nhặt lá hư của cải trắng nuôi heo càng hăng hái hơn.
Lý thị ngẩng đầu nhìn trời tính toán thời gian: "Nương, buổi trưa ăn gì ạ?"
Trúc Lan sắp xếp lại cải trăng không bị hư, "Cải trắng hầm khoai tây, thêm canh trứng gà cải trắng nữa."
Sau đó Trúc Lan đi ngay vào phòng nhóm lửa, phòng của nàng đã đắp xong, hơ một buổi chiều buổi tối có thể ở được rồi.
Lúc ăn cơm trưa, nhà Trúc Lan ăn cơm thì cứ ăn cơm, người giúp làm việc thì cứ làm việc. Chu gia không thiện tâm kêu người cùng đến ăn cơm, ban đầu đã nói không cung cấp cơm chính là không có.
Trúc Lan ăn xong trước, nhìn Vương lão tứ vùi đầu chăm chỉ làm, nếu Vương lão tứ không được vào làm, Vương Như lại sẽ cảm thấy nhà bọn họ máu lạnh. Thật ra nàng không thèm để ý chút nào, dù sao chỉ cần con gái là nguyên nữ chính, đó chính là cái gai trong mắt đâm trong thịt của Vương Như.
Buổi chiều, Trúc Lan và Lý thị cắt cải trắng, nhổ cà rốt, hái ớt, lá ớt cũng hái một chút, những thứ này cũng có thể làm dưa muối, không thể lãng phí.
Hầm ẩn của Chu gia rất lớn, rau xanh trồng ở hậu viện đều đã hái xong hết bỏ vào, nhưng không gian dư lại vẫn rất lớn.
Hôm nay đốt một ngày lửa, sau bữa cơm chiều Trúc Lan lẩm bẩm: "Ngày mai đắp xong rồi, lão đại lão nhị mượn xe bò vào trong núi nhặt một xe củi về đi, nhà không còn bao nhiêu củi nữa."
Chu Thư Nhân tiếp lời: "Mắt thấy sắp vào đông rồi, thừa dịp ngày còn ấm đi nhặt nhiều một chút."
Lão đại, "Vâng, cha nương."
Trúc Lan không có ý muốn lên núi cùng, nàng đang điều dưỡng thân thể.
Lý thị cảm thấy trong nhà không có công việc gì làm: "Nương, ngày mai ta và thím Ngô đi hái nấm, mùa nấm cuối cùng của năm nay rồi."
"Được, ngươi đi đi."
Lý thị mặt mày hớn hở, mấy ngày nay đặc biệt bức bối, rốt cuộc cũng có thể tìm thím Ngô bái quái rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, không chỉ có Vương lão tứ đến làm việc, Vương Như cũng đi theo.
Trúc Lan, "Đến tìm Tuyết Hàm à?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook