CHƯƠNG 366

Khoảnh khắc đó, Hạ Tịch Nghiên hoảng sợ rồi.

Cô biết, lúc lăn xuống từ trên đó, anh đều dùng tay ôm lấy cô, bảo vệ cô…

Nghĩ đến đây, cô càng thêm run rẩy, hơi sợ hãi, cố gắng dùng cánh tay chống bản thân lên, ngồi dậy, lúc này, cô mới nhìn thấy vết thương trên người Mục Chính Hi.

Cánh tay, bàn tay đều là vết thương, một vệt máu đỏ tươi, khoảnh khắc đó, Hạ Tịch Nghiên sợ hãi đến mức không biết phải làm gì.

“Mục Chính Hi…” Cô gọi, nước mắt rơi xuống.

Nhưng Mục Chính Hi vẫn nhắm mắt, bất động, giống như không nghe thấy tiếng cô vậy.

“Anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi..” Hạ Tịch Nghiên hét, sợ hãi khôn nguôi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Bình thường thấy anh lạnh lùng, xấu tính, biến thái, nhưng không ngờ anh lại vì cứu mình mà thành ra thế này.

Cô ngày thường vẫn luôn rất lý trí, lúc này cũng hoảng sợ.

Nếu như Mục Chính Hi vì mình mà xảy ra chuyện gì…

Chuyện này, cô không dám nghĩ đến!

Cô thậm chí không dám tưởng tượng, nếu như không còn một Mục Chính Hi, sẽ phải làm thế nào, sẽ biến thành ra sao!

Cô ôm lấy đầu của Mục Chính Hi, gối lên chân của mình, không ngừng gọi tên anh: “Mục Chính Hi, anh tỉnh lại đi, không phải anh giỏi lắm sao? Tỉnh lại đi..” Càng nói, nước mắt càng trào dâng, rơi lên khuôn mặt của Mục Chính Hi.

Sợ hãi, hoảng loạn, còn có một cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng, nước mắt Hạ Tịch Nghiên rơi càng nhiều, lại cố gắng kiềm chế tiếng nức nở.

Lúc này, đôi mắt Mục Chính Hi khẽ động đậy, chầm chậm mở mắt ra.

Lúc biết Hạ Tịch Nghiên đang rơi lệ, anh cố gắng lên tiếng: “Đừng khóc nữa, xấu lắm!?” Anh nói, giọng hơi yếu.

Nghe thấy tiếng của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên kinh ngạc, lập tức nhìn anh, mừng rỡ: “Mục Chính Hi, anh tỉnh rồi?” Lúc này, cũng không rảnh cãi nhau với anh, cho dù anh nói cái gì, Hạ Tịch Nghiên cũng nhận.

“Ừm, tỉnh rồi, nhưng không biết lúc nào lại ngất đi!” Mục Chính Hi nhàn nhã nói, âm thanh rất yếu, lời này, không phải nói đùa.

Ngã từ phía trên xuống không nói, còn cả một gậy lúc nấy, bản thân anh không biết sẽ ngất đi lúc nào.

Hạ Tịch Nghiên: “… Anh sao rồi? Tôi phải làm gì đây?” Hạ Tịch Nghiên hỏi anh, bây giờ đầu cô hoàn toàn trống rỗng.

Vốn không biết nên làm thế nào, nhìn xung quanh một màu tối đen, bây giờ ở đâu, cô cũng không biết, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Mục Chính Hi nhìn cô, cho cô mấy chữ: “Ở yên đây, đợi người khác đến cứu!”

“Nhưng… vết thương trên người anh…

chúng ta ở đây, tối thế này, có ai biết không? Hạ Tịch Nghiên hỏi lại, cô thì không sao cả, nhưng Mục Chính Hi bảo vệ cô ngã †ừ trên cao như thế xuống, trên người nhất định có rất nhiều vết thương.

“Tôi không sao!” Mục Chính Hi nói, nhưng cả cơ thể bất động, nếu như không phải anh vẫn đang nói, còn đôi mắt đang chớp đó, Hạ Tịch Nghiên thật sự sẽ rất sợ hãi.

Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, cũng không dám cử động lung tung.

Lúc này, Mục Chính Hi nhìn cô, âm thanh rất yếu, rất nhỏ: “Lúc nấy em khóc vì †ôi sao?” Anh hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương