CHƯƠNG 355

Mục Chính Hi sững người, nói: “Hai mươi phút!” Nói xong, anh dứt khoát ngắt máy.

Trong gian phòng của quán bar.

Ba người đàn ông anh tuấn đang ngồi đó, mỗi người đều có nét riêng, cho người †a cảm giác khác biệt nhưng lại xuất sắc khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Sao? Cậu ấy nói sao?” Tiêu Ân cầm ly rượu, thong thả hỏi với giọng nói rất êm tai.

“Hai mươi phút!” Huống Thiên Hựu nói rồi ném điện thoại lên bàn.

“Tôi nói mười phút!” Mạc Thiếu Thần lên tiếng, giọng điệu chắc nịch.

“Đồng ý!” Tiêu Ân đưa ly sang, Mạc Thiếu Thần cong môi, hai người cụng ly rồi uống cạn.

Quả nhiên mười phút sau, Mục Chính Hi xuất hiện trong phòng bao, trông có vẻ không vui.

Tiêu Ân nhìn anh: “Cậu đến gặp bọn tôi thì không cần phải trưng ra cái bộ dạng thất tình đó đâu!”

Mục Chính Hi liếc anh ta rồi lờ đi, ngồi xuống uống rượu.

Có thể nhìn thấy rõ ràng anh không vui.

“Sao vậy? Cãi nhau à?” Huống Thiên Hựu nhướng mày hỏi anh.

“Không biết cậu đang nói gì!” Mục Chính Hi ngước mắt nhìn sang, mặc dù không thừa nhận nhưng vẻ mặt đã bán đứng anh.

Huống Thiên Hựu cong môi nhìn Mục Chính Hi: “Vậy à? Nhưng vừa rồi cô ấy gọi cho tôi…”

Nói đến đây, Mục Chính Hi đột nhiên ngước mắt lên, cau mày, nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta: “Cô ấy gọi cho cậu? Nói gì?”

Huống Thiên Hựu cười: “Quả nhiên, đàn ông đang yêu thì IQ bằng không!”

Nghe thấy thế, Mục Chính Hi hung hăng trừng anh ta.

Tiêu Ân với Mạc Thiếu Thần ngồi một bên nhìn hai người tương tác, sau đó lên tiếng.

“Thiên Hựu, giờ cậu vẫn không nhận thua à?” Tiêu Ân hỏi.

Nhắc đến chuyện này, Huống Thiên Hựu nhìn họ, Mạc Thiếu Thần ngồi một bên, thoải mái cầm ly rượu, bộ dạng như đang xem kịch hay.

Nghe thấy thế, Mục Chính Hi quay đầu nhìn họ: “Các cậu cược gì?”

 

Nhưng Huống Thiên Hựu lại thở dài, nhìn Mục Chính Hi: “Người anh em, cậu đổi phụ nữ thì phải nói trước một tiếng chứ!”

Mục Chính Hi cau mày.

Lúc này, Mạc Thiếu Thần thong thả lên tiếng: “Đã cược thì thua phải chịu, người Ị”

anh em, tôi đợi ảnh khỏa thân của cậu Huống Thiên Hựu ngồi đó, đưa tay sờ vào chiếc cằm quyến rũ: “Tung thì tung, anh đây không sợ đâu. Chỉ lo ngày mai bệnh viện không đủ nhân viên thôi!”

“Tại sao?”

“Chảy máu mũi nhiều quá!”

Mọi người: “…

Có thể tự kỷ đến mức này thì cũng chỉ có Huống Thiên Hựu thôi.

Mục Chính Hi nhìn họ: “Rốt cuộc các cậu cược cái gì?”

Thế nên ba người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn thành thật giải thích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương