Hôm này là thứ sáu, Võ An Tú nằm trong lòng anh, hơi thở đìu đặn, những tia sáng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ rọi lên chiếc giường to lớn bên trong phòng.
Trần Tuấn Phong đã thức dậy được một lúc nhưng anh không nhúc nhích vẫn nằm im mà ôm lấy cô, anh thích cái cảm giác có người ỷ lại cùng tin tưởng anh như thế này, sự ấm áp từ người cô lan tỏa vào trong trái tim cứng rắng của anh khiến nó đập một cách rộn ràng.
Anh ôn nhu nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn khi đang ngủ của cô, kể cả khuôn mặt đầy dịu dàng khi thức dậy cảu cô, không biết từ lúc nào mà anh lại yêu cô nhiều đến vậy, chỉ cần nhìn cô như thế này là anh đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc rồi.

Đúng là kỳ lạ.
“Ừm.” Võ An Tú từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, cô vẫn còn nhớ hôm nay mình có hẹn với người ta nên không thể tiếp tục ngủ nướng được.

Cô mở mắt ra nhìn thấy anh đang ôn nhu nhìn cô liềm tủm tỉm cười mà hôn lên má anh một cái:
“A Phong chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Trần Tuấn Phong đáp lại sau đó cúi đầu bắt lấy cánh môi hồng hào của cô mà hôn lên.

Nhưng anh chỉ hôn một chút rồi buông ra không làm sau thêm cái hôn của mình.
Võ An Tú không hiểu mà chớp mắt nhìn anh nhưng cô cũng không quá để tâm, sau khi được anh hôn cô liền vui vẻ mà cười tủm tỉm rồi đi xuống giường, cô lấy quần áo cho mình cùng anh rồi mới đi vào nhà vệ sinh.
Trần Tuấn Phong nhìn cô bận rộn lấy đồ liền không khỏi cảm thấy cuộc sống như thế này cũng rất tốt, chỉ tiếc là anh không thể đứng dậy sau đó vòng tay ôm lấy cô từ phái sau.
Lúc cô đi ra thì thấy anh đã xuống giường mà ngồi lên xe lăn, đây cũng là việc mà anh muốn tự mình làm, anh không vô dụng đến nổi phải nhờ người khác giúp trong những việc như thế này.
“A Phong, anh vào trong đi, em xong rồi.” Võ An Tú mỉm cười nhìn anh nói.

Trần Tuấn Phong nhìn cô, thấy cô mặc trang phục mà tự cô thiết kế liền thở dài, tuy mặc như thế này ra đường thì không sao nhưng mà anh vẫn cảm thấy không thích ứng được.
Quần áo cô đang mặc được thiết kế theo kiểu dáng thời đại của cô tuy nhiên nó đã được cách tân để có hơi hướng của thời đại này, nhưng khi cô mặc vào khí chất xung quanh người cô hoàn toàn thay đổi, không những vậy cô còn cột kiểu tốc nữa bới nữa xã càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình khiến cô đã xinh đẹp càng thêm bắt mắt hơn.
Trần Tuấn Phong lần đầu tiên có xúc động muốn nhốt cô ở nhà, anh không muốn cô ra đường để người khác nhìn thấy cô.

Nhưng anh biết mình không được làm vậy mà anh cũng không thể làm vậy.
“A Phong em thế nào.” Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Võ An Tú liền đi lại gần anh cười tủm tỉm.
“Rất đẹp.” Trần Tuấn Phong đưa tay ra nắm lấy tay cô rồi kéo cô ngồi lên đùi mình, anh ôm lấy cô một chút để đè nén sự dao động trong lòng mình sau đó mới buông cô ra rồi đẩy xe vào nhà vệ sinh.
Võ An Tú ngồi trên giường đợi anh ra ngoài rồi cả hai cùng nhau đi xuống nhà ăn.

Hiện tại chỉ vừa bảy giờ cô vẫn có thời gian ăn sáng sau đó cùng anh tản bộ trong vườn rồi mới đi đến nhà Lý Nhã.
Trần Tuấn Phong cũng nghĩ giống cô nên khi hai người ăn xong liền cùng nhau ra ngoài tản bộ, cô đẩy anh đến vườn hoa trong sân, sau đó ngồi ở bên xích đu trong vườn, anh ngồi bên cạnh xich đu mà nhìn cô.
“Hôm nay anh có đi đến công ty không?” Võ An Tú hỏi anh.

Nếu như anh đến công ty thì cô có thể khi đi về thì ghé qua công ty đón anh.
“Anh sẽ đến công ty, khi về chúng ta sẽ về chung.” Trần Tuấn Phong đoán được cô đang nghĩ gì bèn nói trước.

Cô gật đầu vui vẻ mà đáp lại:
“Vậy em sẽ cố gắng về sớm để đón anh.”
“Vậy chúng ta vào trong thôi, em phải đi rồi đó.” Trần Tuấn Phong nhìn đồng hố trên tay sau đó nói, bây giờ đã là tám giờ rưỡi rồi.
Võ An Tú nghe vậy liền rời khỏi xích đu rồi đẩy anh vào trong nhà.

Sau đó cô lên phòng lấy giỏ sách mà anh đã mua cho cô.


Nó là một cái giỏ đeo vai nhỏ nhắn, chỉ vừa để diện thoại của bóp tiền.
Những cái mà cô đang dùng đều là đồ mà anh cẩn thận chuẩn bị, sau đó anh sẽ kiên nhẫn hướng dẫn cho cô sử dụng.

Có thể nói trong giỏ này có một số tiền khá lớn dù cô muốn mua thứ gì đều có thể mua được mà không cần hỏi về giá.
Cô xuống lầu nhìn thấy anh ngồi bên ngoài phòng khách liền đi qua: “Em đi nhé.”
“Nhớ cẩn thận.

Đi chơi vui vẻ.” Trần Tuấn Phong gật đầu nói.
“Vâng ạ.” Võ An Tú đáp lời sau đó đi ra ngoài.

Chiếc xe chở cô đã đứng bên ngoài vườn.
Vào bên trong xe, cô nhìn thấy anh Hạo đang ngồi ở ghế lái: “Chào buổi sáng anh Hạo.”
“Chào buổi sáng tiểu thư.” Anh Hạo gật đầu đáp lại sau đó nổ máy xe.
Võ An Tú nhìn ra cửa sổ sau đó nhìn lại anh ta rồi hỏi: “Anh không đi cùng anh Phong sao ạ?”
“Thiếu gia kêu tôi hộ tống tiểu thư.” Anh Hạo lắc đầu, sau đó nói về việc đổi xe: “Chúng ta sẽ đi loanh quanh trong thành phố một lát sau đó đổi hai chiếc xe rồi mới chạy đến nhà Lý gia.”
Võ An Tú nghe xong liền gật đầu, sau đó cô chỉ về phía đoàn xe đi theo sau: “Vậy bọn họ thì sao.”
“Sau khi đổi xe bọn họ vẫn sẽ bám theo chiếc xe này của chúng ta, bên trong sẽ có người giả thành tiểu thư để đánh lừa những kẻ theo dõi.” Anh Hạo đáp lại, anh ta cũng không thể đi theo cô, bởi vì mặc anh ta nhóm người kia đã quá quen thuộc, nếu như anh ta xuất hiện ở cạnh cô thì sẽ bị phát hiện ra.
Võ An Tú nghe xong cũng không có ý kiến gì mà gật đầu, những chuyện thế này thì cứ giao cho anh ta, cô cũng không quá rành về việc xử lý những việc có thể xảy ra.
Chiếc xe chậm rãi chạy vào trung tâm thành phố sau đó dừng lại ở một bãi đậu xe bên trong một chung cư nhỏ, cô nhanh chóng xuống xe sau đó chui vào một chiếc xe khác ở gần đó, còn người giả thành cô thì leo lên chiếc xe của anh Hạo rồi anh ta lái nó ra ngoài trước sau đó chiếc xe chở cô sẽ ra sau.
Cuối cùng bọn họ dừng lại ở một con hẻm nhỏ để đổi xe.

Đến chín giờ hai mươi cô mới có thể chạy đến nhà của Lý Nhã.
Nhà của cô bé nằm trong một trung cư lớn ở gần trung tâm, khi cô đi đến cổng trung cư thì gọi cho cô bé để cô bé tự mình đi xuống.

Nếu đi vào trung cư cô sẽ phải báo danh tính của mình như vậy thì bao công sức đổi xe nãy giờ sẽ tan thành may khói.
Nhận được cuộc gọi của cô, Lý Nhã liền nhanh chóng ra khỏi chung cư, sau đó ngồi vào xe.
“Xin lỗi chị đến trễ vài phút.” Võ An Tú thấy cô bé vào liền xin lỗi.
“Em hiểu mà, anh hai em nói hiện tại anh chị đang gặp rắc rối nên không thể quá lộ liễu.” Lý Nhã ôm lấy cô rồi cười nói: “Vậy giờ chúng ta đến chỗ hẹn nhé.”
“Được.” Võ An Tú gật đầu.
“Anh tài xế ơi chở bọn em đến trung tăm mua sắm nhé.” Lý Nhã nói, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho bạn mình.

Tuy bọn họ hẹn nhau mười giờ nhưng vẫn có thể đi sớm hơn, hiện tại nhắn tin khi đến nơi thì bạn cảu cô cũng đang trên đường đi.
Chiếc xe chậm rãi chạy trong trung tâm thành phố, xung quanh xe cộ tấp nập, tiếng nói cười rộn ràng.

Mười phút sau chiếc xe cuối cùng cũng đỗ vào bãi đậu xe của trung tâm mua sắm.
Ba người cùng nhau xuống xe sau đó đứng chờ ở bên trong cửa trung tâm.
“Bà chủ đừng đi xa tôi quá.” Vệ sĩ được phái đi bảo vệ cô nhỏ giọng nói.

Ông chủ đã dặn bọn họ phải bảo vệ cô thật tốt, tuy không có bất kỳ thông tin về đợt tập kích thứ ba nhưng vẫn phải chú ý an toàn hơn, dù sao viện nghiên cứu đều là những kẻ điên không biết bọn họ lại tiếp tục làm gì trên cơ thể người bình thường nữa.
“Tôi hiểu rồi.” Võ An Tú cũng hiểu sự lo lắng cảu anh cùng nhóm vệ sĩ bèn gật đầu đồng ý: “Như vậy được chứ Nhã Nhã.”

“Không thành vấn đề, hôm nay chúng ta chỉ đi dạo trong trung tâm mua sắm sau đó sẽ đến nhà hàng dùng bữa thôi ạ.” Lý Nhã gật đầu nói, cũng vì lo cho cô nên hành trình hôm này cảu bọn họ chỉ có như thế, đợi sau khi hai người có thể thoải mái hơn thì lúc đó cùng nhau đi du lịch sau.
“Cảm ơn em.” Võ An Tú cảm thấy tấm lòng của cô bé liền mỉm cưới nói.

Ngoại trừ anh Phong cùng gia đình anh ấy thì cô bé là người ngoài đầu tiên đối sử với cô một cách ấm áp như vậy, cô đúng là rất may mắn.
“Không sao ạ, em rất vui khi được biết chị.” Lý Nhã mỉm cười, cô bé thực sự rất vui khi được gặp cô.

Không chỉ vì cô đã đến bên cạnh người anh trai mà cô yêu mến như anh ruột, mà còn vì cách cô bảo vệ anh, cách cô đối sử với những người xung quanh mình, sự dịu dàng của cô khiến cô ấy cảm thấy rất dễ chịu.
“Chị cũng vậy.” Võ An Tú mỉm cười.
Ba người đứng chờ trong mười phút thì ba cô bé chạy lại, miệng vừa gọi lớn: “Nhã Nhã, Nhã Nhã.”
“A.

Kỳ Kỳ, Như Như, My My.” Lý Nhã nghe tiếng gọi liền vui vẻ vẫy tay: “Các cậu đến rồi à.”
“Bà chờ lâu không, chúng tôi nhận được tin nhắn là nhanh chóng chạy đến đây đó.” Trương Mỹ Kỳ nói.

Đỗ Hồng Như cũng gật đầu phụ họa.
“Tớ thì thảm hơn, do hẹn mười giờ nhưng lại gọi sớm nên lúc đó tớ đang dở tay một chút, may mắn em gái tớ chịu giúp đỡ một phen.” Hồ Hoàng My thở dài nói, mém nữa là cô bé không đi sớm được rồi.
“Để tớ giới thiệu với các cậu đây là chị Tú, là chị dâu của mình.” Lý Nhã kéo cô ra rồi giới thiệu.
Ba cô bé nghe vậy liền kinh ngạc không thôi: “Anh bà có bạn gái rồi hả.

Sao nghe nói vẫn đang độc thân mà.”
“Đúng đó tớ còn định theo đuổi anh ấy thử xem nữa kìa.”
Lý Nhã kỳ nghe vậy liền biết các cô hiểu lầm liền bật cười xua tay: “Không nào có, anh tớ vẫn ế chổng ế trơ kia, ai mà thèm hốt ổng.”
“Đây là vợ của bạn anh trai tớ, do tớ quen biết anh ấy từ nhỏ nên cũng xem anh ấy là anh trai của mình.

Không những vậy tớ còn ba người anh trai khác nữa kìa, đều đẹp trai hết.”
“Thật không, mau, mau giới thiệu cho tớ đi.” Trương Mỹ Kỳ hai mắt sáng rực mà nói.

Không ngờ cô bạn thân mình lại quen biết với nhiều anh chàng đẹp trai như vậy, tuy đáng tiếc một người đã có vợ nhưng không sao vẫn còn bốn người mà.
“Đúng đó, chúng tớ muốn làm chị dâu cậu.” Đỗ Hồng Như cũng gật đầu nói.
“Không có đâu nhé, mơ đi mà làm chị dâu tớ.” Lý Nhã hừ lạnh nói.
“Chào chị, bọn em là bạn của Nhã Nhã.”Hồ Hoàng My nhìn ba cô bạn đang đùa với nhau liền nhìn cô gật đầu chào hỏi.
“Chào em, chị là An Tú.” Võ An Tú cũng đáp lại.

Hai cô bé kia đùa xong cũng nhanh chóng chào hỏi cô.
Lúc này ba cô bé nhìn về phía chàng trai đứng cách bọn họ ba bước chân liền nghi hoặc:
“Anh đó là ai vậy.”
“Vệ sĩ của chị dâu mình, các cậu đừng quan tâm cứ vui chơi hết mình đi.” Lý Nhã nói đơn giản sau đó đẩy bọn họ đi.
Sáu người đi vào thang máy, bởi vì trung tâm mua sắm có rất nhiều lầu nên bọn họ muốn đi thang mấy cho nhanh, dù sao ai cũng là người có tiền nên cứ trực tiếp lên mấy tầng cao nhất của trung tâm mua sắm.

Nhìn sơ đồ bên trong thang máy Lý Nhã liền đề nghị: “Hay là lên chỗ mua quần áo trước đi.” Cô bé nhìn thấy quần áo của cô đã thấy ngứa ngấy cả người, tuy được mặc lên người cô rất đẹp nhưng đối với những cô bé nhỏ thì nó thật sự không quá phù hợp, nhìn vào cô bé vẫn không hiểu nỗi rốt cuộc phong cách thiết kế là như thế nào.
Đề nghị của cô bé không ai phản đối, bọn họ liền bấm số tầng rồi nhanh chóng lên trên.
Hôm nay không phải cuối tuần nên khu trung tâm cũng không quá đông đúc, sáu người hiên ngang bắt đầu càng quét các cửa hàng đồ ở đây.
Võ An Tú bị bốn cô bé kéo đi thay từ bộ này đến bộ khác, tuy rất ngượng ngùng cùng không muốn nhưng cô không muốn phá hỏng không khí vui vẻ của mấy cô bé nên đành làm theo.

Cứ như vậy mà cô như móc treo đồ cứ đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, sau đó bọn họ quẹt tiền rồi gửi địa chỉ giao hàng.
Mua đồ xong, bọn họ lại đi sang cửa hàng giày dép, mua thêm cả chục đôi rồi mới rời khỏi tầng này mà lên tầng tiếp theo để mua trang sức.

Cô không hề ngờ rằng sẽ có một ngày mình đi mua đồ mà không cần cò kè mặc cả hay tiết kiệm từng chút từng chút như thế này, khi mua cô còn chẳng cần nhìn giá mà cứ lấy thẻ anh cho ra mà quẹt, điều này khiến hai tay cô cảm thấy thật sung sướng, nó run rẩy đến nỗi muốn tiếp tục bóc hết đồ mà thanh toán.
Lý Nhã kéo cô vào cửa hàng trang sức, những kiểu dáng xinh đẹp, chiếu lắp lánh, rất nhiều loại trang sức từ vòng cổ, vòng tay, nhẫn, bông tai, lắc, mỗi kiểu dáng đều không giống nhau mà cực kỳ độc đáo.
Võ An Tú nhìn qua một lượt cuối cùng đôi mắt dính vào cặp nhẫn đôi nhìn rất đơn giản nhưng bên trên có một viên ngọc trắng tuy nhỏ nhưng rất đẹp.

Cô nhìn nhân viên sau đó chỉ vào nó: “Có thể cho tôi xem nó được không.”
Lý Nhã nghe cô nói liền kinh ngạc nhìn sang: “Chị định mua nhẫn đôi ạ.”
“Ừ, chị muốn mua cho chị cùng anh ấy.” Võ An Tú gật đầu sau đó nhận lấy hai chiếc nhẫn từ tay nhân viên.
“Không phải anh chị có nhẫn cưới rồi ạ, em thấy chị vẫn đeo trên tay mà.” Lý Nhã khó hiểu nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, nếu như cô quyết định đeo nhẫn kết hôn rồi thì mua nhẫn khác làm gì.
“Cái này là anh ấy mua cho chị.

Chị muốn mua lại một cái cho anh ấy.” Võ An Tú mỉm cười hạnh phúc, cô không muốn bỏ chiếc nhẫn đang đeo nhưng cô muốn mua một cái mới để cùng anh đeo.
“Đúng là mấy người yêu nhau thật khó hiểu.” Lý Nhã vẫn không hiểu nhưng cô bé không tiếp tục hỏi mà nhỏ giọng thầm thì với bạn mình.
Ba cô bé kia cũng nhìn sang cô sau đó lắc đầu: “Đúng là yêu nhau rồi thì ai cũng như vậy cả, khó hiểu thật.”
Vệ sĩ đi theo bên cạnh bọn họ nghe vậy thì phụt cười nhưng nhanh chóng kiềm chế lại, đây đúng là những cô bé ngây thơ.
Mua xong trang sức bọn họ lại đi lên trên, phía trên đây là thiên đường của mỹ phẩm, các cô gái đều cực kỳ thích những thứ này.

Võ An Tú nhìn xung quanh cảm đều không nhận ra những thứ này để làm gì, từ khi xuyên đến đây cô chưa từng xử dụng nó, tuy lúc tổ chức đám cưới được người khác trang điểm nhưng cô cũng không biết những thứ đó gọi là gì.
Thế giới của cô những cô gái có tiền thì chỉ mua phấn, phấn má, son môi cùng bút kẻ mày mà thôi, còn những thứ ở đây lại nhiều vô số kể hình dáng cũng đá dạng còn rất nhiều màu sắc.
“Đúng rồi chị Tú, em chưa thấy chị trang điểm bao giờ ngoại trừ hôm hôn lễ nhỉ.” Lý Nhã nhìn mặt cô lúc này mới chợt nhớ ra mà hỏi.

Da cô thật sự đẹp, nhưng nó đẹp một cách tự nhiên, làn da hồng hào không nổi mụn, chỉ cần nhìn vào liền khiến người khác cực kỳ ghen tỵ.
“Đúng rồi, da chị thật đẹp chị sử dụng kem dưỡng da nào vậy ạ?” Ba cô bé kia cũng bắt đầu hỏi.
“Còn cách trị mụn nữa, làm sao để không có mụn ạ? Tháng này em nổi đến ba cục mụn, đúng là tức chết mà.”
“Em cũng muốn trắng như chị ạ, chị có bí quyết gì không ạ?”
Võ An Tú bị bốn cô bé hỏi dồn dập chỉ đành lắc đầu, cô thật sự không hiểu mấy cô bé muốn hỏi cái gì: “Chị không dùng gì cả, đây là mặt tự nhiên đó.”
“Thật sao ạ.

vậy còn đồ trang điểm, chị cũng không sử dụng sao?” Ngô Hoàng My kinh ngạc hỏi tiếp.
Võ An Tú lại lắc đầu: “Chị không biết sử dụng.”
“Trời ơi, sao con gái lại có thể không biết sử dụng chứ ạ.

Ây không đúng hiện tại có thể nhờ người khác trang điểm giúp mà.” Trương Mỹ Kỳ hét lên một tiếng đầy khó tin nhưng sau đó chợt nhớ ra vẫn còn có rất nhiều tiệm trang điểm được mở.
Đỗ Hồng Như lại hoàn toàn không đồng ý: “Dù vậy thì chị vẫn phải biết đánh son chứ ạ.

Đi thôi chúng em chỉ cho chị những thứ cơ bản.” Nói xong cô bé liền kéo cô đi vào một cửa hàng gần nhất.
Bên trong cửa hàng này bán rất nhiều đồ trang điểm, hình dáng bao bì cực kỳ đáng yêu, bố cô bé bắt đầu lấy thứ này sau đó lấy thứ kia cho cô xem rồi nói tên cùng công dụng của chúng nó, càng nghe cô càng kinh ngạc càng cảm thấy thế giới này đúng là quá kỳ diệu rồi.
Sau khi nói xong Lý Nhã còn bật video về trang điểm cho cô xem, nhìn một cô gái xấu khi trang điểm có thể thay đổi hoàn toàn trên màn hình khiến cô không khỏi kinh ngạc.

Đây không phải là kỹ thuật chỉnh dung trong truyền thuyết sao, nhưng cái truyền thuyết đó đến thế giới này lại cực kỳ bình thường chẳng có gì đáng kinh ngạc cả.

“Chị chọn cái nào?” Hồ Hoàng My Lấy sáu cây cùng một nhãn hiệu son cho cô xem sau đó hỏi: “Đây là hồng, đây là đỏ, này là đỏ cam, này là đỏ đất, này là hồng cam, này là hồng có chút ánh đỏ.”
Võ An Tú nhìn cô bé thử ra tay mình, cô xem một hồi rồi chỉ vào màu đỏ cam mà mình thấy đẹp nhất.

Hồ Hoàng Tú gật đầu rồi đi lại kệ lấy màu son mà cô thích ra bỏ vào trong đống đồ mà bọn họ đã chọn.
“Ôi mùi này thơm thật.” Trương Mỹ Kỳ lấy một chai dầu thơm nhỏ trên kệ rồi xịt vào tay.
Võ An Tú tò mò cũng đi lại ngửi thừ, mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, nó không quá nồng như một số loại nước hoa khác.
“Đúng là thơm thật, lấy loại này luôn đi.” Lý Nhã gật đầu, cảm thấy mùi này khá ổn với bọn họ.
“Được, vậy tớ lấy năm chai nhé.” Trương Mỹ Kỳ gật đầu rồi lấy năm hộp dầu thơm cùng nhãn hiệu ra khỏi kệ.
Bọn họ đem những đồ đã được chọn ra bên ngoài tính tiền sau đó để lại địa chỉ của từng người để nhân viên đem đến tận nhà rồi tiếp tục đi sang những cửa hàng khác.

Tuy đã mua khá nhiều nhưng mỗi cửa hàng đều có rất nhiều mẫu mã khác nhau không giống nhau nên bọn họ vẫn có thể chọn thêm vài mẫu mã khác cùng màu khác.
Cuối cùng mua sắm cũng kết thúc, bọn họ kéo nahu lên tầng trên, nơi này là khu vui chơi.

Nhóm con gái không quá thích những trò chơi dành cho mấy thiếu gia nhà giàu đang chơi bên kia, vì vậy bọn cô rẻ vào khu gắp thú cùng mấy chơi game bình thường mà ở khu thường dân cũng có.
Đỗ Hồng Như mua xu sau đó phát cho mỗi người hai mươi xu để bọn họ tự lựa chọn trò mà mình thích.

Võ An Tú chưa từng chơi những thứ này, cô không biết phải chơi như thế nào đành đứng nhìn bọn họ chơi trong chút lát đến khi nắm được cách chơi đơn giản thì mới bắt đầu thử từng trò.
Mỗi trò chơi đều có mệnh giá một xu, nhưng cũng có trò phải bỏ hai xu vào mới chơi được.

Cô bắt đầu với trò một xu trước.
Đi đến trước bàn đập chuột, cô chớp mắt nhìn cây búa đồ chơi trên bàn rồi cầm nó lên, sau đó cô ngạc nhiên khi thấy trọng lượng nhẹ đến không thể nhẹ hơn của nó.
Cô đánh giá những cái lỗ có vài con chuột bên trong rồi cầm đồng xu bỏ vào lỗ nhỏ để bỏ xu.
Ting, ting, ting.
Sẵn sàng.

Bắt đầu.
Tiếng nói vừa dứt những con chuột trong những cái lỗ bắt đầu trồi lên, cô nhìn chúng nó vừa trồi lên liền nhanh chóng dập búa xuống, mỗi lần đập cô đều ghìm lại sức mạnh của mình nếu không cái bàn đồ chơi này sẽ bị cô phá hỏng mất.
Hai phút trôi qua, cô đập chuột không để sót con nào, máy trò chơi bắt đầu vang lên tiếng rẹt rẹt sau đó những cái thẻ bằng giấy được nhả ra.

Bởi vì cô đạt được thành tích hoàn mỹ nên thẻ được nhả ra cực kỳ nhiều, có thể trên cả trăm thẻ.
Không cần cô phải nói vệ sĩ đi bệnh cạnh cô liền nhận mệnh mà hốt đống thẻ vào lòng, sau đó cùng cô đi đến trò chơi tiếp theo.

Những trò chơi cô đi qua đều sẽ nhả thẻ, có trò nhả thật nhiều nhưng có trò chỉ nhả năm sáu thẻ.
Nhìn chúng nó, cô hoàn toàn không biết quy luật nhả thẻ của chúng, chẳng lẻ là tính theo số điểm cô đạt được.

Nghĩ một chút cuối cùng cô không quan tâm nữa mà bắt đầu nhắm đến những con thú bông trong máy gắp thú.
Đi một vòng các trò chơi, hiện tại cô chỉ còn dư bốn xu mà thôi, vừa đủ gắp hai lần thú.

Không nghĩ nhiều cô liền lao vào, chọn máy gắp có con thú bông mà cô cảm thấy đáng yêu nhất rồi đút xu vào.
Nhưng cô hoàn toàn không biết mẹo gắp thú, vì vậy hai lần gắp đều không thể gắp lên con nào cả, cuối cùng cô chỉ có thể thở dài mà thừ bỏ.
Vệ sĩ bên cạnh thấy vậy liền an ủi: “Chúng ta có thể đổi mớ này đi, nếu may mắn thì vừa đủ một con gấu to đấy ạ.”
“Thật không?” Võ An Tú nghe vậy liền kinh ngạc hỏi, đống giấy này có thể đổi được gấu bông sao.
“Có thể xem thử ạ, nếu như đủ số thẻ thì có thể đổi đó ạ.” Vệ sĩ gật mạnh đầu nói, thật ra còn có thể đổi được tiền, nhưng có ông chủ sau lưng thì bà chủ còn cần tiền làm chi nữa.
“Vậy đi thôi.” Võ An tú nghe xong liền háo thức nói.
Hai người cùng nhau đi ra bên ngoài, chuẩn bị đổi mớ thẻ này xem sao..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương