Cô Vợ Trẻ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
-
Chương 21
Giọng nói dễ nghe của anh thông qua micro mà dập dờn trong cả hội trường. Nói xong câu này, khóe môi anh bắt đầu cong lên một nụ cười xấu xa, ngay sau đó lại cúi người xuống, hôn nhẹ lên tráng cô.
- Thiên Duệ!
Cô không biết nên nói gì mới phải, chỉ thấy lâng lâng một cảm giác hạnh phúc đang dần sản sinh trong lòng.
Những lời nói tự tin nhưng đầy chân thành của anh khiến mọi người rộn lên, sau đó là một tràng vỗ tay vang lên như sấm.
Giờ khắc này tình yêu của bọn họ đã được sự chúc phúc của tất cả mọi người.
- Cảm ơn anh, Thiên Duệ.
- Là anh nói câu này mới đúng! Anh yêu em nhiều lắm biết không, ngốc!
Nghe câu nói đầy khẳng định này của hắn những giọt lệ trong mắt cô không nén được nữa rơi xuống, đọng trên má.
Trong mắt Thiên Duệ cũng đầy vẻ xúc đọng, cánh tay ôm lấy cô càng thêm xiết chặt hơn, không chút để ý đến ánh nhìn chăm chú của khách mời một lần nữa đặt lên môi cô nụ hôn thật sâu, lưu luyến không rời.
Màn đêm buông xuống, buổi tiệc xa hoa chính thức bắt đầu với sự có mặt của hai nhân vật chính Lãnh Thiên Duệ và Gia Linh.
Một thân trang phục vô cùng xinh đẹp cô khoát tay anh bước vào sảnh đường.
Những tháp rượu lấp lánh dưới muốn vàng ánh đèn rực rỡ làm tăng thêm vẻ kỳ ảo, lung linh của hội trường.
Mọi việc sau đó diễn ra vô cùng suông xẻ cho đến khi buổi tiệc kết thúc.
***
- Vì muốn mua cái này cho anh nên em mới đi làm thêm sao? Lần sau đừng như vậy nữa, anh không nỡ nhìn vợ mình cực khổ đâu.
"Đã vậy còn chút nữa hiểu lầm cô." Trong lòng âm thầm bổ sung thêm câu này.
Lãnh Thiên Duệ đưa tay kéo lại chăng cho cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
- Nhưng không phải tiền em tự kiếm thì đâu còn ý nghĩa gì nữa chứ! Không phải trước đây anh từng nói không có đồ gì quan trọng hay sao, cho nên em nghĩ mỗi lúc dùng chiếc hộp quẹt này sẽ khiến anh nhớ đến em. Như vậy không chỉ có ý nghĩa với anh mà em còn cảm thấy rất vui. Nhưng mà hút nhiều thuốc quá cũng không tốt cho sức khoẻ chút nào đâu!
Lãnh Thiên Duệ trong lòng tràn ngập sự cảm động, dùng tay vây lấy, khiến cả người cô tựa vào ngực anh mà cô cũng tự nhiên hít lấy mùi hương trên người anh, cả hai cùng nhau trải qua một đêm sinh nhật khó quên...
***
Tại sân bay quốc tế, người qua lại đông đến không sao tả nổi. Nhưng đường như lực chú ý của tất cả những người này đều hướng về người đàn ông vừa mới bước ra từ cánh cửa chỗ khúc quanh ở hành lang. Có lẽ đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người đàn ông có diện mạo đẹp đến vậy.
Ẩn dưới mái tóc dày rậm là một đôi mắt hẹp dài đang loé lên như vì sao lấp lánh dưới bầu trời đêm ảo mộng. Khoé môi thỉnh thoảng sẽ câu lên một nụ quỷ mị khiến người nhìn hồn siêu phách lạc, hắn giống như một vị thần bước xuống bãi đậu xe ở bên ngoài sân bay.
Có điều đây vẫn chưa tính là gì khi mà chiếc xe hắn hướng tới lại là mot chiếc Saleen S7 Twin Turbo được sản xuất với số lượng hạn chế. Trên khắp thế giới hỏi mấy ai có được quyền sở hữu nó chứ, không cần phải nói cũng biết mức độ giàu có của người đàn ông này không phải tầm thường, hơn nữa thân phận của hắn không phú cũng quý nhất định là nhân trung chi long.
- Giám đốc xin hỏi ngài muốn đến khách sạn trước hay còn định đi đâu ạ?
Thái độ của thanh niên kia có thể nói là vừa cung kính vừa tôn trọng, mà người đàn ông được gọi là' giám đốc' kia vừa vào trong xe đã lười biếng tựa lưng vào cửa dù thế nhưng khí chất tao nhã trên người người hắn vẫn không hề suy giảm chút nào.
- Cứ chạy theo hướng này là được, trước khi về khách sạn tôi còn muốn gặp một người quan trọng!
Đã hai năm rồi không trở về, nơi đây quả nhiên khác xưa rất nhiều... còn có Gia Linh, cô ấy sống có tốt không...
Chưa tới nửa giờ đồng hồ chiếc xe cao cấp kia đã dừng lại trước cổng một ngôi trường trung học.
"Chắc cũng sắp tới giờ tan học rồi chứ nhỉ?"
Sự kiện người đàn ông điển trai đứng chờ trước cổng trường gây náo động không ít, so với hiện tượng ùn tắc giao thông trên đường xem ra chỉ kém hơn một chút. Sớm biết vậy hắn đã chờ cô ở một nơi khác có phải hay hơn không, nhưng bù lại mà được gặp cô sớm một chút cũng tốt.
Ánh mắt người đàn ông đảo một lượt khắp mọi ngóc ngách của trường học rồi đột nhiên dừng lại ở một bóng dáng nho nhỏ quen thuộc.
- Mình về trước nhé tiểu Linh.
- Ừ, bye bye!
Cô lững thững bước ra khỏi trường, bộ dạng như muốn chờ ai đó đến đón.
- Hôm nay không phải nói sẽ đón mình cùng ăn trưa sao, thế nào mà giờ này còn chưa đến? Hay là bận công việc rồi... Không thể nào nếu bận thì anh ấy đã sớm nhắn tin cho mình rồi chứ!
Cô còn đang thì thào gì đó thì đã bị ôm đến cứng ngắc không thở được. Rồi một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ cất lên làm cô không tin vào tai mình nữa.
- Gia Linh! Đúng thật là em rồi. Thật nhớ em quá đi mất, chậc mới mấy năm không gặp mà em đã xinh thế này sao?
Gia Linh cố hít một hơi thật sâu mới ngẩn nhìn ánh mắt nóng rực toát ra từ đôi mắt đen thẩm kia, kích động đến nỗi vươn tay ra bắt lấy tay hắn nắm thật chặt. Cô không ngờ rằng lại một lần nữa có thể gặp được anh ở đây.
- Ngạo Thiên anh trở về rồi sao? Nhưng...anh đứng trước cổng trường em làm gì thế?
Trước đây Ngạo Thiên là một trong những học trò ưu tú nhất của mẹ cô. Tận sâu thẳm trong tim cô Ngạo Thiên như một người anh trai dịu dàng, ân cần từng chút một chiếu cố cô từ nhỏ đến lớn, mãi đến hai năm trước không biết anh gặp việc gì bỗng nhiên không từ mà biệt làm cô và mẹ rất lo lắng.
- Thiên Duệ!
Cô không biết nên nói gì mới phải, chỉ thấy lâng lâng một cảm giác hạnh phúc đang dần sản sinh trong lòng.
Những lời nói tự tin nhưng đầy chân thành của anh khiến mọi người rộn lên, sau đó là một tràng vỗ tay vang lên như sấm.
Giờ khắc này tình yêu của bọn họ đã được sự chúc phúc của tất cả mọi người.
- Cảm ơn anh, Thiên Duệ.
- Là anh nói câu này mới đúng! Anh yêu em nhiều lắm biết không, ngốc!
Nghe câu nói đầy khẳng định này của hắn những giọt lệ trong mắt cô không nén được nữa rơi xuống, đọng trên má.
Trong mắt Thiên Duệ cũng đầy vẻ xúc đọng, cánh tay ôm lấy cô càng thêm xiết chặt hơn, không chút để ý đến ánh nhìn chăm chú của khách mời một lần nữa đặt lên môi cô nụ hôn thật sâu, lưu luyến không rời.
Màn đêm buông xuống, buổi tiệc xa hoa chính thức bắt đầu với sự có mặt của hai nhân vật chính Lãnh Thiên Duệ và Gia Linh.
Một thân trang phục vô cùng xinh đẹp cô khoát tay anh bước vào sảnh đường.
Những tháp rượu lấp lánh dưới muốn vàng ánh đèn rực rỡ làm tăng thêm vẻ kỳ ảo, lung linh của hội trường.
Mọi việc sau đó diễn ra vô cùng suông xẻ cho đến khi buổi tiệc kết thúc.
***
- Vì muốn mua cái này cho anh nên em mới đi làm thêm sao? Lần sau đừng như vậy nữa, anh không nỡ nhìn vợ mình cực khổ đâu.
"Đã vậy còn chút nữa hiểu lầm cô." Trong lòng âm thầm bổ sung thêm câu này.
Lãnh Thiên Duệ đưa tay kéo lại chăng cho cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
- Nhưng không phải tiền em tự kiếm thì đâu còn ý nghĩa gì nữa chứ! Không phải trước đây anh từng nói không có đồ gì quan trọng hay sao, cho nên em nghĩ mỗi lúc dùng chiếc hộp quẹt này sẽ khiến anh nhớ đến em. Như vậy không chỉ có ý nghĩa với anh mà em còn cảm thấy rất vui. Nhưng mà hút nhiều thuốc quá cũng không tốt cho sức khoẻ chút nào đâu!
Lãnh Thiên Duệ trong lòng tràn ngập sự cảm động, dùng tay vây lấy, khiến cả người cô tựa vào ngực anh mà cô cũng tự nhiên hít lấy mùi hương trên người anh, cả hai cùng nhau trải qua một đêm sinh nhật khó quên...
***
Tại sân bay quốc tế, người qua lại đông đến không sao tả nổi. Nhưng đường như lực chú ý của tất cả những người này đều hướng về người đàn ông vừa mới bước ra từ cánh cửa chỗ khúc quanh ở hành lang. Có lẽ đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người đàn ông có diện mạo đẹp đến vậy.
Ẩn dưới mái tóc dày rậm là một đôi mắt hẹp dài đang loé lên như vì sao lấp lánh dưới bầu trời đêm ảo mộng. Khoé môi thỉnh thoảng sẽ câu lên một nụ quỷ mị khiến người nhìn hồn siêu phách lạc, hắn giống như một vị thần bước xuống bãi đậu xe ở bên ngoài sân bay.
Có điều đây vẫn chưa tính là gì khi mà chiếc xe hắn hướng tới lại là mot chiếc Saleen S7 Twin Turbo được sản xuất với số lượng hạn chế. Trên khắp thế giới hỏi mấy ai có được quyền sở hữu nó chứ, không cần phải nói cũng biết mức độ giàu có của người đàn ông này không phải tầm thường, hơn nữa thân phận của hắn không phú cũng quý nhất định là nhân trung chi long.
- Giám đốc xin hỏi ngài muốn đến khách sạn trước hay còn định đi đâu ạ?
Thái độ của thanh niên kia có thể nói là vừa cung kính vừa tôn trọng, mà người đàn ông được gọi là' giám đốc' kia vừa vào trong xe đã lười biếng tựa lưng vào cửa dù thế nhưng khí chất tao nhã trên người người hắn vẫn không hề suy giảm chút nào.
- Cứ chạy theo hướng này là được, trước khi về khách sạn tôi còn muốn gặp một người quan trọng!
Đã hai năm rồi không trở về, nơi đây quả nhiên khác xưa rất nhiều... còn có Gia Linh, cô ấy sống có tốt không...
Chưa tới nửa giờ đồng hồ chiếc xe cao cấp kia đã dừng lại trước cổng một ngôi trường trung học.
"Chắc cũng sắp tới giờ tan học rồi chứ nhỉ?"
Sự kiện người đàn ông điển trai đứng chờ trước cổng trường gây náo động không ít, so với hiện tượng ùn tắc giao thông trên đường xem ra chỉ kém hơn một chút. Sớm biết vậy hắn đã chờ cô ở một nơi khác có phải hay hơn không, nhưng bù lại mà được gặp cô sớm một chút cũng tốt.
Ánh mắt người đàn ông đảo một lượt khắp mọi ngóc ngách của trường học rồi đột nhiên dừng lại ở một bóng dáng nho nhỏ quen thuộc.
- Mình về trước nhé tiểu Linh.
- Ừ, bye bye!
Cô lững thững bước ra khỏi trường, bộ dạng như muốn chờ ai đó đến đón.
- Hôm nay không phải nói sẽ đón mình cùng ăn trưa sao, thế nào mà giờ này còn chưa đến? Hay là bận công việc rồi... Không thể nào nếu bận thì anh ấy đã sớm nhắn tin cho mình rồi chứ!
Cô còn đang thì thào gì đó thì đã bị ôm đến cứng ngắc không thở được. Rồi một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ cất lên làm cô không tin vào tai mình nữa.
- Gia Linh! Đúng thật là em rồi. Thật nhớ em quá đi mất, chậc mới mấy năm không gặp mà em đã xinh thế này sao?
Gia Linh cố hít một hơi thật sâu mới ngẩn nhìn ánh mắt nóng rực toát ra từ đôi mắt đen thẩm kia, kích động đến nỗi vươn tay ra bắt lấy tay hắn nắm thật chặt. Cô không ngờ rằng lại một lần nữa có thể gặp được anh ở đây.
- Ngạo Thiên anh trở về rồi sao? Nhưng...anh đứng trước cổng trường em làm gì thế?
Trước đây Ngạo Thiên là một trong những học trò ưu tú nhất của mẹ cô. Tận sâu thẳm trong tim cô Ngạo Thiên như một người anh trai dịu dàng, ân cần từng chút một chiếu cố cô từ nhỏ đến lớn, mãi đến hai năm trước không biết anh gặp việc gì bỗng nhiên không từ mà biệt làm cô và mẹ rất lo lắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook