Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì
-
Chương 5
Ba chữ "mang thai giả" như một thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đỉnh đầu Tống Vãn Huỳnh.
Ông Chung mà ông cụ Văn mời đến đây không phải là lang băm mà là một bác sĩ Đông y có hơn sáu mươi năm hành nghề chữa bệnh.
Sau khi được ông ấy khám cho, lần đầu tiên đôi chân của Văn Việt có cảm giác, sau đó từ từ hồi phục lại và cuối cùng là đứng lên dưới sự giúp đỡ của nữ chính Minh Vi.
Thế cho nên sao một bác sĩ Đông y y thuật cao siêu như vậy lại không khám ra bụng cô có con hay không được?
Tống Vãn Huỳnh nằm trên giường nghĩ chờ đến khi Văn Việt đứng dậy được rồi, chắc chắn người đầu tiên tên đó trả thù chính là cô vợ "Tống Vãn Huỳnh" xinh đẹp suốt ngày gây khó dễ cho mình ở nhà họ Văn, khiến mình suýt thì đóng máy ra về trước khi hết vai.
Không được!
Không thể tiếp tục như thế này được.
Chuyện mang thai giả có thể gạt được nhất thời chứ không gạt được mãi, ngồi chờ chết sẽ chỉ khiến bản thân rơi vào tình trạng càng bị động hơn thôi.
Chờ đến khi bị người ta vạch trần sự thật là "Tống Vãn Huỳnh" mang thai giả thì thà rằng thẳng thắn trước có khi còn được khoan hồng.
Thật ra thì trong tiểu thuyết, bà Văn hoàn toàn đứng bên phe Tống Vãn Huỳnh.
Dù Tống Vãn Huỳnh làm chuyện gì xấu, bà ấy cũng sẽ bênh vực vô điều kiện.
Ngay cả cuối cùng Tống Vãn Huỳnh suýt nữa hại nam nữ chính mất đi đứa con đầu lòng, trong lúc tất cả mọi người đều chán ghét vứt bỏ cô thì chỉ có bà Văn vẫn thường xuyên tới nhà tù thăm hỏi, còn nước mắt đầy mặt dặn dò cô hãy cải tạo cho tốt để làm người lần nữa.
Bây giờ cô thẳng thắn thì có lẽ vẫn còn nhận được chút khoan hồng từ bà Văn và ông nội Văn vẫn chưa thất vọng cùng cực với mình, cùng lắm là bị mắng một trận thôi chứ chẳng có gì đáng ngại, nếu kéo dài thêm nữa ai mà biết sẽ có biến cố gì?
Cả đời người trừ sinh tử ra thì còn lại là chuyện nhỏ hết.
Nếu cô đã trở thành Tống Vãn Huỳnh rồi thì tất nhiên cũng phải đón nhận cuộc đời rối tinh rối mù của cô ả này.
Chết sớm siêu sinh sớm, liều thôi!
Nghĩ đoạn, Tống Vãn Huỳnh kéo cửa phòng ra.
Cô đứng trên cầu thang xoắn ốc thoáng nghe thấy có tiếng nói chuyện truyền ra từ phòng khách bên dưới.
Hình như có người ngoài ở dưới đó, hơn nữa còn không chỉ một người.
Thế là chút can đảm vất vả lắm mới nổi lên trong lòng cô chợt xìu xuống.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài được.
Chờ thêm chút nữa đi.
Kế hoạch hoàn mỹ nhất của cô là thẳng thắn nói ra sự thật mình không mang thai cho bà Văn trong một căn phòng chỉ có hai người chứ không phải làm chuyện này trở nên ầm ĩ trước mặt người ngoài.
Có chuyện thì đóng cửa giải quyết với nhau là được, hà cớ gì phải để người ngoài biết rồi chế giễu? Lỡ mà truyền ra ngoài ai cũng biết thì cô còn mặt mũi nào mà ra đường nữa?
Trong tiểu thuyết, sau này tin tức Tống Vãn Huỳnh giả vờ mang thai để gả cho Văn Nghiễn sẽ bị nam chính truyền ra ngoài coi như dạy cho cô một bài học.
Bấy giờ người trong giới mới phát hiện ra bông sen trắng này hoàn toàn không hề ngây thơ vô hại như vẻ bề ngoài.
Nếu được thì bây giờ cô muốn làm người tốt.
Tống Vãn Huỳnh mở he hé cửa phòng ra một khe nhỏ, không bỏ qua chút động tĩnh nào dưới tầng.
Chỉ là cô chờ mãi mà tiếng động bên dưới vẫn cứ vang lên.
Trong lúc nhàm chán không có gì làm, mọi thứ trong phòng đều có thể thu hút ánh nhìn của cô.
Đây là phòng ngủ của Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiễn nên có không ít ảnh cưới của hai người.
Nổi bất bắt mắt nhất là khung ảnh cao bằng hai người trên tường, chiếm hơn nửa vách tường lận.
Không thể không nói rằng từ ánh nhìn đầu tiên thấy được Văn Nghiễn, Tống Vãn Huỳnh đã ngờ ngợ hiểu ra tại sao không được đáp lại mà "Tống Vãn Huỳnh" kia vẫn cứ nhất quyết si mê người ta rồi.
Quả thật Văn Nghiễn có đủ vốn liếng để thu hút cô ả.
Văn Nghiễn rất đẹp trai, khuôn mặt anh tuấn khí chất hơn người, mặc dù vẻ mặt anh lạnh như băng nhưng nhìn qua vẫn vô cùng cao quý.
Ngay cả trong giới giải trí cô cũng chưa gặp được mấy ai như người đàn ông này.
Tống Vãn Huỳnh ngẩng lên nhìn người đàn ông trong khung ảnh to lớn trên tường.
Đây được xem như là trùm phản diện xuyên suốt cuốn tiểu thuyết.
Vì muốn lấy được tài sản của nhà họ Văn mà Văn Nghiễn nhiều lần hãm hại anh trai ruột thịt của mình, thậm chí còn ra tay dồn đối phương vào chỗ chết không chút do dự.
Cuối cùng anh chết trong một trận tai nạn xe cộ, tự làm tự chịu.
Đáng tiếc, đẹp trai như vậy mà lại là một nhân vật phản diện chết không toàn thây, phí hoài cái mặt ghê.
Ngay khi sự tiếc nuối xuất hiện trong lòng, Tống Vãn Huỳnh chợt run lên như bị điện giật.
Vừa rồi cô nghĩ cái gì vậy?
Sao cô lại thèm thuồng khuôn mặt của trùm phản diện được!
Tống Vãn Huỳnh mau tỉnh lại đi!
Đây là trùm phản diện đấy! Trùm phản diện bụng toàn mưu mô!
Đẹp trai thì có ích gì đâu? Trong tiểu thuyết có rất nhiều lần Văn Nghiễn có cơ hội đổi ý, thế mà cuối cùng anh vẫn đi thẳng trên con đường xấu xa hiểm độc đấy thôi? Đến khi sắp chết rồi anh vẫn không hề ăn năn hối hận chút nào, cũng không cảm thấy mình đã làm sai.
Cô hơi tò mò, cái bánh ngọt nhà họ Văn lớn vậy hai anh em chia nhau thì ăn không ngon à? Rốt cuộc là tại sao tự nhiên tham vọng của Văn Nghiễn lại bành trướng như vậy? Tại sao cứ phải khăng khăng ăn hết cái bánh chứ không chịu chia? Không sợ mắc nghẹn chết hả?
Nhắc mới nhớ, thời điểm này Văn Nghiễn đã bắt đầu ngấp nghé muốn một mình độc tài trên đống tài sản của nhà họ Văn rồi.
"Đẹp trai thì được gì chứ? Thứ quan trọng nhất của một người không phải vẻ bề ngoài mà là tâm hồn bên trong.
Người đàn ông có nội tâm chính trực hiền lành đầy trách nhiệm mới đáng gửi gắm cả đời chứ tâm địa anh gian trá không ai bằng, lại còn chảnh chọe nữa chứ.
Trừ tôi ra còn ai bằng lòng kết hôn với anh nữa? Cưới được tôi chắc anh phải mở cờ trong bụng!"
Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiễn trong ảnh bằng ánh mắt soi mói.
"Tống Vãn Huỳnh ơi là Tống Vãn Huỳnh, cô chưa thấy trai đẹp bao giờ nên ánh mắt thiển cận quá.
Như này mà đẹp trai cái gì, cũng thường thôi.
Bây giờ còn có chút nhan sắc chứ chờ đến trung niên bắt đầu mặt mỡ bụng bia, tóc rụng đầu hói rồi lại còn ỷ mình có chút tiền trong tay mà rượu chè be bét ăn chơi đàng điếm bên ngoài cho mà xem.
Tống Vãn Huỳnh, cô thật đáng thương, thế mà lại chấp nhận một người đàn ông như vậy."
Sau một hồi tẩy não bản thân, cuối cùng Tống Vãn Huỳnh cũng thành công biến Văn Nghiễn từ nhìn thuận mắt thành nhìn ngứa mắt.
"Hừ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trèo lên đầu anh ngồi!"
Sau đó cô quay người lại.
"A a a..." Tống Vãn Huỳnh bị người đàn ông đang đứng ngay trước cửa dọa cho giật nảy mình, hoảng hốt như gặp ma vậy.
Sau khi ngước mắt lên nhìn lại người đàn ông trong khung ảnh treo trên tường và xác nhận mặt của người này và người trước cửa trùng khớp trăm phần trăm, cô mới từ từ lấy lại được tinh thần.
Văn Nghiễn đã về, lại còn đứng dựa vào cửa không biết bao lâu rồi nữa, cũng không biết anh đã nghe được bao nhiêu lời cô nói rồi.
Cứu với.
Còn gì nhục nhã hơn là nói xấu sau lưng người ta sau đó bị người trong cuộc bắt gặp.
Tống Vãn Huỳnh hít một hơi thật sâu rồi cười giả lả hỏi: "Anh về rồi hả?"
Chiếc áo khoác dài của Văn Nghiễn vẫn còn đang vắt trên khuỷu tay, cổ tay có đeo một chiếc đồng hồ tinh tế và đơn giản.
Anh vừa mới kết thúc hai ngày một đêm làm việc liên tục.
Có lẽ vì hai ngày liền không ngủ nên mặt anh hiện rõ u ám và lạnh lùng, cũng không che được sự uể oải và mất kiên nhẫn.
Nếu nhìn kỹ hơn chút nữa sẽ thấy được vẻ sắc lạnh ẩn đằng sau ấm áp.
Văn Nghiễn không nói gì, chỉ vô cảm đi vào phòng.
Lúc đi ngang qua phòng để đồ, anh tiện tay vứt chiếc áo khoác dài trên khuỷu tay lên ghế sô pha.
Tống Vãn Huỳnh nhón chân lên khẽ khàng đi tới cửa phòng để đồ, lặng lẽ quan sát mọi hành động của Văn Nghiễn.
Trong tiểu thuyết, Văn Nghiễn không có chút tình cảm nào với "Tống Vãn Huỳnh", cũng rất không thích cuộc hôn nhân được sắp đặt này nên chưa bao giờ bày ra vẻ mặt tươi tỉnh với hành động lấy lòng của cô nàng.
Có điều nghĩ lại thì cũng đúng.
Văn Nghiễn bị người ta bày kế ngủ chung một giường, sau đó lại dùng danh nghĩa mang thai để ép cưới.
Một cuộc hôn nhân như vậy ai mà chấp nhận cho nổi, sao có thể có thái độ hoà nhã với bạn đời được?
"Anh...!Về lúc nào vậy?" Chẳng hiểu sao cô lại hơi chột dạ, đáy lòng không khỏi thầm cầu nguyện Văn Nghiễn không nghe thấy mấy lời tẩy não mình vừa nói kia.
Mặt mày Văn Nghiễn xanh lét: "Từ đoạn cô bảo tôi mở cờ trong bụng ấy."
"..." Tống Vãn Huỳnh cảm thấy chắc chắn năm nay là năm hạn phạm Thái Tuế của mình rồi, nếu không thì tại sao chuyện xấu gì cũng xảy ra trên người cô vậy?
Văn Nghiễn tháo đồng hồ đeo tay xuống rồi xoay người lại nhìn cô bằng vẻ mặt không cảm xúc: "Tống Vãn Huỳnh, hẳn là tôi nên mừng thầm vì cưới được cô nhỉ?"
Tống Vãn Huỳnh rất muốn đáp lại anh một câu rằng "Không thì sao nữa? Biết rõ trong lòng rồi còn hỏi".
Nhưng dù sao thì nói xấu sau lưng người ta cũng là đuối lý nên cô đành phải nuốt câu này xuống, định nói sang chuyện khác cho khỏi lúng túng: "Có phải công việc của anh bận lắm không? Sao tự nhiên anh lại về vậy?"
Văn Nghiễn cười nhạt: "Không tự nhiên về thì sao tôi biết trong lòng cô luôn cảm thấy bản thân đáng thương đến mức phải mặt dày mày dạn chấp nhận một người đàn ông như tôi, còn một lòng muốn ngồi lên đầu tôi như vậy được?"
"..." Anh đủ chưa?
Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, khinh khỉnh nhìn theo từng động tác của Văn Nghiễn.
Anh nâng cằm lên để lộ góc mặt với những đường cong rõ ràng sắc bén, sau đó một tay kéo cà vạt một tay cởi cúc áo sơ mi, để lộ vòng eo thon gầy, đường cong chắc nịch chạy thẳng vào trong quần tây, cơ bụng múi nào ra múi nấy.
Văn Nghiễn liếc nhìn cô một cái: "Đi ra ngoài."
Tất cả thấu hiểu và đồng cảm của Tống Vãn Huỳnh tan thành mây khói trong chớp mắt.
Cô cũng lườm ngược lại anh một cái.
Đã chảnh chọe lại còn tính khí thất thường, có mấy múi cơ bụng thôi mà, ai hiếm lạ gì múi của anh?
Nghĩ đoạn, cô xoay người đi ra ngoài luôn, ai ngờ cửa phòng lại bật ra trước khi cô kịp mở.
"Mẹ?"
Bà Văn xuất hiện trước cửa, trông vẻ mặt có vẻ như không được vui vẻ gì lắm nhưng vẫn lấy lại tinh thần cười cười với Tống Vãn Huỳnh: "Vãn Huỳnh, ông Chung đang ở dưới tầng chờ con đấy.
Mẹ mời ông ấy bắt mạch cho con xem sao."
"Mẹ sao vậy? Trông vẻ mặt mẹ không được tốt lắm, bệnh của anh cả sao rồi ạ?"
Bà Văn lắc đầu cười khổ: "Ông Chung đã khám rồi nhưng chân của anh cả con không có dấu hiệu gì là sẽ chuyển biến tốt."
"Sao lại như vậy được?" Tống Vãn Huỳnh nghi ngờ hỏi lại: "Có phải khám nhầm không ạ? Nhưng ông Chung là bác sĩ Đông y với sáu mươi năm kinh nghiệm kia mà, sao lại không có dấu hiệu chuyển biến tốt được?"
Trong tiểu thuyết, hai chân của Văn Việt chuyển biến rõ ràng nhất là lúc ông Chung xuất hiện.
Vị bác sĩ Đông y này như có bàn tay vàng vậy.
Dưới sự cứu chữa của ông ấy, đôi chân đã tàn tật ba năm của Văn Việt lần đầu có cảm giác.
Sao bây giờ lại không có cách được?
Không phải Văn Việt muốn tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đấy chứ? Bề ngoài thì có vẻ như đang nằm liệt trên giường nhưng lại lặng lẽ âm thầm hồi phục, sau đó làm mọi người ngạc nhiên?
"Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, con xuống đây với mẹ để ông Chung bắt mạch cho một chút, đừng để ông ấy đợi lâu."
Đầu óc Tống Vãn Huỳnh hơi quay cuồng: "Mẹ, con...!Con không đi đâu."
"Sao vậy?"
Đúng lúc này, Văn Nghiễn đi ra từ phòng để đồ.
"Ngày mai! Con đã hẹn trước ngày mai đi khám thai rồi.
Con muốn Văn Nghiễn đưa con đi!"
Tống Vãn Huỳnh chắp hai tay lại nhìn Văn Nghiễn bằng ánh mắt cầu xin.
Thấy cô như vậy, bà Văn hiểu hết mọi chuyện.
Ai cũng biết chuyện Tống Vãn Huỳnh thích Văn Nghiễn, chỉ là thái độ của Văn Nghiễn đối với cô trước nay luôn lạnh lùng, còn thường xuyên mượn có bận công việc không về nhà.
Vất vả lắm mới có một cơ hội ở riêng với nhau, sao Tống Vãn Huỳnh có thể bỏ qua cho được?
Cuối cùng nụ cười cũng xuất hiện trên khuôn mặt sầu lo của bà Văn.
Bà ấy bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu ngày mai Văn Nghiễn đến bệnh viện với con thì cứ để thằng bé đi cũng được.
Văn Nghiễn, ngày mai nhớ chăm sóc Vãn Huỳnh cho tốt nghe chưa?"
Nghe vậy, Văn Nghiễn liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh một cái, ánh mắt dừng lại trên bụng cô.
Tống Vãn Huỳnh cứ cảm thấy ánh mắt của anh quá sâu xa, làm cô phải run sợ.
Có điều cuối cùng anh cũng không để bà Văn thất vọng: "Mẹ yên tâm."
Bấy giờ bà Văn mới rời đi.
Bầu không khí trong phòng lại trở nên lúng túng một lần nữa.
Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn Văn Nghiễn đứng bên kia: "Ngày mai anh muốn tới bệnh viện khám thai với em* thật hả?"
*Những khúc đang giả vờ thì sẽ để nữ chính xưng em.
Với thiết lập nhân vật của Văn Nghiễn thì chắc chắn ngày mai anh sẽ không đưa Tống Vãn Huỳnh đi khám.
Cho nên cô vô cùng biết điều nói: "Em biết anh bề bộn nhiều việc, ngày mai anh không cần đi theo em đâu, em tự đi là được rồi.
Em cũng sẽ không nói cho mẹ biết đâu, anh cứ yên tâm."
Văn Nghiễn bận tối mắt nhưng vẫn thong dong ngồi xuống ghế sô pha: "Tống Vãn Huỳnh, tôi phát hiện ra cô rất biết diễn.
Khám thai á? Tôi dám đưa, cô có dám đi không?"
"?"
Văn Nghiễn nhìn thẳng vào cái bụng phẳng lì của cô rồi cười mỉa mai: "Thật ra tôi cũng rất chờ mong muốn xem xem bảy tháng nữa bụng cô có thể sinh ra thứ gì.
Dù sao thì cô cũng biết rõ hơn tôi rốt cuộc ngày đó tôi có chạm vào cô hay không chứ nhỉ?"
"Anh nói gì cơ?" Tim Tống Vãn Huỳnh đập trật một nhịp.
Cô nhìn Văn Nghiễn với vẻ không thể tin nổi: "Anh biết cả rồi à?"
"Cô tưởng chuyện cô làm không ai biết và cũng không để lại chút manh mối nào hả?"
Cô muốn nói lại cuối, cuối cùng khó hiểu hỏi: "Nếu anh đã biết tôi không mang thai thì vừa rồi anh hoàn toàn có thể vạch trần tôi trước mặt mẹ, hoặc để tất cả mọi người đều biết trước đây tôi đổ oan cho anh mà?"
"Sao tôi lại phải vạch trần cô? Màn kịch hay này cô diễn tốt như vậy thì tôi đây cũng phải phối hợp diễn tiếp với cô chứ? Hơn nữa ông nội và mẹ rất thích cô, sao tôi có thể làm bọn họ thất vọng được?"
Mắt phải của Tống Vãn Huỳnh giật giật mấy cái.
Đúng như cô dự đoán, một giây tiếp theo Văn Nghiễn nói: "Cô yên tâm, sau này sẽ không có bác sĩ nào xuất hiện trong nhà này nữa đâu.
Đứa trẻ mà tất cả mọi người mong chờ trong bụng cô cũng sẽ tiếp tục bình an vô sự lớn lên cho đến ngày cô sinh.
Tôi chờ mong đứa trẻ sẽ sinh ra từ bụng cô bảy tháng nữa lắm đấy.
Hẳn là đến lúc đó sẽ vui lắm."
Giết người bằng cách huỷ diệt tinh thần.
Quả nhiên là trùm phản diện, hành hạ người khác thì giỏi không ai bằng.
Chém một đao chết luôn thì đâu có sảng khoái, phải dùng đao cùn cắt thịt mới đau nhất.
Trong tiểu thuyết, sau khi giả vờ mang thai, ngày nào "Tống Vãn Huỳnh" cũng phải sống trong lo sợ vì trong bụng mình hoàn toàn chẳng có đứa trẻ nào cả.
Cô ta hoang mang lo sợ mọi chuyện vỡ lở ra nhưng lại không có cách nào cứu chữa.
Hành hạ tinh thần suốt ngày như vậy khiến cô ta suýt thì phát điên.
Sau này cô ta bí quá hoá liều mới chọn cách lăn từ trên tầng ba xuống giả vờ sảy thai.
"Cho nên anh muốn dùng đứa trẻ vốn không tồn tại trong bụng này để gây khó dễ cho tôi đấy à? Đe dọa tôi hay là muốn xem trò cười của tôi?"
Tống Vãn Huỳnh cười khẽ, dáng vẻ vò đã mẻ không sợ sứt thêm: "Xin lỗi nhé, tôi đây ghét nhất là bị người khác đe doạ."
Dưới ánh mắt dần trở nên u ám của Văn Nghiễn, cô thấy chết không sờn ngẩng cao đầu đi xuống tầng.
Người nhà họ Văn đang ngồi trong phòng khách, ai cũng sầu lo vì chuyện ông Chung bất lực trước đôi chân của Văn Việt.
Tống Vãn Huỳnh mặt mày như đưa đám chạy vọt vào trong rồi trượt một cái quỳ sụp xuống trước mặt ông cụ Văn, chưa nói gì mà nước mắt đã rơi rồi.
"Sao thế này?"
Tống Vãn Huỳnh há miệng khóc oà lên: "Ông nội! Mẹ! Con có lỗi với hai người! Có chuyện này con muốn nói với hai người rất lâu rồi nhưng mỗi lần nghĩ đến việc hai người đối xử với con rất tốt là con lại không biết nên mở miệng thế nào."
Ông cụ Văn và bà Văn quay sang nhìn nhau một cái: "Con đừng vội, cứ đứng lên đã rồi từ từ nói."
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Sau khi con gả cho Văn Nghiễn, ông nội và mẹ đối xử với con như con ruột.
Hai người tốt với con như thế nhưng con vẫn luôn lừa gạt hai người!"
"Lừa gạt á?"
Tống Vãn Huỳnh nghẹn ngào cắn môi dưới làm bộ như rất khó mở miệng, hồi lâu sau mới đau đớn nói: "Con...!Con không mang thai! Hồi trước con muốn gả cho Văn Nghiễn nên mới nói mình mang thai.
Con biết chuyện này là lỗi của con, cũng biết Văn Nghiễn không thích con.
Tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ một phía là con thôi! Con tự làm tự chịu tự chuốc lấy cực khổ! Lỗi lầm của con quá lớn nên cũng không mong hai người có thể tha thứ.
Ngày mai, ngày mai con sẽ đi tìm luật sư và chuẩn bị đơn xin ly hôn ngay.
Con sẽ ly hôn với Văn Nghiễn!"
Vợ chồng như chim liền cành, có tai có hoạ em anh hai đường!
Nam nữ chính gì chứ, trùm phản diện gì chứ, tù chung thân gì chứ, không gì chống lại nổi ba mươi sáu kế chuồn là hay nhất của bà đây đâu.
Tạm biệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook