Tối hôm ấy, đề tài #Lý Đô Mật giảm béo đi# đã vinh quang tỏa sáng trên bảng hotsearch, nằm chễm chệ trên đó thật lâu mà không chịu rớt hạng.

"Trước khi nhấn vào tôi còn đang suy nghĩ Lý Đô Mật là ai, béo đến đâu, tại sao lại bắt cô ấy giảm cân.

Nhìn video thì rồi luôn, tôi hét rồi luôn luôn đấy.

Lý Đô Mật, cô có thấy cô béo không, mau giảm cân đi!"

"Đồng nghiệp cũ của tôi đây mà! Cao một mét sáu mươi lăm, nặng có năm mươi tư kilogam mà suốt ngày cứ than ngắn than dài với tôi là béo quá, béo quá.

Chịu hết nổi luôn ấy, tôi chẳng bao giờ chịu đựng được cái thói khoe mẽ của cô ta! Coi Lý Đô Mật nói mấy câu sặc mùi giả tạo đó xong, ký ức đã chết lại ùa về hành hạ tôi!"

"Để tôi phân tích tâm lý của Lý Đô Mật xem nào.

Tôi một mét sáu mươi hai, mới có năm mươi ba kilogam.

Trời ơi, gầy quá! Không ổn rồi, phải để người khác khen tôi, hâm mộ dáng người của tôi thì mới thỏa mãn lòng hư vinh của tôi được! Không ngờ đấy ha ha ha ha, có người không muốn cho cô ta cơ hội đó!"

"Tôi chúa ghét là thể loại mình hạc xương mai mà suốt ngày cứ ra rả, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, bảo mình rất mập để được nghe câu 'Trời đất, cô có mập đâu, cô gầy thế này còn giảm cân gì nữa' từ người khác để nghe cho sướng.

Bộ làm người bình thường cho thoải mái mà không chịu hả?"

"Đây là chương trình tạp kỹ mới hả? Toàn là trai xinh gái đẹp cả, Minh Vi cũng tham gia luôn sao? Sao không thấy cô ấy quảng bá gì nhỉ?"

"Ha ha ha, mọi người mau nhìn kia, em gái này độc miệng lắm, tôi nghe cô ấy chửi xong cũng cười ná thở đây này!"

"Cái mỏ của em gái này hỗn ghê, tôi phải đi xem chương trình tạp kỹ này mới được."

Cộng đồng mạng trong nước đang bàn tán sôi nổi, còn mấy người nước ngoài thì không hay biết gì về chương trình tạp kỹ.

Sau một tiếng đi đường, chiếc xe công vụ bảy chỗ đậu ở ven đường.

Tài xế chỉ vào con hẻm nhỏ chật hẹp trên sườn núi ở đằng trước, thông báo cho mọi người biết rằng tòa khách sạn mà họ sắp vào ở chính là căn nhà bốn tầng duy nhất trong hẻm nhỏ.


Xe đến đây là không vào được nữa, mọi người xuống xe rồi khiêng hành lý xuống.

Khách sạn mà tổ chương trình đặt cũng chẳng phải khách sạn có sao hay fast hotel mà là một ngôi nhà mang đậm bản sắc châu Âu của nơi đây.

Con hẻm nhỏ tối om như hố sâu không đáy, chỉ thấy được một khoảng không gian nhỏ bé lờ mờ dưới hai ngọn đèn nơi đầu ngõ.

Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn bảng hướng dẫn trên đầu hẻm: "Tòa ở đằng trước đấy."

Minh Vi xách vali đi vào con hẻm chật chội đầu tiên, gõ cánh cửa sắt mang phóng cách cổ điển.

Chủ nhân của ngôi nhà này là một ông lão có bộ râu bạc phơ, vóc người khá mũm mĩm.

Ông ấy đã chờ họ từ rất lâu, thể hiện sự mến khách, niềm nở của mình bằng giọng Anh chính gốc và trôi chảy.

Đồng thời ông ấy còn giúp mọi người xách hành lý vào nhà.

Mặc dù bề ngoài của tòa nhà lưu giữ phong cách châu Âu nhưng bên trong đã được tu sửa lại.

Bên cạnh một phần di tích lịch sử còn được bảo tồn, ở đây còn có thêm các dụng cụ cần thiết cho cuộc sống hiện đại.

"Mọi người đã vất vả rồi." Nhà sản xuất của chương trình - Tô Cẩm - xuất hiện tại phòng khách: "Tôi biết ai cũng mệt mỏi vì phải đi máy bay hơn chín tiếng, mong mọi người kiên trì thêm một lát nữa.

Nhiệm vụ quay phim của chương trình chúng ta đã chính thức bắt đầu kể từ khi ở sân bay.

Trước đó tôi cũng đã phổ biến quy định của chương trình cho mọi người, có lẽ tôi không cần nhắc lại lần nữa đâu nhỉ? Tôi đã chuẩn bị ngôi nhà này để dành tặng mọi người đấy.

Tổng cộng có bốn phòng, thích chia thế nào thì tùy.

Xin mọi người chú ý, trong chuyến du lịch dài chín ngày mười đêm này, mong rằng mọi người hãy hỗ trợ cho nhau, để lại bao kỉ niệm đẹp cho nhau.

Được, tôi đã nói xong rồi, nghỉ ngơi sớm nhé."

Tô Cẩm rút lui, nhường sân khấu cho mọi người.

Cuối cùng họ cũng được nghỉ ngơi sau chặng đường dài vất vả.


Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cả bọn bắt đầu chia phòng.

Ở đây có bốn phòng và bảy người, nói cách khác, sẽ có người được ở riêng một phòng.

"Lên xem thế nào trước đã."

Mọi người đi lên tầng trên.

Cả bốn phòng đều ở tầng ba, trong đó có ba phòng có kích thước giống nhau với sức chứa hai người, phòng còn lại nhỏ hơn chút đỉnh nhưng ở một người cũng không sao.

Tống Vãn Huỳnh giơ tay: "Em muốn chung phòng với chị Minh Vi."

Trương Chi Ngang liếc nhìn sang Hứa Bạc Châu: "Anh Hứa, hai chúng ta một phòng nhé, nhường hai phòng còn lại cho ba cô gái ngủ."

Hứa Bạc Châu gật đầu: "Tôi không có ý kiến."

Nhậm Khả nhìn Tống Di: "Chúng ta một phòng chứ?"

Tống Di đang ngóng trông được chung phòng với cô ấy lắm, gật đầu lia lịa ngay.

Dáng vẻ của hai người làm Lý Đô Mật đứng kế bên nhìn mà lòng ngổn ngang trăm mối.

Ngay trước camera, cô ta nhìn những người xung quanh với vẻ ấm ức: "Ơ, mọi người ghép phòng hết rồi à, chỉ còn một mình em thôi sao? Thôi được rồi, em đành ngủ một mình vậy."

Câu này như muốn nói bóng gió rằng họ hợp tác tẩy chay cô ta vậy.

Tống Di vội vàng nói: "Hay thế này đi, cô và chị Nhậm Khả một phòng, tôi ngủ một mình ở căn phòng nhỏ hơn cho."

Lý Đô Mật tỏ ra bất mãn: "Nhưng em không quen ngủ chung giường với người khác, khó ngủ lắm!"

Đi máy bay hơn chín tiếng đồng hồ, sau đó lại ngồi xe hơn một tiếng nữa, Tống Vãn Huỳnh mệt lả người, buồn ngủ đến mức mắt díu lại chẳng tài nào mở hết được, thế mà Lý Đô Mật kia còn làm ba cái trò vớ vẩn gì đâu không.

Cô ngáp: "Đúng rồi đấy, chúng tôi ghép phòng xong rồi.


Chị Nhậm Khả và chị Tống Di muốn tốt cho cô thôi ấy mà.

Cô đang béo, cần vận động một tiếng trước khi đi ngủ còn gì? Chúng tôi nhường cô ở riêng một phòng để dùng khi tập thể dục buổi tối, không gây ảnh hưởng đến những người khác rồi đó.

Hơn nữa, cô cũng không quen ngủ chung với người khác, đây là cách vẹn cả đôi đường rồi, không cần cảm ơn chúng tôi đâu."

Tống Vãn Huỳnh lại lôi chuyện trên xe ra xỉa xói cô ta.

Nghe vậy, Lý Đô Mật nghẹn họng, lồng ngực như bị ai bóp nghẹt.

Cô ta giậm chân một cách bực tức, xoay người kéo vali đến căn phòng nhỏ nhất.

Tống Vãn Huỳnh cười khẩy.

Trà xanh? Ai mà không phải trà xanh chứ?

Tống Vãn Huỳnh về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi ra khỏi nhà tắm.

Minh Vi đã sửa sang đồ đạc trong vali xong, đang ngồi trên giường lên lịch trình cho ngày mai.

"Chị ơi, muộn lắm rồi, để ngày mai rồi làm."

"Cô ngủ trước đi, tôi làm cái này đã rồi ngủ."

Với tư cách là ngôi sao duy nhất trong dàn khách mời của tổ chương trình, sự hiện diện của Minh Vi không chỉ đóng vai trò là đội trưởng dẫn dắt đội mà còn vì Tô Cẩm có tâm tư riêng.

Là bạn thân của Minh Vi, cô ấy mong chương trình này sẽ làm tăng thêm độ phủ sóng cho Minh Vi hơn.

Minh Vi là người có tinh thần trách nhiệm cao, nếu đã nhận làm đội trưởng của đội thì sẽ cố gắng hết sức có thể.

Chỉ tiếc rằng bao giờ cũng có con sâu làm rầu nồi canh.

Tối nay, mọi người đều chìm vào giấc ngủ say sau chặng đường dài vất vả.

Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông vang vọng giữa không trung của thành phố nơi đây đánh thức tất cả khỏi cơn mơ.

Lúc Tống Vãn Huỳnh thức dậy thì chẳng còn thấy bóng dáng Minh Vi nằm cạnh đâu nữa.

Sau khi vệ sinh cá nhân, cô xuống dưới tầng một, thấy Minh Vi đang ngồi trên chiếc bàn dài ở tầng một và trải một tấm bản đồ các khu du lịch, thắng cảnh ở nơi này.

Hóa ra Minh Vi đang thảo luận với Trương Chi Ngang và Hứa Bạc Châu về điểm đến tiếp theo.


Nhìn thấy cô, Minh Vi hỏi: "Dậy rồi à? Trên bàn có bữa sáng đấy."

"Vâng." Tống Vãn Huỳnh lê đôi dép mang siêu êm mà mình đem theo từ nhà đến đây, chậm rãi ngồi vào bàn ăn sáng.

Không lâu sau, Nhậm Khả và Tống Di lần lượt đi cầu thang xuống.

Khác với lối ăn mặc thoải mái hôm qua, hôm nay Nhậm Khả không chỉ trang điểm kỹ càng với đầy đủ các bước mà còn uốn mái tóc dài thành những nếp gợn sóng lớn đầy quyến rũ.

Bên cạnh đó, bộ đồ màu trắng gợi cảm bó sát cũng bộc lộ một cách tinh tế dáng người đồng hồ cát của cô ấy.

Còn Tống Di thì không có gì khác biệt so với hôm qua, vẫn là cách phối đồ giản dị gồm áo thun ngắn bình thường và quần dài ống rộng.

Thoạt trông đây là một cô gái có gu ăn mặc dễ chịu.

"Ôi chao! Chị Nhậm Khả, dáng chị đẹp quá!" Từ trước đến giờ, Tống Vãn Huỳnh chưa bao giờ keo kiệt lời ngợi trước người đẹp.

Nhậm Khả đá lông nheo với cô ấy: "Cảm ơn vì lời khen của em."

Tống Di ngồi trước bàn ăn, cười nói: "Sáng nay chị Nhậm Khả còn đòi trang điểm cho chị nữa cơ, nhưng chị không có thói quen trang điểm nên thôi."

"Chị không trang điểm cũng đẹp lắm rồi ạ."

Tống Di nở nụ cười thẹn thùng.

Đó là lời khen bằng cả tấm lòng của Tống Vãn Huỳnh.

Tống Di có ngoại hình xinh đẹp, đó là sự thật không ai có thể chối cãi.

Cô ấy không phải kiểu xinh đẹp, tự tin như Nhậm Khả, lại càng không sắc sảo, cởi mở như Minh Vi.

Tống Di thuộc dạng mỹ nữ yên tĩnh, chỉ im lặng ngồi một chỗ, trông thì tưởng không có gì đáng để chú ý nhưng không hiểu sao lại thu hút ánh nhìn của người xung quanh một cách lạ lùng.

Mãi đến khi tất cả đã ăn sáng xong thì Lý Đô Mật mới đi cầu thang xuống.

Rút kinh nghiệm xương máu từ bộ quần áo mặc những ngày qua, hôm nay cô ta mặc một chiếc quần dài cạp cao rộng rãi, áo vẫn là áo bó sát người, tay ngắn theo phong cách Gyaru, phác họa rõ nét vóc dáng nửa thân trên, xương quai xanh và vòng eo con kiến của cô ta.

Lại gần bàn ăn, Lý Đô Mật nhìn lướt qua đĩa thức ăn trên bàn, ngạc nhiên bật thốt: "Ơ, mọi người ăn sáng nhiều thế à?"

Cả ba người vừa ăn một cái trứng chiên, một ổ bánh mì nướng, một cốc sữa bò đều im bặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương