Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 214: Ngoài Miệng Không Cần, Thân Thể Lại Thành Thật (2)

“Đêm nay nếu rảnh, cô đến đây.”

Quý Chỉ Nhã sửng sốt, nghe giọng nói lạnh như băng gần như là giống một cái máy của anh ta, thế nhưng thân thể lại dần dần mềm mại, mỉm cười: “Biết rồi.”

Cúp điện thoại xong, đi ra khỏi toilet, trở lại phòng bệnh VIP cao cấp, bên cạnh sofa chỗ Ôn Đường ngồi, xuất hiện thêm một bóng người thon dài.

Lục Mặc Trầm đã trở lại.

Trong nháy mắt vẻ mặt của Quý Chỉ Nhã liền thay đổi, tràn đầy lo lắng, bước nhanh qua: “Mặc Trầm, mẹ tìm anh đã lâu. Chúng em nghe nói anh bị thương, đều rất hoảng sợ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Lục Mặc Trầm không nâng lên một chút, chỉ đỡ Ôn Đường đứng lên: “Mẹ, chỉ là sây sát nhẹ mà thôi, con là một người đàn ông trưởng thành da dày thịt béo, mẹ lo lắng gì chứ?”

“Chính là bởi vì con lớn như vậy còn bị thương, sao mẹ có thể không lo lắng. Nghe Tư Thuần nói là con còn không thèm quan tâm, đây rốt cuộc là có chuyện gì? Đêm 30, con đi công tác về không ở cùng mấy đứa nhỏ, đi vào núi Bắc Sơn sâu như vậy làm gì chứ?”

“Đúng rồi, Mặc Trầm, anh đi nơi đó làm gì?” Quý Chỉ Nhã bước đến, cùng đỡ Ôn Đường dậy.

Lúc này ánh mắt anh nhìn qua, rất có hứng thú mà liếc nhìn Quý Chỉ Nhã, giọng nói áp bách, cười: “Đúng vậy nha, tôi đi làm gì vậy chứ?”

Gương mặt vốn đang diễn trò của Quý Chỉ Nhã nhất thời trở nên cứng đờ, chỉ là kỹ năng diễn xuất của cô ta rất thành thạo, nhanh chóng tự nhiên trở lại.

Vẻ mặt Lục Mặc Trầm không có gì khác thường, quay đầu nói với Ôn Đường: “Bát Ca đi lạc, sao con có thể không đi cứu được.”

Thì ra là Bát Ca?

Ôn Đường nửa tin nửa ngờ, chuyện này không có một người nào để lộ ra, Ôn Đường ở trong bệnh viện cũng giống như khuê phòng, không biết cũng là bình thường.

Lại dặn dò con trai mấy câu.



Lục Mặc Trầm nhìn đồng hồ, dịu dàng thúc giục bà: “Mẹ nên trở về truyền dịch rồi.”

Người giúp việc bên ngoài lập tức đi đến, Lục Mặc Trầm căn dặn: “Cẩn thận, đi chậm một chút.”

Quý Chỉ Nhã không đi cùng Ôn Đường, anh trở lại bên ghế sofa, ngồi xuống, không nhúc nhích, mặc dù mặc đồng phục bệnh nhân, nhưng mà vẫn cao quý như vậy, trầm ổn, anh tuấn đến cực điểm.

Quý Chỉ Nhã không thể không nhìn nhiều hơn.

Bản thân điều kiện ngoại hình của Lục Mặc Trầm đã hấp dẫn không người nào có thể so sánh.

Dáng người cao lớn, đầu óc cơ trí, thủ đoạn làm việc có một không hai, cho dù là ở nước Mỹ, cũng không biết là đã hấp dẫn được bao nhiêu cô gái tóc vàng mắt xanh rồi.

Quý Chỉ Nhã nghĩ đến người đàn ông này vốn là nên thuộc về cô ta, trong lòng càng hận Vân Khanh thêm một phần.

Ngược lại vừa nghĩ, dù anh có hấp dẫn thế nào, thì người thỏa mãn cũng chỉ có Vân Khanh, đối với mình thì chán ghét như vậy, cũng không đến gần, cho dù hiện tại năng lực của anh trong mắt cô ta có mạnh mẽ thế nào thì cũng vô dụng.

Trong lòng nghĩ như vậy, cũng liền trở nên lạnh xuống và cân bằng trở lại.

Nhưng ngoài mặt cô ta vẫn diễn rất xuất sắc, hiền lành không để cho người giúp việc làm, lấy băng gạc đến giúp anh, lại vào phòng bếp lấy nước ấm: “Mặc Trầm, y tá nói buổi tối phải uống thuốc này, anh uống đi.”

Mặc Trầm hút thuốc, chân dài thẳng tắp hơi nhích một chút, rốt cuộc liếc mắt nhìn cô ta một cái, trên mặt không có biểu hiện gì khác thường: “Hôm nay là mùng ba, hai ngày nay cô đi đâu?”

Quý Chỉ Nhã không hiểu rõ lắm mục đích của anh khi đột nhiên hỏi câu này là gì.

Cô ta mỉm cười: “Mùng 1 anh trở về đã không thấy tăm hơi, em còn có thể đi đâu, mang bọn nhỏ về nhà họ Lục. Hơn nữa lễ mừng năm mới ở chỗ cha em nhiều quy củ, sau đó em và mẹ đều ngây người ở biệt thự nhà họ Quý.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương