Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 213: Ngoài Miệng Không Cần, Thân Thể Lại Thành Thật (1)
Thủy đáo cừ thành….. Vân Khanh biết anh ám chỉ cái gì, nước.
Nhật đáo thâm xử….. Vân Khanh lại không hiểu lắm.
Vẻ mặt nghiêm túc, nhưng miệng lại đầy lời hạ lưu, luôn ngầm dạy dỗ cô……
Vân Khanh hơi dùng sức một chút, rút ngón tay ra, nhỏ giọng nói: “Vị tiên sinh da mặt dày này, ai có quan hệ không chính đáng với anh?”
Lục Mặc Trầm mất hứng: “Lúc lên thuyền ăn no thì không nói, lúc xuống thuyền liền đá thuyền một đá? Nghĩ một đằng nói một nẻo là bệnh chung của phụ nữ các em, lúc dễ chịu cũng không cho vẻ mặt tốt.”
“……”
Cô, vẻ mặt cô sao chứ?
Ánh mắt Vân Khanh hiện lên vẻ xấu hổ, cô không tưởng tượng ra được…… vào lúc đó, cô có vẻ mặt gì, nhưng chắc chắn là anh đã nhìn thấy rõ.
Cô hơi cảm thấy xấu hổ, lại cảm thấy mình thật sự là đã không cẩn thận lên nhầm thuyền giặc, không thể chạy thoát.
Đối phương giống như vương giả, lại vô cùng cuồng vọng, cắn ngược lại cô một ngụm.
Hiện tại xác thực là cô muốn quỵt nợ, nhưng lại không thể nói, chỉ có thể lầm bầm: “Dù sao hai lần, tôi đều không tình nguyện.”
Lục Mặc Trầm cười giễu trong lòng, chờ con lừa nhỏ cứng đầu này đồng ý, vật kia của anh chắc cũng mềm nhũn, cho nên, mỗi lần đều phải nửa dụ dỗ nửa lừa gạt, vào trước nói sau.
Trong lòng biết đuối lý, anh lại đắc ý liếc cô: “Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại thành thật, tóm lại một cây làm chẳng nên non.”
Vân Khanh nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay, cùng anh thảo luận loại đề tài đáng xấu hổ này, bụng dưới đều hơi căng chặt, mơ hồ có ánh lửa xẹt qua đáy mắt hai người, vẫn luôn có cái gì đó không đúng.
Cô cũng hận, vì sao mình lại….. hòa hợp với anh như vậy?
Cho dù mở đầu quá trình có khó chịu bao nhiêu, thì đến cuối cùng, cô luôn bị anh làm cho không còn sức lực…..
Cô không muốn tiếp tục đề tài này, miệng khô lưỡi khô, hơn nữa bị anh nói trúng tim đen.
Loại chuyện đáng xấu hổ này, đúng thật là một cây làm chẳng nên non.
Cô đuối lý.
Cô trợn tròn mắt, liếc mắt nhìn anh, rồi lại nhìn đi nơi khác, thật phiền, bĩu môi đe dọa anh: “Lục tiên sinh, đây cũng đã là hai lần quan hệ bất chính, chúng ta đều phải nhìn nhận sai lầm, đừng giở trò chơi xấu, đã là người lớn rồi, phải có ý thức trách nhiệm, đừng cho rằng đó là vinh quang, vẻ mặt lại còn vui sướng, xấu hổ hay không chứ?...... Anh cười cái gì? Anh còn không biết xấu hổ mà cười?”
Gương mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị của Vân Khanh dần trương lên như khí cầu, cắn chặt răng tức muốn bốc khói: “Sao anh lại như vậy?”
Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm dáng vẻ như cô giáo dạy học của Vân Khanh, càng cảm thấy đáng yêu, đúng là một người phụ nữ khốn nạn.
“Nói một cách hiên ngang lẫm liệt như vậy, em không cảm thấy chột dạ sao?” Giọng nói của anh trầm thấp, nhướng mày: “Nghiêm khắc với người khác, khoan hồng với bản thân, nên đánh mông.”
Lập tức trên mông xuất hiện một cảm giác nóng rát, cảm giác giống như bị một bàn tay lớn vỗ vào, anh vẫn luôn đánh cô như vậy…..
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, cô đưa tay ra phía sau, theo bản năng che chỗ đó, đôi mắt đen nhánh của anh cứ nhìn cô như vậy, toát ra vẻ tà khí, giống như đang nói, em còn muốn nói cái gì?
Vân Khanh dậm chân một cái, nói nhỏ: “Khốn nạn.”
Cô xoay người rời đi.
Người nào đó dựa vào thân cây, cầm lấy chai nước cô vừa mở, ung dung uống cạn.
…….
Quý Chỉ Nhã gọi điện thoại cho Cố Trạm Vũ, sau nhiều cuộc mới nghe máy.
Trong lòng cô ta có hơi u ám: “Anh ở đâu?”
Bên kia hơi thở trầm thấp lạnh lùng, không trả lời.
Quý Chỉ Nhã âm thầm tức giận: “Anh luôn đến phút cuối lại mềm lòng, trợ lý đã nói cho tôi biết, anh vậy mà lại đuổi theo đến Bắc Sơn, nhất định là cũng nghe được giống như tôi phải không? A, có cảm tưởng thế nào? Anh nên đến bệnh viện nhìn khuôn mặt đê tiện của Vân Khanh, cô ta rất tốt, lúc trước chuyện với Trình đại thiếu kia, anh còn che chở không để cô ta bị thương, được Lục Mặc Trầm làm cho thoải mái một phen, sắc mặt vô cùng tốt…..”
Nhật đáo thâm xử….. Vân Khanh lại không hiểu lắm.
Vẻ mặt nghiêm túc, nhưng miệng lại đầy lời hạ lưu, luôn ngầm dạy dỗ cô……
Vân Khanh hơi dùng sức một chút, rút ngón tay ra, nhỏ giọng nói: “Vị tiên sinh da mặt dày này, ai có quan hệ không chính đáng với anh?”
Lục Mặc Trầm mất hứng: “Lúc lên thuyền ăn no thì không nói, lúc xuống thuyền liền đá thuyền một đá? Nghĩ một đằng nói một nẻo là bệnh chung của phụ nữ các em, lúc dễ chịu cũng không cho vẻ mặt tốt.”
“……”
Cô, vẻ mặt cô sao chứ?
Ánh mắt Vân Khanh hiện lên vẻ xấu hổ, cô không tưởng tượng ra được…… vào lúc đó, cô có vẻ mặt gì, nhưng chắc chắn là anh đã nhìn thấy rõ.
Cô hơi cảm thấy xấu hổ, lại cảm thấy mình thật sự là đã không cẩn thận lên nhầm thuyền giặc, không thể chạy thoát.
Đối phương giống như vương giả, lại vô cùng cuồng vọng, cắn ngược lại cô một ngụm.
Hiện tại xác thực là cô muốn quỵt nợ, nhưng lại không thể nói, chỉ có thể lầm bầm: “Dù sao hai lần, tôi đều không tình nguyện.”
Lục Mặc Trầm cười giễu trong lòng, chờ con lừa nhỏ cứng đầu này đồng ý, vật kia của anh chắc cũng mềm nhũn, cho nên, mỗi lần đều phải nửa dụ dỗ nửa lừa gạt, vào trước nói sau.
Trong lòng biết đuối lý, anh lại đắc ý liếc cô: “Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại thành thật, tóm lại một cây làm chẳng nên non.”
Vân Khanh nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay, cùng anh thảo luận loại đề tài đáng xấu hổ này, bụng dưới đều hơi căng chặt, mơ hồ có ánh lửa xẹt qua đáy mắt hai người, vẫn luôn có cái gì đó không đúng.
Cô cũng hận, vì sao mình lại….. hòa hợp với anh như vậy?
Cho dù mở đầu quá trình có khó chịu bao nhiêu, thì đến cuối cùng, cô luôn bị anh làm cho không còn sức lực…..
Cô không muốn tiếp tục đề tài này, miệng khô lưỡi khô, hơn nữa bị anh nói trúng tim đen.
Loại chuyện đáng xấu hổ này, đúng thật là một cây làm chẳng nên non.
Cô đuối lý.
Cô trợn tròn mắt, liếc mắt nhìn anh, rồi lại nhìn đi nơi khác, thật phiền, bĩu môi đe dọa anh: “Lục tiên sinh, đây cũng đã là hai lần quan hệ bất chính, chúng ta đều phải nhìn nhận sai lầm, đừng giở trò chơi xấu, đã là người lớn rồi, phải có ý thức trách nhiệm, đừng cho rằng đó là vinh quang, vẻ mặt lại còn vui sướng, xấu hổ hay không chứ?...... Anh cười cái gì? Anh còn không biết xấu hổ mà cười?”
Gương mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị của Vân Khanh dần trương lên như khí cầu, cắn chặt răng tức muốn bốc khói: “Sao anh lại như vậy?”
Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm dáng vẻ như cô giáo dạy học của Vân Khanh, càng cảm thấy đáng yêu, đúng là một người phụ nữ khốn nạn.
“Nói một cách hiên ngang lẫm liệt như vậy, em không cảm thấy chột dạ sao?” Giọng nói của anh trầm thấp, nhướng mày: “Nghiêm khắc với người khác, khoan hồng với bản thân, nên đánh mông.”
Lập tức trên mông xuất hiện một cảm giác nóng rát, cảm giác giống như bị một bàn tay lớn vỗ vào, anh vẫn luôn đánh cô như vậy…..
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, cô đưa tay ra phía sau, theo bản năng che chỗ đó, đôi mắt đen nhánh của anh cứ nhìn cô như vậy, toát ra vẻ tà khí, giống như đang nói, em còn muốn nói cái gì?
Vân Khanh dậm chân một cái, nói nhỏ: “Khốn nạn.”
Cô xoay người rời đi.
Người nào đó dựa vào thân cây, cầm lấy chai nước cô vừa mở, ung dung uống cạn.
…….
Quý Chỉ Nhã gọi điện thoại cho Cố Trạm Vũ, sau nhiều cuộc mới nghe máy.
Trong lòng cô ta có hơi u ám: “Anh ở đâu?”
Bên kia hơi thở trầm thấp lạnh lùng, không trả lời.
Quý Chỉ Nhã âm thầm tức giận: “Anh luôn đến phút cuối lại mềm lòng, trợ lý đã nói cho tôi biết, anh vậy mà lại đuổi theo đến Bắc Sơn, nhất định là cũng nghe được giống như tôi phải không? A, có cảm tưởng thế nào? Anh nên đến bệnh viện nhìn khuôn mặt đê tiện của Vân Khanh, cô ta rất tốt, lúc trước chuyện với Trình đại thiếu kia, anh còn che chở không để cô ta bị thương, được Lục Mặc Trầm làm cho thoải mái một phen, sắc mặt vô cùng tốt…..”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook