Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 211: Vân Khanh Không Chịu Nổi Anh Như Vậy
Vẻ mặt Vân Khanh vẫn không thay đổi, cô biết Quý Chỉ Nhã đang chế giễu điều gì, chỉ cảm thấy buồn cười. Chỉ số thông minh của cô ta vẫn không tiến bộ chút nào, cô ta nói về cô mà lại không nghĩ đến mình và Cố Trạm Vũ sao?
Ôn Đường không biết hai người đang giương cung bạt kiếm, vỗ vỗ cánh tay Quý Chỉ Nhã: "Chỉ Nhã, người trong nhà không cần quá khắt khe. Mẹ thấy cô ấy gọi thế cũng không có ác ý."
Quý Chỉ Nhã trong lòng rất tức giận, tính cách của Ôn Đường giống như tên của bà, lúc nào cũng nhẹ nhàng không hề cáu giận.
Với ai cũng là dáng vẻ nhẹ nhàng ôn hòa.
Quý Chỉ Nhã mỉm cười: "Mẹ nói rất đúng, con cũng chi nhắc nhở cháu dâu vài câu thôi."
Ôn Đường không muốn ở lại đây nữa: "Chào hỏi xong rồi thì đi thôi, chúng ta còn phải đi tìm Mặc Trầm. Tiểu tử này bị thương mà cũng không nói cho mẹ biết."
Trái tim Vân Khanh khẽ run lên, Lục Mặc Trầm vì cô nên mới bị thương...
Ánh mắt Quý Chỉ Nhã nhìn Vân Khanh đầy thù hận, sau đó mỉm cười chế giễu Vân Khanh.
Dù sao thì cô ta cũng là người Ôn Đường thừa nhận.
Cô ta cố tình giới thiệu Vân Khanh là vợ Cố Trạm Vũ. Ôn Đường chắc chắn không ưa gì con dâu của Lục Nhu Hi, cái thân phận của cô ta một khi nói ra thì sẽ ở mãi trong lòng Ôn Đường.
Con tiện nhân này, để xem sau này làm sao cô ta khiến Ôn Đường yêu mến được. Bởi vì bây giờ trong lòng Ôn Đường đã có ấn tượng rất xấu rồi.
Quý Chỉ Nhã nghĩ đến sau này nếu lỡ như Lục Mặc Trầm và Vân Khanh muốn ở bên nhau thì cũng khó có thể vượt qua cửa ải này. Lục Mặc Trầm là người hiếu thuận như vậy, Ôn Đường chán ghét Vân Khanh, thế nên Vân Khanh và Lục Mặc Trầm sẽ không thể nào bên cạnh nhau được.
...
Vân Khanh quay về phòng, nhíu mày nghĩ đến ánh mắt cuối cùng Quý Chỉ Nhã nhìn cô.
Cô biết mục đích của Quý Chỉ Nhã khi đưa Ôn Đường đến trước mặt cô.
Chỉ là điều mà Vân Khanh suy nghĩ lúc này là tại sao Quý Chỉ Nhã lại biết rằng cô cũng bị thương và nằm viện?
Là Cố Trạm Vũ nói cho cô ta biết? Như thế thì có thể nói là chuyện bắt cóc lần này cũng có quan hệ đến cô ta?
Cũng có thể là cả... Bạch Vũ Linh?
Vân Khanh siết chặt nắm tay, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Trước khi có bằng chứng, cô vẫn tự nói với lòng tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán...
Đi một vòng đến hiệu thuốc trước khoa nội trú, Vân Khanh cúi đầu, suy nghĩ lại về chuyện bắt cóc.
Đến hiệu thuốc, cô bình tĩnh nói với nhân viên bán hàng muốn mua một hộp thuốc tránh thai 72 giờ.
Thanh toán tiền xong, cô vào siêu thị mua một chai nước, sau đó đi đến cuối hành lang, mở hộp thuốc ra định uống.
Bỗng nhiên bả vai của cô bị ai đó nắm chặt, một sức mạnh từ phía sau kéo cô lại.
Một giây tiếp theo, hai viên thuốc nhỏ trên tay cô biến mất.
Vân Khanh giữ vững chai nước đã bị đổ ra ngoài, thực ra cô đã ngửi được mùi vị quen thuộc của người đàn ông. Cô khẽ mím môi, dừng một chút rồi quay người sang chỗ khác.
Anh chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân giống như cô, đôi chân thon dài, chân trái quấn băng, dựa vào hành lang.
Nạng bị ném sang một bên.
Vân Khanh yên lặng không nói gì, nhìn gương mặt thâm thúy của anh, cách anh nghiêng người như thế rất gợi cảm.
Cô đứng cách anh một bước, cắn môi giơ tay lên: "Đưa cho tôi."
Người đàn ông cúi đầu nhìn viên thuốc trong tay: "Thuốc gì?"
Giọng nói trầm thấp, ánh mắt u ám.
Vân Khanh vươn tay giật lấy, anh lại giơ tay lên cao. Cô vén tóc ra sau tai: "Chẳng lẽ anh không biết à?"
Ôn Đường không biết hai người đang giương cung bạt kiếm, vỗ vỗ cánh tay Quý Chỉ Nhã: "Chỉ Nhã, người trong nhà không cần quá khắt khe. Mẹ thấy cô ấy gọi thế cũng không có ác ý."
Quý Chỉ Nhã trong lòng rất tức giận, tính cách của Ôn Đường giống như tên của bà, lúc nào cũng nhẹ nhàng không hề cáu giận.
Với ai cũng là dáng vẻ nhẹ nhàng ôn hòa.
Quý Chỉ Nhã mỉm cười: "Mẹ nói rất đúng, con cũng chi nhắc nhở cháu dâu vài câu thôi."
Ôn Đường không muốn ở lại đây nữa: "Chào hỏi xong rồi thì đi thôi, chúng ta còn phải đi tìm Mặc Trầm. Tiểu tử này bị thương mà cũng không nói cho mẹ biết."
Trái tim Vân Khanh khẽ run lên, Lục Mặc Trầm vì cô nên mới bị thương...
Ánh mắt Quý Chỉ Nhã nhìn Vân Khanh đầy thù hận, sau đó mỉm cười chế giễu Vân Khanh.
Dù sao thì cô ta cũng là người Ôn Đường thừa nhận.
Cô ta cố tình giới thiệu Vân Khanh là vợ Cố Trạm Vũ. Ôn Đường chắc chắn không ưa gì con dâu của Lục Nhu Hi, cái thân phận của cô ta một khi nói ra thì sẽ ở mãi trong lòng Ôn Đường.
Con tiện nhân này, để xem sau này làm sao cô ta khiến Ôn Đường yêu mến được. Bởi vì bây giờ trong lòng Ôn Đường đã có ấn tượng rất xấu rồi.
Quý Chỉ Nhã nghĩ đến sau này nếu lỡ như Lục Mặc Trầm và Vân Khanh muốn ở bên nhau thì cũng khó có thể vượt qua cửa ải này. Lục Mặc Trầm là người hiếu thuận như vậy, Ôn Đường chán ghét Vân Khanh, thế nên Vân Khanh và Lục Mặc Trầm sẽ không thể nào bên cạnh nhau được.
...
Vân Khanh quay về phòng, nhíu mày nghĩ đến ánh mắt cuối cùng Quý Chỉ Nhã nhìn cô.
Cô biết mục đích của Quý Chỉ Nhã khi đưa Ôn Đường đến trước mặt cô.
Chỉ là điều mà Vân Khanh suy nghĩ lúc này là tại sao Quý Chỉ Nhã lại biết rằng cô cũng bị thương và nằm viện?
Là Cố Trạm Vũ nói cho cô ta biết? Như thế thì có thể nói là chuyện bắt cóc lần này cũng có quan hệ đến cô ta?
Cũng có thể là cả... Bạch Vũ Linh?
Vân Khanh siết chặt nắm tay, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Trước khi có bằng chứng, cô vẫn tự nói với lòng tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán...
Đi một vòng đến hiệu thuốc trước khoa nội trú, Vân Khanh cúi đầu, suy nghĩ lại về chuyện bắt cóc.
Đến hiệu thuốc, cô bình tĩnh nói với nhân viên bán hàng muốn mua một hộp thuốc tránh thai 72 giờ.
Thanh toán tiền xong, cô vào siêu thị mua một chai nước, sau đó đi đến cuối hành lang, mở hộp thuốc ra định uống.
Bỗng nhiên bả vai của cô bị ai đó nắm chặt, một sức mạnh từ phía sau kéo cô lại.
Một giây tiếp theo, hai viên thuốc nhỏ trên tay cô biến mất.
Vân Khanh giữ vững chai nước đã bị đổ ra ngoài, thực ra cô đã ngửi được mùi vị quen thuộc của người đàn ông. Cô khẽ mím môi, dừng một chút rồi quay người sang chỗ khác.
Anh chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân giống như cô, đôi chân thon dài, chân trái quấn băng, dựa vào hành lang.
Nạng bị ném sang một bên.
Vân Khanh yên lặng không nói gì, nhìn gương mặt thâm thúy của anh, cách anh nghiêng người như thế rất gợi cảm.
Cô đứng cách anh một bước, cắn môi giơ tay lên: "Đưa cho tôi."
Người đàn ông cúi đầu nhìn viên thuốc trong tay: "Thuốc gì?"
Giọng nói trầm thấp, ánh mắt u ám.
Vân Khanh vươn tay giật lấy, anh lại giơ tay lên cao. Cô vén tóc ra sau tai: "Chẳng lẽ anh không biết à?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook