Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 212: Vân Khanh Không Chịu Nổi Anh Như Vậy
Lục mặc Trầm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, ánh nhìn ấm áp, khi cô nghiêng người, anh lại giơ tay lên cao.
Vân Khanh cứ nghĩ có thể cướp được, nhưng lại không ngờ anh giơ tay lên cao hơn, cô lại tiến sát về phía anh.
Cô khẽ nhảy lên một chút.
Người đàn ông cong môi cười, lại tiếp tục giờ tay lên cao hơn.
Cô bám vào vai anh, nhảy lên, có một vết thương ở mắt cá chân nên cô không nhảy cao được.
Cánh tay anh giơ lên không trung, khẽ dừng lại.
Vân Khanh nhảy vài cái vẫn không lấy được, hơi tức giận. Cô đứng không vững nữa, liền bị một bàn tay kéo vào trong ngực.
"Đồ lùn."
"..."
Nhiệt độ ấm áp từ trong lòng Lục Mặc Trầm truyền đến, Vân Khanh bùng nổ, theo phản xạ nhìn xung quanh, hai tay đẩy anh ra: "Anh làm gì thế? Nhiều người như vậy..."
"Không có ai." Giọng nói trầm thấp của anh thì thầm bên tai cô, bàn tay to lớn đặt trên eo cô siết chặt lại. Vân Khanh bị anh đẩy một chút, hai người đi về phía sau cây hoa hồng.
Anh dựa vào gốc cây, chân trái duỗi thẳng, chân phải hơi cong, giống như một cậu bé lưu manh, ôm chặt eo cô không cho cô đi.
Vân Khanh vừa giận vừa lo, dù sao bọn họ cũng đang ở bệnh viện Bắc Nhân, ở đây đông người, hơn nữa mẹ anh và Quý Chỉ Nhã vẫn còn đang tìm anh.
Anh lại không để ý chút nào, cúi đầu nhìn viên thuốc trong tay, sau đó ném đi.
"Anh làm gì thế?" Vân Khanh tức giận, xoay người định nhặt lên: "Lục Mặc Trầm, anh làm gì thế? Tôi mua hết 30 tệ đấy, chẳng lẽ lại không uống à?"
"Đừng uống." Anh nói.
Vân Khanh quay đầu, nghi ngờ nhìn anh.
Anh đút một tay vào túi quần, tay kia ngoắc ngoắc cô lại.
Vân Khanh cũng không hiểu gì, đi về chỗ cũ, cũng không hiểu sao anh lại không cho cô uống, rõ ràng đêm đó..."
Bàn tay đang bị băng bó của cô lại bị anh nắm chặt lấy, anh ôm lấy cô, khẽ ghé miệng vào tai cô, cô nghe rõ giọng nói của anh: "Tôi không bắn."
"..." Ầm.
Vân Khanh từ từ ngẩng đầu lên, cả gương mặt từ từ đỏ bừng.
Anh liếm môi, bên mặt lộ ra đường cong xấu xa, yết hầu chuyển động: "Không hiểu à?"
Môi anh mấp máy, lại chuẩn bị nói gì đó. Vân Khanh có dự cảm không lành, thế nên nhanh chóng vươn tay che miệng anh lại, nhưng giọng nói của anh vẫn truyền ra từ kẽ tay: "Không có bao, lại không thể bắn vào bên trong, mà cũng không quen ở nơi xa lạ... Thế nên nghẹn lại."
"..."
Vân Khanh xoay người, cắn chặt răng, gương mặt đỏ bừng.
Người này...
Đúng là vô liêm sỉ nhất thế giới.
Cô đi ra chỗ khác.
Lục Mặc Trầm đi đứng không tiện, nhưng cũng may là chân dài nên kéo cô lại: "Nói thật mà cũng chọc giận em à?"
"Tôi chẳng có gì để nói với anh cả." Vân Khanh lắc tay tránh đi, nếu so về độ mặt dày thì cô không phải đối thủ của anh.
Nhưng chút sức lực của cô làm sao so được với Lục Mặc Trầm, cuối cùng vẫn bị anh kéo trở về: "Uống loại thuốc này có hại cho sức khỏe, em là bác sĩ, tất nhiên phải hiểu rõ hơn tôi chứ?"
"Không cần anh quản, tôi thích uống."
Lục Mặc Trầm thấy cô tức giận như thế thì càng cảm thấy thú vị, ánh mắt tà ác nhìn cô: "Nói như thế thì sau này tôi có thể yên tâm bắn vào trong rồi?"
"..."Lỗ tai Vân Khanh nóng bừng, cô cảm thấy mình không còn cách nào nói chuyện với người này được nữa!
Cô quay đầu, bực bội nói: "Ai cho anh tự tin đó, anh còn nghĩ có lần sau à?"
Càng ngày càng hỗn loạn, tại sao càng ngày càng không thể rõ ràng?
Anh nắm lấy bàn tay cô, khẽ xoa nhẹ, giọng nói trầm thấp mà nguy hiểm: "Đó là chuyện đương nhiên, nước chảy thành sông, em có hiểu không? Bây giờ đã quá muộn để chấm dứt mối quan hệ bất chính này rồi."
Vân Khanh cứ nghĩ có thể cướp được, nhưng lại không ngờ anh giơ tay lên cao hơn, cô lại tiến sát về phía anh.
Cô khẽ nhảy lên một chút.
Người đàn ông cong môi cười, lại tiếp tục giờ tay lên cao hơn.
Cô bám vào vai anh, nhảy lên, có một vết thương ở mắt cá chân nên cô không nhảy cao được.
Cánh tay anh giơ lên không trung, khẽ dừng lại.
Vân Khanh nhảy vài cái vẫn không lấy được, hơi tức giận. Cô đứng không vững nữa, liền bị một bàn tay kéo vào trong ngực.
"Đồ lùn."
"..."
Nhiệt độ ấm áp từ trong lòng Lục Mặc Trầm truyền đến, Vân Khanh bùng nổ, theo phản xạ nhìn xung quanh, hai tay đẩy anh ra: "Anh làm gì thế? Nhiều người như vậy..."
"Không có ai." Giọng nói trầm thấp của anh thì thầm bên tai cô, bàn tay to lớn đặt trên eo cô siết chặt lại. Vân Khanh bị anh đẩy một chút, hai người đi về phía sau cây hoa hồng.
Anh dựa vào gốc cây, chân trái duỗi thẳng, chân phải hơi cong, giống như một cậu bé lưu manh, ôm chặt eo cô không cho cô đi.
Vân Khanh vừa giận vừa lo, dù sao bọn họ cũng đang ở bệnh viện Bắc Nhân, ở đây đông người, hơn nữa mẹ anh và Quý Chỉ Nhã vẫn còn đang tìm anh.
Anh lại không để ý chút nào, cúi đầu nhìn viên thuốc trong tay, sau đó ném đi.
"Anh làm gì thế?" Vân Khanh tức giận, xoay người định nhặt lên: "Lục Mặc Trầm, anh làm gì thế? Tôi mua hết 30 tệ đấy, chẳng lẽ lại không uống à?"
"Đừng uống." Anh nói.
Vân Khanh quay đầu, nghi ngờ nhìn anh.
Anh đút một tay vào túi quần, tay kia ngoắc ngoắc cô lại.
Vân Khanh cũng không hiểu gì, đi về chỗ cũ, cũng không hiểu sao anh lại không cho cô uống, rõ ràng đêm đó..."
Bàn tay đang bị băng bó của cô lại bị anh nắm chặt lấy, anh ôm lấy cô, khẽ ghé miệng vào tai cô, cô nghe rõ giọng nói của anh: "Tôi không bắn."
"..." Ầm.
Vân Khanh từ từ ngẩng đầu lên, cả gương mặt từ từ đỏ bừng.
Anh liếm môi, bên mặt lộ ra đường cong xấu xa, yết hầu chuyển động: "Không hiểu à?"
Môi anh mấp máy, lại chuẩn bị nói gì đó. Vân Khanh có dự cảm không lành, thế nên nhanh chóng vươn tay che miệng anh lại, nhưng giọng nói của anh vẫn truyền ra từ kẽ tay: "Không có bao, lại không thể bắn vào bên trong, mà cũng không quen ở nơi xa lạ... Thế nên nghẹn lại."
"..."
Vân Khanh xoay người, cắn chặt răng, gương mặt đỏ bừng.
Người này...
Đúng là vô liêm sỉ nhất thế giới.
Cô đi ra chỗ khác.
Lục Mặc Trầm đi đứng không tiện, nhưng cũng may là chân dài nên kéo cô lại: "Nói thật mà cũng chọc giận em à?"
"Tôi chẳng có gì để nói với anh cả." Vân Khanh lắc tay tránh đi, nếu so về độ mặt dày thì cô không phải đối thủ của anh.
Nhưng chút sức lực của cô làm sao so được với Lục Mặc Trầm, cuối cùng vẫn bị anh kéo trở về: "Uống loại thuốc này có hại cho sức khỏe, em là bác sĩ, tất nhiên phải hiểu rõ hơn tôi chứ?"
"Không cần anh quản, tôi thích uống."
Lục Mặc Trầm thấy cô tức giận như thế thì càng cảm thấy thú vị, ánh mắt tà ác nhìn cô: "Nói như thế thì sau này tôi có thể yên tâm bắn vào trong rồi?"
"..."Lỗ tai Vân Khanh nóng bừng, cô cảm thấy mình không còn cách nào nói chuyện với người này được nữa!
Cô quay đầu, bực bội nói: "Ai cho anh tự tin đó, anh còn nghĩ có lần sau à?"
Càng ngày càng hỗn loạn, tại sao càng ngày càng không thể rõ ràng?
Anh nắm lấy bàn tay cô, khẽ xoa nhẹ, giọng nói trầm thấp mà nguy hiểm: "Đó là chuyện đương nhiên, nước chảy thành sông, em có hiểu không? Bây giờ đã quá muộn để chấm dứt mối quan hệ bất chính này rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook