Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá
-
Chương 98: Tình thâm
Bỗng chốc cô ngẩn đầu lên, chưa nhìn rõ ràng đối phương, nhưng theo bản năng Hạnh Nhược Thủy bắt đầu phản kích.
Đối phương khẽ dừng một chút, dường như vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó phản ứng kịp liền bắt đầu tiếp chiêu.
Vị trí bọn họ hiện giờ vừa vặn là gốc cây đại thụ lớn, tươi tốt, cành lá rậm rạp đem ánh sáng che chắn chặt chẽ, chỉ có vài khe hở lá cây đôi lúc sót xuống một chút xíu ánh sáng. Con đường này dọc theo hướng tới vùng ngoại ô, cho nên người đi đường ít, xe cộ cũng không tính nhiều.
Cho nên hai người dưới cây đại thụ âm u đánh tới đánh lui cũng khôn có người biết. Nếu không lúc này sợ rằng đã vang lên tiếng còi cảnh sát.
Bởi vì vừa chưa kịp xem xét gì đã bắt đầu đánh, Hạnh Nhược Thủy không thể thấy rõ mặt mũi của đối phương, chỉ đại khái thấy được. Tập kích cô là một người đàn ông, dáng người cao lớn, hơn nữa là người vô cùng lợi hại! Quyền cước người này sử dụng cho thấy rõ hắn từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Quan trọng hơn, quyền cước hắn ta sử dụng không phải dạng chiêu thức đẹp mắt mà căn bản chính là kỹ thuật đánh để lấy mạng người.
nhưng là, thời điểm đánh nhau trôi qua, Hạnh Nhược Thủy bắt đầu phát hiện, đối phương ý đồ không phải là tính mạng của cô. Bởi vì rõ ràng trình độ của hắn ta cao hơn cô, nhưng chậm chạp không có thương tổn cô. không giống như là muốn giết cô, càng giống như là thử dò xét năng lực của cô!
Hạnh Nhược Thủy không có dừng lại, cũng không có hỏi. Nếu đối phương không phải muốn giết cô, như vậy làm thành thử nghiệm đầu tiên cũng tốt. Đối phương không có đánh tận lực, cô lại đánh ra nhiều chiêu bức người ép hắn ta không thể không nghiêm túc ứng phó.
Ước chừng sau mười phút, tay của đối phương lấy hình dáng của đao đặt ngang ở cổ họng của Hạnh Nhược Thủy. Trận đánh nhau này, bây giờ mới coi như là kết thúc.
Hạnh Nhược Thủy lập tức thở gấp, mới vừa đánh nhau trong một khoảng thời gian tương đối dài. nhưng hơi thở của đối phương vẫn rất bình ổn, dựa vào cái này cũng cho thấy thực lực của hắn hơn cô mấy bậc. Mới vừa rồi nhích tới nhích lui, cô không có cơ hội nhìn hắn ta rõ ràng, bây giờ dừng cô lập tức nhận ra người trước mặt.
"Thương Duy Ngã, làm sao anh lại ở chỗ này?" Đôi mày thanh tú, khẽ nhíu lại.
Thương Duy Ngã buông tay ra. Trong bóng tối, hơi nhếch miệng. anh không có nghĩ đến, hơn một năm, Nhược Thủy lại có bản lĩnh như vậy! Càng không có nghĩ tới, Ưng Trường không có thể đem cô gái yếu đuối trói gà không chặt như cô huấn luyện trở nên lợi hại như vậy. Qủa nhiên, Ưng Trường không là một nhân vật không thể coi thường!
Nghĩ như vậy, trong lòng Thương Duy Ngã lại có chút khổ sở. Những thứ này dường như biểu hiện rằng Nhược Thủy càng ngày càng cách xa anh.
Đã có một thời gian thật dài không có gặp mặt, Thương Duy Ngã có chút tham lam ngắm nhìn cô, sau đó muốn kéo cánh tay cô nhưng lại bị Hạnh Nhược Thủy gạt ra "Nhược Thủy, tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện."
" anh có lời gì cứ nói đi?" Mặc dù lúc sau Thương Duy Ngã đã thật sự buông tay cô ra, nhưng cô nam quả nữ ỏ gần nhau luôn dễ dàng khiền người khác hiểu nhầm. Thượng tá nhà cô lại rất hay ghen, cô không muốn cho anh hiểu nhầm. Đến lúc đó cũng không biết làm ra chuyện gì đó mới thực phiền toái.
Đáy lòng Thương Duy Ngã thở dài một cái, mọi chuyện đã qua lâu như vậy, cái nhìn của Hạnh Nhược Thủy đối với anh vẫn không thay đổi. “Nếu anh muốn dẫn em đi, đã sớm động thủ, cũng không cần đem em lừa gạt đến chỗ khác. Đi thôi, quay lại không xa có quán cà phê, tới đó ngồi xuống nói chuyện.”
Hạnh Nhược Thủy suy nghĩ một chút, không có lên tiếng, quay lưng bước đi.
Thương Duy Ngã bước nhanh đuổi theo, đi ở bên cạnh cô. Lại thấy hai tay cô để trong túi quần, cố ý tạo khoảng cách với anh. anh không khỏi cười khổ, một bước lầm lỗi muốn đền bù nhưng không biết rằng thật sự vô cùng khó khăn.
Ban đầu Thương Duy Ngã theo đuổi Hạnh Nhược Thủy cũng tốn không ít tâm tư. Thời điểm đó Nhược Thủy cũng được coi là tiểu thư con nhà khá giả nhưng cô lại luôn có thái độ khinh thường với người có tiền. Trong đáy lòng vẫn luôn bài xích với đàn ông có tiền, nếu như muốn cô trao tình cảm lại chính là rất gian nan. Chẳng biết sao anh lại thích cô gái như vậy. Vì muốn lấy được cô, anh cũng coi như tốn không ít công sức mới đưa được mỹ nhân về nhà. Hạnh Nhược Thủy ghét nhất chính là đàn ông trăng hoa, anh lại chỉ thích dùng tiền tài để chinh phục phụ nữ. Lúc mới bắt đầu, anh đã từng rất hoài nghi trong những lần gặp nhau là do cô cố ý an bài, cũng từng khinh thường cô. nhưng sau lại từ từ phát hiện, đây là sự trùng hợp, là duyên phận. Cô chính là không muốn đến gần anh thậm chí tránh anh càng xa càng tốt. Biết được những điểm này, anh liền không cách nào không động lòng cho được.
Quá khứ của anh quá nặng nề, quá hắc ám, Nhược Thủy đối với anh mà nói là ánh sáng rực rỡ nhất, thậm chí cô như ngọn đèn chiếu sang thế giới của anh. Bát quái tạp chí luôn là Bộ Phong Tróc Ảnh, giống như anh chính là một phong nguyệt trường cao thủ. nhưng trên thực tế, nội tâm anh luôn luôn khao khắt sự ấm áp của gia đình, muốn một người phụ nữ ôn nhu, dịu dàng chờ anh trỏ về. Chỉ là anh đang sống trong xã hội vật chất hóa, thứ tình cảm mà anh mơ ước ấy trỏ nên quá xa xỉ. anh đã tìm kiếm, tìm kiếm rất nhiề năm mới có thể gặp được Nhược Thủy.
Mọi thứ ban đầu thuận nước đẩy thuyền, bọn họ cũng nhanh tạo thành một gia đình hạnh phúc. Thế nhưng trêu người khi ngay trước hôn lễ, anh lại nhìn thấy vết bớt trên ngực của Hoa Nguyệt Dung. Đối với phần kí ức, với khuôn mặt người phụ nữ năm đó anh thực sự rất mơ hồ, thế nhưng cái bớt đặc biệt ấy vẫn khắc sâu trong trí nhớ, đã rất lâu, rất lâu anh không thể xóa đi được cơn ác mộng ấy.
Hình dáng cái bớt đó rất đặc biệt, một con bọ cạp đỏ rực. Năm đó thời điểm mẹ anh cùng người phụ nữ kia lôi kéo, anh ngã nhào trên mặt đất chính lúc anh ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy con bọ cạp to lớn giương nanh múa vuốt hướng mình xông lại, sau đó sẽ từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh lại.
Con bò cạp này để lại ấn tượng quá sâu đối với Thương Duy Ngã, cho nên nhìn thấy cái bớt trên người Hoa Nguyệt Dung, anh thậm chí không nảy sinh suy nghĩ phải chứng thực. Chỉ là cũng không có ai ngờ tới, Hoa Nguyệt Dung cùng người phụ nữ kia không chỉ có dung mạo tương tự, ngay cả cái đó bớt cũng là giống nhau như đúc!
Sau khi chân tướng rỏ ràng, hối hận như con rắn độc gặm cắn Thương Duy Ngã. nhưng anh đánh mất không phải là một món đồ có thể tìm trở về hoặc mua một cái giống nhau như đúc. anh đánh mất chính là người phụ nữ anh yêu. Cô sẽ không ở nguyên tại chỗ đó mà đợi anh, cô đã dựa vào lồng ngực của một người đàn ông khác.
Thương Duy Ngã rơi vào những hối tiếc trong những chuyện cũ, thần trí có chút đã bay xa.
Hạnh Nhược Thủy hoàn toàn không muốn mở miệng, bởi vì cô không có cách nào để có thể cùng Thương Duy Ngã giống như bạn bè nói chuyện với nhau. Ban đầu, cô cũng yêu. Chính là bởi vì yêu, cho nên không có biện pháp thản nhiên khi đối mặt với người đàn ông này. Nếu như Thương Duy Ngã là loại hoành hành ngang ngược như Phú Nhị Đại, cô hoàn toàn có thể không để ý đến anh. nhưng cô biết, người đàn ông này đã từng chịu nhiều hành hạ, chua xót thực chất là rất đáng thương.
Dọc theo đường đi, hai người đều lặng yên không lên tiếng. Đối với người khác xem ra giống như cặp vợ chồng hoặc tình nhân sau khi gây gổ.
May mắn quán cà phê không xa, hai người không bao lâu đã đến. Quán cà phê buôn bán không quá tốt, bọn họ tìm góc bạn gần nhất ngồi xuống.
Hạnh Nhược Thủy không thường uống cà phê, cho nên gọi cho mình một ly nước chanh. Theo thói quen lại gọi cho Thương Duy Ngã một ly cà phê nhấn mạnh không cần bỏ đường.. Chờ nhân viên phục vụ rời đi, vừa quay đầu thấy ánh mắt Thương Duy Ngã, cô mới đột nhiên bừng tỉnh, lúng túng xoay tầm mắt. “ Thật xin lỗi anh có thể gọi lại đồ uống.”
Bọn họ từng là một cặp, mỗi lần đi uống cà phê đều là cô gọi thức uống, anh luôn luôn là ly cà phê đắng. Cô còn nhớ cô đã từng hỏi anh tại sao thích cà phê đắng. anh nói bởi vì cuộc đời giống với cà phê đắng, mùi vị lúc ban đầu là khổ, tỉ mỉ thưởng thức mới có thể nhận ra vị đậm đà của nó. Cô còn cười anh quá bi quan cô còn bảo lần sau sẽ không gọi cho anh cà phê đắng nữa. nhưng mỗi lần đi uống cà phê cô đã thành thói quen gọi cà phê cho anh.
Thương Duy Ngã nhìn người phụ nữ đơn thuần đang lúng túng không dám nhìn anh, khóe miệng khẽ cười. Vô luận như thế nào, trong lòng Hạnh Nhược Thủy vẫn còn có một góc nhỏ dành cho Thương Duy Ngã. Có lẽ anh vẫn còn cơ hội.
Hạnh Nhược Thủy trong lòng tự mắng, cho mình mấy cái bạt tai, rồi từ từ cũng điều chỉnh lại được tâm tình. Rốt cuộc, cô chuyển hướng nhìn mặt của anh nói: “ anh không phải có chuyện muốn sao?”
“ anh nghe nói tình đầu của Ưng Trường không đã quay lại.” Thượng Duy Ngã lẳng lặng nhìn cô. anh hiểu rất rõ những lời này tất sẽ gây phản ứng không nhỏ đối với Nhược Thủy.
Qủa nhiên Hạnh Nhược Thủy trừng mắt đứng dậy muốn đi. Cô tức giận liền hướng bên ngoài xông ra đúng lúc đụng phải nhân viên phục vụ bưng cà phê tới. Nhân viên phục vụ sợ hãi kêu lên một tiếng, mắt thấy khay cà phê nóng chuẩn bị dội đi ra. Biết rõ lcô bây giờ có thể mau tránh ra, nhưng anh vẫn không nhịn được đưa tay kéo đổi vị trí của anh và cô, ôm cô vào trong ngực. Cà phê nóng cứ như thế dội trên người của anh.
"A, thật xin lỗi, thật xin lỗi......" Nhân viên phục vụ kinh hoảng rối rít nói.
Cà phê làm ướt áo sơ mi trắng của Thượng Duy Ngã, thế nhưng đến chân mà anh cũng không nhíu một cái, cúi đầu hỏi người phụ nữ trong ngực: “ Nhược Thủy, em có sao không?”
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, đẩy anh ra."Tôi không sao." Trí nhớ Nhược Thủy căng lên khi nhớ nhớ về một màn tương tự trước đây.
Khi đó bọn họ vẫn còn ở trong tình yêu cuồng nhiệt, có lần cô lôi lôi kéo kéo Thương Duy Ngã đi ăn lẩu. Lúc ấy bên cạnh chỗ hai người ngồi là một nhà ba người, đứa bé còn rất nhỏ khoảng chừng ba bốn tuổi. Đứa bé ngồi ăn nhưng không yên, thích nhích tới nhích lui. Thời điểm ba đứa bé đi phòng rửa tay, đứa bé lại càng nghịch ngợm mẹ nói thế nào đều không nghe. Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ mang nồi lẩu cho bàn Hạnh Nhược Thủy, đứa bé cứ như vậy đụng vào nồi. Hạnh Nhược Thủy cũng không suy nghĩ nhiều, nhào qua muốn đem đứa bé kéo ra. Cuối cùng, Thương Duy Ngã đem cả cô cùng đứa bé ôm vào trong lòng, chính anh lại bị cả nồi lẩu làm bỏng…
Sau khi tới bệnh viện cô nhìn vết thương của anh khóc đến rối tinh rối mù. Thế nhưng anh lại dịu dàng ôm cô nói: “Thật may là không có nóng đến bảo bối của anh.”
anh nói xong cô lại nhào vào trong ngực của anh khóc càng lợi hại hơn. Thương Duy Ngã chính là như vậy, từng chút từng chút anh loại bỏ hết những băn khoăn trong lòng của cô, để cô từ từ yêu anh. Cô tin tưởng anh cũng yêu cô, ánh mắt và hành động là không thể gạt người. Chỉ không biết sau này có chuyện gì xảy ra, liên quan đến một mối hận thù, phá hủy hết thảy tình cảm không dễ dàng của bọn họ, đồng thời cũng hủy luôn gia đình hạnh phúc của cô.
" anh, anh nhanh một chút đến phòng rửa tay xả nước lạnh đi.” Hạnh Nhược Thủy hồi phục lại tinh thần, vội vàng đẩy anh đi tới phía phòng rửa tay.
Thương Duy Ngã dở khóc dở cười nhìn cô, nói: " không còn kịp rồi, nó đã nguội." Nhân viên phục vụ đem hiện trường dọn dẹp sạch sẽ, Hạnh Nhược Thủy mới khôi phục lại tinh thần.
Thật ra thì lượng cà phê không nhiều lắm, đổ lên người Thương Duy Ngã cũng không nhiều. Chỉ là nhiệt độ cốc cà phê quá cao nên có chút bị thương. nhưng với anh mà nói việc này chả thấm vào đâu. anh bị thương căn bản là đếm không xuể, là chuyện thường ngày. Thương tổn đau nhất là đến từ lòng, từ tâm chứ nỗi đau da thịt không coi là cái gì.
Hạnh Nhược Thủy chịu đựng không có nhìn đến vết bỏng của anh, mà thở phì phò ngồi trở lại: “ Tùy anh, bỏng chết người là tốt nhất!”
Nói là nói như vậy, trong lòng vẫn Hạnh Nhược Thủy không dễ chịu chút nào.. Đối với thương Duy Ngã, cô coi như hiểu rõ. anh nói chuyện này không phải vì muốn đem cô ra trêu đùa, cũng không phải muốn ly gián tình cảm của cô với Ưng Trường không, mà thật lòng là quan tâm đến cô. Dĩ nhiên, điều này cũng không thiếu tâm tư riêng của anh, khẳng định anh hi vọng cô có thể rời xa Trường không trở lại bên cạnh anh.
Thương Duy Ngã chỉ nhìn cô cười, tâm trạng có vẻ rất tốt. Vô luận như thế nào, cô vẫn còn quan tâm đến anh, mà cảm giác được cô quan tâm thật sự rất tốt đẹp!
Hạnh Nhược Thủy bị anh nhìn càng ngày càng ngượng ngùng. Vì vậy cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, gắt giọng nói: “ anh không nói phải không? không nói tôi đi trước a!”
“ anh vừa mới bị bỏng như thế mà em cũng không để cho anh thở một cái?” Thương Duy Ngã dở khóc dở cười nhìn gương mặt tức giận của cô, trắng trắng hồng hồng, mềm mại mê người.
anh đã từng được vuốt ve khuôn mặt không son phấn ấy, anh yêu cực kì cảm giác mềm mượt ấy. Vậy mà hôm nay, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đụng đến. Thật sự là anh tự gây nghiệt tự mình làm khổ mình mà.
Hạnh Nhược Thủy nghĩ đến người ta mới vừa thay mình cản cà phê nóng, không có nói cái gì nữa.
Thương Duy Ngã cũng không muốn chọc giận cô, anh hôm nay không phải là vì muốn nhìn cô tức giận mà đến."Nhược Thủy, Cổ Tranh không phải là người phụ nữ đơn giản. Cô ấy từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, muốn gió có gió muốn mưa có mưa. Hôm nay, cô ta muốn Ưng Trường không, mặc kệ năm đó bọn họ tách ra là vì nguyên nhân gì thì chỉ cần cô ta muốn, cô ta nhất định phải lấy được! Lấy cá tính của Cổ Tranh, nếu như không khiến Ưng Trường không yêu cô ta lần nữa ắt hẳn cô ta sẽ xuống tay với em. anh thật sự không muốn em sẽ bị thương tổn.”
Hạnh Nhược Thủy hiểu lời của anh nói không phải là giả, cô biết Cổ Tranh là người vô cùng có chấp. “Cám ơn anh nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận. Còn có chuyện gì khác sao?"
Rất dễ nhận thấy, cô không có thật sự hiểu lời của anh."Nhược Thủy, em vẫn không rõ, Cổ Tranh đối với em mà nói rất nguy hiểm! anh hi vọng em có thể tạm thời rời đi, tránh những chuyện đáng tiếc xảy ra."
"Đi nơi nào? Cùng với anh trở về biệt thự Vân Thiên sao?" Hạnh Nhược Thủy cười lạnh."Năm đó tôi không sợ Liệt diễm bang, hôm nay tôi vẫn thế sẽ không sợ Cổ Tranh. Cám ơn ý tốt của anh, gặp lại sau!"
Tránh? Tránh thế nào đây? Nếu như cô rời đi, Xà mỹ nữ Cổ Tranh sẽ lập tức quấn chặt lấy Ưng Trường không. Với tính cách cố chấp của cô ta, lúc nào thì mới phải cuối? Nếu như cô ta muốn dây dưa cả đời, một đạo khó khăn nhất đời đang ở tránh né trung vượt qua sao?
Cổ Tranh hai chữ này, tựa như một cây xương cá cắm ở cổ họng Nhược Thủy, thật khó chịu! Có lúc cô không nhịn được nghĩ, cô nếu có thể ác độc thêm chút, chỉ sợ có thể đem cô ta xử lí rồi. Chỉ là, đây chỉ là thời điểm tức giận cô suy nghĩ lung tung, cô không phải dễ dàng có thể xuống tay giết người.
"Nhược Thủy!" Thương Duy Ngã theo dõi bóng lưng của cô rốt cuộc cũng không có đuổi theo. anh sớm nên nghĩ tới, Nhược Thủy sẽ không đồng ý. Cô là cô gái hiểu chuyện, quý trọng mọi thứ, tất nhiên cô sẽ không nguyện ý dễ dàng bỏ qua cuộc đời của cô như thế.
anh đem cô vứt bỏ, chẳng lẽ cô cũng chấp nhận như thế?
Vừa là tình thâm, làm gì duyên cạn!
Hạnh Nhược Thủy rời khỏi quán cà phê, lái xe quay trở lại bệnh viện. Ở nửa đường, liền nhận được điện thoại của Ưng Trường không."Vâng?"
Đầu kia Ưng Trường không rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. anh cho là cô đã xảy ra chuyện, thiếu chút nữa trái tim cũng bị dọa hỏng.."Viên Mộng nói em còn chưa có trở về, chuyện gì xảy ra vậy? em làm ta sợ muốn chết có biết hay không?"
"Thật xin lỗi!em còn ở trên đường, hiện tại liền trở về." Hạnh Nhược Thủy cũng có chút nóng nảy, chỉ sợ Thượng tá suy nghĩ nhiều.
"em hiện tại ở đâu?"
"em đang tới bãi đậu xe của bệnh viện, xe vẫn đậu ở chỗ đó.”
"Đi lên đi em."
"À?"
"Đi lên. anh chờ em!"
Hạnh Nhược Thủy sợ run một hồi mới hiểu được ý tứ của anh. Một đường chạy trở về, chạy thẳng tới phòng bệnh của anh.
"Tới đây!" Sắc mặt Ưng Trường không không tốt lắm, trầm mặt kêu cô qua chỗ anh.
Hạnh Nhược Thủy ngoan ngoãn đến gần. Vừa tới bên giường, liền bị Thượng tá dùng sức kéo cô vào trong lòng. Bị kéo đến thân thể cô cứng đờ, vội kêu: "Cẩn thận vết thương của anh!"
Ưng Trường không lại hoàn toàn không để ý tới vấn đề vết thương, ngón tay dài nâng lên cằm của cô, tầm mắt nhìn thẳng vào cô hỏi: “Đi nơi nào?”
"Quán cà phê, cùng Thương Duy Ngã." Cô thành thật khai báo.
Ưng Trường không mày kiếm lập tức nhíu lại, âm thanh mang chút nô khí hỏi: “ anh ta tìm em làm gì?” Mặc dù Thương Duy Ngã để vợ tự do, nhưng là tín hiệu nguy hiểm của Thượng tá vẫn luôn ở đây, anh cũng không dễ dàng như vậy tin tưởng Thương Duy Ngã thật sự buông tay.
Hạnh Nhược Thủy ở trong lòng anh giật giật, tìm một vị trí thoải mái."Nhắc nhở em chú ý tới Cổ Tranh, nói đồ mà cô ta muốn cô ta nhất định sẽ lấy được. Nếu như đối tượng cô ta muốn không tiếp nhận cô ta, nhát định sẽ tự mình động thủ.”
Nói xong, Hạnh Nhược Thủy lại có điểm kìm nén đến luống cuống. Đào hoa của Thượng tá, thật đáng ghét! Nếu như là người bình thường còn đõ, cố tình là một nền tảng vững chắc, luôn có thể gây ra những sóng gió.
“ người nào không biết, cần gì anh ta phải xen vào việc của người khác chứ!” Ưng Trường không bĩu môi, bộ dạng cực kì khó chịu.
Hạnh Nhược Thủy tóm lấy áo của anh, nói: "Đúng vậy a, cho nên anh không cần để ý đâu. anh chỉ cần suy nghĩ cách giải quyết nạn đào hoa kia thôi. Ai, cô ta sẽ không phải loại phụ nữ mơ mộng, ăn không được thì đạp đổ, sau đó phái người đến mưu sát anh đi.”
Ưng Trường không chân mày thắt lại. anh không sợ bị người ám sát, chỉ sợ vợ anh bị thương tổn. Nghĩ tới, anh không nhịn được ôm càng chặt hơn.
Hạnh Nhược Thủy dẩu môi, im lặng không có gì để nói.
“ Đúng rồi, anh đồng ý để Viên Mộng mang theo Tiểu Phúc An rời đi rồi.”
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ của anh. Nếu như Viên Mộng mang theo Tiểu Phúc An rời đi, thì tương đương với việc bọn họ sẽ được an toàn, Cổ Tranh cũng sẽ không đối với bọn họ xuống tay, vậy cũng là bảo vệ hai mẹ con bọn họ.
Thật ra thì, cô so với Ưng Trường không suy nghĩ thông suốt về chuyện này sớm hơn, nhưng bây giờ nghe đáp án, vẫn cảm thấy khó chịu.
Đang lúc này, Viên Mộng gọi điện thoại tới. Xác nhận Hạnh Nhược Thủy ở bệnh viện, cô mới an tâm cúp điện thoại.
Hạnh Nhược Thủy nằm xuống trong ngực Ưng Trường không, lầu bầu nói: "Trong lòng em khó chịu.”
Ưng Trường không ôm cô, cằm để trên đỉnh đầu của cô cọ cọ nhẹ nhàng, anh cũng không bỏ được Tiểu Phúc An. “ không có việc gì, chúng ta nên nhanh chóng sinh một đứa đi, em cũng sẽ không tịch mịch. Đúng rồi, đứa nhỏ nhà Phó Bồi Cương không phải sắp ra đời rồi sao?”
Hạnh Nhược Thủy như bừng tỉnh sau giấc mộng. Bởi vì Thượng tá bị thương, hơn nữa vết thương cũng không nhỏ, cô một lòng đều ở đây chăm sóc anh, thiếu chút nữa đã quên luôn việc Bội Thi sẽ phải làm mẹ. Những ngày này, cô cũng không có gọi điện thoại quan tâm cô ấy, cô thật là vô tâm mà!
“Đúng nga. Dự tính ngày sinh chính là mấy ngày gần đây, không được em phải gọi điện thoại cho Bội Thi!” Nhược Thủy vội vội vàng vàng lấy ra điện thoại di động lại bị Thượng tá đoạt đi.
“Bây giờ đã khuya lắm rồi, phụ nữ có thai muốn ngủ sớm, sáng sớm ngày mai hãy gọi em.”
Hạnh Nhược Thủy nhìn đồng hồ, quả nhiên đã sắp mười giờ rồi, Bội Thi nên ngủ. Bĩu bĩu môi, lại nằm xuống trong ngực Thượng tá. “Ưng Trường không, lúc nào thì những chuyện phiền toái này mới giải quyết xong đây? em cũng đã nghĩ muốn sinh con. Bọn họ ai cũng cũng giành năm nay sinh Long Bảo Bảo, chúng ta liền đặc biệt sinh một cái con rồng nhỏ, anh nói có được hay không?”
"Tốt!" Ưng Trường không hôn một cái lên mi tâm của cô."Vợ, thật xin lỗi. em yên tâm, anh sẽ nghĩ biện pháp mau sớm giải quyết."
"Coi như hết." Hạnh Nhược Thủy bày cho anh xem vẻ mặt xem thường, lật người, nằm ngửa chăm chăm nhìn trần nhà. “Chuyện tình cảm, coi như anh lợi hại cũng không có biện pháp muốn giải quyết là giải quyết ngay được, bởi vì nó là chuyện hai người. Huống chi loại người không sợ trời không sợ đất như Cổ Tranh, chỉ có cách loại bỏ thế lực phía sau cô ta, nếu không làm sao anh đối phó được."
Ưng Trường không im lặng. Nói thật, anh cũng chưa có phương pháp xử lí thích hợp. Chuyện tình cảm không giống như phạm tội không thể đả thương thân thể hoặc là tính mạng người khác rất khó khăn để chọn lựa biện pháp. nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp. Chỉ là, anh không muốn quá đoạn tuyệt mà thôi.
"Thôi, khuya lắm rồi, anh còn bị thương nữa, nghỉ ngơi sớm một chút thôi. em đi về trước đây, sáng sớm ngày mai em làm thức ăn ngon mang tới cho anh." Hạnh Nhược Thủy nhảy dựng lên, cô thật sự không thích loại không khí đè nén này.
Ưng Trường không đưa tay kéo cô."Chớ đi về, theo anh đi tắm, có được hay không?"
Hạnh Nhược Thủy đảo mắt một vòng, đồng ý. Vào phòng vệ sinh tắm qua nước lạnh xong xuôi cô lại chui vào ổ chăn của Thượng tá.
Ưng Trường không như bạch tuộc bám chặt vợ, thõa mãn thở phào nhẹ nhõm."Ngủ đi, em cũng mệt rồi."
"Ngủ ngon." Hạnh Nhược Thủy nằm trước ngực anh cọ xát, ngửi mùi hương quen thuộc của anh không bao lâu liền ngủ mất.
Ưng Trường không ôm cô, trong bóng tối con ngươi lóe sáng con vẫn mở. anh không thể bị động như vậy, càng không thể khiến Cổ Tranh gây tổn hại tới Nhược Thủy.
Cổ Tranh có cha Bộ trưởng là nhân vật có tầm ảnh hưởng không hề nhỏ. anh trai cô ta là Tham Mưu Trưởng quân khu, cũng là nhân vật lợi hại. Hơn nữa tổ tiên nhà cô, Cổ gia là một gia tộc vô cùng hiển hách. Chưa kể đến mấy đời Cổ gia không có con gái, cho nên sự sinh ra của Cổ Tranh đối với Cổ gia mà nói là một niềm vui mừng cô cùng to lớn. Cổ Tranh lại có bộ dạng xinh xắn từ nhỏ miệng đã ngọt nên rất được người nhà cưng chiều. Chỉ cần cô muốn ngay cả trăng sao trên trời người Cổ gia cũng sẽ nghĩ biện pháp thay cô hái xuống.
Cổ Tranh từ nhỏ đã được nuông chiều, nhưng bản tính cô vốn không xấu. So với nhưng cô gái nhà giàu xung quanh luôn gây ra chuyện, cô coi như là rất tốt. Nếu không, năm đó Ưng Trường không cũng sẽ không thích cô. Dĩ nhiên, nếu như Cổ Tranh không khăng khăng bám lấy anh, có lẽ bọn họ chưa chắc trở thành một đôi.
Cha và anh trai của Cổ Tranh đều là những người có dã tâm rất lớn, cho nên thần không biết quỷ không hay can thiệp, tham dự vào một số lĩnh vực bí mật. Các cơ quan đã có chút hoài nghi nhưng bọn họ quá giảo hoạt nên không bắt được nhược điểm vì thế mà chậm chạp không có động thủ.
Chuyện này, Ưng Trường không đã biết đến. Đó không phải là nhiệm vụ của anh, anh tự nhiên sẽ không chặn ngang. Huống chi trong này có rắc rối khó gỡ, cũng không phải chỉ là một Cổ gia đơn giản như vậy. Bọn họ chắc hẳn cũng đã suy tính đến điều này, mới không có hành động thiếu suy nghĩ. nhưng nếu như hành động của Cổ Tranh có chút gì sơ hở, Ưng Trường không không thể không suy tính từ nguồn cội đem cô khí diễm cho tắt. anh không trực tiếp động thủ nhưng có thể trợ giúp.
Ưng Trường không siết chặt cánh tay, cúi đầu nhìn gương mặt người trong ngực. Lúc sau, cúi đầu hôn một cái ở trán của cô, vịn gáy cô, đem khuôn mặt nhẹ nhàng đặt tại tại lồng ngực của mình. Cô tựa như con mèo nhỏ, lầu bầu một tiếng, cọ xát cổ của anh, ngủ say sưa.
Những điều anh muốn không nhiều lắm, anh đơn giản chỉ thực sự muốn bảo vệ người phụ nữ và gia đình anh mà thôi. Cứ như vậy.
Trong bóng tối con mắt Ưng Trường không lóe sáng, khẽ cử động thân thể, cầm điện thoại di động. Bấm số điện thoại, chào hỏi xong liền hạ thấp giọng đem báo cáo ý tứ, không để ý tới đầu kia phải nói nói nhảm **, liền quả quyết cúp điện thoại.
Đêm, dần dần sâu. Ở trong bóng tối, bão táp lặng lẽ nổi lên.
......
Ngày thứ hai tỉnh lại, Hạnh Nhược Thủy liền gọi điện thoại cho Đàm Bội Thi.
"Rốt cuộc cũng nhớ tới con trai nuôi rồi sao?” Đàm Bội Thi tâm tình rất tốt liền trêu chọc cô, còn nói, “Đang ở bệnh viện. Chỉ là nghe Phó Bồi Cương nói đội trưởng bị thương nên không có dám phiền. Đội trưởng sao rồi?"
" không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian là tốt. Bội Thi, thật xin lỗi a, mình không xứng làm chị em tốt!” Nếu như Thượng tá không nhắc nhở, cô thiếu chút nữa liền quên sạch chuyện lớn Bội Thi sắp sinh con.
Cô lúc này mới nhớ tới, ngày đó Trần Thiện tới đón cô, Bội Thi gọi điện thoại tới muốn cô cùng đi tới bệnh viện!
Đàm Bội Thơ khanh khách cười."Được rồi, cùng mình khách sáo cái quỷ gì chứ. Cậu nên chăm sóc đội trưởng cho tốt đi, mình đây có mẹ bên cạnh rồi. Đến lúc sinh em bé, Phó Bồi Cương cũng sẽ trở về.” Đây chính là chuyện của hai ngày nay rồi.
"Để bọn mình xuống xem cậu thế nào, cậu ở phòng nào thế?" Bội Thi cũng giống như chị em của cô, thời điểm quan trọng như lúc này cô không muốn vắng mặt. Phó Bồi Cương là quân nhân, chỉ có thể sinh một đứa nhỏ. Nói cách khác, đời này đây lần lần sinh con duy nhất của Đàm Bội Thi, cô rất hy vọng có thể ở bên cô ấy!
"......"
"Vậy em đi thăm Đàm Bội Thi, thuận tiện đi công ty kiểm tra một chút anh ở đây một mình không vấn đề gì chứ?”
Ưng Trường không cúi đầu cười."Vợ, anh không phải đứa bé ba tuổi."
Hạnh Nhược Thủy phất tay một cái, không để ý chút nào nói: “em biết mà, anh mới ba tui rưỡi thôi.” Nói xong lại cười không dứt tiến tới trước mặt anh nói."Vậy em đi thật nha?"
Bàn tay Ưng Trường không đè lấy gáy của cô, sau hôn mấy cái mới thả cô ra."Đi xem một chút con trai nuôi của em đi, tránh về sau cu cậu ra đời không chịu gọi em là mẹ nuôi."
"Đúng là, cho nên em phải chạy tới đó chứ. Vậy em đi trước nhé, bái bai!" Hạnh Nhược Thủy tựa như con thỏ nhảy tới cửa, thiếu chút nữa đụng phải người bên ngoài tiến vào.
Chính xác đây phải gọi là đội ngũ những người lính của Ưng Trường không. Đồng loạt hô: "Chị dâu khỏe!"
"Mọi người khỏe." Hạnh Nhược Thủy cười theo chân bọn họ chào hỏi."Vừa lúc tôi có chuyện muốn đi ra ngoài, các cậu thay tôi để ý đội trưởng."
"Chị dâu, tuân lệnh!"
Hạnh Nhược Thủy lúc này mới yên tâm, một đám người lớn như vậy, Thượng tá sẽ không tịch mịch. Vì vậy bước chân cô thật nhanh chạy xuống lầu, tính toán lái xe đến một bệnh viện khác.
Thật ra thì, Thành phố Z là một thành phố lớn, tuy không cùng một bệnh viện nhưng khoảng cách giữa hai bệnh viện cũng không quá xa.
Thời điểm Hạnh Nhược Thủy đến nơi, Đàm Bội Thi đang ăn trái cây xem ti vi, chương trình ca nhạc với mấy ca khúc chậm rãi. “ Con trai, mẹ nuôi con tới á!”
Đàm Bội Thơ "Phốc" liền cười phun. “ Bạn học Hạnh Nhược Thủy, bạn sao lại lo lắng như vậy, trông bạn chạy như kiểu liều mạng vậy.”
Vừa mới dứt lời, mẹ Đàm liền cốc cô một cái."Làm sao nói chuyện như vậy? Nhược Thủy là quan tâm con chứ còn gì nữa."
"Mẹ, con đây nói giỡn đấy. Theo con cùng cô ấy, còn có lời gì không thể nói? Có phải hay không a?" Đàm Bội Thi uất ức sờ sờ đầu, lớn tiếng giải thích.
Hạnh Nhược Thủy cười hì hì đáp, buông đồ trong tay, đưa tay phải sờ bụng của Bội Thi " Con trai, mẹ nuôi tới, mau cùng mẹ nuôi chào hỏi nào." Thấy không có động tĩnh, cô liền sờ tới sờ lui.
Đàm Bội Thi một tay vuốt ve tay của cô. “Đứa nhỏ có khi còn chưa tỉnh ngủ. Cậu sờ tới sờ lui như vậy mình ngứa ngày a.”
Hạnh Nhược Thủy le lưỡi, cười cười."Bội Thi, cậu lo lắng không?"
Đàm Bội Thơi cắn quả táo rắc rắc rắc, nói chuyện có chút hàm hàm hồ hồ. “ Mọi việc đều đã quyết rồi, khẩn trương gì chứ? Hơn nữa, không phải vẫn nói là chuyện sinh con dưỡng cái là hạnh phúc đứng đầu, có cái gì cần khẩn trương cơ chứ? Nghĩ đến sắp có thể nhìn thấy tiểu gia hỏa, mình vui mừng còn không kịp, làm sao có thời giờ khẩn trương a!"
Hạnh Nhược Thủy"Cắt" một tiếng, chỉ là Đàm Bội Thi đang hưởng thụ hạnh phúc, các loại “ tiền sản u buồn” ( tâm lí trước khi sinh) chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy cả. Tham ăn có thể nằm, dùng lời của Đàm mẹ nói thì giống như chăn heo vậy.
Hạnh Nhược Thủy sờ sờ bụng của Bội Thi, hướng về phía bụng nói: "Con trai, con có nghe lời mẹ con vừa nói không, thật không ra sao nhỉ?”
"Ai ai ai, đừng dạy hư con mình, nếu không mình cắn cậu đó!” Đàm Bội Thi nghiêm túc nói chuyện, sau đó tiếp tục ăn rồi cười cười hỏi: “Nói mình nghe, đội trưởng không sao thật chứ?”
" không sao. Chính là ăn hai viên đạn, vẫn còn phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.” Nghĩ đến này hai viên đạn là chắn thay cho Cổ Tranh, Hạnh Nhược Thủy vẫn còn có chút khó chịu.
Mặc dù cô trước mặt Cổ Tranh lớn tiếng nói đó là nhiệm vụ của anh nhưng cho dù đó là nhiệm vụ thì người kia chính là Cổ Tranh, người yêu cũ của anh. người đàn ông của mình vì cô ta đỡ dạn, nghĩ như nào cô vẫn thấy bực bội. Có điều những chuyện như thế này cô không cách nào so đo cho được, lại không thể quay ngược thời gian, cũng không thể đem Thượng tá hoặc cô Cổ Tranh kia treo ngược lên đánh cho một trận hả giận.Vì vậy, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, cũng không biết hay không có thể nội thương.
Hạnh Nhược Thủy quay người ngồi xuống ghé, thuận tay với lấy một quả táo, giống Đàm Bội Thi cắn rắc rắc rắc. Nhược Thủy rất thích ăn trái cây nhưng đặc biệt ghét ăn táo. Ban đầu mẹ cô vì muốn cô ăn táo vì táo có nhiều chất dinh dưỡng mà suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng đều vô dụng. Căn bản là cô rất bài xích mùi vị của loại quả này.
Đàm Bội Thi đưa mặt tới gần, nghiêm túc nghiên cứu. “Này, bạn học Hạnh Nhược Thủy, dường như có chút gì không đúng nha?”
Hạnh Nhược Thủy cũng thôi không gặm táo nữa mà cầm quả táo xoay xoay nhìn chăm chú. Cuối cùng, nói: "Chờ cậu đem con sinh ra mình sẽ nói cho cậu, mình sợ cậu ầm ầm ĩ ĩ, dọa sợ con nuôi mình.”
không được, mình hiện tại đã phát hiện ra chút đầu mối, cái này không phải cậu đang cố ý trêu tức người tò mò như mình sao. Tâm tình bị treo ngược lên như vậy, mình sẽ ăn không ngon ngủ không yên, sẽ ảnh hưởng đến con nuôi của cậu đó. Cho nên nhanh chóng khai ra mọi chuyện đi!” Đàm Bội Thơ tùy tiện nói chuyện nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, quan tâm tựa vào bên người của Nhược Thủy.
Hạnh Nhược Thủy thở ra một hơi, suy nghĩ một chút thì đấy cũng chẳng phải nạn đào hoa của Phó Bồi Cương, Bội Thi sẽ không quá kích động. “ Mình chưa nói với cậu, người yêu cũ của Thượng tá nhà mình trở lại.” Đàm Bội Thi trừng trừng mắt, lắc đầu một cái. Quả táo nắm chặt, cũng không cắn.
Hạnh Nhược Thủy đưa tay siết lấy khuôn mặt của cô ấy, Bội Thi mập rất nhiều."Đừng biểu lộ nặng nề như vậy. Thật ra thì cũng không phải là chuyện gì lớn, Thượng tá đã không có tình cảm, cũng không để ý tới cô ta. Đáng tiếc “ Chàng vô tình thiếp có ý”, cố tình cô nàng này còn là tiện thiếp, thật khó giải quyết a.
Đàm Bội Thi hiểu rõ Nhược Thủy, biết tâm tình cô lúc này nhất định không tốt, nếu không cũng chẳng đem từ “ rối” biểu hiện thành như vậy. “ Nếu không tìm mấy người mới ra tù xử lí cô ta, xem cô ta có còn dám quấn lấy Thượng tá nhà cậu nữa không?”
Lúc này đến lượt Nhược Thủy ngớ người. Đàm mẹ cũng không có khách khí mà kí đầu Bội Thơ một cái. “ Chú ý dưỡng thai. Bụng đã lớn như vậy mà nói chuyện chẳng có suy tính gì cả.”
"Nhất thời lỡ lời nhất thời lỡ lời. Con trai a, lời nói mới rồi con quên đi ngay nhé, biết không?” Đàm Bội Thi vỗ nhè nhẹ bụng, ý bảo Hạnh Nhược Thủy nói tiếp.
"Đại khái chuyện như vậy. Lần này, nhiệm vụ của Thượng tá là bảo vệ Cổ Tranh. Kết quả trong quá trình làm nhiệm vụ không biết xảy ra chuyện gì, Thượng tá thay cô ta đỡ hai viên đạn. Cậu không biết người phụ nữ kia giống như Khổng Tước kiêu ngạo đứng trước mặt mình lớn tiếng nói Thượng tá thay cô ta đỡ hai viên đạn. Mình đây trong lòng đau muốn chết!”
Đàm Bội Thơ cắn quả táo rắc một cái. “ Đội trưởng đâu? anh ấy không làm gì mà mặc cô ta dây dưa hả?”
“ anh ấy có thể làm gì chứ? Cũng không phải giết cô ta là xong mọi chuyện? Mình biết rõ Thượng tá không sai nhưng trong lòng vẫn kìm nén nỗi sợ, bất an? Nói xong Nhược Thủy lại nắm quả táo rôi cắn rắc rắc rắc mấy cái.
Mẹ Đàm lên tiếng."Nhược Thủy a, cuộc sống chính là như vậy, chắc chắn sẽ có vài người đáng ghét xuất hiện làm loạn. Mặc kệ hai đứa đang yêu cuồng nhiệt hay đã kết hôn, mọi việc mình biết là tốt rồi, quan trọng là tình cảm của hai đứa phải chắc chắn thì đã là thành công lớn rồi.”
"Mẹ Đàm, con hiểu biết rõ rồi.” Nói thế nhưng trong lòng Nhược Thủy vẫn không vừa ý với phương thức xử lí như vậy. Mặc dù chuyện đó không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người nhưng ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Muốn cô dễ dàng tha thứ như vậy, cô chịu không nổi. Đừng nói cả đời, chỉ là một hai tháng cô đã cảm thấy như có xương tắc nghẹn tại cổ họng. Thế thì làm sao có thể cảm thấy yên ổn thoải mái cho được.
Đàm Bội Thi liền lớn tiếng phản bác. “ Mẹ, loại người như cô ta dùng phương pháp đó sao được. Chúng ta thế này bị người khác trước mặt khiêu khích, không có chuyện gì còn tiếp cận, động lòng với chồng mình, trong lòng có thể coi như không có gì sao? Cái này là tâm không thoải mái, làm sao có thể sống qua ngày được? Cũng không phải chúng ta nhúng tay vào chuyện hôn nhân của người khác, tại sao phải im hơi lặng tiếng? Con mặc kệ, nữ nhận nào mà dám quấn lấy Phó Bồi Cương của con, con không thể không chỉnh cô ta!”
Mẹ Đàm nhìn Nhược Thủy một cái lại gõ đầu con gái nói: “ Được, con có khả năng.”
Hạnh Nhược Thủy cười cười, trong lòng cũng đồng ý với biện pháp của Bội Thi. “ Mẹ Đàm, con cũng cảm thấy Bội Thi nói đúng. Chúng ta không thể nhẫn nhịn, phải phản kích, để cho cô ta tự mình cút đi!"
“Ừ, quả nhiên là chị em tốt của mình mà. Đến đây, chúng ta nghiên cứu một chút, xem có biện pháp gì có thể đối phó con hồ ly lẳng lơ kia.”
“......”
Hạnh Nhược Thủy từ bệnh viện ra ngoài, trước khi đi còn dặn đi dặn lại Đàm Bội Thi cùng mẹ Đàm thời điểm sinh đứa nhỏ nhất định phải thông báo với cô.
Sau đó cô lái xe đến công ty. Đã vài ngày cô không tới không biết mọi người ra sao rồi.
Hạnh Nhược Thủy ngừng xe, cô đặc biệt ghé tiệm chè đối diện công ty bảo bọn họ đem chè đưa lên. Vừa vào phòng làm việc, vừa vào phòng làm việc đã nhìn thây mọi người vừa làm vừa trò chuyện linh tinh bát quái nhưng vẫn ngay ngắn trật tự.
"Các đồng chí, ai muốn uống chè liền tới đây nha."
Hạnh Nhược Thủy ra lệnh một tiếng, mọi người liền như ong vỡ tổ chạy tới, trong miệng vẫn còn nói ngọt “ Chị Nhược Thủy, chị là là tốt nhất a!”
Hạnh Nhược cũng cầm một phần vào phòng làm việc, kêu Hạ Mặc cùng vào với cô, vừa vào phòng liền hỏi: “Mấy ngày nay không có việc gì chứ?”
"Tất cả bình thường. Chỉ là thứ hai sẽ tiến hành tổng kết công việc quý này, Lâm Bội Bội đã chuẩn bị mọi việc, em đã xem qua một lần, còn có chút vấn đề nên yêu cầu bọn họ chỉnh sửa, chị xem có cần thời gian bàn bạc lại với nhau một lần?”
Hạnh Nhược Thủy cầm lấy bản thảo trên bàn, làm dấu hiệu. “ Như vậy đi, chờ bọn họ sửa xong, hai chúng ta sẽ kiểm tra lại lần nữa. Chị tin tưởng không có vấn đề gì, chị tin vào năng lực của em.”
“Cám ơn chị.”
“ Vậy công việc mọi người vẫn ổn chứ, có hay không vấn đề gì nảy sinh?”Hạnh Nhược Thủy vẫn rất chú ý tình hình của mọi người, cô tin tưởng một người chủ tốt không chỉ quan tâm đến công việc của nhân viên mà phải quan tâm đến cuộc sống của họ nữa. Hài lòng trong cuộc sống thì mới có thể nhiệt tình, toàn tâm toàn ý với công việc
Dĩ nhiên, một người muốn sống cho thoải mái, thì phải học được cách đem công việc cùng cuộc sống tách ra, nếu không sẽ rối tinh rối mù.
Hạ Mặc uống chè, suy nghĩ một chút rồi nói. “ Có a là Mai Ngạn Đình.”
Hạnh Nhược Thủy hơi nhíu mày. "Ngạn Đình thế nào?"
" không có gì nhiệt tình, giống như trong lòng tích tụ thứ nhiều chuyện.” Trầm mặc một chút lại nói thêm. “ Chị Nhược Thủy, em nó chị đừng mất hứng. nhưng cô ấy dường như từ nhỏ chịu quá nhiều đau khổ, nếu như lòng dạ không đủ lạc quan rất dễ có những hành động, suy nghĩ tiêu cực. Một chuyện nhỏ không nghĩ ra, không làm được cô ấy phóng đại, suy tính quá nhiều, cũng rất có thể gây ra những chuyện không nên. em đề nghị chị nên chú ý đến cô ấy nhiều hơn.”
“ Chỉ hiểu rồi, cảm ơn em. Còn có chuyện gì khác không em?”
"Tạm thời không có. Có vấn đề gì em sẽ chủ động tìm chị. Chỉ là có chút hóa đơn tài vụ cần thẩm định, kiểm tra.”
“ Chị rõ rồi. Mầy ngày nay chị không có tới phòng làm việc, em giúp chị quan tâm mọi người, có chuyện gì gọi điện thoại cho chị. em chịu cực khổ chút nhé.”
Hạ Mặc nháy mắt mấy cái, cũng đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa ngoái lại nói. “ Chỉ cần chị phát nhiều tiền thưởng cuối năm là được rồi.”
" không thành vấn đề." Hạnh Nhược Thủy trong lòng cũng rất an ủi, những nhân viên của cô đều có năng lực. Thành tích năm nay của công ty cũng không tệ lắm, cứ theo đà này tiền thưởng cuối năm nhất định là không thể thiều được.
Vừa quay đầu, thấy vị trí của Mai Ngạn Đình, Hạnh Nhược Thủy không nhịn được thở dài một cái. Tâm địa của cô gái này không xấu chính là quá hay nghi ngờ, suy tính thiệt hơn nên lúc nào cũng lo âu, mất phương hướng.
Trước cô đem mọi chuyện xử lí cho xong rồi kêu cô ấy vào để nói chuyện một chút. Thế nhưng nhiều chuyện chất đống đến lúc gải quyết xong thì đã quá giờ làm việc. Trừ một chút hóa đơn cần kiểm tra, rồi hơn trăm thư từ và một ít việc quan trọng cô phải ở lại. Đặc biệt là mấy phong thư của khách hàng, cô còn phải kêu người phụ trách giải thích rõ ràng mọi chuyện. Quay đi quay lại thời gian đã thật muộn.
Mai Ngạn Đình đã về nhà.
Trên thực tế, trong phòng làm việc chỉ còn lại mình cô. Mới vừa rồi, còn vài người chào hỏi cô trước khi về, cô cũng không quá để ý. Thì ra là đã gần tám giờ, khó trách tất cả về nhà rồi.
Hạnh Nhược Thủy ặn vặn cái lưng mỏi nhừ. Vội Vàng gọi điện cho Ưng Trường không, nói rõ tình huống với anh. Cúp điện thoại, cô cảm thấy khát nước liền cầm theo cái cốc đến phòng giải khát.
Vừa lúc đó nguy hiểm đánh tới. Nguồn điện đột nhiên bị ngắt, tất cả tối sầm.
Hạnh Nhược Thủy cái ly cũng không kịp để xuống, xoay người ngăn người đang tập kích cô. Cái ly là thủy tinh, không suy nghĩ nhiều cô trực tiếp sử dụng nó làm vũ khí.
Trong khi đối phương sử dụng một thanh chủy thủ. Ở trong bóng tối, lóe sáng như tuyết quang. Dựa vào đó cô nhìn thấy mặt hắn được che kín chỉ lộ ra đôi mắt vô cũng sắc bén.
Hạnh Nhược Thủy không thể làm gì khác, cô tập trung chú ý để ứng phó nhưng vẫn có chút quá sức. Với vị trí của phòng giải khát thì bên ngoài không nhìn thấy được. Vì vậy những công ty khác bên ngoài nghe được âm thanh đánh nhau nhưng không nhìn thấy gì. Suy đoán rằng có trộm có nên báo cảnh sát hay không.
Bên trong, hai người đánh nhau, chùy thủ lóe sáng mấy lần thiếu chút nữa đâm vào trên người của Hạnh Nhược Thủy. Cô cắn chặt hàm răng, trong lòng có chút nóng nảy. Thực lực của đối phương, lớn hơn cô rất nhiều
"Ừ!" Hạnh Nhược Thủy kêu lên một tiếng, bụng trúng nhát đâm của đối phương
Một giây kế tiếp, thanh chùy thủ đã kề sát cổ họng của cô mang theo cảm giác sắc lạnh.
Đối phương khẽ dừng một chút, dường như vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó phản ứng kịp liền bắt đầu tiếp chiêu.
Vị trí bọn họ hiện giờ vừa vặn là gốc cây đại thụ lớn, tươi tốt, cành lá rậm rạp đem ánh sáng che chắn chặt chẽ, chỉ có vài khe hở lá cây đôi lúc sót xuống một chút xíu ánh sáng. Con đường này dọc theo hướng tới vùng ngoại ô, cho nên người đi đường ít, xe cộ cũng không tính nhiều.
Cho nên hai người dưới cây đại thụ âm u đánh tới đánh lui cũng khôn có người biết. Nếu không lúc này sợ rằng đã vang lên tiếng còi cảnh sát.
Bởi vì vừa chưa kịp xem xét gì đã bắt đầu đánh, Hạnh Nhược Thủy không thể thấy rõ mặt mũi của đối phương, chỉ đại khái thấy được. Tập kích cô là một người đàn ông, dáng người cao lớn, hơn nữa là người vô cùng lợi hại! Quyền cước người này sử dụng cho thấy rõ hắn từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Quan trọng hơn, quyền cước hắn ta sử dụng không phải dạng chiêu thức đẹp mắt mà căn bản chính là kỹ thuật đánh để lấy mạng người.
nhưng là, thời điểm đánh nhau trôi qua, Hạnh Nhược Thủy bắt đầu phát hiện, đối phương ý đồ không phải là tính mạng của cô. Bởi vì rõ ràng trình độ của hắn ta cao hơn cô, nhưng chậm chạp không có thương tổn cô. không giống như là muốn giết cô, càng giống như là thử dò xét năng lực của cô!
Hạnh Nhược Thủy không có dừng lại, cũng không có hỏi. Nếu đối phương không phải muốn giết cô, như vậy làm thành thử nghiệm đầu tiên cũng tốt. Đối phương không có đánh tận lực, cô lại đánh ra nhiều chiêu bức người ép hắn ta không thể không nghiêm túc ứng phó.
Ước chừng sau mười phút, tay của đối phương lấy hình dáng của đao đặt ngang ở cổ họng của Hạnh Nhược Thủy. Trận đánh nhau này, bây giờ mới coi như là kết thúc.
Hạnh Nhược Thủy lập tức thở gấp, mới vừa đánh nhau trong một khoảng thời gian tương đối dài. nhưng hơi thở của đối phương vẫn rất bình ổn, dựa vào cái này cũng cho thấy thực lực của hắn hơn cô mấy bậc. Mới vừa rồi nhích tới nhích lui, cô không có cơ hội nhìn hắn ta rõ ràng, bây giờ dừng cô lập tức nhận ra người trước mặt.
"Thương Duy Ngã, làm sao anh lại ở chỗ này?" Đôi mày thanh tú, khẽ nhíu lại.
Thương Duy Ngã buông tay ra. Trong bóng tối, hơi nhếch miệng. anh không có nghĩ đến, hơn một năm, Nhược Thủy lại có bản lĩnh như vậy! Càng không có nghĩ tới, Ưng Trường không có thể đem cô gái yếu đuối trói gà không chặt như cô huấn luyện trở nên lợi hại như vậy. Qủa nhiên, Ưng Trường không là một nhân vật không thể coi thường!
Nghĩ như vậy, trong lòng Thương Duy Ngã lại có chút khổ sở. Những thứ này dường như biểu hiện rằng Nhược Thủy càng ngày càng cách xa anh.
Đã có một thời gian thật dài không có gặp mặt, Thương Duy Ngã có chút tham lam ngắm nhìn cô, sau đó muốn kéo cánh tay cô nhưng lại bị Hạnh Nhược Thủy gạt ra "Nhược Thủy, tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện."
" anh có lời gì cứ nói đi?" Mặc dù lúc sau Thương Duy Ngã đã thật sự buông tay cô ra, nhưng cô nam quả nữ ỏ gần nhau luôn dễ dàng khiền người khác hiểu nhầm. Thượng tá nhà cô lại rất hay ghen, cô không muốn cho anh hiểu nhầm. Đến lúc đó cũng không biết làm ra chuyện gì đó mới thực phiền toái.
Đáy lòng Thương Duy Ngã thở dài một cái, mọi chuyện đã qua lâu như vậy, cái nhìn của Hạnh Nhược Thủy đối với anh vẫn không thay đổi. “Nếu anh muốn dẫn em đi, đã sớm động thủ, cũng không cần đem em lừa gạt đến chỗ khác. Đi thôi, quay lại không xa có quán cà phê, tới đó ngồi xuống nói chuyện.”
Hạnh Nhược Thủy suy nghĩ một chút, không có lên tiếng, quay lưng bước đi.
Thương Duy Ngã bước nhanh đuổi theo, đi ở bên cạnh cô. Lại thấy hai tay cô để trong túi quần, cố ý tạo khoảng cách với anh. anh không khỏi cười khổ, một bước lầm lỗi muốn đền bù nhưng không biết rằng thật sự vô cùng khó khăn.
Ban đầu Thương Duy Ngã theo đuổi Hạnh Nhược Thủy cũng tốn không ít tâm tư. Thời điểm đó Nhược Thủy cũng được coi là tiểu thư con nhà khá giả nhưng cô lại luôn có thái độ khinh thường với người có tiền. Trong đáy lòng vẫn luôn bài xích với đàn ông có tiền, nếu như muốn cô trao tình cảm lại chính là rất gian nan. Chẳng biết sao anh lại thích cô gái như vậy. Vì muốn lấy được cô, anh cũng coi như tốn không ít công sức mới đưa được mỹ nhân về nhà. Hạnh Nhược Thủy ghét nhất chính là đàn ông trăng hoa, anh lại chỉ thích dùng tiền tài để chinh phục phụ nữ. Lúc mới bắt đầu, anh đã từng rất hoài nghi trong những lần gặp nhau là do cô cố ý an bài, cũng từng khinh thường cô. nhưng sau lại từ từ phát hiện, đây là sự trùng hợp, là duyên phận. Cô chính là không muốn đến gần anh thậm chí tránh anh càng xa càng tốt. Biết được những điểm này, anh liền không cách nào không động lòng cho được.
Quá khứ của anh quá nặng nề, quá hắc ám, Nhược Thủy đối với anh mà nói là ánh sáng rực rỡ nhất, thậm chí cô như ngọn đèn chiếu sang thế giới của anh. Bát quái tạp chí luôn là Bộ Phong Tróc Ảnh, giống như anh chính là một phong nguyệt trường cao thủ. nhưng trên thực tế, nội tâm anh luôn luôn khao khắt sự ấm áp của gia đình, muốn một người phụ nữ ôn nhu, dịu dàng chờ anh trỏ về. Chỉ là anh đang sống trong xã hội vật chất hóa, thứ tình cảm mà anh mơ ước ấy trỏ nên quá xa xỉ. anh đã tìm kiếm, tìm kiếm rất nhiề năm mới có thể gặp được Nhược Thủy.
Mọi thứ ban đầu thuận nước đẩy thuyền, bọn họ cũng nhanh tạo thành một gia đình hạnh phúc. Thế nhưng trêu người khi ngay trước hôn lễ, anh lại nhìn thấy vết bớt trên ngực của Hoa Nguyệt Dung. Đối với phần kí ức, với khuôn mặt người phụ nữ năm đó anh thực sự rất mơ hồ, thế nhưng cái bớt đặc biệt ấy vẫn khắc sâu trong trí nhớ, đã rất lâu, rất lâu anh không thể xóa đi được cơn ác mộng ấy.
Hình dáng cái bớt đó rất đặc biệt, một con bọ cạp đỏ rực. Năm đó thời điểm mẹ anh cùng người phụ nữ kia lôi kéo, anh ngã nhào trên mặt đất chính lúc anh ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy con bọ cạp to lớn giương nanh múa vuốt hướng mình xông lại, sau đó sẽ từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh lại.
Con bò cạp này để lại ấn tượng quá sâu đối với Thương Duy Ngã, cho nên nhìn thấy cái bớt trên người Hoa Nguyệt Dung, anh thậm chí không nảy sinh suy nghĩ phải chứng thực. Chỉ là cũng không có ai ngờ tới, Hoa Nguyệt Dung cùng người phụ nữ kia không chỉ có dung mạo tương tự, ngay cả cái đó bớt cũng là giống nhau như đúc!
Sau khi chân tướng rỏ ràng, hối hận như con rắn độc gặm cắn Thương Duy Ngã. nhưng anh đánh mất không phải là một món đồ có thể tìm trở về hoặc mua một cái giống nhau như đúc. anh đánh mất chính là người phụ nữ anh yêu. Cô sẽ không ở nguyên tại chỗ đó mà đợi anh, cô đã dựa vào lồng ngực của một người đàn ông khác.
Thương Duy Ngã rơi vào những hối tiếc trong những chuyện cũ, thần trí có chút đã bay xa.
Hạnh Nhược Thủy hoàn toàn không muốn mở miệng, bởi vì cô không có cách nào để có thể cùng Thương Duy Ngã giống như bạn bè nói chuyện với nhau. Ban đầu, cô cũng yêu. Chính là bởi vì yêu, cho nên không có biện pháp thản nhiên khi đối mặt với người đàn ông này. Nếu như Thương Duy Ngã là loại hoành hành ngang ngược như Phú Nhị Đại, cô hoàn toàn có thể không để ý đến anh. nhưng cô biết, người đàn ông này đã từng chịu nhiều hành hạ, chua xót thực chất là rất đáng thương.
Dọc theo đường đi, hai người đều lặng yên không lên tiếng. Đối với người khác xem ra giống như cặp vợ chồng hoặc tình nhân sau khi gây gổ.
May mắn quán cà phê không xa, hai người không bao lâu đã đến. Quán cà phê buôn bán không quá tốt, bọn họ tìm góc bạn gần nhất ngồi xuống.
Hạnh Nhược Thủy không thường uống cà phê, cho nên gọi cho mình một ly nước chanh. Theo thói quen lại gọi cho Thương Duy Ngã một ly cà phê nhấn mạnh không cần bỏ đường.. Chờ nhân viên phục vụ rời đi, vừa quay đầu thấy ánh mắt Thương Duy Ngã, cô mới đột nhiên bừng tỉnh, lúng túng xoay tầm mắt. “ Thật xin lỗi anh có thể gọi lại đồ uống.”
Bọn họ từng là một cặp, mỗi lần đi uống cà phê đều là cô gọi thức uống, anh luôn luôn là ly cà phê đắng. Cô còn nhớ cô đã từng hỏi anh tại sao thích cà phê đắng. anh nói bởi vì cuộc đời giống với cà phê đắng, mùi vị lúc ban đầu là khổ, tỉ mỉ thưởng thức mới có thể nhận ra vị đậm đà của nó. Cô còn cười anh quá bi quan cô còn bảo lần sau sẽ không gọi cho anh cà phê đắng nữa. nhưng mỗi lần đi uống cà phê cô đã thành thói quen gọi cà phê cho anh.
Thương Duy Ngã nhìn người phụ nữ đơn thuần đang lúng túng không dám nhìn anh, khóe miệng khẽ cười. Vô luận như thế nào, trong lòng Hạnh Nhược Thủy vẫn còn có một góc nhỏ dành cho Thương Duy Ngã. Có lẽ anh vẫn còn cơ hội.
Hạnh Nhược Thủy trong lòng tự mắng, cho mình mấy cái bạt tai, rồi từ từ cũng điều chỉnh lại được tâm tình. Rốt cuộc, cô chuyển hướng nhìn mặt của anh nói: “ anh không phải có chuyện muốn sao?”
“ anh nghe nói tình đầu của Ưng Trường không đã quay lại.” Thượng Duy Ngã lẳng lặng nhìn cô. anh hiểu rất rõ những lời này tất sẽ gây phản ứng không nhỏ đối với Nhược Thủy.
Qủa nhiên Hạnh Nhược Thủy trừng mắt đứng dậy muốn đi. Cô tức giận liền hướng bên ngoài xông ra đúng lúc đụng phải nhân viên phục vụ bưng cà phê tới. Nhân viên phục vụ sợ hãi kêu lên một tiếng, mắt thấy khay cà phê nóng chuẩn bị dội đi ra. Biết rõ lcô bây giờ có thể mau tránh ra, nhưng anh vẫn không nhịn được đưa tay kéo đổi vị trí của anh và cô, ôm cô vào trong ngực. Cà phê nóng cứ như thế dội trên người của anh.
"A, thật xin lỗi, thật xin lỗi......" Nhân viên phục vụ kinh hoảng rối rít nói.
Cà phê làm ướt áo sơ mi trắng của Thượng Duy Ngã, thế nhưng đến chân mà anh cũng không nhíu một cái, cúi đầu hỏi người phụ nữ trong ngực: “ Nhược Thủy, em có sao không?”
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, đẩy anh ra."Tôi không sao." Trí nhớ Nhược Thủy căng lên khi nhớ nhớ về một màn tương tự trước đây.
Khi đó bọn họ vẫn còn ở trong tình yêu cuồng nhiệt, có lần cô lôi lôi kéo kéo Thương Duy Ngã đi ăn lẩu. Lúc ấy bên cạnh chỗ hai người ngồi là một nhà ba người, đứa bé còn rất nhỏ khoảng chừng ba bốn tuổi. Đứa bé ngồi ăn nhưng không yên, thích nhích tới nhích lui. Thời điểm ba đứa bé đi phòng rửa tay, đứa bé lại càng nghịch ngợm mẹ nói thế nào đều không nghe. Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ mang nồi lẩu cho bàn Hạnh Nhược Thủy, đứa bé cứ như vậy đụng vào nồi. Hạnh Nhược Thủy cũng không suy nghĩ nhiều, nhào qua muốn đem đứa bé kéo ra. Cuối cùng, Thương Duy Ngã đem cả cô cùng đứa bé ôm vào trong lòng, chính anh lại bị cả nồi lẩu làm bỏng…
Sau khi tới bệnh viện cô nhìn vết thương của anh khóc đến rối tinh rối mù. Thế nhưng anh lại dịu dàng ôm cô nói: “Thật may là không có nóng đến bảo bối của anh.”
anh nói xong cô lại nhào vào trong ngực của anh khóc càng lợi hại hơn. Thương Duy Ngã chính là như vậy, từng chút từng chút anh loại bỏ hết những băn khoăn trong lòng của cô, để cô từ từ yêu anh. Cô tin tưởng anh cũng yêu cô, ánh mắt và hành động là không thể gạt người. Chỉ không biết sau này có chuyện gì xảy ra, liên quan đến một mối hận thù, phá hủy hết thảy tình cảm không dễ dàng của bọn họ, đồng thời cũng hủy luôn gia đình hạnh phúc của cô.
" anh, anh nhanh một chút đến phòng rửa tay xả nước lạnh đi.” Hạnh Nhược Thủy hồi phục lại tinh thần, vội vàng đẩy anh đi tới phía phòng rửa tay.
Thương Duy Ngã dở khóc dở cười nhìn cô, nói: " không còn kịp rồi, nó đã nguội." Nhân viên phục vụ đem hiện trường dọn dẹp sạch sẽ, Hạnh Nhược Thủy mới khôi phục lại tinh thần.
Thật ra thì lượng cà phê không nhiều lắm, đổ lên người Thương Duy Ngã cũng không nhiều. Chỉ là nhiệt độ cốc cà phê quá cao nên có chút bị thương. nhưng với anh mà nói việc này chả thấm vào đâu. anh bị thương căn bản là đếm không xuể, là chuyện thường ngày. Thương tổn đau nhất là đến từ lòng, từ tâm chứ nỗi đau da thịt không coi là cái gì.
Hạnh Nhược Thủy chịu đựng không có nhìn đến vết bỏng của anh, mà thở phì phò ngồi trở lại: “ Tùy anh, bỏng chết người là tốt nhất!”
Nói là nói như vậy, trong lòng vẫn Hạnh Nhược Thủy không dễ chịu chút nào.. Đối với thương Duy Ngã, cô coi như hiểu rõ. anh nói chuyện này không phải vì muốn đem cô ra trêu đùa, cũng không phải muốn ly gián tình cảm của cô với Ưng Trường không, mà thật lòng là quan tâm đến cô. Dĩ nhiên, điều này cũng không thiếu tâm tư riêng của anh, khẳng định anh hi vọng cô có thể rời xa Trường không trở lại bên cạnh anh.
Thương Duy Ngã chỉ nhìn cô cười, tâm trạng có vẻ rất tốt. Vô luận như thế nào, cô vẫn còn quan tâm đến anh, mà cảm giác được cô quan tâm thật sự rất tốt đẹp!
Hạnh Nhược Thủy bị anh nhìn càng ngày càng ngượng ngùng. Vì vậy cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, gắt giọng nói: “ anh không nói phải không? không nói tôi đi trước a!”
“ anh vừa mới bị bỏng như thế mà em cũng không để cho anh thở một cái?” Thương Duy Ngã dở khóc dở cười nhìn gương mặt tức giận của cô, trắng trắng hồng hồng, mềm mại mê người.
anh đã từng được vuốt ve khuôn mặt không son phấn ấy, anh yêu cực kì cảm giác mềm mượt ấy. Vậy mà hôm nay, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đụng đến. Thật sự là anh tự gây nghiệt tự mình làm khổ mình mà.
Hạnh Nhược Thủy nghĩ đến người ta mới vừa thay mình cản cà phê nóng, không có nói cái gì nữa.
Thương Duy Ngã cũng không muốn chọc giận cô, anh hôm nay không phải là vì muốn nhìn cô tức giận mà đến."Nhược Thủy, Cổ Tranh không phải là người phụ nữ đơn giản. Cô ấy từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, muốn gió có gió muốn mưa có mưa. Hôm nay, cô ta muốn Ưng Trường không, mặc kệ năm đó bọn họ tách ra là vì nguyên nhân gì thì chỉ cần cô ta muốn, cô ta nhất định phải lấy được! Lấy cá tính của Cổ Tranh, nếu như không khiến Ưng Trường không yêu cô ta lần nữa ắt hẳn cô ta sẽ xuống tay với em. anh thật sự không muốn em sẽ bị thương tổn.”
Hạnh Nhược Thủy hiểu lời của anh nói không phải là giả, cô biết Cổ Tranh là người vô cùng có chấp. “Cám ơn anh nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận. Còn có chuyện gì khác sao?"
Rất dễ nhận thấy, cô không có thật sự hiểu lời của anh."Nhược Thủy, em vẫn không rõ, Cổ Tranh đối với em mà nói rất nguy hiểm! anh hi vọng em có thể tạm thời rời đi, tránh những chuyện đáng tiếc xảy ra."
"Đi nơi nào? Cùng với anh trở về biệt thự Vân Thiên sao?" Hạnh Nhược Thủy cười lạnh."Năm đó tôi không sợ Liệt diễm bang, hôm nay tôi vẫn thế sẽ không sợ Cổ Tranh. Cám ơn ý tốt của anh, gặp lại sau!"
Tránh? Tránh thế nào đây? Nếu như cô rời đi, Xà mỹ nữ Cổ Tranh sẽ lập tức quấn chặt lấy Ưng Trường không. Với tính cách cố chấp của cô ta, lúc nào thì mới phải cuối? Nếu như cô ta muốn dây dưa cả đời, một đạo khó khăn nhất đời đang ở tránh né trung vượt qua sao?
Cổ Tranh hai chữ này, tựa như một cây xương cá cắm ở cổ họng Nhược Thủy, thật khó chịu! Có lúc cô không nhịn được nghĩ, cô nếu có thể ác độc thêm chút, chỉ sợ có thể đem cô ta xử lí rồi. Chỉ là, đây chỉ là thời điểm tức giận cô suy nghĩ lung tung, cô không phải dễ dàng có thể xuống tay giết người.
"Nhược Thủy!" Thương Duy Ngã theo dõi bóng lưng của cô rốt cuộc cũng không có đuổi theo. anh sớm nên nghĩ tới, Nhược Thủy sẽ không đồng ý. Cô là cô gái hiểu chuyện, quý trọng mọi thứ, tất nhiên cô sẽ không nguyện ý dễ dàng bỏ qua cuộc đời của cô như thế.
anh đem cô vứt bỏ, chẳng lẽ cô cũng chấp nhận như thế?
Vừa là tình thâm, làm gì duyên cạn!
Hạnh Nhược Thủy rời khỏi quán cà phê, lái xe quay trở lại bệnh viện. Ở nửa đường, liền nhận được điện thoại của Ưng Trường không."Vâng?"
Đầu kia Ưng Trường không rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. anh cho là cô đã xảy ra chuyện, thiếu chút nữa trái tim cũng bị dọa hỏng.."Viên Mộng nói em còn chưa có trở về, chuyện gì xảy ra vậy? em làm ta sợ muốn chết có biết hay không?"
"Thật xin lỗi!em còn ở trên đường, hiện tại liền trở về." Hạnh Nhược Thủy cũng có chút nóng nảy, chỉ sợ Thượng tá suy nghĩ nhiều.
"em hiện tại ở đâu?"
"em đang tới bãi đậu xe của bệnh viện, xe vẫn đậu ở chỗ đó.”
"Đi lên đi em."
"À?"
"Đi lên. anh chờ em!"
Hạnh Nhược Thủy sợ run một hồi mới hiểu được ý tứ của anh. Một đường chạy trở về, chạy thẳng tới phòng bệnh của anh.
"Tới đây!" Sắc mặt Ưng Trường không không tốt lắm, trầm mặt kêu cô qua chỗ anh.
Hạnh Nhược Thủy ngoan ngoãn đến gần. Vừa tới bên giường, liền bị Thượng tá dùng sức kéo cô vào trong lòng. Bị kéo đến thân thể cô cứng đờ, vội kêu: "Cẩn thận vết thương của anh!"
Ưng Trường không lại hoàn toàn không để ý tới vấn đề vết thương, ngón tay dài nâng lên cằm của cô, tầm mắt nhìn thẳng vào cô hỏi: “Đi nơi nào?”
"Quán cà phê, cùng Thương Duy Ngã." Cô thành thật khai báo.
Ưng Trường không mày kiếm lập tức nhíu lại, âm thanh mang chút nô khí hỏi: “ anh ta tìm em làm gì?” Mặc dù Thương Duy Ngã để vợ tự do, nhưng là tín hiệu nguy hiểm của Thượng tá vẫn luôn ở đây, anh cũng không dễ dàng như vậy tin tưởng Thương Duy Ngã thật sự buông tay.
Hạnh Nhược Thủy ở trong lòng anh giật giật, tìm một vị trí thoải mái."Nhắc nhở em chú ý tới Cổ Tranh, nói đồ mà cô ta muốn cô ta nhất định sẽ lấy được. Nếu như đối tượng cô ta muốn không tiếp nhận cô ta, nhát định sẽ tự mình động thủ.”
Nói xong, Hạnh Nhược Thủy lại có điểm kìm nén đến luống cuống. Đào hoa của Thượng tá, thật đáng ghét! Nếu như là người bình thường còn đõ, cố tình là một nền tảng vững chắc, luôn có thể gây ra những sóng gió.
“ người nào không biết, cần gì anh ta phải xen vào việc của người khác chứ!” Ưng Trường không bĩu môi, bộ dạng cực kì khó chịu.
Hạnh Nhược Thủy tóm lấy áo của anh, nói: "Đúng vậy a, cho nên anh không cần để ý đâu. anh chỉ cần suy nghĩ cách giải quyết nạn đào hoa kia thôi. Ai, cô ta sẽ không phải loại phụ nữ mơ mộng, ăn không được thì đạp đổ, sau đó phái người đến mưu sát anh đi.”
Ưng Trường không chân mày thắt lại. anh không sợ bị người ám sát, chỉ sợ vợ anh bị thương tổn. Nghĩ tới, anh không nhịn được ôm càng chặt hơn.
Hạnh Nhược Thủy dẩu môi, im lặng không có gì để nói.
“ Đúng rồi, anh đồng ý để Viên Mộng mang theo Tiểu Phúc An rời đi rồi.”
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ của anh. Nếu như Viên Mộng mang theo Tiểu Phúc An rời đi, thì tương đương với việc bọn họ sẽ được an toàn, Cổ Tranh cũng sẽ không đối với bọn họ xuống tay, vậy cũng là bảo vệ hai mẹ con bọn họ.
Thật ra thì, cô so với Ưng Trường không suy nghĩ thông suốt về chuyện này sớm hơn, nhưng bây giờ nghe đáp án, vẫn cảm thấy khó chịu.
Đang lúc này, Viên Mộng gọi điện thoại tới. Xác nhận Hạnh Nhược Thủy ở bệnh viện, cô mới an tâm cúp điện thoại.
Hạnh Nhược Thủy nằm xuống trong ngực Ưng Trường không, lầu bầu nói: "Trong lòng em khó chịu.”
Ưng Trường không ôm cô, cằm để trên đỉnh đầu của cô cọ cọ nhẹ nhàng, anh cũng không bỏ được Tiểu Phúc An. “ không có việc gì, chúng ta nên nhanh chóng sinh một đứa đi, em cũng sẽ không tịch mịch. Đúng rồi, đứa nhỏ nhà Phó Bồi Cương không phải sắp ra đời rồi sao?”
Hạnh Nhược Thủy như bừng tỉnh sau giấc mộng. Bởi vì Thượng tá bị thương, hơn nữa vết thương cũng không nhỏ, cô một lòng đều ở đây chăm sóc anh, thiếu chút nữa đã quên luôn việc Bội Thi sẽ phải làm mẹ. Những ngày này, cô cũng không có gọi điện thoại quan tâm cô ấy, cô thật là vô tâm mà!
“Đúng nga. Dự tính ngày sinh chính là mấy ngày gần đây, không được em phải gọi điện thoại cho Bội Thi!” Nhược Thủy vội vội vàng vàng lấy ra điện thoại di động lại bị Thượng tá đoạt đi.
“Bây giờ đã khuya lắm rồi, phụ nữ có thai muốn ngủ sớm, sáng sớm ngày mai hãy gọi em.”
Hạnh Nhược Thủy nhìn đồng hồ, quả nhiên đã sắp mười giờ rồi, Bội Thi nên ngủ. Bĩu bĩu môi, lại nằm xuống trong ngực Thượng tá. “Ưng Trường không, lúc nào thì những chuyện phiền toái này mới giải quyết xong đây? em cũng đã nghĩ muốn sinh con. Bọn họ ai cũng cũng giành năm nay sinh Long Bảo Bảo, chúng ta liền đặc biệt sinh một cái con rồng nhỏ, anh nói có được hay không?”
"Tốt!" Ưng Trường không hôn một cái lên mi tâm của cô."Vợ, thật xin lỗi. em yên tâm, anh sẽ nghĩ biện pháp mau sớm giải quyết."
"Coi như hết." Hạnh Nhược Thủy bày cho anh xem vẻ mặt xem thường, lật người, nằm ngửa chăm chăm nhìn trần nhà. “Chuyện tình cảm, coi như anh lợi hại cũng không có biện pháp muốn giải quyết là giải quyết ngay được, bởi vì nó là chuyện hai người. Huống chi loại người không sợ trời không sợ đất như Cổ Tranh, chỉ có cách loại bỏ thế lực phía sau cô ta, nếu không làm sao anh đối phó được."
Ưng Trường không im lặng. Nói thật, anh cũng chưa có phương pháp xử lí thích hợp. Chuyện tình cảm không giống như phạm tội không thể đả thương thân thể hoặc là tính mạng người khác rất khó khăn để chọn lựa biện pháp. nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp. Chỉ là, anh không muốn quá đoạn tuyệt mà thôi.
"Thôi, khuya lắm rồi, anh còn bị thương nữa, nghỉ ngơi sớm một chút thôi. em đi về trước đây, sáng sớm ngày mai em làm thức ăn ngon mang tới cho anh." Hạnh Nhược Thủy nhảy dựng lên, cô thật sự không thích loại không khí đè nén này.
Ưng Trường không đưa tay kéo cô."Chớ đi về, theo anh đi tắm, có được hay không?"
Hạnh Nhược Thủy đảo mắt một vòng, đồng ý. Vào phòng vệ sinh tắm qua nước lạnh xong xuôi cô lại chui vào ổ chăn của Thượng tá.
Ưng Trường không như bạch tuộc bám chặt vợ, thõa mãn thở phào nhẹ nhõm."Ngủ đi, em cũng mệt rồi."
"Ngủ ngon." Hạnh Nhược Thủy nằm trước ngực anh cọ xát, ngửi mùi hương quen thuộc của anh không bao lâu liền ngủ mất.
Ưng Trường không ôm cô, trong bóng tối con ngươi lóe sáng con vẫn mở. anh không thể bị động như vậy, càng không thể khiến Cổ Tranh gây tổn hại tới Nhược Thủy.
Cổ Tranh có cha Bộ trưởng là nhân vật có tầm ảnh hưởng không hề nhỏ. anh trai cô ta là Tham Mưu Trưởng quân khu, cũng là nhân vật lợi hại. Hơn nữa tổ tiên nhà cô, Cổ gia là một gia tộc vô cùng hiển hách. Chưa kể đến mấy đời Cổ gia không có con gái, cho nên sự sinh ra của Cổ Tranh đối với Cổ gia mà nói là một niềm vui mừng cô cùng to lớn. Cổ Tranh lại có bộ dạng xinh xắn từ nhỏ miệng đã ngọt nên rất được người nhà cưng chiều. Chỉ cần cô muốn ngay cả trăng sao trên trời người Cổ gia cũng sẽ nghĩ biện pháp thay cô hái xuống.
Cổ Tranh từ nhỏ đã được nuông chiều, nhưng bản tính cô vốn không xấu. So với nhưng cô gái nhà giàu xung quanh luôn gây ra chuyện, cô coi như là rất tốt. Nếu không, năm đó Ưng Trường không cũng sẽ không thích cô. Dĩ nhiên, nếu như Cổ Tranh không khăng khăng bám lấy anh, có lẽ bọn họ chưa chắc trở thành một đôi.
Cha và anh trai của Cổ Tranh đều là những người có dã tâm rất lớn, cho nên thần không biết quỷ không hay can thiệp, tham dự vào một số lĩnh vực bí mật. Các cơ quan đã có chút hoài nghi nhưng bọn họ quá giảo hoạt nên không bắt được nhược điểm vì thế mà chậm chạp không có động thủ.
Chuyện này, Ưng Trường không đã biết đến. Đó không phải là nhiệm vụ của anh, anh tự nhiên sẽ không chặn ngang. Huống chi trong này có rắc rối khó gỡ, cũng không phải chỉ là một Cổ gia đơn giản như vậy. Bọn họ chắc hẳn cũng đã suy tính đến điều này, mới không có hành động thiếu suy nghĩ. nhưng nếu như hành động của Cổ Tranh có chút gì sơ hở, Ưng Trường không không thể không suy tính từ nguồn cội đem cô khí diễm cho tắt. anh không trực tiếp động thủ nhưng có thể trợ giúp.
Ưng Trường không siết chặt cánh tay, cúi đầu nhìn gương mặt người trong ngực. Lúc sau, cúi đầu hôn một cái ở trán của cô, vịn gáy cô, đem khuôn mặt nhẹ nhàng đặt tại tại lồng ngực của mình. Cô tựa như con mèo nhỏ, lầu bầu một tiếng, cọ xát cổ của anh, ngủ say sưa.
Những điều anh muốn không nhiều lắm, anh đơn giản chỉ thực sự muốn bảo vệ người phụ nữ và gia đình anh mà thôi. Cứ như vậy.
Trong bóng tối con mắt Ưng Trường không lóe sáng, khẽ cử động thân thể, cầm điện thoại di động. Bấm số điện thoại, chào hỏi xong liền hạ thấp giọng đem báo cáo ý tứ, không để ý tới đầu kia phải nói nói nhảm **, liền quả quyết cúp điện thoại.
Đêm, dần dần sâu. Ở trong bóng tối, bão táp lặng lẽ nổi lên.
......
Ngày thứ hai tỉnh lại, Hạnh Nhược Thủy liền gọi điện thoại cho Đàm Bội Thi.
"Rốt cuộc cũng nhớ tới con trai nuôi rồi sao?” Đàm Bội Thi tâm tình rất tốt liền trêu chọc cô, còn nói, “Đang ở bệnh viện. Chỉ là nghe Phó Bồi Cương nói đội trưởng bị thương nên không có dám phiền. Đội trưởng sao rồi?"
" không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian là tốt. Bội Thi, thật xin lỗi a, mình không xứng làm chị em tốt!” Nếu như Thượng tá không nhắc nhở, cô thiếu chút nữa liền quên sạch chuyện lớn Bội Thi sắp sinh con.
Cô lúc này mới nhớ tới, ngày đó Trần Thiện tới đón cô, Bội Thi gọi điện thoại tới muốn cô cùng đi tới bệnh viện!
Đàm Bội Thơ khanh khách cười."Được rồi, cùng mình khách sáo cái quỷ gì chứ. Cậu nên chăm sóc đội trưởng cho tốt đi, mình đây có mẹ bên cạnh rồi. Đến lúc sinh em bé, Phó Bồi Cương cũng sẽ trở về.” Đây chính là chuyện của hai ngày nay rồi.
"Để bọn mình xuống xem cậu thế nào, cậu ở phòng nào thế?" Bội Thi cũng giống như chị em của cô, thời điểm quan trọng như lúc này cô không muốn vắng mặt. Phó Bồi Cương là quân nhân, chỉ có thể sinh một đứa nhỏ. Nói cách khác, đời này đây lần lần sinh con duy nhất của Đàm Bội Thi, cô rất hy vọng có thể ở bên cô ấy!
"......"
"Vậy em đi thăm Đàm Bội Thi, thuận tiện đi công ty kiểm tra một chút anh ở đây một mình không vấn đề gì chứ?”
Ưng Trường không cúi đầu cười."Vợ, anh không phải đứa bé ba tuổi."
Hạnh Nhược Thủy phất tay một cái, không để ý chút nào nói: “em biết mà, anh mới ba tui rưỡi thôi.” Nói xong lại cười không dứt tiến tới trước mặt anh nói."Vậy em đi thật nha?"
Bàn tay Ưng Trường không đè lấy gáy của cô, sau hôn mấy cái mới thả cô ra."Đi xem một chút con trai nuôi của em đi, tránh về sau cu cậu ra đời không chịu gọi em là mẹ nuôi."
"Đúng là, cho nên em phải chạy tới đó chứ. Vậy em đi trước nhé, bái bai!" Hạnh Nhược Thủy tựa như con thỏ nhảy tới cửa, thiếu chút nữa đụng phải người bên ngoài tiến vào.
Chính xác đây phải gọi là đội ngũ những người lính của Ưng Trường không. Đồng loạt hô: "Chị dâu khỏe!"
"Mọi người khỏe." Hạnh Nhược Thủy cười theo chân bọn họ chào hỏi."Vừa lúc tôi có chuyện muốn đi ra ngoài, các cậu thay tôi để ý đội trưởng."
"Chị dâu, tuân lệnh!"
Hạnh Nhược Thủy lúc này mới yên tâm, một đám người lớn như vậy, Thượng tá sẽ không tịch mịch. Vì vậy bước chân cô thật nhanh chạy xuống lầu, tính toán lái xe đến một bệnh viện khác.
Thật ra thì, Thành phố Z là một thành phố lớn, tuy không cùng một bệnh viện nhưng khoảng cách giữa hai bệnh viện cũng không quá xa.
Thời điểm Hạnh Nhược Thủy đến nơi, Đàm Bội Thi đang ăn trái cây xem ti vi, chương trình ca nhạc với mấy ca khúc chậm rãi. “ Con trai, mẹ nuôi con tới á!”
Đàm Bội Thơ "Phốc" liền cười phun. “ Bạn học Hạnh Nhược Thủy, bạn sao lại lo lắng như vậy, trông bạn chạy như kiểu liều mạng vậy.”
Vừa mới dứt lời, mẹ Đàm liền cốc cô một cái."Làm sao nói chuyện như vậy? Nhược Thủy là quan tâm con chứ còn gì nữa."
"Mẹ, con đây nói giỡn đấy. Theo con cùng cô ấy, còn có lời gì không thể nói? Có phải hay không a?" Đàm Bội Thi uất ức sờ sờ đầu, lớn tiếng giải thích.
Hạnh Nhược Thủy cười hì hì đáp, buông đồ trong tay, đưa tay phải sờ bụng của Bội Thi " Con trai, mẹ nuôi tới, mau cùng mẹ nuôi chào hỏi nào." Thấy không có động tĩnh, cô liền sờ tới sờ lui.
Đàm Bội Thi một tay vuốt ve tay của cô. “Đứa nhỏ có khi còn chưa tỉnh ngủ. Cậu sờ tới sờ lui như vậy mình ngứa ngày a.”
Hạnh Nhược Thủy le lưỡi, cười cười."Bội Thi, cậu lo lắng không?"
Đàm Bội Thơi cắn quả táo rắc rắc rắc, nói chuyện có chút hàm hàm hồ hồ. “ Mọi việc đều đã quyết rồi, khẩn trương gì chứ? Hơn nữa, không phải vẫn nói là chuyện sinh con dưỡng cái là hạnh phúc đứng đầu, có cái gì cần khẩn trương cơ chứ? Nghĩ đến sắp có thể nhìn thấy tiểu gia hỏa, mình vui mừng còn không kịp, làm sao có thời giờ khẩn trương a!"
Hạnh Nhược Thủy"Cắt" một tiếng, chỉ là Đàm Bội Thi đang hưởng thụ hạnh phúc, các loại “ tiền sản u buồn” ( tâm lí trước khi sinh) chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy cả. Tham ăn có thể nằm, dùng lời của Đàm mẹ nói thì giống như chăn heo vậy.
Hạnh Nhược Thủy sờ sờ bụng của Bội Thi, hướng về phía bụng nói: "Con trai, con có nghe lời mẹ con vừa nói không, thật không ra sao nhỉ?”
"Ai ai ai, đừng dạy hư con mình, nếu không mình cắn cậu đó!” Đàm Bội Thi nghiêm túc nói chuyện, sau đó tiếp tục ăn rồi cười cười hỏi: “Nói mình nghe, đội trưởng không sao thật chứ?”
" không sao. Chính là ăn hai viên đạn, vẫn còn phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.” Nghĩ đến này hai viên đạn là chắn thay cho Cổ Tranh, Hạnh Nhược Thủy vẫn còn có chút khó chịu.
Mặc dù cô trước mặt Cổ Tranh lớn tiếng nói đó là nhiệm vụ của anh nhưng cho dù đó là nhiệm vụ thì người kia chính là Cổ Tranh, người yêu cũ của anh. người đàn ông của mình vì cô ta đỡ dạn, nghĩ như nào cô vẫn thấy bực bội. Có điều những chuyện như thế này cô không cách nào so đo cho được, lại không thể quay ngược thời gian, cũng không thể đem Thượng tá hoặc cô Cổ Tranh kia treo ngược lên đánh cho một trận hả giận.Vì vậy, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, cũng không biết hay không có thể nội thương.
Hạnh Nhược Thủy quay người ngồi xuống ghé, thuận tay với lấy một quả táo, giống Đàm Bội Thi cắn rắc rắc rắc. Nhược Thủy rất thích ăn trái cây nhưng đặc biệt ghét ăn táo. Ban đầu mẹ cô vì muốn cô ăn táo vì táo có nhiều chất dinh dưỡng mà suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng đều vô dụng. Căn bản là cô rất bài xích mùi vị của loại quả này.
Đàm Bội Thi đưa mặt tới gần, nghiêm túc nghiên cứu. “Này, bạn học Hạnh Nhược Thủy, dường như có chút gì không đúng nha?”
Hạnh Nhược Thủy cũng thôi không gặm táo nữa mà cầm quả táo xoay xoay nhìn chăm chú. Cuối cùng, nói: "Chờ cậu đem con sinh ra mình sẽ nói cho cậu, mình sợ cậu ầm ầm ĩ ĩ, dọa sợ con nuôi mình.”
không được, mình hiện tại đã phát hiện ra chút đầu mối, cái này không phải cậu đang cố ý trêu tức người tò mò như mình sao. Tâm tình bị treo ngược lên như vậy, mình sẽ ăn không ngon ngủ không yên, sẽ ảnh hưởng đến con nuôi của cậu đó. Cho nên nhanh chóng khai ra mọi chuyện đi!” Đàm Bội Thơ tùy tiện nói chuyện nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, quan tâm tựa vào bên người của Nhược Thủy.
Hạnh Nhược Thủy thở ra một hơi, suy nghĩ một chút thì đấy cũng chẳng phải nạn đào hoa của Phó Bồi Cương, Bội Thi sẽ không quá kích động. “ Mình chưa nói với cậu, người yêu cũ của Thượng tá nhà mình trở lại.” Đàm Bội Thi trừng trừng mắt, lắc đầu một cái. Quả táo nắm chặt, cũng không cắn.
Hạnh Nhược Thủy đưa tay siết lấy khuôn mặt của cô ấy, Bội Thi mập rất nhiều."Đừng biểu lộ nặng nề như vậy. Thật ra thì cũng không phải là chuyện gì lớn, Thượng tá đã không có tình cảm, cũng không để ý tới cô ta. Đáng tiếc “ Chàng vô tình thiếp có ý”, cố tình cô nàng này còn là tiện thiếp, thật khó giải quyết a.
Đàm Bội Thi hiểu rõ Nhược Thủy, biết tâm tình cô lúc này nhất định không tốt, nếu không cũng chẳng đem từ “ rối” biểu hiện thành như vậy. “ Nếu không tìm mấy người mới ra tù xử lí cô ta, xem cô ta có còn dám quấn lấy Thượng tá nhà cậu nữa không?”
Lúc này đến lượt Nhược Thủy ngớ người. Đàm mẹ cũng không có khách khí mà kí đầu Bội Thơ một cái. “ Chú ý dưỡng thai. Bụng đã lớn như vậy mà nói chuyện chẳng có suy tính gì cả.”
"Nhất thời lỡ lời nhất thời lỡ lời. Con trai a, lời nói mới rồi con quên đi ngay nhé, biết không?” Đàm Bội Thi vỗ nhè nhẹ bụng, ý bảo Hạnh Nhược Thủy nói tiếp.
"Đại khái chuyện như vậy. Lần này, nhiệm vụ của Thượng tá là bảo vệ Cổ Tranh. Kết quả trong quá trình làm nhiệm vụ không biết xảy ra chuyện gì, Thượng tá thay cô ta đỡ hai viên đạn. Cậu không biết người phụ nữ kia giống như Khổng Tước kiêu ngạo đứng trước mặt mình lớn tiếng nói Thượng tá thay cô ta đỡ hai viên đạn. Mình đây trong lòng đau muốn chết!”
Đàm Bội Thơ cắn quả táo rắc một cái. “ Đội trưởng đâu? anh ấy không làm gì mà mặc cô ta dây dưa hả?”
“ anh ấy có thể làm gì chứ? Cũng không phải giết cô ta là xong mọi chuyện? Mình biết rõ Thượng tá không sai nhưng trong lòng vẫn kìm nén nỗi sợ, bất an? Nói xong Nhược Thủy lại nắm quả táo rôi cắn rắc rắc rắc mấy cái.
Mẹ Đàm lên tiếng."Nhược Thủy a, cuộc sống chính là như vậy, chắc chắn sẽ có vài người đáng ghét xuất hiện làm loạn. Mặc kệ hai đứa đang yêu cuồng nhiệt hay đã kết hôn, mọi việc mình biết là tốt rồi, quan trọng là tình cảm của hai đứa phải chắc chắn thì đã là thành công lớn rồi.”
"Mẹ Đàm, con hiểu biết rõ rồi.” Nói thế nhưng trong lòng Nhược Thủy vẫn không vừa ý với phương thức xử lí như vậy. Mặc dù chuyện đó không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người nhưng ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Muốn cô dễ dàng tha thứ như vậy, cô chịu không nổi. Đừng nói cả đời, chỉ là một hai tháng cô đã cảm thấy như có xương tắc nghẹn tại cổ họng. Thế thì làm sao có thể cảm thấy yên ổn thoải mái cho được.
Đàm Bội Thi liền lớn tiếng phản bác. “ Mẹ, loại người như cô ta dùng phương pháp đó sao được. Chúng ta thế này bị người khác trước mặt khiêu khích, không có chuyện gì còn tiếp cận, động lòng với chồng mình, trong lòng có thể coi như không có gì sao? Cái này là tâm không thoải mái, làm sao có thể sống qua ngày được? Cũng không phải chúng ta nhúng tay vào chuyện hôn nhân của người khác, tại sao phải im hơi lặng tiếng? Con mặc kệ, nữ nhận nào mà dám quấn lấy Phó Bồi Cương của con, con không thể không chỉnh cô ta!”
Mẹ Đàm nhìn Nhược Thủy một cái lại gõ đầu con gái nói: “ Được, con có khả năng.”
Hạnh Nhược Thủy cười cười, trong lòng cũng đồng ý với biện pháp của Bội Thi. “ Mẹ Đàm, con cũng cảm thấy Bội Thi nói đúng. Chúng ta không thể nhẫn nhịn, phải phản kích, để cho cô ta tự mình cút đi!"
“Ừ, quả nhiên là chị em tốt của mình mà. Đến đây, chúng ta nghiên cứu một chút, xem có biện pháp gì có thể đối phó con hồ ly lẳng lơ kia.”
“......”
Hạnh Nhược Thủy từ bệnh viện ra ngoài, trước khi đi còn dặn đi dặn lại Đàm Bội Thi cùng mẹ Đàm thời điểm sinh đứa nhỏ nhất định phải thông báo với cô.
Sau đó cô lái xe đến công ty. Đã vài ngày cô không tới không biết mọi người ra sao rồi.
Hạnh Nhược Thủy ngừng xe, cô đặc biệt ghé tiệm chè đối diện công ty bảo bọn họ đem chè đưa lên. Vừa vào phòng làm việc, vừa vào phòng làm việc đã nhìn thây mọi người vừa làm vừa trò chuyện linh tinh bát quái nhưng vẫn ngay ngắn trật tự.
"Các đồng chí, ai muốn uống chè liền tới đây nha."
Hạnh Nhược Thủy ra lệnh một tiếng, mọi người liền như ong vỡ tổ chạy tới, trong miệng vẫn còn nói ngọt “ Chị Nhược Thủy, chị là là tốt nhất a!”
Hạnh Nhược cũng cầm một phần vào phòng làm việc, kêu Hạ Mặc cùng vào với cô, vừa vào phòng liền hỏi: “Mấy ngày nay không có việc gì chứ?”
"Tất cả bình thường. Chỉ là thứ hai sẽ tiến hành tổng kết công việc quý này, Lâm Bội Bội đã chuẩn bị mọi việc, em đã xem qua một lần, còn có chút vấn đề nên yêu cầu bọn họ chỉnh sửa, chị xem có cần thời gian bàn bạc lại với nhau một lần?”
Hạnh Nhược Thủy cầm lấy bản thảo trên bàn, làm dấu hiệu. “ Như vậy đi, chờ bọn họ sửa xong, hai chúng ta sẽ kiểm tra lại lần nữa. Chị tin tưởng không có vấn đề gì, chị tin vào năng lực của em.”
“Cám ơn chị.”
“ Vậy công việc mọi người vẫn ổn chứ, có hay không vấn đề gì nảy sinh?”Hạnh Nhược Thủy vẫn rất chú ý tình hình của mọi người, cô tin tưởng một người chủ tốt không chỉ quan tâm đến công việc của nhân viên mà phải quan tâm đến cuộc sống của họ nữa. Hài lòng trong cuộc sống thì mới có thể nhiệt tình, toàn tâm toàn ý với công việc
Dĩ nhiên, một người muốn sống cho thoải mái, thì phải học được cách đem công việc cùng cuộc sống tách ra, nếu không sẽ rối tinh rối mù.
Hạ Mặc uống chè, suy nghĩ một chút rồi nói. “ Có a là Mai Ngạn Đình.”
Hạnh Nhược Thủy hơi nhíu mày. "Ngạn Đình thế nào?"
" không có gì nhiệt tình, giống như trong lòng tích tụ thứ nhiều chuyện.” Trầm mặc một chút lại nói thêm. “ Chị Nhược Thủy, em nó chị đừng mất hứng. nhưng cô ấy dường như từ nhỏ chịu quá nhiều đau khổ, nếu như lòng dạ không đủ lạc quan rất dễ có những hành động, suy nghĩ tiêu cực. Một chuyện nhỏ không nghĩ ra, không làm được cô ấy phóng đại, suy tính quá nhiều, cũng rất có thể gây ra những chuyện không nên. em đề nghị chị nên chú ý đến cô ấy nhiều hơn.”
“ Chỉ hiểu rồi, cảm ơn em. Còn có chuyện gì khác không em?”
"Tạm thời không có. Có vấn đề gì em sẽ chủ động tìm chị. Chỉ là có chút hóa đơn tài vụ cần thẩm định, kiểm tra.”
“ Chị rõ rồi. Mầy ngày nay chị không có tới phòng làm việc, em giúp chị quan tâm mọi người, có chuyện gì gọi điện thoại cho chị. em chịu cực khổ chút nhé.”
Hạ Mặc nháy mắt mấy cái, cũng đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa ngoái lại nói. “ Chỉ cần chị phát nhiều tiền thưởng cuối năm là được rồi.”
" không thành vấn đề." Hạnh Nhược Thủy trong lòng cũng rất an ủi, những nhân viên của cô đều có năng lực. Thành tích năm nay của công ty cũng không tệ lắm, cứ theo đà này tiền thưởng cuối năm nhất định là không thể thiều được.
Vừa quay đầu, thấy vị trí của Mai Ngạn Đình, Hạnh Nhược Thủy không nhịn được thở dài một cái. Tâm địa của cô gái này không xấu chính là quá hay nghi ngờ, suy tính thiệt hơn nên lúc nào cũng lo âu, mất phương hướng.
Trước cô đem mọi chuyện xử lí cho xong rồi kêu cô ấy vào để nói chuyện một chút. Thế nhưng nhiều chuyện chất đống đến lúc gải quyết xong thì đã quá giờ làm việc. Trừ một chút hóa đơn cần kiểm tra, rồi hơn trăm thư từ và một ít việc quan trọng cô phải ở lại. Đặc biệt là mấy phong thư của khách hàng, cô còn phải kêu người phụ trách giải thích rõ ràng mọi chuyện. Quay đi quay lại thời gian đã thật muộn.
Mai Ngạn Đình đã về nhà.
Trên thực tế, trong phòng làm việc chỉ còn lại mình cô. Mới vừa rồi, còn vài người chào hỏi cô trước khi về, cô cũng không quá để ý. Thì ra là đã gần tám giờ, khó trách tất cả về nhà rồi.
Hạnh Nhược Thủy ặn vặn cái lưng mỏi nhừ. Vội Vàng gọi điện cho Ưng Trường không, nói rõ tình huống với anh. Cúp điện thoại, cô cảm thấy khát nước liền cầm theo cái cốc đến phòng giải khát.
Vừa lúc đó nguy hiểm đánh tới. Nguồn điện đột nhiên bị ngắt, tất cả tối sầm.
Hạnh Nhược Thủy cái ly cũng không kịp để xuống, xoay người ngăn người đang tập kích cô. Cái ly là thủy tinh, không suy nghĩ nhiều cô trực tiếp sử dụng nó làm vũ khí.
Trong khi đối phương sử dụng một thanh chủy thủ. Ở trong bóng tối, lóe sáng như tuyết quang. Dựa vào đó cô nhìn thấy mặt hắn được che kín chỉ lộ ra đôi mắt vô cũng sắc bén.
Hạnh Nhược Thủy không thể làm gì khác, cô tập trung chú ý để ứng phó nhưng vẫn có chút quá sức. Với vị trí của phòng giải khát thì bên ngoài không nhìn thấy được. Vì vậy những công ty khác bên ngoài nghe được âm thanh đánh nhau nhưng không nhìn thấy gì. Suy đoán rằng có trộm có nên báo cảnh sát hay không.
Bên trong, hai người đánh nhau, chùy thủ lóe sáng mấy lần thiếu chút nữa đâm vào trên người của Hạnh Nhược Thủy. Cô cắn chặt hàm răng, trong lòng có chút nóng nảy. Thực lực của đối phương, lớn hơn cô rất nhiều
"Ừ!" Hạnh Nhược Thủy kêu lên một tiếng, bụng trúng nhát đâm của đối phương
Một giây kế tiếp, thanh chùy thủ đã kề sát cổ họng của cô mang theo cảm giác sắc lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook