Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá
-
Chương 97: Cho cô xem chúng tôi yêu thương nhau
Nhìn người xông tới, Hạnh Nhược Thủy sờ mũi một cái, im lặng.
Ưng Trường không khuôn mặt tươi cười lập tức lạnh lẽo, khôi phục gương mặt như không có gì. Ngay cả ánh mắt, cũng là lạnh lùng, người ngoài ngàn dặm cũng không thèm nhìn.
Hạnh Nhược Thủy lấy bàn tay che lại khóe môi đang cong lên, cảm thấy Cổ Tranh tựa như một con nghé con, cố tình làm như mình không nhận ra điều này.
"Ưng, anh cảm thấy sao rồi? Vết thương còn đau hay không?" Cổ Tranh chạy tới, ra vẻ ta đây mới là nữ chính.
Hạnh Nhược Thủy vừa định giúp cô một chút, cho cô một chút thời gian biểu diễn, liền bị Thượng tá kéo tay lại, còn không thèm để ý mà xoa xoa.
Ưng Trường không ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc cô một cái, nói: "Cổ tiểu thư, vợ tôi ở bên cạnh, đừng tranh giành lời của người chính thức chứ."
"Phốc ——" Hạnh Nhược Thủy thiếu chút nữa phun, thật may là tay cô che miệng nhanh hơn. Cô phát hiện, Thượng tá thật ra miệng lưỡi rất độc nha, hơn nữa lời độc không mang thô tục.
Quả nhiên, Cổ Tranh sắc mặt cũng trở nên khó coi, lúng túng một hồi không biết nói cái gì cho phải."em tới xem anh thế nào, dù sao, anh cũng vì đỡ đạn cho em mà bị thương."
Hạnh Nhược Thủy nhận rõ, lời này là cố ý nói cho cô nghe, nhưng là cô sẽ không sập bẫy của Cổ Tranh. Nói cho cùng, Nhược Thủy trong lòng vẫn là không thoải mái, nhưng không thèm so đo, thượng tá nhà cô là quân nhân sắt thép mà.
"Đó là nhiệm vụ của tôi, Cổ tiểu thư không cần để ở trong lòng." Thái độ nhàn nhạt, giọng điệu không chút run sợ. anh chàng thượng tá này trươc sau chỉ một giọng điệu như vậy.
Hạnh Nhược Thủy cảm thấy, tốt nhất mình tránh xa một chút."em đi rữa tay một chút." Cô không phải thương hại Cổ Tranh, cho cô ta thời gian bên cạnh Trường không, cô là sợ mình không nhịn được cười. Nhìn chuyện có có chút hả hê như vậy, cô thật nén nổi.
Ưng Trường không nghĩ giữ cô lại, nhưng là không có giữ. Liền tức giận hô một tiếng: "Vợ!"
Hạnh Nhược Thủy đi vào phòng rữa tay, rữa mặt, ngây ngô một hồi. Trở lại phát hiện Dương Tử Vân đến rồi, vẫn như cũ mở miệng một tiếng mẹ.
Hạnh Nhược Thủy nhìn cảnh này liền nghĩ, bà chỉ không thích cô thôi, những người khác bà rất thích. Đối với Cố Chân Chân, Cố Miêu Miêu, Cổ Tranh, bà tỏ vẻ rất thích.
"Vợ, tới đây." Ưng Trường không mắt tinh, thấy cô liền gọi.
Lời nói của anh làm nhóm người muốn trở thành mẹ chồng nàng dâu kia lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của cô, cùng nhau ngẩng đầu lên.
Hạnh Nhược Thủy nhìn họ gật đầu một cái, cùng Dương Tử Vân chào hỏi một tiếng, thì ngồi vào cạnh bên giường Thượng tá."Làm gì nào?"
" anh muốn ăn táo." Thượng tá giống như một đứa bé, làm nũng.
Cổ Tranh lập tức giành lấy việc này."Ưng, em giúp anh gọt táo nha."
" không cần, vợ tôi gọt là được rồi, chút chuyện nhỏ như vậy không dám phiền người ngoài." Thượng tá cũng không nhìn cô, một mực từ chối. Chỉ nhìn Hạnh Nhược Thủy, một vẻ mat.ự thật chân chó “ Vợ, ngoan đi!”
Nếu không có người ở đây, Hạnh Nhược Thủy liền bật cười. Có lẽ, cô nên xoa đầu của anh tỏ vẻ khen ngợi. Sợ mình không nhịn được, Nhược Thủy vội cầm quả táo lên gọt.
Trong một lúc, trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng dao gọt trái táo thật nhỏ.
Hạnh Nhược Thủy cảm thấy ánh mắt của ba người bọn họ nhìn khắp người mình, thật may là có chút kĩ thuật nha, nếu không nhất định sẽ đem ngón tay làm đứt mất rồi. Cô coi như là hiểu cái gì gọi là"Bị nhìn thấy tê dại da đầu" rồi.
Gọt xong quả táo, đưa cho Thượng tá. Lại chuyển sang cho Dương Tử Vân, hỏi: "Mẹ, mẹ có ăn không ạ?"
" không cần. Con chăm sóc cho Trường không thật tốt, mẹ đi về trước đây. Tối nay mẹ nấu canh gà cho người mang tới đây, nhất định phải bắt nó uống hết. A, mẹ sẽ nói người làm nhiều một chút, con cũng uống chung nha. Hai ngày nay con không có nghĩ ngơi tốt, vừa lúc, tẩm bổ một chút."
Hạnh Nhược Thủy vội đáp, trong lòng ngược lại có chút không ngờ, thái độ của bà không có chút thay đổi nào so với trước kia. Cổ Tranh không phải nói, Dương Tử Vân rất tức giận sao? Chẳng lẽ, Cổ đại mỹ nhân nói dối?
"Tiểu Tranh, con cùng đi với bác." Dương Tử Vân khi rời đi, liền mang Cổ Tranh theo.
Hạnh Nhược Thủy vội vàng chạy tới đóng cửa, vừa đi vào vừa nói: "Cuối cùng yên tĩnh. Thượng tá, cái anh này thật không tránh được kiếp đào hoa nha."
Ưng Trường không nóng nảy."Vợ, anh không có trêu chọc cô ta! em phải tin tưởng anh, anh với cô ta không có gì. Đỡ đạn cũng là bởi vì cô là đối tượng cần bảo vệ, chỉ có vậy thôi mà!" nhìn dáng vẻ anh, hận muốn thề với trời để chưng minh sự trong sạch của mình.
"em không vui, thì phải làm sao?" Hạnh Nhược Thủy đứng trước giường, hai cánh tay bắt chéo,trên cao nhìn xuống anh chàng thượng tá nào đó.
Cũng có lúc cô cảm thấy chồng mình có điểm không vừa lòng, không thích ai đoa, nhưng lại phải nhận nhiệm vụ bảo vệ cô ta, còn phải ra sức liều mạng vì cô ta nữa! Bạn thữ nghĩ chồng bạn ra sức bảo vệ tình địch của bạn, cái này có thể xem là tình ý gì không đây?
Ưng Trường không nhìn cô, cố gắng phân biệt thật giả trong lời nói của cô, sau đó đáng thương hỏi: "Vợ ơi! phải làm sao?"
Hạnh Nhược Thủy đảo đảo con mắt, chậm rãi suy nghĩ, sau đó đưa ngón tay lên như đã có ý tưởng."Tự mình nghĩ. không nghĩ ra cũng không sao, trong nhà chúng ta phòng khách nhiều. Ừ, còn có ghế sa lon trong phòng khách rất thoải mái."
"Vợ!" Thượng tá lúc này hoàn toàn đáng thương rồi. Con ngươi sắc bén xem chừng đã ươn ướt rồi, thật giống một chú chó to xác.
"È hèm."
Thượng tá cau mày suy nghĩ hồi lâu, nén lấy nói: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ vợ muốn cắt cái đó của anh?" anh thủ thế giữ chặt cái ở giữa hai chân kia.
"Phốc ——" Hạnh Nhược Thủy sặc thật rồi. Cô thật nghi ngờ, đàn ông không phải chỉ nghĩ về chuyện kia thôi sao? Hôm nào cùng Đàm Bội Thi điều tra."Thượng tá, anh lúc nào cũng để t*ng trùng lên não vậy sao?"
" anh đâu có?" Thượng tá rất vô tội.
Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười nhìn anh, ngồi sát vào anh."Được, anh cũng mệt mỏi, có muốn ngủ một giấc hay không?" Cô cũng không quên, anh bây giờ còn là bệnh nhân nha.
"em qua đây." Thượng tá nắm lấy tay cô, kéo lên giường.
Hạnh Nhược Thủy nhìn ** giường bệnh coi như đủ rộng, đá giầy liền bò lên.
Thượng tá ngay lập tức ôm cô sát mình, giống như sợ ai đó cướp mất. Mặt cọ cọ vào cổ cô, mũi tham lam hít lấy mùi hương của cô.
Hạnh Nhược Thủy cười nắc nẻ."Sao anh giống co chó to xác quá vậy?”
"Bởi vì vợ là thịt là xương." Thượng tá trả lời quá đúng, thật không có chút ngại ngùng.
Hạnh Nhược Thủy giơ tay lên gõ anh một cái."Mau ngủ đi, thân thể anh sắp hư luôn rồi. Hay là, anh nghĩ muốn nằm lâu ở đây cho Cổ đại mỹ nhân đến trao tặng trái tim cho anh sao?"
" anh ngủ ngay đây!" Thượng tá không giải thích, một tay ôm cô, nhắm mắt lại.
Hạnh Nhược Thủy mím môi cười.
Lẳng lặng nằm một lát, Thượng tá tay bắt đầu không an phận chui vào trong quần áo cô, như một con rắn hết sức nhanh nhẹn.
" anh còn đang dưỡng thương đó! Ngoan ngoãn một chút, ngủ đi!" Tặng anh một đấm,giọng nói cũng dữ hơn. Ngày hôm trước mới ra khỏi phòng phẩu thuật, hôm nay liền muốn làm chuyện đó, anh không muốn xuất viện mà!
Thượng tá uất ức chu mỏ, cọ cọ vào ngực cô, buồn buồn nói: "cái này là mộng xuân nha."
"Cái anh này ngắm gì? Lấy tay ngắm sao?" Hạnh Nhược Thủy nếu không phải là bị anh ôm chặt, còn muốn cho anh một đấm. Thượng tá có đôi khi là rất là thong minh, lời nói ra làm cho người khác không thể không phục, lời nói suy ngẫm mang nhiều đạo lí.
"Đây chỉ là giải khát sơ sơ thôi!” Thượng tá của chúng ta hung hồn giải thích, cọ cọ ngực cô lại càng dùng sức nhiều hơn.
"Phốc —— khụ khụ khụ......" Hạnh Nhược Thủy đã bị sặc thật sự rồi.
Thượng tá vỗ nhè nhẹ lưng của cô, nói trắng ra là sờ mó cô nhiều hơn.
Hạnh Nhược Thủy ngừng ho khan, đẩy anh một cái."Đừng làm rộn, ngủ một chút đi. Nghỉ ngơi thật tốt thân thể mới khỏe nhanh lại được."
"Tốt." Thượng tá hôn cô một cái, liền nhắm hai mắt lại. anh thật sự mệt mỏi, không bao lâu, hơi thở dần thay đổi nhịp nhàn đều đều.
Hạnh Nhược Thủy cẩn thận từng li từng tí nâng nửa người lên, nhìn gương mặt đang ngủ thật yên tĩnh của anh. Cuối cùng, hôn lên môi anh một cái, nói khẽ."Lần sau còn dám bị thương, xem em xử lý anh ra sao nha!"
Thượng tá giống như nghe được lời của cô..., đôi môi đang mím chặt khẽ cong lên. Ngủ thiếp đi, giống như một đứa bé.
Hạnh Nhược Thủy ban đêm ngủ không ngon, nhìn Thượng tá đang ở bên cạnh, từ từ mí mắt dây dưa gặp được mhau, cũng ngủ thiếp đi.
Ưng Trường không ngư không bao lâu liền tĩnh, bởi vì có người. Mặc dù người bị thương nặng, nhưng chỉ cần không phải thương nặng hôn mê, tính cảnh giác cuae thượng tá vẫn còn.
Vừa mở mắt, liền thấy ông nội đẩy cửa vào. Nhìn thấy hai người đang ngủ có ý đi ra, nhưng lại thấy anh thức rồi nên đi vào.
"Ông." Ưng Trường không cẩn thận sữa lại tư thế, cũng không đánh thức người bên cạnh, cũng không ảnh hưởng gì cùng ông nói chuyện.
Hạnh Nhược Thủy là một người có tính cảnh giác khá cao, nhưng khi bên cạnh thượng tá, lí trí cũng như mọi thứ cô liền phụ thuộc vào anh, có tính ỷ lại.
Ưng Trường không thấy như vậy cũng không phải là tốt, nhưng trong lòng lại thấy bao nhiêu ngọt ngào.
“ Ông nghe mẹ con nói, báo cáo kết hôn của con chưa được thông qua? Chuyện gì xảy ra?" Ông cụ nghiêm sắc mặt hỏi.
"Bởi vì lúc trước Nhược Thủy kết hôn với Thương Duy Ngã, sau lại ra nước ngoài cứu con, lại cùng Thiên Lang Bang ở thành phố B có quen biết. Những chuyện thật không có gì, nhưng có người đâm chọt bên trong, làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp."
Ông cụ quắc mắt nhìn anh một cái."Vậy sao không nói một tiếng? Chẳng lẽ trong mắt con ông đây không giúp gì được sao?"
Ưng Trường không biết ông cụ sắp nỗi giận rồi, vội vàng giải thích." không phải vậy đâu, ông. Con không muốn mang phiền toái đến cho ông, nên muốn tự giải quyết ạ."
"Chờ con giải quyết xong con gái nhà người ta thành bà lão rồi. Con không sợ vợ chạy đi mất, nhưng ông lại sợ mất người cháu dâu này!" Ông cụ muốn vỗ bàn, nhưng mà trước mặt không có bàn, nên đành vung tay! Có ý là ông cụ muốn để ý đến chuyện này.
Ông cụ yêu thích Nhược Thủy, ông không thích con dâu, vất vả lắm mới có được cháu dâu hợp ý như vậy, ông cụ lo lắng là phải. Lại thêm con gái nhà họ cổ xen vào chuyện này, ông lại càng thêm lo lắng. So với con gái nhà họ cổ kia ông thích Nhược Thủy hơn.
Ưng Trường không lúc này thật không dám đụng tới mọt cọng long của ông cụ.
Ông cụ đến đây thấy tinh thần của anh khá tốt, vậy là được rồi. Ông cả đời chiến đấu, nhiều làn tìm được sự sống trong cận kề cái chết, cho nên đối với việc anh bị thương không mấy quan tâm như với những người khá. là bởi vì ông luôn tin rằng anh có thể tạo ra cơ hội cho bản thân mình, người hiền ắt có trời phù hộ.
Ông cụ đi được một lúc, Hạnh Nhược Thủy mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Đưa tay lên dụi dụi mặt theo tự nhiên, bĩu môi, trông cứ như một đứa bé.
Ưng Trường không nhìn thấy hành động đáng yêu của cô, không nhịn được cười nhẹ ra tiếng."Đã thức rồi hả?"
"Ừ, anh cười cái gì?" Hạnh Nhược Thủy thẳng một giấc thật thoải mái, nếu không phải là đói bụng, cô còn có thể ngủ tiếp. Kết quả mới vừa mở mắt, liền nghe Thượng tá cười, có chút không hiểu.
Ưng Trường không cúi đầu hôn một cái cô."Vợ của anh thật đáng yêu, làm cho anh thật vui vẻ."
"Thôi đi, nói láo không chớp mắt!" Bĩu môi, chỉ là không thèm hỏi nữa. Từ từ ngồi dậy, duỗi thẳng cái lưng."em đói bụng. anh đói chưa?"
"Có chút." Đưa tay, vuốt tóc cô.
Hạnh Nhược Thủy lật người nhảy xuống giường, sửa sang lại áo."Vậy em đi căn tin mua cơm, anh muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được."
"Vậy anh chờ em nha." Hạnh Nhược Thủy đi rửa mặt trước, sửa sang lại bề ngoài một chút, sau đó chạy đến phòng làm việc của bác sĩ hỏi xem anh ăn uống cần chú ý cái gì.
Trong giờ cơm, nhà ăn của bệnh viện không ít người, cô tốn khá nhiều thòi gian trong việc xếp hàng.
Trở lại phòng bệnh, cô nghe thấy giọng nói của Cổ Tranh. Hạnh Nhược Thủy có chút bất đắc dĩ, mở to mắt hít một hơi. Cổ đại mỹ nhân này thật sự là âm hồn bất tán mà! Cứ như con ruồi, thật đáng ghét!
"Đây, đây, đây, cơm tới rồi!" Hạnh Nhược Thủy cố ý làm ra vẻ, ngăn chặn màn biểu diễn của Cổ mỹ nhân. Cô là nhân vật chính, không thích diễn thì thôi chứ?
Gương mặt Ưng Trường không đang lạnh như tờ có chút thay đổi."Vợ em về rồi, anh đói đến chóng mặt rồi."
anh nói những lời này, làm cho khuôn mặt Cổ đại mỹ nhân đặc biệt mang cháo gà tới cháo gà tới thật thay đổi vô cùng đặc sắc, cứ như hoa vạn thọ. Mười ngón tay nắm chặt móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô cũng không hề hay biết.
Hạnh Nhược Thủy thấy cô bị đả kích lớn, tuyệt đối không đồng tình với cô. Nếu không có lòng tự ái, sao có thể làm cho người khác thương yêu? Cổ Tranh bây giờ đã không khác nào người thứ ba rồi, cô cũng không thể chấp nhận một người phụ nữ cố tình làm kẻ thứ ba đâu? Đừng nói vợ chồng nhà người ta ân ái, nếu không thương yêu, cũng phải li hôn mới có thể nhào vào, thật không biết xấu hổ, không đạo đức.
Hạnh Nhược Thủy lấy một hộp lớn thức ăn, còn phải thêm một hộp cơm trắng sức ăn của anh khá lớn. Một hopojj thức ăn trộn nhiều món với nhau. Cô biết Thượng tá chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ăn cơm một mình, dứt khoát chỉ làm một phần rồi cùng nhau ăn.
Hạnh Nhược Thủy đem cơm tẻ để xuống, mở hộp cơm ra, thật sự là cơm nha. Cô liền nếm thử, đem cái hộp đưa cho Thượng tá."Đây nè."
"em đút anh." Thượng tá giả bộ nhõng nhẽo đáng yêu là chuyên đương nhiên.
Hạnh Nhược Thủy dí dí cái mũi nhỏ nhắn của anh, nói: "em biết ngay là sẽ như vậy mà, cho nên em chỉ làm một phần. Cái đó là cơm tẻ, sợ anh ăn không đủ."
"Vợ thật ngoan!" Ưng Thượng tá hôn cô một cái, vẻ mặt hài lòng.
Hai người nồng tình mật ý, Làm người khác ghen ghét. Còn về ai kia có mặt trong phòng làm người thừa thì đã bị lơ đẹp.
Nếu không phải là có tiếng thở phì phò cộng thêm tiếng giày cao gót dậm mạnh xuống nền nhà, thì thật sự hai người cũng đã quên mất sự tồn tại của cô.
Hạnh Nhược Thủy nhìn cô nàng nào đó đi xa rồi ngoài cửa, nhíu mày."Thượng tá, đau lòng sao?"
"Đau lòng gì?" Thượng tá rất vẻ mặt vô tội, trong miệng còn nhai cơm, hai bên miệng cứ phòng ra trông rất buồn cười.
Hạnh Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng, cười đến rất là tà ác."Cổ đại mỹ nhân bị chọc tức, anh sao lại không đau lòng?"
" anh chỉ yêu thương mỗi vợ anh thôi." Trong miệng anh con nhồm nhoàn, nói xong còn nhai nhai. nhưng vẻ mặt thản nhiên, mắt cũng không thèm nhìn ra cữa một cái.
Hạnh Nhược Thủy cười ra tiếng, nhấn cái đầu anh xuống."Thật không giống nha."
Hai người em một miếng anh một miếng, hộp cơm chỉ một chốc là ăn xofng tôi. Thượng tá bởi vì bị thương duyên cớ, không có bình thường lượng cơm ăn, ăn được cũng tương đối chậm.
Hạnh Nhược Thủy nhìn đau lòng muốn chết. Níu lấy cổ áo của anh, hung hăng dạy dỗ: "Lần sau không được bị thương nữa, có biết hay không? Ngày đó ngay cả nằm mơ em cũng sợ hết hồn."
Thượng tá ôm cô, cằm đặt trên trán cô."Vợ, thật xin lỗi."
Hạnh Nhược Thủy đẩy anh ra, khóe miệng cong vút."em không muốn anh trở thành phế nhân không đậy nỗi, em chỉ muốn anh không có bị thương! Cho nên em không muốn nhận bất cứ lời xin lỗi nào của anh!"
"Tốt!" anh nghiêm túc nhìn cô trả lời, sau đó cười.
"Nói được là phải làm được, không thì là đồ vô dụng.” Cô đã có thói quen không nhường nhịn người bên cạnh. Chỉ cần anh thật khỏe mạnh, cô có thể cả đời như vậy ở nhà chờ anh trở lại, không hối hận hay oán trách.
"Tốt." anh cũng muốn cả đời cùng với cô, cho đến khi cô thành bà lão tóc bạc trắng.
Lòng này cho đến khi nước chảy đá mòn, biển xanh hết nước mới thay lòng
Lúc hai người đang ôm nhau, Dương Tử Vân mang cháo gà tới.Bà định để người làm mang tới, nhưng không yên tâm nên tự mình mang tới.
"Ơ, xem ra mẹ tới không đúng rồi." Dương Tử Vân cười trêu ghẹo. Hôm nay thấy cảnh này, sao cũng thấy thuận mắt. Con trai con dâu yêu thương nhau, gia đình mới có thể hạnh phúc. Đã có thể nghĩ đến chuyện vui khác rồi.
Ưng Trường không thật ra thì đã biết mẹ tới nhưng không nói ra.
Hạnh Nhược Thủy thì không chú ý nên không thấy, sợ quá lập tức nhảy ngay xuống giường. Nhìn thấy thái đọ true chọc của Dương Tử Vân, mặt đỏ không thôi. Nói chuyện lắp bắp, nưa ngày không biết nói ra cái gì.
"Con, con đi rửa tay." Hạnh Nhược Thủy chạy trối chết. da mặt cô trước giờ rất mỏng, nếu ở lại đây thì…..
"Mẹ, mẹ dọa vợ con sợ rồi kìa." Ưng Trường không cười hì hì nhìn mẹ, trên mặt tỏ vẻ như Clefairy.( Clefairy: theo mình biết là chú Pokemon màu hồng:v)
Dương Tử Vân nhéo một cái, nói: "Mẹ có phải thú dữ đâu mà dọa con bé sợ chứ? Mẹ mang cho con cháo gà ăn đi khi còn nóng nào."
Ưng Trường không định nói là dã ăn rồi, nhưng lời nói ra tới miệng chỉ là “Được ạ!”. anh hiểu mẹ, cháo gà này chắc chắn do bà nấu nếu không ăn thì sẽ phụ lòng bà rồi.
Dương Tử Vân vui vẻ ra mặt, mở hộp giữ ấm, múc ra một chén cẩn thận từng li từng tí mang lại cho anh. Nhìn ánh mắt của anh, chan chứa nhiều tình cảm.
Ưng Trường không không nói câu nào, ngoan ngoãn đem một chén ăn hết." Ngon thật, cám ơn mẹ. Mẹ, còn dư một it để đó chút con uống sau. Con mới ăn cơm xong, nên không thể ăn nhiều thêm được."
"Ai, được rồi." Con trai uống cũng uống rồi còn nhận được lời cảm ơn nữa chứ, Dương Tử Vân tâm tình thật tốt."Vết thương như thế nào rồi? Có đau hay không?"
Ưng Trường không kéo tay của mẹ, để cho bà ngồi xuống giường."Mẹ, ngươi xem bộ dạng của con giống như có chuyện gì sao? Hiện tại mà có cọp con đánh cũng được mà."
Dương Tử Vân thấy anh tinh thần tốt như vậy, cũng yên tâm."Sau này con vẫn nên cẩn thận, đừng có hở cái là làm mẹ sợ. Mẹ con lớn tuổi rồi nha. Còn có Nhược Thủy, con không có thấy hôm con bé từ thành phố Z đến đây à, hai chân nó run rẫy muốn quỵ dưới đất, sắc mặt cứ như vôi trát tường. Bác si bảo con không có nguy hiểm gì, nó quỵ hẳn xuống sàn. Con bị thương, người chịu khổ không phải là con mà là nhưng người quan tâm đến con nhất."
"Mẹ, con biết rồi." Ưng Trường không hiểu ý mẹ mình, trong lòng đã đem Nhược Thủy xem như người nhà, thật vui mừng.
Hai mẹ con trò chuyện thêm một lát, chờ Hạnh Nhược Thủy quay lại. Dương Tử Vân muốn đi."Nhược Thủy, hay là con theo mẹ về nhà? nhà thuê cũng không bằng nhà của mình đâu."
Hạnh Nhược Thủy còn chưa lên tiếng, nhưng cả người đã vội khẩn trương.
"Mẹ, vợ con muốn ở lại đây với con, mẹ không thể chia rẽ uyên ương chứ!"
Dương Tử Vân dở khóc dở cười trừng mắt nhìn anh, rồi rời đi.
Hạnh Nhược Thủy đóng cửa lại, khóa trái, có chút sợ sệt trở lại giường, nói: "Thượng tá, mỗi lần gặp lại, mẹ càng dịu dàng hơn, em có cảm giác như không phải sự thật ấy."
Thượng tá cười khanh khách, nhìn cô vẫy vẫy tay. Đợi cô đến gần anh dùng sức kéo cô đến ngồi trên đùi mình, véo cái cằm xinh xắn của cô nói: "Ở đó mà còn mẹ anh mẹ em, mẹ sau này cũng là mẹ của chúng ta. Còn nữa, khi mà anh đổi thành đại tá, anh không biết em sẽ gọi anh là gì?"
Hạnh Nhược Thủy cả người rung động, nghĩ tới chuyện chạy trốn. nhưng thượng tá đang bị thương nên cô sợ chạm đến vết thương của anh.
"Hả?"
Hạnh Nhược Thủy lấy lòng ôm cánh tay của anh, ra vẻ như là "em sai rồi"."Được rồi, em sai rồi, em về sau không bao giờ như vậy nữa, có được hay không?"
" Vậy em nói cho dễ nghe chút đi?"
Hạnh Nhược Thủy hé miệng, nhưng lại không nói. Chuyện này hết sức kì lạ, bình thường gọi tên anh sao cũng được nhưng bây giờ lại cố ý bắt buộc cô, thật rất khó chịu."Trường, Trường không!"
"Tên anh không có dài như vậy." Thượng tá nghiêm mặt quay đi.
Hạnh Nhược Thủy đỏ mặt, gọi một tiếng."Trường không."
" không tính, anh muốn hơn như thế." Cái này gì đây? Được voi đòi tiên! Thượng tá mốn dùng hành động thân thiết hơn để diễn tả những lời này!
Hạnh Nhược Thủy nhìn dáng vẻ kia của anh, cũng biết anh nghĩ cái gì. im lặng một hồi, đỏ mặt tía tai, vẫn là không nói. Thượng tá vẫn còn nhìn cô chằm chằm, ý muốn bỏ qua cho cô cũng không có.
Hạnh Nhược Thủy đưa tay nhéo anh một cái, mắt mắt gọi nhanh một tiếng: "Ông xã." Sau đó, làm đà điểu không dám ngẩn mặt lên.
Ưng Trường không nâng mặt cô lên, thật sâu nhìn vào trong mắt của cô. Dịu dàng, hô một tiếng."Bà xã."
Hạnh Nhược Thủy mặt lại càng đỏ hơn, mắt cũng không dám nhìn anh. Cô da vốn là trắng nõn, lúc này thì càng trắng hồng, càng đẹp hơn. Giống như hoa hải đường, tỏ ra hương sắc xinh đẹp nhất.
Trong lòng Ưng Trường không như có tay ai vuốt ve, không nhịn được ôm cô, hôn cô thật sâu. Rất lâu, phụ nữ luôn dùng hết tâm tư, trong bữa tối lãng mạng dưới nến, dùng áo ngủ hấp dẫn, quyến rũ cánh đàn ông xông pha vào trận. nhưng thật ra hấp dẫn người nhất vẫn là những lúc lơ đễnh vô tình mang đầy quyến rũ.
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, bắt đầu ngượng ngùng đáp lại.
Rất nhanh, bên trong phòng bệnh nhiệt độ bắt đầu tăng vọt. Hô hấp từ từ nặng nhọc, tiếng ưm a của cô gái bắt đầu vang lên.
Hạnh Nhược Thủy khi đang sắp muốn trầm luân, bỗng chốc tỉnh táo lại, cách y phục giữ laị bàn tay của thượng tá." không được, anh đang bị thương!" Cô thở gấp, môi hồng nhuận thắm, rõ ràng là đang khiêu chiến người đàn ông tự chủ mà.
"Vậy em tự mình tới đi." Thượng tá thanh âm khàn khàn khô khốc, cơ thể căng cứng chờ đợi một trận vận động để giải thoát áp lực.
Khẽ run không thôi, cô hiểu ý anh, mặt của Hạnh Nhược Thủy như bị thiêu đốt." không cần, chờ anh lành vết thương rồi tính nha!"
" không kịp đợi, vợ, không kịp đợi mà." Gương mặt thượng tá chôn sâu vào cổ cô cọ xát, hít thở thật sâu, cũng không cách nào bình phục ** cơn sóng.
Thân thể Hạnh Nhược Thủy căng cứng, cảm nhận thân thể của anh cô biết anh đã chịu đựng rất khổ sở.
"Vợ?" Thượng tá vẫn cọ cọ vào cổ cô, giọng nói càng khàn lạc đi.
Hạnh Nhược Thủy đột nhiên đẩy anh, ngã ra giường, dĩ nhiên là dùng lực nhẹ nhàng thôi, tìm mọi cách dạng chân ngồi trên eo anh. Chờ chuẩn bị xong, cúi đầu nhìn anh, gương mặt lại càng nóng hơn, ngây ngốc nhìn anh.
Ưng Trường không trong bụng cười vui mừng, nhưng mặt thì như không có gì, mong đợi nhìn cô."Vợ?"
Hạnh Nhược Thủy cúi đầu nhìn hông của anh, không dám nhìn anh dù là nữa con mắt, đợi anh hối cô mấy lần, cô mới từ từ đưa tay kéo quần anh ra.
Đêm đó, Hạnh Nhược Thủy ngồi ở trên người thượng tá, từ đầu đến cuối buổi tối kích tình cả người cô cứ như con tôm luộc. Khi anh ở trước mắt cô, cặp mắt mờ mịt kia có thể thấy từng phản ứng của anh, cảm nhận được sự nhạy cảm thay đổi khác thường. Mỗi động tác như là chìa khóa mở ra một sự sung sướng mới không thôi......
Rồi đến lúc qua đi, Thượng tá thấy như chưa đủ nhưng cũng rất hài lòng. Ôm vợ, mà các lỗ chân lông như đã giãn ra hết.
Sau đó, Hạnh Nhược Thủy thay anh vệ sinh thân thể, mặc quần áo vào, hai người mới ôm nhau ngủ.
......
Bởi vì Cổ Tranh quấy rầy, Ưng Trường không thấy quá phiền, vì vậy hết sức yêu cầu quay lại bệnh viện quân đội ở Thành phố Z để tiếp tục nghỉ ngơi.
Hạnh Nhược Thủy vốn là lo lắng thân thể của Thượng tá, nghe bác sĩ nói không có gì đáng ngại, cũng đồng ý. Dù sao, ngày ngày có một người phụ nữ cứ lãng vãng trước mắt còn tuyên bố người đàn ông của mình yêu cô ta, cho dù là ai cũng không chịu nổi!
Ông nội cùng Thượng tướng cũng không ý kiến, chính là Dương Tử Vân không đồng ý, nghĩ nhiều cho con trai. nhưng là Cổ Tranh cứ dây dưa như vậy trước mắt bà, nên thôi không còn cách nào khác.
Cổ Tranh tin tức rất nhanh nhạy, khi bọn anh sẽ phải rời đi bệnh viện thì vô cùng lo lắng chạy tới. Dây dưa không rõ, cô dùng tay chỉ thẳng Hạnh Nhược Thủy, mất cả hình tượng mà hỏi cô: "Cô có gì tốt? So với tôi có gò tốt?"
Hạnh Nhược Thủy nghe nói như thế, ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Cổ Tranh cùng Cố Miêu Miêu một dạng, chưa hiểu rõ tình yêu là gì. Nếu như tình yêu là chọn lựa những điều tốt đẹp nhất, vậy đó có phải là tình yêu không?
Ưng Trường không bằng ánh mắt thương hại mà nhìn cô. nhưng giọng nói, vẫn nhàn nhạt không thôi."Cô ấy không xinh đẹp như cô, cũng không có gia thế hiển hách như cô, nhưng cô ấy thắng cô."
"Cái gì?" Cổ Tranh kinh ngạc nhìn hỏi.
Bàn tay Ưng Trường không khẽ nắm lại, nhẹ nhàng đặt lên vết thương."Cô ấy đã đóng cọc ở trong lòng Ưng Trường không này, cả đời sẽ mãi cắm rễ nơi đây."
Dứt lời, anh để cho bác sĩ đưa mình đi.
Hạnh Nhược Thủy lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Cổ Tranh nhìn theo bóng lưng họ một cách hung ác, đôi tay nắm thật chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau đớn. Đóng cọc ư? Vậy thì sao chứ? To lớn như đại thụ che trời thì sao chứ? Chỉ cần bứng sạch nhổ sạch là được!
Thứ cô muốn nhất định phải đoạt được. Nếu như không chiếm được vậy thì hủy nó đi, không ai có thể chiếm giữ được!
(Woa! Cô này ăn không được đạp đỗ phá cho hôi mà >_ < ghét thế)
......
Ở trên xe quân dụng ra sân bay, Hạnh Nhược Thủy cười híp mắt canh chừng thượng tá của cô. Cô phát hiện, Thượng tá càng ngày càng yêu nghiệt rồi, rất mê người.
"Vợ, em là đang quyến rũ anh sao?" Do có người ngoài ở đây, nên anh chỉ cúi sát, nói nhỏ vào tai cô.
Hạnh Nhược Thủy chỉ cười không nói, nắm bàn tay thượng tá, bấu vào lòng tay anh một cái. Sau đó từ từ xòe ngón tay ra đan xen vào tay anh,, mười ngón tay xiết chặt lấy nhau.
Nắm tay nhau mà chết, bên nhau cho đến già.
Đối với hành động như vậy của người trẻ tuổi, người xung quanh xem như không thấy dời tầm mắt đi nơi khác.
Thượng tá được voi đòi tiên, nâng tay cô lên, đặt môi hôn xuống một cái.
Hạnh Nhược Thủy muốn giật tay lại, anh không chịu buông. không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt, nhìn ra ngoài cửa xe. Chỉ là vầy ánh mắt vẫn còn nhìn vào bên trong.
Ở trên máy bay, Ưng Trường không nhớ lại chuyện gì."Đúng rồi, vợ."
"Hả?" Hạnh Nhược Thủy đang đọc sách, nghe anh gọi, không hiểu xoay đầu lại nhìn anh.
Ưng Trường không nắm lấy tay cô, nhìn cô tha thiết."Chờ vết thương của anh lành rồi chúng ta kết hôn nha."
Hạnh Nhược Thủy cười."Được."
Màn cầu hôn lãng mạng đã qua lâu rồi, cũng nên kết hôn thôi. Nếu như không phải là có người cản trở, cô đã sớm có cái gọi là người phụ nữ đã lập gia đình rồi. Mặc dù, hiện tại cũng không khác gì nhau.
"em muốn tổ chức đám cưới như thế nào?" Ưng Trường không biết với đàn ông chuyện này không quan trọng nhưng phụ nữ thì lại rất để ý xem trọng. Có lẽ là bởi vì họ là phụ nữ, hay là tình cảm của họ quá phong phú.
Hạnh Nhược Thủy cả người như chấn động, chau chau mày nói: " anh có chắc là có thời gian không?"
" anh sẽ cố gắng. Nếu như không rãnh làm đám cưới, em có lấy chồng hay không?" gương mặt thượng tá đày vẻ nghiêm túc, mày nhăn lại có vẻ rất gấp nha.
Hạnh Nhược Thủy liếc nhìn anh cười nghịch ngợm."Vậy phải xem biểu hiện của anh. Nếu như biểu hiện của anh tốt, có lẽ em sẽ suy nghĩ lại."
"Vậy nếu biểu hiện anh không tốt thì phải làn sao?" không phải là để cho anh cả đời ngủ phòng khách chứ?
Hạnh Nhược Thủy trừng mắt hạnh nhìn anh, lông mày nhướn cao lên “ anh dám!" Giọng nói, còn âm sâm sâm.(giống như nghiến răng mà nói í)
Ưng Trường không vội vàng nắm tay cô, đưa đến khóe miệng hôn rồi lại hôn." anh không dám. Cái khác đều không quan trọng, vợ lớn nhất!"
"Miệng lưỡi dẽo queo!"
"Lời nói thật luôn cảm động nhất mà."
"......"
Sẽ có lúc nhìn lại, con đường hai người cùng trãi qua không phải là quá ngắn.
Này nha, đấu đá, trò chuyện, máy bay cũng đã đến Thành phố Z. không giống với Thành phố B phồn hoa chật chội, núi xanh suối trong, phong cảnh nên thơ, không khí tuyệt đẹp.
"Về nhà thật thoải mái!" thật nhìn mà không nhịn được thốt nên lời.
Hạnh Nhược Thủy hì hì một tiếng cười, liếc nhìn anh nói: " anh hai, em nhớ hình như nhà anh ở Thành phố B nha."
Thượng tá ôm cô, hùng hồn tuyên bố: "Có vợ nơi nào cũng là nhà!" Lời này không phải là lấy lòng cô, đó là lời chân thật. Nhà là cái gì, là nơi có người chờ anh trở về trong ánh đèn ấm áp.
"Chẳng lẽ Thành phố B là nhà mẹ của anh? Sao em thấy giống như là anh gã cho em sao ấy?" Hạnh Nhược Thủy nhéo mặt anh, dáng vẻ thật vô lại mà.
Thượng tá chau chau mày."Có gì không được?" Chỉ cần có vợ nấu cơm chờ đợi, tối làm lò sưởi ấm giường, ai gã cho ai cũng không quan trọng? Về phần nhà ở Thành phố B, thì đó là nơi mẹ đang chờ cha về mà.
" không có gì không thể. Chỉ là, nếu như anh gả cho em, vậy sau đều là em quyết định, anh không có ý kiến chứ?" Con rể mà tới nhà, tất cả phải nghe lời vợ.
Thượng tá rất vô tội vỗ vỗ đầu, nói: "Hiện tại nhà chúng ta không phải do em làm chủ sao? Vợ vẫn là sếp lớn nhất, điều đó không thể chối cãi!"
Hạnh Nhược Thủy dùng tay giữ lấy cái đầu không an phận của anh."Này nhớ mà thực hiện mệnh lệnh trên cao đưa xuống. Nếu không, em cho anh ngủ ngoài phòng khách!" Chỉ là, cửa với lại cửa sổ có ngăn được thượng tá không đây?
"Tuân lệnh, sếp!”
Hạnh Nhược Thủy hai tay xoa xoa cái đầu thô ráp kia."Bạn nhỏ thật biết nghe lời!"
"Phốc" một tiếng, Thượng tá sặc nha.
Hạnh Nhược Thủy cũng không nhịn được, cười lăn cười lộn, cả người xụi lơ trong ngực thượng tá, liền bị thượng tá ôm đi. Làm thần kinh cô sợ đến căng thẳng. không biết có chạm vào viết thương của anh không.
Sau khi đến bệnh viện, sắp xếp thật tốt. Hạnh Nhược Thủy mới về nhà, mấy ngày không về không biết sao rồi đây. Ngược lại cô không lo lắng chuyện công ty, có vẻ không sao.
"Mẹ!" Bé con thấy cô càng nhiệt tình hơn trước, như một con báo con nhảy lên người cô.
Hạnh Nhược Thủy vội vàng đỡ cái mông của cậu. Hai người ngay tại cửa ra vào hôn nhau tới lui không thôi.
Viên Mộng ở bên trong phòng nhìn, rất bất đắc dĩ nói: "Hai người có thôi đi không?" nếu một chàng trai mà đặt vào vị trí này chắc là người ta sẽ nghĩ ngay đến chuyện người yêu xa cách lâu ngày gặp lại ấy chứ.
Hạnh Nhược Thủy ha ha cười khúc khích. Tiểu tử vui mừng. người xem buồn cười nhưng không khó chịu.
"Ưng Trường không sao rồi? Hiện tại không có gì đáng lo chứ?" Viên Mộng chỉ nhận được một cú điện thoại của Hạnh Nhược Thủy, chỉ nói không có nguy hiểm tính mạng.
Hạnh Nhược Thủy thả cậu nhóc xuống, cười lắc lắc đầu." không có việc gì rồi, chính là muốn nghỉ ngơi. Cũng tốt, anh ấy ngày ngày bận rộn như vậy, để cho anh nghỉ ngơi một chút cũng không tệ." Lần này chờ thương tích lành lặn hoàn toàn, tối thiểu phải hai ba tháng không cần làm nhiệm vụ.
"Vậy thì tốt. Làm mình cũng lo lắng không yên, tối nay cunhgf nhau đi bệnh viện thăm anh ấy đi."
"Con cũng muốn đi gặp cha nữa!" Cậu bé vội nói vào, đặt ra yêu cầu của mình. Cậu nghe mẹ nói cha bị thương nặng nên cũng rất lo lắng
Hạnh Nhược Thủy lắc lắc khuôn mặt nhỏ bé của cậu."Được, chúng ta cùng đi” Cậu bé nhận được lời hứa của cô, lại tiếp tục chạy đi chơi.
Hạnh Nhược Thủy cùng ngồi trên ghế sofa với Viên Mộng, Viên Mộng rót cho cô ly trà."sao lại chuyển về đây, di chuyển nư vậy không phải có hại cho vết thương sao?”
Hạnh Nhược Thủy bĩu môi, vẫy vẫy cái tay."Đừng nói nữa. Đều là Ưng Trường không đào hoa kia gây ra, người yêu cũ từ nước ngoài trở về muốn nối lại tình xưa, nên dây dưa hoài không rõ. Chúng tôi không có cách, nên đành phải chuyển viện.”
Viên Mộng nghe cách nói của cô, không nhịn được cười, nhưng trên mặt có lo lắng." nhưng cũng đâu giải quyết được vấn đèa?" Bọn họ có thể chuyển viện, cô kia cũng có thể đi theo tới đây.
Lông mày giật giật, cũng rất khổ não." không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng kết hôn, cặt đứt ý nghĩ của cô ta. Nói đi nói lại đều là Ưng Trường không không tốt, nếu là anh không giải quyết được thì cho anh sống một mình đi!"
Viên Mộng cười ra tiếng."Để cho anh ta sống độc thân, cô chịu?"
" Có cái gì không bỏ được? Đàn ông, tùy tiện như vậy, mình cũng vậy không kém, phải hay không?" Rõ ràng là nói giỡn, mà cô nói giống như thật.
"Nghĩ một đằng nói một nẽo. anh đi với người khác thật rồi, cô khóc không còn nước măt."
" anh ta dám? anh ta dám tôi liền ——" Tay cô vung lên, làm một động tác. Làm xong, chính mình còn không nhịn được cười. Rắc rối này còn ở phía sau từ từ suy tính vậy!
Viên Mộng chỉ cười. Một lát sau, còn nói: "Nói nghiêm túc, cô phải chú ý một chút. Ưng Trường không thì không thành vấn đè, nhưng tuyệt đối cẩn thận không cho cô ta dùng quỷ kế."
"Vậy tôi làm thế nào? Tôi không có cách nào cả ngày theo cạnh Ưng Trường không, cũng không có cách cả ngày theo dõi cô ta. Nói thật, cô ta muốn hại tôi thì tôi còn biết phải làm gì, nhưng cô muốn cướp anh đi, thì tôi hoàn toàn không có cách."Cổ Tranh xem ra còn rất căm tức!
Viên Mộng cũng không khỏi thở dài, vấn đề tình cảm là khó giải quyết nhất."Nói cũng phải. Chỉ là hai người nên suy nghĩ thật kỹ, thông suốt. Tình cảm mà liên quan đến những thứ bên ngoài sẽ càng rối rắm, thì không cách nào."
"Cám ơn cô Viên Mộng, tôi hiểu rồi." Hạnh Nhược Thủy đặt tay mình lên tay cô. Nhắc tới cũng lạ, quen biết Viên Mộng không bao lâu mà hai người lại vô cùng hợp ý. Có lẽ là duyên phận rồi.
"Tôi không có làm gì hết, chỉ nói một chút thôi mà."
" nhưng là có quan tam tôi mà."
"......"
Ăn xong cơm tối, còn tắm rửa. Một hàng ba người mới mang cháo gà cùng cơm tối đến bệnh viện cho thượng tá.
Thượng tá theo thường lệ ở là phòng bệnh đơn.
Ưng Phúc An nhảy lên trước, đến cửa phòng bệnh, hét to một cái rồi bổ nhào lên giường anh.
Hạnh Nhược Thủy cùng Viên Mộng định gọi, cũng đã không còn kịp rồi. thoắt cái hai trái tim treo lơ lững trong chốc lát.
Thật may là Thượng tá đỡ được, một tay băt lấy cậu nhóc, sau đó đặt ở bên phải mép giường.
"Cha cha, con rất nhớ ngươi! Cha, đau đau!" Cậu nhóc trước là nói nhớ cha. Sau là hỏi đến vết thương.
Ưng Trường không lộ ra nụ cười, xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc."Cha cũng nhớ con. không sao, cha đã hết đau rồi, cơn đau bay mất rồi."
"Thật ạ?" Mắt to vui mừng chớp chớp, đặc biệt đáng yêu.
"Thật." Cúi đầu, hôn lên cái mặt mũn mĩn của con một cái. Nhóc con liền đổi khách thành chủ, ôm lấy cổ anh, chụt, chụt. chụt hôn không ngừng.
Cả ba người dở khóc dở cười nhìn nhóc.
"Phúc A, mau xuống đây, để cha ăn cơm." Viên Mộng vội vàng ôm nhóc ra, sợ nhóc sẽ vì vui mừng mà vô tình chạm vào vết thương của Ưng Trường không.
Cái giọng trẻ con lại vang lên."Cha, ăn cơm, cháo gà, có cháo gà!" Nhìn cái mặt rất tự hào, làm như cháo gà là do cậu làm không bằng.
"Tốt, ăn cơm, uống cháo gà." Ưng Trường không nhận lấy hộp cơm, anh quả thật cũng đói bụng. Mở ra hộp cơm, nghe thấy được mùi vị đạo quen thuộc. Vợ làm thức ăn, nói thế nào cũng muốn ăn mấy tô!
Bởi vì có Viên Mộng cùng con trai ở đây, Thượng tá không thể nhờ vợ rồi, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn chính mình tự ăn.
Tiểu tử làm ầm ĩ không, trong phòng bệnh có TV, Viên Mộng liền mở TV ra, bật ngay kênh hoạt hình. Cậu bé cầm cái điều khiển TV, xem say sưa ngon lành.
Trong phòng bệnh an tĩnh, chốc lát không có chuyện gì để nói.
Cuối cùng, là Viên Mộng cảm thấy thời cơ đã đến nên muốn mang nhóc con về T thị cùng mình.
"Tại sao?" Thượng tá phản ứng rất mạnh. Mặc dù anh rất ít ở bên cạnh tiểu gia hỏa, nhưng đứa bé này đã là con anh rồi, từ đầu cái ý nghĩ này chưa từng thay đổi. Mặc dù cũng nghĩ tới việc Viên Mộng có thể rời đi, nhưng cũng không đón nhận một cách tự nhiên được.
Hạnh Nhược Thủy vội vàng trấn an anh." anh làm gì mà hung dữ vậy? Viên Mộng chắc có cái lí của cô ấy, anh nghe thử xem sao."
Ưng Trường không nhìn cô, lại nhìn Viên Mộng, cân bằng cảm xúc một chút."Tôi không phải ý đó. Được rồi, cô nói đi."
Viên Mộng nặng nề thở dài, cô cũng cảm thấy không thành ý, không biết nói làm sao mới có thể làm cho người hiểu.
"Lúc đầu tôi muốn cả đờ này không cho thằng bé biết tôi là mẹ đẻ của nó, sẽ để nó thật vui vẻ làm con bên cạnh hai bạn. Bây giờ, tôi và nó cũng đã quen thân nhau hơn, với lại tôi biết hai bạn cũng có ý cho nó theo tôi. nhưng là, nếu như tôi vẫn ở lại nhà các bạn, khi nhóc từ từ lớn lên, nó sẽ nhớ lại vì sao nó có tới hai người mẹ, thậm chí nó sẽ nghĩ tại sao tôi lại bỏ nó cho hai bạn, đến lúc đó sẽ có nhiều việc rối rắm hơn. Huống chi, nếu như tôi là mẹ của nó, tôi nên làm hết tất cả trách nhiệm của mình, dựa vào năng lực của mình mà nuôi con. Có lẽ các hai bạn muốn nói tôi ở thành phố Z cũng có thể nuôi con. nhưng cái chỗ này với tôi mang kí ức không vui, nên cũng nghĩ muốn ra ngoài một lần. Tôi...... Thật xin lỗi, tôi không biết nói thế nào nữa."
Viên Mộng vội dời ánh mắt, măt cô đã có nước rồi. Cô cũng có rất nhiều băn khoăn, sợ mình không thể cho đứa bé cuộc sống tốt. nhưng cậu cũng có cuộc sống riêng mình, không nên quá lệ thuộc vào bọn họ. Cuộc sống của mình, mình cần có trách nhiệm!
Mặc dù không muốn nhớ lại chuyện tình cảm, nhưng cô vẫn nghĩ cần nên có cuộc sống mới. Làm người, không ai sống mãi với quá khứ. Cô tin tưởng, Khải Kính cũng không hi vọng thấy cô như vậy!
Hạnh Nhược Thủy không nói lời nào, chỉ nhìn Thượng tá. Cô cũng không bỏ được Viên Mộng cùng con trai, nhưng có thể hiểu ý Viên Mộng.
Ưng Trường không nhìn Viên Mộng hồi lâu, lại nhìn Phúc An đang xem TV trước mặt, hồi lâu không có lên tiếng.Hộp cơm trong tay, cũng từ từ lạnh dần.
Trong giây lát, yên tĩnh trong phòng lại càng gấp bội, không khí như bị đè nén lại.
Mãi cho đến Viên Mộng mang theo con trai về nhà, Ưng Trường không cũng không còn nói gì đối với chuyện này.
Hạnh Nhược Thủy ngồi xuống giường, ôm lấy đầu coi anh như một đứa trẻ. Tình cảm Trường không đối với Phúc An là rất phức tạp, ngoài việc đối với con trai đầy thương yêu ra, còn có cảm kích, áy náy cùng hoài niệm đối với chiến hữu...... Chính là bởi vì xen lẫn quá nhiều, một khirời khỏi, đối với anh mà nói có chút khó khăn.
Cằm cô tì vào đỉnh đầu của thượng tá, Hạnh Nhược Thủy nặng nề thở dài. Nhỏ giọng, nói ra ý nghĩ của mình.
"Thật ra thì, em cảm thấy ý của Viên Mộng cũng không sai. anh xem, cô ấy vẫn lo lắng mình sẽ bị người khác nhận ra, bây giờ cô ấy chịu đi ra ngoài, điều này nói rõ cô cũng ở vượt qua chướng ngại trong lòng, đây là chuyện tốt mà. Cô ấy quả thật cần cuộc sống mới, nhất là về mặt tình cảm. Cô không thể nào cả đời nhìn người khác mà sống, cô cũng cần một người đàn ông tốt, cần một ngôi nhà của chính cô ấy."
Đối với một người phụ nữ mà nói, nhà là có chồng có con, những thứ khác cũng có thể bỏ qua không cần.
" anh hiểu rõ chứ, chỉ là..... Vợ, em cũng về đi, anh muốn một mình suy nghĩ."
"Được." Hạnh Nhược Thủy hôn anh một cái, rồi rời đi.
Hạnh Nhược Thủy đi ra bệnh viện, thời gian không trễ lắm. Vì vậy cô không có lái xe, mà từ từ dọc theo đường đi về phía trước.
Bởi vì suy nghĩ không thôi, cho đến khi có người chận trước mặt cô, cô mới phát giác.
------ lời nói thêm------
Ô ô, vì sao Tử Đô trốn rồi, chỉ còn lại Y Y để lại dấu tay ở đây
Đau lòng quá.
Ưng Trường không khuôn mặt tươi cười lập tức lạnh lẽo, khôi phục gương mặt như không có gì. Ngay cả ánh mắt, cũng là lạnh lùng, người ngoài ngàn dặm cũng không thèm nhìn.
Hạnh Nhược Thủy lấy bàn tay che lại khóe môi đang cong lên, cảm thấy Cổ Tranh tựa như một con nghé con, cố tình làm như mình không nhận ra điều này.
"Ưng, anh cảm thấy sao rồi? Vết thương còn đau hay không?" Cổ Tranh chạy tới, ra vẻ ta đây mới là nữ chính.
Hạnh Nhược Thủy vừa định giúp cô một chút, cho cô một chút thời gian biểu diễn, liền bị Thượng tá kéo tay lại, còn không thèm để ý mà xoa xoa.
Ưng Trường không ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc cô một cái, nói: "Cổ tiểu thư, vợ tôi ở bên cạnh, đừng tranh giành lời của người chính thức chứ."
"Phốc ——" Hạnh Nhược Thủy thiếu chút nữa phun, thật may là tay cô che miệng nhanh hơn. Cô phát hiện, Thượng tá thật ra miệng lưỡi rất độc nha, hơn nữa lời độc không mang thô tục.
Quả nhiên, Cổ Tranh sắc mặt cũng trở nên khó coi, lúng túng một hồi không biết nói cái gì cho phải."em tới xem anh thế nào, dù sao, anh cũng vì đỡ đạn cho em mà bị thương."
Hạnh Nhược Thủy nhận rõ, lời này là cố ý nói cho cô nghe, nhưng là cô sẽ không sập bẫy của Cổ Tranh. Nói cho cùng, Nhược Thủy trong lòng vẫn là không thoải mái, nhưng không thèm so đo, thượng tá nhà cô là quân nhân sắt thép mà.
"Đó là nhiệm vụ của tôi, Cổ tiểu thư không cần để ở trong lòng." Thái độ nhàn nhạt, giọng điệu không chút run sợ. anh chàng thượng tá này trươc sau chỉ một giọng điệu như vậy.
Hạnh Nhược Thủy cảm thấy, tốt nhất mình tránh xa một chút."em đi rữa tay một chút." Cô không phải thương hại Cổ Tranh, cho cô ta thời gian bên cạnh Trường không, cô là sợ mình không nhịn được cười. Nhìn chuyện có có chút hả hê như vậy, cô thật nén nổi.
Ưng Trường không nghĩ giữ cô lại, nhưng là không có giữ. Liền tức giận hô một tiếng: "Vợ!"
Hạnh Nhược Thủy đi vào phòng rữa tay, rữa mặt, ngây ngô một hồi. Trở lại phát hiện Dương Tử Vân đến rồi, vẫn như cũ mở miệng một tiếng mẹ.
Hạnh Nhược Thủy nhìn cảnh này liền nghĩ, bà chỉ không thích cô thôi, những người khác bà rất thích. Đối với Cố Chân Chân, Cố Miêu Miêu, Cổ Tranh, bà tỏ vẻ rất thích.
"Vợ, tới đây." Ưng Trường không mắt tinh, thấy cô liền gọi.
Lời nói của anh làm nhóm người muốn trở thành mẹ chồng nàng dâu kia lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của cô, cùng nhau ngẩng đầu lên.
Hạnh Nhược Thủy nhìn họ gật đầu một cái, cùng Dương Tử Vân chào hỏi một tiếng, thì ngồi vào cạnh bên giường Thượng tá."Làm gì nào?"
" anh muốn ăn táo." Thượng tá giống như một đứa bé, làm nũng.
Cổ Tranh lập tức giành lấy việc này."Ưng, em giúp anh gọt táo nha."
" không cần, vợ tôi gọt là được rồi, chút chuyện nhỏ như vậy không dám phiền người ngoài." Thượng tá cũng không nhìn cô, một mực từ chối. Chỉ nhìn Hạnh Nhược Thủy, một vẻ mat.ự thật chân chó “ Vợ, ngoan đi!”
Nếu không có người ở đây, Hạnh Nhược Thủy liền bật cười. Có lẽ, cô nên xoa đầu của anh tỏ vẻ khen ngợi. Sợ mình không nhịn được, Nhược Thủy vội cầm quả táo lên gọt.
Trong một lúc, trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng dao gọt trái táo thật nhỏ.
Hạnh Nhược Thủy cảm thấy ánh mắt của ba người bọn họ nhìn khắp người mình, thật may là có chút kĩ thuật nha, nếu không nhất định sẽ đem ngón tay làm đứt mất rồi. Cô coi như là hiểu cái gì gọi là"Bị nhìn thấy tê dại da đầu" rồi.
Gọt xong quả táo, đưa cho Thượng tá. Lại chuyển sang cho Dương Tử Vân, hỏi: "Mẹ, mẹ có ăn không ạ?"
" không cần. Con chăm sóc cho Trường không thật tốt, mẹ đi về trước đây. Tối nay mẹ nấu canh gà cho người mang tới đây, nhất định phải bắt nó uống hết. A, mẹ sẽ nói người làm nhiều một chút, con cũng uống chung nha. Hai ngày nay con không có nghĩ ngơi tốt, vừa lúc, tẩm bổ một chút."
Hạnh Nhược Thủy vội đáp, trong lòng ngược lại có chút không ngờ, thái độ của bà không có chút thay đổi nào so với trước kia. Cổ Tranh không phải nói, Dương Tử Vân rất tức giận sao? Chẳng lẽ, Cổ đại mỹ nhân nói dối?
"Tiểu Tranh, con cùng đi với bác." Dương Tử Vân khi rời đi, liền mang Cổ Tranh theo.
Hạnh Nhược Thủy vội vàng chạy tới đóng cửa, vừa đi vào vừa nói: "Cuối cùng yên tĩnh. Thượng tá, cái anh này thật không tránh được kiếp đào hoa nha."
Ưng Trường không nóng nảy."Vợ, anh không có trêu chọc cô ta! em phải tin tưởng anh, anh với cô ta không có gì. Đỡ đạn cũng là bởi vì cô là đối tượng cần bảo vệ, chỉ có vậy thôi mà!" nhìn dáng vẻ anh, hận muốn thề với trời để chưng minh sự trong sạch của mình.
"em không vui, thì phải làm sao?" Hạnh Nhược Thủy đứng trước giường, hai cánh tay bắt chéo,trên cao nhìn xuống anh chàng thượng tá nào đó.
Cũng có lúc cô cảm thấy chồng mình có điểm không vừa lòng, không thích ai đoa, nhưng lại phải nhận nhiệm vụ bảo vệ cô ta, còn phải ra sức liều mạng vì cô ta nữa! Bạn thữ nghĩ chồng bạn ra sức bảo vệ tình địch của bạn, cái này có thể xem là tình ý gì không đây?
Ưng Trường không nhìn cô, cố gắng phân biệt thật giả trong lời nói của cô, sau đó đáng thương hỏi: "Vợ ơi! phải làm sao?"
Hạnh Nhược Thủy đảo đảo con mắt, chậm rãi suy nghĩ, sau đó đưa ngón tay lên như đã có ý tưởng."Tự mình nghĩ. không nghĩ ra cũng không sao, trong nhà chúng ta phòng khách nhiều. Ừ, còn có ghế sa lon trong phòng khách rất thoải mái."
"Vợ!" Thượng tá lúc này hoàn toàn đáng thương rồi. Con ngươi sắc bén xem chừng đã ươn ướt rồi, thật giống một chú chó to xác.
"È hèm."
Thượng tá cau mày suy nghĩ hồi lâu, nén lấy nói: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ vợ muốn cắt cái đó của anh?" anh thủ thế giữ chặt cái ở giữa hai chân kia.
"Phốc ——" Hạnh Nhược Thủy sặc thật rồi. Cô thật nghi ngờ, đàn ông không phải chỉ nghĩ về chuyện kia thôi sao? Hôm nào cùng Đàm Bội Thi điều tra."Thượng tá, anh lúc nào cũng để t*ng trùng lên não vậy sao?"
" anh đâu có?" Thượng tá rất vô tội.
Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười nhìn anh, ngồi sát vào anh."Được, anh cũng mệt mỏi, có muốn ngủ một giấc hay không?" Cô cũng không quên, anh bây giờ còn là bệnh nhân nha.
"em qua đây." Thượng tá nắm lấy tay cô, kéo lên giường.
Hạnh Nhược Thủy nhìn ** giường bệnh coi như đủ rộng, đá giầy liền bò lên.
Thượng tá ngay lập tức ôm cô sát mình, giống như sợ ai đó cướp mất. Mặt cọ cọ vào cổ cô, mũi tham lam hít lấy mùi hương của cô.
Hạnh Nhược Thủy cười nắc nẻ."Sao anh giống co chó to xác quá vậy?”
"Bởi vì vợ là thịt là xương." Thượng tá trả lời quá đúng, thật không có chút ngại ngùng.
Hạnh Nhược Thủy giơ tay lên gõ anh một cái."Mau ngủ đi, thân thể anh sắp hư luôn rồi. Hay là, anh nghĩ muốn nằm lâu ở đây cho Cổ đại mỹ nhân đến trao tặng trái tim cho anh sao?"
" anh ngủ ngay đây!" Thượng tá không giải thích, một tay ôm cô, nhắm mắt lại.
Hạnh Nhược Thủy mím môi cười.
Lẳng lặng nằm một lát, Thượng tá tay bắt đầu không an phận chui vào trong quần áo cô, như một con rắn hết sức nhanh nhẹn.
" anh còn đang dưỡng thương đó! Ngoan ngoãn một chút, ngủ đi!" Tặng anh một đấm,giọng nói cũng dữ hơn. Ngày hôm trước mới ra khỏi phòng phẩu thuật, hôm nay liền muốn làm chuyện đó, anh không muốn xuất viện mà!
Thượng tá uất ức chu mỏ, cọ cọ vào ngực cô, buồn buồn nói: "cái này là mộng xuân nha."
"Cái anh này ngắm gì? Lấy tay ngắm sao?" Hạnh Nhược Thủy nếu không phải là bị anh ôm chặt, còn muốn cho anh một đấm. Thượng tá có đôi khi là rất là thong minh, lời nói ra làm cho người khác không thể không phục, lời nói suy ngẫm mang nhiều đạo lí.
"Đây chỉ là giải khát sơ sơ thôi!” Thượng tá của chúng ta hung hồn giải thích, cọ cọ ngực cô lại càng dùng sức nhiều hơn.
"Phốc —— khụ khụ khụ......" Hạnh Nhược Thủy đã bị sặc thật sự rồi.
Thượng tá vỗ nhè nhẹ lưng của cô, nói trắng ra là sờ mó cô nhiều hơn.
Hạnh Nhược Thủy ngừng ho khan, đẩy anh một cái."Đừng làm rộn, ngủ một chút đi. Nghỉ ngơi thật tốt thân thể mới khỏe nhanh lại được."
"Tốt." Thượng tá hôn cô một cái, liền nhắm hai mắt lại. anh thật sự mệt mỏi, không bao lâu, hơi thở dần thay đổi nhịp nhàn đều đều.
Hạnh Nhược Thủy cẩn thận từng li từng tí nâng nửa người lên, nhìn gương mặt đang ngủ thật yên tĩnh của anh. Cuối cùng, hôn lên môi anh một cái, nói khẽ."Lần sau còn dám bị thương, xem em xử lý anh ra sao nha!"
Thượng tá giống như nghe được lời của cô..., đôi môi đang mím chặt khẽ cong lên. Ngủ thiếp đi, giống như một đứa bé.
Hạnh Nhược Thủy ban đêm ngủ không ngon, nhìn Thượng tá đang ở bên cạnh, từ từ mí mắt dây dưa gặp được mhau, cũng ngủ thiếp đi.
Ưng Trường không ngư không bao lâu liền tĩnh, bởi vì có người. Mặc dù người bị thương nặng, nhưng chỉ cần không phải thương nặng hôn mê, tính cảnh giác cuae thượng tá vẫn còn.
Vừa mở mắt, liền thấy ông nội đẩy cửa vào. Nhìn thấy hai người đang ngủ có ý đi ra, nhưng lại thấy anh thức rồi nên đi vào.
"Ông." Ưng Trường không cẩn thận sữa lại tư thế, cũng không đánh thức người bên cạnh, cũng không ảnh hưởng gì cùng ông nói chuyện.
Hạnh Nhược Thủy là một người có tính cảnh giác khá cao, nhưng khi bên cạnh thượng tá, lí trí cũng như mọi thứ cô liền phụ thuộc vào anh, có tính ỷ lại.
Ưng Trường không thấy như vậy cũng không phải là tốt, nhưng trong lòng lại thấy bao nhiêu ngọt ngào.
“ Ông nghe mẹ con nói, báo cáo kết hôn của con chưa được thông qua? Chuyện gì xảy ra?" Ông cụ nghiêm sắc mặt hỏi.
"Bởi vì lúc trước Nhược Thủy kết hôn với Thương Duy Ngã, sau lại ra nước ngoài cứu con, lại cùng Thiên Lang Bang ở thành phố B có quen biết. Những chuyện thật không có gì, nhưng có người đâm chọt bên trong, làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp."
Ông cụ quắc mắt nhìn anh một cái."Vậy sao không nói một tiếng? Chẳng lẽ trong mắt con ông đây không giúp gì được sao?"
Ưng Trường không biết ông cụ sắp nỗi giận rồi, vội vàng giải thích." không phải vậy đâu, ông. Con không muốn mang phiền toái đến cho ông, nên muốn tự giải quyết ạ."
"Chờ con giải quyết xong con gái nhà người ta thành bà lão rồi. Con không sợ vợ chạy đi mất, nhưng ông lại sợ mất người cháu dâu này!" Ông cụ muốn vỗ bàn, nhưng mà trước mặt không có bàn, nên đành vung tay! Có ý là ông cụ muốn để ý đến chuyện này.
Ông cụ yêu thích Nhược Thủy, ông không thích con dâu, vất vả lắm mới có được cháu dâu hợp ý như vậy, ông cụ lo lắng là phải. Lại thêm con gái nhà họ cổ xen vào chuyện này, ông lại càng thêm lo lắng. So với con gái nhà họ cổ kia ông thích Nhược Thủy hơn.
Ưng Trường không lúc này thật không dám đụng tới mọt cọng long của ông cụ.
Ông cụ đến đây thấy tinh thần của anh khá tốt, vậy là được rồi. Ông cả đời chiến đấu, nhiều làn tìm được sự sống trong cận kề cái chết, cho nên đối với việc anh bị thương không mấy quan tâm như với những người khá. là bởi vì ông luôn tin rằng anh có thể tạo ra cơ hội cho bản thân mình, người hiền ắt có trời phù hộ.
Ông cụ đi được một lúc, Hạnh Nhược Thủy mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Đưa tay lên dụi dụi mặt theo tự nhiên, bĩu môi, trông cứ như một đứa bé.
Ưng Trường không nhìn thấy hành động đáng yêu của cô, không nhịn được cười nhẹ ra tiếng."Đã thức rồi hả?"
"Ừ, anh cười cái gì?" Hạnh Nhược Thủy thẳng một giấc thật thoải mái, nếu không phải là đói bụng, cô còn có thể ngủ tiếp. Kết quả mới vừa mở mắt, liền nghe Thượng tá cười, có chút không hiểu.
Ưng Trường không cúi đầu hôn một cái cô."Vợ của anh thật đáng yêu, làm cho anh thật vui vẻ."
"Thôi đi, nói láo không chớp mắt!" Bĩu môi, chỉ là không thèm hỏi nữa. Từ từ ngồi dậy, duỗi thẳng cái lưng."em đói bụng. anh đói chưa?"
"Có chút." Đưa tay, vuốt tóc cô.
Hạnh Nhược Thủy lật người nhảy xuống giường, sửa sang lại áo."Vậy em đi căn tin mua cơm, anh muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được."
"Vậy anh chờ em nha." Hạnh Nhược Thủy đi rửa mặt trước, sửa sang lại bề ngoài một chút, sau đó chạy đến phòng làm việc của bác sĩ hỏi xem anh ăn uống cần chú ý cái gì.
Trong giờ cơm, nhà ăn của bệnh viện không ít người, cô tốn khá nhiều thòi gian trong việc xếp hàng.
Trở lại phòng bệnh, cô nghe thấy giọng nói của Cổ Tranh. Hạnh Nhược Thủy có chút bất đắc dĩ, mở to mắt hít một hơi. Cổ đại mỹ nhân này thật sự là âm hồn bất tán mà! Cứ như con ruồi, thật đáng ghét!
"Đây, đây, đây, cơm tới rồi!" Hạnh Nhược Thủy cố ý làm ra vẻ, ngăn chặn màn biểu diễn của Cổ mỹ nhân. Cô là nhân vật chính, không thích diễn thì thôi chứ?
Gương mặt Ưng Trường không đang lạnh như tờ có chút thay đổi."Vợ em về rồi, anh đói đến chóng mặt rồi."
anh nói những lời này, làm cho khuôn mặt Cổ đại mỹ nhân đặc biệt mang cháo gà tới cháo gà tới thật thay đổi vô cùng đặc sắc, cứ như hoa vạn thọ. Mười ngón tay nắm chặt móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô cũng không hề hay biết.
Hạnh Nhược Thủy thấy cô bị đả kích lớn, tuyệt đối không đồng tình với cô. Nếu không có lòng tự ái, sao có thể làm cho người khác thương yêu? Cổ Tranh bây giờ đã không khác nào người thứ ba rồi, cô cũng không thể chấp nhận một người phụ nữ cố tình làm kẻ thứ ba đâu? Đừng nói vợ chồng nhà người ta ân ái, nếu không thương yêu, cũng phải li hôn mới có thể nhào vào, thật không biết xấu hổ, không đạo đức.
Hạnh Nhược Thủy lấy một hộp lớn thức ăn, còn phải thêm một hộp cơm trắng sức ăn của anh khá lớn. Một hopojj thức ăn trộn nhiều món với nhau. Cô biết Thượng tá chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ăn cơm một mình, dứt khoát chỉ làm một phần rồi cùng nhau ăn.
Hạnh Nhược Thủy đem cơm tẻ để xuống, mở hộp cơm ra, thật sự là cơm nha. Cô liền nếm thử, đem cái hộp đưa cho Thượng tá."Đây nè."
"em đút anh." Thượng tá giả bộ nhõng nhẽo đáng yêu là chuyên đương nhiên.
Hạnh Nhược Thủy dí dí cái mũi nhỏ nhắn của anh, nói: "em biết ngay là sẽ như vậy mà, cho nên em chỉ làm một phần. Cái đó là cơm tẻ, sợ anh ăn không đủ."
"Vợ thật ngoan!" Ưng Thượng tá hôn cô một cái, vẻ mặt hài lòng.
Hai người nồng tình mật ý, Làm người khác ghen ghét. Còn về ai kia có mặt trong phòng làm người thừa thì đã bị lơ đẹp.
Nếu không phải là có tiếng thở phì phò cộng thêm tiếng giày cao gót dậm mạnh xuống nền nhà, thì thật sự hai người cũng đã quên mất sự tồn tại của cô.
Hạnh Nhược Thủy nhìn cô nàng nào đó đi xa rồi ngoài cửa, nhíu mày."Thượng tá, đau lòng sao?"
"Đau lòng gì?" Thượng tá rất vẻ mặt vô tội, trong miệng còn nhai cơm, hai bên miệng cứ phòng ra trông rất buồn cười.
Hạnh Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng, cười đến rất là tà ác."Cổ đại mỹ nhân bị chọc tức, anh sao lại không đau lòng?"
" anh chỉ yêu thương mỗi vợ anh thôi." Trong miệng anh con nhồm nhoàn, nói xong còn nhai nhai. nhưng vẻ mặt thản nhiên, mắt cũng không thèm nhìn ra cữa một cái.
Hạnh Nhược Thủy cười ra tiếng, nhấn cái đầu anh xuống."Thật không giống nha."
Hai người em một miếng anh một miếng, hộp cơm chỉ một chốc là ăn xofng tôi. Thượng tá bởi vì bị thương duyên cớ, không có bình thường lượng cơm ăn, ăn được cũng tương đối chậm.
Hạnh Nhược Thủy nhìn đau lòng muốn chết. Níu lấy cổ áo của anh, hung hăng dạy dỗ: "Lần sau không được bị thương nữa, có biết hay không? Ngày đó ngay cả nằm mơ em cũng sợ hết hồn."
Thượng tá ôm cô, cằm đặt trên trán cô."Vợ, thật xin lỗi."
Hạnh Nhược Thủy đẩy anh ra, khóe miệng cong vút."em không muốn anh trở thành phế nhân không đậy nỗi, em chỉ muốn anh không có bị thương! Cho nên em không muốn nhận bất cứ lời xin lỗi nào của anh!"
"Tốt!" anh nghiêm túc nhìn cô trả lời, sau đó cười.
"Nói được là phải làm được, không thì là đồ vô dụng.” Cô đã có thói quen không nhường nhịn người bên cạnh. Chỉ cần anh thật khỏe mạnh, cô có thể cả đời như vậy ở nhà chờ anh trở lại, không hối hận hay oán trách.
"Tốt." anh cũng muốn cả đời cùng với cô, cho đến khi cô thành bà lão tóc bạc trắng.
Lòng này cho đến khi nước chảy đá mòn, biển xanh hết nước mới thay lòng
Lúc hai người đang ôm nhau, Dương Tử Vân mang cháo gà tới.Bà định để người làm mang tới, nhưng không yên tâm nên tự mình mang tới.
"Ơ, xem ra mẹ tới không đúng rồi." Dương Tử Vân cười trêu ghẹo. Hôm nay thấy cảnh này, sao cũng thấy thuận mắt. Con trai con dâu yêu thương nhau, gia đình mới có thể hạnh phúc. Đã có thể nghĩ đến chuyện vui khác rồi.
Ưng Trường không thật ra thì đã biết mẹ tới nhưng không nói ra.
Hạnh Nhược Thủy thì không chú ý nên không thấy, sợ quá lập tức nhảy ngay xuống giường. Nhìn thấy thái đọ true chọc của Dương Tử Vân, mặt đỏ không thôi. Nói chuyện lắp bắp, nưa ngày không biết nói ra cái gì.
"Con, con đi rửa tay." Hạnh Nhược Thủy chạy trối chết. da mặt cô trước giờ rất mỏng, nếu ở lại đây thì…..
"Mẹ, mẹ dọa vợ con sợ rồi kìa." Ưng Trường không cười hì hì nhìn mẹ, trên mặt tỏ vẻ như Clefairy.( Clefairy: theo mình biết là chú Pokemon màu hồng:v)
Dương Tử Vân nhéo một cái, nói: "Mẹ có phải thú dữ đâu mà dọa con bé sợ chứ? Mẹ mang cho con cháo gà ăn đi khi còn nóng nào."
Ưng Trường không định nói là dã ăn rồi, nhưng lời nói ra tới miệng chỉ là “Được ạ!”. anh hiểu mẹ, cháo gà này chắc chắn do bà nấu nếu không ăn thì sẽ phụ lòng bà rồi.
Dương Tử Vân vui vẻ ra mặt, mở hộp giữ ấm, múc ra một chén cẩn thận từng li từng tí mang lại cho anh. Nhìn ánh mắt của anh, chan chứa nhiều tình cảm.
Ưng Trường không không nói câu nào, ngoan ngoãn đem một chén ăn hết." Ngon thật, cám ơn mẹ. Mẹ, còn dư một it để đó chút con uống sau. Con mới ăn cơm xong, nên không thể ăn nhiều thêm được."
"Ai, được rồi." Con trai uống cũng uống rồi còn nhận được lời cảm ơn nữa chứ, Dương Tử Vân tâm tình thật tốt."Vết thương như thế nào rồi? Có đau hay không?"
Ưng Trường không kéo tay của mẹ, để cho bà ngồi xuống giường."Mẹ, ngươi xem bộ dạng của con giống như có chuyện gì sao? Hiện tại mà có cọp con đánh cũng được mà."
Dương Tử Vân thấy anh tinh thần tốt như vậy, cũng yên tâm."Sau này con vẫn nên cẩn thận, đừng có hở cái là làm mẹ sợ. Mẹ con lớn tuổi rồi nha. Còn có Nhược Thủy, con không có thấy hôm con bé từ thành phố Z đến đây à, hai chân nó run rẫy muốn quỵ dưới đất, sắc mặt cứ như vôi trát tường. Bác si bảo con không có nguy hiểm gì, nó quỵ hẳn xuống sàn. Con bị thương, người chịu khổ không phải là con mà là nhưng người quan tâm đến con nhất."
"Mẹ, con biết rồi." Ưng Trường không hiểu ý mẹ mình, trong lòng đã đem Nhược Thủy xem như người nhà, thật vui mừng.
Hai mẹ con trò chuyện thêm một lát, chờ Hạnh Nhược Thủy quay lại. Dương Tử Vân muốn đi."Nhược Thủy, hay là con theo mẹ về nhà? nhà thuê cũng không bằng nhà của mình đâu."
Hạnh Nhược Thủy còn chưa lên tiếng, nhưng cả người đã vội khẩn trương.
"Mẹ, vợ con muốn ở lại đây với con, mẹ không thể chia rẽ uyên ương chứ!"
Dương Tử Vân dở khóc dở cười trừng mắt nhìn anh, rồi rời đi.
Hạnh Nhược Thủy đóng cửa lại, khóa trái, có chút sợ sệt trở lại giường, nói: "Thượng tá, mỗi lần gặp lại, mẹ càng dịu dàng hơn, em có cảm giác như không phải sự thật ấy."
Thượng tá cười khanh khách, nhìn cô vẫy vẫy tay. Đợi cô đến gần anh dùng sức kéo cô đến ngồi trên đùi mình, véo cái cằm xinh xắn của cô nói: "Ở đó mà còn mẹ anh mẹ em, mẹ sau này cũng là mẹ của chúng ta. Còn nữa, khi mà anh đổi thành đại tá, anh không biết em sẽ gọi anh là gì?"
Hạnh Nhược Thủy cả người rung động, nghĩ tới chuyện chạy trốn. nhưng thượng tá đang bị thương nên cô sợ chạm đến vết thương của anh.
"Hả?"
Hạnh Nhược Thủy lấy lòng ôm cánh tay của anh, ra vẻ như là "em sai rồi"."Được rồi, em sai rồi, em về sau không bao giờ như vậy nữa, có được hay không?"
" Vậy em nói cho dễ nghe chút đi?"
Hạnh Nhược Thủy hé miệng, nhưng lại không nói. Chuyện này hết sức kì lạ, bình thường gọi tên anh sao cũng được nhưng bây giờ lại cố ý bắt buộc cô, thật rất khó chịu."Trường, Trường không!"
"Tên anh không có dài như vậy." Thượng tá nghiêm mặt quay đi.
Hạnh Nhược Thủy đỏ mặt, gọi một tiếng."Trường không."
" không tính, anh muốn hơn như thế." Cái này gì đây? Được voi đòi tiên! Thượng tá mốn dùng hành động thân thiết hơn để diễn tả những lời này!
Hạnh Nhược Thủy nhìn dáng vẻ kia của anh, cũng biết anh nghĩ cái gì. im lặng một hồi, đỏ mặt tía tai, vẫn là không nói. Thượng tá vẫn còn nhìn cô chằm chằm, ý muốn bỏ qua cho cô cũng không có.
Hạnh Nhược Thủy đưa tay nhéo anh một cái, mắt mắt gọi nhanh một tiếng: "Ông xã." Sau đó, làm đà điểu không dám ngẩn mặt lên.
Ưng Trường không nâng mặt cô lên, thật sâu nhìn vào trong mắt của cô. Dịu dàng, hô một tiếng."Bà xã."
Hạnh Nhược Thủy mặt lại càng đỏ hơn, mắt cũng không dám nhìn anh. Cô da vốn là trắng nõn, lúc này thì càng trắng hồng, càng đẹp hơn. Giống như hoa hải đường, tỏ ra hương sắc xinh đẹp nhất.
Trong lòng Ưng Trường không như có tay ai vuốt ve, không nhịn được ôm cô, hôn cô thật sâu. Rất lâu, phụ nữ luôn dùng hết tâm tư, trong bữa tối lãng mạng dưới nến, dùng áo ngủ hấp dẫn, quyến rũ cánh đàn ông xông pha vào trận. nhưng thật ra hấp dẫn người nhất vẫn là những lúc lơ đễnh vô tình mang đầy quyến rũ.
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, bắt đầu ngượng ngùng đáp lại.
Rất nhanh, bên trong phòng bệnh nhiệt độ bắt đầu tăng vọt. Hô hấp từ từ nặng nhọc, tiếng ưm a của cô gái bắt đầu vang lên.
Hạnh Nhược Thủy khi đang sắp muốn trầm luân, bỗng chốc tỉnh táo lại, cách y phục giữ laị bàn tay của thượng tá." không được, anh đang bị thương!" Cô thở gấp, môi hồng nhuận thắm, rõ ràng là đang khiêu chiến người đàn ông tự chủ mà.
"Vậy em tự mình tới đi." Thượng tá thanh âm khàn khàn khô khốc, cơ thể căng cứng chờ đợi một trận vận động để giải thoát áp lực.
Khẽ run không thôi, cô hiểu ý anh, mặt của Hạnh Nhược Thủy như bị thiêu đốt." không cần, chờ anh lành vết thương rồi tính nha!"
" không kịp đợi, vợ, không kịp đợi mà." Gương mặt thượng tá chôn sâu vào cổ cô cọ xát, hít thở thật sâu, cũng không cách nào bình phục ** cơn sóng.
Thân thể Hạnh Nhược Thủy căng cứng, cảm nhận thân thể của anh cô biết anh đã chịu đựng rất khổ sở.
"Vợ?" Thượng tá vẫn cọ cọ vào cổ cô, giọng nói càng khàn lạc đi.
Hạnh Nhược Thủy đột nhiên đẩy anh, ngã ra giường, dĩ nhiên là dùng lực nhẹ nhàng thôi, tìm mọi cách dạng chân ngồi trên eo anh. Chờ chuẩn bị xong, cúi đầu nhìn anh, gương mặt lại càng nóng hơn, ngây ngốc nhìn anh.
Ưng Trường không trong bụng cười vui mừng, nhưng mặt thì như không có gì, mong đợi nhìn cô."Vợ?"
Hạnh Nhược Thủy cúi đầu nhìn hông của anh, không dám nhìn anh dù là nữa con mắt, đợi anh hối cô mấy lần, cô mới từ từ đưa tay kéo quần anh ra.
Đêm đó, Hạnh Nhược Thủy ngồi ở trên người thượng tá, từ đầu đến cuối buổi tối kích tình cả người cô cứ như con tôm luộc. Khi anh ở trước mắt cô, cặp mắt mờ mịt kia có thể thấy từng phản ứng của anh, cảm nhận được sự nhạy cảm thay đổi khác thường. Mỗi động tác như là chìa khóa mở ra một sự sung sướng mới không thôi......
Rồi đến lúc qua đi, Thượng tá thấy như chưa đủ nhưng cũng rất hài lòng. Ôm vợ, mà các lỗ chân lông như đã giãn ra hết.
Sau đó, Hạnh Nhược Thủy thay anh vệ sinh thân thể, mặc quần áo vào, hai người mới ôm nhau ngủ.
......
Bởi vì Cổ Tranh quấy rầy, Ưng Trường không thấy quá phiền, vì vậy hết sức yêu cầu quay lại bệnh viện quân đội ở Thành phố Z để tiếp tục nghỉ ngơi.
Hạnh Nhược Thủy vốn là lo lắng thân thể của Thượng tá, nghe bác sĩ nói không có gì đáng ngại, cũng đồng ý. Dù sao, ngày ngày có một người phụ nữ cứ lãng vãng trước mắt còn tuyên bố người đàn ông của mình yêu cô ta, cho dù là ai cũng không chịu nổi!
Ông nội cùng Thượng tướng cũng không ý kiến, chính là Dương Tử Vân không đồng ý, nghĩ nhiều cho con trai. nhưng là Cổ Tranh cứ dây dưa như vậy trước mắt bà, nên thôi không còn cách nào khác.
Cổ Tranh tin tức rất nhanh nhạy, khi bọn anh sẽ phải rời đi bệnh viện thì vô cùng lo lắng chạy tới. Dây dưa không rõ, cô dùng tay chỉ thẳng Hạnh Nhược Thủy, mất cả hình tượng mà hỏi cô: "Cô có gì tốt? So với tôi có gò tốt?"
Hạnh Nhược Thủy nghe nói như thế, ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Cổ Tranh cùng Cố Miêu Miêu một dạng, chưa hiểu rõ tình yêu là gì. Nếu như tình yêu là chọn lựa những điều tốt đẹp nhất, vậy đó có phải là tình yêu không?
Ưng Trường không bằng ánh mắt thương hại mà nhìn cô. nhưng giọng nói, vẫn nhàn nhạt không thôi."Cô ấy không xinh đẹp như cô, cũng không có gia thế hiển hách như cô, nhưng cô ấy thắng cô."
"Cái gì?" Cổ Tranh kinh ngạc nhìn hỏi.
Bàn tay Ưng Trường không khẽ nắm lại, nhẹ nhàng đặt lên vết thương."Cô ấy đã đóng cọc ở trong lòng Ưng Trường không này, cả đời sẽ mãi cắm rễ nơi đây."
Dứt lời, anh để cho bác sĩ đưa mình đi.
Hạnh Nhược Thủy lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Cổ Tranh nhìn theo bóng lưng họ một cách hung ác, đôi tay nắm thật chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau đớn. Đóng cọc ư? Vậy thì sao chứ? To lớn như đại thụ che trời thì sao chứ? Chỉ cần bứng sạch nhổ sạch là được!
Thứ cô muốn nhất định phải đoạt được. Nếu như không chiếm được vậy thì hủy nó đi, không ai có thể chiếm giữ được!
(Woa! Cô này ăn không được đạp đỗ phá cho hôi mà >_ < ghét thế)
......
Ở trên xe quân dụng ra sân bay, Hạnh Nhược Thủy cười híp mắt canh chừng thượng tá của cô. Cô phát hiện, Thượng tá càng ngày càng yêu nghiệt rồi, rất mê người.
"Vợ, em là đang quyến rũ anh sao?" Do có người ngoài ở đây, nên anh chỉ cúi sát, nói nhỏ vào tai cô.
Hạnh Nhược Thủy chỉ cười không nói, nắm bàn tay thượng tá, bấu vào lòng tay anh một cái. Sau đó từ từ xòe ngón tay ra đan xen vào tay anh,, mười ngón tay xiết chặt lấy nhau.
Nắm tay nhau mà chết, bên nhau cho đến già.
Đối với hành động như vậy của người trẻ tuổi, người xung quanh xem như không thấy dời tầm mắt đi nơi khác.
Thượng tá được voi đòi tiên, nâng tay cô lên, đặt môi hôn xuống một cái.
Hạnh Nhược Thủy muốn giật tay lại, anh không chịu buông. không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt, nhìn ra ngoài cửa xe. Chỉ là vầy ánh mắt vẫn còn nhìn vào bên trong.
Ở trên máy bay, Ưng Trường không nhớ lại chuyện gì."Đúng rồi, vợ."
"Hả?" Hạnh Nhược Thủy đang đọc sách, nghe anh gọi, không hiểu xoay đầu lại nhìn anh.
Ưng Trường không nắm lấy tay cô, nhìn cô tha thiết."Chờ vết thương của anh lành rồi chúng ta kết hôn nha."
Hạnh Nhược Thủy cười."Được."
Màn cầu hôn lãng mạng đã qua lâu rồi, cũng nên kết hôn thôi. Nếu như không phải là có người cản trở, cô đã sớm có cái gọi là người phụ nữ đã lập gia đình rồi. Mặc dù, hiện tại cũng không khác gì nhau.
"em muốn tổ chức đám cưới như thế nào?" Ưng Trường không biết với đàn ông chuyện này không quan trọng nhưng phụ nữ thì lại rất để ý xem trọng. Có lẽ là bởi vì họ là phụ nữ, hay là tình cảm của họ quá phong phú.
Hạnh Nhược Thủy cả người như chấn động, chau chau mày nói: " anh có chắc là có thời gian không?"
" anh sẽ cố gắng. Nếu như không rãnh làm đám cưới, em có lấy chồng hay không?" gương mặt thượng tá đày vẻ nghiêm túc, mày nhăn lại có vẻ rất gấp nha.
Hạnh Nhược Thủy liếc nhìn anh cười nghịch ngợm."Vậy phải xem biểu hiện của anh. Nếu như biểu hiện của anh tốt, có lẽ em sẽ suy nghĩ lại."
"Vậy nếu biểu hiện anh không tốt thì phải làn sao?" không phải là để cho anh cả đời ngủ phòng khách chứ?
Hạnh Nhược Thủy trừng mắt hạnh nhìn anh, lông mày nhướn cao lên “ anh dám!" Giọng nói, còn âm sâm sâm.(giống như nghiến răng mà nói í)
Ưng Trường không vội vàng nắm tay cô, đưa đến khóe miệng hôn rồi lại hôn." anh không dám. Cái khác đều không quan trọng, vợ lớn nhất!"
"Miệng lưỡi dẽo queo!"
"Lời nói thật luôn cảm động nhất mà."
"......"
Sẽ có lúc nhìn lại, con đường hai người cùng trãi qua không phải là quá ngắn.
Này nha, đấu đá, trò chuyện, máy bay cũng đã đến Thành phố Z. không giống với Thành phố B phồn hoa chật chội, núi xanh suối trong, phong cảnh nên thơ, không khí tuyệt đẹp.
"Về nhà thật thoải mái!" thật nhìn mà không nhịn được thốt nên lời.
Hạnh Nhược Thủy hì hì một tiếng cười, liếc nhìn anh nói: " anh hai, em nhớ hình như nhà anh ở Thành phố B nha."
Thượng tá ôm cô, hùng hồn tuyên bố: "Có vợ nơi nào cũng là nhà!" Lời này không phải là lấy lòng cô, đó là lời chân thật. Nhà là cái gì, là nơi có người chờ anh trở về trong ánh đèn ấm áp.
"Chẳng lẽ Thành phố B là nhà mẹ của anh? Sao em thấy giống như là anh gã cho em sao ấy?" Hạnh Nhược Thủy nhéo mặt anh, dáng vẻ thật vô lại mà.
Thượng tá chau chau mày."Có gì không được?" Chỉ cần có vợ nấu cơm chờ đợi, tối làm lò sưởi ấm giường, ai gã cho ai cũng không quan trọng? Về phần nhà ở Thành phố B, thì đó là nơi mẹ đang chờ cha về mà.
" không có gì không thể. Chỉ là, nếu như anh gả cho em, vậy sau đều là em quyết định, anh không có ý kiến chứ?" Con rể mà tới nhà, tất cả phải nghe lời vợ.
Thượng tá rất vô tội vỗ vỗ đầu, nói: "Hiện tại nhà chúng ta không phải do em làm chủ sao? Vợ vẫn là sếp lớn nhất, điều đó không thể chối cãi!"
Hạnh Nhược Thủy dùng tay giữ lấy cái đầu không an phận của anh."Này nhớ mà thực hiện mệnh lệnh trên cao đưa xuống. Nếu không, em cho anh ngủ ngoài phòng khách!" Chỉ là, cửa với lại cửa sổ có ngăn được thượng tá không đây?
"Tuân lệnh, sếp!”
Hạnh Nhược Thủy hai tay xoa xoa cái đầu thô ráp kia."Bạn nhỏ thật biết nghe lời!"
"Phốc" một tiếng, Thượng tá sặc nha.
Hạnh Nhược Thủy cũng không nhịn được, cười lăn cười lộn, cả người xụi lơ trong ngực thượng tá, liền bị thượng tá ôm đi. Làm thần kinh cô sợ đến căng thẳng. không biết có chạm vào viết thương của anh không.
Sau khi đến bệnh viện, sắp xếp thật tốt. Hạnh Nhược Thủy mới về nhà, mấy ngày không về không biết sao rồi đây. Ngược lại cô không lo lắng chuyện công ty, có vẻ không sao.
"Mẹ!" Bé con thấy cô càng nhiệt tình hơn trước, như một con báo con nhảy lên người cô.
Hạnh Nhược Thủy vội vàng đỡ cái mông của cậu. Hai người ngay tại cửa ra vào hôn nhau tới lui không thôi.
Viên Mộng ở bên trong phòng nhìn, rất bất đắc dĩ nói: "Hai người có thôi đi không?" nếu một chàng trai mà đặt vào vị trí này chắc là người ta sẽ nghĩ ngay đến chuyện người yêu xa cách lâu ngày gặp lại ấy chứ.
Hạnh Nhược Thủy ha ha cười khúc khích. Tiểu tử vui mừng. người xem buồn cười nhưng không khó chịu.
"Ưng Trường không sao rồi? Hiện tại không có gì đáng lo chứ?" Viên Mộng chỉ nhận được một cú điện thoại của Hạnh Nhược Thủy, chỉ nói không có nguy hiểm tính mạng.
Hạnh Nhược Thủy thả cậu nhóc xuống, cười lắc lắc đầu." không có việc gì rồi, chính là muốn nghỉ ngơi. Cũng tốt, anh ấy ngày ngày bận rộn như vậy, để cho anh nghỉ ngơi một chút cũng không tệ." Lần này chờ thương tích lành lặn hoàn toàn, tối thiểu phải hai ba tháng không cần làm nhiệm vụ.
"Vậy thì tốt. Làm mình cũng lo lắng không yên, tối nay cunhgf nhau đi bệnh viện thăm anh ấy đi."
"Con cũng muốn đi gặp cha nữa!" Cậu bé vội nói vào, đặt ra yêu cầu của mình. Cậu nghe mẹ nói cha bị thương nặng nên cũng rất lo lắng
Hạnh Nhược Thủy lắc lắc khuôn mặt nhỏ bé của cậu."Được, chúng ta cùng đi” Cậu bé nhận được lời hứa của cô, lại tiếp tục chạy đi chơi.
Hạnh Nhược Thủy cùng ngồi trên ghế sofa với Viên Mộng, Viên Mộng rót cho cô ly trà."sao lại chuyển về đây, di chuyển nư vậy không phải có hại cho vết thương sao?”
Hạnh Nhược Thủy bĩu môi, vẫy vẫy cái tay."Đừng nói nữa. Đều là Ưng Trường không đào hoa kia gây ra, người yêu cũ từ nước ngoài trở về muốn nối lại tình xưa, nên dây dưa hoài không rõ. Chúng tôi không có cách, nên đành phải chuyển viện.”
Viên Mộng nghe cách nói của cô, không nhịn được cười, nhưng trên mặt có lo lắng." nhưng cũng đâu giải quyết được vấn đèa?" Bọn họ có thể chuyển viện, cô kia cũng có thể đi theo tới đây.
Lông mày giật giật, cũng rất khổ não." không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng kết hôn, cặt đứt ý nghĩ của cô ta. Nói đi nói lại đều là Ưng Trường không không tốt, nếu là anh không giải quyết được thì cho anh sống một mình đi!"
Viên Mộng cười ra tiếng."Để cho anh ta sống độc thân, cô chịu?"
" Có cái gì không bỏ được? Đàn ông, tùy tiện như vậy, mình cũng vậy không kém, phải hay không?" Rõ ràng là nói giỡn, mà cô nói giống như thật.
"Nghĩ một đằng nói một nẽo. anh đi với người khác thật rồi, cô khóc không còn nước măt."
" anh ta dám? anh ta dám tôi liền ——" Tay cô vung lên, làm một động tác. Làm xong, chính mình còn không nhịn được cười. Rắc rối này còn ở phía sau từ từ suy tính vậy!
Viên Mộng chỉ cười. Một lát sau, còn nói: "Nói nghiêm túc, cô phải chú ý một chút. Ưng Trường không thì không thành vấn đè, nhưng tuyệt đối cẩn thận không cho cô ta dùng quỷ kế."
"Vậy tôi làm thế nào? Tôi không có cách nào cả ngày theo cạnh Ưng Trường không, cũng không có cách cả ngày theo dõi cô ta. Nói thật, cô ta muốn hại tôi thì tôi còn biết phải làm gì, nhưng cô muốn cướp anh đi, thì tôi hoàn toàn không có cách."Cổ Tranh xem ra còn rất căm tức!
Viên Mộng cũng không khỏi thở dài, vấn đề tình cảm là khó giải quyết nhất."Nói cũng phải. Chỉ là hai người nên suy nghĩ thật kỹ, thông suốt. Tình cảm mà liên quan đến những thứ bên ngoài sẽ càng rối rắm, thì không cách nào."
"Cám ơn cô Viên Mộng, tôi hiểu rồi." Hạnh Nhược Thủy đặt tay mình lên tay cô. Nhắc tới cũng lạ, quen biết Viên Mộng không bao lâu mà hai người lại vô cùng hợp ý. Có lẽ là duyên phận rồi.
"Tôi không có làm gì hết, chỉ nói một chút thôi mà."
" nhưng là có quan tam tôi mà."
"......"
Ăn xong cơm tối, còn tắm rửa. Một hàng ba người mới mang cháo gà cùng cơm tối đến bệnh viện cho thượng tá.
Thượng tá theo thường lệ ở là phòng bệnh đơn.
Ưng Phúc An nhảy lên trước, đến cửa phòng bệnh, hét to một cái rồi bổ nhào lên giường anh.
Hạnh Nhược Thủy cùng Viên Mộng định gọi, cũng đã không còn kịp rồi. thoắt cái hai trái tim treo lơ lững trong chốc lát.
Thật may là Thượng tá đỡ được, một tay băt lấy cậu nhóc, sau đó đặt ở bên phải mép giường.
"Cha cha, con rất nhớ ngươi! Cha, đau đau!" Cậu nhóc trước là nói nhớ cha. Sau là hỏi đến vết thương.
Ưng Trường không lộ ra nụ cười, xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc."Cha cũng nhớ con. không sao, cha đã hết đau rồi, cơn đau bay mất rồi."
"Thật ạ?" Mắt to vui mừng chớp chớp, đặc biệt đáng yêu.
"Thật." Cúi đầu, hôn lên cái mặt mũn mĩn của con một cái. Nhóc con liền đổi khách thành chủ, ôm lấy cổ anh, chụt, chụt. chụt hôn không ngừng.
Cả ba người dở khóc dở cười nhìn nhóc.
"Phúc A, mau xuống đây, để cha ăn cơm." Viên Mộng vội vàng ôm nhóc ra, sợ nhóc sẽ vì vui mừng mà vô tình chạm vào vết thương của Ưng Trường không.
Cái giọng trẻ con lại vang lên."Cha, ăn cơm, cháo gà, có cháo gà!" Nhìn cái mặt rất tự hào, làm như cháo gà là do cậu làm không bằng.
"Tốt, ăn cơm, uống cháo gà." Ưng Trường không nhận lấy hộp cơm, anh quả thật cũng đói bụng. Mở ra hộp cơm, nghe thấy được mùi vị đạo quen thuộc. Vợ làm thức ăn, nói thế nào cũng muốn ăn mấy tô!
Bởi vì có Viên Mộng cùng con trai ở đây, Thượng tá không thể nhờ vợ rồi, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn chính mình tự ăn.
Tiểu tử làm ầm ĩ không, trong phòng bệnh có TV, Viên Mộng liền mở TV ra, bật ngay kênh hoạt hình. Cậu bé cầm cái điều khiển TV, xem say sưa ngon lành.
Trong phòng bệnh an tĩnh, chốc lát không có chuyện gì để nói.
Cuối cùng, là Viên Mộng cảm thấy thời cơ đã đến nên muốn mang nhóc con về T thị cùng mình.
"Tại sao?" Thượng tá phản ứng rất mạnh. Mặc dù anh rất ít ở bên cạnh tiểu gia hỏa, nhưng đứa bé này đã là con anh rồi, từ đầu cái ý nghĩ này chưa từng thay đổi. Mặc dù cũng nghĩ tới việc Viên Mộng có thể rời đi, nhưng cũng không đón nhận một cách tự nhiên được.
Hạnh Nhược Thủy vội vàng trấn an anh." anh làm gì mà hung dữ vậy? Viên Mộng chắc có cái lí của cô ấy, anh nghe thử xem sao."
Ưng Trường không nhìn cô, lại nhìn Viên Mộng, cân bằng cảm xúc một chút."Tôi không phải ý đó. Được rồi, cô nói đi."
Viên Mộng nặng nề thở dài, cô cũng cảm thấy không thành ý, không biết nói làm sao mới có thể làm cho người hiểu.
"Lúc đầu tôi muốn cả đờ này không cho thằng bé biết tôi là mẹ đẻ của nó, sẽ để nó thật vui vẻ làm con bên cạnh hai bạn. Bây giờ, tôi và nó cũng đã quen thân nhau hơn, với lại tôi biết hai bạn cũng có ý cho nó theo tôi. nhưng là, nếu như tôi vẫn ở lại nhà các bạn, khi nhóc từ từ lớn lên, nó sẽ nhớ lại vì sao nó có tới hai người mẹ, thậm chí nó sẽ nghĩ tại sao tôi lại bỏ nó cho hai bạn, đến lúc đó sẽ có nhiều việc rối rắm hơn. Huống chi, nếu như tôi là mẹ của nó, tôi nên làm hết tất cả trách nhiệm của mình, dựa vào năng lực của mình mà nuôi con. Có lẽ các hai bạn muốn nói tôi ở thành phố Z cũng có thể nuôi con. nhưng cái chỗ này với tôi mang kí ức không vui, nên cũng nghĩ muốn ra ngoài một lần. Tôi...... Thật xin lỗi, tôi không biết nói thế nào nữa."
Viên Mộng vội dời ánh mắt, măt cô đã có nước rồi. Cô cũng có rất nhiều băn khoăn, sợ mình không thể cho đứa bé cuộc sống tốt. nhưng cậu cũng có cuộc sống riêng mình, không nên quá lệ thuộc vào bọn họ. Cuộc sống của mình, mình cần có trách nhiệm!
Mặc dù không muốn nhớ lại chuyện tình cảm, nhưng cô vẫn nghĩ cần nên có cuộc sống mới. Làm người, không ai sống mãi với quá khứ. Cô tin tưởng, Khải Kính cũng không hi vọng thấy cô như vậy!
Hạnh Nhược Thủy không nói lời nào, chỉ nhìn Thượng tá. Cô cũng không bỏ được Viên Mộng cùng con trai, nhưng có thể hiểu ý Viên Mộng.
Ưng Trường không nhìn Viên Mộng hồi lâu, lại nhìn Phúc An đang xem TV trước mặt, hồi lâu không có lên tiếng.Hộp cơm trong tay, cũng từ từ lạnh dần.
Trong giây lát, yên tĩnh trong phòng lại càng gấp bội, không khí như bị đè nén lại.
Mãi cho đến Viên Mộng mang theo con trai về nhà, Ưng Trường không cũng không còn nói gì đối với chuyện này.
Hạnh Nhược Thủy ngồi xuống giường, ôm lấy đầu coi anh như một đứa trẻ. Tình cảm Trường không đối với Phúc An là rất phức tạp, ngoài việc đối với con trai đầy thương yêu ra, còn có cảm kích, áy náy cùng hoài niệm đối với chiến hữu...... Chính là bởi vì xen lẫn quá nhiều, một khirời khỏi, đối với anh mà nói có chút khó khăn.
Cằm cô tì vào đỉnh đầu của thượng tá, Hạnh Nhược Thủy nặng nề thở dài. Nhỏ giọng, nói ra ý nghĩ của mình.
"Thật ra thì, em cảm thấy ý của Viên Mộng cũng không sai. anh xem, cô ấy vẫn lo lắng mình sẽ bị người khác nhận ra, bây giờ cô ấy chịu đi ra ngoài, điều này nói rõ cô cũng ở vượt qua chướng ngại trong lòng, đây là chuyện tốt mà. Cô ấy quả thật cần cuộc sống mới, nhất là về mặt tình cảm. Cô không thể nào cả đời nhìn người khác mà sống, cô cũng cần một người đàn ông tốt, cần một ngôi nhà của chính cô ấy."
Đối với một người phụ nữ mà nói, nhà là có chồng có con, những thứ khác cũng có thể bỏ qua không cần.
" anh hiểu rõ chứ, chỉ là..... Vợ, em cũng về đi, anh muốn một mình suy nghĩ."
"Được." Hạnh Nhược Thủy hôn anh một cái, rồi rời đi.
Hạnh Nhược Thủy đi ra bệnh viện, thời gian không trễ lắm. Vì vậy cô không có lái xe, mà từ từ dọc theo đường đi về phía trước.
Bởi vì suy nghĩ không thôi, cho đến khi có người chận trước mặt cô, cô mới phát giác.
------ lời nói thêm------
Ô ô, vì sao Tử Đô trốn rồi, chỉ còn lại Y Y để lại dấu tay ở đây
Đau lòng quá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook