Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 4: Phản bội.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Lưu Nguyệt đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Trần Cao: "Được rồi được rồi, anh còn có việc, anh cúp trước."
Trong nháy mắt điện thoại bên kia chỉ còn một mảnh tĩnh mịch.
Tần Lưu Nguyệt trơ mắt nhìn Trần Cao móc ra tiền lương của mình, hào phóng giao cho người phụ nữ kia, để cho cô ta tùy tiện sử dụng.
"Gia nói, chỉ cần em mang thai, những cái gì của gia đều là của em!" Trần Cao dùng sức hôn một cái lên gò má của người phụ nữ: "Thẻ này cứ cầm lấy, muốn mua cái gì thì mua cái đó, đứa con của gia đáng giá có được số tiền này!"
Người phụ nữ kia liền mở cờ trong bụng, nhận lấy chi phiếu, thật vui vẻ cất vào trong túi của mình.
Trần Cao lái xa rời khỏi, chỉ để lại mình Tần Lưu Nguyệt đứng yên tại chỗ, vẻ mặt tuyệt vọng.
Anh ta lại dám dùng tiền của mình để đưa cho người phụ nữ khác.
Vậy mà luôn nói rằng không có tiền?
Toàn thân Tần Lưu Nguyệt đều đang run rẩy, gần như là không cầm nổi điện thoại.
Không, cho dù như thế nào cô cũng phải lấy lại số tiền đó!
Số tiền đó nhất định phải trở lại!
Tần Lưu Nguyệt bỗng nhiên xoay người, vọt tới ven đường liều mạng gọi taxi
Nhảy lên xe taxi, Tần Lưu Nguyệt lập tức nói với người lái xe: "Đuổi theo chiếc xe kia!"
Người lái xe thấy sắc mặt của Tần Lưu Nguyệt không thích hợp, không nhịn được hỏi: "Cô gái, người trên chiếc xe đó là gì của cô?"
"Bạn trai tôi, không, là bạn trai cũ!" Tần Lưu Nguyệt cắn răng nghiến lợi trả lời.
Trong nháy mắt người tài xế liền hiểu ra, quay đầu đuổi theo.
Nhìn sắc mặt của cô gái này, đoán chừng là phát hiện chuyện gì không tốt, người tài xế vốn là muốn khuyên cô, thế nhưng lời đến khóe miệng liền nuốt xuống, đuổi theo chiếc xe kia.
Trần Cao mang người phụ nữ vào một tiểu khu xa hoa, nhà trọ cái tiểu khu này cũng rất đắt tiền.
Trần Cao luôn mồm nói góp tiền lại thuê nhà, lại thuê cho người phụ nữ kia một căn hộ xa hoa như vậy!
Qủa đấm của Tần Lưu Nguyệt ngày càng siết chặt, vành mắt cũng càng ngày càng hồng.
Vừa đến nơi, Tần Lưu Nguyệt thanh toán tiền xe xong liền chạy ra ngoài, cửa xe cũng quên đóng liền chạy đi.
Không đợi Trần cao đưa người phụ nữ kia bước vào cửa, Tần Lưu Nguyệt tựa như điên liền xông tới: "Trần Cao!"
Trần Cao vừa quay đầu lại, nụ cười trên mặt trong nháy mắt trở nên cứng đờ!
Tần Lưu Nguyệt?
Tại sao cô lại ở chỗ này!
Trần Cao theo bản năng đem người phụ nữ ra phía sau mình.
Nhìn thấy động tác này của Trần Cao, lần thứ hai làm cho Tần Lưu Nguyệt cảm thấy tan nát cõi lòng.
Tần Lưu Nguyệt cứ như vậy gắt gao trừng mắt nhìn Trần Cao, nước mắt rào rào chạy ra khỏi viền mắt, hỏi từng chữ một: "Trần Cao, chẳng lẽ anh không định giải thích gì với tôi sao?"
Lúc đầu Trần Cao còn hoảng loạn một chút, thế nhưng nghĩlại, anh ta sợ cái gì? Anh cùng Tần Lưu Nguyệt cũng chưa có xảy ra chuyện gì! Mà hiện nay anh ta cũng đã có con rồi, anh ta cùng Tần Lưu Nguyệt sớm muộn gì cũng sẽ làm cho rõ ràng!
Nếu mà cô đã phát hiện, vậy thì xử lý sạch sẽ luôn đi!
Trần Cao lập tức thay đổi biểu tình liền nói rằng: "Nếu cô đã phát hiện ra, chúng ta làm rõ ở đây đi. Tần Lưu Nguyệt, chúng ta chia tay đi!"
Tần Lưu Nguyệt vẻ mặt khó có thể tin nhìn Trần Cao.
Anh ta lại có thể dễ dàng nói ra hai chữ chia tay như vậy?
Một chút xám hối anh ta cũng không có?
Được, được lắm. Hay cho một Trần Cao! Hay cho một người lấy oán trả ơn!
Tần Lưu Nguyệt đưa tay ra nói rằng: "Chia tay. Đương nhiên có thể! Vậy thì mau trả lại tiền lương cho tôi!"
Lần thứ hai trong đáy mắt Trần Cao hiện lên vẻ hoảng loạn nói rằng: "Thẻ lương là có thể trả lại cho cô, thế nhưng trong tài khoản cũng không còn bao nhiêu."
"Đưa cho tôi!" Tần Lưu Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói.
Lúc này Trần Cao mới không tình nguyện nhìn về phía người phụ nữ kia, người phụ nữ kia nhất thời mất hứng, móc thẻ trong túi ra đưa cho Tần Lưu Nguyệt đến nỗi rơi xuống đất, xoay người rời đi.
Trần Cao hơi lúng túng nhặt chi phiếu dưới đất lên đưa cho Tần Lưu Nguyệt.
Tần Lưu Nguyệt một tay nhận lấy, hỏi: "Bên trong còn có bao nhiêu tiền?"
"Đại khái chỉ còn một nghìn đồng." Trần Cao mấp máy nói: "Cô cũng biết, tôi vừa thăng chức, những nơi cần dùng tiền rất nhiều. Tiền này cứ cho như là cô cho tôi mượn, tương lai nhất định sẽ trả lại cho cô."
Tần Lưu Nguyệt đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Trần Cao: "Được rồi được rồi, anh còn có việc, anh cúp trước."
Trong nháy mắt điện thoại bên kia chỉ còn một mảnh tĩnh mịch.
Tần Lưu Nguyệt trơ mắt nhìn Trần Cao móc ra tiền lương của mình, hào phóng giao cho người phụ nữ kia, để cho cô ta tùy tiện sử dụng.
"Gia nói, chỉ cần em mang thai, những cái gì của gia đều là của em!" Trần Cao dùng sức hôn một cái lên gò má của người phụ nữ: "Thẻ này cứ cầm lấy, muốn mua cái gì thì mua cái đó, đứa con của gia đáng giá có được số tiền này!"
Người phụ nữ kia liền mở cờ trong bụng, nhận lấy chi phiếu, thật vui vẻ cất vào trong túi của mình.
Trần Cao lái xa rời khỏi, chỉ để lại mình Tần Lưu Nguyệt đứng yên tại chỗ, vẻ mặt tuyệt vọng.
Anh ta lại dám dùng tiền của mình để đưa cho người phụ nữ khác.
Vậy mà luôn nói rằng không có tiền?
Toàn thân Tần Lưu Nguyệt đều đang run rẩy, gần như là không cầm nổi điện thoại.
Không, cho dù như thế nào cô cũng phải lấy lại số tiền đó!
Số tiền đó nhất định phải trở lại!
Tần Lưu Nguyệt bỗng nhiên xoay người, vọt tới ven đường liều mạng gọi taxi
Nhảy lên xe taxi, Tần Lưu Nguyệt lập tức nói với người lái xe: "Đuổi theo chiếc xe kia!"
Người lái xe thấy sắc mặt của Tần Lưu Nguyệt không thích hợp, không nhịn được hỏi: "Cô gái, người trên chiếc xe đó là gì của cô?"
"Bạn trai tôi, không, là bạn trai cũ!" Tần Lưu Nguyệt cắn răng nghiến lợi trả lời.
Trong nháy mắt người tài xế liền hiểu ra, quay đầu đuổi theo.
Nhìn sắc mặt của cô gái này, đoán chừng là phát hiện chuyện gì không tốt, người tài xế vốn là muốn khuyên cô, thế nhưng lời đến khóe miệng liền nuốt xuống, đuổi theo chiếc xe kia.
Trần Cao mang người phụ nữ vào một tiểu khu xa hoa, nhà trọ cái tiểu khu này cũng rất đắt tiền.
Trần Cao luôn mồm nói góp tiền lại thuê nhà, lại thuê cho người phụ nữ kia một căn hộ xa hoa như vậy!
Qủa đấm của Tần Lưu Nguyệt ngày càng siết chặt, vành mắt cũng càng ngày càng hồng.
Vừa đến nơi, Tần Lưu Nguyệt thanh toán tiền xe xong liền chạy ra ngoài, cửa xe cũng quên đóng liền chạy đi.
Không đợi Trần cao đưa người phụ nữ kia bước vào cửa, Tần Lưu Nguyệt tựa như điên liền xông tới: "Trần Cao!"
Trần Cao vừa quay đầu lại, nụ cười trên mặt trong nháy mắt trở nên cứng đờ!
Tần Lưu Nguyệt?
Tại sao cô lại ở chỗ này!
Trần Cao theo bản năng đem người phụ nữ ra phía sau mình.
Nhìn thấy động tác này của Trần Cao, lần thứ hai làm cho Tần Lưu Nguyệt cảm thấy tan nát cõi lòng.
Tần Lưu Nguyệt cứ như vậy gắt gao trừng mắt nhìn Trần Cao, nước mắt rào rào chạy ra khỏi viền mắt, hỏi từng chữ một: "Trần Cao, chẳng lẽ anh không định giải thích gì với tôi sao?"
Lúc đầu Trần Cao còn hoảng loạn một chút, thế nhưng nghĩlại, anh ta sợ cái gì? Anh cùng Tần Lưu Nguyệt cũng chưa có xảy ra chuyện gì! Mà hiện nay anh ta cũng đã có con rồi, anh ta cùng Tần Lưu Nguyệt sớm muộn gì cũng sẽ làm cho rõ ràng!
Nếu mà cô đã phát hiện, vậy thì xử lý sạch sẽ luôn đi!
Trần Cao lập tức thay đổi biểu tình liền nói rằng: "Nếu cô đã phát hiện ra, chúng ta làm rõ ở đây đi. Tần Lưu Nguyệt, chúng ta chia tay đi!"
Tần Lưu Nguyệt vẻ mặt khó có thể tin nhìn Trần Cao.
Anh ta lại có thể dễ dàng nói ra hai chữ chia tay như vậy?
Một chút xám hối anh ta cũng không có?
Được, được lắm. Hay cho một Trần Cao! Hay cho một người lấy oán trả ơn!
Tần Lưu Nguyệt đưa tay ra nói rằng: "Chia tay. Đương nhiên có thể! Vậy thì mau trả lại tiền lương cho tôi!"
Lần thứ hai trong đáy mắt Trần Cao hiện lên vẻ hoảng loạn nói rằng: "Thẻ lương là có thể trả lại cho cô, thế nhưng trong tài khoản cũng không còn bao nhiêu."
"Đưa cho tôi!" Tần Lưu Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói.
Lúc này Trần Cao mới không tình nguyện nhìn về phía người phụ nữ kia, người phụ nữ kia nhất thời mất hứng, móc thẻ trong túi ra đưa cho Tần Lưu Nguyệt đến nỗi rơi xuống đất, xoay người rời đi.
Trần Cao hơi lúng túng nhặt chi phiếu dưới đất lên đưa cho Tần Lưu Nguyệt.
Tần Lưu Nguyệt một tay nhận lấy, hỏi: "Bên trong còn có bao nhiêu tiền?"
"Đại khái chỉ còn một nghìn đồng." Trần Cao mấp máy nói: "Cô cũng biết, tôi vừa thăng chức, những nơi cần dùng tiền rất nhiều. Tiền này cứ cho như là cô cho tôi mượn, tương lai nhất định sẽ trả lại cho cô."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook