Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 5: Tần gia bức hôn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trả lại?
Lấy gì trả?
Anh ta còn muốn trả sao?
Từ năm thứ hai đại học đến bây giờ, tròn năm năm!
Tình cảm năm năm, nói phản bội là phản bội.
Năm năm.
Cho dù là nuôi chó cũng vẫn có tình cảm sâu đậm, huống chi là người?
Chẳng lẽ ở trong lòng anh ta, ngay cả con cho mình cũng không bằng sao?
Tần Lưu Nguyệt cố ý muốn khóc, hiện tại cô không thể để Trần Cao biết được tâm tình của mình, bởi vì cô cần tiền!
Bác Tần Ngọc Phượng còn đang trong tay bọn cho vay nặng lãi, chưa biết sống chết như thế nào!
Toàn thân Tần Lưu Nguyệt hơi run rẩy, nhẹ nhàng mở miệng nói rằng: "Hiện tại tôi rất cần tiền. Anh có thể trả lại tiền cho tôi không?"
Trần Cao nhướng mày, nét chán ghét dưới đáy mắt không thể che dấu được, không chút khách khí nói rằng: "Tần Lưu Nguyệt! Cô đừng có có quá phận! Mấy năm nay tôi đối với cô như thế nào, trong lòng cô biết rất rõ! Bây giờ lại còn dám đòi tiền tôi? Cô cần đến thế sao? Chút tiền ấy, coi như là bồi thường cho tôi chi phí tổn thất thanh xuân!"
Cái gì?
Đôi mắt Tần Lưu Nguyệt trợn to!
Trên thế giới tại sao có thể có người vô sỉ như vậy?
Chi phí tổn thất thanh xuân?
Anh ta làm sao có thể nói ra những lời như vậy?
"Chẳng lẽ cô không có suy nghĩ sao! Tôi tìm cô làm gì? Đương nhiên là để cho Trần gia chúng tôi nối dõi tông đường!Chẳng qua khi đó nhìn thấy gương mặt cô dễ nhìn, lại dễ nuôi, nếu không cỗ nghĩ tôi sẽ qua lại với cô sao? Thế nhưng năm năm liền!Ngay cả một cơ hội cô cũng không cho tôi, năm năm liền, tôi chỉ sờ qua tay cô! Cô không ngủ với tôi thì sinh con cho tôi kiểu gì?" Sắc mặt Trần Cao rốt cục hoàn toàn bộc phát: "Chỉ mất có chi phí năm năm thanh xuân đã rất tiện nghi cho cô rồi! Làm lỡ mất huyết mạch cao quý của Trần gia, cô bồi thường nổi sao. Cầm tiền của cô rồi cút đi!"
"Dù sao ta cũng chưa có kết hôn! Cho dù là chia tay, cũng không tranh cãi về tài sản. Số tiền này coi như là phí mấy năm nay tôi nuôi cô! Cô cứ nói đi, dù gì cũng không có chứng cứ!" Thân thể Trần Cao hung hăng đẩy Tần Lưu Nguyệt một cái, nói: "Sau này cô đừng có xuất hiện ở nơi này, nếu quấy rầy bã xã của tôi, tôi sẽ chặt đứt chân của cô, cút!"
Nói xong một chữ cuối cùng, Trần Cao xoay người đi vào trong tiểu khu.
Không biết Trần Cao đã nói gì với bảo vệ, mà Tần Lưu Nguyệt vừa muốn đuổi theo, đã bị bảo vệ cản lại.
"Cô gái này, nơi này là tiểu khu xa hoa, nếu không phải là thành viên thì không thể vào." Bảo vệ khuyên nhủ: "Tốt nhất cô mau trở về đi."
Trở về?
Cô lấy cái gì quay về?
Không có số tiền này, bác làm sao bây giờ?
Đám người kia, nhất định sẽ ra tay với bác!
Chính bác đã nuôi mình lớn lên, làm sao mình có thể mặc kệ bác?
Tần Lưu Nguyệt cực kỳ tuyệt vọng.
Tần Lưu Nguyệt không biết mình đã trở về nhà bằng cách nào.
Thời gian khi cô lấy lại tinh thần, cô đã đứng ở trước mặt chú Tần Quốc Dân trong phòng khách.
"Chú nói cái gì?" Tinh thần Tần Lưu Nguyệt hoảng hốt một lúc, hỏi Tần Quốc Dân.
Tần Quốc Dân nhướng mày, đáy mắt hiện lên một tia bất mãn: "Tôi đã nói với cô rồi, cũng chỉ là gió thoảng qua tai phải không? Tôi gả cô cho Tông gia là vinh hạnh của cô, cô còn muốn làm Tổng tài phu nhân có phải hay không?"
"Gả cho Tông gia?" Tần Lưu Nguyệt kinh ngạc một hồi: "Không phải Tần Giai Nhân mới là người có hôn ước với Tông gia sao?"
Tần Giai Nhân ngồi ở bên cạnh hừ một tiếng, nói: "Không phải chị đang rất thiếu tiền sao? Chị tốt của tôi? Tôi nhường cơ hội tiếm tiền lại cho chị mà chị còn không biết đủ sao?"
Tần Giai Nhân rất nhiều lần so đo với Tần Lưu Nguyệt, lại vẫn luôn là hòn ngọc quý của Tần gia.
Mà Tần Lưu Nguyệt, chỉ là người ăn nhờ ở đậu.
Tần Lưu Nguyệt nhìn Tần Giai Nhân: "Hôn ước này là của em."
"Không không không, cái hôn ước này là của chị." Gương mặt Tần Giai Nhân dương dương đắc ý: "Lúc đó, Tần gia cùng Tông gia ước định phải gả con gái vào Tông thị, cũng không nói nhất định phải là tôi. Dù sao chị cũng họ Tần! Lúc đó ba ta cùng Tông gia đính ước, không có ý định gả tôi đi! Một kẻ ngu si, làm sao sẽ xứng đôi cùng tôi chứ? Nếu tôi phải gả, thì cũng phải gả cho Tông Minh Hạo chứ không phải Tông Minh Trạch! Mà tuổi tác của tôi cùng chị cũng không khác biệt, cho nên ba tôi lúc đó đã báo cáo ngày sinh tháng đẻ của chị! Tần Lưu Nguyệt, nghe nói Tần Ngọc Phượng đang thiếu tiền cho vay nặng lãi, nếu như trong vòng 3 ngày không trả được tiền, đoán chừng Tần Ngọc Phượng sẽ ít đi một cánh tay hoặc cái nhân. Cơ hội tốt như vậy, chỉ cần chị ngoan ngoãn gả ra ngoài, tiền này, tôi sẽ trả thay chị!"
Trả lại?
Lấy gì trả?
Anh ta còn muốn trả sao?
Từ năm thứ hai đại học đến bây giờ, tròn năm năm!
Tình cảm năm năm, nói phản bội là phản bội.
Năm năm.
Cho dù là nuôi chó cũng vẫn có tình cảm sâu đậm, huống chi là người?
Chẳng lẽ ở trong lòng anh ta, ngay cả con cho mình cũng không bằng sao?
Tần Lưu Nguyệt cố ý muốn khóc, hiện tại cô không thể để Trần Cao biết được tâm tình của mình, bởi vì cô cần tiền!
Bác Tần Ngọc Phượng còn đang trong tay bọn cho vay nặng lãi, chưa biết sống chết như thế nào!
Toàn thân Tần Lưu Nguyệt hơi run rẩy, nhẹ nhàng mở miệng nói rằng: "Hiện tại tôi rất cần tiền. Anh có thể trả lại tiền cho tôi không?"
Trần Cao nhướng mày, nét chán ghét dưới đáy mắt không thể che dấu được, không chút khách khí nói rằng: "Tần Lưu Nguyệt! Cô đừng có có quá phận! Mấy năm nay tôi đối với cô như thế nào, trong lòng cô biết rất rõ! Bây giờ lại còn dám đòi tiền tôi? Cô cần đến thế sao? Chút tiền ấy, coi như là bồi thường cho tôi chi phí tổn thất thanh xuân!"
Cái gì?
Đôi mắt Tần Lưu Nguyệt trợn to!
Trên thế giới tại sao có thể có người vô sỉ như vậy?
Chi phí tổn thất thanh xuân?
Anh ta làm sao có thể nói ra những lời như vậy?
"Chẳng lẽ cô không có suy nghĩ sao! Tôi tìm cô làm gì? Đương nhiên là để cho Trần gia chúng tôi nối dõi tông đường!Chẳng qua khi đó nhìn thấy gương mặt cô dễ nhìn, lại dễ nuôi, nếu không cỗ nghĩ tôi sẽ qua lại với cô sao? Thế nhưng năm năm liền!Ngay cả một cơ hội cô cũng không cho tôi, năm năm liền, tôi chỉ sờ qua tay cô! Cô không ngủ với tôi thì sinh con cho tôi kiểu gì?" Sắc mặt Trần Cao rốt cục hoàn toàn bộc phát: "Chỉ mất có chi phí năm năm thanh xuân đã rất tiện nghi cho cô rồi! Làm lỡ mất huyết mạch cao quý của Trần gia, cô bồi thường nổi sao. Cầm tiền của cô rồi cút đi!"
"Dù sao ta cũng chưa có kết hôn! Cho dù là chia tay, cũng không tranh cãi về tài sản. Số tiền này coi như là phí mấy năm nay tôi nuôi cô! Cô cứ nói đi, dù gì cũng không có chứng cứ!" Thân thể Trần Cao hung hăng đẩy Tần Lưu Nguyệt một cái, nói: "Sau này cô đừng có xuất hiện ở nơi này, nếu quấy rầy bã xã của tôi, tôi sẽ chặt đứt chân của cô, cút!"
Nói xong một chữ cuối cùng, Trần Cao xoay người đi vào trong tiểu khu.
Không biết Trần Cao đã nói gì với bảo vệ, mà Tần Lưu Nguyệt vừa muốn đuổi theo, đã bị bảo vệ cản lại.
"Cô gái này, nơi này là tiểu khu xa hoa, nếu không phải là thành viên thì không thể vào." Bảo vệ khuyên nhủ: "Tốt nhất cô mau trở về đi."
Trở về?
Cô lấy cái gì quay về?
Không có số tiền này, bác làm sao bây giờ?
Đám người kia, nhất định sẽ ra tay với bác!
Chính bác đã nuôi mình lớn lên, làm sao mình có thể mặc kệ bác?
Tần Lưu Nguyệt cực kỳ tuyệt vọng.
Tần Lưu Nguyệt không biết mình đã trở về nhà bằng cách nào.
Thời gian khi cô lấy lại tinh thần, cô đã đứng ở trước mặt chú Tần Quốc Dân trong phòng khách.
"Chú nói cái gì?" Tinh thần Tần Lưu Nguyệt hoảng hốt một lúc, hỏi Tần Quốc Dân.
Tần Quốc Dân nhướng mày, đáy mắt hiện lên một tia bất mãn: "Tôi đã nói với cô rồi, cũng chỉ là gió thoảng qua tai phải không? Tôi gả cô cho Tông gia là vinh hạnh của cô, cô còn muốn làm Tổng tài phu nhân có phải hay không?"
"Gả cho Tông gia?" Tần Lưu Nguyệt kinh ngạc một hồi: "Không phải Tần Giai Nhân mới là người có hôn ước với Tông gia sao?"
Tần Giai Nhân ngồi ở bên cạnh hừ một tiếng, nói: "Không phải chị đang rất thiếu tiền sao? Chị tốt của tôi? Tôi nhường cơ hội tiếm tiền lại cho chị mà chị còn không biết đủ sao?"
Tần Giai Nhân rất nhiều lần so đo với Tần Lưu Nguyệt, lại vẫn luôn là hòn ngọc quý của Tần gia.
Mà Tần Lưu Nguyệt, chỉ là người ăn nhờ ở đậu.
Tần Lưu Nguyệt nhìn Tần Giai Nhân: "Hôn ước này là của em."
"Không không không, cái hôn ước này là của chị." Gương mặt Tần Giai Nhân dương dương đắc ý: "Lúc đó, Tần gia cùng Tông gia ước định phải gả con gái vào Tông thị, cũng không nói nhất định phải là tôi. Dù sao chị cũng họ Tần! Lúc đó ba ta cùng Tông gia đính ước, không có ý định gả tôi đi! Một kẻ ngu si, làm sao sẽ xứng đôi cùng tôi chứ? Nếu tôi phải gả, thì cũng phải gả cho Tông Minh Hạo chứ không phải Tông Minh Trạch! Mà tuổi tác của tôi cùng chị cũng không khác biệt, cho nên ba tôi lúc đó đã báo cáo ngày sinh tháng đẻ của chị! Tần Lưu Nguyệt, nghe nói Tần Ngọc Phượng đang thiếu tiền cho vay nặng lãi, nếu như trong vòng 3 ngày không trả được tiền, đoán chừng Tần Ngọc Phượng sẽ ít đi một cánh tay hoặc cái nhân. Cơ hội tốt như vậy, chỉ cần chị ngoan ngoãn gả ra ngoài, tiền này, tôi sẽ trả thay chị!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook