Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia
-
Quyển 3 - Chương 5: Tương lai đầy kì vọng
(1)
Quá khứ thì cũng chỉ là quá khứ, hiện tại và tương lai mới là điều đáng để chờ mong.
Raphael định cư ở chỗ của Andrew.
“Tớ muốn để cậu nhìn thấy tớ trở thành kỵ sĩ lắm!” Khi Andrew nói như thế, trên khuôn mặt là nụ cười rạng rỡ đầy tự tin.
Nụ cười đó rất có sức hút, vì thế Raphael cũng không kìm được mà bật cười.
“Như thế thật là tuyệt.” Cậu nghĩ thầm.
(2)
Raphael bắt đầu tính chuyện mưu sinh lâu dài ở thủ đô vương quốc Bạch Qủa.
Người dân nơi đây cũng không sợ ma thuật, thậm chí, vương quốc Bạch Qủa còn đang chiêu mộ Ma pháp sư vương cung.
“Raphael muốn làm ma pháp sư trong cung không?” Andrew hỏi cậu.
Raphael khinh thường — “Đấy chẳng phải là mấy thằng hề cao cấp được nuôi trong cung ư?”
Lục địa Fetia đã lâu rồi không có chiến tranh, giá trị của ma pháp sư đối với mỗi vương quốc giờ còn kém hơn mấy tế ti có thể chúc phúc.
Nhưng, Raphael không nói suy nghĩ của mình cho Andrew, bởi vì tên đó đang đầy phấn khích nói những quyền lợi mà ma pháp sư trong cung có được.
“Nếu mà Raphael là ma pháp sư vương cung, thì đến lúc ấy cậu sẽ được tham gia lễ nhận kiếm của tớ đúng không?”
(3)
Raphael nhanh chóng dùng thực lực của mình trở thành ma pháp sư mạnh nhất của vương quốc Bạch Qủa.
“Làm đến ngày nhận kiếm là được.” Cậu thầm nghĩ.
(4)
Ma thuật mạnh mẽ và bề ngoài đẹp đẽ khiến Raphael trở thành báu vật mới của vòng xa giao giới quý tộc.
Andrew đôi khi còn dựa vào vai cậu oán giận: “Rõ là Raphael chỉ của mình tớ thôi, giờ lại nhiều người tranh cướp với tớ thế này …”
Sau đó, vành tai Raphael luôn đỏ lên.
“Chẳng biết tên đần kia có phát hiện không.” Raphael thầm nghĩ.
(5)
Nhưng ngày tháng bên nhau trôi qua rất nhanh.
Khi Raphael dùng hình tượng “lạnh lùng” làm giới quý tộc chùn bước xong, sinh nhật Andrew cũng sắp tới.
“Tớ sẽ trở thành kỵ sĩ!” Anh nói: “Một kỵ sĩ chân chính!”
Raphael mỉm cười: “Còn nhớ không, cậu đã từng nói nếu tôi gặp nguy, cậu sẽ bảo vệ tôi?”
“Đương nhiên!” Tay phải Andrew đặt lên ngực, kiên định nhìn Raphael: “Kỵ sĩ luôn tuân thủ lời hứa của mình.”
Ánh mắt quá kiên định làm Raphael phải nghiêng đầu.
“Đần độn!” Cậu khẽ mắng, nhưng khóe môi lại vương nét cười.
(6)
Sinh nhật 21 tuổi, Andrew quyết định nhận thử thách cuối cùng. Anh phải rời thủ đô vương quốc Bạch Quả, đi hoàn thành thử thách trước lễ nhận kiếm của mình.
Đêm trước khi lên đường, anh nói với Raphael: “Cậu sẽ chờ tớ về chứ?”
“Có lẽ thế …”
“Này này!”
Raphael mỉm cười: “Tôi đã đồng ý sẽ tham gia nghi lễ nhận kiếm của cậu.”
“Thế là được rồi …” Kỵ sĩ tương lại vò vò mái tóc màu đai của mình, khuôn mặt hơi ửng hồng, ấp a ấp úng: “Chờ tớ trở về … Ặc, tớ muốn nói cho cậu một chuyện.”
“Vậy tôi sẽ chờ cậu về.”
— Chờ ngày cậu trở về, trên tay nâng đầu của yêu quái nước; rồi ở trong vương cung, quốc vương sẽ đặt bội kiếm của mình lên vai phải cậu, ban lời chúc phúc; và sau đó, cậu sẽ trở thành một kỵ sĩ chân chính.
Quá khứ thì cũng chỉ là quá khứ, hiện tại và tương lai mới là điều đáng để chờ mong.
Raphael định cư ở chỗ của Andrew.
“Tớ muốn để cậu nhìn thấy tớ trở thành kỵ sĩ lắm!” Khi Andrew nói như thế, trên khuôn mặt là nụ cười rạng rỡ đầy tự tin.
Nụ cười đó rất có sức hút, vì thế Raphael cũng không kìm được mà bật cười.
“Như thế thật là tuyệt.” Cậu nghĩ thầm.
(2)
Raphael bắt đầu tính chuyện mưu sinh lâu dài ở thủ đô vương quốc Bạch Qủa.
Người dân nơi đây cũng không sợ ma thuật, thậm chí, vương quốc Bạch Qủa còn đang chiêu mộ Ma pháp sư vương cung.
“Raphael muốn làm ma pháp sư trong cung không?” Andrew hỏi cậu.
Raphael khinh thường — “Đấy chẳng phải là mấy thằng hề cao cấp được nuôi trong cung ư?”
Lục địa Fetia đã lâu rồi không có chiến tranh, giá trị của ma pháp sư đối với mỗi vương quốc giờ còn kém hơn mấy tế ti có thể chúc phúc.
Nhưng, Raphael không nói suy nghĩ của mình cho Andrew, bởi vì tên đó đang đầy phấn khích nói những quyền lợi mà ma pháp sư trong cung có được.
“Nếu mà Raphael là ma pháp sư vương cung, thì đến lúc ấy cậu sẽ được tham gia lễ nhận kiếm của tớ đúng không?”
(3)
Raphael nhanh chóng dùng thực lực của mình trở thành ma pháp sư mạnh nhất của vương quốc Bạch Qủa.
“Làm đến ngày nhận kiếm là được.” Cậu thầm nghĩ.
(4)
Ma thuật mạnh mẽ và bề ngoài đẹp đẽ khiến Raphael trở thành báu vật mới của vòng xa giao giới quý tộc.
Andrew đôi khi còn dựa vào vai cậu oán giận: “Rõ là Raphael chỉ của mình tớ thôi, giờ lại nhiều người tranh cướp với tớ thế này …”
Sau đó, vành tai Raphael luôn đỏ lên.
“Chẳng biết tên đần kia có phát hiện không.” Raphael thầm nghĩ.
(5)
Nhưng ngày tháng bên nhau trôi qua rất nhanh.
Khi Raphael dùng hình tượng “lạnh lùng” làm giới quý tộc chùn bước xong, sinh nhật Andrew cũng sắp tới.
“Tớ sẽ trở thành kỵ sĩ!” Anh nói: “Một kỵ sĩ chân chính!”
Raphael mỉm cười: “Còn nhớ không, cậu đã từng nói nếu tôi gặp nguy, cậu sẽ bảo vệ tôi?”
“Đương nhiên!” Tay phải Andrew đặt lên ngực, kiên định nhìn Raphael: “Kỵ sĩ luôn tuân thủ lời hứa của mình.”
Ánh mắt quá kiên định làm Raphael phải nghiêng đầu.
“Đần độn!” Cậu khẽ mắng, nhưng khóe môi lại vương nét cười.
(6)
Sinh nhật 21 tuổi, Andrew quyết định nhận thử thách cuối cùng. Anh phải rời thủ đô vương quốc Bạch Quả, đi hoàn thành thử thách trước lễ nhận kiếm của mình.
Đêm trước khi lên đường, anh nói với Raphael: “Cậu sẽ chờ tớ về chứ?”
“Có lẽ thế …”
“Này này!”
Raphael mỉm cười: “Tôi đã đồng ý sẽ tham gia nghi lễ nhận kiếm của cậu.”
“Thế là được rồi …” Kỵ sĩ tương lại vò vò mái tóc màu đai của mình, khuôn mặt hơi ửng hồng, ấp a ấp úng: “Chờ tớ trở về … Ặc, tớ muốn nói cho cậu một chuyện.”
“Vậy tôi sẽ chờ cậu về.”
— Chờ ngày cậu trở về, trên tay nâng đầu của yêu quái nước; rồi ở trong vương cung, quốc vương sẽ đặt bội kiếm của mình lên vai phải cậu, ban lời chúc phúc; và sau đó, cậu sẽ trở thành một kỵ sĩ chân chính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook