Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia
-
Quyển 3 - Chương 4: Dấu vết tháng năm để lại
(1)
Cảnh gặp lại Andrew còn kịch tính hơn trong tưởng tượng của Raphael rất nhiều.
Raphael từng nghĩ đến việc nhào đến ôm một cái, hân hoan hoặc có thể là ôn chuyện gì đó, nhưng rõ là, Andrew không hề có ý đó;
Kỵ sĩ dự bị trên lưng ngựa không chớp mắt đi ngang qua ma pháp sư ăn vận rách rưới, áo giáp bạc sáng loáng dưới ánh mặt trời.
— Anh không nhận ra cậu.
(2)
Raphael không gọi anh lại.
Cậu chỉ đi theo đối phương, rồi đánh ngã ngựa của anh ngay ở một ngã tư thưa người.
“Ai?!” Andrew tơi tả bò dậy, áo giáp phát ra tiếng leng keng đầy xấu hổ.
Mặt Raphael vẫn lạnh tanh: “Đần độn!”
“Ra … Raphael?”
Tình huống tiếp theo vẫn giống trong tưởng tượng của Raphael, ôm chầm, nụ cười hân hoan.
Raphael bị áo giáp đè vào người nhắm mắt lại.
“Này, đần.” Cậu nói: “Cậu có khỏe không?”
(3)
Andrew dẫn Raphael đến phòng mình ở — nó là của một vị quý tộc ở thủ đô. Andrew đã sống trong thành của vị quý tộc này 13 năm.
“Tớ không nhận ra cậu đấy!” Kỵ sĩ dự bị trẻ tuổi phấn khích vỗ bả vai của bạn thời nhỏ: “Sao cậu lại đến đây?”
Raphael cười nói: “Đi ngang qua thôi.”
“Vậy sao?” Andrew không hề hoài nghi ngoác miệng cười, mái tóc ngắn màu đay đầy sức sống: “Tầm một năm nữa thôi là tớ thành kỵ sĩ chính thức rồi!”
“Vậy thì tốt quá.”
“Khà khà …” Andrew ngượng nghịu vuốt mũi: “Đúng rồi, ma thuật của cậu giờ sao?”
“Cũng … tàm tạm thôi.” Raphael nhìn bố trí căn phòng — mỗi một thứ đều thật thân quen.
(4)
Gặp lại nhau làm Andrew rất vui. Andrew sung sướng hỏi rất nhiều thứ.
Anh hỏi: “Mọi người ở làng sao rồi?”
Anh hỏi: “Vì sao mấy bức thư tớ gửi cậu không hồi âm lại thế?”
Anh hỏi: “Cái áo này cậu mặc bao lâu rồi — sao không mua cái mới?”
…
Raphael chỉ cười, không nói gì.
(5)
“Đúng rồi.” Raphael lơ đễnh nhìn khung cửa sổ: “Tôi biết một ma thuật rất thú vị, có thể làm ta không bị chết đuối — cậu muốn biết không?”
Andrew tự hào ưỡn ngực: “Không cần đâu, giờ tài bơi lội của tớ khá lắm.”
“Ồ …” Raphael khẽ rũ mắt: “Tôi còn tưởng cậu vẫn như hồi trước.”
(6)
Andrew nói: “Để tớ dẫn cậu đi gặp vài người bạn ở đây của tớ nhé.”
Raphael gật đầu: đó là vài anh chàng có cùng ước mơ và mục tiêu giống Andrew.
“Nhưng mà.” Mặt Andrew hơi đỏ: “Cậu đừng gọi tớ là đần trước mặt họ được không …”
Raphael hơi sửng sốt, rồi cúi đầu.
“Tôi sẽ không đâu.” Cậu nói.
(7)
Raphael không dùng thuật nhìn trộm nữa.
Một là không cần thiết, hai là, cậu nhận ra ma thuật này chẳng thể khiến cậu gần Andrew thêm được.
Cảnh gặp lại Andrew còn kịch tính hơn trong tưởng tượng của Raphael rất nhiều.
Raphael từng nghĩ đến việc nhào đến ôm một cái, hân hoan hoặc có thể là ôn chuyện gì đó, nhưng rõ là, Andrew không hề có ý đó;
Kỵ sĩ dự bị trên lưng ngựa không chớp mắt đi ngang qua ma pháp sư ăn vận rách rưới, áo giáp bạc sáng loáng dưới ánh mặt trời.
— Anh không nhận ra cậu.
(2)
Raphael không gọi anh lại.
Cậu chỉ đi theo đối phương, rồi đánh ngã ngựa của anh ngay ở một ngã tư thưa người.
“Ai?!” Andrew tơi tả bò dậy, áo giáp phát ra tiếng leng keng đầy xấu hổ.
Mặt Raphael vẫn lạnh tanh: “Đần độn!”
“Ra … Raphael?”
Tình huống tiếp theo vẫn giống trong tưởng tượng của Raphael, ôm chầm, nụ cười hân hoan.
Raphael bị áo giáp đè vào người nhắm mắt lại.
“Này, đần.” Cậu nói: “Cậu có khỏe không?”
(3)
Andrew dẫn Raphael đến phòng mình ở — nó là của một vị quý tộc ở thủ đô. Andrew đã sống trong thành của vị quý tộc này 13 năm.
“Tớ không nhận ra cậu đấy!” Kỵ sĩ dự bị trẻ tuổi phấn khích vỗ bả vai của bạn thời nhỏ: “Sao cậu lại đến đây?”
Raphael cười nói: “Đi ngang qua thôi.”
“Vậy sao?” Andrew không hề hoài nghi ngoác miệng cười, mái tóc ngắn màu đay đầy sức sống: “Tầm một năm nữa thôi là tớ thành kỵ sĩ chính thức rồi!”
“Vậy thì tốt quá.”
“Khà khà …” Andrew ngượng nghịu vuốt mũi: “Đúng rồi, ma thuật của cậu giờ sao?”
“Cũng … tàm tạm thôi.” Raphael nhìn bố trí căn phòng — mỗi một thứ đều thật thân quen.
(4)
Gặp lại nhau làm Andrew rất vui. Andrew sung sướng hỏi rất nhiều thứ.
Anh hỏi: “Mọi người ở làng sao rồi?”
Anh hỏi: “Vì sao mấy bức thư tớ gửi cậu không hồi âm lại thế?”
Anh hỏi: “Cái áo này cậu mặc bao lâu rồi — sao không mua cái mới?”
…
Raphael chỉ cười, không nói gì.
(5)
“Đúng rồi.” Raphael lơ đễnh nhìn khung cửa sổ: “Tôi biết một ma thuật rất thú vị, có thể làm ta không bị chết đuối — cậu muốn biết không?”
Andrew tự hào ưỡn ngực: “Không cần đâu, giờ tài bơi lội của tớ khá lắm.”
“Ồ …” Raphael khẽ rũ mắt: “Tôi còn tưởng cậu vẫn như hồi trước.”
(6)
Andrew nói: “Để tớ dẫn cậu đi gặp vài người bạn ở đây của tớ nhé.”
Raphael gật đầu: đó là vài anh chàng có cùng ước mơ và mục tiêu giống Andrew.
“Nhưng mà.” Mặt Andrew hơi đỏ: “Cậu đừng gọi tớ là đần trước mặt họ được không …”
Raphael hơi sửng sốt, rồi cúi đầu.
“Tôi sẽ không đâu.” Cậu nói.
(7)
Raphael không dùng thuật nhìn trộm nữa.
Một là không cần thiết, hai là, cậu nhận ra ma thuật này chẳng thể khiến cậu gần Andrew thêm được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook