Cố Sự Về Kẻ Mang Đến Vận Rủi
Chương 8: Cốt truyện phó bản?

Ánh chiều tà hoàng hôn quét qua từng ngọn cỏ nơi thảo nguyên. Một vùng màu xanh ngát trải rộng đến tận chân trời. Nơi đó một người đàn ông khuỵu một bên đầu gối hướng về một người con gái, lòng bàn tay nâng lên chiếc hộp, rồi khẽ mở ra. Trong đó là một chiếc nhẫn vàng kim óng ánh, đây là nhẫn được đặc chế, gia công cực tỉ mỉ trong từng chi tiết mà thời ấy khó mà có thể tạo ra được. Ngoài ra nó còn chứa một nguồn ma lực khổng lồ, người sử dụng có thể thỏa thích tiêu hao ma lực mà không sợ sẽ cạn kiệt, là trang bị chuyên chế mơ ước của những kẻ sở hữu thiên phú về ma thuật, thường được gọi với cái tên [Ma Linh].

“Em có muốn trở thành người đồng hành cùng anh đến hết cuộc đời này hay không?” Người đàn ông trang trọng mở miệng cất lời.

Người con gái vẫn đứng đó không đáp lại người đàn ông.

Nàng cúi gằm mặt xuống, dưới sắc trời diệu kì này thì rất khó để nhìn ra được cảm xúc lúc này của nàng. Người con gái cứ thế im ắng một hồi lâu, như thể nàng là một con bù nhìn trong cánh đồng ruộng hoang vắng chứ không phải là một người đang sống sờ sờ vậy. Tuy thế nhưng người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt trang trọng mà quỳ xuống nâng chiếc hộp chứa nhẫn về phía nàng.

Đột nhiên, một bóng hình nhỏ nhắn lướt ngang qua mặt người đàn ông. Trong thoáng chốc, hắn đã không còn thấy chiếc nhẫn đâu nữa.

“Hả? Nhẫn mình đâu?” Người đàn ông gấp gáp hướng mắt về thứ vừa lướt qua kia.

Hắn thấy được một con thỏ với bộ lông trắng mềm mại, kích thước của nó to hơn so với những loài thỏ bình thường. Nếu không sai thì chính nó là hung thủ đã trộm mất chiếc nhẫn.

“Em đợi ở đây một lát, anh đi lấy lại chiếc nhẫn đã.” Hắn vội vã đuổi theo con thỏ.

Người đàn ông bức tốc chạy cực nhanh về con thỏ trắng kia. Tuy nhiên nó cũng không phải thuộc hạng vừa, nhiều lần người đàn ông sắp bắt được thì nó lại lạng lách né tránh đi cú vồ đó. Thế rồi, hắn lại để lỡ con thỏ chạy vào lại trong rừng.

Bây giờ trời đã không còn sáng sủa bao nhiêu, cưỡng ép chui vào trong khu rừng mà tìm thì tương đối nguy hiểm.

“Thôi, để ngày mai mình sẽ tìm ra nó. Trong nhẫn [Ma Linh] chứa lượng ma lực cao nên để dò tìm cũng không phải bất khả thi.” Hắn nghĩ vậy. Nhưng hắn không tự tin lắm, vì đây là lần thứ 10938172832 rồi.

Câu chuyện thể loại vòng lặp thời gian bên trên là thứ mà Ngạn Huyền đã tìm ra được. Hắn không biết là người nào nghĩ ra cái cốt truyện này, vì nó cũng quá là nhảm nhí rồi. Mọi thứ được kể lại không đầu không đuôi, tình tiết như hài kịch, thực sự là không quá đáng tin lắm. Tuy vậy nhưng câu chuyện lại được tán thành bởi đông đảo cư dân trên toàn thế giới, kể cả là những người nắm quyền cũng không ngoại lệ, thành ra không tin cũng không được.

Ngạn Huyền không phí quá nhiều thời gian vào mẩu truyện này mà tham khảo nhiều hơn về phần kĩ thuật đánh quái. Có vài kĩ thuật mang tính hiệu quả cao nhưng mà cũng yêu cầu thêm độ thuần thục cao. Thế nên hắn chỉ có thể học vài thứ “khoa tay múa chân” để dùng tạm, dù thế nhưng cũng chưa chắc có thể dùng tới. Bởi vì hầu hết chúng đều sẽ dành riêng cho các thiên phú chức nghiệp nhất định. Có thể nhắc tới như kĩ thuật dẫn quái cho [Ngự Binh], kĩ thuật giữ vị trí cho [Pháp Sư], [Mục Sư] hay [Cung Thủ], thậm chí còn có kĩ thuật chinh phục thủ lĩnh dành riêng cho các đội hình nhất định.

Ngạn Huyền thì khác, chính hắn cũng không biết rõ mình thuộc về nhóm nào trong số đó. Với kĩ năng [Thần Nguyền] này thì có lẽ là [Pháp Sư] chăng? Nhưng mà [Pháp Sư] này thì... Được rồi, Ngạn Huyền rất phiền muộn đối với việc này.



Hắn thực sự không hiểu lắm về kĩ năng của chính mình, nghe thì có vẻ mạnh nhưng mà nhìn đến phần chính mình cũng chịu nguyền rủa theo thì khó mà nói hết được. Trong lúc còn đang loay hoay việc mình nên xử lí các cản trở này như thế nào thì chợt tiếng lộp bộp trong bụng vang lên.

“Chà... có lẽ mình nên đi ăn tối rồi.” Ngạn Huyền không có tâm trạng để tự làm đồ ăn nên trực tiếp đặt một món mì xào từ bên ngoài.

Chừng quá nửa đêm, Ngạn Huyền gục trên bàn học trong cái ánh sáng còn đang mập mờ từ màn hình máy tính. Tất cả những thứ cần thiết đều đã bị hắn dày vò không sót lại một chút gì, bây giờ chỉ đợi tới thời điểm mà thôi.

Buổi trưa, chuyến xe buýt số 13.

Ngạn Huyền không tin lắm vào tâm linh nhưng mà con số 13 này làm hắn có dự cảm không được tốt. Ít nhất hắn vẫn mong là hôm nay sẽ không đụng phải nguy hiểm gì.

Hiện tại đã khoảng chừng 2 giờ trưa, nếu vẫn theo lệ cũ thì bây giờ chắc hắn còn đang ngáy ngủ trên chiếc giường êm ái của mình. Hắn đi từ sáng đến giờ chắc cũng được hơn 6 tiếng, bây giờ cũng sắp đến nơi rồi nên con số ấy xem như là còn ít hơn so với dự tính.

Đối với việc đi học thì hắn đã gửi một đơn xin nghỉ phép 3 ngày với một lí do không thể thuyết phục hơn là “cơ thể cảm thấy không được khỏe”. Ngạn Huyền không dự tính được chuyến đi này sẽ đi bao lâu nên chỉ tạm gửi một đơn xin ngắn hạn như vậy thôi, nếu còn kéo dài thì hắn vẫn sẽ tiếp tục gửi tin nhắn xin phép đều đều. Dẫu sao đây cũng là năm cuối, khoảng 1 tháng nữa là tốt nghiệp rồi, hắn cũng không quá đam mê học lí thuyết trên trường lớp hay vào đại học nên dù cho bị đuổi học thì Ngạn Huyền cũng dám chịu.

Qua đi 30 phút đồng hồ, hắn cuối cùng cũng xuống xe.

“Thật chứ, chưa bao giờ mình thấy đau lưng với việc ngồi như thế này.” Ngạn Huyền mệt mỏi vươn vai. Ngồi yên một chỗ mà không làm gì hết như thế này khiến cơ từng bộ phận của hắn teo cả rồi.

Ngạn Huyền lang thang thêm một lúc nữa liền đến nơi mà hắn cần.

“Đây rồi, điện ngục “Thảo Nguyên”.”

Điện ngục bất cứ khi nào đều mở to cánh cổng ra, nhìn vào bên trong như thấy được cả một thế giới khác. Một vùng thảo nguyên rộng lớn khác hoàn toàn so với khu phố phồn hoa đồ thị mà hắn đang đứng.


“Nơi này cũng nhiều người thế nhỉ?” Bầy người xung quanh ai cũng thân mặc áo giáp, tay cầm vũ khí, trông cực kì ngầu. Nếu như không phải tài sản không đủ thì Ngạn Huyền cũng đã mua một bộ đồ như thế rồi, dù sao tiền mua trang bị đắt quá mà.

Trước khi đến đây hắn cũng đã xem rất nhiều video về điện ngục này rồi nên sự ngạc nhiên ít lâu sau cũng đi vào mây khói hết. Ngạn Huyền hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần định bước qua cánh cổng.

“Này người anh em, cậu vào trong đó định tự sát hay gì?” Trương Bình lớn tiếng gọi Ngạn Huyền lại.

“Hả?” Ngạn Huyền bị gọi cho bối rối một đợt.

Ngươi là người nào? Hình như chúng ta đâu có quen biết a?

“Nhìn người anh em còn trẻ mà sao hồ đồ quá vậy. Cuộc sống còn dài mà, cố gắng tận hưởng cho hết cuộc đời đi chứ, bao nhiêu buồn đau chỉ là góc khuất một tảng băng thôi. Khi người anh em cố gắng vượt qua thảm cảnh bây giờ thì mới có thể nhìn toàn cảnh thế giới này bằng cảm xúc tươi vui.” Trương Bình tiếp tục khuyên can Ngạn Huyền để hắn đừng nảy sinh ra ý định này nữa.

“Nhưng mà đại ca đây là ai vậy?” Ngạn Huyền giữ vẻ mặt kì quái suy nghĩ một hồi lâu rồi nặn ra một câu như thế này.

“Tôi là Trương Bình, nói đơn giản thì tôi phụ trách quản trị an ninh cho điện ngục này. Mấy năm gần đây có nhiều người thay vì nhảy cầu gây ô nhiễm môi trường nước thì lại lựa chọn vào điện ngục tự sát như người anh em đây, nên ta nghĩa vụ phải khuyên can để tránh gây một số hiểu lầm về khu vực này.” Trương Bình giải thích tường tận cho Ngạn Huyền nghe, sợ hắn hiểu lầm điều gì.

“Nhưng mà tôi đâu có ý định tự sát đâu? Tôi vào đây để đánh quái mà.” Ngạn Huyền giải thích cho Trương Bình hiểu, chính mình không hề có ý định tự sát nào.

“Người anh em đùa tôi đấy à? Trên người không có trang bị nào vào trong điện ngục mà bảo không phải tự sát? Không được, người anh em theo ta ra chỗ này trước đã.” Trương Bình không quan tâm Ngạn Huyền như thế nào nữa, trực tiếp kéo hắn đi.

Ngạn Huyền nghĩ rằng hôm nay hắn có thể vào trong điện ngục để đánh quái thật tốt. Đấy chỉ là hắn nghĩ thôi, nhưng chuyến xe buýt số 13 và [Kẻ Xui Xẻo] không nghĩ vậy. Theo kế hoạch thì dù có gặp nguy hiểm nữa thì cũng có thể dựa theo lối di chuyển đã nghiên cứu suốt đêm qua để chạy trốn. Nhưng Ngạn Huyền thực sự không ngờ tới rằng chưa kịp qua lối vào nữa đã bị hốt đi rồi.

Trong lúc bị kéo đi, hắn chán nản mở hệ thống lên để xem chút ít gì. Nhưng hắn nhận ra là còn có chức năng xem bảng thông tin người khác. Ngạn Huyền không do dự mở bảng thông tin của Trương Bình lên.

[Tên: Trương Bình]



[Chủng tộc: Người]

[Thiên phú: Ngự Binh Ngàn Cân]

[Cấp bậc thiên phú: A]

[Cấp: 15 (Chưa tiến hóa)]

[Kinh nghiệm: 12/1500]

[Sức mạnh: 13]

[Phòng thủ: 19]

[Nhanh nhẹn: 8]

[Máu: 380/380]

[Kỹ năng: Phòng Ngự Tuyệt Đối, Phòng Ngự Tương Đối.]

[Chú thích: Một người nắm giữ khả năng phòng thủ cực kì vững chắc. Chỉ có điều tính tình của hắn lại không vững chắc như chiếc khiên mà hắn cầm mà thôi.]

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương