Cố Sự Về Kẻ Mang Đến Vận Rủi
Chương 7: Nhiệm vụ khởi đầu

Mọi thứ xảy đến một cách thật quá đột ngột, Ngạn Huyền không thể nào ngay lập tức xử lí hết lượng thông tin ấy. Hắn đứng ngẩn ra một hồi lâu thì mới kịp phản ứng lại.

“Rốt cuộc cái [Vận Rủi Quanh Thân] này là quái quỷ gì vậy? Một đống cái tác dụng xấu.” Ngạn Huyền lặng lẽ nhổ một ngụm nước bọt. Thực sự thì cái hiệu ứng này đã dính vào người thì khó mà để lòng người vui vẻ được.

“Còn cái thiên phú [Kẻ Xui Xẻo] nữa, nghĩa là bây giờ nó chỉ mang sức mạnh 0.1% so với ban đầu à?”

“Với lại toàn bộ kĩ năng, hiệu ứng xấu, thiên phú của mình đều ở cấp X. Nó là có ý gì sao?” Ngạn Huyền cũng từng đọc qua tiểu thuyết mạng, nếu như nó là thứ gì đó đại loại như cấp Thần thì hắn còn hiểu, chứ cấp X thì hắn hoàn toàn không có chút khái niệm cụ thể nào. Thế rồi, hắn hỏi hệ thống.

[Danh sách cấp bậc thiên phú]

[E]: Năng lực kém cỏi, mang tính chất tượng trưng và chỉ hữu ích đối với một số nghề nghiệp sinh hoạt.

[D]: Năng lực có chút hữu dụng hơn về tổng thể nhưng không nhiều.

[C]: Năng lực có thể mang đến sự khác biệt rõ ràng hơn so với hai cấp bậc trước, nhưng vẫn thuộc dạng tương đối kém.

[B]: Năng lực được xếp vào tầng trung lưu, có thể làm chủ lực chính của nhiều đoàn đội.

[A]: Năng lực gần kề với thượng lưu, những người sở hữu loại năng lực này đều mang tố chất trở thành một bậc lãnh đạo.

[S]: Năng lực tầng thượng lưu, vận mệnh của người thức tỉnh chắc chắn không thể lẳng lặng.

[SS]: Năng lực mang lại sự cường điệu về khí chất, vẻ ngoài kể cả sức mạnh của người thức tỉnh, trở thành cá thể vượt trội hơn hẳn so với bầy đàn.

[SSS]: A, tốt nhất đừng đụng chạm tới những kẻ mang năng lực thiên phú cấp bậc này trừ khi có chuẩn bị đầy đủ kĩ càng. Năng lực thiên phú mang đến những hiệu quả đặc biệt và tính linh hoạt cực cao.


[Thần]: Kẻ mang tiềm năng xưng thần, nếu để hắn phát triển và trưởng thành thì sau này không ai có thể lường trước được kết quả.

[X]: Loại năng lực này đáng lẽ ra không nên tồn tại, nó tượng trưng cho quy tắc, trật tự và nhân quả. Sự hiện diện của nó là một bí ẩn, vượt mặt cả thiên phú cấp [Thần]. Thông thường nó đều sẽ trong tình trạng không thể khống chế và tự hủy hoại người thức tỉnh.

“Được rồi.” Ngạn Huyền hiểu, hắn lấy tay xoa bóp huyệt thái dương để cho đầu óc mình tỉnh táo trở lại. Đại khái là năng lực của hắn thuộc về thể loại nhân quả, khả năng gây tổn thương về thể xác là không có. Tuy nhiên, nó lại gây sát thương theo một kiểu “rút ngắn tuổi thọ của người dính phải”, mà một khi đã trúng chiêu thì chắc chắn sẽ không thể thoát nạn. Đến giờ nhìn lại thì Dược Hoàng mang thiên phú cấp SSS chết cũng không oan.

Hắn vừa định hỏi thêm điều gì thì hệ thống đã phát ra âm thanh trong đầu.

[Kí chủ nhận được một chuỗi nhiệm vụ.]

[Chuỗi nhiệm vụ liên hoàn 1/99: Cứu rỗi điện ngục “Thảo Nguyên Trùng Phùng”]

[Mô tả cơ bản: Độ khó dao động từ an toàn – nguy hiểm. Hãy đi đến đó và thu hồi lại vận rủi bị tản đi mất, lưu ý rằng lúc này điện ngục đang lâm vào tình trạng bị nguyền rủa bởi [Kẻ Xui Xẻo] nên hệ số nguy hiểm sẽ tăng lên.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Chinh phục “Thảo Nguyên Trùng Phùng” và thu hồi lại vận rủi bị mất.]

[Phần thưởng: Tăng thêm khả năng khống chế đối với vận rủi, từ đó rút ra một loại kĩ năng bất kì.]

[Thời hạn nhiệm vụ: 20 ngày.]

[Trừng phạt: Biến mất.]

“Không phải chứ... trừng phạt là biến mất?” Ngạn Huyền không ngu đến mức không hiểu được điều đó có nghĩa là gì. Từng con chữ rành rành ở đấy rồi thì không thể nào hiểu sai được.

Biến mất có nghĩa là sẽ hoàn toàn tan biến khỏi thực tại này,, không lưu lại một chút dấu vết nào đã từng sinh sống ở đây. Tất cả những liên quan tới hắn đều sẽ bị xóa sổ, bao gồm cả kí ức hay vết tích mà do hắn tạo ra trong sinh hoạt hằng ngày.



Nếu như suy đoán hắn đúng thì có vẻ như đều là do thiên phú [Kẻ Xui Xẻo] của bản thân. Dù là hệ thống không nói lời gì nhiều nhưng Ngạn Huyền có thể khẳng định rằng nó đang sợ hãi hắn, cực kì sợ hãi. Theo như chú thích trong bảng thông tin thì hắn bị xua đuổi từ thế giới bên kia sang thế giới bên này, nói rõ là bên đó cũng đang sợ hắn tạo thành thiệt hại gì nghiêm trọng, dù là bên này cũng đang bắt đầu e ngại.

Nhưng mà hệ thống không hề giấu đi sự ác ý đó mà trực tiếp nhảy ra đưa ra giao dịch “làm hoặc chết”. Đây không phải là hợp đồng thuê công nhân mà là bồi thường thiệt hại, cơ bản là Ngạn Huyền sẽ phải tự thu dọn đống lộn xộn mà mình mang đến thế giới này. Còn việc tặng thêm kĩ năng cho hắn ắt hẳn là do “nhân từ” đi, tương đối giống với cái gọi là kẻ không biết nên không có tội.

Ngạn Huyền suy xét một lúc liền không có chống chế gì thêm nữa. Dù là hắn có phản kháng thì cũng không đem lại lợi lộc gì, chi bằng tạm thời “làm công” để nhận chút lời nhỏ, vả lại hắn cũng không định bỏ mặc đống phiền toán do [Kẻ Xui Xẻo] gây ra. Dù chỉ có một khoảng thời gian ngắn sống chung với cái thiên phú này nhưng hắn như thể đã có thù với nó cả nghìn năm, không xô xát nhau là không được.

“Mình có thời gian là 20 ngày, có chút gấp gáp...” Ngạn Huyền vừa lang thang trên con đường bị mưa làm cho ướt sũng người vừa suy nghĩ phương án. Nhìn sơ qua cái tên “Thảo Nguyên Trùng Phùng” là hắn lập tức nảy ra một suy nghĩ, đó chính là hắn hoàn toàn không biết Điện Ngục này. Ngạn Huyền không có bất cứ thông tin gì về phó bản đó, tiến vào một cách vớ vẩn chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm khó lường, đó đều là căn cứ vào cái bảng thuộc tính cực thảm hại của hắn chứ chưa kể đến cái “cường hóa độ khó” của vận rủi đến từ chính hắn.

Về đến nhà, Ngạn Huyền lập tức khởi động máy tính bắt đầu tra thông tin.

“Kì lạ, sao mình lại không tìm thấy?” Hắn bối rối khi nhận ra cái tên “Thảo Nguyên Trùng Phùng” không hề tồn tại trong những gì hắn tìm được. Ngạn Huyền liên tục bấm sang trang kế tiếp để dò tìm. Kết quả là đến trang cuối cùng thì hắn vẫn không tìm được thông tin về điện ngục đó.

Khi tra tìm thông tin về một điện ngục nào đó thì đa số đều sẽ nằm ngay tại trang đầu tiên, giả sử là tên của hai điện ngục gần giống nhau thì vẫn sẽ nằm trong phần kết quả hàng đầu. Ngạn Huyền chỉ tìm được một cái điện ngục tên là “Thảo Nguyên” chứ không phải là “Thảo Nguyên Trùng Phùng”. Trong lòng hắn sản sinh ra chút nghi ngờ, dù là tên chỉ thiếu mất có hai chữ nhưng đôi lúc nó vẫn sẽ khác nhau vô cùng.

“Kiểm tra thử xem, lỡ như nó là tên gọi khác thì sao...” Ngạn Huyền tự nhủ rồi nhấp chuột vào trang thông tin đó.

Một cái giao diện gần giống với Wikipedia của thế giới trước xuất hiện. Trang này chia bố cục rõ ràng từng phần về độ nguy hiểm, điểm đặc biệt, quái trong phó bản, một số yêu cầu hay thậm chí là phương tiện để đi và đầy đủ cả thời gian lộ trình. Ngạn Huyền lướt nhanh và rút ra những thứ cần biết về phó bản.

“Điện ngục này cũng ở trong phố Linh Thị, cũng không quá xa so với nơi này. Tuy nhiên cũng không quá gần, ít nhất phải bắt vài chuyến xe buýt thì mới tới nơi được, nếu phải đi qua sớm thì tầm vài tiếng, lâu thì chục tiếng.” Hắn cau mày lại nhìn thời gian, nếu như theo kiểu này thì không thể vừa đi mà vừa về lên lớp được. Nghĩa là hắn phải bỏ học kể từ khoảng thời gian này nếu muốn đi làm nhiệm vụ.

Điện ngục tại thế giới này không giống với việc chạy phó bản trong các trò chơi, không phải chạy xong hết một lượt rồi mới ra ngoài. Nó càng giống với khái niệm “bãi cày quái” hơn, vào trong đó đánh quái xong rồi về ăn cơm mà không cần phải tiêu diệt thủ lĩnh. Để chinh phục được Điện Ngục thì cần phải tiêu diệt con thủ lĩnh của Điện Ngục đó mới được.

Quái trong điện ngục có thể yếu nhưng thủ lĩnh chắc chắn sẽ cực mạnh. Mỗi con như thế đều sẽ có chiến lực thuộc về hàng khủng, một con thủ lĩnh yếu nhất cũng phải cần tới một tổ đội gồm chục người tiến hóa lần 3 cùng nhau chinh phạt. Nhưng một khi chinh phạt được thủ lĩnh thì Điện Ngục đó sẽ bắt đầu tan biến đi mất và hoàn toàn bị xóa sổ trên thế giới, những người còn trong Điện Ngục đều sẽ trong cơn mơ màng mà bị đuổi hết ra ngoài. Việc vừa tốn nhân lực vừa mất nguồn tài nguyên như thế thì các lãnh đạo cấp trên không ngơ gì mà đi chinh phạt.


Kế hoạch của Ngạn Huyền vốn là muốn điều chỉnh thời gian để vừa thám hiểm phó bản vừa đi học có vẻ như không hiện thực rồi.

“Hệ thống, điện ngục “Thảo Nguyên” này có phải là mục tiêu của nhiệm vụ không?” Hắn vẫn muốn xác thực lại chuyện này với hệ thống.

[Phải, tên gọi đầy đủ của nó là “Thảo Nguyên Trùng Phùng”.]

“Vậy là được rồi.” Ngạn Huyền khẽ gật đầu, vậy là bước đầu xác định mục tiêu đã hoàn thành.

Hắn lại tiếp tục nhìn sang các mục khác của trang thông tin.

“Điện ngục được đánh giá ở mức an toàn, thích hợp cho tân thủ. Quái chủ yếu là các loại động vật như thỏ, gấu, báo... dễ dàng tiêu diệt, hệ số an toàn cao.” Ngạn Huyền hiển nhiên chỉ dùng để tham khảo thôi, ai biết được sau khi vướng vào vận rủi của hắn thì chúng sẽ biến thành cái dạng gì chứ.

Hắn còn thấy được một thông tin khá thú vị đó chính là điện ngục này còn có tính chất “lặp lại”. Ý là sau khi điện ngục này được chinh phục xong thì nó sẽ không tan biến mà vẫn nhởn nhơ ở đó và thủ lĩnh của phó bản sẽ xuất hiện trở lại. Đây là điểm đặc biệt nhất của “Thảo Nguyên” mà các điện ngục không hề có.

Ngạn Huyền đọc sơ qua liền hiểu là sự lặp lại này dường như có liên quan đến một câu chuyện tình cảm...



Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương