Cớ Sao Rung Động Vì Em
-
Chương 64: Phiên ngoại 8: Lâm Gia và Chu Hồi (4)
Edit: Hinh
Lâm Gia yên lặng nhớ kỹ, lại nghĩ mình phải thật tự nhiên tỏ vẻ không biết mỗi đêm anh đều phát bệnh, thật khó.
Cô thở dài, chống cằm lick chuột, mấy ngày nay cô tìm kiếm không ít thông tin về bệnh của Chu Hồi, tỉ lệ chữa khỏi cực thấp, nhưng cũng không phải không có hy vọng hoàn toàn.
Buổi tối, Chu Hồi đưa Lâm Gia ra ngoài dạo một vòng, mua không ít đặc sản của thành phố S trong phố người Trung. Đến Luân Đôn đa sắp được nửa tháng, Lâm Gia vẫn chưa quen với khí hậu, hai ngày đầu có bệnh sởi, vất vả lắm mới hết thì lại ăn không ngon.
Thư ký Lưu cố ý tìm đầu bếp nấu món Trung đến làm bưa tối.
Lâm Gia sợ bọn họ lo lắng, nên dù không ăn nổi cũng cố ăn xong chén cơm.
Hai người vào trong rạp chiếu phim ở lầu ba xem một bộ phim, tối qua Lâm Gia không ngủ ngon, trong lúc chiếu phim bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Bộ phim này Chu Hồi đã xem rất nhiều lần, không hứng thú ngồi xem với cô, ai ngờ mới chiếu chưa được nửa tiếng, cô gái bên cạnh đã nghiêng đầu dựa lên vai anh ngủ.
Anh xoay người ôm người về phòng ngủ, nhẹ chân nhẹ tay đắp chăn cho cô.
Lại đến rạng sáng, Lâm Gia phản xạ có điều kiện tỉnh lại, vươn tay sờ bên cạnh, nhiệt độ lạnh lẽo. Cô xuống giường mang dép, khi đi qua toilet thì thấy bên trong tối đen.
Chu Hồi không ở trong đó.
Lâm Gia đi đến ban công lộ thiên, nhìn thấy trong màn đêm có ánh sáng đỏ tươi, người đàn ông khoác áo khoác đứng trong gió, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững. Cô đi nhanh vài bước đẩy cửa ra, tiếng vang rất nhỏ dẫn đến sự chú ý của anh.
Chu Hồi nghiêng đầu, giơ tay sờ sờ mái tóc bị thổi rối của cô, “Sao lại ra đây?”
Lâm Gia nhìn điếu thuốc trong tay anh, nhíu mày ra vẻ nghiêm túc: “Nửa đêm hút thuốc lá không tốt cho cơ thể.”
Chu Hồi cười không nói, tựa vào lan can im lặng rũ mắt nhìn cô, cảm thấy chỉ dùng mắt nhìn là không thỏa mãn được, anh liền giơ một tay kéo người vào lòng mới lấy thỏa mãn.
Chóp mũi khẽ chạm vào lồng ngực anh, một mùi bạc hà quen thuộc chui vào khoang mũi.
Lâm Gia nhớ rõ lần đầu thấy anh, Chu thiếu gia quen dùng nước hoa, mùi gỗ thản nhiên quanh quẩn, rất dễ ngửi.
“Vài ngày nữa chúng ta ra ngoài chơi nhé?” Chu Hồi khẽ nhéo thịt dưới cằm cô, “Singapore thế nào? Anh chị hai của anh ở đó.”
“Ba mẹ Chu Ôn Lan?” Lâm Gia cười nói, “Rõ ràng là chẳng cách nhau mấy tuổi, nhưng anh lại cao hơn anh ta một bối phận.”
“Nó vốn không muốn thừa nhận, trừ khi trước mặt trưởng bối hoặc lúc trêu ghẹo mới gọi anh và Chu Từ Lễ là chú.”
Chu Hồi lấy điện thoại nhắn cho thư ký Lưu đang ngủ, làm phiền giúp anh đặt vé máy bay.
Ban đêm gió lạnh, Lâm Gia chỉ mặc một cái váy ngủ, bị gió thổi không nhịn được lạnh run. Chu Hồi ôm người về phía phòng, khi sắp vào phòng ngủ, mặt anh hơi cứng lại, nhếch môi khó chịu nói: “Em đi vào trước đi.”
Lâm Gia nhìn ra anh sắp phát bệnh, cô nâng tay chạm vào cái cổ căng chặt của anh, “Anh lại định nuốt máu xuống phải không?”
Chu Hồi vô lực dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, lấy tay che miệng, bả vai không ngừng run rẩy vì quá đau đớn.
Lâm Gia nhìn thấy yết hầu anh lăn lộn, cô giữ chặt tay anh, “Anh phun ra di, phun ra sẽ dễ chịu hơn.”
Người đàn ông yếu ớt nâng mi mắt, trong con ngươi đen có một tầng nước, tơ máu hiện lên, thoạt nhìn cực đau khổ.
Chu Hồi che mắt cô lại, nói đứt quãng: “Đừng nhìn… sẽ dọa đến em.”
Anh nghĩ lần phát bệnh này sẽ giống như mấy lần trước, qua khoảng mười phút sẽ tốt ai. Nhưng thời gian đã hơn 15 phút, mùi tanh trong cổ họng vẫn chưa rút đi mà còn mãnh liệt hơn.
Sức lực cả người như bị rút đi, Chu Hồi cuộn mình ở góc tường, vô lực giơ tay che ngực thở dốc. Anh bạnh hàm, cắn chặt môi, trên trán đẫm mồ hôi.
Hốc mắt Lâm Gia đỏ bừng, cô xoa hai má anh, “Bây giờ em gọi cho bác sĩ ngay, anh ráng chịu mootjt lát đi.”
Chu Hồi muốn thở miệng nói chuyện, đôi môi khép chặt mở ra một khe hở, máu trong khoang miệng lập tức chạy ra khỏi khóe miệng. Anh không để ý cười cười, đè cánh tay đang muốn gọi điện của cô lại.
“Không sao cả, có thể chịu được.”
Nói xong, anh kịch liệt ho vài tiếng, phun một búng máu ra, ý thức dần dần mơ hồ.
Lâm Gia theo bản năng giơ tay lau máu bên môi anh, đầu ngón tay tái nhợt dính màu máu đỏ tươi vừa ấm áp vừa đáng sợ. Bác sĩ đã nhận điện thoại, cô tìm về chút lý trí còn sót lại nói với bên kia: “Chu Hồi bị ngất, làm phiền nhanh đến Chu trạch.”
Nhóm chuyên gia nhất trí cho rằng cần phải nhanh chóng tiến hành cuộc phẫu thuật giai đoạn hai. Thời gian trước ngại tình huống cơ thể của Chu Hồi, cứ nghĩ tịnh dưỡng cơ thể một chút sẽ càng có lợi với phẫu thuật hơn, bây giờ xem ra sự quyết đoán trước đó chính là sai lầm.
Thư ký Lưu im lặng vài giây, “Hãy nhanh chóng sắp xếp phẫu thuauatj.”
Lâm Gia hoảng hốt, vết máu trên tay đã khô lại, cứ như là dấu vết khác lên da thịt cô.
Thư ký Lưu nhỏ giọng nói: “Lâm tiểu thư, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi.”
Ở Luân Đôn có bệnh viện tư nhân, bảo mật cực ngiêm, tối hôm qua một chiếc xe cứu thương vội vàng lái đến Chu trạch đưa một người bệnh cao quý về, chuyện này sáng hôm sau liền truyền ra.
Bệnh viện này là Hoa kiều mở, người bệnh trong đây phần lớn là người Trung.
Dọc đường đi, Lâm Gia nghe được rất nhiều lời phỏng đoán, ví dụ như một thanh niên bị té gãy chân nọ tự nhận là rất lợi hại nói với một cô bé: “Sau này tìm người yêu tuyệt đối từng chạy theo tiền bạc, em xem, người của Chu gia sao có thể mệnh trăm tuổi được.”
Lâm Gia thản nhiên liếc cậu ta một cái, lạnh lùng nói, “Dù cậu không họ Chu, cũng đâu nhất định sẽ sống trăm tuổi.”
Thanh niên hừ một tiếng, “Cô nói kiểu gì đấy?”
Thư ký Lưu đúng lúc ra mặt, “Vị tiên sinh này, là từ ngữ của cậu có vấn đề, bọn tôi không so đo chút sai lầm của cậu nên xin về sau tôn trọng một chút.”
Thư ký Lưu làm việc nửa đời ở Chu gia, trong giới người Hoa không ít người quen biết.
Biểu cảm của thanh niên thoáng thay đổi, liều chết không thừa nhận như trước, “Tôi nói gì cơ? Có ai nghe đâu.”
Cô gái yếu ớt giơ tay lên: “Tôi nghe được…”
Lâm Gia xoa xoa mi tâm, không muốn tiếp tục dây dưa nữa, cô đẩy cửa phòng vệ sinh ở đối diện đi đến trước bồn rửa tay.
Chu Hồi tỉnh lại vào buổi chiều, mặt nạ dưỡng khí che hơn nửa khuon mặt, anh mở mắt ra mơ màng nhìn xung quanh, vài giây sau mới phản ứng lại đây là bệnh viện.
Nơi này, anh rất quen thuộc.
Lâm Gia ngồi ở cái ghế sô pha đối diện ngủ bù, ngủ rất sâu**.
Bác sĩ kiểm tra xong các chỉ tiêu trạng thái cơ thể của Chu Hồi, đề nghị nhập viện trị liệu, thuận tiện báo ngày phẫu thuật giai đoạn hai.
Chu Hồi thản nhiên nâng mắt, “Tôi sẽ chết trên đài phẫu thuật ư?”
Bác sĩ sửng sốt, trả lời rất công thức: “Có điều bất trắc trong phẫu thuật là không thể tránh được…”
“Được, đợi tôi về rồi làm.” Chu Hồi không cho phản bác, “Cho dù tôi không xuống được đài phẫu thuật, cũng không có gì tiếc nuối.”
Sau khi bác sĩ rời đi, thư ký Lưu lên tiếng nhắc nhở: “Thiếu gia, không thể kéo dài nữa.”
Chu Hồi dựa vào đầu giường, ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngủ say cách đó không xa, thì thào nói nhỏ, “Không sao, tùy hứng một lần cuối cùng.”
Thư ký Lưu đã liên lạc với người phụ trách đón bên Singapore trước, đợi Chu Hồi xuống máy bay liền mời bác sĩ địa phương đến ghi chép chỉ tiêu cơ thể rồi gửi về Luân Đôn. Khi xuống máy bay, Lâm Gia bị người đàn ông ôm vào lòng, cô ngửa đầu nhìn chằm chằm cái cằm ngọn hoắc của anh hồi lâu.
Chu Hồi rũ mắt cười nói: “Nhìn lén anh làm gì?”
Lâm Gia lắc đầu, chỉ là có cảm giác tất cả đều giống như bình thường, nhưng tất cả cũng đang lưu chuyển. Cô không nghĩ ra được tại sao Chu Hồi lại muốn dời lịch phẫu thuật lại để xuất ngoại đi chơi với cô.
Hay là, sợ mình sẽ đột nhiên chết, muốn cho cô một đoạn ký ức tốt đẹp?
Lâm Gia cong môi, không biết nên nói gì.
Ba mẹ Chu Ôn Lan đã rời khỏi Chu gia đến Singapore làm việc từ rất sớm, bây giờ đã có một công ty khoa học kỹ thuật không nhỏ, họ phái người đến sân bay đón hai người.
Quan hệ trong Chu gia phức tạp, Chu Hoài An căn bản không thèm để ý có bao nhiêu người thân rời đi. Cả đời của ông tay mạnh mẽ cứng rắn,, vững tâm như tảng đá.
Trong đám tiểu bối của Chu gia, chỉ trừ Chu Hồi, các anh em họ khác đều sinh ra trong gia đình đầm ấm, Chu Ôn Lan cũng không ngoại lệ.
Mẹ Chu Ôn Lan là ngôi sao hot một thời, trước đây Lâm Gia từng xem phim của bà ấy, mặc chiếc sườn xám xẻ tà dài đến đùi, cầm thuốc trong tay tựa vào tường cười hờ hững. Về phần người thật, cô chưa tiếp xúc đương nhiên không biết tính cách thế nào.
“Thím hai rất tốt với anh, cực thích gạt ông nội đưa anh và Từ Lễ ra ngoài chơi.”
Lâm Gia: “Tống lão sư dễ ở chung không?”
“Đợi lát nữa em sẽ biết.” Chu Hồi nhéo tay cô, “Biết tại sao Ôn Lan lại có cái tính dở hơi như vậy không? Tất cả đều do thím hai dạy dỗ.”
Lâm Gia nghiêng đầu cong môi cười: “Tính của bác sĩ Chu được rất nhiều cô gái thích đó, biết chăm sóc lại còn hài hước.”
“Cũng đuungs.” CHu Hồi hơi đăm chiêu, lực tay tăng thêm, “Anh cũng thấy rất tốt.”
Lâm Gia bỗng nhướng mày nhìn anh, “Không phải anh đang ghen chứ?”
Chu Hồi gục đầu xuống, vô cùng bình tĩnh mở điện thoại lên: “Không có.”
“Có!” Lâm Gia nhào về phía anh, híp mắt như một con mèo, nếu cô mà có thêm đôi tai thì lúc này nhất định đang đắc ý vểnh lên.
Chu Hồi vươn một ngón tay đẩy trán cô ra, “Đừng dựa vào anh gần như vậy.”
Lâm Gia không nghe theo, ôm lấy cái eo cường tráng của anh, “Mà mà em chỉ thích anh thôi, vô cùng vô cùng thích anh. Mấy người đàn ông khác đối với em mà nói, không có lưc hấp dẫn gì cả.”
Khóe miệng mím chặt của Chu Hồi dần thả lỏng, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ mình tự biết.
Lâm Gia nghiêm túc đứng ở phía trung lập mở miệng: “Em muốn phỏng vấn Chu tiên sinh, ngài cảm thấy khi ra ngoài với giáo sư Chu và bác sĩ Chu, ưu thế của ngài là gì?”
Một câu hỏi khó.
Chu Hồi cắn răng, hờ hững nói một câu: “Anh có tiền.”
“…?”
Lâm Gia ngoài cười trong không cười vỗ tay: “Đáp án tốt.”
Một đường đi đến trước biệt thự gần biển, xe thong thả dừng lại. Tài xế đi xuống kéo cửa sau ra, “Bây giờ tiên sinh vẫn chưa về nhà, chỉ có phu nhân ở đây.”
Lâm Gia gật đầu nói cảm ơn, vừa xoay người đã nhìn thấy một người phụ nữ thướt tha yêu kiều đẩy cửa đi ra, đã hơn 40 tuổi nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, người thật còn nhiều thêm vài phần ý vị so với màn ảnh.
Tống Văn Liễm khoác khăn choàng, ung dung đi đến trước mặt bọn họ, “Thằng nhóc này, cuối cùng cũng đưa bạn gái đến gặp thím rồi?”
Chu Hồi cười nói: “Không phải bạn gái.”
Lâm Gia sửng sốt, không phải bạn gái là sao?
Tống Văn Liễm quản lý biểu cảm vô cùng tốt, chỉ nhướng mày không nói gì.
“Là vị hôn thê.” Chu Hồi ôm eo Lâm Gia, “Gia Gia, đây là thím hai.”
Tống Văn Liễm thở dài, trực tiếp kéo cô gái trong lòng anh đi, “Đừng để ý đến nó, đàn ông không ai tốt cả.”
Lâm Gia chưa từng đến Singapore, chỉ có một lần tiếp xúc với hòn đảo này là khi chuyển máy bay, đợi ở sân bay ba tiếng. Vài ngày sau đó, Chu Hồi bị anh hai mạnh mẽ nhét vào bệnh viện trị liệu, Tống Văn Liễm đưa cô đi dạo khắp nơi.
Chu Hồi không chịu nỗi anh hai gặn hỏi, lén chuồn ra tìm bọn họ. Khi đi ngang qua quầy chuyên doanh đồ xa xỉ, anh kéo Lâm Gia đi vào, nhân viên là người da trắng, dùng tiếng Anh hỏi bọn họ có cần giúp gì không.
Trong quầy trưng bày các loại nhẫn mới thiết kế.
Chu Hồi tiện miệng trả lời: “Nhẫn đính hôn, các anh có kiểu nào đặc biệt hơn không?”
Nhân viên lập tức hiểu rõ, lấy mấy kiểu mới nhất đặt ra trước mặt bọn họ, “Mấy cái này là kiểu vừa mới đưa ra thị trường.”
Hàng thiết kế là mỗi loại chỉ bày bán một bộ, đảm bảo tính độc đáo của nhẫn.
Chu Hồi nghiêng đầu, “Em xem xem, thích loại nào?”
Lâm Gia không thích kiểu rườm rà, phía trên vòng tròn khảm đầy kim cương dễ vỡ có vẻ rất nhàm chán, cô liếc mắt một cái thấy thích một cặp nhẫn trơn, bên ngoài nhẫn có rắc hoa văn, nhìn cứ như ấn của Phật.
Chu Hồi nhìn theo tầm mắt của cô, “Thích cái đó?”
Lâm Gia không che giấu, “Ừm, rất đặc biệt.”
Chu Hồi cầm nó lên cẩn thận quan sát, “Không thích kim cương?”
“Rất tầm thường.” Lâm Gia đáp.
Chu Hồi khẽ thở dài, “Nhưng sau này mua nhẫn kết hon, nhất định phải mua nhẫn kim cương đó.”
Lâm Gia kéo ống tay áo anh, “Anh nghĩ xa thật.”
Chu Hồi trả tiền mua cặp nhẫn trơn đó, kêu nhân viên điều chỉnh độ lớn của nhẫn sau đó kéo tay Lâm Gia qua thử đeo nhẫn vào tay cô, “Đeo cái này rồi, em không chạy được nữa.”
Lâm Gia phân biệt rất rõ ràng giữa yêu và tình dục, tuy rằng cô không quá muốn miễn cưỡng Chu Hồi làm với cô, một là sợ cơ thể anh, hai là cô có hơi lãnh đạm.
Chu Hồi không chấp nhận, anh tự nhận tuy rằng mình bị bệnh như chức năng của cơ thể không tồi, từ khi có tiếp xúc thân mật với Lâm Gia, nếm thử xong liền khó quên.
Đáng tiếc cô gái này dường như không có nhu cầu về phương diện này, mỗi đêm nằm trong lòng anh cùng lắm chỉ có hôn nhẹ một cái.
Chu tiên sinh nhíu mày nghĩ, cô cảm thấy anh không được?”
Lại là một đêm, ngủ chung một chỗ không tránh khỏi sẽ cọ cọ sinh lửa. Lâm Gia tự chủ rất tốt, đốt lửa lên xong lập tức rút lui, “Ngủ, ngủ ngon.”
Chu Hồi cố kìm chế xúc động muốn ăn sạch cô, kiên nhẫn dỗ cô, “Gia Gia, đừng lo lắng, phương diện kia anh không thành vấn đề.”
Lâm Gia không động đậy, cẩn thận nghĩ lại thì các chuyên gia đúng là chưa từng nói kiềm chế loại chuyện này. Cô rũ mắt, nghiêng người đối mặt với anh, giơ bàn tay mềm mại lên, “Hay là em dùng cái này giúp anh?”
Chu Hồi run mày, đè gáy cô lại hôn lên.
Lâm Gia chưa từng thấy lúc anh cứng rắn như thế này, cô bị lăn lộn đến nỗi cả người mềm nhũn. Một đóng pháo hoa nở rộ trong đầu, tro tàn rơi xuống làm cô không chịu nổi.
Chu Hồi nhẹ động tác lại, cúi đầu hôn lên ngón tay đeo hẫn của cô.
Lâm Gia không nhịn được khóc lên, loại cảm giác khác thường này làm cô thấy rất kỳ lạ, rõ ràng là cơ thể bài xích anh tiến vào, nhưng vừa không để ý một chút lại làm anh tiến vào sâu hơn.
Một đêm ướt át, ánh trăng nơi khác vô cùng sáng tỏ.
Chu Hồi ôm cô gái ngủ say trong lòng, không dấu vết cong môi lên, may mắn, không phát bệnh trên giường.
Nếu không, thể diện của anh vứt ở đâu bây giờ.
Cuộc phẫu thuật lần thứ hai của Chu Hồi bất đắc dĩ tiến hành ở Singapore. Liên tục 18 tiếng, Lâm Gia giữ bên ngoài không ngủ, cuối cùng bị Tống Văn Liễm khuyên trở về ngủ một lát.
Nếu Chu Hồi có thể chịu được cuộc phẫu thuật lần thứ hai, hiệu quả khôi phục tốt thì lần thứ ba nhận trị liệu sẽ có thể khôi phục thành người thường.
Khi Lâm Gia tỉnh lại, chuyện thứ nhất làm là trở lại trước phòng phẫu thuật, đụng phải không ít hộ sĩ cầm túi máu bận rộn. Cô vội vàng giữ lấy một người hỏi xảy ra chuyện gì.
Hộ sĩ ấp a ấp úng: “Người bệnh xuất huyết nhiều, dấu hiệu sinh mệnh không ổn định.”
Tống Văn Liễm đỡ lấy cô, để hộ sĩ đi, nhỏ giọng trấn an: “Không sao cả, A Hồi sẽ chịu được.”
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến tiếng thứ 9, tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch đầu tiên đưa đến trước mặt bọn họ. Chuyên gia bên Mỹ nhắc dĩ, hy vọng người nhà có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Tống Văn Liễm cũng sững sờ đúng tại chỗ, đợi vài giây mới cứng ngắc cầm bút ký tên.
Lúc này, Lâm Gia lại bình tĩnh đến lạ. Cô nâng mắt nhìn cái tên trên tờ thông báo, khóe miệng có một độ cong rất nhỏ.
Không sao, anh sẽ ra được.
Anh sẽ, sống sót.
Sắp đến giờ thứ 10, đèn phòng phẫu thuật tắt, hộ sĩ đẩy Chu Hồi vào ICU.
Bác sĩ thở phào một hơi, run sợ nói lại chuyện vừa rồi: “Tim của Chu tiên sinh ngừng đập ba giây, cũng may vẫn đập lại.”
Lâm Gia hơi cúi đầu cảm ơn, sau đó liền bước nhanh đi theo phía sau hộ sĩ đến trước cửa phòng ICU, nhìn người đàn ông bên trong cách một lớp thủy tinh.
Cô cũng không nhớ rõ đã nhìn anh như vậy bao nhiêu lần. Thế giới dường như yên tĩnh lại trong nháy mắt, cô cảm thấy chỉ cần im lặng nhìn anh, nói không chừng giây tiếp theo, người đàn ông trên giường bệnh sẽ dịu dàng giang hai tay ra đón cô vào lòng như bình thường.
Buổi chiều ngày thứ ba, Chu Hồi tỉnh lại, lần này thời gian hôn mê ngắn hơn lần trước nhiều. Bác sĩ nói đây là triệu chứng chuyển biến tốt.
Nghe vậy, Lâm Gia ngẩng đầu lên, “Ý của ngài là, hy vọng chữa khỏi rất lớn?
Bác sĩ suy nghĩ vài giây, “Lớn hơn trước đây, tình trạng cơ thể hiện tại của Chu tiên sinh đã chuyển biến tốt đẹp hơn. Có thể chữa khỏi hoàn toàn không phải xem lần phẫu thuật tiếp theo.”
Chu Hồi dùng bàn tay đeo nhẫn xoa xoa đầu cô, “Đừng nóng lòng.”
Lâm Gia nhăn mũi, “Làm gì có, em chỉ hỏi một chút thôi.”
Cô gái mạnh miệng đánh chết cũng không thừa nhận.
Chu Hoài An đột nhiên phát bệnh**, sau khi trong nước gọi điện thoại đến, Chu Hồi bất đắc dĩ đưa cô tạm thời về nước. Những ngày tự do quá thoải mái, khi Lâm Gia trở về thành phố S vẫn chưa thích ứng kịp.
Đợi nhiều tuần trong trước, cho đến thời gian hẹn trước của đợt phẫu thuật thứ ba, Chu Từ Lễ khuyên Chu Hồi về Luân Đôn tiến hành phẫu thuật, chuyện trong nước cứ để anh xử lý.
Chu Hồi cảm nhận được rõ ràng người đàn ông trước mắt đã không giống trước kia nữa, mất đi thân phận giáo viên, góc cạnh cả người anh trở nên sắc bén hon, khiến người ta không thể không nghe theo lời của anh.
Một ngày trước khi cuộc phẫu thuật bắt đầu, Chu Hồi cầu hôn cô, người đàn ông quỳ một gối trước mặt cô, khí sắc trên khuôn mặt đã tốt hơn nữa, anh nói, phải nhốt em lại thì anh mới dám liều chết chống lại.
Lâm Gia hơi cúi đầu nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý. Cô trở thành vợ anh, nếu trong khi hôn mê trong lúc phẫu thuật, Chu tiên sinh còn có thể gửi gắm vào tinh thần.
Có người vẫn chờ anh, trông mong anh bình an.
Lâm Gia buông đôi môi cắn chặt ra, đánh cược với anh, “Đợi ngày mai anh đi ra, em sẽ gả cho anh tại đó được không?”
Chu Hồi sửng sốt, bất đắc dĩ cười, cô đây là đang uy hiếp anh rồi, nếu không còn sống đi ra thì anh không cưới được cô gái mình thích, có phải sẽ lỗ không.
Cuộc phẫu thuật bắt đầu vào 8 giờ sáng hôm sau.
Trước khi Chu Hồi tiến vào phòng gây mê, kéo tay Lâm Gia, “Đợi anh đi ra.”
Lâm Gia khẽ gật đầu, khi xoay người chóp mũi lại chua xó. Thư ký Lưu cầm nhật ký của Chu Hồi đưa cô, “Đây là thiếu gia kêu tôi đưa cô.”
Là một cuốn sổ tiếng Anh rất đơn giản, phía trên có cài một cái bút máy của Parker. Có thể nhìn ra được đã lâu rồi, hoa văn được khắc trên bìa đã bị mài mòn không thấy rõ.
Thời gian ghi chép trong nhật ký là bắt đầu từ khi Chu Hồi 15 tuổi.
“Hôm nay ông nội dẫn một cậu nhóc trở về. Em ấy lớn lên rất giống chú, tôi rất thích em ấy. DÙ sao một mình tôi ở trong nhà cũng không ai chơi cung… Nhưng hình như Chu Từ Lễ không thích căn nhà này, mỗi lần nhìn thấy ông nội em ấy luôn nhíu mày rời đi. Tôi hỏi thư ký Lưu có phải em ấy rất ghét bọn tôi không, thư ký Lưu cười bảo không có, chỉ là do Nhị thiếu gia tùy hứng thôi.”
“Mỗi lần phát bệnh, tôi đều có cảm giác như sắp chết đến nơi, có người đàn xé rách cổ họng tôi, để tôi không hô hấp được. Rất khó chịu, tôi hỏi ông nội có thể đừng cứu tôi nữa không, cứ để tôi trực tiếp chết đi. Ông nội tức giận đến nỗi đánh tôi một cái, nói tôi không có trách nhiệm.”
Phía sau còn có rất nhiều chuyện, khi còn là thiếu niên thì viết rất nhiều, cho đến sau này những câu nói càng ít hơn. Giữa những từ ngữ miêu tả tâm trạng gần đây của anh.
Cho đến đi.
“Tôi gặp một cô gái rất tràn đầy sức sống. Hôm nào sẽ hỏi cô ấy bí quyết để có thể nhảy bên ngoài mà không bận tâm đến ánh mắt của người khác.”
“Luôn không nhịn được muốn đi gặp cô ấy. Đi ngang qua tòa soạn, nhìn thấy cô ấy bị một người đàn ông dây dă liền ma xui quỷ khiến kêu tài xế dừng xe, giúp cô ấy giải vây.”
“Có lẽ là tôi thích cô ấy rồi, thư ký Lưu nói có thể chủ động hẹn cô ấy, để xem đối phương có hứng thú với mình không. Chậc, một ông già độc thân như chú ấy sao lại biết mấy chuyện này nhỉ?”
…
“Khi tỉnh lại thì đã ở Luân Đôn rồi. Không biết đã ngủ bao lâu, nhưng tôi nhớ mình đã lỡ hẹn, cô ấy có trách tôi không đây.”
“Tôi nhớ cô ấy.”
“Lâm Gia.”
“Lâm gia.”
…
Cuối cùng.
— “Nếu tôi có thể sống sót đi ra, xin Lâm tiểu thư có thể giữ đúng hẹn gả cho anh. Nếu mà tính sai thì ngày đưa tiễn, xin Lâm tiểu thư vui lòng cho anh biết ám hiệu nhận nhau kiếp sau là gì, anh sẽ tìm được em.”
Là tối hôm qua, không lâu sau khi anh cầu hôn thành công.
Lâm Gia đóng nhật ký lại, ngón tay nắm chặt mép sổ, dủng rất nhiều lực, đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Cô hít mũi, không có ám hiệu nhận biết.
Cái bọn họ có, là cuộc đời hoàn mỹ này.
Hôn lễ của Chu Từ Lễ và Lục Nghi Ninh tổ chức vào tháng năm, sau khi Chu Hồi phẫu thuật cần phải tịnh dưỡng nên bị bác sĩ nhốt trong bệnh viện không cho ra ngoài. Lâm Gia làm phù dâu vui vẻ thay bạn thân, liền bay trước một tuần về nước.
Chu tiên sinh nằm trên giường bệnh không biết sắc, anh vất vả lắm mới chạy khỏi quỷ môn quan, thế mà bà xã lại bị bắt cóc, thật là một người đàn ông đáng thương.
Chu Hồi thở dài một hơi, nhìn chằm chằm thư ký Lưu đứng canh ở cửa, yếu ớt lên tiếng hỏi: “Tôi cho chú nghỉ ba ngày được không?”
Thư ký Lưu nghiêm túc lắc đầu, “Không được, trước khi Lâm tiểu thư rời đi có dặn tôi phải trông chừng cậu.”
Chu Hồi có hơi xù lông, nằm trên giường lâu rồi, tay chân của anh cũng không phải của anh nữa rồi.
“Rốt cuộc là ai phát tiền lương cho chú hả!!! (╯‵□′╯︵┻━┻).”
Đến đoạn cô dâu ném hoa cưới.
Lâm Gia đứng giữa một đám có gái, vốn định xem náo nhiệt, ai ngờ ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt hứng thú của cô dâu, gần như là đoán được theo bản năng, không cần cô ra tay, hoa cưới nhất định sẽ bị ném vào lòng.
Lục Nghi Ninh cũng không muốn chị em tốt chậm hơn mình nhiều bước, cô đã có cục cưng rồi, hành động của anh cả thật sự quá chậm. Cô gái tốt nhưng vậy mà không nhanh nhanh lấy về nhà gì hết.
Lâm Gia lùi về sau vài bước đến chỗ ven sân sấu, giây tiếp theo, hoa cưới tung khỏi tay Lục Nghi Ninh, lập tức bay về phía cô.
Các cô gái khác không bắt được liền đứng một bên vỗ tay trêu ghẹo.
“Lâm chủ biên sắp có chuyện vui rồi.”
Lâm Gia bắt được hoa cưới, nhấc váy cúi người cảm ơn, “Đến lúc đó sẽ mời mọi người uống rượu mừng, cảm ơn mọi người ~.”
Lục Nghi Ninh mang thai không nên uống nhiều rượu, Lâm Gia và A Thấm là phù dâu giúp đỡ rượu, từ khi bắt đầu buổi tiệc cho đến khi kính rượu hết một vòng, mấy người quen thuộc dường như đã hạ quyết tâm là phải để cô say vậy, đặc biệt là Chu Ôn Lan kính rượu với cô.
Sau đó Lâm Gia mới biết được, là do Tống lão sư đã gọi vô số cuộc điện thoại thúc giục cưới, kêu thằng con nhà mình nhanh chóng tìm được cô bạn gái dịu dàng hào phòng giống Gia Gia.
Tửu lượng của Lâm Gia không so được với A Thấm, đến khi kết thúc buổi tiệc đã say bất tỉnh nhân sự, nhân lúc mọi người không chú ý tìm nơi im lặng ngồi nghỉ. Giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, khiến người ta không nhịn được chơi đùa.
Chu Hồi vất vả đuổi đến hội trường, đầu tiên là chúc phúc cho Chu Từ Lễ và Lục Nghi Ninh, sau đó liền đi tìm cô gái nhà mình, thấy cảnh tượng như thế liền sững sờ tại chỗ, đầu ngón tay cọ lên môi, không muốn để người khác nhìn thấy hỉnh ảnh này liền giơ ay kéo màn che trong sân xuống.
Lâm Gia nghe thấy tiếng động liền lẩm bẩm đỡ tay đứng dậy, liếc nhìn anh một cái mơ mơ màng màng nhận ra, giang hai tay muốn ôm.
Chu Hồi đỡ lấy cô, nhéo chóp mũi cô, “Biết anh là ai không mà ôm?”
“Biết chứ.” Lâm Gia nói**, “Anh là A Hồi.”
Chu Hồi ôm laayys người, “Phòng ở đâu?”
Chu Từ Lễ chơi quá muộn nên có chuẩn bị phòng cho mọi người, cô giãy dụa nâng matwts lên, lễ phục có một cái túi phía trước, “ở trong đây.”
Tay Chu Hồi bị cô kéo đặt lên eo, cô gái mơ mơ màng màng trêu chọc trong vô thức**, “Anh sờ sờ thử đi, chắc là, ở bên trong.”
“…”
Lâm Gia ôm cổ anh, dáng vẻ ngoan ngoãn không nhúc nhích, đột nhiên nhớ đến gì đó ngẩng đầu.
Chu Hồi: “?”
“Chừng nào thì anh cưới em vậy, hôm nay em bắt được hoa cưới.” Cô cong mắt cười, “Anh không thể chơi xấu nha.”
Chu Hồi dùng bàn tay đeo nhẫn sờ trán cô, “Được, cưới em.”
Mắt Lâm Gia sáng lên, “Bây giờ hả?”
Chu Hồi thả cô lại trên sô pha, lấy một cái hộp nhẫn đã chuẩn bị trước ra, “Vẫn chưa có cơ hội đeo cho em.”
Lâm Gia ngoan ngoãn vươn tay ra, “Chu tiên sinh, em đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Gả cho anh, làm Chu phu nhân.
Chu Hồi gỡ nhẫn đính hôn trên tay cô xuống, chậm rãi đeo cầu hôn vào, rũ mắt hôn ngón tay cô, “Cảm ơn em, Lâm Gia.”
***
Sau khi gặp em, vạn vật sống lại.
Em và tất cả của em, là khởi đầu cho cuộc sống mới của anh.
— Gắn bó suốt đời, nắm tay đến già.
Lâm Gia yên lặng nhớ kỹ, lại nghĩ mình phải thật tự nhiên tỏ vẻ không biết mỗi đêm anh đều phát bệnh, thật khó.
Cô thở dài, chống cằm lick chuột, mấy ngày nay cô tìm kiếm không ít thông tin về bệnh của Chu Hồi, tỉ lệ chữa khỏi cực thấp, nhưng cũng không phải không có hy vọng hoàn toàn.
Buổi tối, Chu Hồi đưa Lâm Gia ra ngoài dạo một vòng, mua không ít đặc sản của thành phố S trong phố người Trung. Đến Luân Đôn đa sắp được nửa tháng, Lâm Gia vẫn chưa quen với khí hậu, hai ngày đầu có bệnh sởi, vất vả lắm mới hết thì lại ăn không ngon.
Thư ký Lưu cố ý tìm đầu bếp nấu món Trung đến làm bưa tối.
Lâm Gia sợ bọn họ lo lắng, nên dù không ăn nổi cũng cố ăn xong chén cơm.
Hai người vào trong rạp chiếu phim ở lầu ba xem một bộ phim, tối qua Lâm Gia không ngủ ngon, trong lúc chiếu phim bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Bộ phim này Chu Hồi đã xem rất nhiều lần, không hứng thú ngồi xem với cô, ai ngờ mới chiếu chưa được nửa tiếng, cô gái bên cạnh đã nghiêng đầu dựa lên vai anh ngủ.
Anh xoay người ôm người về phòng ngủ, nhẹ chân nhẹ tay đắp chăn cho cô.
Lại đến rạng sáng, Lâm Gia phản xạ có điều kiện tỉnh lại, vươn tay sờ bên cạnh, nhiệt độ lạnh lẽo. Cô xuống giường mang dép, khi đi qua toilet thì thấy bên trong tối đen.
Chu Hồi không ở trong đó.
Lâm Gia đi đến ban công lộ thiên, nhìn thấy trong màn đêm có ánh sáng đỏ tươi, người đàn ông khoác áo khoác đứng trong gió, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững. Cô đi nhanh vài bước đẩy cửa ra, tiếng vang rất nhỏ dẫn đến sự chú ý của anh.
Chu Hồi nghiêng đầu, giơ tay sờ sờ mái tóc bị thổi rối của cô, “Sao lại ra đây?”
Lâm Gia nhìn điếu thuốc trong tay anh, nhíu mày ra vẻ nghiêm túc: “Nửa đêm hút thuốc lá không tốt cho cơ thể.”
Chu Hồi cười không nói, tựa vào lan can im lặng rũ mắt nhìn cô, cảm thấy chỉ dùng mắt nhìn là không thỏa mãn được, anh liền giơ một tay kéo người vào lòng mới lấy thỏa mãn.
Chóp mũi khẽ chạm vào lồng ngực anh, một mùi bạc hà quen thuộc chui vào khoang mũi.
Lâm Gia nhớ rõ lần đầu thấy anh, Chu thiếu gia quen dùng nước hoa, mùi gỗ thản nhiên quanh quẩn, rất dễ ngửi.
“Vài ngày nữa chúng ta ra ngoài chơi nhé?” Chu Hồi khẽ nhéo thịt dưới cằm cô, “Singapore thế nào? Anh chị hai của anh ở đó.”
“Ba mẹ Chu Ôn Lan?” Lâm Gia cười nói, “Rõ ràng là chẳng cách nhau mấy tuổi, nhưng anh lại cao hơn anh ta một bối phận.”
“Nó vốn không muốn thừa nhận, trừ khi trước mặt trưởng bối hoặc lúc trêu ghẹo mới gọi anh và Chu Từ Lễ là chú.”
Chu Hồi lấy điện thoại nhắn cho thư ký Lưu đang ngủ, làm phiền giúp anh đặt vé máy bay.
Ban đêm gió lạnh, Lâm Gia chỉ mặc một cái váy ngủ, bị gió thổi không nhịn được lạnh run. Chu Hồi ôm người về phía phòng, khi sắp vào phòng ngủ, mặt anh hơi cứng lại, nhếch môi khó chịu nói: “Em đi vào trước đi.”
Lâm Gia nhìn ra anh sắp phát bệnh, cô nâng tay chạm vào cái cổ căng chặt của anh, “Anh lại định nuốt máu xuống phải không?”
Chu Hồi vô lực dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, lấy tay che miệng, bả vai không ngừng run rẩy vì quá đau đớn.
Lâm Gia nhìn thấy yết hầu anh lăn lộn, cô giữ chặt tay anh, “Anh phun ra di, phun ra sẽ dễ chịu hơn.”
Người đàn ông yếu ớt nâng mi mắt, trong con ngươi đen có một tầng nước, tơ máu hiện lên, thoạt nhìn cực đau khổ.
Chu Hồi che mắt cô lại, nói đứt quãng: “Đừng nhìn… sẽ dọa đến em.”
Anh nghĩ lần phát bệnh này sẽ giống như mấy lần trước, qua khoảng mười phút sẽ tốt ai. Nhưng thời gian đã hơn 15 phút, mùi tanh trong cổ họng vẫn chưa rút đi mà còn mãnh liệt hơn.
Sức lực cả người như bị rút đi, Chu Hồi cuộn mình ở góc tường, vô lực giơ tay che ngực thở dốc. Anh bạnh hàm, cắn chặt môi, trên trán đẫm mồ hôi.
Hốc mắt Lâm Gia đỏ bừng, cô xoa hai má anh, “Bây giờ em gọi cho bác sĩ ngay, anh ráng chịu mootjt lát đi.”
Chu Hồi muốn thở miệng nói chuyện, đôi môi khép chặt mở ra một khe hở, máu trong khoang miệng lập tức chạy ra khỏi khóe miệng. Anh không để ý cười cười, đè cánh tay đang muốn gọi điện của cô lại.
“Không sao cả, có thể chịu được.”
Nói xong, anh kịch liệt ho vài tiếng, phun một búng máu ra, ý thức dần dần mơ hồ.
Lâm Gia theo bản năng giơ tay lau máu bên môi anh, đầu ngón tay tái nhợt dính màu máu đỏ tươi vừa ấm áp vừa đáng sợ. Bác sĩ đã nhận điện thoại, cô tìm về chút lý trí còn sót lại nói với bên kia: “Chu Hồi bị ngất, làm phiền nhanh đến Chu trạch.”
Nhóm chuyên gia nhất trí cho rằng cần phải nhanh chóng tiến hành cuộc phẫu thuật giai đoạn hai. Thời gian trước ngại tình huống cơ thể của Chu Hồi, cứ nghĩ tịnh dưỡng cơ thể một chút sẽ càng có lợi với phẫu thuật hơn, bây giờ xem ra sự quyết đoán trước đó chính là sai lầm.
Thư ký Lưu im lặng vài giây, “Hãy nhanh chóng sắp xếp phẫu thuauatj.”
Lâm Gia hoảng hốt, vết máu trên tay đã khô lại, cứ như là dấu vết khác lên da thịt cô.
Thư ký Lưu nhỏ giọng nói: “Lâm tiểu thư, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi.”
Ở Luân Đôn có bệnh viện tư nhân, bảo mật cực ngiêm, tối hôm qua một chiếc xe cứu thương vội vàng lái đến Chu trạch đưa một người bệnh cao quý về, chuyện này sáng hôm sau liền truyền ra.
Bệnh viện này là Hoa kiều mở, người bệnh trong đây phần lớn là người Trung.
Dọc đường đi, Lâm Gia nghe được rất nhiều lời phỏng đoán, ví dụ như một thanh niên bị té gãy chân nọ tự nhận là rất lợi hại nói với một cô bé: “Sau này tìm người yêu tuyệt đối từng chạy theo tiền bạc, em xem, người của Chu gia sao có thể mệnh trăm tuổi được.”
Lâm Gia thản nhiên liếc cậu ta một cái, lạnh lùng nói, “Dù cậu không họ Chu, cũng đâu nhất định sẽ sống trăm tuổi.”
Thanh niên hừ một tiếng, “Cô nói kiểu gì đấy?”
Thư ký Lưu đúng lúc ra mặt, “Vị tiên sinh này, là từ ngữ của cậu có vấn đề, bọn tôi không so đo chút sai lầm của cậu nên xin về sau tôn trọng một chút.”
Thư ký Lưu làm việc nửa đời ở Chu gia, trong giới người Hoa không ít người quen biết.
Biểu cảm của thanh niên thoáng thay đổi, liều chết không thừa nhận như trước, “Tôi nói gì cơ? Có ai nghe đâu.”
Cô gái yếu ớt giơ tay lên: “Tôi nghe được…”
Lâm Gia xoa xoa mi tâm, không muốn tiếp tục dây dưa nữa, cô đẩy cửa phòng vệ sinh ở đối diện đi đến trước bồn rửa tay.
Chu Hồi tỉnh lại vào buổi chiều, mặt nạ dưỡng khí che hơn nửa khuon mặt, anh mở mắt ra mơ màng nhìn xung quanh, vài giây sau mới phản ứng lại đây là bệnh viện.
Nơi này, anh rất quen thuộc.
Lâm Gia ngồi ở cái ghế sô pha đối diện ngủ bù, ngủ rất sâu**.
Bác sĩ kiểm tra xong các chỉ tiêu trạng thái cơ thể của Chu Hồi, đề nghị nhập viện trị liệu, thuận tiện báo ngày phẫu thuật giai đoạn hai.
Chu Hồi thản nhiên nâng mắt, “Tôi sẽ chết trên đài phẫu thuật ư?”
Bác sĩ sửng sốt, trả lời rất công thức: “Có điều bất trắc trong phẫu thuật là không thể tránh được…”
“Được, đợi tôi về rồi làm.” Chu Hồi không cho phản bác, “Cho dù tôi không xuống được đài phẫu thuật, cũng không có gì tiếc nuối.”
Sau khi bác sĩ rời đi, thư ký Lưu lên tiếng nhắc nhở: “Thiếu gia, không thể kéo dài nữa.”
Chu Hồi dựa vào đầu giường, ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngủ say cách đó không xa, thì thào nói nhỏ, “Không sao, tùy hứng một lần cuối cùng.”
Thư ký Lưu đã liên lạc với người phụ trách đón bên Singapore trước, đợi Chu Hồi xuống máy bay liền mời bác sĩ địa phương đến ghi chép chỉ tiêu cơ thể rồi gửi về Luân Đôn. Khi xuống máy bay, Lâm Gia bị người đàn ông ôm vào lòng, cô ngửa đầu nhìn chằm chằm cái cằm ngọn hoắc của anh hồi lâu.
Chu Hồi rũ mắt cười nói: “Nhìn lén anh làm gì?”
Lâm Gia lắc đầu, chỉ là có cảm giác tất cả đều giống như bình thường, nhưng tất cả cũng đang lưu chuyển. Cô không nghĩ ra được tại sao Chu Hồi lại muốn dời lịch phẫu thuật lại để xuất ngoại đi chơi với cô.
Hay là, sợ mình sẽ đột nhiên chết, muốn cho cô một đoạn ký ức tốt đẹp?
Lâm Gia cong môi, không biết nên nói gì.
Ba mẹ Chu Ôn Lan đã rời khỏi Chu gia đến Singapore làm việc từ rất sớm, bây giờ đã có một công ty khoa học kỹ thuật không nhỏ, họ phái người đến sân bay đón hai người.
Quan hệ trong Chu gia phức tạp, Chu Hoài An căn bản không thèm để ý có bao nhiêu người thân rời đi. Cả đời của ông tay mạnh mẽ cứng rắn,, vững tâm như tảng đá.
Trong đám tiểu bối của Chu gia, chỉ trừ Chu Hồi, các anh em họ khác đều sinh ra trong gia đình đầm ấm, Chu Ôn Lan cũng không ngoại lệ.
Mẹ Chu Ôn Lan là ngôi sao hot một thời, trước đây Lâm Gia từng xem phim của bà ấy, mặc chiếc sườn xám xẻ tà dài đến đùi, cầm thuốc trong tay tựa vào tường cười hờ hững. Về phần người thật, cô chưa tiếp xúc đương nhiên không biết tính cách thế nào.
“Thím hai rất tốt với anh, cực thích gạt ông nội đưa anh và Từ Lễ ra ngoài chơi.”
Lâm Gia: “Tống lão sư dễ ở chung không?”
“Đợi lát nữa em sẽ biết.” Chu Hồi nhéo tay cô, “Biết tại sao Ôn Lan lại có cái tính dở hơi như vậy không? Tất cả đều do thím hai dạy dỗ.”
Lâm Gia nghiêng đầu cong môi cười: “Tính của bác sĩ Chu được rất nhiều cô gái thích đó, biết chăm sóc lại còn hài hước.”
“Cũng đuungs.” CHu Hồi hơi đăm chiêu, lực tay tăng thêm, “Anh cũng thấy rất tốt.”
Lâm Gia bỗng nhướng mày nhìn anh, “Không phải anh đang ghen chứ?”
Chu Hồi gục đầu xuống, vô cùng bình tĩnh mở điện thoại lên: “Không có.”
“Có!” Lâm Gia nhào về phía anh, híp mắt như một con mèo, nếu cô mà có thêm đôi tai thì lúc này nhất định đang đắc ý vểnh lên.
Chu Hồi vươn một ngón tay đẩy trán cô ra, “Đừng dựa vào anh gần như vậy.”
Lâm Gia không nghe theo, ôm lấy cái eo cường tráng của anh, “Mà mà em chỉ thích anh thôi, vô cùng vô cùng thích anh. Mấy người đàn ông khác đối với em mà nói, không có lưc hấp dẫn gì cả.”
Khóe miệng mím chặt của Chu Hồi dần thả lỏng, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ mình tự biết.
Lâm Gia nghiêm túc đứng ở phía trung lập mở miệng: “Em muốn phỏng vấn Chu tiên sinh, ngài cảm thấy khi ra ngoài với giáo sư Chu và bác sĩ Chu, ưu thế của ngài là gì?”
Một câu hỏi khó.
Chu Hồi cắn răng, hờ hững nói một câu: “Anh có tiền.”
“…?”
Lâm Gia ngoài cười trong không cười vỗ tay: “Đáp án tốt.”
Một đường đi đến trước biệt thự gần biển, xe thong thả dừng lại. Tài xế đi xuống kéo cửa sau ra, “Bây giờ tiên sinh vẫn chưa về nhà, chỉ có phu nhân ở đây.”
Lâm Gia gật đầu nói cảm ơn, vừa xoay người đã nhìn thấy một người phụ nữ thướt tha yêu kiều đẩy cửa đi ra, đã hơn 40 tuổi nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, người thật còn nhiều thêm vài phần ý vị so với màn ảnh.
Tống Văn Liễm khoác khăn choàng, ung dung đi đến trước mặt bọn họ, “Thằng nhóc này, cuối cùng cũng đưa bạn gái đến gặp thím rồi?”
Chu Hồi cười nói: “Không phải bạn gái.”
Lâm Gia sửng sốt, không phải bạn gái là sao?
Tống Văn Liễm quản lý biểu cảm vô cùng tốt, chỉ nhướng mày không nói gì.
“Là vị hôn thê.” Chu Hồi ôm eo Lâm Gia, “Gia Gia, đây là thím hai.”
Tống Văn Liễm thở dài, trực tiếp kéo cô gái trong lòng anh đi, “Đừng để ý đến nó, đàn ông không ai tốt cả.”
Lâm Gia chưa từng đến Singapore, chỉ có một lần tiếp xúc với hòn đảo này là khi chuyển máy bay, đợi ở sân bay ba tiếng. Vài ngày sau đó, Chu Hồi bị anh hai mạnh mẽ nhét vào bệnh viện trị liệu, Tống Văn Liễm đưa cô đi dạo khắp nơi.
Chu Hồi không chịu nỗi anh hai gặn hỏi, lén chuồn ra tìm bọn họ. Khi đi ngang qua quầy chuyên doanh đồ xa xỉ, anh kéo Lâm Gia đi vào, nhân viên là người da trắng, dùng tiếng Anh hỏi bọn họ có cần giúp gì không.
Trong quầy trưng bày các loại nhẫn mới thiết kế.
Chu Hồi tiện miệng trả lời: “Nhẫn đính hôn, các anh có kiểu nào đặc biệt hơn không?”
Nhân viên lập tức hiểu rõ, lấy mấy kiểu mới nhất đặt ra trước mặt bọn họ, “Mấy cái này là kiểu vừa mới đưa ra thị trường.”
Hàng thiết kế là mỗi loại chỉ bày bán một bộ, đảm bảo tính độc đáo của nhẫn.
Chu Hồi nghiêng đầu, “Em xem xem, thích loại nào?”
Lâm Gia không thích kiểu rườm rà, phía trên vòng tròn khảm đầy kim cương dễ vỡ có vẻ rất nhàm chán, cô liếc mắt một cái thấy thích một cặp nhẫn trơn, bên ngoài nhẫn có rắc hoa văn, nhìn cứ như ấn của Phật.
Chu Hồi nhìn theo tầm mắt của cô, “Thích cái đó?”
Lâm Gia không che giấu, “Ừm, rất đặc biệt.”
Chu Hồi cầm nó lên cẩn thận quan sát, “Không thích kim cương?”
“Rất tầm thường.” Lâm Gia đáp.
Chu Hồi khẽ thở dài, “Nhưng sau này mua nhẫn kết hon, nhất định phải mua nhẫn kim cương đó.”
Lâm Gia kéo ống tay áo anh, “Anh nghĩ xa thật.”
Chu Hồi trả tiền mua cặp nhẫn trơn đó, kêu nhân viên điều chỉnh độ lớn của nhẫn sau đó kéo tay Lâm Gia qua thử đeo nhẫn vào tay cô, “Đeo cái này rồi, em không chạy được nữa.”
Lâm Gia phân biệt rất rõ ràng giữa yêu và tình dục, tuy rằng cô không quá muốn miễn cưỡng Chu Hồi làm với cô, một là sợ cơ thể anh, hai là cô có hơi lãnh đạm.
Chu Hồi không chấp nhận, anh tự nhận tuy rằng mình bị bệnh như chức năng của cơ thể không tồi, từ khi có tiếp xúc thân mật với Lâm Gia, nếm thử xong liền khó quên.
Đáng tiếc cô gái này dường như không có nhu cầu về phương diện này, mỗi đêm nằm trong lòng anh cùng lắm chỉ có hôn nhẹ một cái.
Chu tiên sinh nhíu mày nghĩ, cô cảm thấy anh không được?”
Lại là một đêm, ngủ chung một chỗ không tránh khỏi sẽ cọ cọ sinh lửa. Lâm Gia tự chủ rất tốt, đốt lửa lên xong lập tức rút lui, “Ngủ, ngủ ngon.”
Chu Hồi cố kìm chế xúc động muốn ăn sạch cô, kiên nhẫn dỗ cô, “Gia Gia, đừng lo lắng, phương diện kia anh không thành vấn đề.”
Lâm Gia không động đậy, cẩn thận nghĩ lại thì các chuyên gia đúng là chưa từng nói kiềm chế loại chuyện này. Cô rũ mắt, nghiêng người đối mặt với anh, giơ bàn tay mềm mại lên, “Hay là em dùng cái này giúp anh?”
Chu Hồi run mày, đè gáy cô lại hôn lên.
Lâm Gia chưa từng thấy lúc anh cứng rắn như thế này, cô bị lăn lộn đến nỗi cả người mềm nhũn. Một đóng pháo hoa nở rộ trong đầu, tro tàn rơi xuống làm cô không chịu nổi.
Chu Hồi nhẹ động tác lại, cúi đầu hôn lên ngón tay đeo hẫn của cô.
Lâm Gia không nhịn được khóc lên, loại cảm giác khác thường này làm cô thấy rất kỳ lạ, rõ ràng là cơ thể bài xích anh tiến vào, nhưng vừa không để ý một chút lại làm anh tiến vào sâu hơn.
Một đêm ướt át, ánh trăng nơi khác vô cùng sáng tỏ.
Chu Hồi ôm cô gái ngủ say trong lòng, không dấu vết cong môi lên, may mắn, không phát bệnh trên giường.
Nếu không, thể diện của anh vứt ở đâu bây giờ.
Cuộc phẫu thuật lần thứ hai của Chu Hồi bất đắc dĩ tiến hành ở Singapore. Liên tục 18 tiếng, Lâm Gia giữ bên ngoài không ngủ, cuối cùng bị Tống Văn Liễm khuyên trở về ngủ một lát.
Nếu Chu Hồi có thể chịu được cuộc phẫu thuật lần thứ hai, hiệu quả khôi phục tốt thì lần thứ ba nhận trị liệu sẽ có thể khôi phục thành người thường.
Khi Lâm Gia tỉnh lại, chuyện thứ nhất làm là trở lại trước phòng phẫu thuật, đụng phải không ít hộ sĩ cầm túi máu bận rộn. Cô vội vàng giữ lấy một người hỏi xảy ra chuyện gì.
Hộ sĩ ấp a ấp úng: “Người bệnh xuất huyết nhiều, dấu hiệu sinh mệnh không ổn định.”
Tống Văn Liễm đỡ lấy cô, để hộ sĩ đi, nhỏ giọng trấn an: “Không sao cả, A Hồi sẽ chịu được.”
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến tiếng thứ 9, tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch đầu tiên đưa đến trước mặt bọn họ. Chuyên gia bên Mỹ nhắc dĩ, hy vọng người nhà có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Tống Văn Liễm cũng sững sờ đúng tại chỗ, đợi vài giây mới cứng ngắc cầm bút ký tên.
Lúc này, Lâm Gia lại bình tĩnh đến lạ. Cô nâng mắt nhìn cái tên trên tờ thông báo, khóe miệng có một độ cong rất nhỏ.
Không sao, anh sẽ ra được.
Anh sẽ, sống sót.
Sắp đến giờ thứ 10, đèn phòng phẫu thuật tắt, hộ sĩ đẩy Chu Hồi vào ICU.
Bác sĩ thở phào một hơi, run sợ nói lại chuyện vừa rồi: “Tim của Chu tiên sinh ngừng đập ba giây, cũng may vẫn đập lại.”
Lâm Gia hơi cúi đầu cảm ơn, sau đó liền bước nhanh đi theo phía sau hộ sĩ đến trước cửa phòng ICU, nhìn người đàn ông bên trong cách một lớp thủy tinh.
Cô cũng không nhớ rõ đã nhìn anh như vậy bao nhiêu lần. Thế giới dường như yên tĩnh lại trong nháy mắt, cô cảm thấy chỉ cần im lặng nhìn anh, nói không chừng giây tiếp theo, người đàn ông trên giường bệnh sẽ dịu dàng giang hai tay ra đón cô vào lòng như bình thường.
Buổi chiều ngày thứ ba, Chu Hồi tỉnh lại, lần này thời gian hôn mê ngắn hơn lần trước nhiều. Bác sĩ nói đây là triệu chứng chuyển biến tốt.
Nghe vậy, Lâm Gia ngẩng đầu lên, “Ý của ngài là, hy vọng chữa khỏi rất lớn?
Bác sĩ suy nghĩ vài giây, “Lớn hơn trước đây, tình trạng cơ thể hiện tại của Chu tiên sinh đã chuyển biến tốt đẹp hơn. Có thể chữa khỏi hoàn toàn không phải xem lần phẫu thuật tiếp theo.”
Chu Hồi dùng bàn tay đeo nhẫn xoa xoa đầu cô, “Đừng nóng lòng.”
Lâm Gia nhăn mũi, “Làm gì có, em chỉ hỏi một chút thôi.”
Cô gái mạnh miệng đánh chết cũng không thừa nhận.
Chu Hoài An đột nhiên phát bệnh**, sau khi trong nước gọi điện thoại đến, Chu Hồi bất đắc dĩ đưa cô tạm thời về nước. Những ngày tự do quá thoải mái, khi Lâm Gia trở về thành phố S vẫn chưa thích ứng kịp.
Đợi nhiều tuần trong trước, cho đến thời gian hẹn trước của đợt phẫu thuật thứ ba, Chu Từ Lễ khuyên Chu Hồi về Luân Đôn tiến hành phẫu thuật, chuyện trong nước cứ để anh xử lý.
Chu Hồi cảm nhận được rõ ràng người đàn ông trước mắt đã không giống trước kia nữa, mất đi thân phận giáo viên, góc cạnh cả người anh trở nên sắc bén hon, khiến người ta không thể không nghe theo lời của anh.
Một ngày trước khi cuộc phẫu thuật bắt đầu, Chu Hồi cầu hôn cô, người đàn ông quỳ một gối trước mặt cô, khí sắc trên khuôn mặt đã tốt hơn nữa, anh nói, phải nhốt em lại thì anh mới dám liều chết chống lại.
Lâm Gia hơi cúi đầu nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý. Cô trở thành vợ anh, nếu trong khi hôn mê trong lúc phẫu thuật, Chu tiên sinh còn có thể gửi gắm vào tinh thần.
Có người vẫn chờ anh, trông mong anh bình an.
Lâm Gia buông đôi môi cắn chặt ra, đánh cược với anh, “Đợi ngày mai anh đi ra, em sẽ gả cho anh tại đó được không?”
Chu Hồi sửng sốt, bất đắc dĩ cười, cô đây là đang uy hiếp anh rồi, nếu không còn sống đi ra thì anh không cưới được cô gái mình thích, có phải sẽ lỗ không.
Cuộc phẫu thuật bắt đầu vào 8 giờ sáng hôm sau.
Trước khi Chu Hồi tiến vào phòng gây mê, kéo tay Lâm Gia, “Đợi anh đi ra.”
Lâm Gia khẽ gật đầu, khi xoay người chóp mũi lại chua xó. Thư ký Lưu cầm nhật ký của Chu Hồi đưa cô, “Đây là thiếu gia kêu tôi đưa cô.”
Là một cuốn sổ tiếng Anh rất đơn giản, phía trên có cài một cái bút máy của Parker. Có thể nhìn ra được đã lâu rồi, hoa văn được khắc trên bìa đã bị mài mòn không thấy rõ.
Thời gian ghi chép trong nhật ký là bắt đầu từ khi Chu Hồi 15 tuổi.
“Hôm nay ông nội dẫn một cậu nhóc trở về. Em ấy lớn lên rất giống chú, tôi rất thích em ấy. DÙ sao một mình tôi ở trong nhà cũng không ai chơi cung… Nhưng hình như Chu Từ Lễ không thích căn nhà này, mỗi lần nhìn thấy ông nội em ấy luôn nhíu mày rời đi. Tôi hỏi thư ký Lưu có phải em ấy rất ghét bọn tôi không, thư ký Lưu cười bảo không có, chỉ là do Nhị thiếu gia tùy hứng thôi.”
“Mỗi lần phát bệnh, tôi đều có cảm giác như sắp chết đến nơi, có người đàn xé rách cổ họng tôi, để tôi không hô hấp được. Rất khó chịu, tôi hỏi ông nội có thể đừng cứu tôi nữa không, cứ để tôi trực tiếp chết đi. Ông nội tức giận đến nỗi đánh tôi một cái, nói tôi không có trách nhiệm.”
Phía sau còn có rất nhiều chuyện, khi còn là thiếu niên thì viết rất nhiều, cho đến sau này những câu nói càng ít hơn. Giữa những từ ngữ miêu tả tâm trạng gần đây của anh.
Cho đến đi.
“Tôi gặp một cô gái rất tràn đầy sức sống. Hôm nào sẽ hỏi cô ấy bí quyết để có thể nhảy bên ngoài mà không bận tâm đến ánh mắt của người khác.”
“Luôn không nhịn được muốn đi gặp cô ấy. Đi ngang qua tòa soạn, nhìn thấy cô ấy bị một người đàn ông dây dă liền ma xui quỷ khiến kêu tài xế dừng xe, giúp cô ấy giải vây.”
“Có lẽ là tôi thích cô ấy rồi, thư ký Lưu nói có thể chủ động hẹn cô ấy, để xem đối phương có hứng thú với mình không. Chậc, một ông già độc thân như chú ấy sao lại biết mấy chuyện này nhỉ?”
…
“Khi tỉnh lại thì đã ở Luân Đôn rồi. Không biết đã ngủ bao lâu, nhưng tôi nhớ mình đã lỡ hẹn, cô ấy có trách tôi không đây.”
“Tôi nhớ cô ấy.”
“Lâm Gia.”
“Lâm gia.”
…
Cuối cùng.
— “Nếu tôi có thể sống sót đi ra, xin Lâm tiểu thư có thể giữ đúng hẹn gả cho anh. Nếu mà tính sai thì ngày đưa tiễn, xin Lâm tiểu thư vui lòng cho anh biết ám hiệu nhận nhau kiếp sau là gì, anh sẽ tìm được em.”
Là tối hôm qua, không lâu sau khi anh cầu hôn thành công.
Lâm Gia đóng nhật ký lại, ngón tay nắm chặt mép sổ, dủng rất nhiều lực, đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Cô hít mũi, không có ám hiệu nhận biết.
Cái bọn họ có, là cuộc đời hoàn mỹ này.
Hôn lễ của Chu Từ Lễ và Lục Nghi Ninh tổ chức vào tháng năm, sau khi Chu Hồi phẫu thuật cần phải tịnh dưỡng nên bị bác sĩ nhốt trong bệnh viện không cho ra ngoài. Lâm Gia làm phù dâu vui vẻ thay bạn thân, liền bay trước một tuần về nước.
Chu tiên sinh nằm trên giường bệnh không biết sắc, anh vất vả lắm mới chạy khỏi quỷ môn quan, thế mà bà xã lại bị bắt cóc, thật là một người đàn ông đáng thương.
Chu Hồi thở dài một hơi, nhìn chằm chằm thư ký Lưu đứng canh ở cửa, yếu ớt lên tiếng hỏi: “Tôi cho chú nghỉ ba ngày được không?”
Thư ký Lưu nghiêm túc lắc đầu, “Không được, trước khi Lâm tiểu thư rời đi có dặn tôi phải trông chừng cậu.”
Chu Hồi có hơi xù lông, nằm trên giường lâu rồi, tay chân của anh cũng không phải của anh nữa rồi.
“Rốt cuộc là ai phát tiền lương cho chú hả!!! (╯‵□′╯︵┻━┻).”
Đến đoạn cô dâu ném hoa cưới.
Lâm Gia đứng giữa một đám có gái, vốn định xem náo nhiệt, ai ngờ ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt hứng thú của cô dâu, gần như là đoán được theo bản năng, không cần cô ra tay, hoa cưới nhất định sẽ bị ném vào lòng.
Lục Nghi Ninh cũng không muốn chị em tốt chậm hơn mình nhiều bước, cô đã có cục cưng rồi, hành động của anh cả thật sự quá chậm. Cô gái tốt nhưng vậy mà không nhanh nhanh lấy về nhà gì hết.
Lâm Gia lùi về sau vài bước đến chỗ ven sân sấu, giây tiếp theo, hoa cưới tung khỏi tay Lục Nghi Ninh, lập tức bay về phía cô.
Các cô gái khác không bắt được liền đứng một bên vỗ tay trêu ghẹo.
“Lâm chủ biên sắp có chuyện vui rồi.”
Lâm Gia bắt được hoa cưới, nhấc váy cúi người cảm ơn, “Đến lúc đó sẽ mời mọi người uống rượu mừng, cảm ơn mọi người ~.”
Lục Nghi Ninh mang thai không nên uống nhiều rượu, Lâm Gia và A Thấm là phù dâu giúp đỡ rượu, từ khi bắt đầu buổi tiệc cho đến khi kính rượu hết một vòng, mấy người quen thuộc dường như đã hạ quyết tâm là phải để cô say vậy, đặc biệt là Chu Ôn Lan kính rượu với cô.
Sau đó Lâm Gia mới biết được, là do Tống lão sư đã gọi vô số cuộc điện thoại thúc giục cưới, kêu thằng con nhà mình nhanh chóng tìm được cô bạn gái dịu dàng hào phòng giống Gia Gia.
Tửu lượng của Lâm Gia không so được với A Thấm, đến khi kết thúc buổi tiệc đã say bất tỉnh nhân sự, nhân lúc mọi người không chú ý tìm nơi im lặng ngồi nghỉ. Giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, khiến người ta không nhịn được chơi đùa.
Chu Hồi vất vả đuổi đến hội trường, đầu tiên là chúc phúc cho Chu Từ Lễ và Lục Nghi Ninh, sau đó liền đi tìm cô gái nhà mình, thấy cảnh tượng như thế liền sững sờ tại chỗ, đầu ngón tay cọ lên môi, không muốn để người khác nhìn thấy hỉnh ảnh này liền giơ ay kéo màn che trong sân xuống.
Lâm Gia nghe thấy tiếng động liền lẩm bẩm đỡ tay đứng dậy, liếc nhìn anh một cái mơ mơ màng màng nhận ra, giang hai tay muốn ôm.
Chu Hồi đỡ lấy cô, nhéo chóp mũi cô, “Biết anh là ai không mà ôm?”
“Biết chứ.” Lâm Gia nói**, “Anh là A Hồi.”
Chu Hồi ôm laayys người, “Phòng ở đâu?”
Chu Từ Lễ chơi quá muộn nên có chuẩn bị phòng cho mọi người, cô giãy dụa nâng matwts lên, lễ phục có một cái túi phía trước, “ở trong đây.”
Tay Chu Hồi bị cô kéo đặt lên eo, cô gái mơ mơ màng màng trêu chọc trong vô thức**, “Anh sờ sờ thử đi, chắc là, ở bên trong.”
“…”
Lâm Gia ôm cổ anh, dáng vẻ ngoan ngoãn không nhúc nhích, đột nhiên nhớ đến gì đó ngẩng đầu.
Chu Hồi: “?”
“Chừng nào thì anh cưới em vậy, hôm nay em bắt được hoa cưới.” Cô cong mắt cười, “Anh không thể chơi xấu nha.”
Chu Hồi dùng bàn tay đeo nhẫn sờ trán cô, “Được, cưới em.”
Mắt Lâm Gia sáng lên, “Bây giờ hả?”
Chu Hồi thả cô lại trên sô pha, lấy một cái hộp nhẫn đã chuẩn bị trước ra, “Vẫn chưa có cơ hội đeo cho em.”
Lâm Gia ngoan ngoãn vươn tay ra, “Chu tiên sinh, em đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Gả cho anh, làm Chu phu nhân.
Chu Hồi gỡ nhẫn đính hôn trên tay cô xuống, chậm rãi đeo cầu hôn vào, rũ mắt hôn ngón tay cô, “Cảm ơn em, Lâm Gia.”
***
Sau khi gặp em, vạn vật sống lại.
Em và tất cả của em, là khởi đầu cho cuộc sống mới của anh.
— Gắn bó suốt đời, nắm tay đến già.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook