Cớ Sao Rung Động Vì Em
Chương 63: Phiên ngoại 7: Lâm Gia và Chu Hồi (3)

Edit: Hinh

“Nói thật, tôi không nhớ rõ chuyện trong lúc phẫu thuật lắm. Sau khi chích thuốc mê là đầu óc dần mơ màng, nhớ rõ nhất là máu trong cơ thể từng chút bị rút ra, sau đó là cơn đau khi kim tiêm cứng cáp châm vào xương, thuốc tê không thể làm giảm hết hoàn toàn. Rất đau, đau đến nỗi suýt nữa tôi không thể tỉnh lại… Sau khi Lâm Gia biết được tôi tỉnh lại liền lập tức đuổi đến phòng bệnh. Nghe thư ký Lưu nói, mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn canh giữ bên giường. Tư vị được bảo vệ, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được.”

— Nhật ký của Chu Hồi.
Sau lần phẫu thuật đầu tiên phải trị liệu liên tục ba tháng, Chu Hồi cảm thấy cơ thể thoải mái không ít. Tháng 11, thành phố S có mở công viên trò chơi, Lâm Gia lấy được phiếu khách quý, lấy ra cho anh xem giống như con nít khoe đồ.

Chu Hồi nhìn ra suy nghĩ của cô, anh nhéo chóp mũi, “Vậy chúng ta lén đi ra cả đêm à?”

Lâm Gia do dự nói: “Có thể chứ?”

Chu Hồi nhích lại gàn, “Có thể, từ khi chúng ta xác định quan hệ còn chưa chính thức hẹn hò lần nào. Lần này đền bù cho em.”

Lâm Gia nhào về phía trước ôm cổ anh, trên cơ thể người đàn ông có mùi bạc hà mát lạnh, không cẩn thận sẽ ngửi thấy mùi nước khử trùng kia. Cô hôn cằm anh, “Chiều mai em lái xe đến đón anh.”

Chu Hoài An đặc biệt dặn dò người trong bệnh viện chú ý nhiều hơn khi Chu Hồi ra ngoài, ý ban đầu là căn bản không cho anh ra khỏi cửa phòng bệnh. Nhưng bác sĩ đề nghị người bệnh có thể ra ngoài nhiều một chút để có lợi cho việc trị liệu sau này nên Chu Hoài An mới bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Chiều ngày hôm sau, Lâm Gia lái xe từ tòa soạn đến bệnh viện. Khi vào bệnh viên, Chu Hồi đã thay đồ bệnh nhân thành áo len cổ cao màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu xám đậm, cả người tự do lại dịu dang.

Cô như ăn trộm mở cửa ra, quan sát các nhân viên phụ trách.

Chu Hồi bất đắc dĩ cong môi, đội mũ áo lên đầu, “Anh làm chút chuyện, camera trong hành lang sẽ trục trặc mười phút.”

Lâm Gia trợn to mắt, “Không phải anh học kinh tế à, sao còn biết làm máy tính nữa?”

“Trường học của bọn anh phải học thêm các ngành khác nữa.” Chu Hồi gãi má, “Rất thú vị.”

Lâm Gia nhìn chằm chằm Chu Hồi, vô cùng nghi ngờ đây không phải chuyên ngành của anh, mà là anh đã học cách hack máy tính cả đêm vì để chạy đi chơi.

Thành công rời khỏi bệnh viện, Lâm Gia mở bản đồ bên trong xe, đi đến công viên cần 15 phút.

Chỗ kiểm vé có hoạt động, nhân viên giả làm công chúa cầm camera giúp các cặp đôi chụp ảnh để lấy quà.

Lâm Gia vốn định kéo Chu Hồi trực tiếp vào trong, nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại nắm tay kéo cô đến khu hoạt đông, “Làm ơn giúp bọn tôi chụp một tấm.”

Lâm Gia có chút bệnh sợ ống kính, mặt cô cứng lại trong nháy mắt. Cô nắm chặt tay Chu Hồi, không biến sắc nhìn về phía ống kính.

Nhân viên: “Tiểu thư, chị cười một chút đi, biểu cảm cứng quá.”

Khóe miệng căng thẳng của Lâm Gia cong lên một chút, “Xin lỗi, chụp lần nẵ đi.”

Chu Hồi liếc mắt thần bí nhìn cô môt cái, khi thấy nhân viên chuẩn bị nhấn chụp, anh rũ mắt hôn lên mặt cô gái. Lâm Gia gần như là đổi biểu cảm trong nháy mắt.

Có chút kinh ngạc, nhiều hơn là yêu kiều.

Nhân viên in hình ra dán lên tường ảnh, một bức khác đưa bọn họ làm kỷ niệm.

Chu Hồi nói cảm ơn, từ từ lấy ví tiền ra bỏ ảnh vào, “Anh thấy mấy người đàn ông khác ít nhiều sẽ bỏ ảnh bạn gái trong ví tiền, anh cũng muốn thử xem là cảm giác gì.”

Lâm Gia trừng anh, giơ tay đánh, “Em cũng muốn, anh đưa cho em đi.”

Chu Hồi nhướng mày, hờ hững ừ một tiếng, “Em hôn anh một cái đi.”

“Anh ngây thơ vừa thôi!” Lâm Gia phồng má, thấy anh không động đậy bèn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nghiêng người hôn một cái, “Được rồi đó, mau đưa cho em.”

Chu Hồi từ từ cất ví tiền, “Anh đâu có nói hôn xong sẽ đưa em?”

Lâm Gia: “…”
Tình hình cơ thể của Chu Hồi không hợp chơi mấy trò kích thích, đi dạo một vòng, Lâm Gia phát hiện chỉ có ngựa gỗ xoay tròn, và chén xoay hợp với anh.

Mấy đứa nhóc ngồi trên đó và ba mẹ rất hài hòa, Lâm Gia nắm tay anh đi lên trên, “Đến đây một chuyến đâu thể không chơi cái gì.”

Chu Hồi vô cùng kháng cự, “Cái gì đấy, chúng ta đi xem cái khác đi.”

Lâm Gia nhớ vừa rồi vì ảnh chụp mà bị anh đùa, cô cố ý mềm giọng làm nũng, “Nhưng mà em muốn chơi.”

Cô không phải một cô gái thường xuyên mềm yếu, làm nũng lại càng không phù hợp với bản tính của cô.

Lần đầu tiên Chu Hồi thấy cô làm nũng, có hơi sững sờ.

Năm phút sau, trong chén xoay, Chu Hồi ân hận. Sao anh lại bại bởi sắc đẹp thế.

Xung quanh đều là tiếng cười của con nít, còn có một cô bé ngây thơ hỏi ba mẹ tại sao bọn họ không có con.

Mặt Lâm Gia đỏ bên, có cảm giác hối hận khi nhảy vào cái hố mình đào.

Mẹ cô bé cười xin lỗi, nhỏ giọng nói gì đó, cô bé quay đầu lại nhìn bọn họ vài lần, “Thì ra người đẹp không cần con.”

Chu Hồi lại không thèm để ý, chỉ cười ôn hòa.

Màn đêm thong thả buông xuống, các đèn trong công viên sáng lên. Chu Hồi để Lâm Gia ngồi trên ghế trống, anh đến cửa hàng đồ ngọt mua bánh.

Nhân viên mặc bộ đồ hình que kem đứng trước tiệm bánh ngọt giơ tay lên.

Lâm Gia không quá thích đồ ngọt, loại đồ ăn ngọt ngấy như thứ này hơn nửa năm cô mới có thể ăn một lần. Nhưng thứ trong tay này, hình như bơ đã được chế biến, ngọt mà không ngán, miễn cưỡng có thể ăn.

7 giờ tối có lễ hội pháo hoa, hai người định ngồi đây đợi bắt đầu, đi đến quảng trường.

Lâm Gia bỗng nhớ đến gì đó, “Bọn họ có phát hiện anh rời khỏi bệnh viện không nhỉ?”

Chu Hồi nhướng máy, không lâu trước đó Chu Từ Lễ mới gọi điện cho anh, nhưng không muốn để Lâm Gia thất vọng nên anh đã tàn nhẫn tắt điện thoại.

Bây giờ nghĩ lại, không ai tìm thấy anh nữa.

Lâm Gia dễ dàng đoán được tâm tư anh cố ý che giấu, “Anh tắt điện thoại à?”

Cho nên mới không có ai quấy rầy bọn họ. Cô hậu tri hậu giác phát hiện, một người bệnh được chú ý đặc biệt dù chỉ rời khỏi phòng nửa tiếng cũng có thể để người ta tìm kiếm.

Huống chi còn là Chu Hồi mà Chu Hoài An đã dặn dò phải chăm sóc tốt.

Người đàn ông nhíu mày, đặt cằm lên vai cô, “Không có gì đâuu, lát nữa về.”

Lâm Gia nghiêm túc nhìn anh, “Là em chủ động đưa anh ra ngoài, nếu bị Chu đổng phát hiện cũng là em sai. Anh không thể một mình gánh chịu được.”

Chu Hồi nhíu mày, “Ông nội của anh giả vờ bên ngoài rất giỏi, vì ông ấy coi trọng thể diện, có biết cũng không sao.”

Lâm Gia nhéo tay anh, “Nếu không thoải mái nhất định phải nói với e.”

7 giờ tối, quảng trường trung tâm đốt pháo hoa. Lâm Gia kéo Chu Hồi đi về hướng đó, bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc ở xa xa. Cô sửng sốt, khẽ lung tay anh, “Bọn họ đến tìm chúng ta thì phải.”

Không đợi Chu Hồi trả lời, Lục Nghi Ninh cũng đã quay đầu thấy bọn họ.

Một khoảng im lặng không ngắn không dài, Chu Từ Lễ phá tan bầu không khí giằng co.

“Thật trùng hợp.”

“…” Suýt nữa Chu Hồi đã cười ra tiếng, nhìn Chu Từ Lễ không biến sắc diễn trò rất buồn cười.

Chu Từ Lễ vô tình làm phiền bọn họ, sau khi dặn Lâm Gia nhớ đưa người về bệnh viện sớm liền kéo Lục Nghi Ninh rời đi.

Qua 8 giờ, Lâm Gia đưa Chu Hồi về bệnh viện. Trước khi tạm biệt, Lâm Gia mơ hồ nói: “Những người khác có, chúng ta cũng sẽ có.”

Động tác đẩy cửa của Chu Hồi khựng lại, biết cái cô đang nói là tương lai mỹ mãn, sẽ có một cục cưng đáng yêu, còn có thể ở cùng nhau đến già.

Chỉ là, anh lại chần chừ.

Anh sợ chấp nhận câu hứa hẹn này, đến cuối cùng chỉ có thể cho một hồi vui vẻ.

Chu Hồi trầm ngâm một lát, “Ở bên anh, có làm em thấy bất an không?”

Có lẽ, một ngày trước còn yêu đương mặn nồng, ngày hôm sau đã về với cát bụi, trên đời này không còn anh nữa.

Những chuyện này, Chu Hồi đều từng nghĩ đến. Nếu ngày nào đó anh thật sự biến mất, có khi nào Lâm Gia sẽ cô độc lắm không, sự yêu thương nhiệt tình trước đó đều trở thành gánh nặng.

Anh không muốn như vậy.

Lâm Gia run mi, lực tay cầm tay lái tăng thêm, cô khong muốn phủ nhận cái bất an dưới đáy lòng kia, sẽ bởi vì thích anh mà tích góp ngày càng nhiều.

Chu Hồi nghiêng người ôm lấy anh, “Không sao cả, anh sẽ cố gắng sống sót. Nếu ngày nào đó anh cảm thấy mình không được nữa, anh sẽ nói với em trocws.”

Lâm Gia ngẩng đầu, giọng rầu rĩ, “Nói em cái gì? Đuổi em đi mà, không có khả năng, em sẽ không đi.”

“Không phải.”

Chu Hồi suy nghĩ vài giây, “Nói em biết ám hiệu nhận biết kiếp sau là gì.”

“…”

“Như thế, kiếp sau anh có thể tìm được em truuocws.”

Ám hiệu nhận biết kiếp sau.

Đến anh cũng không biết được.

Con người thật sự có kiếp sau ư?

Sau khi Chu Hồi đẩy cửa xuống xe, hàng mày nhíu chặt từ từ buông xuống, cái cớ để dỗ con nít này, sao Lâm Gia có thể tin được, cô thông minh như thế.

Bóng dáng người đàn ông tiến vào đêm tói, Lâm Gia cố nhịn hốc mắt đỏ tươi, cô ngửa đầu muốn ép nước mắt trở về, chỉ là nghĩ đến câu nói cuối cùng của Chu Hồi, chóp mũi cũng chua xót theo.

Con người không có kiếp sau.

Ít nhất, cô không tin được.
Đến cuối cùng, bác sĩ chính vốn tưởng rằng Chu Hồi có thể xuất hiện, kết quả thời tiết chợt lạnh xuống, tình trạng cơ thể của anh bắt đầu kém đi. Ban đầu là không thể ăn cơm, vài ngày sau hơi thở đã mỏng manh.

Cuộc phẫu thuật giai đoạn hai bất đắc dĩ dời lại, nhưng độ khó và tính nguy hiểm cũng tăng lên.

Cuộc họp hằng năm của Universe, Chu Hoài An yêu cầu anh tự mình tham gia, bây giờ Chu Hồi vẫn là tổng tài của công ty, giấu diếm lâu dài nhẹ thì bên trong công ty nghị luận, nặng thì ảnh hưởng đến thị trường chứng khoáng và hình tượng của công ty.

Thư ký Lưu khuyên can hồi lâu, thiếu gia bệnh không dậy nỗi, xuống giường còn khó khăn, đừng nói là tham gia tiệc xã giao.

Chu Hoài An không nghe, ông ta muốn dùng cách này để ép Chu Từ Lễ trở về, cách này tàn nhẫn cực kỳ, không để ý đến quan hệ huyết thống và nguy hiểm.

Cuối cùng, ông ta thành công.

Chu Hồi vĩnh viễn không thể quên buổi chiều đó. Chu Từ Lễ đứng trước mặt anh, dùng một ánh mắt đã sớm dự đoán được như hạt bụi bình tĩnh nhìn anh.

“Anh Cả, anh đã làm quá nhiều rồi.” Anh trầm giọng nói, “Không cần miễn cưỡng nữa.”

Vì thế, Chu Hoài An cho anh tự do, cho phép anh dùng khoảng thời gian còn lại làm những chuyện khác.

Thế giới từ mùa hè xum xuê vào mùa thu khô héo.

Thế giới của anh, không còn gì nữa.
Chu Hồi kêu thư ký Lưu đặt vé máy bay sớm nhất để quay về Luân Đôn, anh không nói với Lâm Gia, hy vọng trong khoảng thời gian tách ra này, hai người đều có thể bình tĩnh suy nghĩ một chút về chuyện tương lai.

Ngày 31 tháng 12, sau khi vào đêm, biệt thự mát lạnh có buổi bắn pháo hoa. Chu Hồi đứng trước cửa sổ hồi lâu, lâu đến nỗi thư ký Lưu không đành lòng lên tiếng: “Thiếu gia, thật sự không cần nói với Lâm tiểu thư à?”

Chu Hồi bình tĩnh nói, “Không cần.”

Ở bên cô đã là chuyện phản nghịch nhất anh từng làm đời này, mà buông tay cho cô tự do, cũng là lựa chọn anh phải làm.

Không có ai nỡ lòng trói người mình thích ở bên cạnh mình, đến chết cũng không muốn buông tha cả.

Nhưng mà, cuối cùng thư ký Lưu vẫn gọi cho Lâm Gia.

Khi cô chạy đến biệt thự, phía chân trời rơi đầy tro tàn của pháo hoa, Chu Hồi cúi người nhìn cô cách một cánh cửa thủy tinh.

Lâm Gia ngẩng đầu lên gọi: “Anh mở cửa đi, em đi với anh.”

Chu Hồi hơi nghiêng đầu, đáy mắt không gợn sóng, vài phút sau anh mở cửa sổ ra, ngón tay đặt lên lan can, “Em vào đây rồi, anh sẽ không thả em đi nữa.”

Lâm Gia tức quá hóa cười, “Em nói muốn rời khỏi anh khi nào hả, Chu thiếu gia thích tưởng tượng bi kịch thế?”



Trước khi thư ký Lưu rời đi còn vô cùng tri kỷ giúp hai người đóng cửa phòng ngủ lại.

Lâm Gia đứng ở cửa, giang hai tay bảo anh, “Ôm em.”

Chu Hồi đứng trước mặt cô, cúi người nhìn co, “Gia Gia, anh là đàn ông, cô gái mình thích nhất nửa đêm ở trong phòng mình, em có biết sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Lâm Gia nhướng mày cười, rất có dáng vẻ kẻ phụ tình**, “Nếu không xảy ra chút gì thì chứng tỏ Chu thiếu gia không được?”

Chu Hồi không bị cô khích tướng, xoy người ôm người đặt lên giường, quỳ một gối trước cô, ngón tay thon dài bắt đầu cởi nút thắt quần áo cô.

Lâm Gia nhìn anh, “A Hồi, anh không chết được. Có em ở đây, anh làm sao dám chết.”

Chu Hồi coi như nghe không thấy, cúi đầu cắn lên nơi mềm mại trên cổ cô, khi ngẩng đầu lên hốc mắt đã đỏ tươi.

“Đúng vậy, anh làm sao dám chết.”

“…”

Lâm Gia không nhớ rõ mình đã trải qua thế nào. Chu Hồi đêm nay so với người dịu dàng như ngọc bình thường quả là như trời với đất, suýt nữa cô đã cho rằng mình sẽ chết trên giường.

Được ôm đi tắm rửa, Lâm Gia dựa vào bồn tắm lớn, tùy ý để người đàn ông bệnh cạnh tắm cho.

Cuối cùng mí mắt khép lại, không chịu nổi dựa lên vai Chu Hồi ngủ.

Sáng hôm sau là chuyến bay đến Luân Đôn, năng sức của thư ký Lưu không tồi, Lâm Gia nhận hộ chiếu nói cảm ơn, thái độ đối với Chu Hồi vô cùng lãnh đạm.

Chu Hồi cũng không nói gì, kiên nhẫn nấm tay cô lên xe.

Lâm Gia mềm chân dựa nửa người vào anh, cho đến trước khi đăng ký vẫn luôn bày ra phóng thái của nữ vương lạnh lùng.

Bay mười mấy tiếng, khi đến Luân Đôn thì nơi này đã chạng vạng. Tài xế của Chu trạch chờ ngoài sân bay, giúp đặt hành lý lên xe, lại tận chức trách hỏi bọn họ có cần chuẩn bị gì không.

Chu Hồi đã sớm quen thái độ cung kính của bọn họ, “Không cần, trở về đi.”

Lâm Gia chỉ nghe nói địa vị của Chu gia trong giới người Hoa ở Luân Đôn rất hiển hách, vì để thỏa mãn dục vọng làm Vua của Chu Hoài An mà Chu trạch được xây dựng rất tráng lệ. Nhưng khi cô tận mắt chứng kiến đống kiến trúc như lâu đài kia vẫn không thể nhịn được chậc chậc một tiếng, “Thật đúng là danh tác.”

Chu Hồi mỉm cười, “Sở thích của ông nội thôi.”

Thư ký Lưu theo bọn họ về Luân Đôn, đã dặn quản gia dọn dẹp phòng trước.

Lâm Gia kiên trì không muốn ở chung phòng với Chu Hồi, làm quản gia không nhịn được cười, “Thiếu phu nhân, ngài không muốn ở chung với thiếu gia thì tôi dọn giúp dài một phòng cũng được.”

Chu Hồi nghe vậy liền cong môi cười cười, “Làm phiền chú.”

Lâm Gia kéo tay áo anh nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi quản gia gọi em là gì?”

“Thiếu phu nhân.” Chu Hồi lặp lại, “Sao vậy?”

“… Chúng ta chưa có kết hôn.” Lâm Gia nhíu mày, “Gọi như vậy làm em có cảm giác cứ như bị anh ăn sạch rồi ý.”

Chu Hồi càng cười tươi hơn, “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Cẩn thận nghĩ lại, hình như là như vậy. Lâm Gia quẹt miệng, không lên tiếng phản bác nữa.

Trước buổi tối, quản gia chuẩn bị thuốc ngủ, Lâm Gia thường xuất ngoại, rất khó để điều chỉnh giờ giấc. Có lẽ là do Chu Hồi dặn dò.

Cô nói cảm ơn nhận lấy, uống hai viên xong liền chui vào chăn. Vốn tưởng rằng có thể ngủ rất nhanh, nhưng trằn trọc nhiều giờ vẫn không ngủ được.

Biệt thự ở giữa sườn núi, ban đêm gió rất lớn. Cô từ nhắm hai mắt không muốn nghĩ đến mấy sự kiện tử vong ly trì trong lâu đài, lại không khống chế được suy nghĩ của mình, cuối cùng chui vào chăn.

Không quá bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, tiếng vang vô cùng rõ ràng.

Lâm Gia căng thẳng, vươn tay kéo góc chăn ra xem. Không được cô nhìn rõ là cái gì đã có một lực kéo chăn cô ra.

!!!

Lâm Gia ngồi dậy, một giây sau khi chăn bị xốc lên, đèn đầu giường sáng lên.

CHu Hồi đứng ở mép giường, trên người mặc áo ngủ, “Không ngủ được?”

Lâm Gia hít mũi, “Sao anh lại tới đây?”

“Đến xem em.” Anh tự xốc chăn lên, hai người nằm cạnh nhau, “Sau đó phát hiện không có anh, em không ngủ được.”

Lâm Gia bị anh ôm vào lòng, không phản kháng chỉ ngoan ngoãn ôm tay anh, “Chúng ta phải ở đây bao lâu?”

“Đại khái phải đợi khi kết thúc chuẩn đoán của các chuyên gia Mỹ.” Chu Hồi dừng lại, “Trong khoảng thời gian này em có thể nghĩ xem sau này chúng ta sẽ đi đâu chơi.”

Lâm Gia lẩm bẩm, ngáp một cái, “Em mệt rồi, muốn ngủ.”

Chu Hồi giơ tay tắt đèn đầu giường, “Ngủ ngon.”
Chu trạch có một tầng chuyên để đặt dụng cụ chữa bệnh, trưa ngày hôm sau chuyên gia bên Mỹ đến, kêu Chu Hồi đợi ở lầu ba cho đến tối.

Lâm Gia ở căn phòng trong vườn hoa lên mạng đọc sách, trong lúc đó quản gia có phái người bưng trà đến. Nghe nhóm bàn chuyện của thư ký Lưu rời khỏi, cô vội vàng chạy đến lầu ba, gặp phải Chu Hồi định ra ngoài.

Người đàn ông cúi đầu đùa nghịch băng gạc trong tay, thấy cô lại liền cúi người xuống, đặt cằm lên hõm vai cô.

“Anh sắp khát nước chết rồi.”**

“Anh đứng đắn chút đi.” Hai má Lâm Gia nóng lên, “Còn có người kìa.”

Quản gia đứng cách ba bước chân, chính trực tỏ vẻ mình không nghe gì, không thấy gì hết.

Chu Hồi cho ông một ánh mắt, quản gia lập tức xoay người rời đi.

“Bây giờ không còn ai.” Anh mỉm cười, “Muốn em dỗ anh.”

Lâm Gia: “?”

Anh cố gắng sống sót như thế, đều là vì em đó.

Lời như vậy, đương nhiên Chu Hồi sẽ không nói. Anh híp mắt lại, thở dài, “Anh hoa mắt chóng mặt, cảm thấy sắp ngất rồi.”

Lâm Gia sờ trán anh, “Vậy anh ngất đi.”

Tình huống cơ thể của Chu Hồ cần tịnh dưỡng, không hợp phẫu thtuaatj, về phần cuộc phẫu thuật gia đoạn 2 khi nào bắt đầu thì phải xem trình độ khôi phục của anh.

Tần suất phát bệnh của Chu Hồi ngày càng cao, mỗi đêm bọn họ ôm nhau ngủ, nửa đêm anh sẽ chịu đau chạy vào vệ sinh, không muốn đánh thức cô.

Vài lần đầu Lâm Gia vẫn chưa cảm thấy gì, cho đến có hôm cô mất ngủ, cảm nhận được rõ ràng cánh tay ôm cô buong ra, người phía sau lảo đảo chạy vào vệ sinh.

Cô xuống giường, đứng trước cửa nhìn vào trong. Hai tay Chu Hồi chống lên bệ lưu ly, khó chịu đè ngụm máu dồn lên ở cổ họng, gân xanh ở cổ hiện lên, sắc mặt khó coi.

Anh không đỡ được, ngồi xổm xuống theo vách tường, thở hổn hển.

Lâm Gia câm nắm tay muốn đi vào, nhưng mới bước nửa bước lại khó chịu rút tay về. Anh không muốn để cô bắt gặp, không muốn để cô nhìn thấy một mặt vô lực khó chịu nhất.

Chu Hồi kịch liệt ho khan hai tiếng, sợ đánh thức người bên ngoài nên lấy tay che miệng lại, khi buông tay ra, lòng bàn tay đã dính đầy máu.

Lâm Gia che miệng ngòi xổm cách một cánh cửa, cô không thể chịu thay sự đau đơn của anh.

Nghĩ đến chuyện cơn đau này gần như sin ra cùng với anh, lòng cô liền đau không chịu nỗi.

Chu Hồi ở trong vệ sinh nửa tiếng, lại vọt vào phòng tắm rửa sạch mùi máu tươi trên cơ thể mới ra ngoài.

Lâm Gia trở về giường trocws anh, đưa lưng về phía anh mở mắt to, không dám hô hấp, sợ vì giọng mũi dày đặc mà đánh thức cô.

Chu Hồi ôm cô cách lớp chăn một lát, đợi hàn khí quanh cơ thể biến mất mới xốc chăn nằm vào. Anh ôm lấy cô từ phía sau, mùi mát lạnh ập vào, Lâm Gia mở mắt to, vẫn mất ngủ cho đến hừng đông.

Cô không ngủ được, một khi nhắm mặt lại thì trong đầu liền hiện lên hình ảnh anh ngồi xổm trên mặt đất khó chịu.

Chu Hồi mệt mỏi cộng với hiệu lực của thuốc, ôm cô ngủ đến 8 giờ rưỡi sáng hôn sau. Quản gia lên lầu gõ cửa, hỏi có cần đưa bữa sáng đến phòng ngủ không.

Chu Hồi bị tiếng đập cửa đánh thức, hơi bực bội, “Lát nữa xuống ngay.”

Lâm Gia giơ tay giúp tay sửa soạn lại mái tóc rối tung, “Nên thức dậy rồi, lát nữa nhóm chuyên gia sẽ đến kiểm tra.”

Chu Hồi ngửa mặt hoàn hồn, “Ừm, dậy ngay.”

Ăn cơm sáng xong, Chu Hồi bị chuyên gia đưa đi, thư ký Lưu ở lại, “Lâm tiểu thư, tôi muốn hỏi cô vài vấn đề.”

Lâm Gia gật đầu, “Chú nói đi.”

“Gần đây tần suất phát bệnh của thiếu gia cao không?” Ông hỏi, “Sau khi trở lại Luân Đôn, cậu ấy không muốn để tôi quấy rầy hai người.”

Lâm Gia mím mỗi, “Cứ cách hai ngày sẽ tăng lên, thời gian phát bệnh đại khái khaongr 11 giờ tối.”

Thư ký Lưu muốn nói lại thôi.

“A Hồi không muốn để tôi biết chuyện này, nhưng cùng ngủ trên một giường, sao tôi có thể không biết được.” Lâm Gia nâng mắt nhìn ông, giọng điệu tha thiết, “Tôi cũng hy vọng chú có thể nói cho tôi biết anh ấy đang tính toán cái gì, sẽ tiếp tục trị liệu sao?”

Thư ký Lưu: “Trước khi về Luân Đôn, thiếu gia từng nghĩ muốn ngừng trị liệu. NHưng từ khi về đây, tâm nguyện muốn nhận trị liệu của cậu ấy vô cùng mãnh liệt. Bác sĩ nói đây là tình huống tốt.”

Lâm Gia hơi thở phào, “Vậy là tốt rồi.”

Thư ký Lưu cúi đầu cười cười, “Từ khi tôi hơn 20 tuổi đã làm việc cho Chu đổng, cũng coi như nhìn thiếu gia lớn lên. Cậu ấy có thể vì thích cô mà chủ động nhận trị liệu, đây là công lao của Lâm tiểu thư.”

Lâm Gia gãi má, “Thật ra tôi chẳng giúp gì cả.”

“Không sao, cô có thể ở bên cậu ấy, bọn tôi cũng rất cảm ơn.”

Lâm Gia bỗng nhớ đến gì đó, “Chú có biến biện pháp nào làm anh ấy đỡ khó chịu hơn không?”

Trong lúc Chu Hồi phát bệnh sẽ không nhịn được nuốt máu trong cổ họng xuống, nhưng bác sĩ nói đây là chuyện cực kỳ không tốt. Thư ký Lưu lời ít ý nhiều nói một lần, tốt nhất là để anh phun ra, như vậy có thể làm anh dễ chịu hơn một chút.

Tác giả có lời muốn nói: Đoạn nhạc dạo phải… ngọt chút nhỉ? :”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương