Cớ Sao Rung Động Vì Em
Chương 61: Phiên ngoại 5: Lâm Gia và Chu Hồi (1)

Edit: Hinh

“Vừa mới từ Luân Đôn về nước, có hơi không quen với khí hậu. Nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi hai ba ngày, mùa mưa của thành phố S cuối cùng cũng qua. Gần đây tình hình sức khỏe không bằng lúc trước, tôi cũng không biết mình có có thể chịu bao lâu nữa. Thư ký Lưu luôn luôn nhắc đi nhắc lại bên tai là phải chăm sóc bản thân, nhưng chú ấy cứ ôm một chồng văn kiện thật dày đến cho tôi xem. Rất khó chịu… À đúng rồi, tôi gặp một cô gái, hình như mới tốt nghiệp. Cô ấy tên Lâm Gia, gia trong khen ngợi.”

— Nhật ký của Chu Hồi.
Tháng 8, thời tiết nóng bức, ánh nắng chiếu lên da dường như bốc lên một ngọn lửa, nhiệt độ cực nóng khiến mấy cô gái đi chung đều kêu khổ thấu trời.

Lần này mục tiêu phỏng vấn của tạp chí 《 Danh nhân 》là Chu gia mới về nước, gia tộc Hoa kiều ở Luân Đôn, mặc kệ là đương gia Chu Hoài An, hay là tổng tài Chu Hồi của Universe thì lượng tiêu thụ lần này nhất định cũng không ít.

Dường như chủ biên của tạp chí đã hạ quyết tâm là phải phỏng vấn cho bằng được, cô ấy phái hai đội thực tập ra, nếu tổ nào phỏng vấn được trước thì sẽ đặc biệt chuyển cả tổ lên chính thức.

Sau khi Lâm Gia tốt nghiệp liền tiến vào Moon, đợi hơn một tháng trong tổ tạp chí 《 Danh nhân 》, dựa vào năng lực xuất sắc bắt được vị trí tiểu tổ trưởng tổ thực tập.

Nhưng là mấy người mới ra xã hội, bình thường không tiếp xúc được với bài viết có chất lượng cao, dưới quy tác dựa vào bài viết mà chọn người chuyển lên chính thức, lần phỏng vấn này nhất định phải cướp được trước tổ B.

Nếu không, một tháng sau người xuốn gói rời đi chính là bọn họ.

Lâm Gia nâng cổ tay nhìn thời gian, bất tri bất giác đã ba tiếng kể từ khi bọn cô ngồi xổm canh giữ trước cái cổng lớn này.

Trên đường, có một người đàn ông trung niên giống quản gia đi ra, tiếc nuối nói với bọn họ Chu thiếu gia đang nghỉ ngơi, hay là vài ngày nữa hẳn đến.

Tổ B không chịu nóng nổi, lên xe rời đi.

Lâm Gia đứng dưới bóng cây nhãn bên đường, một tay giơ che ánh mặt trời, tay kia thì cầm sổ quạt.

Xe tạp chí sắp xếp cho là xe bánh mì nhỏ, không có điều hòa, ngồi ở bên trong ra mồ hôi đầy người.

“Lâm Gia, chúng ta cũng trở về đi, cứ chờ như vậy cũng không phải cách hay đâu.”

“Đúng vậy, Chu thiếu gia đã nói không muốn gặp chúng ta rồi mà.”



Tổ viên câu được câu không khuyên cô.

Lâm Gia liếc nhìn bọn họ, “Mọi người đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tự về.”

Nhóm cô gái hai mặt nhìn sau, sau đó không biết ai lên xe trước, rồi cả đám người thật sự rời khỏi.

Sau buổi trưa, một chút râm mát cuối cùng cũng bị ánh mặt trời chiếm lấy. Lâm Gia ngồi xổm trước cánh cửa sắt màu đen, do phơi nắng lâu nên tầm nhìn đã biến thành màu đen. Quản gia thấy thân thể cô không thoải mái liền đi ra một lần nữa, “Hay là cô về trước đi, đợi Chu thiếu gia rảnh, tôi sẽ liên hệ lại với các cô.”

Vừa nghe đã biết là nói cho có. Có rảnh thì cũng thành không rảnh, liên hệ lại chỉ là nói xạo.

Khi vừa mới làm việc, nói không chừng Lâm Gia sẽ tin tưởng. Nhưng trong một tháng ăn vô số canh bế môn, cô phát hiện cái nghề làm phóng viên này phải thật vô liêm sỉ.

Ví dụ như, ngồi trước phòng của một tiền bối nọ mà lấy loa lớn tiếng hát.

Lâm Gia sáng mắt lên, ngồi xổm trên đất lấy điện thoại ra mở MP3, lại chọn bài 《 Tộc người gió 》 vô cùng hùng dũng.

Hơi nóng phủ đầy đất, có mở loa lớn cỡ nào cũng không thể truyền đến nơi xa xa.

Lâm Gia ngừng cắn môi, lớn giọng hát, hoặc là không làm, mà đã làm là phải làm đến cùng, đã hẹn đúng giờ rồi, là do bọn họ cho cô leo cây trước.

Vậy cô đứng trước cổng hát cũng không sao cả nhỉ?
Phòng của Chu Hồi ở phía Tây lầu ba, bàn làm việc đặt kế cửa sổ, gần như anh vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Mới đầu là bị một đám người trẻ tuổi hấp dẫn sự chú ý. Sau khi thư ký Lưu đưa văn kiện đến xong, anh liền cúi đầu xử lý văn kiện, đợi hoàn thành hết chuyện trong tay, đám người bên ngoài cũng tản ra.

Người trẻ bây giờ thật không có nhiều kiên nhẫn.

Thư ký Lưu phái người lấy văn kiện đi, “Thiếu gia, cậu nên nghỉ ngơi rồi.”

Chu Hồi nâng mắt hỏi: “Đám người vừa rồi đến đây làm gì?”

“Người của tòa soạn muốn phỏng vấn cậu. Quản gia nói cậu không thoải mái nên kêu bọn họ về rồi.”

Chu Hồi đang định đứng dậy thì bỗng nghe thấy giọng nữ thánh thót, và âm nhạc bắt đầu ca hát. Anh sửng sốt, bị chuỗi âm thanh này làm chấn động, chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài.

Bóng dáng cô gái đứng lấp ló dưới bóng câu, vạt áo sơ mi trắng lộ ra. Cánh tay phơi nắng đến đỏ bừng, cuối cùng, bóng dáng nhỏ nhắn lắc lư theo điệu nhạc.

Cô gái đó, đang nhảy lộ thiên?

Chu Hồi không nhịn được cười ra tiếng, “Thư ký Lưu, đợi cô ấy nhảy xong bài này thì mời vào.”

Thư ký Lưu sững sờ một lát, “Nhảy xong bài này?”

“Đúng vậy.” Chu Hồi bình tĩnh nói, “Chú không thấy cô ấy rất hưởng thụ à?”

Thư ký Lưu ngạc nhiên, yên lặng nói hùa một câu: “Nhảy cũng khá đẹp.”

Không chỉ là đẹp, dưới vạt áo bị gió thổi bay lên, cái vòng eo nhỏ nhắn kia trắng đến kinh ngạc. Mỗi một cọng tóc đều đang kêu gào mấy người có kiêu ngạo như tôi không.

Quá mức hoang dã, bừng bừng sức sống.

Nhưng mà, Lâm Gia còn chưa nhảy xong một bài đã bị cảm nắng và mất nước do đứng dưới nắng bốn tiếng, tầm nhìn của cô tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại đã là chạng vạng, một ánh chiều tà cuối cùng bị màn đêm che khuất. Trong phòng có rèm cửa che lại, có cơn gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ đi vào.

Biệt thự ở giữa sườn núi, gió ban đêm mát mẻ thoải mái.

Lâm Gia mở mắt ra, thơ thẩn vài phút, cô nhớ lại cảnh tượng trước khi té xỉu.

Vậy là, bây giờ cô đang ở trong Chu trạch?

Tiếng cạch phát ra.

Cạnh cửa sổ xuất hiện một ngọn lửa, cô có hơi hoảng sợ ngồi dậy, dừng tầm mắt trên ngọn lửa đang dấy lên. Sau đó là gương mặt xuất hiện.

Là một người đàn ông, ngũ quan vô cùng tuấn tú, dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, anh ta ngẩng đầu lên lạnh nhạt nhìn cô một cái, trong con ngươi hẹp dài có vài phần kiêu căng.

Lâm Gia nắm chăn, “Xin hỏi ngài là?”

Chu Hồi nhìn cô, đóng bật lửa trong tay lại. Cả cơ thể lại chìm vào bóng đêm.

Vài giây sau, anh đứng dậy đi đến nơi có ánh sáng. Làn da trắng trẻo bị ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, trắng như không có máu.

lâm Gia theo bản năng lùi về sau, “Sợ tôi?”

“Không phải.” Lâm Gia mím môi, cố gắng bình tĩnh đáp lại, “Dáng vẻ của anh, có hơi dọa người.”

“…?”

“Đen tối, giống như quỷ hút máu vậy.”

Lâm Gia lớn gian vươn tay chọc vào cánh tay anh, lạnh, là nhiệt độ người bình thường không nên có. Não cô như dừng lại, không phải là đoán đúng đấy chứ?!

Chu trạch xây dựng theo phong cách pháo đài thời Trung cổ, không chừng chính là vì che giấu người này.

Chu Hồi nhướng mắt, nơi bị cô chạm vào dính chút độ ấm, “Để cho cô viết bản thảo, thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.”

Lâm Gia không hiểu lắm: “Hả?”

“Có sức tưởng tượng phong phú như vậy, nên đi viết tiểu thuyết.”

Không đợi cô phản bác, cửa phòng bị gõ hai cái, quản gia đẩy cửa ra khẽ cúi đầu với người đàn ông, im lặng ám chỉ anh.

Chu Hồi thản nhiên gật đầu, “Sẽ qua ngay.”

Quản gia đóng cửa rời đi.

Người đàn ông đút một tay trong túi quần, lễ phép mở miệng giới thiệu bản thân: “Kẻ hèn họ Chu, tên chỉ một chữ Hồi. Là nhân ngoại, xin Lâm tiểu thư nhớ kỹ.”

Lâm Gia trợn to mắt, chạy xuống giường trước đi anh ra ngoài, động tác rất mạnh nên hai cái nút áo trước ngực bị bung ra. Cô không rảnh sửa lại, “Chu tiên sinh, tôi có thể…” Phỏng vấn ngài không?

Bốn chữ cuối cùng còn chưa nói ra, đã bị ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông làm sợ đến nỗi nghẹn lại trong cổ họng.

Lâm Gia hơi dừng lại một chút, im lặng đợi anh mở miệng.

Tầm mắt Chu Hồi không thay đổi, từ từ xoay người, đi một bước đến trước mặt cô. Khoảng cách giữa hai người chỉ có một bàn tay, thậm chí anh còn có thể nghe được tiếng hít thở đầy căng thẳng của cô gái.

Lâm Gia vô thức căng thẳng, run rẩy nói, “Vừa rồi, là tôi không biết lễ phép xúc phạm ngài.”

Chu Hồi im lặng nâng tay lên kéo cổ áo mở rộng của cô lại, che đi phong cảnh trước ngực.

Tim Lâm Gia đập như trống, cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo của anh dừng ở chỗ xương quai xanh của cô cách một lớp vải lụa.

Chu Hồi rũ mắt, chậm rãi thay cô cài hai cái nút áo lại, “Tôi chỉ có thời gian nửa tiếng, kịp không?”
Lâm Gia cầm bài phỏng vấn Chu Hồi về, toàn bộ thành viên tổ A lên chính thức, hẹn tan làm sẽ đi uống rượu chúc mình.

Mà Lâm Gia đờ đẫn như trước, cô nhớ đến câu Chu Hồi nói trong khi phỏng vấn, cơ thể tôi không được tốt lắm, cũng không biết còn sống được bao lâu.

Không hề kỳ vọng, không muốn đấu tranh để sống sót. Cũng không muốn kéo dài chút hơi tàn, cảm thấy rất chật vật.

Một thiếu gia suy sụp hào môn.

Bỏ đi. Không phải là người cùng một thế giới, Chu Hồi căn bản không cần chút đồng tình của cô.

Lúc đi ra khỏi quán bar đã rất khuya rồi. Gió đêm lạnh lẽo, một người bạn khác phái bên cạnh ra vẻ thân sĩ muốn cởi áo khoác phủ cho cô.

Lâm Gia nhất thời không nhớ được tên của anh ta, mặc dù đã làm việc cùng một tổ rất lâu rồi.

Cô mím môi, thản nhiên cười cười, “Không cần, cảm ơn.”

“Sao vậy được, em chính là công thần của tổ chúng ta mà, nếu bị cảm lạnh thì bọn anh đều sẽ đau lòng lắm đấy.”

Diện mạo anh ta thanh tú trắng trẻo, cũng xem như đẹp. Trong tổ có không ít cô gái muốn lấy lòng anh ta, có điều hiệu quả rất thấp. Đại khái chính là một người đàn ông tự cho mình thanh cao, tính cách rất nghiêm túc.

Lâm Gia lại từ chối: “Thật sự không cần, bây giờ tôi rất ấm.”

Cô và hai cô gái khác ở một nhà trợ trong trung tâm thành phố, cách công ty rất gần, bình thường đi bộ 10 phút là đến.

Hôm nay quán bar này ở hướng trái ngược với công ty, cần gọi xe về.

Tổ viên đi bên cạnh đã uống say bất mãn oán giận: “Lưu Minh Trạch, cậu muốn nịnh bợ nhưng Lâm Gia người ta không động tâm chút nào, không thấy nhục à?”

Lưu Minh Trạch xấu hổ, cầm áo khoác đứng sững tại chỗ.

Bầu không khí căng thẳng, đám người còn lại hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì để phá tan sự im lặng này.

Lâm Gia thở dài, nhận áo khoác trong tay anh ta, “Đột nhiên có hơi lạnh.”

Sắc mặt Lưu Minh Trạch dịu đi, chủ động phủ cho cô, “Bờ sông gió tớ, em đừng để cảm lạnh.”

Những người khác ngồi chung xe trở về, hướng của Lâm Gia không tiện đường nên đành phải đợi một chiếc xe nữa.

Lưu Minh Trạch đứng bên cạnh không ngừng khen cô có năng lực, sau này nhất định sẽ có đất dụng võ, trở thành nhân viên vĩ đại.

Lâm Gia đã cong môi hơi bị lâu rồi, có chút khó chịu.

Lưu Minh Trạch bỗng ý thức được mình kéo đề tài đi quá xa rồi, anh ta gãi gãi đầu, đổi chủ đề: “Lâm Gia, em có bạn trai không?”

Lâm Gia sửng sốt, trầm giọng nói: “Không.”

Thuận tiện thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng tỏ tình với cô, nếu không cục diện xẩu hổ lại xuất hiện, đến cô cũng không biết nên đối phó thế nào đâu.

Quả nhiên, không nghe theo nguyện vọng của cô, người đàn ông trước mặt hơi ngại ngùng mở miệng: “Anh cũng độc thân.”

“…”

“Em có cảm giác với anh không? Anh cảm thấy hai chúng ta rất—”

Lâm Gia vội vàng cắt ngang: “Rất hợp, sau này làm việc nhất định rất hợp cạ.”

Lưu Minh Trạch không nghe ra ý của cô, dồn dập bổ sung: “Ý anh không phải vậy. Anh thích em, không muốn chỉ làm bạn đơn thuần với em.”

Lâm Gia chớp mắt, không biến sắc từ chối: “Vậy anh cứ không muốn đi.”

Cô nói xong liền cởi áo khoác trên người ra đưa cho anh ta, “Cảm ơn ý tốt của anh.”

Lưu Minh Trạch giữ tay cô lại, “Em cảm thấy anh không tốt chỗ nào hả? Anh tốt nghiệp ở đại học S, có nhà riêng ở đây, làm việc một năm cũng có thể mua xe.”

Lâm Gia bị anh ta dây dứa đến bực bội, nhưng sức lực lại không đấu lại anh ta, “Anh buông ta, chúng ta nói chuyện bình thường được không?””

Lưu Minh Trạch không di chuyển, “Anh sợ em chạy mất.”

Lâm Gia đang định nói chuyện thì có một chiếc xe màu đen buông rèm chạy qua người bọn họ, vài giây sau lại lấy tốc độ thong thả lái lề. Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối.

Chu Hồi một tay chống cằm, khẽ nâng cằm nhìn ra ngoài, “Lâm tiểu thư.”

Lâm Gia lúng ta lúng túng gật đầu, “Chu tiên sinh, thật trùng hợp.”

“Không trùng hợp.” Tầm mắt Chu Hồi lướt qua bàn tay đang bị Lưu Minh Trạch nắm lấy, “Hôm nay bài phỏng vấn cô gửi tôi, có mấy chỗ tôi không vừa lòng lắm.”

Ngụ ý là, anh đặc biệt đến tìm cô sửa chữa bản thảo.

Lâm Gia cảm nhận được tay Lưu Minh Hạo đang thả lỏng ra, vì vậy liền nắm chặt thời cơ vung tay anh ta ra, khi tài xế đi ra ghế sau mở cửa cho cô thì không chút do dự khom người ngồi vào xe.

Sau đó, thở phào một hơi. Quay đầu, chạm phải một đôi mắt đen đang rất hứng thú.

Chu Hồi đầy ý cười nhìn cô, “Cãi nhau với bạn trai?”

Lâm Gia ngại ngùng lắc đầu, “Không phải bạn trai, chỉ là đồng nghiệp thôi.”

“Vậy là người theo đuổi.” Chu Hồi thản nhiên trần thuật, “Nếu không phải tôi làm phiền chuyện tốt của hai người, thì không chừng giây tiếp theo cô đã hết độc thân rồi.”

Nghe thấy giọng điệu trêu chức của anh, ngọn lửa trong bụng lại bừng lên.

“Tôi chưa nói tôi độc thân.” Cô kiên trì phản bác, “Có bạn trai, nhưng không phải anh ta.”

Chu Hồi im lặng hồi lâu, không rõ cảm xúc ồ một tiếng, “Ra thế.”

Lâm Gia: “Chu tiên sinh, ngài không hài lòng chỗ nào, tôi có thể sửa.”

Cô giả vờ mở sổ ghi chép ra.

Chu Hồi lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, “Tôi chỉ muốn giải vây thay cô thôi, bản thảo tôi còn chưa xem nữa.”

Lâm Gia chớp mắt vài cái, đột nhiên xù lông lên cảm người.

Chu Hồi kêu tài xế đưa cô vè nhà trà, trên đường không chủ động nói câu nào nữa.

Lâm Gia nói cảm ơn xuống xe, cô còn chưa đi được mấy bước, chiếc xe phía sau đã khởi động chạy đi.
Sau khi chuyển lên chính thức thì càng tiếp xúc với nhiều danh nhân hơn. Lâm Gia một lòng nhào vào công việc, mỗi tháng đều đứng đầu bảng xếp hạng thành tích.

Chủ biên cho cô làm trợ lý, bắt đầu đưa cô đi tham gia các nơi thượng lưu.

Mặc kệ là lễ trao giải của giới trải trí, hay là tiệc rượu thương giới, sau mỗi chuyến, Lâm Gia cũng lấy được không ít danh thiếp.

Trong tòa soạn đều truyền rằng, sau khi chủ biên chuyển công tác, người tiếp nhận vị trí đó nhất định là Lâm Gia. Cái này cũng không xem là tin đồn vô căn cứ, ai bảo chủ biên năm đó cũng là thăng từ trợ lý đặc biệt lên chứ.

Lâm Gia không thích mấy trường hợp xã giao, tửu lượng của cô không tốt, nhưng bề ngoài xuất chúng, mấy phú nhị đại hoặc là mấy ông già háo sắc đã ly dị đều vây quanh bắt chuyện với cô.

Tin đồn trong tòa soạn ngày càng xấu xa, lại còn có người nói cô bị vị phú thương nọ bao nuôi. Thành tình nhân bên ngoài của ông ta.

Lâm Gia vốn không để ý mấy tin đồn đó, cho đến khi có người trực tiếp nói trước mặt cô, nếu còn không quản thì có vẻ cô rất dễ bắt nạt.

Cuối cùng, biết được người tung tin đồn là Lưu Minh Trạch tỏ tình bị từ chối, khi Lâm Gia tìm thấy, anh ta còn đang nói về quá trình ve vãn nhau của cô và vị phú thương nào đó.

Thời gian nghỉ trưa, trong phòng trà có một đống phần tử nghe chuyện bát quái.

Lưu Minh Trạch nói đầy chắc chắn: “Đừng thấy cô ta thăng chức nhanh, người ta sau lưng chúng ta cũng rất nỗ lực trong phương diện kia đó. Buổi sáng làm việc, buổi tối đối phó với đám ông già lớn hơn chúng ta ba bốn chục tuổi, tôi thật sự rất bội phục cô ta.”

Lâm Gia không nhanh không chậm chen vào đám người, “Chuyện này bịa không tồi.”

Lưu Minh Trạch không ngờ sẽ bị đương sự phát hiện, sắc mặt anh ta trở nên khó coi, nhưng vẫn kiên trì liều chết như trước: “Tôi có nói sai à? Cùng lúc vào công ty có ai so được với cô chứ. Bản thảo mọi người đều viết giống nhau, tại sao cô lại được thăng chức?”

Lâm Gia không giận mà còn cười, mở tổng kết báo cáo hằng tháng của mọi người trong email.

“Anh muốn biết tại sao à?” Cô bắt đầu đọc bảng biểu, “Lưu Minh Trạch viết bản thảo mười ngày là bị đẩy về 7 ngày. Còn thừa ba ngày đều là tạp chí hạng C, tổng số lượng từ chỉ có 3 nghìn.”

Đọc số liệu xong, người ở đây cười ra tiếng. Với mấy người viết bản thảo, một tháng 3000 chữ thật sự quá khó để vào mắt.

Lâm Gia cầm điện thoại, “Về phần anh nói tôi bị bao nuôi, bằng chứng đâu?”

Lưu Minh Trạch: “— Hôm đó, tôi tận mắt chứng kiến cô lên xe của Chu Hồi!”

Vừa nói ra xong, mọi người đều bàn luận.

“Trời ạ, là Chu Hồi mà tôi biết phải không?”

“Nghe nói người thật vô cùng đẹp trai luôn, sao có thể là đàn ông già được!”



Lâm Gia tối mắt, khẽ cong môi nở nụ cười, “Anh cảm thấy nếu tôi leo lên được Chu thiếu gia, thì bây giờ còn có cơ hội để anh bịa đặt à?”

Lưu Minh Trạch đã xem nhẹ năng lực thừa nhận của Lâm Gia, vốn anh ta chỉ định tạo lời đồn để cô không thể sống được trong công ty mà thôi.

Lâm Gia thu lại vẻ mặt khinh bỉ**, “Ngoan ngoãn làm người đi.”
Vào lễ thành lập của tòa soạn, công ty mời Chu Hồi và các đối tác khác đến tham dự. Tổng tài lên bục đọc diễn văn xong, đến phiên trao trải cho nhân viên xuất sắc.

Dựa theo quy tắc thì từng tạp chí chỉ có một vị trí, con ong chăm chỉ cần cù Lâm Gia đương nhiên được chủ biên đẩy lên nhận tưởng.

Cô đứng trên bcj, thấy người đàn ông ở bên kia bị mời lên trao giải, đáy lòng không khỏi hốt hoảng. Loại căng thẳng này chỉ xuất hiện một lần, là khi bảo vệ tốt nghiệp bị giáo sư hỏi vô số vấn đề không đáp được. Mà lần này, là vì một người đàn ông chỉ mới gặp hai lần.

Lâm Gia thở dài, thầm mắng mình nghĩ quá nhiều.

Người không cùng một thế giới, sao cso thể phí tâm nhớ kỹ một người không dính dáng chứ.

Chu Hồi cầm huy chương làm cho nhân viên đi đến trước mặt cô, sau khi tròng thứ tinh xảo kia vào trước ngực cô vẫn không rời khỏi. Ngược lại giang hai tay ra, rũ mắt nhìn cô, “Ôm một cái đi.”

Tứ chi của Lâm Gia cứ như bị một cây đinh vô hình đóng lại, không thể động đậy.

Chu Hồi rũ mắt, nói đầy vô tội, “Mọi người đều đang nhìn thấy, Lâm tiểu thư cho chút mặt mũi nào?”

Lâm Gia bất đắc dĩ giang hai tay ra ôm lấy anh, nghiêm túc nói cảm ơn: “Cảm ơn Chu tiên sinh.”

Chu Hồi cong môi, vui vẻ thừa nhận lời cảm ơn của cô, “Sau này tiếp tục cố gắng.”

“…” Câu nói quen thuộc khi cấp trên cổ vũ nhân viên.

Lâm Gia nghiêm trọng hoài nghi không phải người nọ coi mình là ông chủ của cô rồi chứ.

Chu Hồi là người nghiêm túc, từ sau lần đầu tiên thấy Lâm Gia đã vừa liều lĩnh vừa tò mò kêu thư ký Lưu điều tra cô gái này. Trùng hợp thay, thư ký Lưu lại là người thích đào bới, vì thế đến cả gia sản của Lâm tiểu thư cũng bị đào lên.

Thư hương thế gia, giáo dưỡng tốt đẹp.

Ngoài ra, ế từ trong bụng mẹ, nói dối mình có bạn trai.

Kẻ lừa đảo.

Chu Hồi rời khỏi hội trường lễ kỷ niệm thành lập, ngồi trong xe chờ Lâm Gia từ từ ra khỏi. Anh cúi người lái xe qua, mở đèn xe lên ra hiệu cho cô.

Lâm Gia đứng tại chỗ cân nhắc một lúc lâu mới đi đến, “Chu tiên sinh, anh có việc?”

“Cuối tuần Lâm tiểu thư có rảnh không?” Chu Hồi kéo dài giọng, cho cô thời gian phản ứng lại, “Muốn hẹn cô ăn một bữa cơm.”

Lâm Gia nhìn chằm chằm anh, muốn nhìn ra ý đồ của cô.

Chu Hồi: “Không biết Lâm tiểu thư nhận thưởng có vui không?”

Lâm Gia lạnh lùng nói: “Tôi có thể chọn không vui được không?”

Chu Hồi không nhịn được cười ra tiếng, xuống xe đi đến chỗ ghế lái, cho tài xế tan làm trước. Anh lại vòng qua ghế phó lái mở cửa xe, “Tôi đưa cô về.”

Lâm Gia đột nhiên cảm thấy, Chu Hồi lúc này không giống với lần đầu gặp anh.

Cái cảm giác suy sụp trên người anh đã rút đi, giống như một người đàn ông hơn 20 tuổi bình thường, đang độ tuổi trẻ tự do.

Chu Hồi đưa cô về nhà trọ, “Tôi đợi tin nhắn của cô, cuối tuần nhớ đến đúng giờ.”

Lâm Gia cởi dây an toàn, “Không lẽ đây là lần đầu tiên Chu tiên sinh hẹn con gái đi ăn cơm chứ?”

“Không cảm.” Chu Hồi thản nhiên nói, cảm thấy cảm xúc đối phương thay đổi lại hời hợt bổ sung, “Là lần đầu hẹn người khác ăn cơm.”

Cho nên, cô là người đầu tiên được anh tự mình mời.

Tim Lâm Gia đập nhanh hơn, giống như là sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

“Được, tôi đành cố mà đồng ý vậy.” Cô đẩy cửa xe ra, không quên quay đầu lại nhắc nhở, “Lái xe cẩn thận.”
Khi bạn ôm bao nhiêu chờ mong với một việc, thì sự thật sẽ khiến bạn thất vọng bấy nhiêu. Trước đó Lâm Gia còn hiểu được đạo lý ấy, nhưng khi một mình cô chờ ở nhà hàng, từ 6 giờ đã hẹn đến 10 tối, nhà hàng đóng cửa.

Người kia vẫn không xuất hiện.

Trái tim treo trên cao của cô rơi xuống đất một cái bộp.

Lập tức trở về nguyên hình.
Trong khoảng thời gian một năm rưỡi, Lâm Gia tham gia không biết bao nhiêu bữa tiệc của giới thượng lưu, sau khi vào hội trường, chuyện đầu tiên làm đó là nhìn xung quanh xem có thể thấy người đàn ông kia không.

Mà Chu Hồi lại tựa như chưa từng tồn tại trên cõi đời này, chỉ để lại một cái tê.

Không ít danh viện oán giận rằng cô nàng đã đào từ Chu gia đến thành phố S mà ngay cả một bức ảnh của Chu thiếu gia cũng chưa gặp.

Lâm Gia cầm chén rượu cười khẽ, tính ra, cô cũng lời lắm.

Ít nhất, gặp được mặt Chu Hồi, may mắn bắt được một bản thảo phỏng vấn.

Và, để Chu thiếu gia dùng cái tay kiêu ngạo đó cài nút áo sơ mi lại cho mình.

Lại đến mùa xuân, chủ biên mang thai rời chức, tổng giám đốc kêu Lâm Gia làm chủ biên tiếp theo của Moon, dưới tay quản lý các tạp chí lớn như 《 Danh nhân 》, 《 Mỹ nhân 》, công việc dần bận rộn hơn, bóng dáng luôn ở trong đầu từng phút cũng mờ nhạt theo thời gian, trở thành một hình bóng mơ hồ.

Mãi đến khi, tháng 6, trước khi mùa hè về.

Bóng dáng người kia lại bất ngờ xông vào tầm nhìn của coo.

Lục Nghi Ninh lười biếng tựa vào sô pha kể những chuyện đã trải qua ở Tây Bắc, “Duyên phận đúng là kỳ diệu, giáo sư Chu quả thật rất hợp gu của tớ.”

Lâm Gia lướt qua cô ấy, nhìn người đàn ông đứng thẳng tắp ở quầy bar. Vẫn bình thường như hai năm trước, áo trắng quần đen, tóc hơi dài hơn, khuôn mặt vẫn vô cùng tuấn tú.

Lục Nghi Ninh nhìn qua theo tầm mắt của cô, “Người quen hả?”

Lâm Gia hơi gục đầu, “Thiếu gia của Chu gia, rất kiêu ngạo, lúc tớ vừa làm việc từng phỏng vấn anh ta.”

Lục Nghi Ninh nhướng mày cười, hai người đã quen biết nhiều năm, chỉ một ánh mắt cũng không gạt được đối phương.

“Sau đó thì sao?” Cô bình tĩnh hỏi.

Lâm Gia suy nghĩ một lát, “Chỉ vậy.”

002.

“Ông nội quản rất nghiêm, đám bảo vệ đi theo phía sau càng làm tôi bực bội hơn. Có lẽ là do trước đó không lâu tự dưng bị té xỉu, đưa đến Mỹ trị liệu một năm, nên hôm nay sau khi máy bay đáp xuống, có một loại cảm giác đã lâu không về quê nhà. Ở Luân Đôn hơn 10 năm, chưa bao giờ có cảm giác muốn về nhà nhanh nhanh đến vậy… Cũng có thể là, muốn gặp lại cô ấy, giải thích với cô ấy.”

— Nhật ký của Chu Hồi.
Bác sĩ gia đình hoàn thành quá trình kiểm tra, dọn dẹp đống thiết bị trên bàn. Trong ống lấy máu có màu đỏ tươi, lớp lắng đọng dưới đáy ống càng chói mắt hơn.

Chu Hồi sửa sang cổ tay áo lại, sau khi bác sĩ đi thì hỏi, “Ông nội có ở nhà không?”

Thư ký Lưu: “Chu đổng đi tham gia một bữa tiệc từ thiện, có lẽ tối nay mới quay về.”

Tiệc từ thiện, nhất định sẽ mời phần lớn truyền thông xuất hiện. Anh sáng mắt, “Tổ chức ở đâu?”

“Khách sạn dưới trướng T.K.” Thư ký Lưu tạm dừng, “Bệnh cậu vừa mới khỏi, bác sĩ đề nghị không nên quá sức.”

Chu Hồi mở tủ quần áo ra, đẩy tầng tầng lớp lớp áo sơ mi, cuối cùng lấy một bộ màu trắng bình thường, làm ngơ với đề nghị của ông, “Chú nói xem, tôi mặc màu đen hay màu xanh đậm đẹp?”

Thư ký Lưu khó xử: “Nếu cậu muốn ra ngoài, tôi phải hỏi ý kiến Chu đổng.”

Chu Hồi quay đầu lại thản nhiên liếc ông một cái, không chút do dự gở bộ tây trang màu đen xuống khoác lên tay, lười biếng đi vào phòng thay đồ cách vách, thuận tiện bỏ lại một câu: “Chú đừng nói nữa, tôi sắp buồn chết trong nhà rồi.”

Biểu cảm của người đàn ông trung niên xuất hiện vẻ phấn kích, lần đầu tiên ông thấy thiếu gia luôn tuân theo quy tắc nói như vậy. Chẳng lẽ là do Nhị thiếu gia dạy dỗ nên sinh ra ý muốn phản nghịch à?

Cuối cùng, thư ký Lưu vẫn không gọi điện cho Chu Hoài An.

Chu Hồi gọi tài xế đến, vì để thư ký Lưu yên tâm nên đưa ông theo tiệc từ thieennj.

Khi đến đó, không ít phóng viên đã đến sớm. Đi qu thảm đỏ của các ngôi sao, dưới sự dẫn đường của nhân viên, anh đi đến phòng nghỉ ngơi ở lầu hai, định đợi tiết mục tài dòng kết tục, đến khi bắt đầu vũ hội mới loojd iện.

Hôm nay có ý gạt Chu Hoài An ra ngoài, Chu Hồi không thể quá nổi bật. Anh nhìn chằm chằm màn hình TV, ống kính nọ vừa dời đi, gương mặt mỉm cười của cô gái hiện lên ngay trước mặt.

Không quá khác so với một năm trước. So với vài ngày trước ở quán cà phê thì trang điểm tinh xảo hơn.

Nghĩ thế, Chu Hồi bất đắc dĩ cười cười, rốt cuộc là anh làm sao vậy, hôm đó đang ngồi trong xe thấy bóng dáng chợt lóe qua cửa sổ liền không kiềm lòng được mà dừng chân lại.

Dưới ánh nhìn kinh ngạc của thư ký, bước vào quán cà phê mua thứ đồ uống anh không thể thích nổi — Loại cà phê đen được nhập khẩu đó thật sự rất đắng, còn đắng hơn ba phần do với thuốc anh hay uống.

Vũ hội bắt đầu, người có bạn nhảy cùng nắm tay vào sàn nhảy.

Hôm nay Lâm Gia đi một mình, bị bạn nam đã hẹn trước cho leo cây. Bây giờ đang một mình cầm ly Champagne đứng ngoài sàn nhảy, mất hứng thú đánh giá người trong đó.

Tiệc từ thiện hợp tác với Universe tổ chức, cô vốn nghĩ nếu Chu Hồi đã lộ diện thì có lẽ đã về thành phố S. Tình huống quan trọng này sao anh có thể không tham gia được.

Khi tầm mắt chuyển một vòng liền bắt gặp bóng dáng của Chu Hoài An ở lối ra. Cô cong môi cười cười, từ đầu đến cuối không có ý muốn đi lên chào hỏi.

Lâm Gia đang định tìm chổ nghỉ chân, nhưng vừa mới xoay người đã bị nắm cổ tay, sau đó âm thanh nhạt nhẽo vang lên bên tai.

“Em đang tìm ai?” Người đàn ông hỏi, “Bạn nam cố ý để em một mình, không cần cũng được.”

Hô hấp của Lâm Gia bị kiềm hãm, bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ lại xuất hiện, chậm rãi hiện lên hình dáng nguyên thủy.

Chu Hồi kéo cô đến sân thượng, quay người đóng cửa lại, trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Bóng dáng người đàn ông cao lớn vững vàng, xương bả vai sau lưng sắc bén hiện rõ.

Lâm Gia lấy lại tinh thần, cô không phải là cô gái mới vừa ra trường, dựa vào mấy câu nói mà bị đùa bỡn nữa. Có lẽ, lời mời một năm trước chỉ là do đại thiếu gia hứng thú làm, đột nhiên cảm thấy ngu ngốc không thú vị nên liền không để ý đến cảm xúc của đối phương mà tùy tiện hủy bỏ lời hẹn.

Không nghĩ ra một lý do nho nhã lễ phép, nên không liên hệ với cô nữa.

Lâm Gia nghĩ, bọn họ chẳng qua chỉ là đối tác mới gặp hai ba lần thôi.

Đây chính là quan hệ phù hợp nhất của bọn họ lúc đó.

Chu Hồi trầm ngâm một lát, đi về phía cô, “Tôi nghĩ tôi cần phải giải thích chuyện một năm trước với em.”

Lâm Gia duy trì nụ cười mỉm khéo léo, “Chu tổng, chuyện một năm trước đã lâu lắm rồi, tôi không nhớ được.”

Giọng điệu nhẹ nhàng hời hợt cỡ nạo, cho nhau một cái bậc thang xuống không được à.

CHu Hồi từng bước ép sát, cho đến khi ép người đến cạnh lan can sân thượng, ai giang tay giam người trog lòng. Biểu cảm vẫn thân sĩ lễ độ như trước, giống như đang nói “Nhìn đi, em thật sự hiểu lầm mà”.

Lâm Gia buồn bực, vất vả lắm mới duy trì được hình tượng bình tĩnh dịu dàng, thế mà chỉ vì một ánh mắt của anh mà bị đổ vỡ.

Chu Hồi nhìn cô, không hề buông tha một chút biểu cảm gì của cô, “Một năm trước, một ngày trước cuộc hẹn tôi suýt nữa chết. Sau đó bị đưa đến Mỹ trị liêu, trong lúc đó không có cách để liên hệ với em, là tôi sai.”

Thật ra, anh cũng có vài lần tỉnh lại. Nhưng mỗi khi đụng đến điện thoại liền bị thư ký Lưu đứng canh môt bên cướp mất.

Chu Hoài An kêu anh yên tâm tĩnh dưỡng, cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài.

Đáy mắt Lâm Gia gợn sóng, vô thức nắm lấy tay Chu Hồi, ngón tay khẽ run rẩy, “Vậy anh, bây giờ ổn chưa?”

Cô đang lo lắng cho anh.

Chu Hồi trầm giọng nói: “Anh không muốn chết.”

Dù cho chỉ có một đường sống, anh cũng muốn kéo dài chút hơi tàn mà sống sót.

Bốn chữ, thành một câu, dễ dàng phá tan lớp vỏ bọc cứng rắn của cô. Lâm Gia vẫn cảm thấy Chu Hồi rất hiểu lòng người, anh luôn tìm được nơi mềm mại nhất mà công kích.

Chu Hồi không quá muốn tiếp tục đề tài bi thương này, “Cho nên Lâm tiểu thư, anh có thể hẹn em một lần nữa không?”
Hơi thở giống như ngọn lửa nóng bỏng bay đi khắp nơi trong phổ. Trong khoang mũi đầy mùi gỉ sắt của máu, trong khi thở dốc, mùi vị khó chịu lan tràn đến cổ họng.

Chu Hồi xoay người xuống giường, chạy đến trong toilet rửa sạch. Tình trạng xuất huyết trong mũi đã tạm dừng, nhưng cảm giác nóng bỏng như có ngọn lửa trong cổ họng vẫn không giảm chút nào. Anh bóp cổ ngồi xổm xuống, liều mạng mở to miệng thở dốc.

Trong khoang miệng ngập tràn mùi máu.

Anh không chịu được chống đất đứng lên, phun đống máu trong miệng ra, lại ngồi xổm trên đất bình tĩnh một thời gian, cảm giác khó chịu miễn cưỡng rút đi.

Thư ký Lưu đẩy cửa buồng vệ sinh ra, nâng người dậy, “Thiếu gia, có cần uống thuốc không?”

Mỹ phát minh ra một loại thuốc mới, tuy rằng có thể tạm thời kiềm chế không cho bệnh tái phát, nhưng một khi sinh ra cảm giác ỷ lại thuốc, phát bệnh lần nữa thì có thần tiên hạ phàm cũng không cứu được.

Chu Hồi lắc đầu, yếu ớt không mở nổi mắt, “Hôm nay là ngày mấy?”

Thư ký Lưu: “Ngày 12.”

Ngày mai là 13, ngày hẹn trước. Anh nuốt nước bọt, xoy người đi đến mép giường, lại xác định ngày.

“Ngày mai tôi phải đi ra ngoài.” Chu Hồi lạnh nhạt nói, “Không cần nói với ông nội.”

Thư ký Lưu lập tức từ chối: “Thiếu gia, tình trạng cơ thể của cậu bây giờ không hợp đi ra ngoài.”

Mắt Chu Hồi lạnh thấu xương, giọng cũng lạnh xuống, “Ở nhà chờ chết à?”

Thư ký Lưu nghẹn lời, “Ý tôi không phải vậy.”

Chu Hồi kêu ông rời đi, anh ngồi trên giường một lúc lâu, không ngừng tự hỏi mình thật sự sẽ chết ư. Lúc trước anh không sợ, một khi đã không có hy vọng thì sống bao lâu cũng giống nhau.

Nhưng hiện tại, anh tham lam muốn sống tiếp.

Bởi vì là ngày nghỉ, người trong quán cà phê nhiều hơn bình thường. Lâm Gia chọn chỗ yên lặng đợi Chu Hồi xuất hiện. Ma xui quỷ khiến đồng ý lời mời của anh, lại không nhịn được đến chỗ hẹn.

Cô chống cằm, có chút suy nghĩ muốn trả thù. Muốn để anh cũng nếm được mùi vị đầy chờ mong nhưng lại bị cho leo cây.

Nhưng nghĩ đến khi anh vô cùng kỳ vọng nói “Tôi muốn sống sót”.

Lâm Gia không thể không thừa nhận, cô lại bị mê hoặc.

Chu Hồi đúng giờ đến, thấy cô gái yên lặng ngồi bên cửa sổ, suy nghĩ bay cao bay xa. Anh gọi một ly Macchiato ở quầy cho cô, về phần anh không thích mấy món nước đó nên chỉ cần nước lọc.

Quán này bỏ quá nhiều caramen vào Machiato, mùi vị rất ngọt, Lâm Gia luôn luôn khong thích. Cô khẽ hút một ngụm, hương vị ngọt trộn lẫn với hương sữa lan tràn ở đầu lưỡi, cười như không cười nhìn người đàn ông đối diện, “Thì gia Chu thiếu gia thích đồ ngọt.”

Chu Hồi: “Tôi không biết, nhân viên quán đề cử, nói con gái đều thích loại này.”

Lâm Gia bất đắc dĩ cười, “Nhưng mà tôi không còn là con gái nữa rồi.”

“Sao lại không phải?” Chu Hồi nheo mắt, cười càng đậm hơn, “Tôi vẫn còn nhớ có người đứng nhảy trước cổng nhà mình, hình ảnh đó có lẽ cả đời này tôi cũng không quên được.”

Lâm Gia: “…”

Hiện trường tai nạn.

Hai người ngồi nói chuyện một lát, Chu Hồi đề nghị Lâm chủ biên chọn giúp anh vài bộ tây trang, đã hơn một năm không mặc, mấy bộ đồ lúc trước đều bám bụi hết rồi.

Lâm Gia chậc một tiếng: “Thế giới của kẻ có tiền tôi không hiểu.”

Chu Hồi cong môi cười nhạt, “Lâm chủ biên đâu phải người nghèo, nói móc tôi làm gì?”

“Trêu chọc hiểu không? Lâm Gia vô thức lớn giọng, “Chu tiên sinh rất chăm chỉ!”

Cô dừng bước chân lại, con ngươi ướt sũn nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, nhất thời không chú ý đến người lái xe đạp chạy đến phía sau, cũng may Chu Hồi nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, may mắn thoát khỏi hình ảnh hôn đất mẹ nồng nàn.

Lâm Gia bị anh kéo lại, chóp mũi đụng vào lồng ngực anh, “A, cứng quá.”

Chu Hồi lùi lại vài bước, bỏ tay cô ra, “Để tôi nhìn xem có bị hỏng không.”

Lâm Gia nhăn mũi nhìn anh, khóe mắt có chút nước, “Cũng may mũi tôi là tự nhiên, nếu không chạm vào phải đi bệnh viện rồi.”

Mũi của cô gái rất nhỏ, sống mũi cao mà thẳng. Chu Hồi không kiềm lòng được nhéo chóp mũi cô, “Xem ra là không bị hư.”

Động tác vô cùng thân thiết đến bất ngờ.

Lâm Gia run lên, “Anh làm gì đấy.”

Chu Hồi đầy vô tội, “Kiểm tra giúp em một chút.”

Lâm Gia không quá tin tưởng, tự mình xoa mũi đi về phía truocs, đi vào trung tâm thương mại, cô nhớ tầng 4 ở đây là quầy chuyên doanh.

“Bình thường anh mặc nhãn hiệu gì?”

Chu Hồi suy nghĩ vài giây, “Không nhớ rõ, bình thường đều do thư ký chuẩn bị.”

“Vậy chúng ta đi mua đại đi, dù sao anh cũng không có yêu cầu gì đặc biệt.”

Tháng này Z ra mấy bộ tây trang nam mới, phong cách rất đơn giản, Lâm Gia chọn một bộ màu xanh đậm đưa cho anh, “Anh đi thử xem.”

Chu Hồi người như không cười, “Em rõ số đo của tôi thật.”

Lời này rất mờ ám, nhân viên bên cạnh là một cô gái nhỏ đi làm thêm, nghe vậy không nhịn được mở to mắt. Có lẽ là nghĩ bọn họ là một cặp muốn show ân ái.

Lâm Gia lạnh nhạt giải thích: “Không chỉ riêng anh, ngay cả số đo của ông nội anh tôi cũng biết.”

Chu Hồi hừ một tiếng, cúi đầu nhìn cô, “Lâm tiểu thư thật không hiểu phong tình.”

Lâm Gia chỉ chỉ phòng thử đồ đối diện, “Đừng có lắm lời, nhanh đi thử đi.”

Cơ thể Chu Hồi cao lớn, vai rộng eo nhỏ, ngoại trừ hơi gầy chút thì dáng người gần như không thể bắt bẻ. Anh mặc bộ tây trang màu xanh đậm do Lâm Gia chọn, làm tô nên khí chất kiêu ngạo trên người.

Chu Hồi sửa sang lại vạt áo, trong lòng không khỏi cảm thán, quả thật đúng là người phụ nữ nắm trong tay một tòa soạn, ánh mắt không hề tầm thường.

Lâm Gia đi đến quầy bán cà vạt, lướt nhìn mắt, “Cái cà vạt màu đen có hoa văn kia, lấy ra giúp tôi.”

Cô cầm đồ về trước mặt Chu Hồi, “Thử cái này xem.”

Chu Hồi trầm mắt, không nhận cà vạt mà xoay người bảo cô, “Không thắt giúp hả?”

Dừng một chút, cực kỳ bình tĩnh bổ sung nguyên nhân: “Tôi không biết thắt cà vạt.”

Lừa ai chứ. Lâm Gia không tin, một người đàn ông cả ngày tây trang giày da như anh mà không biết thắt cà vạt?

Chu Hồi buồn rầu nhăn mày, “Bình thường đều do thư ký thắt giúp.”

“…” Lâm Gia đi tới, bẻ cổ áo sơ mi lên, “Chu tiên sinh, bây giờ anh rất giống mấy đứa nhóc to xác chơi xấu ấy.”

Chu Hồi đợi cô thăt xong, nhìn vào trong gương, “Tay nghề không tồi. Tuy rằng bình thường tôi thích thắt Windsor hơn.”

Quả nhiên là bị lừa.

Lâm Gia không biến sắc kéo anh qua, tháo cà vạt ra, “Tự mình thắt.”

Chu Hồi sửng sốt, không ngờ được còn có vụ này, anh không xác định hỏi: “Bây giờ, cần tôi dỗ em không?”

Nhân viên tiến lên hỏi có cần trợ giúp không, anh xua tay kêu người nọ đừng lên tiếng, cố ý chừa một khoảng thời gian để cô suy nghĩ.

Mỗi lần Lâm Gia đều bị anh gây khó dễ, lần này cô tin mới là lạ, “Được thôi, anh dỗ tôi đi.”

“Dỗ vui vẻ, bộ này chị đây tặng cưng.”

Chu Hồi nhân lúc Lâm Gia không chú ý, giơ tay kéo cô vào phòng thử đồ phía sau. Hai người chen chúc trong không gian nhỏ hẹp, Lâm Gia vừa nhấc đầu đã có thể đụng vào cằm anh.

Chu Hồi hơi cúi người, hai tay đặt lên vai cô, cánh tay nhẹ nhàng lay lay hai cái, “Muốn để em giúp đeo cà vạt.”

Trong nháy mắt, Lâm Gia cảm thấy mình đã xuất hiện ảo giác.

Người đàn ông dùng giọng điệu lấy lòng dỗ dành cô, đương nhiên là Chu Hồi.

“Không phải cố ý lừa gạt em, chỉ là tôi thật sự rất muốn gần gũi với em.” Anh nói đầy nghiêm túc, “Muốn đến gần em một chút, hiểu biết em.”

Lâm Gia nhìn thấy yết hầu của anh lăn lộn, vô thức thở nhẹ hơn.

Chu Hồi thở dài, vẻ mặt không rõ ý: “Tôi ngày càng tham lam, bây giờ muốn để em thắt giúp cà vạt, sau này sẽ càng muốn cùng em làm thử nhiều chuyện thú vị hơn.”

Môi Lâm Gia giật giật, nhỏ giọng nói một câu: “Nghe có vẻ đáng chờ mong.”

“Có lẽ đến một ngày em sẽ thấy phiền chán.” Anh dừng một lúc lâu, câu kế tiếp dường như là nói cho bản thân mình nghe, “Tôi sẽ sống lâu một chút, tranh thủ sống đến ngày em cảm thấy phiền chán.”

Tác giả có lời muốn nói: Nhất kiến chung tình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương