Cớ Sao Rung Động Vì Em
-
Chương 62: Phiên ngoại 6: Lâm Gia và Chu Hồi (2)
Edit: Hinh
Hồ Sắc, ánh đèn mơ hồ. Lâm Gia đến uống rượu chung với Lục Nghi Ninh, câu được câu không ứng phó với người đàn ông bên cạnh, có lẽ là thấy dáng vẻ lãnh cảm của cô nên anh ta xua tay rời khỏi.
Một ly rượu cũng không nỡ mời, làm bạn với tên đàn ông keo kiệt như vậy, cô sẽ bị tức điên.
Son trên miệng bị trôi, cô nói với Lục Nghi Ninh một tiếng rồi cầm túi đến toilet tô lại. Ra ngoài vội vàng, cây son bình thường hay dùng bị bỏ trên bàn trang điểm không mang theo, chỉ đành lấy một cây có màu sắc tương tự thay thế.
Cô gái trong gương vẻ mặt mệt mỏi, dù có son môi màu đỏ cũng không tăng thêm khí sắc. Lâm Gia đã mất ngủ rất nhiều ngày rồi, tuy rằng trong lòng luôn nói mình sắp 25 tuổi rồi, thức đêm nhiều sẽ khiến da bị chảy xệ, nhưng cô vẫn không ngủ được như trước.
Cứ như bị thôi miên.
Nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên gương mặt tuấn lãng của người kia, anh cách cô gần như thế, đương nhiên đã vượt qua phạm vi của bạn bè bình thường.
Nhưng cô không có phản ứng kháng cự gì.
Lâm Gia không thể không thừa nhận, từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã không muốn làm một người bạn bình thường với anh.
Chu Hồi nói anh tham lam, cô thì không phải chắc.
Lâm Gia rời khỏi WC, đi trên hành lang đụng phải một người đàn ông.
Vẻ mặt người nọ vô cùng vội vàng, cầm điện thoại trong tay, thấy đụng vào người thì không vội chạy trước mà xoay người lại hỏi cô có sao không.
Lâm Gia cúi người đụng thử vào mắt cá chân, “Không sao cả, chỉ là có hơi đau.”
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của người đàn ông, cả hai đều sửng sốt.
“Lục Hủ Trạch?”
Bạn học thời trung học, đã qua lâu như vậy, khiến Lâm Gia nhớ kỹ mặt chỉ có mấy người.
“Lâm Gia à, đã lâu không gặp.” Anh cúp điện thoại, ngồi xổm xuống muốn nắm lấy mắt cá chân cô, “Có thể cử động được không?””
Lâm Gia nhớ người này thi vào ngành Y của đại học Bắc Kinh**, có điều bị một bạn nam đã lâu không gặp nắm lấy chân mình, ít nhiều cũng có hơi không quen.
Cô rụt chân về theo bản năng, “Thật sự không có gì đâu, không cần làm phiền bác sĩ Lục.”
Lục Hủ Trạch chống tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn cô, “Nếu lỡ bị thương đến xương thì phải rất lâu mới có thể khỏi hẳn. Trong giai đoạn dưỡng thương không thể mang giày cao gót, nữ cường nhân như Lâm chủ biên có lẽ rất khó chấp nhận?”
Đúng vậy, bỏ giày cao gót, khí thế đã bị yếu đi hơn nửa.
Lâm Gia phồng má***, “Mai tớ sẽ đến bệnh viện kiểm tra.”
Lục Hủ Trạch không miễn cưỡng, “Được rồi, cậu đã không cho tớ phụ trách thì tớ đi trước nhé, có cuộc phẫu thuật cần thay ban.”
Lâm Gia gật gật đầu, đỡ tường khập khiễng đi về phía đại sảnh.
Lục Nghi Ninh thấy cô bị thương trở về thì vội vàng đỡ cô ngồi xuống, nhưng độ cong ở khóe miệng lại không kìm được mở rộng, “Cậu vừa mới hôn đất mẹ à?”
Phong cách bạn bè độc địa điển hình.
Lâm Gia bực bội cào tóc, “Đụng vào người ta, còn là người quen nữa.”
Lục Nghi Ninh thắc mắc: “?”
“Bạn trung học, cậu còn nhớ vị học bá kia trong lớp tớ không, gương mặt rất đẹp, lúc đó không ít con gái gửi thư tình.”
Lục Nghi Ninh học cùng một trường với Lâm Gia, nhưng là lớp bên cạnh.
“Nhớ mặt, nhưng không nhớ tên.” Lục Nghi Ninh nói.
“Lục Hủ Trạch.”
Lục Nghi Ninh được nhắc nhở, thuận tiện nhắc lại chuyện cũ: “À nhớ rồi, tớ còn nhớ anh ta từng thích thầm cậu một thời gian cơ.”
“…”
“Rồi sao, đụng ra cảm tình à?” Lục Nghi Ninh trêu chọc, “Cậu cũng đến lúc yêu đương rồi, đã 26 rồi đó, dì giục cậu bao lần rồi.”
Lâm Gia cúi người sờ sờ mắt cá chân, không rõ cảm xúc trả lời: “Đúng là nên yêu rồi.”
Về đến nhà, dùng cách trên mạng để tiêu sưng cho mắt cá chân, nhưng không thấy hiệu quả. Sáng sớm hôm sau liền làm đơn xin nghỉ, lái xe đến bệnh viện trực thuộc đại học S đăng ký khám bệnh./
Thời gian còn sớm, người trong khoa chỉnh hình không nhiều lắm. Ngồi hơn 10 phút bên ngoài, hộ sĩ cầm sổ ra kêu tên.
Lâm Gia khập khiễng đi vào phòng, nhìn người đàn ông ngồi phía sau bàn. Cô sửng sốt, dừng chân ngồi xuống.
Hộ sĩ: “Bác sĩ Lục, anh có chuyện gì gọi tôi nhé, tôi đi xem giường bệnh.”
Lục Hủ Trạch ừ một tiếng, nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân sưng lên của cô gái, “Sao lại bị thương?”
Lâm Gia giật mày, định giả vờ mất trí nhớ với cô à?
Lục Hủ Trạch cong môi cười khẽ, “Không muốn nói cũng không sao, tôi chỉ hỏi có lệ thôi.”
“Đau đến mức nào?” Anh lại hỏi, “Là đau như kim đâm hay đau trong xương?”
Lâm Gia cố nhịn xúc động muốn trợn mắt, “Đau đến nỗi muốn chết luôn.”
”…” Lục Hủ Trạch sửng sốt, sau đó cười, “Vậy có lẽ phải phẫu thuật.”
Nói xong, anh xắn ống tay áo blouse lên, xoay người gõ cái kệ trước mặt, “Đặt chân lên.”
Không biết có phải là vì đang ở bệnh viện không mà Lâm Gia không phòng bị nhiều, nghe lời đặt cái chân bị thương lê giá, “Tối hôm qua có xử lý đơn giản, nhưng không có tác dụng gì.”
Lục Hủ Trạch mím môi không nói, đặt tay lên nơi bị sưng, khống chế sức nhẹ nhàng đè lại, “Nơi này đau?”
Mặt Lâm Gia trắng bệch, rút chân về theo bản năng.
Lục Hủ Trạch không ngăn cản, “Bị thương đến xương rồi, gần đây Lâm tiểu thư không nên mang giày cao gót nữa.”
Lâm Gia tưởng tượng đến hình ảnh mình chỉ cao hơn 1m6 mang giày đế bằng đi quanh tòa soạn bị vô số nhân viên nhìn chằm chằm, da đầu liền tê dại.
Dường như Lục Hủ Trạch nhìn ra tâm trạng của cô, “Tạm thời từ biệt hình tượng nữ vương cũng không sao cả.”
Lâm Gia khô khan cười vài tiếng, “Bác sĩ Lục hiểu thật nhiều.”
Chu Hồi nghe bạn nói gần đây thường thấy bà chủ của Tây Tác và chủ biên của Moon ở Hồ Sắc, anh ôm suy nghĩ vô tình gặp kêu thư ký Lưu đưa mình đến đó.
Trước khi xuống xe lại bị Lưu Đường Tăng tụng kinh một lúc, anh bịt tai** đẩy cửa đi ra.
Khi ở Luân Đôn, thỉnh thoảng anh vẫn đến bar, nhưng sau khi về nước thì đây là lần đầu tiên. Lúc đẩy cửa vào, ánh đèn chói mắt chiếu qua, đáy mắt nóng lên.
Anh nhướng mắt, lập tức đi về phía quầy bar, kêu một ly rượu ít cồn.
Vô vị ngồi đợi hồi lâu, thư ký Lưu ở ngoài cửa thúc giục, Chu Hồi nâng cổ tay lên nhìn thời gian, nếu qua 5 phút nữa không thấy người thì mai anh lại đến.
Ánh đèn quay vòng, phía sau truyền đến giọng nữ quen thuộc.
Chu Hồi nhướng mày, xoay người đi đến nơi phát ra âm thanh, trên cái sô pha cách quầy bar không xa, Lâm Gia đang nói chuyện rất vui vẻ với bà chủ của Tây Tác.
Người trong quán bar bắt đầu đông lên, cô gái chăm chú nhìn vào sàn nhảy, không để ý đến đối diện.
Cho tới khi anh đến gần, “Lâm chủ biên, thật trùng hợp.”
Nói xong, Chu Hồi cũng tự cười mình, trùng hợp gì chứ, rõ ràng là cố ý đến đợi cô.
Lâm Gia sửng sốt, mặt không đổi sắc chào hỏi anh: “Chu tiên sinh.”
Lục Nghi Ninh một bên nhìn ra manh mối gì đó, không đến vài giây liền lấy cớ vào toilet.
Lâm Gia nghi ngờ nhìn anh vaiif giây, “Sao anh lại ở đây?”
Chu Hồi cầm ly rượu đặt lên bàn, ngồi đối diện cô, “Em có thể đến, tại sao tôi không thể?”
Lâm Gia: “Anh đừng uống rượu, không tốt cho cơ thể.”
Chu Hồi đè cái tay đang giơ đến của cô, “Không sao cả, chỉ là nước trái cây.”
Lâm Gia không nghi ngờ anh, “Tìm bạn giải trí?”
Cái cớ Chu Hồi suy nghĩ đã đến bên miệng đột nhiên nuốt xuống, thành thật nói: “Tôi đến tìm em.”
“…”
“Không có lý do hẹn em, nên muốn vô tình gặp.” Chu Hồi thản nhiên bổ sung.
Lâm gIa không biết nên nói gì, nhất thời rất xấu hổ, nói cảm ơn thì khong đúng lắm, cảm ơn anh đã cố ý muốn vô tình gặp tôi?
Chu Hồi uống một ngụm rượu, lúc nuốt xuống, ở cổ họng có một cảm giác khó chịu, mùi cồn nhạt căn bản không đè được mùi máu tượu, hơi thở dốc đi vào khoang miêng.
Lâm Gia phát hiện biểu cảm anh thay đổi, “Anh làm sao vậy?”
Chu Hồi mím môi, cầm điện thoại báo cho người đứng canh ngoài cửa. Anh đứng dậy, đỡ bàn ho hai tiếng, “Tôi phải đi trước.”
Lâm Gia lo lắng đứng lên, đỡ cánh tay anh, “Anh không thoải mái đúng không, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Tầm nhìn dần mơ hồ, Chu Hồi dùng sức lắc đầu, sức lực cả cơ thể cứ như cạn kiệt trong nháy mắt, cuối cùng ngã lên sô pha.
Lâm Gia sợ hãi, hành động kỳ lạ khiến các bảo vệ chú ý, đã có người gọi cấp cứu.
Thư ký Lưu đẩy đám người đang vây xem, lấy thuốc trong túi nhét vào miệng Chu Hồi. Sau đó hai bảo vệ đưa người rời khỏi, trước khi rời đi còn đánh giá cô gái đứng bên cạnh.
Ánh mắt không gọi là thiện ý.
Thậm chí còn có cảm giác muốn gây sự**.
Lâm Gia: “Xin hỏi, bệnh của Chu tiên sinh…”
Không đợi cô hỏi xong, người đàn ông trung niên nhíu mày nói: “Lâm tiểu thư, đây không phải chuyện cô nên hỏi.”
Lâm Gia hít sâu một hơi, “Vậy tôi nên hỏi cái gì? Làm bạn bè, chẳng lẽ ngay cả quan tâm một câu cũng là thừa thãi à?”
Thư ký Lưu: “Ý tôi không phải thế. Cá nhân tôi cho rằng thiếu gia không hy vọng cô biết.”
Lâm Gia không lên tiếng, cánh tay chống ngay mép bàn động nhiên thả lỏng, cả người có chút hoảng hốt. Cô biết Chu Hồi bị bệnh, cũng biết có khả năng không trị được.
Nhưng vào lúc anh khó chịu trước mặt mình như thế, mà cô lại bất lực, trái tim mềm mại cứ như bị đấm một cú.
Cô thích Chu Hồi, đã thích từ một trăm trước.
Loại tình cảm này, cô không lừa người khác được.
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng vang tí tách của các máy móc. Không biết hôn mê trên giường bệnh bao lâu, khu Chu Hồi tỉnh lại chỉ thấy gương mặt lo lắng của bác sĩ chính. Anh vô lực cười cời, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện cổ họng khô khan không phát ra được tiếng.
Chu Từ Lễ đứng ở cửa phòng bệnh, đợi bác sĩ kiểm tra các chỉ số xong liền rời đi theo ông.
Chu Hồi dùng sức thở dốc, cảm giác đau nhức cả người nhắc nhở anh rằng mình vẫn còn sống. Hình ảnh trước khi té xỉu chính là Lâm Gia chạy đến đỡ anh. Té xỉu trước mặt cô, không biết cô gái có sợ không.
À đúng, cô nói mình không phải con gái.
Chu Hồi kéo mặt nạ dưỡng khí ra, ngẩn người nhìn trần nhà.
— Mày còn bao nhiêu thời gian.
Thảm thật. Ngay cả bản thân còn bao nhiều thời gian cũng không biết.
003.
“Lần này thời gian ở bệnh viện còn lâu hơn trước kia, sau khi chuyển vào phòng bệnh thường, người ông nội phái đến rời đi. Bình thường đều là A Từ đến thăm, rất nhàm chán. Em ấy cũng không nói chuyện, cứ cố ý gạt tôi lời của bác sĩ. Tôi chỉ muốn biết mình còn bao nhiêu thời gian thôi. Tôi còn có thể dùng bao nhiêu thời gian, quấn quýt cô ấy.”
— Nhật ký của Chu Hồi.
Mấy ngày sau khi chuyển vào phòng bệnh thường, thư ký Lưu dẫn Lâm Gia đến thăm anh. Lúc đó, Chu Hồi đang tựa đầu vào giường xem văn kiên, hôn mê mấy ngày nên công việc chồng chất.
Lâm Gia đứng ở cửa, dáng vẻ hơi mất tự nhiên.
Chu Hồi ngả ngớn nhướng mày: “Sao không vào?”
Nghe vậy, Lâm Gia chậm rãi đi đến bên giường, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, ngón tay cô run rẩy, sau khi chạm vào mặt anh liền rút về.
Chu Hồi nắm tay cô lại, “Xác định chưa?”
Lâm Gia liếm liếm khóe miệng khô khốc.
“Còn sống.” Anh nới lỏng môi, “Chỉ là mùi trong bệnh viện quá khó ngửi, trên người tôi cũng dính không ít.”
Lâm Gia lắc đầu, rũ mắt nói, “Rất tốt. Mấy ngày nay tôi lo lắng muốn chết.”
Chu Hồi buông tay cô ra, “Ngồi đi, muốn uống gì thì kêu thư ký Lưu chuẩn bị cho em.”
“Không cần phiền phức.” Lâm Gia nhìn anh, không kiềm được muốn quan tâm, “Còn khó chịu không?”
Hai má của anh có hơi hóp lại, hốc mắt sâu, môi rất trắng, không có tí máu nào.
Chu Hồi suy nghĩ một lát, trả lời bằng một câu không quá đứng đắn: “Sau khi thấy em thì tốt hơn nhiều.”
Lâm Gia gật đầu, hít sâu một hơi nói lời từ tận đáy lòng ra: “Hôm nay tôi đến, là muốn hỏi rõ ràng một chuyện.”
Giọng của cô rất trịnh trọng, hỏi: “Chu Hồi, anh thích tôi à?”
“…”
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, im lặng đến nỗi chỉ còn mỗi tiếng chuyển động của kim đồng hồ.
Chu Hồi nhất thời im lặng. Anh thích cô, thích muốn chết. Chỉ là, thích thì thế nào đây.
Lâm Gia nhẹ giọng, “Em rất thích anh, đã từ một năm trước. Em chờ anh hơn một năm, cuối cùng vẫn không muốn buông bỏ.”
Chu Hồi nâng mắt, nói từng chữ: “Anh có bệnh, trị không hết.”
Lâm Gia không để ý nhún vai: “Em biết chứ, không sao cả, em có thể tìm cách trị liệu với anh. Dù sao kỹ thuật chữa bệnh bây giờ phát triển như vậy…”
“Tôi sẽ chết.”
Giọng điệu người đàn ông bình tĩnh ôn hòa, giống như đang nói đến một chuyện nhỏ nhặt. Anh mím môi, cảm thấy lời này có hơi không ổn, nhưng lại không tìm ra câu nào có lực sát thương hơn.
Lâm Gia nhăn mặt, rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Sau một lúc lâu, cô nâng mắt nhìn về phía Chu Hồi, trên mặt dần bình tĩnh, “Anh phải biết rõ là khi em đã sắp buông bỏ thì anh lại cố ý xuất hiện trước mặt em, là anh chủ động trêu chọc em. Em muốn ở bên anh là em cam tâm tình nguyện, anh không ép buộc em gì cả. Em không cần tình trạng cơ thể của anh, cái em thích là con người anh. Cho dù chỉ còn lại một ngày, em cũng muốn ở bên anh.”
Nói hết toàn bộ lời dưới đáy lòng ra, đôi môi căng thẳng của Lâm Gia thả lỏng hơn nhiều, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Chu Hồi sững sờ hồi lâu, nhớ đi nhớ lại lời cô nói.
Lâm Gia nhìn anh, vô cùng tri kỷ hỏi: “Anh không nghe rõ à?”
Chu Hồi: “…”
“Nhưng mà em sẽ không nói lần thứ hai đâu, vì em cũng không nhớ vừa rồi mình nói cái gì.”
Lâm Gia thở phào một hơi, giả vờ rất bình tĩnh, “Anh có thể cân nhắc, có muốn ở bên em không.”
Chu Hồi gục đầu, đột nhiên cười ra tiếng. Bả vai anh run rẩy, cuối cùng giơ tay che mặt không ngừng cười.
Lâm Gia có hơi buồn bực: “Anh cười cái gì?”
Chu Hồi lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Lưu, trong lúc đợi đối phương nghe máy, anh quay đầu nói với cô: “Đây là em chủ động đưa đến cửa.”
“Đừng hòng bỏ chạy giữa đường.” Tay anh đặt lên môi, khẽ nghiêng đầu, “Nếu không anh thành quỷ cũng sẽ quấn lấy em.”
Chu Hồi thay đổi hợp đồng, trị liệu như trước sẽ không chống đỡ được bao lâu, anh muốn nhận phương án trị liệu mới do sở nghiên cứu của Mỹ phát minh ra. Cho dù nửa đường có thể sẽ áp dụng đủ loại cách làm anh sống không bằng chết cũng không sao, chỉ cần có thể sống là được rồi.
Chiều nay Lâm Gia còn có công việc, không tiện ở lâu. Cô dặn anh nghỉ ngơi cho tốt, đợi rảnh lại đến thăm anh.
Chu Hồi giữ chặt tay cô, biểu cảm không quá đứng đắn, “Lúc rảnh là lúc nào?”
Hai người vừa mới xác định quan hệ, Lâm Gia rất khó nhập vai ngay, cô nói theo lẽ thường: “Lúc anh và em đều rảnh.”
“Ồ, vậy là ngày mai?” Chu Hồi miễn cưỡng nói.
Anh nhéo ngón tay cô, “Anh ở bệnh viện một mình, vô cùng nhàm chán.”
“Anh có thể xem tài liệu, nghỉ ngơi…”
“Em ở bên cạnh, bệnh sẽ khỏi anh hơn.”
Lâm Gia chần chừ hai giây, “Sao anh lại dính người như vậy?”
Không đợi Chu Hồi mở miệng, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, thư ký Lưu nhìn thấy hai bọn họ nắm tay, ho nhẹ vài tiếng che giấu sự xấu hổ, “Thiếu gia, Chu đổng sắp đến.”
Chu Hồi không muốn để Chu Hoài An làm khó dễ Lâm Gia, anh nhanh chóng buông tay cô ra, “Ngày mai găp.”
Lâm Gia xuống lầu rời đi, chạm mặt Chu Hoài An, ông ta đã gần 80, tướng mạo cũng không hiền lành gì, ngược lại còn có cảm giác sắc bén được mài dũa vì nửa đời trên thương trường.
Cô không chủ động mở miệng chào hỏi, chỉ hơi dừng chân nhìn thoáng qua ông ta. Người đã đi được hai bước bỗng lên tiếng: “Cô đến tìm Chu Hồi?”
Lâm Gia nghiêng người, nhỏ giọng ừm một tiếng.
Chu Hoài An đánh giá cô từ trên xuống, “Nếu Lâm tiểu thư có chút tự mình biết mình thì sẽ không đến đây.”
Lâm Gia không giận mà cời, im lặng nhận lấy tất cả ác ý của ông ta, “Chuyện của tôi và Chu Hồi, không liên quan đến ông.”
Chu Hoài An hừ một tiếng, chống gậy xoay người rời đi.
Xuống bãi đậu xe, Lâm Gia khởi động xe lại phát hiện bánh xe đã bị chọc lủng, cô đến phòng giám sát coi camera, thấy có một người đàn ông xuống từ chiếc Lincoln cách đó không xa, không chút che giấu xoay người chọc lủng lốp xe cô.
Lâm Gia: “Chiếc xe đó là của ai?”
Bảo vệ tiếp tục tua nhanh, cho đến khi có một ông cụ đi xuống xe.
Lâm Gia tức quá hóa cười, không ngờ Chu Hoài An tiên sinh trong miệng người ngoài lại không phải là thân sĩ Hoa kiều vè từ Luân Đôn. Đầu tiên là phái người phá rối, rồi gặp mặt nói xấu cô.
Đây không phải chuyện một ông cụ được người khác kính nể làm.
Lâm Gia gọi điện thoại cho bên sửa xe kêu họ lái xe tải đến, cô đứng bên ngoài bệnh viện chuẩn bị kêu taxi, giờ đang là giờ cao điểm tan làm, đợi 15 phút, không gặp chiếc nào trốn.
Lâm Gia mang giày cao gót, vết thương ở mắt cá chân cũng chưa khỏi hẳn, cô ngồi xổm trên đất đợi vài phút, một chiếc xe màu đen dừng trước mặt.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc.
Lục Hủ Trạch: “Lâm chủ biên, tôi thấy cô đã đợi 10 phút rồi, có muốn tôi đưa một đoạn không?”
Lâm Gia theo bản năng từ chối, cô đi về phía trước, cảm giác khó chịu ở mắt cá chân ngày càng mãnh liêt. Cô khẽ kêu một tiếng, mặt nhăn nhó.
Lục Hủ Trạch lập tức xuống xe, “Tôi nhớ mình có nói là không nên mang giày cao gót.
Lâm Gia bị anh ta nhìn chằm chằm, không hiểu sao hơi chột dạ, “Lời của bác sĩ Lục tôi nhớ rất rõ, nhưng hôm nay có một cuộc họp rất quan trọng.”
Lục Hủ Trạch mở cửa ghế lái xe, “Lên xe đi.”
Lâm Gia cảm thấy nếu cái chân này còn đi vài bước nữa thì có lẽ phải chặt bỏ, vì vậy cô chui vào xe, “Ngự non sông trang hai kỳ, cảm ơn.”
Chu Hồi nhìn màn hình điện thoại, phía trên là ảnh do Chu Hoài An kêu bảo vệ tư gia chụp lại. Cô gái đi ra khỏi cửa bệnh viện, không đợi bao lâu liền ngồi lên xe một người đàn ông.
Vẻ mặt anh thản nhiên, không hề dao động cảm xúc vì mấy bức ảnh này.
Chu Hoài An lạnh lùng nói: “Cô ta không phải phụ nũ tốt, đừng tiếp tục dây dưa mờ ám với cô ta.”
Chu Hồi biết rõ tranh luận với ông ta vô ích, “Ông nội, cháu có kêu thư ký Lưu sửa hợp đồng phẫu thuật.”
Ba của Chu Hồi là con thứ hai của Chu Hoài An, từ nhỏ cơ thể đã suy yếu mang bệnh di truyền của gia tộc, vì vậy rất ít khi được Chu Hoài An gặp mặt.
Chú của anh cơ thể khỏe mạnh, từ nhỏ đã bày ra được thiên phú người thường không thể đặt đến, nhưng lại yêu một người phụ nữ không được Chu Hoài An tán thành, cuối cùng bằng lòng buông tha tất cả của Chu gia.
Từ tận đáy lòng, Chu Hồi khâm phục chú mình.
Nhưng anh khác với chú ấy, anh không có thân thể khỏe mạnh, chỉ có thể phụ thuôc vào sự che chở của Chu Hoài An, nếu có dũng khí chạy ra khỏi thì cũng chỉ có một kết cục là chết thảm do không có tiền chữa bênh.
Chu Hoài An nhếch môi, “Cháu thật sự nghĩ kỹ?”
Một khi bắt đầu điều trị sẽ không thể dừng lại. Người bệnh nhận diều trị bên Mỹ phần lớn đều trên trong quá trình điều trị.
Nhưng nếu phẫu thuật may mắn thành công, Chu Hồi có thể sống lâu như người bình thường.
“Nghĩ kỹ rồi.” Chu Hồi nói đầy chắc chắn, “Không thử một lần sẽ không biết thế nào.”
Từ đầu Chu Hoài An đã không đề nghị anh thử nghiệm, “Cháu đừng vì tình cảm cá nhân mà làm việc lỗ mãng.”
Chu Hồi nhìn ông cụ đối diện, từ khi còn nhỏ ông ta đã dạy anh rằng phải bình tĩnh, phải cam chịu phục tùng, muốn đắp nặn ra một con rối có thể ra mặt đại biểu thay Chu gia.
Nhưng ông lại hay nói cả đời này ông ta đều bị phản bội, ông nội chỉ có người thân duy nhất là cháu.
Một tư tưởng vô cùng mâu thuẫn.
Chu Hồi không hiểu ông nội mình, Chu Hoài An cũng không cho anh cơ hội để hiểu.
“Cháu biết ông đang ép Từ Lễ về nhà, cho nên sinh tử của cháu đối với ông cũng chẳng quan trọng đến thế.” Anh gục đầu xuống, mở giao diện nhắn tin với Lâm Gia ra.
【 Về đến nhà chưa? 】
Bên kia chưa trả lời.
Chu Hoài An như bị chọc trúng tim, ánh mắt đục ngầu chậm rãi trợn to.
Chu Hooifi ngẩng đầu cười cười, “Ông nội, ông không cần lo lắng cho cháu. Nếu cháu may mắn sống tiếp, cháu sẽ tiếp tục để ý công ty giúp công. Đến lúc đó hy vọng ông có thể buông tha Từ Lễ, nó không thích nhất là bị trói buộc.”
Chu Hoài An đứng phắt dậy, thở hổn hển, “Có thể sống trước rồi nói sau.”
“…”
Nghe xem, một lời thật thâm độc.
Ông nội của anh, từ dưới đáy lòng đã nghĩ rằng anh sẽ sống không lâu rồi. Nói không chừng, trong khu mộ ở Luân Đôn đã để chừa một phần cho anh.
Chu Hồi cắn răng chịu đưng, sau khi ông ta rời đi, anh liền ném mạnh cái điện thoại trong tay về phía mặt trường, tiếng vang dẫn đến sự chú ý của người ngoài cửa.
Thư ký Lưu đẩy cửa đi vào, vẻ mặt kinh ngạc: “Thiếu gia.”
Hốc mắt Chu Hồi đỏ tươi, mùi tanh ở cổ họng lại dâng lên. Anh từ từ hít thở, “Làm phiền chuẩn bị giúp cháu một cái điện thoại.”
Thư ký Lưu gật đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Gia về đến nhà, muốn nhắn tin báo bình an cho Chu Hồi, vừa mở điện thoại đã thấy bên kia gửi tin nhắn trước một bước, miệng cô không kiềm được cong lên. Lúc này cô vẫn còn trên xe Lục Hủ Trạch, biểu cảm của cô có thay đổi vào mát người đàn ông.
“Hôm nay đi đến bệnh viện thăm người bệnh à?”
Lâm Gia rút lại biểu cảm, thản nhiên đáp: “Ừm, bạn trai.”
Lục Hủ Trạch sửng sốt, bàn tay đặt trên tay lái hơi nắm chặt, “Nằm viện à? Khoa nào vậy, tớ coi coi có bác sĩ quen không.”
Lâm Gia: “Khoa máu. Anh ấy có bác sĩ riêng, không cần bác sĩ Lục lo lắng.”
Nói xong, cô cảm ơn xuống xe, bóng dáng biến mất trong đại sảnh ở tầng trệt.
Lục Hủ Trạch hồi hồn, bất đắc dĩ cười, người ta có bạn trai là chuyện bình thường, anh mất mát làm gì.
Mở điện thoại ra, trong nhóm nói chuyện có tin nhắn moiwis. Các hộ sĩ trong bệnh viện có xây một cái nhóm bát quái nặc danh, người trong khoa sợ anh chán nên cũng kèo anh vào nhóm ăn dưa.
Thật ra, cũng không mở xem bao nhiêu lần.
【 Nặc danh – Hổ đen 】: Mấy người nghe gì chưa, tổng tài của Universe nằm viện chỗ chúng ta đó. Mấy ngày hôm trước ở phòng ICU, xem ra tin này là thật.
【 Nặc danh – Tiên nữ bay trên trời 】: Không phải chứ, anh ta bệnh gì vậy?
【 Nặc danh – Hổ đen 】: Cái này không nói được, tôi vẫn còn có chút đạo đức nghề nghiệp mà.
…
Ngón tay Lục Hủ Trạch giật giật, không chắc chắn hỏi một câu.
Lu: 【 Khoa máu? 】
【 Nặc danh – Hổ đen 】: Bác sĩ Lục anh mau cài đặt nặc danh đi!! Đây là nhóm nặc danh đó.
Lục Hủ Trạch không rảnh quan tâm chuyện đó: 【 Anh nói rốt cuộc là có phải hay không truoc đi. 】
Hổ đen thật lâu không nói lời nào, sau khi màn hình đen lại vài giây lại sáng lên. Đối phương trả lời một chữ.
Thái tử của Chu gia đúng là nằm ở khoa máu.
Mà bạn trai của Lâm Gia, cũng là khoa máu.
Trên thế giới sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao? Lục Hủ Trạch rũ mắt, tìm hai chữ Chu Hồi trên thanh tìm kiếm.
Ngày gửi bản thảo mỗi tháng, Lâm Gia thức đêm xem xong bản thảo trong mai, ngày hôm sau cô đến tòa soạn liền kêu họp. Vừa vào đã mắng một tràng, “Mấy bản thảo này tôi còn tưởng là thực tập sinh viết đấy, trình độ của mấy người chỉ có nhiêu đây?! Còn nữa, buổi phỏng vấn cho 《 Danh nhân 》 đâu, mấy người nuốt rồi à?”
Nhân viên phụ trách đợt phỏng vấn bị mắng đến nỗi không dám ngẩng đầu, “Chủ biên, ông chủ đã hẹn cho chúng ta leo cây, nói không muốn phỏng vấn.”
Lâm Gia dựa vào bàn, “Ứng viên khác đâu?”
“… Lần này không chuẩn bị ứng viên.”
Cơn giận Lâm Gia tích góp từng chút một lập tức dâng lên, “Tôi nói rồi, ít nhất cũng phải chuẩn bị kế hoạch B và C, mấy người không nghe được à?”
“Vì mấy cuộc phỏng vấn trước đó đều không dùng được nên tổ bọn em định tập trung vào một cuộc thôi.”
Người được mời phỏng vấn kỳ này của 《 Danh Nhân 》nói là bị loét mũi**, Lâm Gia bất đắc dĩ phải tự mình đi liên hệ vói các danh nhân rảnh trong giới. Gọi một đống cuộc điện thoại, hoặc là đối phương ở nước ngoài, hoặc là vì lịch trình chật kín không sắp xếp được.
Bận đến 12 giờ chưa, Lâm Gia xoa xoa mi tâm, lấy bút gạch bỏ người đã gọi, chỉ còn vài người cuối cùng.
Điện thoại trên bàn sáng bên, Chu Hồi gọi điện thoại đến.
Cô kìm chế chút không kiên nhẫn, trầm giọng nghe máy.
Giọng Chu Hồi đã thoải mái hơn, “Ăn cơm chưa?”
Lâm Gia khựng lại, ngẩng đầu nhìn thời gian, “Bận quá, còn chưa kịp ăn.”
Chu Hồi dừng một chút, “Muốn ăn gì? Anh kêu thư ký đặt cho em.”
Cuộc nói chuyện bình thường giữa hai người làm tâm trạng mệt mỏi của Lâm Gia tạm thời được thả lỏng, vô thức cong môi, “Người bạn trai như anh thật tri kỷ.”
Tốc độ làm việc của thư ký Lưu rất mau, quán cơm mới mở dưới tòa soạn đưa cơm lên lầu. Lâm Gia ăn xong, gọi cho Chu Hồi video call.
Nói chuyện một lát, Chu Hồi đổi đề tài: “Gặp khó khăn trong công việc nên vừa rồi tâm trạng không tốt?”
Lâm Gia hơi ảo não, đúng là một chút gió cũng không lừa được anh. Cô lời ít ý nhiều nói lại chuyện bực mình hôm nay, “Em cung không muốn bực đâu, nhưng tình trạng chậm trễ công việc của họ khiến ai nhìn thấy cũng đều bất mãn.”
Chu Hồi suy nghĩ vài giây, “Bây giờ tìm được người chịu phỏng vấn chưa?”
Lâm Gia dựa vào bàn, “Chưa, còn đang tìm.”
Người đàn ông gục đầu, kéo điện thoại lại gần, “Lâm chủ biên, gần đây anh có thời gian.”
Lâm Gia: “Nhưng mà em bận lắm, tạm thời không có thời gian thăm anh thì sao đây?”
“Ý của anh là, em có thể đến phỏng vấn anh.” Chu Hồi gãi gãi cằm, “Cũng không biết anh có đủ tư cách không.”
Mắt Lâm Gia đột nhiên sáng ngời, “Vậy chiều nay em đi tìm anh!”
Chu Hồi bất đắc dĩ xoa trán, muốn gặp mặt bạn gái một lần còn phải lấy danh nghĩa công việc mới có thể thực hiện được, người bạn trai như anh có thất bại quá không.
Lâm Gia đi một mình đến bệnh viện. Người phụ trách soạn bản thảo biết cô cướp được Chu Hồi leieenf muốn lập công chuộc tội, chủ động xin đi giết giặc. lâm Gia không muốn để nhiều người làm phiền Chu Hồi nên liền lạnh mặt để bọn họ tỉnh táo lại.
Tờ kiểm điểm viết chưa đủ ba nghìn chữ thì đừng hòng đăng bản thảo.
Xe của cô vẫn còn ở chỗ sữa, người của Chu Hoài An ra tay rất tàn nhẫn, bên trong lốp xe có một cái lổ rất sâu.
Gọi xe đến cửa bệnh viên, Lâm Gia lập tức xuống xe đi vào khu nằm viện. Vừa vào cửa đã gặp Lục Hủ Trạch, chắc là mới kiểm tra phòng bệnh xong chuẩn bị về văn phòng khám bệnh, anh ta lên tiếng gọi người lại: “Lâm Gia.”
“…”
Vốn chỉ định coi như không quen lẩn vào đám người, Lâm Gia bất đắc dĩ đứng lại, “Bác sĩ Lục.”
Lục Hủ Trạch xua tay để học sinh và hộ sĩ phía sau rời đi trước, “Có thời gian không, tớ muốn tâm sự với cậu một chút.”
Lâm Gia giơ văn kiện trong tay lên: “Tôi còn có chút việc.”
Lục Hủ Trạch rũ mắt, phức tạp nói: “10 phút cũng không thể chia cho tớ à?”
Người trong đại sảnh chen chúc, không ít người đi ngang qua nhìn về phía bọn họ, trong mắt là sự hiếu kỳ khiến Lâm Gia không quá thoải mái. Cô xoa tóc, không cảm xúc ừ một tiếng.
Hai người đi vào khu cà phê trong bệnh viện.
Lục Hủ Trạch đi thẳng vào vân đề: “Bệnh của Chu tiên sinh rất khó chữa.”
Lâm Gia im lặng, vừa mới ngồi xuống không đến một phút đồng hồ, cô đã muốn đứng dậy rời đi. Trong trí nhớ của cô, Lục Hủ Trạch không phải là người thích xen vào việc của người khác, huống chi còn là chuyện riêng của một người bạn hồi trung học.
Lời này của anh ta, không khỏi rất không lịch sự.
Lục Hủ Trạch: “Tớ iết cậu sẽ cảm thấy tớ xen vào việc của người khác. Nhưng tớ nói những lời này là đứng trên lập trường của một người theo đuổi. Lúc trung học cậu lấy lý do không muốn quấy rầy chuyện học hành từ chối tớ, tớ có thể hiểu. Bây giờ tớ vẫn có thiện cảm với cậu như trước, cậu có thể cân nhắc —”
“Một người thân thể khỏe mạnh có thể sống hết quãng đời còn lại với cậu, và một người chỉ có thể cho cậu sự hạnh phúc ngắn ngủ. Người nào càng xứng để cậu thích hơn.”
Lục Hủ Trạch im lặng nhìn cô, “Cậu là một cô gái thông minh…”
Lâm Gia nhíu chặt mày, không muốn tiếp tục nghe anh ta nói nữa, “Lục Hủ Trạch, cho dù tôi buông bỏ Chu Hồi thì dựa vào cái gì anh cho rằng tôi sẽ chọn anh? Cho dù cuối cùng tôi chọn một người thân thể khỏe mạnh đi chăng nữa, thì tại sao nhất định phải là anh?”
Lục Hủ Trạch thấy Lâm Gia cố chấp bèn bất đắc dĩ buông tay, “Cá nhân tớ cho rằng, hai chúng ta là người hợp nhau nhất.”
“Thích hợp mà anh nói, là khi thành tích đều song song đứng nhất trong đêm liên hoan hồi trung học, hay là tin đồn trong trường nói chúng ta xứng đôi?” Lâm Gia châm chọc cười, “Mấy việc nhỏ này có thể khiến anh cảm thấy chúng ta đủ xứng đôi?”
Lục Hủ Trạch bị lời của cô làm nghẹn.
Lâm Gia đứng dật, ngón tay đặt lên bàn, “Tôi không muốn vòng quanh với anh nữa. Chưa đến cuối cùng, không ai biết được mình sẽ có thể sống bao lâu. Chu Hồi thế, tôi thế, anh cũng thế.”
Tất cả chuyện bực bội cứ như hẹn nhau cùng một thời gian rồi xảy ra.
Lâm Gia bất đắc dĩ đi vào vệ sinh rửa tay để khôi phcuj bình tĩnh, cô nhìn vào gương vỗ vỗ hai má cứng ngắc, sau đó cố gắng mỉm cười một cái.
Nụ cười này còn khó coi hơn khóc. CÔ thở dài, lau khô tay rồi đi đến phòng bệnh của Chu Hồi.
Bác sĩ chính đang kiểm tra theo thường lệ ở bên trong, Lâm Gia đứng ngoài cửa chờ, không quá lâu, Chu Hồi xoay ngươi nhìn thấy cô liền vẫy tay kêu người vào.
Độ nóng trong hành lang ập vào mặt, bước vào phòng, nhiệt độ ổn định của điều hòa miễn cưỡng làm dịu nhiệt độ trên người xuống.
Những người khác trong phòng bẹnh đều rời đi, chỉ còn lại hai bọn họ, lâm Gia kéo ghế ngồi xuống bên giường.
“Em có vài vấn đề, anh viết đơn giản thôi, vài phần quan trọng là được. Thứ khác em bổ sung thay anh.”
Chu Hồi nhìn lướt qua, “Anh nhớ lần đầu tiên phỏng vấn, em còn muốn anh viết đủ một trăm chữ cho mỗi câu.”
Mắt Lâm Gia lay động, đâu thể nói là sợ anh mệt, cô giúp viết thay cũng dược chứ.
Chu Hồi cầm bút, đặt lên bàn bắt đàu viết.
Sau buổi rưa, ánh chiều tà chói mắt chiếu vào cửa sổ, bị một lớp vải thưa lọc bỏ, làm giảm độ sáng một chút. Sườn mạt sạch sẽ của người đàn ông có them một vầng sáng, sườn mặt bên kia rơi vào bóng tối, không nhìn rõ.
Lâm Gia nhìn mặt anh hồi lâu, kinh ngạc than vãn ông trời đúng là quá keo kiệt, đã ban cho anh ngũ quan tinh xảo rồi còn cho thêm một khí chất đủ tao nhã kiêu ngạo.
Đã hào phóng như vậy rồi, thì tại sao không cho anh khỏe mạnh như người bình thường chứ.
Thời gian từng phút từng giây trô qua.
Chu Hồi đưa tờ giấy phỏng vấn ngập chữ cho cô, “Em nhìn xem có vừa lòng không?”
Lâm Gia rũ mắt xem sơ một lần, “Em tin tưởng anh làm rất tốt.”
Cô đứng dậy, chuẩn bị, đặt giấy vào trong túi, cổ tay lại bị nắm lấy.
Lực tay Chu Hồi tăng lên, dễ dàng kéo cô vào phòng, sau đó, anh buong tay cô ra, năm ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên đỉnh đầu cô.
Không tiếng động vỗ về.
Sau một lúc lâu.
Chu Hồi ôm cô nhẹ giọng nói: “Anh sẽ cố gắng một chút, tranh thủ có thể ra ngoài chơi với em. Mỗi ngày đều ở trong cái phòng bệnh này, anh cảm thấy mình sắp mọc cỏ mất rồi.”
Lâm Gia lùi lại vài bước, tư thế của họ bây giờ quá mức mờ ám. Đặc biệt là cô, dựa nửa người vào anh, tay còn đặt trước ngực anh.
Chu Hồi lấy tay cọ hai má phiếm hồng của cô, cuối cùng được voi đòi tiên nắm lấy vành taid dỏ bừng của cô.
“Bộ dáng hiện tại của em, làm anh rất muốn hôn.”
Không đợi Lâm Gia phản ứng, anh liền nâng cằm cô lên, hơi nghiêng đầu nhích lại gần. Môi bạc dừng ở môi cô, không có động tác nóng lòng muốn tiến thêm một bước. mà là vô cùng thân thiết lại dịu dàng triền miên.
Lâm Gia nghĩ đến bộ phim tình yêu mình từng xem lúc còn đi học, có phải bọn họ rất trong sáng không.
Cô học động tác của nữ chính, nâng tay ôm cổ anh, đổ mặt thật cẩn thận vươn đầu lưỡi cọ qua môi anh.
Ngón tay đang đỡ lấy cô của Chu Hồi nắm lại, mười phần uy hiếp kéo kéo cổ cô. Không hề dừng lại ở nụ hôn đơn giản, động tác trên môi dần có chứa tính tiến công.
Giống như là muốn kéo người trong lòng khảm vào tận xương.
Lâm Gia không thở nổi, phát ra vài tiếng nức nở, người nọ cuối cùng cũng tốt bụng buông cô ra.
Nụ cười của Chu Hồi không thèm che giấy, “Là em khiêu khích trước.”
Lâm Gia bực bội đánh anh một cái, “Em phải về viết bản thảo, nếu skhoong buổi phỏng vấn của Danh nhân sẽ bị bỏ trống.
Chu Hồi lập tức cúi mặt, “Giỏi lắm, trêu chọc bỏ chạy, bạn trai không quan trọng bằng công việc.”
“Anh thật không nói đạo lý.” Lâm Gia nhỏ giọng nói lâm, “Em có nói ngày mai không đến đâu.”
Muốn nghe chính là những lời này.
Tốc độ đổi mặt của Chu Hồi nhanh như lật sách, “Mau trở về đi, chú ý nghỉ ngơi.”
Đêm đó, Lâm Gia mơ một giấc mơ không tốt lắm. Trên trời là màu đen đầy áp lực, và tiếng khóc lọt vào tai theo gió. CÔ nhìn xung quanh, mọi người mặc lễ phục màu đen, đứng trong khu mộ viếng vong linh.
Lâm Gia đứng lẫn trong đó, cô không biết là lễ tang của ai, người chung quanh cũng không nhắc đến, đẩy đám người ta, cô thấy ông cụ đứng trước mộ.
Rốt cuộc, là lễ tang của ai.
Lâm Gia không thể tin được, cô liều mạng chạy về phía trước, nhưng vẫn luôn có người ngăn cản đường đi của cô, ban đầu là Lục Hủ Trạch, anh ta lôi kéo cô nói người đó đã chết rồi, cậu không cần cố chấp nữa. Cuối cùng là bạn tốt Lục Nghi Ninh không ngừng dỗ dành cô.
Cô luôn chạy trong mơ, cho đến khi sắp điên lên, người đàn ông đứng phía cuối cười nhìn cô.
Không phải như cô nghĩ.
Lâm Gia đột nhiên bừng tỉnh, mới là 3 giờ sáng. Cô quay người xuống giường rót một ly nước lạnh uống, cơn buồn ngủ thoáng chốc bị xua tan. Kéo cửa ban công ra, tựa vào lan can tỉnh táo.
Cuộc sống thức đêm quanh năm suốt tháng làm giấc ngủ của cô mỗi ngày đều rất ngăn, chỉ bốn đến năm tiếng. Nếu không thẻ cam đoan có giấc ngủ chất lượng cao thfi ngành sản xuất của bọn họ tuyệt đối là đám người có tỉ lệ chết cao nhất.
Lâm Gia chiếm lấy màn đêm, tiếp tục ngủ trên giường.
Ngày mai còn phải gặp Chu Hồi, khí sắc không tốt sẽ làm anh lo lắng.
Không muốn anh phiền lòng vì những chuyện dư thừa, chỉ cần anh dùng hết sức lực để sống sót, thì cô nhất định tiếp đến cuối.
Lâm Gia nhớ rõ, mẹ cô từng nói rằng, khi con nguyện bất chấp dũng cảm quên mình vì một người.
Chính là yêu.
Cuối tháng 9, Chu Hồi tiếp nhận đợt phẫu thuật đầu tiên. Chuyên gia Mỹ mổ chính, phẫu thuật hơn mười tieegs. Dùng từ phổ thông nói thì lần giải phẫu này chính là “Thay đổi nhân viên”, cụ thể Lâm Gia không rõ lắm.
CÔ đứng trước cửa phòng phẫu thuật chờ, hộ sĩ không ngừng vào vào ra ra, trong lúc đó viện trưởng còn tự mình xuống lầu thăm.
Nhưng mà, người thân duy nhất của Chu Hồi – Chu Hoài An lại chauw từng xuất hiện. Lâm Gia nghĩ, có khi nào cảnh tàn sát khốc liệt trên thương trường đã mài tim của ông ta thành sắt đá, không mềm lòng, cũng sẽ không đau lòng.
Thư ký Lưu chờ với cô, “Lâm tiểu thư, hay là cô đi ăn cơm trước đi.”
Lâm Gia lắc đầu, “Ăn không vô, tôi chờ A Hồi ra rồi mới ăn.”
“Nhưng mà chỉ còn ba tiếng.”
Đã sắp đến 11 giờ đêm, đèn hướng dẫn trong hành lang vụt tắt, nhân viên sửa điện duy nhất trong bệnh viện cầm thang đến sửa bóng đèn, chỉ lát sau lại khôi phục sự yên tĩnh.
2 giờ sáng, Chu Hồi bị đẩy khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh và 4 bác sĩ phụ trách trong bệnh viện vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
Lâm Gia đứng lên, vì thời gian dài không ăn cơm nên tầm mắt cô thành màu đen, đợi ổn định lại, Chu Hồi đã được hộ sĩ đẩy vào phòng ICU cách vách. Cửa phòng bệnh khép chặt lại, cô chỉ có thể đứng ở xa xa trước cửa nhìn vào bên trong, vô số dụng cụ vận hành, trên cơ thể gầy yếu của người đàn ông cắm đủ loại ống.
Lâm Gia không nhịn được nữa, dựa vào tường che miệng thầm rơi nước mắt.
Trước khi Chu Hồi tiến vào phòng phẫu thuật đã nắm tay cô nói, nhất định phải chờ anh.
Anh sẽ bình an đi ra.
Cho dù bị thần chết bóp cổ, anh cũng vô cùng vô cùng liều mạng giãy ra.
Em không vứt bbor, anh cũng không được buông bỏ em.
Được không, A Hồi?
Lâm Gia khó chịu che miệng lại, trái tim đập mãnh liệt trong lồng ngực làm vô vô cùng đau đớn. Cảm giác khó chịu trong dạ dày ngày càng mãnh liệt, cô chạy đến phòng vệ sinh gần nhất nôn khan, vì không ăn gì nên chỉ cảm thấy cuống phổi cực đau đơn.
Là do cảm xúc lên xuống quá kịch liệt.
Thư ký Lưu mua đồ ăn trở về, “Cô ăn nhiều một chút.”
Lâm Gia mãnh mẽ nhét mấy muỗng cơm vào miệng, ngăn chặn cảm giác bốc lên trong dạ dày, lại cúi đầu ăn muốn miếng rau xanh.
“Bác sĩ nói đại khái khi nào A Hồi có thể tỉnh?”
Thư ký Lưu suy nghĩ vài giây, “Xem tình huống cá nhân, nếu tình trạng tốt, ngày mai có thể tỉnh, nếu…”
Lâm Gia thản nhiên cắt ngang: “Không cần nói nữa.”
Thư ký Lưu thở dài một hơi, “Lâm tiểu thư, không biết cô có chịu nghe tôi nói một chút không.”
Lâm Gia nuốt nước miếng, “Chú nói đi.”
“Thiếu gia của bọn tôi vốn là dùng trị liệu bảo thủ, bác sĩ nói dùng thuốc kéo dài tính mạng 3 4 năm không thành vấn đề. Nhưng sau khi ở bên cô, cậu ấy muốn sống được lâu hơn nên chủ động nhận cuộc phẫu thuật mới do sở nghiên cứu Mỹ sáng tạo. Cậu ấy luôn luôn là người quy củ, lần này lấy tính mạng của mình để lệch khỏi đường, phần lớn nguyên nhân, có lẽ là vì cô.”
Thư ký Lưu liếc nhìn cô một cái, “Tôi nói những lời này không phải là cố ý gây áp lực cho cô, ma fla fmuoosn nói, thiếu gia rất thích cô, hy vọng Lâm tiểu thư đừng buông bỏ cậu ấy.”
Chóp mũi Lâm Gia chua xót, dùng sức xoa hốc mắt, “Tôi biết, tôi sẽ giữ anh ấy.”
Thư ký Lưu gật đầu, xoay người rời khỏi.
Chu Hồi không giống hình huống tốt trong miệng bác sĩ là ngày hôm sau sẽ tỉnh lại. Lâm Gia xin nghỉ đông, canh giữ trong bệnh viên.
Sáng sớm ngày thứ ba, hô sĩ vô tình phát hiện tay của người trên giường động đậy vài cái, cô gọi bác sĩ đến kiểm tra, bị báo lại chỉ là phản ứng sinh lý tự nhiên, người bệnh chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đêm ngày thứ 4, khi khám bệnh phát hiện có triệu chứng tính mạng giảm xuống, Chu Hồi một lần nữa bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Sau khi cấp cứu lại về ICU
Ngày thứ sáu.
Lâm Gia hẹn Lục Nghi Ninh đến Hồ Sắc mua say. Cô chỉ cần tỉnh táo sẽ suy nghĩ lung tinh, không biết đã uống bao nhiêu ly rượu vào bụng, cô mềm nhũn dựa vào quầy bar.
“Ai mà chẳng muốn sống chứ.”
“Tại sao A Hồi phải chịu phần tội này.”
Lục Nghi Ninh trấn an cô, “Không sao cả, nhất định sẽ có kết quả tốt.”
Từ khi bước vào quán bar cho đến một giây trước, Lâm Gia luôn duy trì vẻ bình tĩnh, không biết nghĩ đến gì, thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.
Lục Nnghi Ninh sợ cô về một mình sẽ không an toàn nên lên luôn theo taxi đưa cô veefnhaf. Tháo trang sức xuống, tẩy trang thay cô rồi nằm ngủ ở phòng cách vách.
Sáng ngày kế.
Chu Hồi tỉnh lại, thư ký Lưu gọi điện thoại đến. Lâm Gia say rượu tinh thần khong rõ, ngồi trên giường bệnh thẩn ngờ, vài phút sau.
Lục Nghi Ninh đi ngang qua phòng ngủ chính, nghe thấy bên trong có tiếng cười. Cô cầm ly nước mật ong, gục đầu xuống im lặng cong môi.
Cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Kết quả HE, yên tâm đọc.
Hồ Sắc, ánh đèn mơ hồ. Lâm Gia đến uống rượu chung với Lục Nghi Ninh, câu được câu không ứng phó với người đàn ông bên cạnh, có lẽ là thấy dáng vẻ lãnh cảm của cô nên anh ta xua tay rời khỏi.
Một ly rượu cũng không nỡ mời, làm bạn với tên đàn ông keo kiệt như vậy, cô sẽ bị tức điên.
Son trên miệng bị trôi, cô nói với Lục Nghi Ninh một tiếng rồi cầm túi đến toilet tô lại. Ra ngoài vội vàng, cây son bình thường hay dùng bị bỏ trên bàn trang điểm không mang theo, chỉ đành lấy một cây có màu sắc tương tự thay thế.
Cô gái trong gương vẻ mặt mệt mỏi, dù có son môi màu đỏ cũng không tăng thêm khí sắc. Lâm Gia đã mất ngủ rất nhiều ngày rồi, tuy rằng trong lòng luôn nói mình sắp 25 tuổi rồi, thức đêm nhiều sẽ khiến da bị chảy xệ, nhưng cô vẫn không ngủ được như trước.
Cứ như bị thôi miên.
Nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên gương mặt tuấn lãng của người kia, anh cách cô gần như thế, đương nhiên đã vượt qua phạm vi của bạn bè bình thường.
Nhưng cô không có phản ứng kháng cự gì.
Lâm Gia không thể không thừa nhận, từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã không muốn làm một người bạn bình thường với anh.
Chu Hồi nói anh tham lam, cô thì không phải chắc.
Lâm Gia rời khỏi WC, đi trên hành lang đụng phải một người đàn ông.
Vẻ mặt người nọ vô cùng vội vàng, cầm điện thoại trong tay, thấy đụng vào người thì không vội chạy trước mà xoay người lại hỏi cô có sao không.
Lâm Gia cúi người đụng thử vào mắt cá chân, “Không sao cả, chỉ là có hơi đau.”
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của người đàn ông, cả hai đều sửng sốt.
“Lục Hủ Trạch?”
Bạn học thời trung học, đã qua lâu như vậy, khiến Lâm Gia nhớ kỹ mặt chỉ có mấy người.
“Lâm Gia à, đã lâu không gặp.” Anh cúp điện thoại, ngồi xổm xuống muốn nắm lấy mắt cá chân cô, “Có thể cử động được không?””
Lâm Gia nhớ người này thi vào ngành Y của đại học Bắc Kinh**, có điều bị một bạn nam đã lâu không gặp nắm lấy chân mình, ít nhiều cũng có hơi không quen.
Cô rụt chân về theo bản năng, “Thật sự không có gì đâu, không cần làm phiền bác sĩ Lục.”
Lục Hủ Trạch chống tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn cô, “Nếu lỡ bị thương đến xương thì phải rất lâu mới có thể khỏi hẳn. Trong giai đoạn dưỡng thương không thể mang giày cao gót, nữ cường nhân như Lâm chủ biên có lẽ rất khó chấp nhận?”
Đúng vậy, bỏ giày cao gót, khí thế đã bị yếu đi hơn nửa.
Lâm Gia phồng má***, “Mai tớ sẽ đến bệnh viện kiểm tra.”
Lục Hủ Trạch không miễn cưỡng, “Được rồi, cậu đã không cho tớ phụ trách thì tớ đi trước nhé, có cuộc phẫu thuật cần thay ban.”
Lâm Gia gật gật đầu, đỡ tường khập khiễng đi về phía đại sảnh.
Lục Nghi Ninh thấy cô bị thương trở về thì vội vàng đỡ cô ngồi xuống, nhưng độ cong ở khóe miệng lại không kìm được mở rộng, “Cậu vừa mới hôn đất mẹ à?”
Phong cách bạn bè độc địa điển hình.
Lâm Gia bực bội cào tóc, “Đụng vào người ta, còn là người quen nữa.”
Lục Nghi Ninh thắc mắc: “?”
“Bạn trung học, cậu còn nhớ vị học bá kia trong lớp tớ không, gương mặt rất đẹp, lúc đó không ít con gái gửi thư tình.”
Lục Nghi Ninh học cùng một trường với Lâm Gia, nhưng là lớp bên cạnh.
“Nhớ mặt, nhưng không nhớ tên.” Lục Nghi Ninh nói.
“Lục Hủ Trạch.”
Lục Nghi Ninh được nhắc nhở, thuận tiện nhắc lại chuyện cũ: “À nhớ rồi, tớ còn nhớ anh ta từng thích thầm cậu một thời gian cơ.”
“…”
“Rồi sao, đụng ra cảm tình à?” Lục Nghi Ninh trêu chọc, “Cậu cũng đến lúc yêu đương rồi, đã 26 rồi đó, dì giục cậu bao lần rồi.”
Lâm Gia cúi người sờ sờ mắt cá chân, không rõ cảm xúc trả lời: “Đúng là nên yêu rồi.”
Về đến nhà, dùng cách trên mạng để tiêu sưng cho mắt cá chân, nhưng không thấy hiệu quả. Sáng sớm hôm sau liền làm đơn xin nghỉ, lái xe đến bệnh viện trực thuộc đại học S đăng ký khám bệnh./
Thời gian còn sớm, người trong khoa chỉnh hình không nhiều lắm. Ngồi hơn 10 phút bên ngoài, hộ sĩ cầm sổ ra kêu tên.
Lâm Gia khập khiễng đi vào phòng, nhìn người đàn ông ngồi phía sau bàn. Cô sửng sốt, dừng chân ngồi xuống.
Hộ sĩ: “Bác sĩ Lục, anh có chuyện gì gọi tôi nhé, tôi đi xem giường bệnh.”
Lục Hủ Trạch ừ một tiếng, nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân sưng lên của cô gái, “Sao lại bị thương?”
Lâm Gia giật mày, định giả vờ mất trí nhớ với cô à?
Lục Hủ Trạch cong môi cười khẽ, “Không muốn nói cũng không sao, tôi chỉ hỏi có lệ thôi.”
“Đau đến mức nào?” Anh lại hỏi, “Là đau như kim đâm hay đau trong xương?”
Lâm Gia cố nhịn xúc động muốn trợn mắt, “Đau đến nỗi muốn chết luôn.”
”…” Lục Hủ Trạch sửng sốt, sau đó cười, “Vậy có lẽ phải phẫu thuật.”
Nói xong, anh xắn ống tay áo blouse lên, xoay người gõ cái kệ trước mặt, “Đặt chân lên.”
Không biết có phải là vì đang ở bệnh viện không mà Lâm Gia không phòng bị nhiều, nghe lời đặt cái chân bị thương lê giá, “Tối hôm qua có xử lý đơn giản, nhưng không có tác dụng gì.”
Lục Hủ Trạch mím môi không nói, đặt tay lên nơi bị sưng, khống chế sức nhẹ nhàng đè lại, “Nơi này đau?”
Mặt Lâm Gia trắng bệch, rút chân về theo bản năng.
Lục Hủ Trạch không ngăn cản, “Bị thương đến xương rồi, gần đây Lâm tiểu thư không nên mang giày cao gót nữa.”
Lâm Gia tưởng tượng đến hình ảnh mình chỉ cao hơn 1m6 mang giày đế bằng đi quanh tòa soạn bị vô số nhân viên nhìn chằm chằm, da đầu liền tê dại.
Dường như Lục Hủ Trạch nhìn ra tâm trạng của cô, “Tạm thời từ biệt hình tượng nữ vương cũng không sao cả.”
Lâm Gia khô khan cười vài tiếng, “Bác sĩ Lục hiểu thật nhiều.”
Chu Hồi nghe bạn nói gần đây thường thấy bà chủ của Tây Tác và chủ biên của Moon ở Hồ Sắc, anh ôm suy nghĩ vô tình gặp kêu thư ký Lưu đưa mình đến đó.
Trước khi xuống xe lại bị Lưu Đường Tăng tụng kinh một lúc, anh bịt tai** đẩy cửa đi ra.
Khi ở Luân Đôn, thỉnh thoảng anh vẫn đến bar, nhưng sau khi về nước thì đây là lần đầu tiên. Lúc đẩy cửa vào, ánh đèn chói mắt chiếu qua, đáy mắt nóng lên.
Anh nhướng mắt, lập tức đi về phía quầy bar, kêu một ly rượu ít cồn.
Vô vị ngồi đợi hồi lâu, thư ký Lưu ở ngoài cửa thúc giục, Chu Hồi nâng cổ tay lên nhìn thời gian, nếu qua 5 phút nữa không thấy người thì mai anh lại đến.
Ánh đèn quay vòng, phía sau truyền đến giọng nữ quen thuộc.
Chu Hồi nhướng mày, xoay người đi đến nơi phát ra âm thanh, trên cái sô pha cách quầy bar không xa, Lâm Gia đang nói chuyện rất vui vẻ với bà chủ của Tây Tác.
Người trong quán bar bắt đầu đông lên, cô gái chăm chú nhìn vào sàn nhảy, không để ý đến đối diện.
Cho tới khi anh đến gần, “Lâm chủ biên, thật trùng hợp.”
Nói xong, Chu Hồi cũng tự cười mình, trùng hợp gì chứ, rõ ràng là cố ý đến đợi cô.
Lâm Gia sửng sốt, mặt không đổi sắc chào hỏi anh: “Chu tiên sinh.”
Lục Nghi Ninh một bên nhìn ra manh mối gì đó, không đến vài giây liền lấy cớ vào toilet.
Lâm Gia nghi ngờ nhìn anh vaiif giây, “Sao anh lại ở đây?”
Chu Hồi cầm ly rượu đặt lên bàn, ngồi đối diện cô, “Em có thể đến, tại sao tôi không thể?”
Lâm Gia: “Anh đừng uống rượu, không tốt cho cơ thể.”
Chu Hồi đè cái tay đang giơ đến của cô, “Không sao cả, chỉ là nước trái cây.”
Lâm Gia không nghi ngờ anh, “Tìm bạn giải trí?”
Cái cớ Chu Hồi suy nghĩ đã đến bên miệng đột nhiên nuốt xuống, thành thật nói: “Tôi đến tìm em.”
“…”
“Không có lý do hẹn em, nên muốn vô tình gặp.” Chu Hồi thản nhiên bổ sung.
Lâm gIa không biết nên nói gì, nhất thời rất xấu hổ, nói cảm ơn thì khong đúng lắm, cảm ơn anh đã cố ý muốn vô tình gặp tôi?
Chu Hồi uống một ngụm rượu, lúc nuốt xuống, ở cổ họng có một cảm giác khó chịu, mùi cồn nhạt căn bản không đè được mùi máu tượu, hơi thở dốc đi vào khoang miêng.
Lâm Gia phát hiện biểu cảm anh thay đổi, “Anh làm sao vậy?”
Chu Hồi mím môi, cầm điện thoại báo cho người đứng canh ngoài cửa. Anh đứng dậy, đỡ bàn ho hai tiếng, “Tôi phải đi trước.”
Lâm Gia lo lắng đứng lên, đỡ cánh tay anh, “Anh không thoải mái đúng không, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Tầm nhìn dần mơ hồ, Chu Hồi dùng sức lắc đầu, sức lực cả cơ thể cứ như cạn kiệt trong nháy mắt, cuối cùng ngã lên sô pha.
Lâm Gia sợ hãi, hành động kỳ lạ khiến các bảo vệ chú ý, đã có người gọi cấp cứu.
Thư ký Lưu đẩy đám người đang vây xem, lấy thuốc trong túi nhét vào miệng Chu Hồi. Sau đó hai bảo vệ đưa người rời khỏi, trước khi rời đi còn đánh giá cô gái đứng bên cạnh.
Ánh mắt không gọi là thiện ý.
Thậm chí còn có cảm giác muốn gây sự**.
Lâm Gia: “Xin hỏi, bệnh của Chu tiên sinh…”
Không đợi cô hỏi xong, người đàn ông trung niên nhíu mày nói: “Lâm tiểu thư, đây không phải chuyện cô nên hỏi.”
Lâm Gia hít sâu một hơi, “Vậy tôi nên hỏi cái gì? Làm bạn bè, chẳng lẽ ngay cả quan tâm một câu cũng là thừa thãi à?”
Thư ký Lưu: “Ý tôi không phải thế. Cá nhân tôi cho rằng thiếu gia không hy vọng cô biết.”
Lâm Gia không lên tiếng, cánh tay chống ngay mép bàn động nhiên thả lỏng, cả người có chút hoảng hốt. Cô biết Chu Hồi bị bệnh, cũng biết có khả năng không trị được.
Nhưng vào lúc anh khó chịu trước mặt mình như thế, mà cô lại bất lực, trái tim mềm mại cứ như bị đấm một cú.
Cô thích Chu Hồi, đã thích từ một trăm trước.
Loại tình cảm này, cô không lừa người khác được.
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng vang tí tách của các máy móc. Không biết hôn mê trên giường bệnh bao lâu, khu Chu Hồi tỉnh lại chỉ thấy gương mặt lo lắng của bác sĩ chính. Anh vô lực cười cời, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện cổ họng khô khan không phát ra được tiếng.
Chu Từ Lễ đứng ở cửa phòng bệnh, đợi bác sĩ kiểm tra các chỉ số xong liền rời đi theo ông.
Chu Hồi dùng sức thở dốc, cảm giác đau nhức cả người nhắc nhở anh rằng mình vẫn còn sống. Hình ảnh trước khi té xỉu chính là Lâm Gia chạy đến đỡ anh. Té xỉu trước mặt cô, không biết cô gái có sợ không.
À đúng, cô nói mình không phải con gái.
Chu Hồi kéo mặt nạ dưỡng khí ra, ngẩn người nhìn trần nhà.
— Mày còn bao nhiêu thời gian.
Thảm thật. Ngay cả bản thân còn bao nhiều thời gian cũng không biết.
003.
“Lần này thời gian ở bệnh viện còn lâu hơn trước kia, sau khi chuyển vào phòng bệnh thường, người ông nội phái đến rời đi. Bình thường đều là A Từ đến thăm, rất nhàm chán. Em ấy cũng không nói chuyện, cứ cố ý gạt tôi lời của bác sĩ. Tôi chỉ muốn biết mình còn bao nhiêu thời gian thôi. Tôi còn có thể dùng bao nhiêu thời gian, quấn quýt cô ấy.”
— Nhật ký của Chu Hồi.
Mấy ngày sau khi chuyển vào phòng bệnh thường, thư ký Lưu dẫn Lâm Gia đến thăm anh. Lúc đó, Chu Hồi đang tựa đầu vào giường xem văn kiên, hôn mê mấy ngày nên công việc chồng chất.
Lâm Gia đứng ở cửa, dáng vẻ hơi mất tự nhiên.
Chu Hồi ngả ngớn nhướng mày: “Sao không vào?”
Nghe vậy, Lâm Gia chậm rãi đi đến bên giường, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, ngón tay cô run rẩy, sau khi chạm vào mặt anh liền rút về.
Chu Hồi nắm tay cô lại, “Xác định chưa?”
Lâm Gia liếm liếm khóe miệng khô khốc.
“Còn sống.” Anh nới lỏng môi, “Chỉ là mùi trong bệnh viện quá khó ngửi, trên người tôi cũng dính không ít.”
Lâm Gia lắc đầu, rũ mắt nói, “Rất tốt. Mấy ngày nay tôi lo lắng muốn chết.”
Chu Hồi buông tay cô ra, “Ngồi đi, muốn uống gì thì kêu thư ký Lưu chuẩn bị cho em.”
“Không cần phiền phức.” Lâm Gia nhìn anh, không kiềm được muốn quan tâm, “Còn khó chịu không?”
Hai má của anh có hơi hóp lại, hốc mắt sâu, môi rất trắng, không có tí máu nào.
Chu Hồi suy nghĩ một lát, trả lời bằng một câu không quá đứng đắn: “Sau khi thấy em thì tốt hơn nhiều.”
Lâm Gia gật đầu, hít sâu một hơi nói lời từ tận đáy lòng ra: “Hôm nay tôi đến, là muốn hỏi rõ ràng một chuyện.”
Giọng của cô rất trịnh trọng, hỏi: “Chu Hồi, anh thích tôi à?”
“…”
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, im lặng đến nỗi chỉ còn mỗi tiếng chuyển động của kim đồng hồ.
Chu Hồi nhất thời im lặng. Anh thích cô, thích muốn chết. Chỉ là, thích thì thế nào đây.
Lâm Gia nhẹ giọng, “Em rất thích anh, đã từ một năm trước. Em chờ anh hơn một năm, cuối cùng vẫn không muốn buông bỏ.”
Chu Hồi nâng mắt, nói từng chữ: “Anh có bệnh, trị không hết.”
Lâm Gia không để ý nhún vai: “Em biết chứ, không sao cả, em có thể tìm cách trị liệu với anh. Dù sao kỹ thuật chữa bệnh bây giờ phát triển như vậy…”
“Tôi sẽ chết.”
Giọng điệu người đàn ông bình tĩnh ôn hòa, giống như đang nói đến một chuyện nhỏ nhặt. Anh mím môi, cảm thấy lời này có hơi không ổn, nhưng lại không tìm ra câu nào có lực sát thương hơn.
Lâm Gia nhăn mặt, rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Sau một lúc lâu, cô nâng mắt nhìn về phía Chu Hồi, trên mặt dần bình tĩnh, “Anh phải biết rõ là khi em đã sắp buông bỏ thì anh lại cố ý xuất hiện trước mặt em, là anh chủ động trêu chọc em. Em muốn ở bên anh là em cam tâm tình nguyện, anh không ép buộc em gì cả. Em không cần tình trạng cơ thể của anh, cái em thích là con người anh. Cho dù chỉ còn lại một ngày, em cũng muốn ở bên anh.”
Nói hết toàn bộ lời dưới đáy lòng ra, đôi môi căng thẳng của Lâm Gia thả lỏng hơn nhiều, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Chu Hồi sững sờ hồi lâu, nhớ đi nhớ lại lời cô nói.
Lâm Gia nhìn anh, vô cùng tri kỷ hỏi: “Anh không nghe rõ à?”
Chu Hồi: “…”
“Nhưng mà em sẽ không nói lần thứ hai đâu, vì em cũng không nhớ vừa rồi mình nói cái gì.”
Lâm Gia thở phào một hơi, giả vờ rất bình tĩnh, “Anh có thể cân nhắc, có muốn ở bên em không.”
Chu Hồi gục đầu, đột nhiên cười ra tiếng. Bả vai anh run rẩy, cuối cùng giơ tay che mặt không ngừng cười.
Lâm Gia có hơi buồn bực: “Anh cười cái gì?”
Chu Hồi lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Lưu, trong lúc đợi đối phương nghe máy, anh quay đầu nói với cô: “Đây là em chủ động đưa đến cửa.”
“Đừng hòng bỏ chạy giữa đường.” Tay anh đặt lên môi, khẽ nghiêng đầu, “Nếu không anh thành quỷ cũng sẽ quấn lấy em.”
Chu Hồi thay đổi hợp đồng, trị liệu như trước sẽ không chống đỡ được bao lâu, anh muốn nhận phương án trị liệu mới do sở nghiên cứu của Mỹ phát minh ra. Cho dù nửa đường có thể sẽ áp dụng đủ loại cách làm anh sống không bằng chết cũng không sao, chỉ cần có thể sống là được rồi.
Chiều nay Lâm Gia còn có công việc, không tiện ở lâu. Cô dặn anh nghỉ ngơi cho tốt, đợi rảnh lại đến thăm anh.
Chu Hồi giữ chặt tay cô, biểu cảm không quá đứng đắn, “Lúc rảnh là lúc nào?”
Hai người vừa mới xác định quan hệ, Lâm Gia rất khó nhập vai ngay, cô nói theo lẽ thường: “Lúc anh và em đều rảnh.”
“Ồ, vậy là ngày mai?” Chu Hồi miễn cưỡng nói.
Anh nhéo ngón tay cô, “Anh ở bệnh viện một mình, vô cùng nhàm chán.”
“Anh có thể xem tài liệu, nghỉ ngơi…”
“Em ở bên cạnh, bệnh sẽ khỏi anh hơn.”
Lâm Gia chần chừ hai giây, “Sao anh lại dính người như vậy?”
Không đợi Chu Hồi mở miệng, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, thư ký Lưu nhìn thấy hai bọn họ nắm tay, ho nhẹ vài tiếng che giấu sự xấu hổ, “Thiếu gia, Chu đổng sắp đến.”
Chu Hồi không muốn để Chu Hoài An làm khó dễ Lâm Gia, anh nhanh chóng buông tay cô ra, “Ngày mai găp.”
Lâm Gia xuống lầu rời đi, chạm mặt Chu Hoài An, ông ta đã gần 80, tướng mạo cũng không hiền lành gì, ngược lại còn có cảm giác sắc bén được mài dũa vì nửa đời trên thương trường.
Cô không chủ động mở miệng chào hỏi, chỉ hơi dừng chân nhìn thoáng qua ông ta. Người đã đi được hai bước bỗng lên tiếng: “Cô đến tìm Chu Hồi?”
Lâm Gia nghiêng người, nhỏ giọng ừm một tiếng.
Chu Hoài An đánh giá cô từ trên xuống, “Nếu Lâm tiểu thư có chút tự mình biết mình thì sẽ không đến đây.”
Lâm Gia không giận mà cời, im lặng nhận lấy tất cả ác ý của ông ta, “Chuyện của tôi và Chu Hồi, không liên quan đến ông.”
Chu Hoài An hừ một tiếng, chống gậy xoay người rời đi.
Xuống bãi đậu xe, Lâm Gia khởi động xe lại phát hiện bánh xe đã bị chọc lủng, cô đến phòng giám sát coi camera, thấy có một người đàn ông xuống từ chiếc Lincoln cách đó không xa, không chút che giấu xoay người chọc lủng lốp xe cô.
Lâm Gia: “Chiếc xe đó là của ai?”
Bảo vệ tiếp tục tua nhanh, cho đến khi có một ông cụ đi xuống xe.
Lâm Gia tức quá hóa cười, không ngờ Chu Hoài An tiên sinh trong miệng người ngoài lại không phải là thân sĩ Hoa kiều vè từ Luân Đôn. Đầu tiên là phái người phá rối, rồi gặp mặt nói xấu cô.
Đây không phải chuyện một ông cụ được người khác kính nể làm.
Lâm Gia gọi điện thoại cho bên sửa xe kêu họ lái xe tải đến, cô đứng bên ngoài bệnh viện chuẩn bị kêu taxi, giờ đang là giờ cao điểm tan làm, đợi 15 phút, không gặp chiếc nào trốn.
Lâm Gia mang giày cao gót, vết thương ở mắt cá chân cũng chưa khỏi hẳn, cô ngồi xổm trên đất đợi vài phút, một chiếc xe màu đen dừng trước mặt.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc.
Lục Hủ Trạch: “Lâm chủ biên, tôi thấy cô đã đợi 10 phút rồi, có muốn tôi đưa một đoạn không?”
Lâm Gia theo bản năng từ chối, cô đi về phía trước, cảm giác khó chịu ở mắt cá chân ngày càng mãnh liêt. Cô khẽ kêu một tiếng, mặt nhăn nhó.
Lục Hủ Trạch lập tức xuống xe, “Tôi nhớ mình có nói là không nên mang giày cao gót.
Lâm Gia bị anh ta nhìn chằm chằm, không hiểu sao hơi chột dạ, “Lời của bác sĩ Lục tôi nhớ rất rõ, nhưng hôm nay có một cuộc họp rất quan trọng.”
Lục Hủ Trạch mở cửa ghế lái xe, “Lên xe đi.”
Lâm Gia cảm thấy nếu cái chân này còn đi vài bước nữa thì có lẽ phải chặt bỏ, vì vậy cô chui vào xe, “Ngự non sông trang hai kỳ, cảm ơn.”
Chu Hồi nhìn màn hình điện thoại, phía trên là ảnh do Chu Hoài An kêu bảo vệ tư gia chụp lại. Cô gái đi ra khỏi cửa bệnh viện, không đợi bao lâu liền ngồi lên xe một người đàn ông.
Vẻ mặt anh thản nhiên, không hề dao động cảm xúc vì mấy bức ảnh này.
Chu Hoài An lạnh lùng nói: “Cô ta không phải phụ nũ tốt, đừng tiếp tục dây dưa mờ ám với cô ta.”
Chu Hồi biết rõ tranh luận với ông ta vô ích, “Ông nội, cháu có kêu thư ký Lưu sửa hợp đồng phẫu thuật.”
Ba của Chu Hồi là con thứ hai của Chu Hoài An, từ nhỏ cơ thể đã suy yếu mang bệnh di truyền của gia tộc, vì vậy rất ít khi được Chu Hoài An gặp mặt.
Chú của anh cơ thể khỏe mạnh, từ nhỏ đã bày ra được thiên phú người thường không thể đặt đến, nhưng lại yêu một người phụ nữ không được Chu Hoài An tán thành, cuối cùng bằng lòng buông tha tất cả của Chu gia.
Từ tận đáy lòng, Chu Hồi khâm phục chú mình.
Nhưng anh khác với chú ấy, anh không có thân thể khỏe mạnh, chỉ có thể phụ thuôc vào sự che chở của Chu Hoài An, nếu có dũng khí chạy ra khỏi thì cũng chỉ có một kết cục là chết thảm do không có tiền chữa bênh.
Chu Hoài An nhếch môi, “Cháu thật sự nghĩ kỹ?”
Một khi bắt đầu điều trị sẽ không thể dừng lại. Người bệnh nhận diều trị bên Mỹ phần lớn đều trên trong quá trình điều trị.
Nhưng nếu phẫu thuật may mắn thành công, Chu Hồi có thể sống lâu như người bình thường.
“Nghĩ kỹ rồi.” Chu Hồi nói đầy chắc chắn, “Không thử một lần sẽ không biết thế nào.”
Từ đầu Chu Hoài An đã không đề nghị anh thử nghiệm, “Cháu đừng vì tình cảm cá nhân mà làm việc lỗ mãng.”
Chu Hồi nhìn ông cụ đối diện, từ khi còn nhỏ ông ta đã dạy anh rằng phải bình tĩnh, phải cam chịu phục tùng, muốn đắp nặn ra một con rối có thể ra mặt đại biểu thay Chu gia.
Nhưng ông lại hay nói cả đời này ông ta đều bị phản bội, ông nội chỉ có người thân duy nhất là cháu.
Một tư tưởng vô cùng mâu thuẫn.
Chu Hồi không hiểu ông nội mình, Chu Hoài An cũng không cho anh cơ hội để hiểu.
“Cháu biết ông đang ép Từ Lễ về nhà, cho nên sinh tử của cháu đối với ông cũng chẳng quan trọng đến thế.” Anh gục đầu xuống, mở giao diện nhắn tin với Lâm Gia ra.
【 Về đến nhà chưa? 】
Bên kia chưa trả lời.
Chu Hoài An như bị chọc trúng tim, ánh mắt đục ngầu chậm rãi trợn to.
Chu Hooifi ngẩng đầu cười cười, “Ông nội, ông không cần lo lắng cho cháu. Nếu cháu may mắn sống tiếp, cháu sẽ tiếp tục để ý công ty giúp công. Đến lúc đó hy vọng ông có thể buông tha Từ Lễ, nó không thích nhất là bị trói buộc.”
Chu Hoài An đứng phắt dậy, thở hổn hển, “Có thể sống trước rồi nói sau.”
“…”
Nghe xem, một lời thật thâm độc.
Ông nội của anh, từ dưới đáy lòng đã nghĩ rằng anh sẽ sống không lâu rồi. Nói không chừng, trong khu mộ ở Luân Đôn đã để chừa một phần cho anh.
Chu Hồi cắn răng chịu đưng, sau khi ông ta rời đi, anh liền ném mạnh cái điện thoại trong tay về phía mặt trường, tiếng vang dẫn đến sự chú ý của người ngoài cửa.
Thư ký Lưu đẩy cửa đi vào, vẻ mặt kinh ngạc: “Thiếu gia.”
Hốc mắt Chu Hồi đỏ tươi, mùi tanh ở cổ họng lại dâng lên. Anh từ từ hít thở, “Làm phiền chuẩn bị giúp cháu một cái điện thoại.”
Thư ký Lưu gật đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Gia về đến nhà, muốn nhắn tin báo bình an cho Chu Hồi, vừa mở điện thoại đã thấy bên kia gửi tin nhắn trước một bước, miệng cô không kiềm được cong lên. Lúc này cô vẫn còn trên xe Lục Hủ Trạch, biểu cảm của cô có thay đổi vào mát người đàn ông.
“Hôm nay đi đến bệnh viện thăm người bệnh à?”
Lâm Gia rút lại biểu cảm, thản nhiên đáp: “Ừm, bạn trai.”
Lục Hủ Trạch sửng sốt, bàn tay đặt trên tay lái hơi nắm chặt, “Nằm viện à? Khoa nào vậy, tớ coi coi có bác sĩ quen không.”
Lâm Gia: “Khoa máu. Anh ấy có bác sĩ riêng, không cần bác sĩ Lục lo lắng.”
Nói xong, cô cảm ơn xuống xe, bóng dáng biến mất trong đại sảnh ở tầng trệt.
Lục Hủ Trạch hồi hồn, bất đắc dĩ cười, người ta có bạn trai là chuyện bình thường, anh mất mát làm gì.
Mở điện thoại ra, trong nhóm nói chuyện có tin nhắn moiwis. Các hộ sĩ trong bệnh viện có xây một cái nhóm bát quái nặc danh, người trong khoa sợ anh chán nên cũng kèo anh vào nhóm ăn dưa.
Thật ra, cũng không mở xem bao nhiêu lần.
【 Nặc danh – Hổ đen 】: Mấy người nghe gì chưa, tổng tài của Universe nằm viện chỗ chúng ta đó. Mấy ngày hôm trước ở phòng ICU, xem ra tin này là thật.
【 Nặc danh – Tiên nữ bay trên trời 】: Không phải chứ, anh ta bệnh gì vậy?
【 Nặc danh – Hổ đen 】: Cái này không nói được, tôi vẫn còn có chút đạo đức nghề nghiệp mà.
…
Ngón tay Lục Hủ Trạch giật giật, không chắc chắn hỏi một câu.
Lu: 【 Khoa máu? 】
【 Nặc danh – Hổ đen 】: Bác sĩ Lục anh mau cài đặt nặc danh đi!! Đây là nhóm nặc danh đó.
Lục Hủ Trạch không rảnh quan tâm chuyện đó: 【 Anh nói rốt cuộc là có phải hay không truoc đi. 】
Hổ đen thật lâu không nói lời nào, sau khi màn hình đen lại vài giây lại sáng lên. Đối phương trả lời một chữ.
Thái tử của Chu gia đúng là nằm ở khoa máu.
Mà bạn trai của Lâm Gia, cũng là khoa máu.
Trên thế giới sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao? Lục Hủ Trạch rũ mắt, tìm hai chữ Chu Hồi trên thanh tìm kiếm.
Ngày gửi bản thảo mỗi tháng, Lâm Gia thức đêm xem xong bản thảo trong mai, ngày hôm sau cô đến tòa soạn liền kêu họp. Vừa vào đã mắng một tràng, “Mấy bản thảo này tôi còn tưởng là thực tập sinh viết đấy, trình độ của mấy người chỉ có nhiêu đây?! Còn nữa, buổi phỏng vấn cho 《 Danh nhân 》 đâu, mấy người nuốt rồi à?”
Nhân viên phụ trách đợt phỏng vấn bị mắng đến nỗi không dám ngẩng đầu, “Chủ biên, ông chủ đã hẹn cho chúng ta leo cây, nói không muốn phỏng vấn.”
Lâm Gia dựa vào bàn, “Ứng viên khác đâu?”
“… Lần này không chuẩn bị ứng viên.”
Cơn giận Lâm Gia tích góp từng chút một lập tức dâng lên, “Tôi nói rồi, ít nhất cũng phải chuẩn bị kế hoạch B và C, mấy người không nghe được à?”
“Vì mấy cuộc phỏng vấn trước đó đều không dùng được nên tổ bọn em định tập trung vào một cuộc thôi.”
Người được mời phỏng vấn kỳ này của 《 Danh Nhân 》nói là bị loét mũi**, Lâm Gia bất đắc dĩ phải tự mình đi liên hệ vói các danh nhân rảnh trong giới. Gọi một đống cuộc điện thoại, hoặc là đối phương ở nước ngoài, hoặc là vì lịch trình chật kín không sắp xếp được.
Bận đến 12 giờ chưa, Lâm Gia xoa xoa mi tâm, lấy bút gạch bỏ người đã gọi, chỉ còn vài người cuối cùng.
Điện thoại trên bàn sáng bên, Chu Hồi gọi điện thoại đến.
Cô kìm chế chút không kiên nhẫn, trầm giọng nghe máy.
Giọng Chu Hồi đã thoải mái hơn, “Ăn cơm chưa?”
Lâm Gia khựng lại, ngẩng đầu nhìn thời gian, “Bận quá, còn chưa kịp ăn.”
Chu Hồi dừng một chút, “Muốn ăn gì? Anh kêu thư ký đặt cho em.”
Cuộc nói chuyện bình thường giữa hai người làm tâm trạng mệt mỏi của Lâm Gia tạm thời được thả lỏng, vô thức cong môi, “Người bạn trai như anh thật tri kỷ.”
Tốc độ làm việc của thư ký Lưu rất mau, quán cơm mới mở dưới tòa soạn đưa cơm lên lầu. Lâm Gia ăn xong, gọi cho Chu Hồi video call.
Nói chuyện một lát, Chu Hồi đổi đề tài: “Gặp khó khăn trong công việc nên vừa rồi tâm trạng không tốt?”
Lâm Gia hơi ảo não, đúng là một chút gió cũng không lừa được anh. Cô lời ít ý nhiều nói lại chuyện bực mình hôm nay, “Em cung không muốn bực đâu, nhưng tình trạng chậm trễ công việc của họ khiến ai nhìn thấy cũng đều bất mãn.”
Chu Hồi suy nghĩ vài giây, “Bây giờ tìm được người chịu phỏng vấn chưa?”
Lâm Gia dựa vào bàn, “Chưa, còn đang tìm.”
Người đàn ông gục đầu, kéo điện thoại lại gần, “Lâm chủ biên, gần đây anh có thời gian.”
Lâm Gia: “Nhưng mà em bận lắm, tạm thời không có thời gian thăm anh thì sao đây?”
“Ý của anh là, em có thể đến phỏng vấn anh.” Chu Hồi gãi gãi cằm, “Cũng không biết anh có đủ tư cách không.”
Mắt Lâm Gia đột nhiên sáng ngời, “Vậy chiều nay em đi tìm anh!”
Chu Hồi bất đắc dĩ xoa trán, muốn gặp mặt bạn gái một lần còn phải lấy danh nghĩa công việc mới có thể thực hiện được, người bạn trai như anh có thất bại quá không.
Lâm Gia đi một mình đến bệnh viện. Người phụ trách soạn bản thảo biết cô cướp được Chu Hồi leieenf muốn lập công chuộc tội, chủ động xin đi giết giặc. lâm Gia không muốn để nhiều người làm phiền Chu Hồi nên liền lạnh mặt để bọn họ tỉnh táo lại.
Tờ kiểm điểm viết chưa đủ ba nghìn chữ thì đừng hòng đăng bản thảo.
Xe của cô vẫn còn ở chỗ sữa, người của Chu Hoài An ra tay rất tàn nhẫn, bên trong lốp xe có một cái lổ rất sâu.
Gọi xe đến cửa bệnh viên, Lâm Gia lập tức xuống xe đi vào khu nằm viện. Vừa vào cửa đã gặp Lục Hủ Trạch, chắc là mới kiểm tra phòng bệnh xong chuẩn bị về văn phòng khám bệnh, anh ta lên tiếng gọi người lại: “Lâm Gia.”
“…”
Vốn chỉ định coi như không quen lẩn vào đám người, Lâm Gia bất đắc dĩ đứng lại, “Bác sĩ Lục.”
Lục Hủ Trạch xua tay để học sinh và hộ sĩ phía sau rời đi trước, “Có thời gian không, tớ muốn tâm sự với cậu một chút.”
Lâm Gia giơ văn kiện trong tay lên: “Tôi còn có chút việc.”
Lục Hủ Trạch rũ mắt, phức tạp nói: “10 phút cũng không thể chia cho tớ à?”
Người trong đại sảnh chen chúc, không ít người đi ngang qua nhìn về phía bọn họ, trong mắt là sự hiếu kỳ khiến Lâm Gia không quá thoải mái. Cô xoa tóc, không cảm xúc ừ một tiếng.
Hai người đi vào khu cà phê trong bệnh viện.
Lục Hủ Trạch đi thẳng vào vân đề: “Bệnh của Chu tiên sinh rất khó chữa.”
Lâm Gia im lặng, vừa mới ngồi xuống không đến một phút đồng hồ, cô đã muốn đứng dậy rời đi. Trong trí nhớ của cô, Lục Hủ Trạch không phải là người thích xen vào việc của người khác, huống chi còn là chuyện riêng của một người bạn hồi trung học.
Lời này của anh ta, không khỏi rất không lịch sự.
Lục Hủ Trạch: “Tớ iết cậu sẽ cảm thấy tớ xen vào việc của người khác. Nhưng tớ nói những lời này là đứng trên lập trường của một người theo đuổi. Lúc trung học cậu lấy lý do không muốn quấy rầy chuyện học hành từ chối tớ, tớ có thể hiểu. Bây giờ tớ vẫn có thiện cảm với cậu như trước, cậu có thể cân nhắc —”
“Một người thân thể khỏe mạnh có thể sống hết quãng đời còn lại với cậu, và một người chỉ có thể cho cậu sự hạnh phúc ngắn ngủ. Người nào càng xứng để cậu thích hơn.”
Lục Hủ Trạch im lặng nhìn cô, “Cậu là một cô gái thông minh…”
Lâm Gia nhíu chặt mày, không muốn tiếp tục nghe anh ta nói nữa, “Lục Hủ Trạch, cho dù tôi buông bỏ Chu Hồi thì dựa vào cái gì anh cho rằng tôi sẽ chọn anh? Cho dù cuối cùng tôi chọn một người thân thể khỏe mạnh đi chăng nữa, thì tại sao nhất định phải là anh?”
Lục Hủ Trạch thấy Lâm Gia cố chấp bèn bất đắc dĩ buông tay, “Cá nhân tớ cho rằng, hai chúng ta là người hợp nhau nhất.”
“Thích hợp mà anh nói, là khi thành tích đều song song đứng nhất trong đêm liên hoan hồi trung học, hay là tin đồn trong trường nói chúng ta xứng đôi?” Lâm Gia châm chọc cười, “Mấy việc nhỏ này có thể khiến anh cảm thấy chúng ta đủ xứng đôi?”
Lục Hủ Trạch bị lời của cô làm nghẹn.
Lâm Gia đứng dật, ngón tay đặt lên bàn, “Tôi không muốn vòng quanh với anh nữa. Chưa đến cuối cùng, không ai biết được mình sẽ có thể sống bao lâu. Chu Hồi thế, tôi thế, anh cũng thế.”
Tất cả chuyện bực bội cứ như hẹn nhau cùng một thời gian rồi xảy ra.
Lâm Gia bất đắc dĩ đi vào vệ sinh rửa tay để khôi phcuj bình tĩnh, cô nhìn vào gương vỗ vỗ hai má cứng ngắc, sau đó cố gắng mỉm cười một cái.
Nụ cười này còn khó coi hơn khóc. CÔ thở dài, lau khô tay rồi đi đến phòng bệnh của Chu Hồi.
Bác sĩ chính đang kiểm tra theo thường lệ ở bên trong, Lâm Gia đứng ngoài cửa chờ, không quá lâu, Chu Hồi xoay ngươi nhìn thấy cô liền vẫy tay kêu người vào.
Độ nóng trong hành lang ập vào mặt, bước vào phòng, nhiệt độ ổn định của điều hòa miễn cưỡng làm dịu nhiệt độ trên người xuống.
Những người khác trong phòng bẹnh đều rời đi, chỉ còn lại hai bọn họ, lâm Gia kéo ghế ngồi xuống bên giường.
“Em có vài vấn đề, anh viết đơn giản thôi, vài phần quan trọng là được. Thứ khác em bổ sung thay anh.”
Chu Hồi nhìn lướt qua, “Anh nhớ lần đầu tiên phỏng vấn, em còn muốn anh viết đủ một trăm chữ cho mỗi câu.”
Mắt Lâm Gia lay động, đâu thể nói là sợ anh mệt, cô giúp viết thay cũng dược chứ.
Chu Hồi cầm bút, đặt lên bàn bắt đàu viết.
Sau buổi rưa, ánh chiều tà chói mắt chiếu vào cửa sổ, bị một lớp vải thưa lọc bỏ, làm giảm độ sáng một chút. Sườn mạt sạch sẽ của người đàn ông có them một vầng sáng, sườn mặt bên kia rơi vào bóng tối, không nhìn rõ.
Lâm Gia nhìn mặt anh hồi lâu, kinh ngạc than vãn ông trời đúng là quá keo kiệt, đã ban cho anh ngũ quan tinh xảo rồi còn cho thêm một khí chất đủ tao nhã kiêu ngạo.
Đã hào phóng như vậy rồi, thì tại sao không cho anh khỏe mạnh như người bình thường chứ.
Thời gian từng phút từng giây trô qua.
Chu Hồi đưa tờ giấy phỏng vấn ngập chữ cho cô, “Em nhìn xem có vừa lòng không?”
Lâm Gia rũ mắt xem sơ một lần, “Em tin tưởng anh làm rất tốt.”
Cô đứng dậy, chuẩn bị, đặt giấy vào trong túi, cổ tay lại bị nắm lấy.
Lực tay Chu Hồi tăng lên, dễ dàng kéo cô vào phòng, sau đó, anh buong tay cô ra, năm ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên đỉnh đầu cô.
Không tiếng động vỗ về.
Sau một lúc lâu.
Chu Hồi ôm cô nhẹ giọng nói: “Anh sẽ cố gắng một chút, tranh thủ có thể ra ngoài chơi với em. Mỗi ngày đều ở trong cái phòng bệnh này, anh cảm thấy mình sắp mọc cỏ mất rồi.”
Lâm Gia lùi lại vài bước, tư thế của họ bây giờ quá mức mờ ám. Đặc biệt là cô, dựa nửa người vào anh, tay còn đặt trước ngực anh.
Chu Hồi lấy tay cọ hai má phiếm hồng của cô, cuối cùng được voi đòi tiên nắm lấy vành taid dỏ bừng của cô.
“Bộ dáng hiện tại của em, làm anh rất muốn hôn.”
Không đợi Lâm Gia phản ứng, anh liền nâng cằm cô lên, hơi nghiêng đầu nhích lại gần. Môi bạc dừng ở môi cô, không có động tác nóng lòng muốn tiến thêm một bước. mà là vô cùng thân thiết lại dịu dàng triền miên.
Lâm Gia nghĩ đến bộ phim tình yêu mình từng xem lúc còn đi học, có phải bọn họ rất trong sáng không.
Cô học động tác của nữ chính, nâng tay ôm cổ anh, đổ mặt thật cẩn thận vươn đầu lưỡi cọ qua môi anh.
Ngón tay đang đỡ lấy cô của Chu Hồi nắm lại, mười phần uy hiếp kéo kéo cổ cô. Không hề dừng lại ở nụ hôn đơn giản, động tác trên môi dần có chứa tính tiến công.
Giống như là muốn kéo người trong lòng khảm vào tận xương.
Lâm Gia không thở nổi, phát ra vài tiếng nức nở, người nọ cuối cùng cũng tốt bụng buông cô ra.
Nụ cười của Chu Hồi không thèm che giấy, “Là em khiêu khích trước.”
Lâm Gia bực bội đánh anh một cái, “Em phải về viết bản thảo, nếu skhoong buổi phỏng vấn của Danh nhân sẽ bị bỏ trống.
Chu Hồi lập tức cúi mặt, “Giỏi lắm, trêu chọc bỏ chạy, bạn trai không quan trọng bằng công việc.”
“Anh thật không nói đạo lý.” Lâm Gia nhỏ giọng nói lâm, “Em có nói ngày mai không đến đâu.”
Muốn nghe chính là những lời này.
Tốc độ đổi mặt của Chu Hồi nhanh như lật sách, “Mau trở về đi, chú ý nghỉ ngơi.”
Đêm đó, Lâm Gia mơ một giấc mơ không tốt lắm. Trên trời là màu đen đầy áp lực, và tiếng khóc lọt vào tai theo gió. CÔ nhìn xung quanh, mọi người mặc lễ phục màu đen, đứng trong khu mộ viếng vong linh.
Lâm Gia đứng lẫn trong đó, cô không biết là lễ tang của ai, người chung quanh cũng không nhắc đến, đẩy đám người ta, cô thấy ông cụ đứng trước mộ.
Rốt cuộc, là lễ tang của ai.
Lâm Gia không thể tin được, cô liều mạng chạy về phía trước, nhưng vẫn luôn có người ngăn cản đường đi của cô, ban đầu là Lục Hủ Trạch, anh ta lôi kéo cô nói người đó đã chết rồi, cậu không cần cố chấp nữa. Cuối cùng là bạn tốt Lục Nghi Ninh không ngừng dỗ dành cô.
Cô luôn chạy trong mơ, cho đến khi sắp điên lên, người đàn ông đứng phía cuối cười nhìn cô.
Không phải như cô nghĩ.
Lâm Gia đột nhiên bừng tỉnh, mới là 3 giờ sáng. Cô quay người xuống giường rót một ly nước lạnh uống, cơn buồn ngủ thoáng chốc bị xua tan. Kéo cửa ban công ra, tựa vào lan can tỉnh táo.
Cuộc sống thức đêm quanh năm suốt tháng làm giấc ngủ của cô mỗi ngày đều rất ngăn, chỉ bốn đến năm tiếng. Nếu không thẻ cam đoan có giấc ngủ chất lượng cao thfi ngành sản xuất của bọn họ tuyệt đối là đám người có tỉ lệ chết cao nhất.
Lâm Gia chiếm lấy màn đêm, tiếp tục ngủ trên giường.
Ngày mai còn phải gặp Chu Hồi, khí sắc không tốt sẽ làm anh lo lắng.
Không muốn anh phiền lòng vì những chuyện dư thừa, chỉ cần anh dùng hết sức lực để sống sót, thì cô nhất định tiếp đến cuối.
Lâm Gia nhớ rõ, mẹ cô từng nói rằng, khi con nguyện bất chấp dũng cảm quên mình vì một người.
Chính là yêu.
Cuối tháng 9, Chu Hồi tiếp nhận đợt phẫu thuật đầu tiên. Chuyên gia Mỹ mổ chính, phẫu thuật hơn mười tieegs. Dùng từ phổ thông nói thì lần giải phẫu này chính là “Thay đổi nhân viên”, cụ thể Lâm Gia không rõ lắm.
CÔ đứng trước cửa phòng phẫu thuật chờ, hộ sĩ không ngừng vào vào ra ra, trong lúc đó viện trưởng còn tự mình xuống lầu thăm.
Nhưng mà, người thân duy nhất của Chu Hồi – Chu Hoài An lại chauw từng xuất hiện. Lâm Gia nghĩ, có khi nào cảnh tàn sát khốc liệt trên thương trường đã mài tim của ông ta thành sắt đá, không mềm lòng, cũng sẽ không đau lòng.
Thư ký Lưu chờ với cô, “Lâm tiểu thư, hay là cô đi ăn cơm trước đi.”
Lâm Gia lắc đầu, “Ăn không vô, tôi chờ A Hồi ra rồi mới ăn.”
“Nhưng mà chỉ còn ba tiếng.”
Đã sắp đến 11 giờ đêm, đèn hướng dẫn trong hành lang vụt tắt, nhân viên sửa điện duy nhất trong bệnh viện cầm thang đến sửa bóng đèn, chỉ lát sau lại khôi phục sự yên tĩnh.
2 giờ sáng, Chu Hồi bị đẩy khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh và 4 bác sĩ phụ trách trong bệnh viện vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
Lâm Gia đứng lên, vì thời gian dài không ăn cơm nên tầm mắt cô thành màu đen, đợi ổn định lại, Chu Hồi đã được hộ sĩ đẩy vào phòng ICU cách vách. Cửa phòng bệnh khép chặt lại, cô chỉ có thể đứng ở xa xa trước cửa nhìn vào bên trong, vô số dụng cụ vận hành, trên cơ thể gầy yếu của người đàn ông cắm đủ loại ống.
Lâm Gia không nhịn được nữa, dựa vào tường che miệng thầm rơi nước mắt.
Trước khi Chu Hồi tiến vào phòng phẫu thuật đã nắm tay cô nói, nhất định phải chờ anh.
Anh sẽ bình an đi ra.
Cho dù bị thần chết bóp cổ, anh cũng vô cùng vô cùng liều mạng giãy ra.
Em không vứt bbor, anh cũng không được buông bỏ em.
Được không, A Hồi?
Lâm Gia khó chịu che miệng lại, trái tim đập mãnh liệt trong lồng ngực làm vô vô cùng đau đớn. Cảm giác khó chịu trong dạ dày ngày càng mãnh liệt, cô chạy đến phòng vệ sinh gần nhất nôn khan, vì không ăn gì nên chỉ cảm thấy cuống phổi cực đau đơn.
Là do cảm xúc lên xuống quá kịch liệt.
Thư ký Lưu mua đồ ăn trở về, “Cô ăn nhiều một chút.”
Lâm Gia mãnh mẽ nhét mấy muỗng cơm vào miệng, ngăn chặn cảm giác bốc lên trong dạ dày, lại cúi đầu ăn muốn miếng rau xanh.
“Bác sĩ nói đại khái khi nào A Hồi có thể tỉnh?”
Thư ký Lưu suy nghĩ vài giây, “Xem tình huống cá nhân, nếu tình trạng tốt, ngày mai có thể tỉnh, nếu…”
Lâm Gia thản nhiên cắt ngang: “Không cần nói nữa.”
Thư ký Lưu thở dài một hơi, “Lâm tiểu thư, không biết cô có chịu nghe tôi nói một chút không.”
Lâm Gia nuốt nước miếng, “Chú nói đi.”
“Thiếu gia của bọn tôi vốn là dùng trị liệu bảo thủ, bác sĩ nói dùng thuốc kéo dài tính mạng 3 4 năm không thành vấn đề. Nhưng sau khi ở bên cô, cậu ấy muốn sống được lâu hơn nên chủ động nhận cuộc phẫu thuật mới do sở nghiên cứu Mỹ sáng tạo. Cậu ấy luôn luôn là người quy củ, lần này lấy tính mạng của mình để lệch khỏi đường, phần lớn nguyên nhân, có lẽ là vì cô.”
Thư ký Lưu liếc nhìn cô một cái, “Tôi nói những lời này không phải là cố ý gây áp lực cho cô, ma fla fmuoosn nói, thiếu gia rất thích cô, hy vọng Lâm tiểu thư đừng buông bỏ cậu ấy.”
Chóp mũi Lâm Gia chua xót, dùng sức xoa hốc mắt, “Tôi biết, tôi sẽ giữ anh ấy.”
Thư ký Lưu gật đầu, xoay người rời khỏi.
Chu Hồi không giống hình huống tốt trong miệng bác sĩ là ngày hôm sau sẽ tỉnh lại. Lâm Gia xin nghỉ đông, canh giữ trong bệnh viên.
Sáng sớm ngày thứ ba, hô sĩ vô tình phát hiện tay của người trên giường động đậy vài cái, cô gọi bác sĩ đến kiểm tra, bị báo lại chỉ là phản ứng sinh lý tự nhiên, người bệnh chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đêm ngày thứ 4, khi khám bệnh phát hiện có triệu chứng tính mạng giảm xuống, Chu Hồi một lần nữa bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Sau khi cấp cứu lại về ICU
Ngày thứ sáu.
Lâm Gia hẹn Lục Nghi Ninh đến Hồ Sắc mua say. Cô chỉ cần tỉnh táo sẽ suy nghĩ lung tinh, không biết đã uống bao nhiêu ly rượu vào bụng, cô mềm nhũn dựa vào quầy bar.
“Ai mà chẳng muốn sống chứ.”
“Tại sao A Hồi phải chịu phần tội này.”
Lục Nghi Ninh trấn an cô, “Không sao cả, nhất định sẽ có kết quả tốt.”
Từ khi bước vào quán bar cho đến một giây trước, Lâm Gia luôn duy trì vẻ bình tĩnh, không biết nghĩ đến gì, thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.
Lục Nnghi Ninh sợ cô về một mình sẽ không an toàn nên lên luôn theo taxi đưa cô veefnhaf. Tháo trang sức xuống, tẩy trang thay cô rồi nằm ngủ ở phòng cách vách.
Sáng ngày kế.
Chu Hồi tỉnh lại, thư ký Lưu gọi điện thoại đến. Lâm Gia say rượu tinh thần khong rõ, ngồi trên giường bệnh thẩn ngờ, vài phút sau.
Lục Nghi Ninh đi ngang qua phòng ngủ chính, nghe thấy bên trong có tiếng cười. Cô cầm ly nước mật ong, gục đầu xuống im lặng cong môi.
Cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Kết quả HE, yên tâm đọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook