Man Âm nói em ấy tìm được tìm được căn phòng thuê như ý rồi, tính tháng sau sẽ ra ngoài ở, anh thấy chuyện này thế nào?” Khúc Man Lăng khẽ cong mắt cười, nói rõ tâm tình của mình giờ này cực kỳ tốt.

Mùi hương cà phê thoang thoảng trong không khí, đây là thời gian ước hẹn trà chiều của cô và Nhậm Khuê Ung, bất kể là uống cà phê ngon hay ăn món điểm tâm ngọt, đều phải cho cô thời gian vui vẻ buông lỏng tâm tình. Dĩ nhiên, trọng điểm là người đang trước mắt, anh mới chính là chủ nhân làm cho tâm tình cô trở nên vui vẻ.

“Em phản đối sao?” Nhậm Khuê Ung quyết định trước tiên nên nghe cái nhìn của bà xã mình, nếu cô thấy không ổn, về tình cũng có thể tha thứ, dù sao thời gian Khúc Man Âm dọn đi ra ngoài đã sớm hơn rất nhiều so với ban đầu rồi.

“Chịu chút trách nhiệm, cho nên mới muốn nghe chút ý nghĩ của anh.” Khúc Man Lăng bĩu môi nói.

Khúc Man Âm dọn đi ra ngoài là chuyện tất yếu, thân là chị, đối với một đứa em gái chưa chồng sống một mình bên ngoài tất nhiên là không yên tâm, nhưng em gái cũng đã trưởng thành, cô cũng không có lý do gì mà ngăn cản, cô cũng phải suy nghĩ cho chồng mình và thế giới riêng của hai người nữa.

“Hai ngày này anh sẽ làm hồ sơ nhà ở giúp em ấy cùng tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh khu đó như thế nào, nếu không tệ, em ấy muốn dọn ra, chúng ta cũng không cần ngăn cản.” Nhậm Khuê Ung hiểu rất rõ cá tính Khúc Man Lăng, tự nhiên dễ dàng đoán ra lối suy nghĩ của Khúc Man Lăng, nhưng thật đáng tiếc, sự thật cô không phải suy nghĩ như thế.

“Anh cũng biết, mặc dù chúng ta không ngại em ấy cùng chúng ta tiếp tục ở chung một thời gian nữa, nhưng anh có nghĩ qua cảm nghĩ của em ấy không? Nói không chừng có lẽ em ấy còn cảm thấy lúng túng ngại ngùng nữa đấy, có lẽ em ấy sớm bị hình ảnh chúng ta yêu thương nhau mà sắp hỏng rồi, cho nên mới nhanh như vậy liền muốn dọn ra ngoài!”

Anh nghe tới câu “nói không chừng” hình như cũng có mấy phần đạo lý, nhưng Khúc Man Lăng không biết là, những lời này anh và Khúc Man Âm đã sớm cùng nhau bàn bạc tốt mà nói ra, hoàn toàn thuyết phục được cô.

Hai tuần trước, Nhậm Khuê Ung và Khúc Man Âm có nói qua, nhưng anh cũng không có vì thế mà vội vã muốn em ấy rời khỏi, đây là quyết định của em ấy, mà anh cũng không có lý do phản đối, trên thực tế, đối với ba người đây là lựa chọn tốt nhất.

“A, điểm này thật sự em chưa từng nghĩ qua! May mà anh đã nhắc em.” Lúc này Khúc Man Lăng mới nhớ tới, người đề nghị ban đầu bảo Khúc Man Âm ở cùng bọn họ một thời gian là cha già và dì, mặc dù tâm tình Khúc Man Âm vẫn rất vui vui vẻ vẻ, nhưng ngược lại cô lại bỏ quên tâm tình của chính em gái mình.

“Vậy em cũng nên bắt đầu suy nghĩ đi.” Nhậm Khuê Ung nở nụ cười, từ phản ứng của Khúc Man Lăng thì xem ra, cô cũng không có ý kiến phản đối gì muốn trì hoãn Khúc Man Âm dọn ra ngoài.

Bắt đầu từ bây giờ, tâm tình anh có thể thả lỏng hơn rồi.

Khúc Man Âm có muốn sửa đổi tâm tình tình cảm của mình, Khúc Man Lăng vẫn không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào; mà anh, có thể buông lỏng tinh thần, chỉ cần duy trì hiện trạng như bây giờ, giữ vững quan hệ cân bằng giữa ba người là tốt rồi.

Khúc Man Âm chợt nhìn trúng một căn nhà nhỏ, trang trí hết sức trang nhã, toà nhà còn có bảo vệ an ninh, độ an toàn càng được tăng lên. Mà Nhậm Khuê Ung và Khúc Man Lăng đối với tất cả hoàn cảnh nơi đây cũng xem như hài lòng, nhất là căn phòng thuê này cách nhà bọn họ cũng không xa, cũng dễ dàng chiếu cố cho nhau.

Vì vậy, Khúc Man Âm rời khỏi nhà bọn họ, thế giới thuộc hai người lại trở về với họ rồi.

Công việc của bọn họ vẫn bận rộn như cũ, nhưng chỉ cần không có làm gì, bọn họ vẫn dành chút thời gian không định trước cùng Khúc Man Âm ăn bữa cơm, tất cả trôi qua tốt đẹp.

Nhưng hai tháng sau, hình như tất đều không phải “Trôi qua tốt đẹp” như vậy – ít nhất thì Khúc Man Lăng không cho là như vậy.

Lúc trước mặc dù công việc mệt mỏi, về đến nhà tinh thần dù sao cũng đều tốt, ít nhất tâm tình đều vui vẻ, nhưng gần đây nụ cười Khúc Man Lăng cũng dần dần giảm bớt, chỉ vì có một chuyện làm quấy nhiễu tâm tình cô.

Sau khi Khúc Man Âm dọn đi ra ngoài, đối mới một người chưa chồng mà đã thích ứng hoàn toàn cuộc sống một mình, so với tưởng tượng cũng khá được, nhưng vấn đề này cũng làm cho cô nhìn thấy một chút “Vấn đề nhỏ”, mà “Vấn đề nhỏ” làm cho dưới đáy lòng cô không tự chủ cũng sinh ra một chút vướng mắc.

Có lẽ là tự cô quá nhạy cảm, nhưng mấy lần khi ba người hẹn nhau ăn cơm, cô phát hiện một hiện tượng –

Khúc Man Âm nhìn như len lén liếc nhìn Nhậm Khuê Ung, giống như là bây giờ vậy……

Trong miệng Nhậm Khuê Ung đang nhai thức ăn, ánh mắt lại tùy ý nhìn người đi đường bên ngoài qua cửa sổ, mà lúc này Khúc Man Lăng lại đem tầm mắt dời đến gò má của anh, vẻ mặt kia vừa cẩn thận vừa tinh vi, nhưng cô vẫn phát hiện ra rồi.

Mặt Khúc Man Lăng nghiêng về hướng khác, giống như là lơ đãng nhìn sang một bàn khác, nhưng tia ánh mắt vẫn là dừng lại nhìn động tác của Khúc Man Âm.

Nhậm Khuê Ung dời tầm mắt về bàn mình thì Khúc Man Âm liền vội vàng dời tầm mắt đi, Nhậm Khuê Ung không phát hiện điểm này, nhưng Khúc Man Lăng lại thấy rất rõ ràng.

“Không ăn sao?” Nhìn dĩa thức ăn của Khúc Man Lăng còn lại hơn phân nửa. Mà cô lại bỏ dao xuống dĩa rồi, Nhậm Khuê Ung nhíu mày hỏi.

“Không ăn nổi, ăn được thì giúp em ăn đi!” Khúc Man Lăng lấy dĩa của mình đẩy đến trước mặt Nhậm Khuê Ung.

Tâm tình bị ảnh hưởng, thật không có khẩu vị nào ăn.

“Không khỏe sao?”Nhậm Khuê Ung theo phản xạ đưa tay đặt lên trán Khúc Man Lăng, nhưng lại thấy nhiệt độ bình thường.

“Không phải, là do bữa sáng em ăn hơi trễ, cho nên vốn không đói.” Thật ra thì bữa ăn sáng hôm nay cô cũng chưa có ăn, nhưng nếu không nói như vậy, Nhậm Khuê Ung sẽ nghi ngờ, bởi vì sức ăn của cô không có nhỏ như vậy, điểm này anh cũng biết rõ.

“Chị, vầy là không được, nếu có thể nên tận lực ăn cơm đúng giờ, nếu không dạ dày của chị sẽ bị hỏng mất.” Khúc Man Âm mang ánh mắt quan tâm đến Khúc Man Lăng.

“Man Âm nói không sai, so với anh, thời gian em ăn cơm càng không đúng giờ.” Nói ra câu này đồng thời Nhậm Khuê Ung tự nhiên dời ánh mắt sang Khúc Man Âm, mà cô lại tránh được.

Thật ra thì Khúc Man Âm trốn tránh, là bởi vì sau lần đó cùng Nhậm Khuê Ung nói chuyện, cô đã cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng tình cảm của mình, cũng phát giác lúc trước cách mình đối với anh rể cũng không công bằng.

Bây giờ cô tự nhiên đã có chút tiến bộ, nhưng vẫn không phải là trạng thái tốt nhất, cho nên tự nhiên trốn tránh ánh mắt của Nhậm Khuê Ung, khi ngày nào đó cô có thể không còn cảm giác tham muốn mãnh liệt muốn giữ lấy chị mình thì cô mới có dũng khí nhìn thẳng vào anh.

Nhậm Khuê Ung đã sớm nhận ra phản ứng của Khúc Man Âm luôn luôn trốn tránh ánh mắt anh, anh cũng hiểu cô thể nào cũng sẽ có phản ứng như vậy, nhưng Khúc Man Lăng thì không.

Trong mắt cô, phản ứng Khúc Man Âm giống như là đang xấu hổ -

Dưới đáy lòng xuất hiện cái từ xấu hổ này, chính là nguyên nhân làm đáy lòng Khúc Man Lăng vướng mắc.

Cô không nên có vướng mắc, bởi vì điều này chứng tỏ cô không tin tưởng chồng mình, cái ý nghĩ này làm cho cô cảm giác con người mình thật ti tiện.

“Chị biết mà.” Khúc Man Lăng bày ra khuôn mặt khổ sở, cố gắng cho qua cái đề tài này, cũng cố gắng dời đi cái ý nghĩ không hay trong đầu mình.

“Xem ra về sau anh phải ngày ngày đúng giờ gọi điện thoại nhắc nhở em ăn cơm mới được.” Nhậm Khuê Ung nghiêm túc nói.

“Em cũng sẽ gọi.” Khúc Man Âm phụ họa.

“Biết, biết rồi, ăn nhanh đi! Thời gian nghỉ trưa của em không phải sắp hết rồi sao?”

“Vâng!” Khúc Man Âm nghe lời tiếp tục ăn cơm.

Hôm nay cô rất vui vẻ, bởi vì ở Đài Bắc hai người đều quan tâm cô nhất, mặc dù bận rộn đến đâu, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh cũng đều không quên sự tồn tại của cô.

Trưa hôm nay bọn họ đều có thời gian rảnh, liền kéo đến nhà hàng gần công ty cô ăn bữa trưa, cho nên…… Cô càng cố gắng hơn để trở thành một cô em gái tốt!

Bình thường đều là Nhậm Khuê Ung đi công tác, lần là Khúc Man Lăng xuôi nam xuống Cao Hùng triển khai công tác trong ba ngày, mà nội dung công việc chủ yếu là vì trợ lý nhà tạo mẫu đi học, thời gian còn dư lại thì cùng các nhà tạo mẫu khác trao đổi nghề nghiệp, tuy là đi công tác, nhưng thực tế công việc lại nhẹ nhõm hơn so với bình thường rất nhiều.

Cho nên, cô đều lấy thời gian rảnh rỗi mà đi dạo phố, mua thêm rất nhiều quần áo và quà tặng nho nhỏ cho Nhậm Khuê Ung và Khúc Man Âm , tính toán trở lại Đài Bắc làm “Ông già Noel”.

Đây là ngày thứ ba cô đến Cao Hùng, mà bây giờ cô đang cầm bao lớn bao nhỏ đồ đạc ngồi lên tàu lửa cao tốc.

Sau khi đoàn xe bắt đầu chạy bon bon trên đường, cô lấy điện thoại di động định gọi cho Nhậm Khuê Ung, nói cho anh biết tường tận giờ cô sẽ trở về Đài Bắc, nếu như thời gian phù hợp, có lẽ anh sẽ đến trạm xe đón cô!

“Ôi, sao lại hết pin?” Lần này thì hay rồi, điện thoại không gọi được, xem ra cô chỉ có thể ngoan ngoãn tự mình đón taxi về nhà thôi.

Khúc Man Lăng đành phải chấp nhận nhìn ra ngoài cửa xe xem phong cảnh, nhẫn nại nhàm chán chờ đợi đoàn xe qua từng nơi, từng trạm. Đang lúc cô nhàm chán đến nỗi muốn ngủ gật, đoàn xe rốt cuộc cũng đến trạm xe.

Cô cẩn thận nhấc lên đồ đạc của mình, xác định không có bỏ sót bất kỳ thứ nào mới vui vẻ xuống xe.

Cô vẫy vẫy một chiếc taxi, nói cho tài xế địa chỉ, thế nhưng khi sắp đến nơi thì cô đột nhiên thay đổi chủ ý muốn tài xế quẹo trở lại một vòng. Thời gian bây giờ vẫn còn sớm, Nhậm Khuê Ung chắc còn đang làm việc, không bằng đi một vòng sang nhà Khúc Man Âm, lúc này chắc em ấy cũng nhanh về nhà rồi.

Khúc Man Lăng tính mang quà tặng cho Khúc Man Âm trước, vừa hay làm túi trong tay cô ít nhất sẽ vơi đi hơn phân nửa, mà cô mang những thứ khác đi mười lăm phút cũng tự nhiên sẽ không còn cực khổ.

Thoáng chốc, Khúc Man Lăng đã đến nơi, chuyện thứ nhất Khúc Man Lăng xuống xe là đến nhờ nhân viên an ninh nối điện thoại đến nhà em ấy, xác nhận là em ấy đã về nhà hay chưa. Nhưng tiếng điện thoại reo vang, nhưng lại chẳng có ai nhấc máy.

“Xem ra còn chưa trở về.” Bảo vệ nói thế với cô.

“Không sao, tôi đợi em ấy một lát, cám ơn anh.” Khúc Man Lăng nói vậy, nhưng cô cũng không ngồi trên ghế salon ở đại sảnh mà chờ đợi, bởi vì cô đã ngồi trên xe lửa quá lâu rồi, cho nên tự nhiên cô sẽ chọn ra ban công mà chờ.

Bên cạnh nơi cô đứng là một tòa nhà lớn, nó trở thành tấm lá chắn chắn tốt gió lạnh mùa thu đông thổi tới.

Cho nên, Nhậm Khuê Ung chở Khúc Man Âm đến gần tòa nhà lớn thì hai người đang ở trên xe cũng không có thấy cô.

Chiếc xe đang dừng ngay trước mắt, Khúc Man Lăng không thể quen thuộc hơn, cô nhìn thấy hai người trên xe, nhưng người trên xe không có nhìn về phía cô, mà cả hai đang nhìn đối phương, giống như là đang nói chuyện.

Em gái thật…… Thích anh sao?

Ý nghĩ mình vẫn không muốn đối diện, vào lúc này lại dâng lên trong đầu.

Cô không muốn đoán như vậy, một khi nghĩ đến vấn đề này, cô lại cảm thấy mình là một người chị đê hèn, nhưng thời gian này Khúc Man Âm đối với Nhậm Khuê Ung đều có biểu hiện xấu hổ, làm cho cô rất khó mà không để ý đến……

Hơn nữa, sau khi phát hiện số lần Nhậm Khuê Ung chủ động đưa đón Khúc Man Âm còn nhiều hơn cả mình, đây chính là vướng mắc mà cô vẫn không cách nào loại bỏ được.

Không, cô không thể tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định phải thuyết phục mình tin tưởng bọn họ, bởi vì bọn họn đều là người thân thân yêu nhất của cô, không có khả năng sẽ gây tổn thương đến cô, là do cô suy nghĩ lung tung thôi.

Vì muốn loại bỏ ý nghĩ không đúng trong lòng, Khúc Man Lăng muốn mình phải mỉm cười, chờ Khúc Man Âm xuống xe, chờ Nhậm Khuê Ung nhìn thấy cô, sau đó vui vẻ thuận đường đón cô về nhà.

Nhưng ngoài ý muốn, cái mỉm cười của cô không thể duy trì, nó ở trên mặt cô một lúc sau đó liền nhanh chóng tiêu điều……

Chỉ cần thời gian phù hợp, Nhậm Khuê Ung vẫn không đúng giờ sẽ đón Khúc Man Âm tan việc, nhưng lại phù hợp cứ ba ngày lại đưa đón đến đây.

Thật ra thì đây chính là yêu cầu của Khúc Man Âm, bởi vì gần đây có một đồng nghiệp nam đang mãnh liệt triển khai theo đuổi cô, nhưng cố tình cô không đáp lại người đồng nghiệp kia, nhưng anh ta cứ chờ đến tan giờ đều đứng trước cửa công ty đợi cô, không ngừng hướng cô nói muốn hẹn này nọ, hoặc là nhiệt tình muốn đưa cô về nhà.

Hành động của đồng nghiệp nam này làm cho Khúc Man Âm cảm thấy khốn đốn, dùng lời lẽ cự tuyệt lần nữa cũng không làm cho đối phương bỏ cuộc giữa chừng, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là tìm Nhậm Khuê Ung cầu cứu, thời gian này nhờ anh đến đón cô tan việc.

“Thật không cần anh lộ mặt nói cho cậu ta biết sao?” Từ “cậu ta” trong miệng Nhậm Khuê Ung, chính là đồng nghiệp nam cứ quấn lấy Khúc Man Lăng không buông.

Theo đuổi người khác phái là một chuyện, nhưng lại làm cho người ta khốn đốn túng quẫn, vậy lại là một chuyện khác.

“Em nghĩ chắc cũng không cần đâu, ngày mai em sẽ cùng anh ta nói chuyện thẳng thắn, nếu nói vẫn không thông, lại liền nhờ anh rể ra tay.” Mấy ngày nay đối phương thấy Nhậm Khuê Ung đón cô tan việc, thái độ theo đuổi cũng thu lại không ít.

“Ừ.” Nhậm Khuê Ung gật đầu, đồng thời cũng đã đến nơi. “Tóm lại một mình em vẫn phải cẩn thận hơn chút mới được.”

Anh cho là Khúc Man Âm sẽ đồng ý rồi sau đó xuống xe, nhưng cô lại không có động tác ấy, mà là mở miệng hỏi anh.

“Anh rể.”

“Hả?” Nhậm Khuê Ung nhìn sang cô, lại không thấy Khúc Man Lăng đang đứng ngoài cửa xe.

“Cám ơn anh.” Khúc Man Âm đột nhiên hết sức thận trọng nói ra tiếng cảm ơn với anh.

“Không cần phải khách khí với anh thế, này chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Nhậm Khuê Ung cho là Khúc Man Âm là vì chuyện đưa đón này mà nói lời cảm ơn.

Thấy anh hiểu sai ý, Khúc Man Âm nói tiếp: “Dĩ nhiên, mấy ngày nay cũng muốn cám ơn anh đến đón em tan việc, nhưng chuyện em nói tiếng cảm ơn không phải là vì chuyện này.”

“Nếu không thì là cái gì?”

“Là chuyện của chị.”

Nhậm Khuê Ung nhếch chân mày, lấy ánh mắt hiện lên mấy cái dấu chấm hỏi.

Khúc Man Âm lần đầu tiên hiện ra nụ cười thẹn thùng, nhưng tầm mắt cũng không như lúc trước không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nói: “Cám ơn anh thật vẫn chưa nói gì với chị, cũng cám ơn anh đã một mực giúp em. Bậy giờ hình như em có thể khống chế tình cảm đối với chị mình, hình như…… Bình thường hơn nhiều, nhưng tất cả những thứ này nếu như không có anh, em nghĩ em sẽ không làm được.”

Nếu không phải Nhậm Khuê Ung đúng lúc phát hiện hành động quái dị của cô, có lẽ cô thật sự sẽ càng lún càng sâu, đến cuối cùng thậm chí gây ra sự tình tổn thương đáng sợ đến người thân.

Bậy giờ cô cảm thấy mình hoàn toàn đã đứng ở vị trí “em gái” này rồi, cũng sẽ không lệch vị trí nữa.

“Thật vui khi nghe cái người này nói đấy, bởi vì thế anh sẽ thiếu đi một tên “Tình địch” nha.” Nhậm Khuê Ung nửa đùa nói.

Khúc Man Âm thay đổi thế nào anh đều nhìn thấy, dĩ nhiên hiểu được.

“Thật sự rất cám ơn anh, ôm em một cái để khích lệ nha!” Khúc Man Âm mở ra hai cánh tay chờ đợi, sau khi nói cám ơn, một loại cảm giác áp lực như đã được cởi bỏ thật là nhẹ nhõm thoải mái tự nhiên mà, cô thích cái cảm giác đã loại bỏ tận gốc này.

Nhậm Khuê Ung vui vẻ nhếch khóe môi, biết bây giờ Khúc Man Âm đã thật lòng xem anh thành người một nhà, vì vậy rộng rãi dang cánh tay ôm lấy cô.

“Cám ơn anh đã yêu thương chị em đến như vậy, không có ai có thể thích hợp trở thành chồng chị em như anh đâu.”

Hai người trong xe nhẹ nhàng cho nhau một cái ôm thân thiết, mặc dù đây là xuất phát từ biểu hiện của những người thân tình với nhau, nhưng mọi người nhìn thấy đều không nghe được cuộc trò chuyện trong xe của hai người bọn họ, hình ảnh kia lại mười phần giống như là sự tiếp xúc thân mật giữa những người yêu với nhau –

Khúc Man Lăng đã nhìn thấy, tự nhiên cũng nhận định như vậy.

Trên thực tế, cô bị dọa đến sợ hãi, đầu óc trong thoáng chốc đã trống rỗng, không cách nào suy nghĩ được gì nữa, cũng đứng ngây tại chỗ không nhúc nhích nổi.

Khi khoảnh khắc Khúc Man Âm mở cửa xe, lúc này cô mới phát hiện ra sự tồn tại của Khúc Man Lăng, mà Nhậm Khuê ngồi chỗ ghế tài xế cũng đã nhìn thấy cô.

“Chị……” Tiếng gọi Khúc Man Âm xen lẫn có chút giật mình, không ngờ chị đã đứng ở đấy.

Nhìn thấy cái vẻ mặt bất thường của chị thì xem ra, khẳng định chị đã nhìn thấy hành động cô và anh rể ôm nhau, hơn nữa còn hiểu lầm.

“Man Lăng.” Anh bước nhanh đi tới bên cô, nhưng lúc anh đi tới trước mặt cô, cô lại lùi về phía sau một bước lớn.

“Không được bước tới nữa.” Khúc Man Lăng không cho anh đến gần.

“Em hiểu lầm rồi, chuyện không phải như em đã tưởng tượng, anh có thể giải thích.” Nhậm Khuê Ung nhanh nói rõ, cũng cẩn thận chú ý đến cử động của Khúc Man Lăng, chỉ sợ cô không tỉnh táo mà nghe anh giải thích.

“Em cũng có thể giải thích.” Khúc Man Âm cũng đi theo nói.

Nếu như để chị hiểu lầm giữa cô và anh rể có cái gì, như vậy chẳng thà nói toàn bộ chân tướng ra, ít nhất giữa vợ chồng anh chị ai cũng không chịu thiệt gì, vấn đề trước giờ đều chỉ có mình cô mà thôi.

Khúc Man Lăng trước hết nhìn về phía Nhậm Khuê Ung, sau khi nghe thấy giọng nói của Khúc Man Âm, lúc này mới nhìn về phía cô.

Đáy mắt cô hiện rõ sự mê mang, bởi vì cô cũng không biết phải làm sao cả.

Ném xuống tất cả mọi thứ trong tay, thành một người đàn bà chanh chua cay cú ầm ĩ, hoàn toàn đã bị điên, thành hình tượng giống như người ta thường hay diễn trên tivi ấy? Hay là phải làm một bà vợ hiền nhẫn nhịn chịu hết uất ức, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt hỏi vì sao, vì sao hai người cô thương yêu nhất lại hợp lại mà gây thương tổn cho cô?

Thấy Khúc Man Lăng cự tuyệt, Nhậm Khuê Ung liền biết hiện cô đang suy nghĩ gì, bây giờ, chỉ có thừa nhận tất cả mới có thể giải tỏa hết tất cả nghi ngờ trong lòng cô thôi, đây là biện pháp duy nhất để không còn hiểu lầm gì nữa.

“Man Lăng, em lên xe trước đi, chúng ta về nhà, chúng ta sẽ từ từ giải thích tất cả với em.” Nhậm Khuê Ung khẩn thiết nói, cũng mở cửa chờ cô lên xe.

“Chị, lên xe đi! Chuyện thật sự không phải như chị tưởng tượng thế đâu.”

Rõ ràng đoạn đường rất ngắn, nhưng không khí bên trong xe lại nặng nề đến mức người ta khó có thể hô hấp được.

Cuối cùng, Khúc Man Lăng lựa chọn theo lý trí mà lên xe, nhưng dọc theo đường đi cô đều lặng im, cho đến khi bước vào nhà vẫn như vậy.

Đặt tùy ý mấy túi lớn nhỏ lên sàn nhà, sau đó im lặng đi về phía chiếc ghế sopha đơn ngồi xuống, chuyện gì cũng không mở miệng trước, đây rõ là thái độ không muốn người ta tiếp xúc với mình.

Nhậm Khuê Ung lặng lẽ thở dài, suy nghĩ xem nên mở miệng nói rõ tất cả với cô thế nào đây.

“Hay là để em nói!” Không muốn làm khó bất cứ ai, Khúc Man Âm lựa chọn mình vẫn nên mở miệng trước, tính ra đây là cô mắc nợ, nên do cô mở miệng.

Vì vậy, Khúc Man Âm chậm rãi nhỏ nhẹ nói ra, lại nói ra hết từng biến hóa nội tâm trong những giai đoạn trưởng thành của mình, mà Khúc Man Lăng từ đầu đến cuối đều rũ mắt im lặng lắng nghe.

Khúc Man Âm nói ra hết sức tường tận, bao gồm cả lúc nửa đêm cô lén lút lúc nửa đêm mà lẻn vào phòng cô (Khúc Man Lăng), đó cũng chỉ là thỏa mãn tâm trạng dục vọng của chính mình, sau đó, Nhậm Khuê Ung liền phát hiện sự bất thường……

Cuối cùng, rốt cuộc sau khi cô (Khúc Man Âm) cũng giải thích xong tất cả mọi chuyện, tâm tình cô cũng hết sức khẩn trương.

Cô lo lắng Khúc Man Lăng sẽ cảm thấy cô là một người có tình cảm không bình thường, lo lắng sau này sẽ không còn được chị ấy thật lòng quan tâm nữa, không có cách nào duy trì quan hệ tình cảm chị em tốt với nhau nữa.

“Chị, nói ra một câu có được không?” Trái tim cô cũng gấp đến độ muốn nhảy cả ra ngoài, chị ơi đừng có im lặng nữa mà, cô thật sự không thể chịu nổi nữa rồi.

Khúc Man Lăng hít một hơi thật sâu, lúc này mới khàn khàn mở miệng nói, “Chị biết rồi, là chị hiểu lầm hai người, thật xin lỗi.”

Đối với chuyện hiểu lầm này, cô thật nên hướng đến hai người nói lời xin lỗi, nhưng chân tướng sự thật hoàn toàn không phải là theo hướng như cô đã suy nghĩ, cô không biết cô nên nói gì nữa, ít nhất bây giờ là không thể.

“Không cần xin lỗi bọn anh……” Nhậm Khuê Ung chỉ muốn xác nhận Khúc Man Lăng là thật tin bọn họ, mà không phải trong lòng lại không có cách nào tin tưởng, nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị cô cắt đứt.

“Em tin tưởng hai người, chỉ là bây giờ lòng em đang rất loạn, em phải bình tâm lại đã.” Đúng, cô cần phải bình tâm lại, mới có thể tiêu hóa được hết sự thật không thể nào tưởng tượng nổi này.

Khúc Man Lăng đứng dậy đi về phía cửa, chỉ thấy hai người trong nhà mang vẻ mặt khẩn trương muốn cất bước theo cô.

“Đừng đi theo, em chỉ muốn đi xuống lầu dạo chút thôi, để một mình em bình tâm lại một chút.” Cô mở cửa chính đi ra ngoài. “Chờ một lát em sẽ trở về, đừng lo lắng.”

Khúc Man Lăng không nói dối, cô đúng là tin tưởng bọn họ, mà tâm tình cô đang rối loạn cũng là sự thật, cần mình phải tỉnh táo lại càng là thật.

Chờ cô đi dạo lanh quanh đường phố gần đó một vòng, cô muốn cô có thể hoàn toàn tiêu hóa hết tất cả tin tức, cũng có thể bình tĩnh mà đối mặt tất cả.

Vì vậy, cô bắt đầu chậm rãi theo những người đi trên đường mà cất bước, bước đi chẳng mục đích, đầu tiên là đi qua cửa hàng tiện lợi cách nhà khoảng 100 mét, sau đó lại tiếp tục đi……

Sau mười phút đi như thế, Khúc Man Lăng xoay người quay trở về.

Tâm tình đã dần dần bình ổn, mới vừa rồi Khúc Man Âm đã giải thích rất đỗi rõ ràng, nhớ lại các loại manh mối của lúc trước, theo những lời giải thích của em ấy thì tất cả đều hoàn toàn hợp lý, em ấy không có nói dối, càng không có ai làm ra chuyện có lỗi nào với cô.

Bây giờ theo con đường này quay về, cô muốn cô có thể tiếp nhận tất cả.

Mới vừa rồi Khúc Man Âm cũng nói, bây giờ là vì cô được Nhậm Khuê Ung giúp đỡ, đã không còn suy nghĩ lung tung gì nữa, điểm này cô cũng tin.

Đi một lát, Khúc Man Lăng lại đi qua cửa hàng tiện lợi hồi nãy, chỉ cần đi một trăm mét nữa thôi là cô có thể về đến nhà, có thể vui vẻ là nói một tiếng rằng “Em đã không sao” rồi.

Nhưng cô không ngờ, câu nói kia thế nhưng cô lại không thể tiếp tục nói ra khỏi miệng –

Sau lưng đột nhiên truyền đến có tiếng người hô to, Khúc Man Lăng lắng nghe, mới nghe rõ người nọ nói “Ăn cướp”, cô theo bản năng dừng bước chân, cũng xoay người nhìn về phía phát ra giọng nói kia.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên phục vụ đuổi theo một gã đàn ông gầy gò nhỏ nhắn, trong miệng hô to ăn cướp, mà lúc này tên ăn cướp đã đi đến trước mặt cô, cô căn bản không có cách nào phản ứng ngay lập tức được.

Giây tiếp theo, cảm giác lạnh lẽo đánh lên trên cổ cô, mà người đàn ông càng níu tóc cô thật chặt không chịu buông – cô bị bắt làm con tin rồi!

Thì ra là mười lăm phút trước gã đàn ông này cầm dao đi cướp cửa hàng tiện lợi, nhưng nhân viên phục vụ cửa hàng cả gan đuổi theo. Hình như hiểu được mình căn bản không thể chạy thoát khỏi sự truy bắt sau lưng, gã đàn ông nóng lòng, lúc này mới kéo người ngay bên cạnh bắt làm con tin.

Mà người vô tình bị chịu tội này, chẳng may, chính là Khúc Man Lăng.

“Ráng lại đây nè…… Tao kêu chúng mày ráng tới đây đi……” Gã đàn ông vội vàng hét lớn giọng tiếng Đài.

Nhân viên phục vụ nam thấy tình huống nguy hiểm, cũng dừng lại ngay lập tức, anh ta cũng chỉ là muốn bắt được tên cướp, không hề có ý nghĩ có thể xảy ra mạng người.

Bị nắm tóc, Khúc Man Lăng đau đến nước mắt cũng ào ào chảy ra khỏi hốc mắt, cô nhanh chóng hiểu tình trạng bây giờ, vì vậy cái gì cô cũng không dám suy nghĩ nữa, mà muốn mình phải tỉnh táo không dám hành động gì.

“Lui lại phía sau, tất cả đều phải lui về phía sau thêm vài bước nữa……” Gã đàn ông hướng người nhân viên phục vụ kêu to, cũng phát hiện người đi đường đều đã dừng lại bước chân, trên mặt đều là vẻ mặt muốn tìm cơ hội giúp một tay, gã đàn ông nóng lòng, thuận tay cầm con dao trên tay chỉ hướng chung quanh mà lớn tiếng lần nữa: “Ráng lại đây đi!”

Khi cái cảm giác lạnh lẽo trên cổ mới vừa rời đi, Khúc Man Lăng nắm bắt chính xác cơ hội đẩy gã đàn ông một cái, nghĩ dựa vào cú này có thể tránh thoát được sự kiềm chế của gã ta.

Cũng trong lúc đó, bởi vì không yên lòng để một mình Khúc Man Lăng đi quanh quẩn bên ngoài, Nhậm Khuê Ung và Khúc Man Âm cũng đi xuống tòa nhà tìm cô, lúc này mới phát hiện cách đó không xa ở phía trước có chuyện khác thường.

Gã đàn ông không ngờ người phụ nữ bị gã bắt làm con tin lại đột nhiên đẩy gã một cái, gã cho là cô nên sớm bị gã dọa đến sợ choáng váng, nhưng đột nhiên cô lại làm ra hành động trái ngược làm gã bị dọa, cũng vì thế mà theo bản năng đâm dao về phía cô –

“A – ”

Khúc Man Lăng cảm giác bụng mình mãnh liệt đau đớn, trong tai cũng nghe thấy tiếng thét chói tai, nhưng cô cũng không thể phân biệt được đó là tiếng của cô hay là của người xung quanh, bởi vì giây tiếp theo cô đã mở mắt ra không nổi nữa rồi.

Mắt thấy mình ra tay giết người, tay đầy vết máu đỏ tươi, gã đàn ông ngây ngẩn nhìn chằm chằm Khúc Man Lăng từ từ ngã xuống đất, cũng không nhúc nhích, trong đầu gã chỉ có mỗi một ý niệm, chính là – trốn.

Gã vốn chỉ là muốn đi cướp bóc, sau một trận kinh hoàng, nhất thời cũng quên mình đang ở chỗ nào, quên mình đang đứng trên lối đi bộ, mà trước mắt quanh người mình đều có người vây quanh, gã theo bản năng xoay người bỏ chạy, lại quên đằng sau chính là ngã ba đường lớn.

“Ầm!” Một tiếng động lớn vang lên, gã đàn ông bị chiếc xe đang chạy gấp trên đường lớn đụng trúng, thân thể gầy gò giống như một món đồ chơi bằng cao su bị hất ra đằng xa, rơi xuống đất, chớp mắt nhanh chóng mất đi hơi thở.

Chuyện xảy ra bất ngờ này, toàn bộ đều như tia chớp đập vào mắt Nhậm Khuê Ung và Khúc Man Âm.

“Không – ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương