Hu hu…… Hu hu hu……

Man Lăng…… Tỉnh lại……

Cô nghe rất nhiều tiếng khóc, thế nhưng những âm thanh đó giống như ở một nơi rất xa, trong đó chỉ có một giọng đàn ông có cảm giác gần chút.

Giọng nói kia là tiếng cô quen thuộc, nhưng cách khóc thút thít bi thương kia lại hoàn toàn xa lạ.

Đó là tiếng của Nhậm Khuê Ung, anh đang khóc, khóc hết sức đau lòng thương tâm, giống như là mất đi một thứ rất quan trọng, rất trọng yếu?

Lúc cô đang lạc vào suy tư, tất cả tiếng vang khóc lóc lại dần dần xa, kể cả cái giọng đàn ông quen thuộc kia cũng vậy.

Hình như qua một thời gian cũng khá dài, lúc Khúc Man Lăng mới nhớ đến anh mất đi là cái gì.

Anh mất đi…… Cô.

Đúng, cô nghĩ, cô đã bị người ta cầm dao ám sát, hơn nữa…… Chết rồi……

Đúng, cô đã chết, cho nên bọn họ là đang vì cô mà khóc lóc bi thương, nhưng…… Tất cả mọi người đều thương tâm khổ sở, vì sao cô lại không có vậy?

Biết rất rõ là mình nên khổ sở, nhưng cô lại làm không được, cô không cảm thấy tồn tại bất kỳ cảm xúc thương tâm nào cả, chỉ có một mảnh trống không buồn bã đang dần dâng lên.

Chỉ là cô thật không hiểu, người đã chết rồi thì sẽ đi đâu? Thiên đường, địa ngục, hay là cứ lởn vởn ở nhân gian – đây là 3 cách nói cô đã từng nghe, nhưng tình trạng trước mắt của cô hình như không nằm trong ba loại cách nói này.

Cô…… Đang ở đâu vậy?

Khúc Man Lăng muốn nhìn rõ mình đang ở chỗ nào, nhưng bốn phía đều bao phủ một mảnh sương mù dày đặc, làm cho cô không cách nào thấy rõ mình ở đâu, sau đó, tất cả tiếng khóc hoàn toàn biến mất, lúc này trong tai lại truyền đến một giọng nói hoàn toàn xa lạ.

“Ngủ đi!”

Một giọng nói trầm mạnh bảo cô ngủ, nhưng cô không muốn ngủ chút nào mà!

Không muốn ngủ, không cần ngủ, không thể ngủ…… Nhưng càng cự tuyệt, Khúc Man Lăng phát giác ra mí mắt mình càng bướng bỉnh muốn nhắm xuống.

Tôi không muốn ngủ!

Khúc Man Lăng hô to, lại phát hiện tiếng vang gì cũng không có, bởi vì cô không phát ra được âm thanh nào, trong tai lại truyền đến giọng nói đó.

“Ngủ đi – ”

Giọng nói kia giống như ma lực không cách nào chống cự, bất kể cô ương ngạnh cự tuyệt thế nào, vẫn vô công vô ích.

Cuối cùng, một giây trước khi mí mắt hoàn toàn khép lại, trước mắt cô không còn lại một mảnh mờ mịt như vậy nữa, một đạo bóng dáng đang đi trên sương mù bay tới trước mặt cô.

Người nọ ăn mặc cực kỳ lạ lùng, nhưng Khúc Man Lăng không có chú ý nhiều, thậm chí ngay cả mặt mũi người đó ra sao cô cũng không kịp nhìn thấy rõ, cuối cùng chỉ có nhìn thấy người kia cầm một quyển sổ ghi chép……

“Thật không có lựa chọn nào khác sao?” Thổ địa bà sâu kín thở dài.

“Không có, đây là cơ hội cuối cùng, chỉ có thể đánh cuộc một trận này thôi.” Thổ địa ông cũng chỉ có thể than thở theo.

“Cứng như vậy mà cột lên thật sự không có vấn đề gì sao?” Nguyệt lão cầm tơ hồng nhỏ xíu trong tay hỏi hai người, cả khuôn mặt có chút chần chờ.

Công việc của ông là xếp duyên phận của hai người cột vào một vào một chỗ, lấy tơ hồng hai người đã mất nhân duyên cột vào một chỗ cũng là gặp lần đầu.

Bởi vì đem nhân duyên vốn mỹ mãn lại cắt đứt ngoài ý muốn, đưa đến Nhậm Khuê Ung và Khúc Man Lăng ở mỗi một đời gặp nhau luôn là lấy cái chết kết thúc, làm như vậy vì không muốn để cái chết kéo quá dài – trên thực tế, đời này cuối cùng Nhậm Khuê Ung và Khúc Man cũng đã gặp nhau, nếu cô không được nhân duyên trọn vẹn, cô không còn cách nào chuyển thế nữa.

“Chúng ta chỉ có thể tin tưởng sẽ không còn có vấn đề nào nữa, tôi cũng đã đến Thôi Phán sử dụng chút nhân tình nhờ ông ta sửa đổi thời gian lên Sổ Sinh Tử rồi, bây giờ bọn họ cần chính là tạo cơ hội yêu nhau lại một lần nữa.” Thổ địa ông thở dài.

Thôi Phán này tính tình bướng bỉnh lại còn ngoan cố, nếu không phải lúc trước Thôi Phán ông ta không cẩn thận thiếu một cái nhân tình với mình, chuyện này là ngay cả một chút cơ hội chuyển đường sống cũng không có!

Bây giờ vấn đề sống chết coi như đã giải quyết, nhưng nhân duyên đã đứt phải tiếp tục như thế nào đây, đấy mới là vấn đề lớn.

Dưới tình huống không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đề nghị Nguyệt lão tiểu lão đệ lấy ra một sợi dây tơ hồng trống không, không thuộc về bất cứ người nào, cột lại nhân duyên đã đứt của Nhậm Khuê Ung và Khúc Man Lăng.

Nhưng bởi vì là sợi dây tơ hồng chắp nối miễn cưỡng, giữa đoạn dây tơ hồng trống không kia cũng sẽ làm thời gian và tình cảm của bọn họ trở nên trống không, cho nên phải có thời gian nhớ lại, tình cảm cũng phải lặp lại một lần nữa.

Mà thiết lập lại một lần nữa cũng sẽ tồn tại một chút biến đổi, nhưng điều đó cả ba người bọn họ lại không cách nào nắm giữ được, cho nên nếu giữa bọn họ không có cách nào thuận lợi yêu nhau lần nữa, sợi dây tơ hồng chống đỡ nối cả hai cũng lần nữa đứt đoạn, tất cả những việc làm mà bọn họ cố gắng sửa chữa sai lầm vẫn phải hóa thành hư không.

Chống đỡ nhân duyên là cách cuối cùng, trước mắt cũng là cơ hội duy nhất, bọn họ cũng chỉ có thể cược vào may mắn thôi.

“Đúng vậy đó, chúng ta chỉ có thể tin……”

Tháng 5 năm 2010

“Ưm……” Khúc Man Lăng phát ra một tiếng rên rỉ đáng sợ, giống như là cực kỳ khổ sở.

Không khí trong phổi giống như bị thiếu hụt đã lâu, lại đột nhiên được bơm vào, làm cho cô theo phản xạ mà dùng miệng ra sức hô hấp, nhưng tiếng rên rỉ thống khổ vẫn không hề dừng lại.

Hai tay cô che bụng, trên mặt đều là vẻ mặt khổ sở, trong nháy mắt khi tỉnh lại trí nhớ dừng lại lúc cô bị cướp công kích, mà bị đâm một dao –

“Ôi……” Đau đớn rên rỉ không ngừng phát ra từ trong miệng cô, cô nằm trên giường lớn, dáng vẻ vẫn là hết sức thống khổ.

Thật lâu sau, tiếng rên rỉ trên giường lại biến thành tiếng thở dốc nặng nề, mà trên vẻ mặt khổ sở mặc dù đã giảm, nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt.

Khúc Man Lăng hít sâu một lần nữa, cũng vì làm cho cơ thể đau đớn giảm chút, nhưng chỉ chốc lát sau, cô phát hiện chút khác thường.

Trong lòng bàn tay không có cảm giác ấm áp ướt át, cô nhớ rõ ràng tay mình dính đầy máu tươi, sao bây giờ chẳng có gì cả vậy?

Mơ…… Là mơ……

“Thật là một giấc mơ đáng sợ…….” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Khúc Man Lăng mồ hôi đổ ra như tắm còn có chút hoảng sợ, cô không hiểu vì sao giấc mộng lại chân thật như vậy, chân thật đến mức cô thật coi mình như đã bị một dao…… Còn bị chết!

“Kỳ lạ, bình thường rất ít khi nằm mơ, vì sao lần này lại nằm mơ một giấc mơ không thể giải thích đây?” Vẻ mặt cô không hiểu tự hỏi, kinh ngạc nhìn đôi tay vốn đang đè chặt trên bụng lên trước mặt, đôi tay vô cùng sạch sẽ, cái gì cũng không bị nhiễm bẩn, chứ đừng nói là máu tươi.

Thường nghe người ta nói ngày có suy nghĩ, đêm về sẽ nằm mộng, mà áp lực cũng là một trong những nguyên nhân sẽ tạo ra mộng cảnh, Khúc Man Lăng cố gắng hồi tưởng lại tất cả sự việc xảy ra ngày hôm qua, thậm chí là tất cả chuyện lớn nhỏ gần đây trong cuộc sống, thử tìm ra nguyên nhân cô bị ác mộng như vậy.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, ngày hôm qua tất cả đều trôi qua rất thuận lợi, gần đây cũng không có sự việc gì đặc biệt làm cho cô cảm thấy tồn tại áp lực, cho nên cuối cùng cũng không tìm ra nguyên nhân bị ác mộng, chỉ có thể quy tất cả do hoạt động của đầu óc thôi.

Cô thở dài, nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ sáng, cách thời gian cô dự định rời giường khoảng hai giờ, nhưng cô quyết định không ngủ tiếp nữa, ác mộng vô cùng chân thật đã sớm làm cho cô bị sợ đến mức hết buồn ngủ rồi.

Thật là một buổi sáng không giải thích nổi!

Mùa mưa dầm luôn làm người ta nôn nóng phiền lòng, hôm nay thật khó khi mưa ngừng chút, mặc dù bầu trời vẫn là một mảnh xám xịt, nhưng nhiệt độ cũng không lạnh không nóng, điều này khiến tâm tình sáng sớm bị ác mộng đánh thức của Khúc Man Lăng cũng tốt hơn chút.

Trước khi ra cửa đi làm, cô cẩn thận nhớ lại tất cả hình ảnh trong mơ, nhưng trừ tình tiết cuối cùng đáng sợ kia, những tình tiết trước đó nữa toàn bộ cô đều không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ cô mơ một giấc mơ rất dài, vì vậy trước khi ra cửa, cô quyết định quăng tất cả suy nghĩ đó ra sau đầu không suy nghĩ thêm gì nữa.

Sau đó không lâu, tay Khúc Man Lăng đang cầm ly cà phê nóng từ trong quán cà phê ra ngoài, tầm mắt cô không phải rơi trên tiệm “A Game” bên tay phải, mà là rơi trên một tiệm làm tóc khác đằng trước bên tay trái đã lắp đặt thiết bị xong xuôi cũng bắt đầu hoạt động làm ăn – “Dance”.

Đây là một đoạn đường rất nhiều tiệm làm tóc, tháng trước hai cửa tiệm “A Game” ở đây đồng thời cùng khai trương, cô cũng biết cách chỗ này năm mươi mét “Dance” cũng đã lắp đặt thiết bị xong; mặc dù hai bên là quan hệ cạnh tranh, nhưng cô cũng không bởi vì có hai cửa tiệm chi nhánh mới mở gần đó mà ác ý phê phán đối phương, nơi này là địa điểm tốt để làm ăn, ông chủ nào biết nhìn xa trông rộng đều biết điều này –

Mọi người đều biết chủ cửa tiệm “A Game” là một nhóm người, mà ông chủ của “Dance” là Nhậm Khuê Ung cũng biết được.

Hôm nay cô mang theo nhà tạo mẫu trẻ của tiệm Kỳ Nhị đi một chuyến đến Đài truyền hình làm việc, mà cô chỉ phụ trách dẫn người đến, làm quen hoàn cảnh một chút, liền trở lại tiệm Kỳ Nhị - cũng bởi vì không phải là nhà tạo mẫu của tiệm này, thực tế hôm nay nếu không có khách chỉ định phục vụ, cô sẽ rất là nhàn hạ.

Cũng bởi vì như vậy, cô mới có thể đang cầm cà phê, nhìn công nhân đang hủy bức tường ngoài lầu hai “Dance” còn sót lại giá đỡ chim ưng, thật tò mò sau khi giá đỡ chim ưng đều bị tháo ra, vậy tầng hai “Dance” sẽ nhìn như thế nào?

Nhất định là hết sức chất đi, cũng giống như là “A Game” vậy.

Khúc Man Lăng ít nhiều đều đã đi nhiều nơi xung quanh đây, mấy cái chi nhánh cũng tham quan một chút, cho nên cô vẫn biết sự tồn tại của tiệm “Dance” này, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thật kỹ ở bên trong nó trang hoàng như thế nào, hôm nay liền thừa dịp khó có được rảnh rỗi đi nhìn xem một chút đi!

Nghĩ tới, Khúc Man Lăng chuyển bước chân đi về bên trái phía trước, cuối cùng dừng trước cửa tiệm “Dance” ở phía bên phải, nơi đó có một mảng lớn cửa sổ trong suốt sát đất, cũng nhìn thấy rõ hơn phân nửa không gian mọi người ở trong tiệm đang hoạt động.

Trong tiệm mọi người không ai chú ý tới Khúc Man Lăng đang ở bên ngoài quan sát chăm chú, nhưng bên ngoài cửa tiệm ở một đầu khác, có người lại chú ý đến cô.

Nhìn cái gò má xinh đẹp, Nhậm Khuê Ung nhìn một cái liền nhận ra Khúc Man Lăng.

Năm ngoái bọn họ có một cuộc hợp tác lớn cũng chính thức giới thiệu mình với đối phương, sau này có chạm mặt ngắn ngủi mấy lần, cũng đều lễ độ hướng đối phương chào hỏi, trên căn bản bọn họ được gọi là bạn bè có quen biết, chỉ là không quen thuộc lắm thôi.

Cô đang quan sát cửa tiệm “Dance”, Nhậm Khuê Ung phỏng đoán cô đơn thuần chỉ là tò mò sự trang hoàng thiết kế của cửa tiệm mới mà thôi, đang định đi tới hào phóng mời cô vào bên trong tham quan, nhưng lúc này bức tường lầu hai lại truyền tới tiếng vang khác thường.

Phát sinh chuyện ngoài ý muốn!

“Người phía dưới cẩn thận – ” người công nhân đang đứng trên lầu hai tháo dỡ tường đột nhiên hô to.

Bỗng dưng nghe trên đỉnh đầu tiếng hò hét, Khúc Man Lăng theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, cánh tay trái lại đột nhiên truyền đến một lực cực mạnh, sau một giây cả người cô liền ngã vào lồng ngực ấm áp của một người đàn ông.

“A a……” Cô đau đớn hét ra tiếng.

Mặc dù Nhậm Khuê Ung nhanh tay lẹ mắt kéo Khúc Man Lăng lại, không để tượng con chim ưng rơi xuống đập lên người cô, sau đó không tạo thành tổn thương không thể cứu vãn, nhưng cũng không cách nào làm cho cô hoàn toàn thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.

Tượng chim ưng rơi xuống va chạm xuống đất tạo thành tiếng vang lớn, tiếng vang đó át cả tiếng đau mà Khúc Man Lăng phát ra, không ai nghe tiếng của cô, Nhậm Khuê Ung đang ôm cô vào trong ngực lại nghe thấy.

“Đau chỗ nào?” Anh khẽ kéo khoảng cách giữa hai người, bằng tốc độ nhanh nhất quét nhìn toàn bộ người cô.

“Chân của tôi…… Thật là đau……” Khúc Man Lăng không quản người đang đỡ lấy mình là ai, chân nhỏ đang truyền tới đau đớn, làm cô phải nắm thật chặt tay đối phương kêu đau.

Lúc cô kêu đau, Nhậm Khuê Ung cũng đã nhìn thấy trên bàn chân phải của cô có vết rách nhức mắt màu đỏ tươi, còn có miệng vết máu bị rách khoảng mười centimét, xem ra là mảnh tượng chim ưng rơi xuống đã va vào làm bị thương, máu tươi đang không ngừng chảy từ vết rách ra ngoài.

Cô phải được cầm máu!

“Nhanh đi mang một cái khăn sạch đến cho tôi.” Nhậm Khuê Ung gọi người từ trong tiệm chạy đến nhìn xem ra chỉ thị.

Nhìn thấy sai lầm của mình mà làm người khác bị thương, nhân viên làm việc vội vàng đi tới bên cạnh Nhậm Khuê Ung và Khúc Man Lăng, lo lắng nói” “Tôi lập tức gọi xe cứu thương……”

Lúc này người trong tiệm vội vàng lấy ra khăn lông sạch sẽ đưa tới, mà bên cạnh bọn họ đã vây quanh không ít người quan tâm tình hình.

“Vậy thì chậm quá, cậu xử lý tốt hiện trường đi, đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, tôi lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện.” Nhậm Khuê Ung nhận lấy cái khăn lông, lập tức ngồi xổm xuống cầm máu cho Khúc Man Lăng.

Anh lấy khăn lông cột quanh vết thương, quyết định nếu như đến bãi đậu xe lái xe sẽ mất rất nhiều thời gian, sau khi đứng dậy liền đưa tay vẫy xe taxi.

“Xử lý tốt hiện trường, hạng mục công trình làm việc liền để cậu phụ trách.” Ngồi lên trước xe taxi, Nhậm Khuê Ung hướng đến trưởng tiệm tiệm Kỳ Nhị nói.

Công việc nghiệm thu trang hoàng tiệm mới là mục đích lần này anh đến tiệm Kỳ Nhị, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người bị thương còn là Khúc Man Lăng, mà anh lại là ông chủ, chuyện này hiển nhiên phải do anh xử lý mới thỏa đáng.

Sau khi đỡ Khúc Man Lăng lên xe, Nhậm Khuê Ung lập tức bảo tài xế đưa bọn họ đến bệnh viện gần nhất.

Trong phòng cấp cứu.

“Thật là đau……” Ngồi ở trên ghế khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Man Lăng toàn bộ vì đau đớn đều nhăn thành một chỗ, bởi cô y tá đang xử lý vết thương cho cô, động tác này làm cô cô càng đau thêm gấp bội.

“Xem ra là không có thương tổn đến xương, chỉ là vết thương có chút sâu phải vá lại, nhưng để chắc chắn, hay là chúng ta chụp một tấm X quang trước đã, bây giờ trước hết nhờ cô y tá chích một mũi uốn ván trước.” Bác sĩ lớn tuổi nói xong, liền mời cô y tá chuẩn bị chích cho Khúc Man Lăng.

Chích đau, chân cũng đau, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Khúc Man Lăng bởi vì đau mà mặt mày không còn chút máu, sắc mặt tái nhợt .

“Thật xin lỗi, lần này là ngoài ý muốn, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.” Nhìn Khúc Man Lăng ở bên người nắm chặt tay, Nhậm Khuê Ung biết cô rất đau, cũng chỉ có thể tự trách thật sâu…… Không thôi.

Tự trách là phải, bởi vì anh là người phụ trách, vẫn không buông bỏ phản ứng theo tình cảm, chính anh cũng cảm thấy có chút không biết phải theo cái nào, bởi vì cái cảm giác này quá riêng tư rồi.

Mặc dù bọn họ trước kia đã biết nhau, nhưng hai người vẫn không quen ở trạng thái kia, trên phương diện làm ăn là đối thủ cạnh tranh, mặc dù tư thái cô hào phóng không ra vẻ, làm cho đáy lòng anh đối với cô rất là thưởng thức, chỉ là tất cả những thứ này cũng không đủ để cho anh có tư cách vào giờ phút này có quá nhiều cảm nhận riêng tư đi.

Chẳng lẽ bởi vì tối hôm qua sao?

Tối hôm qua anh cả đêm bị ác mộng, nhưng giấc mộng dài đó lại lúc trời vừa tờ mờ sáng khi tỉnh giấc trong nháy mắt đó toàn bộ lại mơ hồ, cuối cùng anh chỉ nhớ mang máng giống mộng này cho anh vui vẻ cùng cảm xúc bi thương, còn có…… Cô.

Đúng, quá trình giấc mơ anh không có cách nào nhớ hết, nhưng anh vẫn có thể khẳng định 100% Khúc Man Lăng chính là nữ chính trong giấc mơ ấy.

Thậm chí, anh mơ hồ hiểu anh có biến hóa tình kết này đều là do vị nữ chính này tác động, nhưng…… Đây thật không logic mà! Bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè được “Biết” mà thôi, quan hệ này so với bạn bè bình thường còn không bằng nữa là!

Nhưng không thể phủ nhận, bây giờ đáy lòng anh có chút cảm xúc – thậm chí nên nói là tình cảm – đang lên men bên trong, anh không hiểu tại sao đột nhiên lại có cảm giác với một người như vậy, hơn nữa còn là biết nhân vật đó sau nhiều năm – hơn phân nửa giữa đàn ông và phụ nữ nếu là có sức hút lẫn nhau, không phải đều trong thời gian ngắn, thậm chí là lần nhìn đầu tiên là có thể biết được, vì sao anh lại quen thuộc chậm đến vậy?

Không cách nào giải thích được tình cảm quen thuộc lại phát triển lên men chậm chạp như vậy, không giải thích được tại sao hôm nay cô vừa xuất hiện trong tầm mắt anh, ánh mắt anh cũng chỉ nhìn chăm chăm vào cô, không tự chủ đặt toàn bộ lực chú ý lên trên người cô, hơn nữa giấc mơ ly kỳ kia…... Tất cả tất cả anh đều không thể giải thích được, nhưng đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là – hình như anh đối với cô càng ngày càng có cảm giác.

Lúc trước chỉ cảm thấy cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng bây giờ anh cảm thấy cô ngoại trừ xinh đẹp, còn có rất nhiều lực hút vô hình khác.

Vết thương rất đau, mà bác sĩ tuy là có thái độ khá thoải mái, ra vẻ vết thương của cô không có gì nghiêm trọng, thật giống như mấy vết vá lại chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cô mới là người bị thương, tất cả đau đớn này cô là người chịu, mà không phải ai khác! Nhất là cô cũng không phải là kẻ điên không biết đau, cô là người bình thường, cũng rất sợ đau.

Sau khi xem xong tờ chụp X Quang, bác sĩ nói rõ các bước xử lý vết thương cho Nhậm Khuê Ung và Khúc Man Lăng.

“Từ trong tờ chụp X quang cho thấy thật sự không có thương tổn đến xương, bây giờ tôi giúp cô tiêm thuốc mê trước, đợi lát nữa vá lại vết thương, nếu như cô thấy sợ, mời nghiêng mặt sang một bên.” Nhìn cô gái xinh đẹp sắc mặt càng ngày càng tái nhợt khó coi, bác sĩ hình như cũng dần dần phát hiện lòng cô ấy có chút giống như rất khẩn trương.

Có mấy bệnh nhân gan lớn một chút, sẽ nhìn động tác của bác sĩ hay y tá, nhưng bác sĩ suy đoán Khúc Man Lăng sẽ không có lá gan này mới đúng.

“Tôi sẽ xoay sang chỗ khác.” Bởi vì vết thương nằm cạnh bên phải bắp chân, cảm giác đau không ngừng kích thích cô, mà tâm tình cô một phút cũng không buông lỏng, Khúc Man Lăng ngay từ đầu đã không có dũng khí mà nhìn bác sĩ làm sao mà vá lại vết thương cho cô.

Bác sĩ gật gật đầu nói: “Bây giờ chích thuốc mê trước”……

Khi giây phút cô y tá đâm cây kim tiêm vào da thịt mịn màng kia, đau đớn cùng tâm tình khẩn trương khiến Khúc Man Lăng không ngăn được khẽ rên lên.

Khúc Man Lăng cắn môi không để cho tiếng rên rit đau đớn không bật ra khỏi miệng, cô cảm thấy mình rất vô dụng, nhưng bây giờ thật là ngay cả chút ít đau đớn cô cũng không chịu nổi.

Nhậm Khuê Ung ở một bên nhìn thấy tất cả hành động phản ứng của Khúc Man Lăng, anh biết sau đó cô cũng sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, ít nhất trước khi toàn bộ thuốc tê chưa phai, nhưng anh vẫn thuận theo đáy lòng mình là đưa bàn tay ra cho cô.

“Không ngại thì cô có thể nắm tay tôi.” Chủ động đưa bàn tay ra là quyền của phụ nữ, mà anh là đàn ông, cho nên anh cho cô quyền lựa chọn, không muốn mình giữ lại ấn tượng xấu ở trong lòng cô.

Đây tuy nhìn như là một hành động vô cùng đơn giản, nhưng đối với người đang vô cùng đau đớn và cảm xúc khẩn trương đang quấy nhiễu lấy mình, cũng là sự giúp đỡ vô hạn cảm kích rồi.

Lúc này không còn tồn tại vấn đề ngại ngùng giới tính giữa nam và nữ nữa, lúc Nhậm Khuê Ung đưa tay ra lần đầu, Khúc Man Lăng không chút do dự đưa bàn tay mình vào trong bàn tay anh, cũng nắm tay anh thật chặt.

“Cám ơn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương