Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả
-
Chương 16: Động lòng
Edit: Kogi
Tô Bạch mơ mơ màng màng, ngón tay đã vén vạt áo của mình lên, nhưng vẫn ngây thơ hỏi Cố Trường Huyền một câu: “Cởi ngay bây giờ à?”.
Sao lại dễ gạt vậy?
Cố Trường Huyền cười thầm, nhưng không định tha cho Tô Bạch, hắn trực tiếp ngồi dậy mút gáy Tô Bạch, nằm tay Tô Bạch phanh vạt áo sang hai bên, nghiêng đầu cười: “Chứ sao nữa”.
Tai Tô Bạch lại đỏ, người cũng run lên, cậu có thể cảm giác được nơi gáy ẩm ướt, hình như hắn cố ý liếm cậu một cái.
Tô Bạch đỏ mặt, nhưng vẫn tiếp tục tuột áo xuống, mặc dù cảm thấy làm vậy có chút xấu hổ không rõ, nhưng ai bảo cậu cam chịu người phía sau, căn bản không cách nào từ chối yêu cầu của hắn.
“Còn, còn cởi tiếp sao?”. Tô Bạch quay lại khẽ hỏi.
Làn da thiếu niên trắng nõn, đầu vai trần mượt mà lộ ra khiến người ta thèm nhỏ dãi, ánh mắt Cố Trường Huyền say mê ôm cậu vào lòng, dùng ngón tay ma sát môi Tô Bạch.
Giọng nói đã trầm khàn, hỏi lại: “Tiểu Bạch còn muốn cởi gì nữa?”.
“Ư…”. Bị ma sát khóe môi, lời nói không tránh khỏi sẽ có chút hàm hồ, ánh mắt Tô Bạch mê ly, mơ hồ nói ra tiếng lòng: “Quần không phải cởi sao?”.
“Ngốc quá”. Cố Trường Huyền cười bất đắc dĩ, sau đó hôn mạnh một cái lên đỉnh đầu Tô Bạch, giúp Tô Bạch mặc quần áo vào, như than thở lại như cười trêu chọc nói: “Tiểu Bạch, nếu ngươi như vậy ta làm sao dám để ngươi cách xa ta?”.
“Ta sẽ không xa huynh”. Tô Bạch đột nhiên trịnh trọng hẳn lên, sau đó đột ngột xoay người đẩy ngã Cố Trường Huyền xuống nệm mềm, cọ cọ cằm hắn nói: “Hơn nữa, ta đối với huynh như vậy”.
“Ừm”.
“Nghe lời huynh hết”.
“Tiểu Bạch”.
“Cho ta cởi đi…”.
Tiểu Bạch có chút tủi thân, cậu cứ cảm thấy lời Cố Trường Huyền vừa nói có ý là sẽ rời bỏ mình, nhưng mình rõ ràng chẳng làm gì cả, chỉ nghe lời hắn cởi quần áo mà thôi.
Đuôi mắt vốn dĩ màu đỏ nhạt cuối cùng biến thành màu đỏ tươi diễm lệ, nơi bị nước mắt nhuộm qua đẹp một vẻ bí ẩn và động lòng người, ngọn lửa hừng hực đã tàn trong lòng Cố Trường Huyền phút chốc lại có xu hướng lan rộng hơn, hắn kéo Tô Bạch xuống áp môi mình lên môi Tô Bạch.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Tô Bạch hừ một tiếng, bĩu môi về phía cửa, sau đó cọ từ trên người Cố Trường Huyền xuống dưới, vùi đầu trong chăn, nức nở nói: “Sao lại có người đến cơ chứ”.
Cố Trường Huyền chưa thỏa mãn sờ sờ môi, vốn dĩ cũng không vui, nhưng nghe Tô Bạch cũng bất mãn hầm hừ, liền cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, Cố Trường Huyền kéo Tô Bạch vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Hay là ta không cho bọn họ vào?”.
Tô Bạch vừa định gật đầu sau đó tiếp tục hôn Cố Trường Huyền, người cũng đã sán tới rồi, lại nghe thấy Cố Trường Huyển bỏ thêm một câu: “Người tới là cô nương đuối nước đó”.
Mắt Tô Bạch sáng lên, không muốn hôn hít gì nữa, lập tức nhảy xuống trường kỷ, vui vẻ chạy ra mở cửa cho cô nương kia.
Úc Lũy hộ tống đằng sau, cô nương kia chậm rãi bước vào phòng.
“Cô không sao chứ?”. Vẻ mặt Tô Bạch tràn ngập niềm vui, nhưng có hơi xấu hổ nói: “Xin lỗi, nếu ta không vỗ cô, cô đã không rơi xuống sông, nhưng may mà cô, không, sao…”.
Lời nói của Tô Bạch dừng lại ở đó, bởi vì cô nương bị đuối nước kia không hề nghe cậu nói, mà mắt như làn thu thủy nhìn đi nơi khác.
Tô Bạch ô một tiếng trong lòng, sau đó nhìn theo ánh mắt cô nương kia, thì thấy Cố Trường Huyền dù quần áo hơi xộc xệch nhưng vẫn tuấn tú tựa như thần tiên.
Cố Trường Huyền thấy Tô Bạch nhìn qua, sắc mặt trở nên dịu dàng, nhếch môi cười, Tô Bạch còn chưa cảm thấy gì, vị Liễu Phù cô nương kia lại nũng nịu che nửa bên mặt, vừa e lệ vừa rụt rè gọi Cố Trường Huyền một tiếng: “Ân công”.
Mặc dù Tô Bạch không hiểu lắm, nhưng vẫn theo bản năng trở về bên cạnh Cố Trường Huyền, kéo tay Cố Trường Huyền, chặn tầm nhìn của cô nương kia.
Tô Bạch đã chủ động lấy lòng, Cố Trường Huyền sao có thể không đáp lại, thế là liền động tay dẫn Tô Bạch vào lòng mình.
Tư thế này quá mức thân mật, cô nương vốn đang e lệ mà rụt rè tái xanh mặt.
“Người cứu cô không phải ta”. Cố Trường Huyền giọng lạnh ngắt: “Một câu ân công của cô nương đây sợ là gọi sai rồi”.
Cô nương tên Liễu Phù lúng túng đứng đó một lúc, xấu hổ và giận dữ đan xen, chỉ kém không xoay người bỏ chạy, nhưng khi ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt Cố Trường Huyền lại phát hiện mình không nỡ rời đi.
Trước ngày hôm nay, Liễu Phù chưa từng gặp người nào khiến mình tim đập thình thịch, nàng luôn là một cô nương có chính kiến, từng lập chí không phải người mình thích thì không gả, nhưng gia đình gấp gáp định hôn ước cho nàng, muốn nàng gả cho con ma ốm Dương Thanh Cửu, Liễu Phù sao có thể chấp nhận?
Vì vậy Liễu Phù định lấy cái chết ép buộc, chỉ chờ khi phụ thân mẫu thân tới, liền gieo mình xuống sông, dù nàng không biết bơi, nhưng có phụ thân thì nàng sẽ được cứu.
Tô Bạch mơ mơ màng màng, ngón tay đã vén vạt áo của mình lên, nhưng vẫn ngây thơ hỏi Cố Trường Huyền một câu: “Cởi ngay bây giờ à?”.
Sao lại dễ gạt vậy?
Cố Trường Huyền cười thầm, nhưng không định tha cho Tô Bạch, hắn trực tiếp ngồi dậy mút gáy Tô Bạch, nằm tay Tô Bạch phanh vạt áo sang hai bên, nghiêng đầu cười: “Chứ sao nữa”.
Tai Tô Bạch lại đỏ, người cũng run lên, cậu có thể cảm giác được nơi gáy ẩm ướt, hình như hắn cố ý liếm cậu một cái.
Tô Bạch đỏ mặt, nhưng vẫn tiếp tục tuột áo xuống, mặc dù cảm thấy làm vậy có chút xấu hổ không rõ, nhưng ai bảo cậu cam chịu người phía sau, căn bản không cách nào từ chối yêu cầu của hắn.
“Còn, còn cởi tiếp sao?”. Tô Bạch quay lại khẽ hỏi.
Làn da thiếu niên trắng nõn, đầu vai trần mượt mà lộ ra khiến người ta thèm nhỏ dãi, ánh mắt Cố Trường Huyền say mê ôm cậu vào lòng, dùng ngón tay ma sát môi Tô Bạch.
Giọng nói đã trầm khàn, hỏi lại: “Tiểu Bạch còn muốn cởi gì nữa?”.
“Ư…”. Bị ma sát khóe môi, lời nói không tránh khỏi sẽ có chút hàm hồ, ánh mắt Tô Bạch mê ly, mơ hồ nói ra tiếng lòng: “Quần không phải cởi sao?”.
“Ngốc quá”. Cố Trường Huyền cười bất đắc dĩ, sau đó hôn mạnh một cái lên đỉnh đầu Tô Bạch, giúp Tô Bạch mặc quần áo vào, như than thở lại như cười trêu chọc nói: “Tiểu Bạch, nếu ngươi như vậy ta làm sao dám để ngươi cách xa ta?”.
“Ta sẽ không xa huynh”. Tô Bạch đột nhiên trịnh trọng hẳn lên, sau đó đột ngột xoay người đẩy ngã Cố Trường Huyền xuống nệm mềm, cọ cọ cằm hắn nói: “Hơn nữa, ta đối với huynh như vậy”.
“Ừm”.
“Nghe lời huynh hết”.
“Tiểu Bạch”.
“Cho ta cởi đi…”.
Tiểu Bạch có chút tủi thân, cậu cứ cảm thấy lời Cố Trường Huyền vừa nói có ý là sẽ rời bỏ mình, nhưng mình rõ ràng chẳng làm gì cả, chỉ nghe lời hắn cởi quần áo mà thôi.
Đuôi mắt vốn dĩ màu đỏ nhạt cuối cùng biến thành màu đỏ tươi diễm lệ, nơi bị nước mắt nhuộm qua đẹp một vẻ bí ẩn và động lòng người, ngọn lửa hừng hực đã tàn trong lòng Cố Trường Huyền phút chốc lại có xu hướng lan rộng hơn, hắn kéo Tô Bạch xuống áp môi mình lên môi Tô Bạch.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Tô Bạch hừ một tiếng, bĩu môi về phía cửa, sau đó cọ từ trên người Cố Trường Huyền xuống dưới, vùi đầu trong chăn, nức nở nói: “Sao lại có người đến cơ chứ”.
Cố Trường Huyền chưa thỏa mãn sờ sờ môi, vốn dĩ cũng không vui, nhưng nghe Tô Bạch cũng bất mãn hầm hừ, liền cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, Cố Trường Huyền kéo Tô Bạch vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Hay là ta không cho bọn họ vào?”.
Tô Bạch vừa định gật đầu sau đó tiếp tục hôn Cố Trường Huyền, người cũng đã sán tới rồi, lại nghe thấy Cố Trường Huyển bỏ thêm một câu: “Người tới là cô nương đuối nước đó”.
Mắt Tô Bạch sáng lên, không muốn hôn hít gì nữa, lập tức nhảy xuống trường kỷ, vui vẻ chạy ra mở cửa cho cô nương kia.
Úc Lũy hộ tống đằng sau, cô nương kia chậm rãi bước vào phòng.
“Cô không sao chứ?”. Vẻ mặt Tô Bạch tràn ngập niềm vui, nhưng có hơi xấu hổ nói: “Xin lỗi, nếu ta không vỗ cô, cô đã không rơi xuống sông, nhưng may mà cô, không, sao…”.
Lời nói của Tô Bạch dừng lại ở đó, bởi vì cô nương bị đuối nước kia không hề nghe cậu nói, mà mắt như làn thu thủy nhìn đi nơi khác.
Tô Bạch ô một tiếng trong lòng, sau đó nhìn theo ánh mắt cô nương kia, thì thấy Cố Trường Huyền dù quần áo hơi xộc xệch nhưng vẫn tuấn tú tựa như thần tiên.
Cố Trường Huyền thấy Tô Bạch nhìn qua, sắc mặt trở nên dịu dàng, nhếch môi cười, Tô Bạch còn chưa cảm thấy gì, vị Liễu Phù cô nương kia lại nũng nịu che nửa bên mặt, vừa e lệ vừa rụt rè gọi Cố Trường Huyền một tiếng: “Ân công”.
Mặc dù Tô Bạch không hiểu lắm, nhưng vẫn theo bản năng trở về bên cạnh Cố Trường Huyền, kéo tay Cố Trường Huyền, chặn tầm nhìn của cô nương kia.
Tô Bạch đã chủ động lấy lòng, Cố Trường Huyền sao có thể không đáp lại, thế là liền động tay dẫn Tô Bạch vào lòng mình.
Tư thế này quá mức thân mật, cô nương vốn đang e lệ mà rụt rè tái xanh mặt.
“Người cứu cô không phải ta”. Cố Trường Huyền giọng lạnh ngắt: “Một câu ân công của cô nương đây sợ là gọi sai rồi”.
Cô nương tên Liễu Phù lúng túng đứng đó một lúc, xấu hổ và giận dữ đan xen, chỉ kém không xoay người bỏ chạy, nhưng khi ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt Cố Trường Huyền lại phát hiện mình không nỡ rời đi.
Trước ngày hôm nay, Liễu Phù chưa từng gặp người nào khiến mình tim đập thình thịch, nàng luôn là một cô nương có chính kiến, từng lập chí không phải người mình thích thì không gả, nhưng gia đình gấp gáp định hôn ước cho nàng, muốn nàng gả cho con ma ốm Dương Thanh Cửu, Liễu Phù sao có thể chấp nhận?
Vì vậy Liễu Phù định lấy cái chết ép buộc, chỉ chờ khi phụ thân mẫu thân tới, liền gieo mình xuống sông, dù nàng không biết bơi, nhưng có phụ thân thì nàng sẽ được cứu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook