Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả
Chương 17: Đét mông

Edit: Kogi

Cố Trường Huyền bảo Úc Lũy mang Liễu Phù cô nương chết đuối này đến chẳng qua là để Tô Bạch nhìn một cái cho yên lòng.

Bây giờ Tô Bạch đã gặp được người, mục đích đã đạt được, Cố Trường Huyền đương nhiên không giữ cô nương này lại làm gì, vì vậy nói qua loa vài ba câu rồi đuổi người đi, tiếp tục kéo Tô Bạch nằm lên trường kỷ.

Tô Bạch ngoan ngoãn rúc vào lòng Cố Trường Huyền, không hề biết rằng nam nhân phía sau vì nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng mà có biết bao nhiêu đứng ngồi không yên, cậu đột nhiên nhớ ra gì đó quay đầu lại, có chút ảo não làm nũng với Cố Trường Huyền: “Vừa rồi quên hỏi sao cô nương kia lại muốn nhảy sông”.

Cố Trường Huyền dở khóc dở cười: “Cho dù ngươi hỏi, chưa chắc cô nương kia đã nói”.

“À”.

Tô Bạch thực ra hơi tò mò, bây giờ vẫn không biết đáp án nên thấy thất vọng một chút, Cố Trường Huyền trước nay đâu nỡ để Tô Bạch khó chịu, nghĩ sơ qua rồi biến ra một tờ giấy mỏng từ hư không, đưa cho Tô Bạch, nói: “Lúc điều tra chuyện ly quỷ, Thần Đồ có giúp ta tra luôn cả nhà chồng của Liễu Phù cô nương này – Dương thành Dương Thanh Cửu, ngươi tự xem xem, có lẽ sẽ hiểu lý do cô ta muốn nhảy sông tự vẫn”.

Tô Bạch liền trải tờ giấy lên đùi, tỉ mỉ nghiêm túc đọc, nội dung ghi trên này cũng không quá khó hiểu, phụ thân Dương Thanh Cửu là hương thân (*) có quyền thế nhất, danh tiếng hiển hách nhất Dương thành, thế nhưng con trai độc nhất của Dương hương thân lại bị bệnh tật đeo bám từ nhỏ, nằm triền miên trên giường bệnh, gần đây không hiểu sao bệnh tình Dương Thanh Cửu đột nhiên trở nặng, thuốc thang không đỡ, Dương hương thân thương con, không còn cách nào khác mới nghĩ đến biện pháp xung hỉ, thế là có hôn sự giữa Dương Thanh Cửu và Liễu Phù.

(*) Hương thân là một đẳng cấp đặc biệt trong xã hội phong kiến Trung Hoa. Giới này gần với quan nhưng không phải quan, giống với dân nhưng cao hơn dân một bậc, họ chủ yếu là trung tiểu địa chủ có trình độ văn hóa tương đối cao và có tầm ảnh hưởng trong sinh hoạt ở nông thôn xưa.

“Liễu cô nương không muốn thành thân sao?”. Tô Bạch nghiêng đầu suy tư, vẫn không nghĩ ra lý do Liễu Phù muốn nhảy sông, “Dù không muốn thành thân đi nữa, vậy cũng phải sống khỏe mạnh chứ, vì sao lại nghĩ quẩn đi tìm đến cái chết?”.

Dáng vẻ nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ của thiếu niên thật đáng yêu, Cố Trường Huyền không nhịn được áp tới từ phía sau, ngậm tai Tô Bạch, giải thích: “Liễu cô nương này chưa chắc đã thực sự muốn chết, có lẽ cô ta muốn lấy cái chết để ép buộc”.

“Ưm?”. Tai Tô Bạch run run, thở nhẹ ra tiếng.

“Còn chỗ nào không hiểu?”. Cố Trường Huyền gác cằm lên vai Tô Bạch hỏi.

“À!”. Tô Bạch hiểu ra liền thở dài, sau đó nói: “Ta hiểu rồi, cô nương kia tưởng nếu mình nhảy sông, cha mẹ sẽ mềm lòng, không ép gả cho Dương công tử nữa”.

“Ừm ~ chỉ là tai hơi ngứa”. Tô Bạch nói xong câu đó liền nhấc tay vò vò tai, nơi vừa bị Cố Trường Huyền chạm vào hơi ngứa.

Cố Trường Huyền lại giở tính xấu giữ cổ tay Tô Bạch, không cho cậu vò tai tiếp, còn nghiêng đầu cắn vành tai đỏ như sắp nhỏ máu, một lúc sau dừng lại nói: “Còn ngứa không?”.

Tô Bạch chớp đôi mắt ướt sũng nói thật: “Ngứa hơn rồi…”.

Cố Trường Huyền sung sướng, không trêu Tô Bạch nữa, tốt bụng xoa xoa tai cho cậu, bàn bạc: “Mấy ngày nay ta cho người tung tin khắp Dương thành, nói Dương Thanh Cửu vì bị oán quỷ ám nên mới bệnh tật quấn thân, thuốc thang châm cứu đều khó trị”.

“Không phải hắn bị quỷ ám sao?”, Tô Bạch không hiểu hỏi, “Ơ, lẽ nào không đúng…”.

“Tiểu Bạch nói không sai”, Cố Trường Huyền nhéo mũi Tô Bạch, cười cười, “Nhưng Dương gia không biết chuyện này, giờ biết rồi, sẽ tìm người bắt quỷ đến làm phép”.

Tô Bạch tập trung lắng nghe, Cố Trường Huyền thấy vậy nói tiếp: “Ngày mai chúng ta lấy thân phận người bắt quỷ lẫn vào Dương gia, con ly quỷ kia và Dương Thanh Cửu có duyên kiếp sâu nặng, dù sao chúng ta cũng phải tiếp cận Dương Thanh Cửu mới dễ bề hành sự”.

“Tiểu Bạch?”. Cố Trường Huyền gọi Tô Bạch một tiếng, thiếu niên vốn đang chăm chú nghe mình nói, không biết từ bao giờ đã trượt xuống, và còn có vẻ hơi lơ đãng.

Cố Trường Huyền đương nhiên thích Tô Bạch gần gũi với mình hơn, nhưng vẫn chú ý đến cảm xúc của cậu, liền vỗ lưng Tô Bạch hỏi: “Sao vậy”.

“Ta hối lộ huynh rồi…”. Tô Bạch lén nhìn Cố Trường Huyền, sau đó hơi bất an chọt chọt đầu ngón tay, “Huynh đã nói nếu ta hối lộ huynh, thì sẽ không bắt ta…”.

Dáng vẻ Tô Bạch thế này như là đang miễn cưỡng vì mục đích cuối cùng, Cố Trường Huyền nhìn mà đau xót, vừa thương vừa tự trách, liền nóng nảy ấn Tô Bạch lên đùi mình, đét hai cái ở nơi tròn trịa cong vểnh nào đó, nhưng như vậy còn chưa hết giận, Cố Trường Huyền lại kéo cậu dậy hung hăng cắn hai cái lên môi, rồi nói: “Đồ vô lương tâm này, ca ca đối với ngươi chưa đủ tốt sao, sao có thể nghĩ rằng ta sẽ bắt ngươi?”.

“Ưm…”. Tô Bạch mở to hai mắt nhìn, nơi bị đánh vốn hơi đau rát, nhưng được người trước mắt đặt tay lên chỗ ấy, tuy lần này là được nhẹ nhàng xoa xoa, nhưng Tô Bạch lại cảm thấy còn xấu hổ hơn, thế là dứt khoát mềm oặt ngã lên người Cố Trường Huyền, khẽ gọi: “Ca ca”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương