Cố Hữu
Chương 14: Hỗn loạn

Vài ngày trước Thẩm Thăng còn có chút lo lắng, sau đó nghe Tiết Hành nói muốn hắn cùng đi đế đô thì giật mình: “Đi đế đô? Ta sao.”

Tiết Hành cười: “Ngươi nói xem.” Trong tay y cầm một phần văn kiện, phong thư màu vàng sẫm có chút quen mắt.

“Này.” Thẩm Thăng có chút giật mình “Đây không phải là văn kiện cơ mật của đế đô sao?” Văn kiện này Tiết Hành làm sao lấy được.

Nhìn ánh mắt có chút không tin tưởng của Thẩm Thăng, Tiết Hành giơ văn kiện trong tay: “Vật này vừa mới cầm về.”

“Ồ.” Thẩm Thăng đáp một tiếng, thủ đoạn của Tiết Hành hắn cũng đã gặp, tự nhiên lấy được một phần văn kiện cơ mật của đế đô cũng là điều chắc chắn.

“Không hiếu kì nội dung bên trong là gì à.” Đôi mắt đẹp đẽ câu nhân mang theo khiêu khích.

Thẩm Thăng lắc đầu một cái, hắn choáng váng mới bước vào cạm bẫy của Tiết Hành.

“Thực ra là thế này” Tiết Hành có chút thất vọng: “Kì thực cũng không có gì, bất quá có liên quan tới Triệu Đình.”

“Ngươi nói cái gì!” Thẩm Thăng ngồi không yên: “Triệu Đình... Đế đô sao lại thế...Đến cùng có chuyện gì xảy ra?”

Tiết Hành hờ hững ngồi xuống: “Tư An nghĩ thông qua Triệu Đình ép buộc ngươi.”

Thẩm Thăng trầm mặc, một lát mới hỏi: “Ngươi định làm như thế nào? Tương kế tựu kế hay là gậy ông đập lưng ông?”

“Thực sự là đúng ý ta.” Tiết Hành rót một chén trà, hơi thổi lá trà trên mặt nước, nước trà tựa hồ hơi nguội: “Chúng ta yên lặng xem biến động.”

Thẩm Thăng nheo mắt, Tiết Hành làm vậy là có ý gì, nếu làm như vậy thì hắn chẳng phải cái gì cũng không làm, Triệu Đình nhỏ như vậy, vạn nhất xảy ra vấn đề thì làm thế nào?

Tiết Hành xoay chén trà trong tay, chén sứ màu xanh lộ vẻ lạnh lẽo, nửa phần nhiệt khí cũng không lộ ra.

“Ngươi…Ngươi…” Thẩm Thăng lộ vẻ lo lắng.

Tiết Hành nhàn nhạt đẩy chén tới trước mặt hắn: “Nguội.”

Thẩm Thăng lo lắng tới miệng khô lưỡi khô, cũng không để ý nước trà nóng hay lạnh, đơn giản cầm lên uống sạch.

“Đừng lo lắng” Tiết Hành đứng dậy: “Người nhà của ngươi ta sẽ để người bảo vệ.”

“Cảm ơn.” Thẩm Thăng nắm chặt cái chén, hắn biết trong lòng Tiết Hành nhất định rất không vui, thế nhưng, thế nhưng người kia là Triệu Đình, hắn cũng là hài tử duy nhất của Thẩm gia!

Thẩm Thăng trong lòng rõ ràng một ngày nào đó Tiết Hành cũng sẽ có hài tử của mình, đến lúc đó Tiết Hành sẽ hiểu tâm tư của mình, không phải hắn quyến luyến với thê tử đã mất, mà vì đó là hài tử của chính mình, là ràng buộc huyết thống không cách nào xóa bỏ.

“Xin lỗi.” Thẩm Thăng thì thào nói, Tiết Hành, thật sự xin lỗi, xin ngươi hãy tha thứ cho ta.

Lộ Trung náo loạn mấy ngày, khiến cả Lộ Gia không được yên, Lộ lão gia tử vừa tức giận, liền trực tiếp giết tới Thiệu gia.

Hai lão gia tử đứng trong đình viện cãi nhau đến náo nhiệt, bất quá đều là người nhã nhặn, việc mở miệng nói tục vẫn là không làm được, nhiều nhất là đưa dẫn chứng chứng minh mười tám đời tổ tông đối phương không phải là đồ tốt.

Lộ Trung kéo Văn Chiêu qua xem trò vui, tâm tình cực kì tốt, khà khà cười khiến Văn Chiêu không thèm để ý tới hắn.

Lộ lão gia tử đang mắng người, bỗng nhiên quay đầu thấy kẻ không có chí tiến thủ – Lộ Trung đang ở lại xem trò vui, tức quá, trực tiếp cởi giày ném tới, Lộ Trung vừa bị ném một cái, đang định nói thì Thiệu lão gia tử cười ha ha nói: “ Ngươi dạy con thật tốt a!”

Lộ lão gia tử hít một hơi, rồi trực tiếp hét lên: “Lão tử dạy con thì mắc mớ gì tới ngươi.”

“Hừ.” Thiệu lão gia tử vỗ vỗ quần áo: “Uống chén trà thôi.”

“Ngươi còn không qua đây uống.”

“Chuyện cười.”

Nhìn hai lão gia tử đi vào, Lộ Trung cũng kéo Văn Chiêu: “Vào đi thôi.”

Thẩm Thăng mấy ngày nay càng ngày càng bất an, ngày đi đế đô càng đến gần hắn càng như đứng trên vách núi. Vừa nghĩ đến Triệu Đình có thể gặp nguy hiểm, hắn liền không ngủ được. Ban đầu Tiết Hành còn an ủi được vài câu, nhưng sau thấy Thẩm Thăng ngày đêm không yên thì trong lòng cũng nổi lên hỏa khí, tuy trên mặt hắn vẫn nhàn nhạt, nhưng càng ngày về nhà càng muộn.

Một đêm ở câu lạc bộ chơi đến điên cuồng, đơn giản liền ỡm ờ ôm một cô gái trở về phòng, phát tiết xong thấy quần áo khắp nơi, nhăn mi đốt một điếu thuốc, nhìn khói thuốc lượn lờ càng ngày càng thấy buồn bực… Đêm đó Tiết Hành cả đêm không về. ( Đọc xong đoạn này thì iêm cũng thấy bực mình >_<)

Mấy đêm nay Thẩm Thăng ngủ thật sâu, không mơ mộng.

Lúc chính thức khởi hành đi đế đô thì Tiết Hành không đi cùng Thẩm Thăng, mặt khác sắp xếp mấy người đi theo hắn, chính mình đi theo một hướng khác. Thẩm Thăng không biết Tiết Hành đến cùng muốn làm cái gì, vì thế dọc đường cũng không hỏi gì nhiều. Vốn đi một đường an toàn nhưng khi đi đến cách đế đô còn 183 dặm thì gặp sự cố, không thể làm gì khác đành thay ngựa, đi được hơn 50 dặm lại xảy ra vấn đề, Thẩm Thăng không thể làm gì khác dành để mọi người nghỉ một chút lại đi.

Mọi người lau đi mồ hôi trên trán chuẩn bị uống nước, bỗng một người thấy khác lạ, phía sau có gì đó, quay đầu lại thì thấy một ống đen kịt chĩa vào mình, còn chưa phát ra cảnh báo thì đã bị bắn vào giữa trán, ngã trên mặt đất, co giật một chút rồi chết.

Thẩm Thăng nhanh chóng đứng lên, làm thành một vòng tròn, nhưng đối phương trốn trong bụi cỏ dày, không thể phát hiện đối thủ trốn tại nơi nào, chỉ nghe thấy tiếng cỏ sàn sạt.

“Ai?” Một người lớn gan thét lên.

Vừa dứt lời liền có một viên đạn xẹt qua hư không… Cũng lại trúng giữa mi tâm, xem ra đối phương không chỉ có một người, hơn nữa đều là cao thủ dùng súng, người như thế Thẩm Thăng từng gặp ở khu quân sự chuyên môn, người Tây Dương gọi họ là tay bắn lén. Họ chuyên môn núp trong bóng tối bắn lén, đều là thần xạ thủ cao cấp nhất.

Trong lòng Thẩm Thăng lập tức hoài nghi vài người, nhưng lại tự mình phủ định. Chính phủ đế đô không thể có nhân tài như vậy, ty an càng không thể có, đến cùng là ai? Ai sẽ bồi dường tay đánh lén nhiều như vậy? Lẽ nào là??? Không đúng, không thể là y!

Bỗng vang lên một tiếng còi sắc bén, Thẩm Thăng thử nổ súng vào một hướng khác, lập tức bị người xoá sạch súng trên tay, xem ra đối phương lui lại hay là có người ở lại nhìn. Xem ra là coi bọn họ thành đối tượng thí nghiệm, chính mình chết hai người này, hắn cũng không lạ gì. Đã biết là ai làm, tuy rằng không biết tại sao y muốn làm như vậy nhưng trong lòng Thẩm Thăng vẫn chua xót.

“Tiết Hành, ta đã như thế này ngươi vẫn không yên tâm sao?”

Đúng như dự đoán, vừa đến đế đô, Thẩm Thăng liền bị một đám phóng viên vây lấy, tuy đã thay đổi ô tô nhưng vẫn không ngăn được sự theo đuổi của phóng viên, không cách nào khác, Thẩm Thăng đành xuống xe giải thích, nhất thời mỹ quang đăng thiểm.

“Thẩm tiên sinh, ngài trước kia nhận lệnh đế đô làm tư lệnh bắc khu, hiện tai bị đế đô phái người ám sát, ngài có ý kiến gì không?”

“Thẩm tiên sinh, việc ngài đầu hàng có giải thích gì không?”

“Lần hòa đàm này ngài có ý kiến gì không?”

“Ngài có phải là đã mấy lần bị người nào đó ám hại?”

Thẩm Thăng trước sau vẫn lễ phép trả lời: “Ta thật sự không biết, thật sự không tiện.” Thế nhưng bỗng nghe được một phóng viên nào đó nói: “Thẩm tiên sinh, ngài từng phản bội đất nước, hiện giờ trở về đế đô, ngài có phải cảm thấy rất tự hào?” Hắn rút cục không duy trì được vẻ lịch sự giả tạo, ngoài cười nhưng trong không cười hồi đáp: “Danh phản quốc không phải ngươi nói thêm liền thêm?” Trong ánh mắt như có hàn châm, phóng viên há to mồm, muốn mở miệng lại không biết nói cái gì, ngơ ngác mà nhìn Thẩm Thăng tiến vào hội quán.

Thẩm Thăng bước đi thật nhanh, trong đầu mê muội, đúng, giặc phản quốc… Bây giờ ngoại trừ thành An Bình thì hắn không còn gì cả, hắn còn muốn cảm tạ Tiết Hành, lợi dụng hắn như thế là vì hắn vẫn còn giá trị sao? Đối với chân tâm của Tiết Hành, hắn cảm thấy không thể dự đoán, cho dù Tiết Hành chính mồm thừa nhận yêu mình, thế nhưng… Hắn vẫn không thể tin được.

Đến cùng chân tâm là gì?

Lần đầu công bố đàm phán với công chúng, đây cũng là lần đàm phán để nhanh chóng kết thúc chiến tranh 3 năm.

Vì để chiêu đãi khách từ xa tới, Tư An tổ chức một bữa tiệc quy mô khá lớn, những người nổi tiếng ở đế đô có thể đến đều đến cả.

Thẩm Thăng đứng bên cạnh một chậu cây cảnh trong bóng tối, người phục vụ đi tới thì chọn một ly rượu, hắn nhẹ nhàng lắc ly rượu, chất lỏng màu đỏ vẽ lên một tầng vết tích mờ nhạt, nhấp một ngụm, vị hơi đắng. Tiết Hành đem theo vài tên tham mưu, đang cùng ty nói chuyện, Thẩm Thăng muốn tiến tới nhưng nghĩ lại thì cảm thấy quên đi, nếu Tiết Hành không tự đến tìm hắn thì lại gần có ý nghĩa gì.

Bỗng nhiên ở trong tân khách nhìn thấy một người, lúc này mới như trút được gánh nặng nở nụ cười, làm nổi lên một mạt ý cười: “Mục Thiên.”

Mục Thiên cười: “Cái tên nhà ngươi, chúng ta bao lâu không gặp?”

“A, bất quá hai năm thôi, như thế nào, nắm đại quyền rồi.”

Mục Thiên lộ vẻ mặt trẻ con, cười hì hì nói: “Nhờ hồng phúc của ngài, mấy tiểu tình nhân của đại ca bị ta bắt tới, dọa một trận, tất cả đều khai thật.”

“Nói đến đây ta còn có chuyện cầu ngươi hỗ trợ.”

Mục Thiên vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng: “Nếu như là chuyện Triệu Đình vậy ta thật hết cách rồi, tuy rằng Tiết Tam Thiếu đã nắm chắc cả giang sơn, thế nhưng đế đô vẫn là thiên hạ của đám người Tư An nội các.”

Thẩm Thăng trong lòng cả kinh, Mục Thiên cùng Tiết Hành gặp nhau lúc nào?

“Quả thực không có biện pháp nào sao?”

“Thẩm ca, nếu có cách thì ta đã sớm cứu Triệu Đình ra, không bằng ngươi đi tìm Tam Thiếu thử xem, ta thấy Tam Thiếu vẫn rất thưởng thức ngươi đó.”

Thẩm Thăng chậm chạp lắc đầu một cái, Mục Thiên nhìn hắn một lát: “Nói chung ngươi cũng đừng quá gấp gáp.”

“Biết rồi.” Thẩm Thăng giật nhẹ khóe miệng.

Mục Thiên cùng Thẩm Thăng lẳng lặng mà ở trong bóng tối, kỳ thực có lúc giữa người và người việc an ủi nhau không nhất định phải thông qua ngôn ngữ, trầm mặc cũng là một loại phương thức, nổi thống khổ của ngươi ta biết, ta xác thực không cách nào chia sẻ, khuyên nhủ có lẽ sẽ khiến ngươi càng thêm khổ sở, thế nhưng trầm mặc, nội tâm cả hai đều khổ sở, khiến thống khổ cũng không thấy cô tịch, sẽ không bồng bềnh ở giữa không trung, sẽ không liền như thế trầm luân xuống.

Tiết Hành cả buổi tối nói chuyện cùng Tư An nhưng không quên liếc nhìn Thẩm Thăng, nhìn thấy Mục Thiên đi tới thì cũng hơi ngẩn ra, tất cả đều lọt vào mắt lão cáo già Tư An, theo tầm mắt của y nhìn sang, thì ra là vậy, không khỏi cười nói: “Mục Thiên là đồng học với Thẩm Thăng, sao vậy, Tiết thiếu không biết ư?”

“A.” Tiết Hành lắc đầu một cái: “Nói thật một câu, từ khi Thẩm Thăng đầu hàng, ta sau đó thực sự không quan tâm hắn.” (Anh chỉ bò lên giường dụ dỗ người ta thôi!!!!)

“Xem ra Tiết thiếu chỉ đem kẻ địch để ở trong mắt.”

“Đâu có, nhân tài phải như thủ phụ mới đáng giá quan tâm.”

“Tiết đại thiếu đối với lần này đàm phán có nói gì không?”

“Thủ phụ chê cười rồi, lặng lẽ tiết lộ cũng không sao, lần này không cần ta chủ động mời, đại ca ta cũng tự mình đến, hết cách rồi, thế nào cũng phải thay mình kiếm điểm quân công.”

“Nói cũng đúng, Tam thiếu là một người thông minh, vậy tất cả đều dễ nói chuyện.”

“Đó là tất nhiên, còn mong thủ phụ xem ở Tiết Hành là người vô dụng, cho Tiết Hành chiếm một chút lợi lộc.”

“Há, thật sao?” Tư An vui vẻ ra mặt.

Tiết Hành không chút biến sắc, cười khúc khích: “Hết cách rồi, lưu lạc quá lâu rồi, sợ ngày sau ở Tiết gia không đất đặt chân.”

“Tiết đại thiếu không giống loại người như vậy a.” Lời tuy nói như vậy, nhưng ở trong lòng Tư An thật nhanh tính toán, Tiết gia Tam Thiếu gia chưa từng nghe qua, xem ra xác thực là không còn gì khác. Theo tình báo từ Tiết gia tác phong làm việc đến xem, từ trước đến giờ là lấy người có tài làm chủ, Tiết Hành ngoại trừ trong trận chiến ở thành An Bình lộ diện thì ở ngoài rất ít khi xuất hiện. Như vậy nói Tiết Tĩnh Chi lệnh Tiết tam thiếu đến đây đàm phán cũng như là đi một bước cờ xấu, cho Tư An cơ hội xoay chuyển thật tốt! Thịt đưa tới cửa làm sao lại không ăn đây....

Thẩm Thăng nhìn toàn bộ phòng khách xa hoa, có chút run sợ,nhân sinh bách thái, hưởng qua khổ cực, sung sướng, bất quá là hoa trong gương, trăng trong nước phất một cái liền nát tan...Lại như đã từng có một lần qua đểm ở Đồng thành hắn đã mơ, mơ một thung lũng lớn ở trong núi sâu, sương mù tràn ngập, mênh mông không biết là nơi nào, trong lòng như có một âm thanh tiếng Phạn (Tiếng Ấn Độ, chỉ thanh âm của Phật) vang vọng:  Không nghe, không động, không nghĩ, không nhớ, quay về. Dưới chân là đường nhỏ lầy lội vẫn là đường lớn rộng rãi, cũng hoặc là hoa tươi cùng bụi gai mọc đầy cánh đồng hoang vu, chính mình vẫn không biết. Theo thanh âm tiếng Phạn ngâm xướng, chỉ thấy một đại thụ, rêu xanh phủ kín, mờ mịt không biết làm sao để quay về thì bỗng nhiên thức tỉnh, mới biết là một giấc chiêm bao.

Sơn hoa ngàn vạn đóa, khách tha phương không biết quay về. Đi ở trên đường, chưa xong có việc chưa xong, chưa xong cũng có người và tình chưa xong… Lại như bên trong thơ ca đã xướng, đã từng cùng nhau dắt tay cùng đi du ngoạn, cũng từng ảo tưởng cùng nhau già đi, thế nhưng gió thổi tản mác, chung quy vẫn là đánh không lại thời gian. Thẩm Thăng không biết mình đến cùng sẽ ở nơi nào hay cùng Tiết Hành mỗi người đi một ngả, hay như hắn đã từng ước ao, Tiết Hành sẽ nói thật với hắn, không gạt hắn. Thế nhưng Tiết Hành lần lượt phụ lòng, làm nhiều như vậy, đem mình cũng giao phó đi ra ngoài, nhận được lại là cái gì? Mỹ mãn cố sự đến cùng cũng luôn là giấc mơ mà văn nhân tạo ra, chỉ có ở trong mơ mới sẽ có tình người sẽ thành thân thuộc, cùng nhau ngọt ngào mà không có lừa dối....

Lẽ nào có cố nhân, cho dù đã quên đi, nhưng chẳng lẽ không đọng lại một chút gì ở trong lòng?

Lẽ nào có cố nhân, cho dù đã quên đi, nhưng chẳng lẽ không thấy quyến luyến?

Ta đã từng cùng nhau cưỡi ngựa dạo chơi, hái cúc trắng giữa làng quê.

Năm tháng trôi qua như gió, sao không nhớ lại chuyện xưa?

Ta từng cùng trèo thuyền trên sông, sóng nước cuồn cuộn.

Rong chơi không biết thời gian, sao không nhớ lại chuyện xưa?

Nguyện cùng dắt tay đến già, vui sướng cùng nâng chén uống rượu.

Nhớ lại ngày xưa, lại giống như mộng đẹp!

Nhứng năm tháng xưa, thời gian tốt đẹp, ta rót rượu vào trong chén của ngươi!

Nhứng năm tháng xưa, thời gian tốt đẹp, ta rót rượu vào trong chén của ngươi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương