Cố Hữu
Chương 13: Mù mịt

Vừa bước vào cửa, Thẩm Thăng đã cảm thấy bầu không khí có chút quái lạ, Tiết Hành không có ở đó, thế nhưng Lộ Trung lại ngồi giữa ghế salon hút thuốc còn Văn Chiêu cũng không có ở cùng. Lộ Trung phun ra một hơi, gương mặt tinh xảo có chút tối tăm: “ Lão già nhà ta muốn ta kết hôn sinh con, Văn Chiêu cũng đồng ý.” Thẩm Thăng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, chuyện như vậy ai gặp phải cũng thế cả, thế nhưng …: “Văn Chiêu đâu?”

“Đang vẽ tranh.”

Mùi thuốc có chút cay độc, khói thuốc màu xanh lam bay lượn lờ, gương mặt Lộ Trung trở nên mơ hồ không rõ, Thẩm Thăng miễn cưỡng an ủi: “ Sẽ không có chuyên gì đâu.”

“Tốt nhất là như vậy.” Lộ Trung ấn đầu thuốc vào gạt tàn: “Ngươi có từng nghĩ Tiết Hành cũng phải kết hôn không.”

Thẩm Thăng chậm chạp không biết nên nói cái gì cho tốt, trầm ngâm nửa ngày mới mở miệng: “Đây là chuyện không thể ngăn cản.”

Lộ Trung có chút thương hại nhìn hắn: “Ngươi cũng biết thân phận địa vị của Tiết Hành, những trưởng lão của Tiết gia có thể khoan dung cho sự tồn tại của ngươi mà hoàn toàn không khoa chân múa tay là vì Tiết Hành vì ngươi…Vì ngươi mà quyết định đánh hạ đế đô.”

“Là vì vậy sao?” Thẩm Thăng mờ mịt, Tiết Hành như vậy làm cho hắn cảm thấy đó không phải là Tiết Hành mà mình quen biết.

“Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ nên làm sao để đối mặt, dù sao Tiết gia luôn chọn người ưu tú, Tiết Hành xuất sắc như vậy cũng nên có đời sau.” Lộ Trung lại châm một điếu thuốc: “Lão già nhà ta lải nhải nhiều năm như vậy, ta cũng không để ý, chỉ là ngươi” Lộ Trung nhìn thẳng vào Thẩm Thăng: “Ngươi đã có hài tử, vì thế Tiết Hành có đời sau cũng không phải không thể.”

Thẩm Thăng ngơ ngơ ngác ngác trở về phòng, kể từ lúc cùng Tiết Hành kết giao, hắn từng có chờ mong, từng có khổ sở, càng có hài lòng, thế nhưng hắn vẫn cho là Tiết Hành lừa dối…Tựa hồ mọi chuyện không phải như vậy, đúng là Tiết Hành từng lừa dối hắn, nhưng theo những gì Lộ Trung nói, Tiết Hành làm như vậy căn bản là vì hắn, vậy những tính toán lừa dối trong lòng trước kia còn có ý nghĩa sao?

Tiết Hành phải thành hôn, điều này có lẽ không thể ngăn cản.

Cứ như vậy, Thẩm Thăng ngồi trong phòng ngơ ngác cả buổi chiều, liền Tiết Hành đẩy cửa đi vào cũng không biết, Tiết Hành biết lúc Lộ Trung nổi nóng sẽ nói những gì, Tiết Hành không nói gì, nhẹ nhàng khép cửa lại, xác thực, y nên nghĩ cách ứng phó nếu những lão già kia nhắc đến chuyện này.

Thẩm Thăng từng kết hôn, có hài tử là một cái gai trong lòng y, thế nhưng lúc đó y không có năng lực ngăn cản, đồng thời y với Thẩm Thăng cũng chỉ là bạn cũ thôi, thế nên chuyện phát sinh cũng không thể trách ai cả, tương tự như vậy, hiện tại Thẩm Thăng cũng không có năng lực đi ngăn cản y kết hôn, xem ra nên phòng ngừa chu đáo một phen.

Trong phòng im ắng không một tiếng động, ngay cả tiếng hô hấp của hai người cũng mơ hồ có thể nghe được, Tiết Hành đi tới bên cạnh Thẩm Thăng ngồi xuống, ôm vai hắn, thấp giọng an ủi: “ Lời Lộ Trung nói đừng để trong lòng.”

Thẩm Thăng khịt khịt mũi: “Không có gì, chính là cảm thấy nhiều chuyện không phải như mình nghĩ, là ta suy nghĩ quá đơn giản.”

“Muốn Triệu Đình sao?”

“Ừ.” Thẩm Thăng thành thực trả lời.

“Ha ha!” Tiết Hành khẽ cười: “Đế đô thông qua báo chí phát ra lời mời, nói nên hợp tác với nhau để đất nước hòa bình, bên Tư An rảnh rỗi liền bắt đầu tìm việc làm, cũng không thấy mệt đến hoảng.”

“Tư An dù sao cũng là nội các thủ tể.” Âm thanh của Thẩm Thăng có chút khàn khàn.

“Khóc sao?” Tiết Hành ôm chặt hắn: “Cái gì cũng đừng nghĩ, ta sẽ xử lý.”

“Ừ.”

Thẩm Thăng nhìn gốc cây to bên ngoài, trong lòng vừa mê man, cũng có chút bất an. Nghe theo lời Tiết Hành, chuyện nên đến sẽ đến, chính mình không thể nào đoán trước, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên.

Thẩm Thăng cầm lấy tay Tiết Hành, mười ngón tay đan vào nhau, trong tim một mảnh ôn nhu.

“Loảng xoảng” một tiếng vang thật lớn.

“Không có gì, Lộ Trung khi tức giận liền như thế.” Tiết Hành đứng dậy: “Hắn tại sao tức giận ngươi biết không?”

“Vì chuyện kết hôn.”

Tiết Hành quay lưng về phía hắn, tựa hồ nở nụ cười: “Là vì thái độ của Văn Chiêu.”

Đại khái Văn Chiêu đồng ý để Lộ Trung kết hôn sinh con khiến hắn cảm thấy mình trong lòng Văn Chiêu không đủ trọng yếu, vậy Tiết Hành, nếu ta kiên trì không đồng ý cho ngươi kết hôn sinh con, ngươi sẽ nghe ta sao? Câu trả lời là gì thì hắn cũng không dám nghĩ tới.

“Nếu như…Quên đi, ta xuống xem Lộ Trung thế nào.” Tiết Hành bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn không hỏi thì tốt hơn.

Vừa mới đi tới cửa liền lại nghe thấy “loảng xoảng”: “Mấy cái bình sứ trắng của ta tốt nhất không nên để ở phòng khách.” Tiết Hành cười nói.

“Ta đền ngươi.” Lộ Trung cầm một chén trà lên uống rồi quăng đi.

“Hằng năm cứ nháo lớn như vậy có ý nghĩa gì chứ, lão già nhà ngươi, ngươi còn không hiểu sao, coi như Văn Chiêu đồng ý, ngươi sẽ đồng ý sao.” Tiết Hành ngoắc tay, quản gia tiến đến: “Thu thập gian phòng, mang bình rượu đến cho ta.”

“Ta chính là tức giận.” Lộ Trung ngồi xuống sô pha, đệm ghế bị hắn phá hủy đến không còn hình dáng ban đầu.

“Giận có ích lợi gì, ngươi ở với Văn Chiêu nhiều năm như vậy, tâm ý của hắn ngươi còn không hiểu sao?”

Nhìn ly thủy tinh sóng sánh rượu, Thẩm Thăng nhấp một ngụm rồi nói: “Ta xem ngươi là nhàn rỗi đến phát hoảng, cứ đập tiếp xem Văn Chiêu còn để ý tới ngươi hay không.”

“Ta nhàn đến hoảng, còn ngươi, tiếp theo là ngươi đấy.”

Thẩm Thăng trong lòng căng thẳng, nhìn Tiết Hành.

“Mắc mớ gì đến ngươi, trước tiên đem tiền đền ta đi.” Tiết Hành trường mi: “Theo giá gốc.”

“Xem ngươi kìa.” Lộ Trung rót rượu cho Thẩm Thăng với chính hắn: “Muốn tiền thì gặp cha ta đi.”

Tiết Hành thực sự không còn lời nào để nói hắn, không chút biến sắc nhìn Thẩm Thăng một chút, thấy hắn vẫn còn có chút ngơ ngác cũng không có nhiều lời. Để quản gia đốt một đoạn trầm hương, mở máy quay đĩa đặt một đĩa nhạc Tây Dương vào, kim chỉ nam xoay chầm chậm, giọng nữ ca sĩ có chút khàn kể về một đoạn cảm tình đầy bi thương. Trong phòng khách lặng lẽ, nhất thời cả ba người cũng không biết nên nói gì cho phải.

Kim đồng hồ chỉ đến mười một giờ thì Tiết Hành nhíu nhíu mày: “Tĩnh Chi đâu?”

Quản gia vội vã trả lời: “Đại thiếu gia bảo hôm nay Triệu tiên sinh mời ăn cơm, ăn xong thì đi câu lạc bộ, không chắc sẽ về nhà.”

Tiết Hành còn chưa kịp mở lời, Lộ Trung đã cười trêu nói: “ Tiết Tam à, đại ca nhà ngươi không phải bị Triệu Gia coi trọng chứ, ngày ngày ân cần như vậy.” (Khắp nơi đều xuất hiện cp)

“Ngươi cho rằng đại ca ta giống ngươi vụng về như vậy?”

Thẩm Thăng nở nụ cười: “Ta đi xem Văn Chiêu thế nào rồi?”

“Xin nhờ, xin nhờ, giúp ta nói chút lời hay.” Lộ Trung làm hợp quyền thủ thế: “Tiểu nhân vô cùng cảm kích.”

“Khẳng định sẽ giúp ngươi làm tốt.”

Bóng dáng Thẩm Thăng vừa khuất, Lộ Trung liền nhẹ giọng hỏi: “Có tính toán gì không? Tư An đưa ra cờ hiệu như vậy, chúng ta nếu như không đi thì liền cho bọn họ cái nhược điểm.”

“Mấy chiêu này của Tư An, lão cũng không chịu nhận mình già, cả ngày dằn vặt, ngày nào đó quăng ngã còn không biết làm sao.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương