Có Con Rồi Thì Kết Hôn Đi!!!!
-
Chương 6
Bây giờ thì hay rồi, cả người tôi như trứng đã được bóc vỏ, không còn cái gì để che đậy hết. Hắn xoay người bế thốc tôi lên đặt ngang giường. Ý chí sót lại khiến tôi chống cự mãnh liệt. Tôi không ngờ mình sẽ mất đi sự trong sạch trong suốt 18 năm gìn giữ tại chính trong nhà mình mà người đàn ông gây ra chuyện đó không ai khác chính là hắn. Kẻ tôi hận đến lúc chết, hận tận xương tủy. -Aa.............!
Một cơn đau truyền từ hạ thân, tôi cũng không phải ngốc đủ để biết mình đã bị mất đi cái gì. 18 năm tôi cất giữ bây giờ đã mất rồi! Tôi không còn là xử nữ nữa! Đau đớn cùng với tuyệt vọng dòng nước ấm từ mắt tuôn trào không ngừng. Tôi khóc! Tôi hối hận về tất cả, đáng lẽ không nên đến bữa tiệc đó, không nên đụng phải hắn, không nên để hắn vào nhà phải kêu người lôi hắn ra. Huuu! Hối tiếc muộn màng.
Hắn thấy tôi khóc nhưng cũng không dừng lại hoặc nhẹ nhàng hơn một chút nào cả, chỉ như thèm khát lâu ngày hôn lên mắt tôi, uống những giọt nước mắt. Hắn trườn xuống môi nhưng tôi không mở ra mà cắn chặt răng lại, tôi ghê tởm hắn. Tuy không vào được miệng nhưng hắn cũng không có tức giận. Nhẹ nhàng đặt tôi xuống sau khi thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Tôi gần như là kiệt sức, ngất đi ngay sau đó.
Lúc tỉnh dậy:
Tôi thấy mình đang nằm trên chính chiếc giường của mình và bên cạnh là một con mèo to đùng đang ngủ. Cơn đau vẫn còn. Tôi nước mắt lưng tròng cầm điện thoại vào nhà tắm, bấm một lượt để lên tai nghe:
-Alo_Mẹ tôi giọng ấm áp lên tiếng. Nghe tiếng mẹ tôi bỗng nức nở, nước mắt thi nhau rơi xuống như một cơn mưa.
-Mẹ...à! Con...._Giọng của tôi khiến mẹ lo lắng, giọng nói có chút khẩn trương.
-Con gái có chuyện gì thế? Sao con khóc, hả?_Mẹ cũng không như mọi ngày, yêu thương dịu dàng hơn rồi thì phải.
-Mẹ ơi, con....bị.....người....ta làm nhục rồi. Mẹ về đi mẹ, huuuuu!_Tôi đau đớn nói ra những lời cứa vào trái tim bà.
-Mẹ về ngay, con đợi mẹ._Bà cúp máy ngay. Tôi đoán bà sẽ về nhanh nhất có thể.
Ở Canada sau khi nhận cuộc điện thoại của đứa con gái, Quyên gần như không chịu nổi, mở cửa phòng văn thư ra:
-Anh à....!_Bà vừa nói gần như muốn gục xuống, Thần nhanh tay lại gần đỡ được:
-Sao thế, lại đây ngồi chút đi. _Giọng có đôi chút khuất mắc và lo lắng.
-Mình về đi! Tuyết nhi, về đi, nhanh lên, con bé.....!_Bà ngất đi trong nước mắt. Thần nhìn bà thầm đoán được có chuyện gì. Liền đặt vé máy bay đi về Trung Quốc.
Còn hai ông bà nhà Quý thì cũng về sau không lâu.
Tôi thay quần áo ngồi trên ghế sofa dưới nhà, đợi mọi người về. Hắn đang trên cầu thang đi xuống:
-Sao không lên nghỉ chút đi, không mệt hả?
-Anh cút đi cho tôi! Biến ngay!
Tôi gần như phẫn nộ cầm ngay chiếc đèn gần đó ném tới. Hắn thân thủ tốt nên nhanh tay chụp lấy.
Rất may đúng lúc này, mama yêu quý về tới tôi như người chết có người đi qua cứu vội chạy ngay tới mẹ:
-Mẹ ơi, hắn là hắn. Mẹ, huuuu.
Bà ngước lên nhìn:
-Quý Thiên Ân! Là cậu.
-Bác gái, là con.
-Cậu, sao dám làm vậy với con gái tôi hả?
Hai ông bà nhà QUý cũng kịp chạy về đến cửa thấy con trai mình và giọng nói phẫn nộ như muốn giết người kia thầm hiểu ra sự việc.
-Ân Ân, con làm cái gì vậy?_Vĩ Nga lên tiếng trách khứ.
Hiện tại bốn người lớn trong nhà đã yên vị trên ghế. Còn hắn đối diện với mọi người ánh mắt hình như vẫn không rời khỏi tôi:
-Con giải thích đi._Tử Nghiêu bây giờ mới lên tiếng.
-Tại cô ta muốn con làm như vậy.
-Cái gì?
Tôi nghe thấy như vậy liền đau đớn, khóc càng dữ dội hơn. Đấy! Hắn nói dối giữa ban ngày mà sao không bị sét đánh nhỉ?
-Mẹ ơi! Con không có....không có....mà.Mẹ ơi!
-Dù sao cũng đã xảy ra rồi, cháu tính ra sao đây!_Thần dù sao cũng không thể im lặng được, Tuyết nhi là con một lại là con cưng của ông, không đời nào ông để nó chịu thiệt.
-COn sẽ lấy cô ấy. Đám cưới ngày mai sẽ diễn ra.
-Hả?
-Cũng được, vậy đi.
-Ngày mai sao?
-.....
Ôi, đất trời! Vậy là lấy hắn thật mà còn là ngày mai.
Một cơn đau truyền từ hạ thân, tôi cũng không phải ngốc đủ để biết mình đã bị mất đi cái gì. 18 năm tôi cất giữ bây giờ đã mất rồi! Tôi không còn là xử nữ nữa! Đau đớn cùng với tuyệt vọng dòng nước ấm từ mắt tuôn trào không ngừng. Tôi khóc! Tôi hối hận về tất cả, đáng lẽ không nên đến bữa tiệc đó, không nên đụng phải hắn, không nên để hắn vào nhà phải kêu người lôi hắn ra. Huuu! Hối tiếc muộn màng.
Hắn thấy tôi khóc nhưng cũng không dừng lại hoặc nhẹ nhàng hơn một chút nào cả, chỉ như thèm khát lâu ngày hôn lên mắt tôi, uống những giọt nước mắt. Hắn trườn xuống môi nhưng tôi không mở ra mà cắn chặt răng lại, tôi ghê tởm hắn. Tuy không vào được miệng nhưng hắn cũng không có tức giận. Nhẹ nhàng đặt tôi xuống sau khi thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Tôi gần như là kiệt sức, ngất đi ngay sau đó.
Lúc tỉnh dậy:
Tôi thấy mình đang nằm trên chính chiếc giường của mình và bên cạnh là một con mèo to đùng đang ngủ. Cơn đau vẫn còn. Tôi nước mắt lưng tròng cầm điện thoại vào nhà tắm, bấm một lượt để lên tai nghe:
-Alo_Mẹ tôi giọng ấm áp lên tiếng. Nghe tiếng mẹ tôi bỗng nức nở, nước mắt thi nhau rơi xuống như một cơn mưa.
-Mẹ...à! Con...._Giọng của tôi khiến mẹ lo lắng, giọng nói có chút khẩn trương.
-Con gái có chuyện gì thế? Sao con khóc, hả?_Mẹ cũng không như mọi ngày, yêu thương dịu dàng hơn rồi thì phải.
-Mẹ ơi, con....bị.....người....ta làm nhục rồi. Mẹ về đi mẹ, huuuuu!_Tôi đau đớn nói ra những lời cứa vào trái tim bà.
-Mẹ về ngay, con đợi mẹ._Bà cúp máy ngay. Tôi đoán bà sẽ về nhanh nhất có thể.
Ở Canada sau khi nhận cuộc điện thoại của đứa con gái, Quyên gần như không chịu nổi, mở cửa phòng văn thư ra:
-Anh à....!_Bà vừa nói gần như muốn gục xuống, Thần nhanh tay lại gần đỡ được:
-Sao thế, lại đây ngồi chút đi. _Giọng có đôi chút khuất mắc và lo lắng.
-Mình về đi! Tuyết nhi, về đi, nhanh lên, con bé.....!_Bà ngất đi trong nước mắt. Thần nhìn bà thầm đoán được có chuyện gì. Liền đặt vé máy bay đi về Trung Quốc.
Còn hai ông bà nhà Quý thì cũng về sau không lâu.
Tôi thay quần áo ngồi trên ghế sofa dưới nhà, đợi mọi người về. Hắn đang trên cầu thang đi xuống:
-Sao không lên nghỉ chút đi, không mệt hả?
-Anh cút đi cho tôi! Biến ngay!
Tôi gần như phẫn nộ cầm ngay chiếc đèn gần đó ném tới. Hắn thân thủ tốt nên nhanh tay chụp lấy.
Rất may đúng lúc này, mama yêu quý về tới tôi như người chết có người đi qua cứu vội chạy ngay tới mẹ:
-Mẹ ơi, hắn là hắn. Mẹ, huuuu.
Bà ngước lên nhìn:
-Quý Thiên Ân! Là cậu.
-Bác gái, là con.
-Cậu, sao dám làm vậy với con gái tôi hả?
Hai ông bà nhà QUý cũng kịp chạy về đến cửa thấy con trai mình và giọng nói phẫn nộ như muốn giết người kia thầm hiểu ra sự việc.
-Ân Ân, con làm cái gì vậy?_Vĩ Nga lên tiếng trách khứ.
Hiện tại bốn người lớn trong nhà đã yên vị trên ghế. Còn hắn đối diện với mọi người ánh mắt hình như vẫn không rời khỏi tôi:
-Con giải thích đi._Tử Nghiêu bây giờ mới lên tiếng.
-Tại cô ta muốn con làm như vậy.
-Cái gì?
Tôi nghe thấy như vậy liền đau đớn, khóc càng dữ dội hơn. Đấy! Hắn nói dối giữa ban ngày mà sao không bị sét đánh nhỉ?
-Mẹ ơi! Con không có....không có....mà.Mẹ ơi!
-Dù sao cũng đã xảy ra rồi, cháu tính ra sao đây!_Thần dù sao cũng không thể im lặng được, Tuyết nhi là con một lại là con cưng của ông, không đời nào ông để nó chịu thiệt.
-COn sẽ lấy cô ấy. Đám cưới ngày mai sẽ diễn ra.
-Hả?
-Cũng được, vậy đi.
-Ngày mai sao?
-.....
Ôi, đất trời! Vậy là lấy hắn thật mà còn là ngày mai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook