Chiếc xe lao vun vút trong đêm. Gió từ cửa sổ thổi vào khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn, cái cảm giác uất ức cũng không còn nữa.-Đưa tôi về nhà._Tôi buông một câu thẳng thừng, không quay mặt lại nhìn.

-....._Hắn im lặng không nói, cũng không có bất kỳ hành động gì.

Chiếc biệt thự nơi tôi đang sống dần hiện ra trước mắt, cánh cổng đã được những người giúp việc mở ra để chào đón chủ nhân đang về. Chiếc xe lao vun vút và dừng lại trước gara, đưa xe vào trong đó, hắn bước xuống tôi cũng đồng thời mở cửa xe đi ra.

-Anh làm gì ở đây?

-....

Vẫn cái sự im lặng bí hiểm đó, tôi không thể chịu được, kéo tay hắn lại:

-Anh muốn làm gì? Đây là nhà của tôi.

-Muốn ở lại vậy thôi. Coi như là việc thiệt hại lúc nãy của em._Hắn nhắc lại khiến tôi bỗng dưng dâng cảm lên một cảm giác biết ơn. Nhưng không được, dù hắn có giúp tôi một lần cũng không có nghĩa hắn được ở trong nhà của tôi nha. Dù sao cũng là con gái, còn rất nhỏ nữa mới chỉ 18 thôi à, nếu hắn ở lại nhỡ đêm có giở trò gì thì tôi phải làm sao đây hả trời?

-Không được. ANh muốn bao nhiêu tiền tôi cho anh?_Tôi luống cuống đáp xuôi một câu chưa được đi qua não kiểm duyệt nghĩa.

-Hả? Tiền sao? Em nghĩ tôi thiếu tiền à? Haa._Hắn cười to khiến tự nhiên tôi muốn tát cho cái, nhìn cái mặt sao lúc này ghét thế cơ chứ?

-Anh muốn cái gì tôi cho anh?_Một câu nói ngớ ngẩn nữa.

-Ok! Lát nữa, tôi sẽ nói thứ tôi muốn.

Hắn bỏ mặc tôi, ung dung bước vào biệt thự như là nhà của hắn và coi tôi là một vị khách.

Đấy! Hắn có bao giờ tốt đẹp gì đâu. Cái loại người này sao không bị trời đánh vậy? Thật muốn vạch mắt ông trời ra xem có hay không mà để những người như hắn ta tồn tại nhỉ? Vừa bá đạo lại còn rất ngang ngược, hết thuốc chữa rồi.

Tôi leo lên cầu thang chạy hùng hục sau khi thay quần áo ở nhà, bèn ngồi ôm cuốn tiểu thuyết,mộng mơ.

"cốc cốc"

"Ai vậy nhỉ?"_Tôi hỏi trong lòng rồi chạy đến mở cửa, cánh cửa vừa mở ra tôi đã bị một lực mạnh mẽ xô ngã ngược lại. Lại là hắn, khóa trụ tôi với cánh cửa phòng xong:

-Bây giờ tôi sẽ nói mong muốn của tôi._ Sức nóng phả trên mặt làm tôi khó chịu vô cùng:

-Có.. gì buông tôi ra... rồi... hãy nói._Không hiểu sao tôi lại vấp liên tục.

-Tôi muốn em.

Tôi nghe xong nổi xung lên. Hắn là cái loại gì vậy? Mất nết! Ăn nói trắng trợn.

-ANh buông tôi ra, buông ra!_Tôi vì bảo vệ sự trong trắng mà đánh liên tiếp vào ngữ hắn, chỉ mong hắn lùi lại để tôi chạy đi kêu cứu. Nhưng ông trời thương hắn đẹp trai không thương tôi đây, nên đánh thế nào hắn vẫn không dịch ra. Điên mất thôi! Đất ơi!

-Buông em ra thì làm kiểu gì đây?_Hắn lại vô lại nói.

-Anh cút đi, anh không được chạm vào tôi._Hắn hoàn toàn xé rách được cổ áo tôi, đôi môi bác kinh tởm đang hôn xuống xương quai xanh. Tôi sợ hãi tột độ. Sao tôi ngu quá, đang đâu lại để con sói đói khát này vào nhà.

-Muộn rồi nhé!_Hắn buông một câu làm tôi sững sờ. Cuộc đời tôi phải giao lại cho hắn ư? Không được, tuyệt đối không được. Tôi còn phải đi tìm hoàng tử của mình, còn cùng anh ấy xây dựng hạnh phúc bên những đứa con đáng yêu và tinh nghịch. Hắn làm xong rồi, ba mẹ chắc chắn sẽ gả tôi đi, vì lỡ mang thai thì ai dám cho con ở nhà, không sợ bôi gio chát trấu mà giữ.

Nếu lấy hắn, tôi sẽ là một người vợ khổ sở nhất đau đớn nhất vì luôn phải chấp nhận chồng mình không phải của riêng mình, mà là của rất người phụ nữ ngoài kia. Nghĩ đến đây, mắt tôi tuôn trào một dòng lệ cay đắng. Vẫn còn ở trong suy nghĩ nên tôi không hay được rằng.......

"xoạt"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương