“Lễ hỏi tớ đi 18 triệu, bọn họ trực tiếp đưa lại một cái thẻ ngân hàng.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Tớ không kiểm tra cũng không hỏi. Thẻ tín dụng màu champagne thoạt nhìn rất có giá trị.”

“Đó là thẻ siêu VIP đó, phải có ít nhất một 1 tỷ gửi ngân hàng.”

“Số tiền này tớ sẽ không động đến.”

“Rất là menly nha.”

Số tiền này cho dù là của Min Hee, hay là của Seo Joon không thể nào không liên quan đến nhà họ Park.

Seo Joon hiện giờ vẫn đương chức đương quyền, nhận được ủng hộ hùng hậu. Cuộc sống mà việc gì cũng có thể xảy ra, sau này lỡ như có xảy ra bất cứ chuyện gì, số tiền lớn như vậy, sẽ trở thành nhược điểm để người ta bắt bẻ.

“Tiền của tớ vẫn đủ, không cần thiết phải dùng đến món tiền này.”

“Wow, người anh em, lúc cậu nói những lời này, quá là manly, có phải cậu cố ý làm cho tôi yêu cậu không đó.”

“Yuk ngốc nghếch.”

Bữa tiệc cơm hộp 20k qua đi, BamBam mở cửa chiếc xe đầy ‘nho nhã’ Land Rover của mình đưa Lisa trở về.

Xuống xe, anh ta nói: “Đúng rồi, cậu hỏi Chaeyoung xem ngày nào cô ấy được nghỉ thì báo tôi, tôi mời hai người ăn cơm.”

“Tài liệu đó liền nhờ cậu.”


“Không phiền mà, chỉ là nhờ cậu đừng mời tôi ăn cơm hộp 20k nữa là được. Lần sau chuyển thành cơm 30k nhé, được không người anh em?”

“Tôi còn phải dể dành tiền nuôi gia đình, mong ngài thông cảm.”

Hai người hàn huyên một lúc BamBam mới lái xe rời đi.

Nhìn chiếc xe biến mất chỗ rẽ, cảm xúc của cô mới có chút thay đổi.

BamBam chính là nhân tinh, nói một câu liền chạm đến điểm yếu của cô. Sự nghiệp đã từng là của cô, người phụ nữ đã từng là của cô, cùng một lúc sụp đổ, mỗi người góp một viên gạch, đem cô chôn vùi trong đau khổ.

Ai nói thời gian chính là liều thuốc màu nhiệm, có thể chữa lành mọi vết thương? Kẻ có thể chân chính thúc đẩy việc chữa thương vẫn chỉ có bản thân mình.

Một trái tim đầy nhiệt huyết, tràn ngập yêu thương của cô cũng đã từng bị thương một cách triệt để.

Chaeyoung là người chữa khỏi cho cô, mang lại tương lai tươi sáng đến, những thứ trước kia cô nguyện ý đem đi chôn vùi.

Là con người thì vẫn nên hướng về phía trước.

Lisa hô hấp nặng nề, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tầm mắt có thể nhìn được cành lá cây ngô đồng, tán lá tuy dày rộng, cũng không ngăn được ánh mặt trời xuyên qua.

......

Trước khi nàng tan tầm chừng nửa tiếng, cô đứng chờ ngoài hành lang.

Nàng cùng người nhà bệnh nhân trao đổi việc uống thuốc cùng những việc cần lưu ý tại thời điểm này, ngước mắt nhìn ra cửa liền nhìn thấy cô.

Khuôn mặt cô tràn đầy ấm áp, ngón tay để trên môi, “Suỵt” một tiếng, ý muốn nàng tập trung làm việc.

Đợi thêm một tí nữa, Chaeyoung thu dọn đồ đạc, trong lòng như được chắp cánh, từ phía sau đột nhiên ôm lấy cô hưng phấn dọa: “Hù!”

“Má ơi, đừng có mà dê xồm tôi! Vợ tôi so với cô đẹp hơn nhiều.”

“Xin lỗi, thật ngại quá, nhận nhầm người.”

Nàng lạnh mặt, làm bộ muốn đi.

“Ôm xong liền muốn chạy sao? Không có dễ dàng như vậy, lại đây!”

“Làm gì?”

“Chị trả lại cái ôm ban nãy.”

Vừa nói xong, liền cúi người xuống, ôm nàng lên khỏi mặt đất, xoay hai ba vòng tại chỗ.

“Chị thật là vô lại.”

“Chị chính là tên vô lại mà. Đăng ký kết hôn đã có rồi, đừng có mà bội tình bạc nghĩa.” cô mặt dày thừa nhận, hôn hôn lên khuôn mặt nàng.


Nàng lắc đầu.

“Cái gì, còn không đồng ý à?”

“Lắc đầu ý là chưa hôn đủ.”

Cô được dỗ dành đến mức thể xác và tinh thần đều vui sướng, giữa những người yêu nhau chỉ cần một câu nói thôi trong nháy mắt cũng đủ làm cho trái tim đập liên hồi.

Tình tứ một lúc, điện thoại nàng vang lên, vừa lấy ra liền thấy người gọi là Jisoo.

“Có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì không gọi chị được sao? Chị, đã là vợ người ta rồi, lạnh nhạt như vậy chị rể sẽ không thích đâu.”

Tay nàng cầm vài thứ trên tay, cho nên đang để loa lớn, cô nghe thấy được, đưa mặt gần màn hình, trầm giọng lên tiếng: “Chị rất vừa lòng.”

“Em cự tuyệt nói chuyện với người đẹp hơn em, đặc biệt là Chị rể.”

“Nói đi, tìm chị có việc gì?”

“Thật là không có việc gì, chính là em có chút nhớ chị.”

“Cầu xin em đừng có nhớ chị. Lần trước em nhớ chị, sau đó mượn xe chị đi, vượt đèn đỏ bốn lần, còn một lần trước nữa nói nhớ chị, kết quả làm mất ví tiền của chị.”

“Không muốn nói chuyện cùng vợ người ta nữa.”

“Vậy thì tốt! Chị cúp máy đây.”

“Này đừng có cúp, dù sao thì chị sẽ nhanh chóng nhìn thấy em thôi. Em đang chờ trước cửa nhà chị, đến đây ăn chực đây.”

Cô giơ tay OK: “Chị làm món móng heo kho tàu cho em ấy.”

20p sau, ba người gặp nhau.


Jisoo không làm được tích sự gì, nhà bếp đối với em mà nói chính là phòng thí nghiệm công nghệ cao. Đã không giúp được gì mà còn đặc biệt lảm nhảm không dứt.

“Chị, có đậu hũ không?”

“Không có.”

“Chị, hoa bách hợp chị mới mua à? Thơm thật ấy.”

“Hoa giả đó.”

“Chị, cổ họng em có chút ngứa.”

“Lấy dầu thơm xịt vào sẽ hết ngứa, trong ngăn tủ có nhiều loại đó.”

“Chị không thương em gì hết.” em nhảy vào phòng bếp, vây quanh Lisa: “Woa, giò heo kho tàu này nhìn quá ngon, chị rể có phải chị bị bệnh thích chân giò không? Chỉ là giò heo thôi mà cũng làm đẹp như vậy.”

“Chị không hề yêu chân giò, chị chỉ yêu chị em thôi.”

“Không được, em phải đăng lên mạng mới được.” Jisoo lấy di động ra, “Tách” liền chụp hình sau đó chọn vài tấm đăng lên mạng.

“Chị rể, mới đó mà có ba người thích rồi. Gì thế? Anh Bèm nhắn tin nhưng ngữ khí không tốt lắm.”

Nàng đang lột tỏi, thuận miệng hỏi: “Anh ấy nói gì?”

BamBam: Quay lưng đi một cái cậu liền vì người khác làm giò heo kho tàu. Mẹ nó, tớ trong lòng cậu chỉ có giá trị bằng một hộp cơm 20k. Lisa cậu thật là ngứa da nha~


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương