Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]
-
C61: Câu Truyện Hộp Cơm
Một đêm kích tình, vui sướng tràn trề.
8h Chaeyoung đi làm, hôm nay nàng đến muộn 5p, trên đường lái xe đến bệnh viện, nàng ra sức mắng Lisa.
“Chị có thể bớt dùng sức lại được không? Một vừa hai phải thôi, chị phải đem người ta lăn lộn đến mức đứng không nổi mới hài lòng, phải không?”
“Em hiện tại không phải đang đứng trên mặt đất sao.”
“…Vậy chị có thể dịu dàng một chút được không?”
“Rõ ràng chị đã rất dịu dàng. Nhưng mà tối qua ai là người khóc cầu xin chị? Quên rồi à? Hay chị nhắc lại một chút cho em nhớ nhé. Ôi ôi, nhanh một chút, chính là nơi đó.”
“…...”
“Đúng là vật nhỏ không biết tốt xấu, lần sau mà còn trở mặt như vậy nữa, chị thế nào cũng phải thu âm lại làm bằng chứng.”
“Chị thật là biến thái.”
“Tối qua em không thoải mái sao?”
Nàng dùng im lặng giả ngu.
“Thật không thoải mái sao? Không thể nào, hôm qua chỗ đó của em sưng lên như vậy, chị còn bôi thuốc cho em.”
Nàng bị sặc nước miếng đến ho khan, không tự chủ được mà khép chặt hai chân.
“Lửa đã nhóm lên rồi, em cũng đừng hòng chạy thoát.”
Nàng nhéo nhéo ấn đường nghĩ về nhà chuyện đầu tiên phải làm chính là đem những món đồ tình thú mua trên mạng kia vứt đi.
Đến bệnh viện, Chaeyoung tháo dây an toàn, hỏi: “Chị thật sự đi làm cùng em à?”
“Ừ, chị ở bên ngoài nhìn em, giữa trưa chờ em cùng ăn trưa.”
“Vậy được, có gì chị gọi điện thoại cho em nha.”
“Em lên trước đi, chị đi tìm chỗ đậu xe.”
Nàng hôm nay làm ở khu nội trú, thay áo blouse trắng, tóc cột đuôi ngựa, đổi thành giày đế bằng, cả người sạch sẽ lại tinh tế.
Khoa Sản lượng người nằm viện tương đối nhiều. Nếu là sản phụ sinh thường hai ngày là có thể xuất viện, tiếp đó sẽ là những sản phụ khác nhập viện chờ sanh. Dù nàng không được phân công làm việc trong phòng mổ, nhưng vẫn bận tối mặt tối mũi như con quay.
Lisa đứng ngoài cửa nhìn nàng, khi nàng dùng ngữ khí thân thiết mà trả lời những câu hỏi của người nhà, khi lại kiên nhẫn mà giảng giải, chia sẻ kinh nghiệm cho những bác sĩ thực tập. Cho dù gặp phải những người có tính tình không tốt nàng vẫn có thể dùng nhu thắng cương, bình tĩnh giải quyết.
Không biết có phải liên quan đến công việc hay không mà xung quanh nàng đều tản ra một năng lượng kỳ diệu giúp mọi người phục hồi sức lực.
Chồng của một sản phụ chờ nhập viện tìm cô trò chuyện: “Em của cô khi nào thì sinh? Đã được chỉ định số giường chưa? Cái bệnh viện này đặc biệt đông.”
“Vợ tôi còn chưa sinh con.”
Chồng của sản phụ nghe ngạc nhiên thì ra là vợ: “Chưa tới ngày dự sinh đã nhập viện? Là đến để an thai sao?”
“Không, người xinh đẹp nhất trong đó chính là vợ của tôi. Mặc kệ là các vị sinh con trai hay con gái, đều do cô ấy đỡ đẻ.”
“Vậy cô thật là một người tốt số, trong nhà có được một bác sĩ thì quá là tốt rồi.”
Cô nghĩ thầm, còn không phải sao, may mắn cả đời tôi đều trông cậy vào mỗi cô ấy.
10h hơn, nàng cuối cùng cũng đã đỡ bận hơn một chút, đã có thời gian ngồi vào văn phòng viết bệnh án.
Thỉnh thoảng có người bước vào hỏi chuyện nàng, Chaeyoung cho dù bị làm phiền lại không hề tỏ ra là không kiên nhẫn.
Cô không lên tiếng mà đi vào, chen ngang những người nhà bệnh nhân đang vây quanh nàng. Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà bình tĩnh thả mấy viên kẹo sữa đại bạch thỏ lên bàn.
Nàng thậm chí còn chưa kịp nhìn cô một lần, cô nhanh chóng rời đi.
Liền sau đó, di động nàng có tin nhắn.
[Chị thấy em nói nửa ngày rồi, ăn chút kẹo nhuận giọng đi.]
Cô vẫn ở bên ngoài cửa, cô đã nhìn ra với lượng công việc như vậy, nàng không thể ra ngoài ăn cơm trưa. Vì thế liền chạy ra ngoài mua cơm hộp, luôn miệng dặn người bán cho ít ớt một chút, nhiều hành hương, theo khẩu vị của Chaeyoung, 12h đưa đến.
Sau khi đưa cho nàng lại gửi một tin nhắn, nói giữa trưa đi qua gặp BamBam, buổi tối sẽ đón nàng tan làm.
[Em còn tưởng có thể một lần được chứng kiến cái gì là ‘Hòn vọng thê’, kết quả chị bỏ chạy giữa chừng.]
Cô gái này, còn lấy chuyện chia tay của bọn họ ra để mỉa mai cô.
[Đã mua cơm cho em, em xem nó như hộp cơm tình nhân đi, tối nay chị cho em uống nước dừa.]
Lời này nhìn qua thì không có gì xấu cả nhưng nàng lại không nhịn được mà đỏ mặt.
Nghĩ đến tối qua, tay vuốt ve ngực nàng, còn nói gì mà cảnh đẹp làm cho tinh thần nhộn nhạo, đầu nàng đều bị cô đẩy đụng phải ván gỗ đầu giường.
Cô từ bệnh viện đi ra, gọi điện thoại cho BamBam, mời anh ta ăn cơm.
“Đi cái đầu cậu ấy, cậu có thấy ai mời khách mà mời người ta cơm hộp không hả? Thế còn là hộp cơm 20k nữa chứ, đến cả hộp 25k còn không dám mua cho tớ.”
Cô vừa nghe đã thấy phiền, nhanh chóng gắp miếng thịt bỏ qua hộp cơm của anh ta: “Ăn thịt, ăn thịt đi.”
“Ăn em gái cậu ấy.”
“Tớ không có em gái. Tớ ăn em gái cậu.”
“….” Aizz thật bực bội, BamBam cầm hộp cơm, ngồi ở quán ăn nhỏ xíu có chút lộn xộn nhìn có phần không phù hợp với nơi này: “Cậu nói sớm có hơn không, tôi còn cho rằng cậu tổ chức tiệc cưới nên mới không ghé văn phòng lấy tiền mừng.”
“Thông cảm được, rốt cuộc tôi và cậu không giống nhau.”
“Không giống nhau chỗ nào? Cậu nghèo hơn tôi?”
“Tôi là người đã có vợ.”
“Mẹ nó, lại ở trước mặt tôi mà khoe ân ái, tôi tháo bánh xe con cậu mới mua bây giờ.”
“Tôi hôm nay không đi xe, hôm khác đi. Cậu ăn thử rau xào này đi, xào cũng ngon lắm, giúp hạ hỏa.”
“Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
“Tôi nhớ cậu cũng có văn phòng ở vùng duyên hải, giúp tôi hỏi thăm một số chuyện đi.”
“Như thế nào? Muốn về đó lập nghiệp à?”
“Còn chưa có ý định rõ ràng, chẳng qua có một vài mục tiêu thôi.”
“Ba cậu, hai năm nay ở bên kia kinh doanh cũng không tệ lắm, tôi nghe nói, còn thành lập hai ba chi nhánh.”
“Tôi không có ý định trở về tranh tài sản. Mẹ tôi và ông ta ly hôn từ sớm rồi, mấy năm nay tôi vẫn sống tốt. Cậu nhờ người hỏi thăm giúp tôi một chút.”
“Không thành vấn đề, cậu muốn hỏi gì? Quay về gửi thông tin cho tôi. Cậu không nghĩ đến việc giành lại những thứ là của mình à? Năm đó công ty của cậu định đưa ra thị trường thì bị kẻ xấu tính kế. Nhìn thử đi, tên anh họ của cậu đem công ty biến thành dạng gì rồi? Một công ty ngon lành như thế mà hắn đem biến thành một công ty thê thảm đến không nỡ nhìn tới. Hơn nữa, hắn còn lừa gạt những người cung cấp hàng hóa nữa, tài chính liên tục xảy ra vấn đề.”
"....."
“Vẫn là bởi vì con đàn bà họ Ryu kia à?”
Chiếc đũa của Lisa đang gắp một lát gừng bỗng dừng lại giữa không trung.
“Cho nên mới nói, phụ nữ cũng có người tốt kẻ xấu, Hwayoung ả ta có thể thông đồng với anh họ để hãm hại cậu, nếu xếp hạng về sự ti tiện bỉ ổi, ả ta có thể xếp hạng nhất. Cũng là phụ nữ, cậu xem Chaeyoung đi.”
“Mẹ nó, đừng có đem Chaeyoung ra so sánh với người khác.”
“Đúng rồi, không thể nào so sánh được. Người anh em, cuộc đời của cậu á, đủ trắc trở để có thể viết nên một cuốn tiểu thuyết đó.”
“Cút đi.”
“Cậu muốn mua nhà à? Nhìn trúng căn nào mau đem ra bàn bạc với tôi, tôi tìm người quen cho cậu một chút chiết khấu. Nếu thiếu tiền, trực tiếp ghi số thẻ tôi và điền số tiền vào.”
“Tiền tích góp cũng vừa đủ trả, còn trang trí nội thất dời lại một chút.”
“Vậy hôn lễ của cậu và Chaeyoung?”
“Cô ấy nói không làm, chỉ cần đi du lịch trăng mật một chuyến là được.”
“A! Ý hay! Đúng là vợ hiền! Nói đi cũng phải nói lại, ba mẹ cô ấy cũng sẽ không để cậu chịu thiệt.”
*Ko có H đâu lêu lêu
⭐
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook