Bệnh viện Cheongju.

Chaeyoung đi gặp chủ nhiệm khoa lấy lại phép, bắt đầu đi làm bình thường, xương ngón tay út trái của nàng vẫn còn bị nứt do đó vẫn cần phải nghỉ ngơi. Trong vòng một tháng, nàng sẽ không làm việc trong phòng mổ.

Lisa gửi cho nàng rất nhiều tin nhắn, ban đầu dùng Messenger, nội dung cũng rõ ràng.

[Chị sai rồi, chị xin lỗi.]

Nàng lạnh nhạt giả vờ mạnh mẽ, nhưng chạng vạng hôm đó, đọc đến tin sáu chữ này, nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống.

Cô từng chút từng chút một mà phá vỡ phòng tuyến của nàng, vừa sắc nhọn lại vừa mạnh mẽ, nàng khó có thể chống đỡ.

Trong lòng nàng vẫn chưa nguôi giận, trực tiếp đem Lisa vào danh sách đen.

Cô cũng không buông tay, chuyển sang gửi tin nhắn bình thường.

[Thân thể em đã đỡ hơn chưa? Tay còn đau hay không?]

[Cho chị một cơ hội được không?]

[Chị mỗi ngày đều tự tát mình hai cái, hôm nay đã tát xong bên má trái rồi, bên phải để dành cho em.]

Ban đầu nàng còn đau lòng, sang ngày thứ hai, những tin nhắn của cô, nàng có thể đọc qua một cách bình tĩnh như đang đọc truyện cười.

Sau khi chê cười xong, trái tim thong thả chậm rãi mà ấm nóng lên.

Bắt đầu từ hôm qua, cô chuyển sang gọi điện thoại, không náo loạn, không quấy rầy, mỗi ngày sáng trưa chiều ba cuộc, buổi sáng 7h, giữa trưa 12h30, buổi tối lúc tan tầm. Chaeyoung không nhận bất kỳ cuộc gọi nào, mặc định đó là báo thức để thức dậy, ăn cơm.

Nhưng vẫn không ngờ được, nàng trong lúc vô thức nhận một cuộc.

Đó là khi cô dùng điện thoại công cộng gọi đến, nghe được tiếng nói của nàng: “A lô? Ai vậy?” cô thiếu chút nữa mừng quá mà bật khóc.

“Chaeyoung là chị, cầu xin em đừng ngắt điện thoại.”

Cách xa hơn một tuần, lại lần nữa nghe được tiếng nói của cô, nàng có chút ngẩn ngơ.

Vì một chút ngẩn ngơ đó mà quên cúp điện thoại.

Cô bên kia hồ ngôn loạn ngữ, cái gì mà xin lỗi nhận sai. Có thể tưởng tượng được bộ dáng của cô đứng bên đường xin lỗi luôn miệng như thế, bộ dáng thê thảm đến mức nào.

Nàng gác điện thoại bên tay, vừa nghe vừa cong khóe môi, sau đó không chút lưu tình mà cúp điện thoại.


Nhanh chóng đến giờ tan tầm, lại nhận được tin nhắn từ dãy số lạ,

[Nếu chị và em thật sự không còn cơ hội]

Nàng kéo lên kéo xuống mà kiểm tra vài lần, chỉ có mỗi câu này, không đầu không cuối làm nội tâm bất an.

Nàng đang buồn bực, tin nhắn mới lại được gửi đến---

[Bác sĩ Park có thể gặp nhau ‘chịch’ một lần trước khi chia tay được không?]

Nàng không nhịn được, phun ra toàn bộ ngụm nước vừa mới uống.

Đường Nha Đề.

Cô thật sự đã hết cách, nàng tàn nhẫn mà đem toàn bộ phương thức liên lạc của cô kéo vào danh sách đen. Cô chỉ có thể dùng điện thoại cũ của bà ngoại mà lao lực gõ chữ.

Nàng nhìn đến hàng chữ kia, rốt cuộc cũng cười ra tiếng.

Vậy đi, cũng nên cho cô nếm tư vị khi bị đày vào lãnh cung.

Ngày hôm sau, tới ca trực của Chaeyoung ở phòng khám, bởi vì là thứ bảy nên bệnh nhân cũng không nhiều.

Xem xong mười mấy người, tạm thời, sau đó chưa có bệnh nhân mới vào, cô bé y tá lấy ra bánh quy nướng vào buổi sáng cho nàng: “Bác sĩ Park chị nếm thử đi, bánh quy em tự làm đó.”

“Không tồi, đậm vị sữa tươi.”

“Em cho hơn nửa là sữa tươi, rất thơm, chị ăn thử cái bánh sô cô la này đi.”

Hôm nay thật thảnh thơi, nàng ăn tới cái bánh quy thứ ba, mới có bệnh nhân tiến vào, cô bé điều dưỡng vội vàng dọn dẹp: “Làm việc, làm việc thôi.”

Gọi tên, thực nhanh, cửa bị đẩy ra, có người bước vào.

Nàng mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, mở thông tin bệnh nhân mới, theo thói quen hỏi: “Tên Dwong Yam phải không? Ngồi xuống đây, đã sáu tháng…”

Nàng vừa nói vừa ngẩng đầu, nhìn đến người đằng sau, há hốc miệng kinh ngạc.

“Jisoo?”

Jisoo cả người hóa trang thành phụ nữ có thai, tóc dài, mặt trang điểm đầy son phấn, trong bụng còn nhét một cái nồi, vừa to lại vừa tròn.


“Đúng rồi, sáu báy tám tháng rồi, chị gái, đỡ em cái coi.”

‘Người nhà’ cô có chút không dám nhìn thẳng, đứng yên không đưa tay đến.

“….....”

Nàng thật sự không có dũng khí liếc nhìn Jisoo lần thứ hai, quay qua nói với cô bé y tá: “Em ra ngoài lấy thêm cho chị bông gòn.”

Cô bé điều dưỡng lập tức nhận ra, nhanh chân bước ra khỏi phòng.

“Em bị bệnh hả Jisoo!”

“Em mà không giả dạng một chút, có thể bước vào khoa sản sao? Chị chịu gặp chị ấy sao? Phí khám bệnh mắc chết đi được, đến 500k!”

“Chị trả lại em, đi nhanh đi, đừng quậy nữa.”

“Em không đi, ông chú bảo vệ ở đây như tên biến thái ấy, chỉ cho phép phụ nữ mang thai và người nhà bước vào.”

Kể từ khi bước vào, ánh mắt cô như bị đổ keo dán sắt, dính trên người nàng có cố gắng thế nào cũng không gỡ ra được.

Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy sau lưng như bị kim chích, nàng rốt cuộc cũng nhìn qua cô một lần.

Hai ánh mắt giao nhau, một cái chớp mắt, một giây, cô như muốn thiêu cháy. Theo lý thuyết, suất diễn của Jisoo đến đây đã kết thúc, nhưng em nhập vai quá sâu, vẫn còn nghiện chưa thoát vai.

“Chị bác sĩ, em muốn làm một vài cái kiểm tra. Có phải là muốn lấy máu để xét nghiệm siêu vi B gì đó không? Ui, phụ nữ mang thai thật là mệt quá đi mất, em mang theo cái nồi này có một giờ thôi, mà eo liền đau không chịu nổi, mẹ thật là vĩ đại.”

“Em muốn làm kiểm tra đúng không? Rồi, đợi chút.”

“Chị, chị đang làm gì vậy?”

“Cho em thông tin của khoa thần kinh, để em đi kiểm tra não bộ. Chuyển đến chuyên gia, hai người.”

Jisoo không muốn bị ngược đãi, vì thế cởi ra tóc giả, đem nồi từ trong áo lấy ra, đưa cho cô: “Chị muốn em giúp, em đã giúp chị gặp được người, còn lại chị tự xử đi.”

Jisoo đi rồi, trong phòng chỉ còn lại cô và nàng. Cô đi tới, mỗi bước một gần, nội tâm Chaeyoung run rẩy thêm một chút theo từng bước chân.

Nàng ngồi trên ghế, cô đột nhiên ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn nàng.


“Bác sĩ Park, bác sĩ có lòng tốt cứu mạng chị không?”

Nàng tỏ thái độ bình tĩnh, giọng nói cũng đều đều, quay đầu, không chút trốn tránh nhìn thẳng cô.

“Chị với em chia tay rồi, em cũng đồng ý rồi.”

“Chaeyoung.”

“Không có cơ hội.”

“Chị một lần nữa theo đuổi em.”

“Từ đâu mà chị có tự tin như vậy? Chị có nhiều tiền không? Có nhà không? Hay chị có xe?”

“Em cứ giận chị đi.”

Đầu ngón tay vừa mới chạm vào nhau, nàng như chạm phải lửa, nhanh chóng rút tay lại, nhưng động tác quá lớn, lại dùng nhiều sức, mu bàn tay chạm vào miệng Lisa giống như cho cô một cái tát.

Cô sửng sốt, ánh mắt trong tích tắc trầm xuống, nàng cũng không ngờ được, mở miệng muốn nói gì đó lại thôi, chỉ có thể há miệng thở dốc.

Nhưng sắc mặt cô quá kém, trong lòng Chaeyoung bực bội, đơn giản không giải quyết được thì lặng im không phản ứng.

“Thực xin lỗi, đã làm phiền em.”

Nàng quay mặt đi.

“Chị biết sai rồi, nếu em hỏi chị, chị bù đắp như thế nào, cho dù chị nói gì đi chăng nữa cũng đều chỉ là lời nói suông, nhưng nếu em đồng ý cho chị thêm một cơ hội nữa. Chaeyoung chúng ta lập tức đi đăng ký, cả đời này chị sẽ đối tốt với em.”

Nàng không chịu được nữa, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

“Chị đi đây, không làm phiền em làm việc nữa. Đúng rồi, tay cũng đừng dùng quá sức, vẫn nên giữ gìn cho tốt, có việc thì gọi chị, trễ đến đâu chị cũng nghe máy.”

Thẳng đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, nàng mới thả đôi môi bị cắn chặt, quay đầu nhìn chằm chằm cửa ra vào, nước mắt cuối cùng “lộp độp” rơi trên mu bàn tay.

............

Nàng phiền lòng cả ngày, đều do cô, nói tới là tới nói đi là đi, không chịu kiên trì thêm một chút.

Hết ca làm việc, nàng hỏi địa chỉ của BamBam, vác mặt đi ăn chực.

Sau khi ăn xong lại đi KTV, ngón tay nàng vẫn còn bị nẹp cố định. Trong phòng KTV, BamBam cũng không hát bài nào, rượu cũng không uống, ngồi bên cạnh uống nước trái cây với nàng.

“Em cũng một vừa hai phải thôi, tính tình của Lisa anh biết, em giận dỗi lâu quá anh sợ cậu ấy xảy ra chuyện không hay.”

“Chị ấy nói đi là đi, chị ấy nghĩ quay lại chỉ cần mặt dày một tí là em sẽ tha thứ à?”

“Rõ ràng vẫn còn yêu cậu ấy muốn chết.”


“Yêu muốn chết thì sao? Anh có ý kiến gì à?”

BamBam chịu không nổi, bước xuống từ ghế cao, đi toilet.

Kết quả chưa tới hai phút liền chạy vội tới: “Fuck! Chaeyoung hòn vọng thê lại xuất hiện kìa.”

“Anh mà gạt em nhất định phải chết đó.”

Nàng chạy nhanh đến bên cửa sổ, kéo màn ra, ánh nắng lúc hoàng hôn vẫn còn chiếu sáng nửa bầu trời, dưới ánh đèn nhàn nhạt, cô đứng lẻ loi một mình, đang lẳng lặng dựa vào lan can hút thuốc.

“Cậu ta theo dõi em, Chaeyoung bỏ cậu ta đi.”

Nàng hoàn toàn không nghe thấy gì, hình ảnh cô đứng một mình đã chiếm hết toàn bộ tâm trí của nàng. Yêu một người, dù có tức giận đến cỡ nào đều có thời hạn, mà nàng đối với Lisa, không thể kéo dài thêm một ngày nào nữa.

Vì thế Chaeyoung xoay người, chạy như bay xuống lầu.

Nàng đứng trước mặt cô, chỉ cách cô vài bước, bình tĩnh lạnh lùng, nhìn không ra cảm xúc.

Cô vội vàng ném điếu thuốc trong tay, vừa khẩn trương vừa thấp thỏm nhìn nàng, thật giống như một học sinh tiểu học đang chuẩn bị nhận phạt vì phạm lỗi.

“Há miệng.”

“…....”

Tuy rằng không thể đoán trước chuyện gì sắp xảy ra. Nhưng thời khắc này, dù cho kêu cô nhảy xuống nhảy xuống sông cô cũng vô điều kiện mà thực hiện.

Cô nghe lời mà hé miệng, mắt thấy nàng đưa tay đến gần, trong tích tắc, trong miệng có cảm giác ngọt ngào đang lan ra.

Nàng cho cô một viên kẹo.

“Ăn ngon không?”

"...."

“Ngọt hay không?”

Lisa chỉ gật đầu, không ngừng gật đầu. Gật đầu xong cũng không dám ngẩng lên.

“Chị muốn chết à, kẹo có một viên thôi, chị không cho em nếm thử sao?”

Cô không có bất kỳ phản ứng nào, môi nàng liền dán lên.

Đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi, là mùi vị của mật ngọt.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương