Tên vô lại BamBam ghé đầu vào cánh cửa, Jisoo sau khi nhét táo vào đầy miệng chị gái cũng nhanh chân chạy đến xem náo nhiệt.

“Em phải dỗi cho chết chị ấy mới được.”

“Em dỗi trước đi, dỗi xong tới phiên anh.”

“Anh muốn làm gì?”

“Đánh cậu ta?”

“Muốn đánh, anh đánh đi, em không động thủ đâu, hình tượng thần tượng của em sẽ bị sụp đổ mất.”

“Em câm miệng đi.”

Chaeyoung đi tới, túm lỗ tai BamBam nhéo.

“Ai ui, ai ui, má ơi, đau.”

“Hai người đang chuẩn bị diễn kịch à? Có rảnh quá không vậy?”

“Nói, có phải em đau lòng Lisa không? Xuống tay quá độc ác.”

“Em với chị ta chia tay rồi, lòng đã không còn đau nữa rồi, hai người muốn làm gì thì làm đi.”


Lời này vừa nói ra, Jisoo bị sặc táo, ho khù khụ không nói nên lời.

“Được rồi, đừng giận, thân thể em còn chưa khỏe hẳn, tí nữa mà có bị sốt cao không hạ được, anh không biết phải đem em đi đâu để tìm thuốc chữa.”

Sau một hồi náo loạn, ngoài cửa trước sau cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.

Jisoo nheo mắt nhìn vào mắt mèo, lầm bầm nói: “Sao mà không thấy chị ấy lên nhà nhỉ? Không có khả năng. Hay chỉ đi vào tìm nhà vệ sinh thôi?”

Nàng lười phản ứng, một mình đi đến ban công hít thở.

Đêm mùa đông, ánh sáng từ đèn đường trong khu nhà ảm đạm, nàng dù còn giận dữ nhưng không kiềm chế được mà đưa mắt nhìn xuống lầu. Nàng nhìn chằm chằm cửa ra vào chung cư, như muốn tìm một cái lỗ thủng ở nơi đó.

Không đến vài giây, thân ảnh Lisa quả nhiên xuất hiện, từ hiên nhà đi ra, bị bóng đêm cùng ánh đèn làm nổi bật, một cái bóng cô đơn lẻ loi.

Cô đã lên tới nơi, đang đứng trước cửa, nghe được câu nói kia của nàng “Lòng đã không còn đau nữa”, bao nhiêu dũng khí tích góp đã biến mất sạch sẽ.

Người đã đứng ngoài cửa nhưng lại không dám gõ cửa.

Nàng trong lòng hụt hẫng, cắn cắn đầu lưỡi như dùng cảm giác đau để bình ổn những cảm xúc rối loạn.

Sau khi lẩu được giao tới, 30 mấy hộp xếp chồng lên như núi. Chaeyoung liền cảm thấy hai người họ phiền muốn chết: “Chưa thấy ai tới thăm người bệnh, lại chọn một cái lẩu cay đặc biệt.”

“Đừng vu oan như vậy, anh cũng nhớ tới em mà, có mua thêm cơm chiên trứng không có ớt cay, em ăn nhiều một chút.”

Nàng ngồi một bên, cúi đầu ăn cơm chiên trứng.

“Chị, em không thể ở lâu với chị được. 10h em có cảnh quay, nếu nhớ em có thể gọi điện thoại.”

“Chị không hề nhớ em.”

“Bé Kim anh sẽ gọi cho cưng, anh nhớ cưng nè.”

“Anh so với em còn đẹp "trai" hơn, manly hơn, vui lòng cách xa em một chút.”

“Em thật không công bằng mà. Tại sao lúc trước đối với Lisa, em không những chủ động bám dính người ta, hơn nữa cũng không thèm so đo đẹp xấu với cậu ta?”

“Sao có thể so sánh như vậy được. Chị Li có thể kể chuyện xưa, đấu địa chủ thì đặc biệt lợi hại, lúc em ngủ á, còn giúp em đắp chăn, em không bị cảm chính là nhờ công lao của chị ấy đó.”

Nàng gác đũa: “Em no rồi.”


“Em cũng no rồi.”

BamBam ngồi ăn một mình cũng chán, đơn giản không ăn nữa, dọn dẹp bàn ăn, rốt cuộc cũng phải đi.

“Chaeyoung sự tình tối hôm đó em thật sự không nhớ gì sao?”

“Đừng cho là em không biết gì, anh khiêng em như một cái bao cát trên vai, ném tới ném lui.”

“…...”

“Lần sau còn gọi lẩu tới nữa, em không cho hai người vào cửa.”

Hai người đều lái xe tới, dạo gần đây, tình yêu của BamBam là chiếc Land Rover nhập khẩu, ngày nào cũng lái tình yêu này rêu rao khắp phố.

“Anh Bèm lái xe cẩn thận, đừng vượt đèn đỏ nhá.” Jisoo nói xong, quay đầu xe, phóng xe nhanh như bay.

Một lát nữa em có cảnh diễn chia tay dưới mưa, phải chạy nhanh đến phim trường, nhưng xe vừa chạy ra khỏi tiểu khu, đã bị một người cưỡng chế bước xuống xe.

Jisoo đạp phanh, đối phương đứng ở chỗ tối, cho nên không thấy rõ diện mạo.

“Muốn ăn vạ đúng không, nếu muốn cũng phải hỏi xem xe tôi có camera hành trình không đã chứ.”

Jisoo xoa xoa đôi mắt, “Má ơi.” Là Lisa.

“Chị, chị muốn làm gì?”

Đôi mắt cô sâu kín nhìn em, không hề có chút kiêu ngạo cuồng vọng thường ngày, Jisoo thậm chí còn cảm nhận được có chút đáng thương.


“Chị muốn chị em tha thứ cho chị chứ gì, cái này em không giúp được. Chị cũng biết quan hệ giữa hai chị em em mà, có đi ra ngoài xin ăn, một đồng em có thể chia cho chị ấy một nửa.”

“Coi như chị cầu xin cô.”

“Không có cửa đâu, chị làm cho chị em đau lòng sốt cao, cái tội này quá lớn, không thể tẩy trắng được.”

“Nhìn cô ấy vì chị mà bị thương thành như vậy, chị có lỗi với gia đình em, cho nên lúc đầu óc không tỉnh táo mới nói ra những lời đáng giận đó.”

“Chị không cần nói nữa, chị toi đời rồi, chị ấy đã không muốn quan tâm đến chị, chị đừng cầu xin em làm gì, em --- ai ui! Đau!”

Cô bắt lấy ngón tay đang quơ qua quơ lại của em, để sát vào, thong thả ung dung mà chụp lấy bàn tay đang đặt lên vô lăng.

“Chị muốn làm gì?”

“Cô có giúp hay không? Hả?”

Cùng lúc đó, cô dùng bàn tay còn lại đặt trên vô lăng, âm thầm dùng lực, trong tích tắc xe chao đảo.

Như muốn khẳng định, không giúp chứ gì, OK, vậy cả hai cùng chết đi.

Jisoo nhanh chóng tưởng tượng ra cái đầu đề gây chấn động trên Facebook một xe hai mạng. Em lại nghĩ đến chính mình còn chưa nhận được giải nữ vương, vì thế ngay lập tức, nhận lời, bán rẻ luôn chị gái 5 xu của mình: “Giúp giúp giúp! Chị rể, chị muốn thế nào, em liền làm theo thế ấy!”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương