Hai giờ khuya, tình hình sau đó chính là ngủ say, Chaeyoung hô hấp đều đều, được Lisa ôm từ phía sau rồi kéo vào trong lòng.

Suy nghĩ quá nhiều cộng thêm mệt mỏi, nên không hề chú ý tới màn hình điện thoại di động trên bàn chớp sáng.

Hai giờ trước có một tin nhắn, đến từ Min Hee: [Chaeyoung mẹ đang ở ngoài cửa nhà con.]

Đến khi nàng nhìn thấy tin nhắn này thì mặt trời đã lên cao.

Cô đã đi làm, trên bàn còn để lại bánh quẩy và cháo vẫn còn ấm nóng.

Nàng ngẩn người, chẳng hề quan tâm tới đồ ăn sáng, thay quần áo xong liền lái xe đi. Nàng dừng ở một bên ngã tư đường, gọi một cuộc điện thoại: "Thư kí Lee tôi là Chaeyoung tôi muốn hỏi một chút, hôm nay mẹ tôi có ở công ty không?"

Nhận được câu trả lời phủ định, nàng quay đầu xe, trở về nhà cũ.

Dì giúp việc đang nấu cơm thấy nàng chợt giật mình: "A, Park tiểu thư đã về rồi sao?"

"Mẹ cháu có ở nhà không?"

"Có, có, phu nhân đang ở tầng hai."


Min Hee ở tầng lửng trong vườn hoa đùa nghịch với cỏ cây, việc nàng đến đây không hề làm bà cảm thấy bất ngờ, bà chỉ chỉ cái xẻng nhỏ trên đất: "Chaeyoung giúp một chút, đem cái kia đưa cho mẹ."

"Mẹ, tối qua mẹ đã tới tìm con đấy à?"

"Hửm? Đúng, thuận đường nên mẹ mang cho con chút đồ ăn khuya."

Bà nói đến đó thì ngừng, cũng không nói thêm lời nào, cứ yên lặng như vậy mà tỉa hoa cắt cỏ.

"Tối hôm qua con với Lisa ở cùng với nhau."

Gió nổi lên, làm những bông hoa cành lá xum xuê được chăm sóc tốt trong chậu hoa dài khẽ lay động theo gió.

"Ừ"

Chaeyoung vừa định mở miệng nói tiếp thì nghe thấy tiếng đẩy cửa, nàng quay đầu lại, là người trong công ty của Min Hee.

"Kim tổng, đây là tài liệu ngài cần." Sau khi đưa tới một tập tài liệu đựng trong túi giấy màu nâu, người đó liền rời đi.

Min Hee bấy giờ mới dừng công việc trong tay lại, bỏ bao tay ra để lộ bàn tay được bảo dưỡng cẩn thận, không thấy chút nếp nhăn nào. Bà ngồi trở lại trên ghế mây, khẽ dựa lưng vào ghế, rồi lấy từng thứ từng thứ trong túi giấy ra ngoài.

"Lisa sinh năm **, quê quán **, từ nhỏ ba mẹ bất hòa tình cảm, 12 tuổi ba mẹ ly hôn, tòa xử cho ba nuôi nấng."

Nàng như gặp phải sét đánh, cả người không động đậy.

"Tốt nghiệp đại học **, năm ** tự mình gây dựng sự nghiệp, buôn bán đĩa lậu để kiếm những đồng tiền đầu tiên. Sau khi thành lập công ty, hoạt động cả về địa ốc và tài chính. Năm 2014 vì hạng mục lớn trực tiếp phụ trách gây ra tổn thất lớn, nên bị ban giám đốc buộc từ chức."

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Min Hee liếc nàng một cái, ánh mắt tiếp tục đặt lên trang giấy, đọc trọng điểm.

"Là người kiêu căng, hành vi phóng đãng, trong việc làm ăn thì nham hiểm xảo quyệt, sinh hoạt cá nhân phức tạp, quan hệ gia đình hỗn loạn. Ba cô ta đã từ cô ta. Hwayoung là bạn gái cũ, từ nhỏ là hàng xóm, là thanh mai trúc mã đã 25 năm."

"Mẹ... Tại sao mẹ lại đi điều tra chị ấy như vậy?"


"Mẹ phải biết người làm con gái mẹ si mê như mất hồn rốt cuộc là người như thế nào."

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng.

"Cô ta có thể không có tiền, có thể không làm việc đàng hoàng, quá khứ có thể có những thứ lộn xộn kia nhưng mẹ quyết sẽ không tiếp nhận đến tận bây giờ cô ta vẫn không có chí tiến tới, sinh hoạt cá nhân lung tung!"

"Chị ấy không như vậy. Chị ấy có công việc, có tiền gửi ngân hàng, có gia đình, có nhà, không phải không có ý muốn phát triển công việc, cuộc sống cá nhân lại càng không hề lung tung."

"Con sai lầm rồi! Tối qua, khách sạn nhà hàng ở tầng 5, cô ta cùng một người phụ nữ vào phòng 506, một giờ sau mới ra ngoài."

"Không có khả năng."

"Tận mắt mẹ nhìn thấy."

"Như vậy cũng không có khả năng. Mẹ, con tin chị ấy."

"Con tin cô ta? Một người lưu manh như cô ta ở cùng một phòng với người khác, chỉ nói chuyện phiếm trên trời dưới đất? Chaeyoung nếu đây là người mà con nguyện tin tưởng thì mẹ không còn gì để nói."

Nàng nuốt nước miếng một cái, không tranh cãi nữa, trong ánh mắt lại có một tia quật cường không chịu thua.

Min Hee nhiều năm từng trải, cảm xúc và suy nghĩ đã sớm che giấu đạt tới mức thoải mái tự nhiên.


Nhưng giờ phút này, bà nhìn con gái mình biểu hiện như vậy thì thấy đau lòng, lại càng quyết tâm phải cứng rắn hơn.

"Vẫn là câu nói kia, mẹ không phải dựa vào việc là bề trên để nhận xét, một người nghèo túng cũng không sao cả, nhưng cô ta phải chung thủy với vợ mình! Đây là giới hạn cuối cùng!"

Lời Min Hee nói như sấm sét giữa trời quang, đánh vào trọng điểm làm lòng Chaeyoung càng thêm rầu rĩ.

Im lặng hồi lâu, cuộc trò chuyện của hai mẹ con lần này cũng không có ánh lửa bắn ra tứ phía, nhưng dư vị của khói thuốc súng lại chưa tan đi.

"Không gì có thể lay động vị trí của chị ấy trong lòng con, tiền không thể, mẹ không thể, ai cũng không thể. Mẹ, con rất yêu Lisa."

"Chaeyoung kể cả ba mẹ con cũng không cần ư?"

"Nhất định phải lựa chọn một cách tầm thường như vậy sao?"

"...."

"Nếu nhất định phải lựa chọn, con sẽ nói cho mẹ đáp án. Con sẽ không bao giờ bất hiếu với ba mẹ, nhưng ba mẹ sẽ mất con vĩnh viễn."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương