Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]
-
C41: Muốn Khóc Thì Khóc Đi
Min Hee cứ thế lẳng lặng nhìn nàng.
Trang giấy trên tay chậm rãi rơi xuống chân, an tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở vẫn có thể nghe được rõ ràng.
"Xin lỗi mẹ."
"Ừ, mẹ sẽ không ép con, càng không bắt buộc con đưa ra lựa chọn nào. Mẹ chỉ nói ra một số việc có thể con vẫn còn chưa biết, Chaeyoung ba mẹ nuôi dưỡng con không dễ dàng, ba mẹ muốn con có cuộc sống thoải mái, cuộc sống đó khác hẳn và quang trọng hơn là cảm xúc nhất thời."
Chaeyoung chậm rãi cụp mắt xuống, mím môi không nói một lời. Min Hee đem tư liệu nhét lại trong túi giấy, đặt ở trên bàn như chưa bao giờ mở ra.
"Nói chuyện yêu đương là chuyện của hai người, nhưng nếu nói về hôn nhân thì nỗ lực và sự may rủi của con bỏ ra vẫn luôn nhiều hơn, lớn hơn với nó. Đừng nó kiểu cô ta sẽ không để con bị thiệt thòi, nếu cô ta thực sự yêu con, vậy thì hãy mang bản lĩnh cùng thành tâm ra, để cho chúng ta có thể tin tưởng an tâm. Nhưng hiện tại cái mà mẹ nhìn thấy đó là dối trá lông bông không biết tương lai."
Hai mẹ con không ai thuyết phục được ai, ngược lại đem cuộc gặp gỡ trở nên tan rã không vui.
"Chaeyoung ăn cơm trưa rồi hẵng đi."
"Khỏi mẹ à, con về bệnh viện làm việc."
Ra khỏi cổng nhà, nàng đi lang thang không có mục đích, nàng lái xe dọc theo đại lộ, bất tri bất giác đã lái đến công ty của Lisa.
Tìm chỗ đậu xe, nàng vào một căn tin bên dưới công ty ngồi chờ. Còn 1h nữa mới đến 12h, nàng ngậm ống hút uống trà bưởi mật ong. Gần đến giờ tạ tầm, người tới người lui khá nhộn nhịp.
Nàng chuẩn bị gửi tin nhắn cho cô vừa lấy điện thoại ra, liền nhìn thấy bên ngoài cửa sổ sát đất của công ty đối diện có cả nam lẫn nữ đang ào ạt bước ra.
Dẫn đầu chính là cô. Mặt của Chaeyoung gần như dán sát lên lớp cửa kính, cô đi đầu sóng đôi cô là một người phụ nữ mang giày bốt cao tận đầu gối.
Nàng nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô.
[Có muốn em đến đón và mời chị ăn cơm trưa hay không?]
[Không cần, trưa nay chồng em có hẹn ăn cơm rồi.]
[Chị không quan tâm em.]
[Bảo bối mất điện thoại rồi à? Có phải em không?]
[Không mất, em là hàng chính chủ đây....muah.]
[Ngoan, chị phải làm việc, tối chồng đến tìm em.]
[Chị ăn cơm với ai thế? Có phụ nữ không? Có phải chị lại uống rượu không?]
Hàng loạt câu hỏi được gửi đi, lúc này thời gian chờ đợi có chút dài lâu.
Dài lâu đến mức trái tim của Chaeyoung như quả bóng xì hết hơi, một cảm giác ấm ức vô hình, khắc vào lòng nàng hai chữ khó chịu.
Lúc điện thoại vang lên lần nữa, không phải tin nhắn, mà Lisa trực tiếp gọi điện tới.
"Chị sao thế, trả lời tin nhắn chậm ghê, cơm ăn ngon lắm à? Rượu cũng ngon luôn? Người phụ nữ bên cạnh chị là quản lý của chị à? Tự chị giữ khoảng cách đó, nếu để mùi nước hoa nồng nặc đó dính vào người, em không cho chị vào nhà đâu."
Đầu dây bên kia im ắng lạ thường.
Mắt mờ đi như bị sương bao phủ, không phải chứ? Tắt điện thoại rồi?
Nàng cầm điện thoại lên lắc lắc vài cái, không thể nào, chẳng lẽ điện thoại nàng hỏng rồi?
"Em lắc vài cái nữa điện thoại sẽ nổ đó, không tin thử xem."
Rốt cuộc cũng có âm thanh, nhưng âm thanh đó giống như đang xuất hiện trước mặt nàng hơn.
Chaeyoung nhíu mày, sau đó quay đầu, vừa thấy sửng sốt.
"Sao chị lại tới đây, không phải chị có hẹn ăn cơm sao, mới đó đã ăn xong rồi ư, có phải chị đang gạt em hay không, nếu em không nhắn một loạt kiểu đó, bây giờ ai biết chị đang ở chung phòng với cô thục nữ nào rồi."
"Muốn chết. Hôm nay ăn nhằm thuốc nổ à?"
Cô tưởng nàng còn đang giận, nhẫn nại bước đến cạnh bàn ăn, trêu ghẹo: "Đều là món chị thích ăn, em đang nhìn vật nhớ người? Hửm?"
"Chị đừng khinh thường người khác như thế."
"Em sao thế?"
"Em và sao thế là hai vế, chị muốn hỏi cái nào."
"Trách chị không về ăn cơm với em? Bây giờ chị ăn với em nha?"
"Ai thèm ăn cơm với chị."
"Công ty có một khách hàng mới, hợp đồng lần này có liên quan với phòng nhân sự, cho nên quản lý Seo cũng có mặt."
Nàng đem chuyện buồn ban sáng kéo dài đến chuyện ban chiều nên vẫn luôn không vui, hơn nữa nghe được Lisa chủ động giải thích quan hệ, thì mấy chữ to "Khách sạn phòng 506 hơn 1h" lại đua nhau nhảy múa trong đầu nàng.
"Miệng lưỡi trơn tru, giấu đầu hở đuôi, chị chết chắc rồi."
"Muốn quậy hả, em quậy kiểu này chị không thèm em nữa luôn." dù giọng nói hay nét đều thể hiện rõ là cô đang đùa. Nhưng câu nói đó như một lỗ hổng của một bờ đê kiên cố. Đột nhiên xuất hiện lỗ nhỏ làm dòng nước ào ào chảy xiết.
"Không cần thì không cần, ai cần chị chứ, chị mau nhín chút thời gian đến nhà em ôm hai hộp kia vẫn chưa dùng hết mang về nhà chị, để dành ôm chúng nó mà khóc đi."
Khi nói những lời đó, cảm xúc của nàng tan vỡ, trong ánh mắt kiên cường giữ những giọt nước không cho nó rơi xuống.
Cô bình tĩnh nghe nàng phát tiết, nắm tay nàng vẫn liên tục không buông ra.
"Ngoan, muốn khóc cứ khóc đi."
⭐
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook