Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]
C39: Để Em Chịu Khổ Rồi

"Chúng ta hoán đổi vai rồi, bác sĩ Park à."

"Lúc chị yếu đuối thì em sẽ tới bảo vệ chị."

"Chị yếu đuối lúc nào?"

"Uống rượu đến mức phải vào bệnh viện mà còn không yếu đuối sao? Công việc này thật khổ cực, chị vẫn quyết định tiếp tục làm sao?"

"Vẫn làm."

Lisa không tự tạo thêm áp lực cho bản thân nữa, xoa xoa đầu nàng: "Chaeyoung chị muốn đi gặp ba mẹ em. Nếu họ bằng lòng gặp chị, thì chị nghĩ cuộc gặp gỡ cũng không đến mức quá nhạt nhẽo."

"Thực ra họ không phải người như vậy đâu, ba em nói chỉ cần chị có thể gánh vác mọi thứ trên vai thì đã đạt 100 điểm rồi."

"Vậy thì chị thật may mắn, có một người ba vợ sáng suốt như vậy."

Hai người lái xe về nhà, gần tới tiểu khu thì bỗng nhiên có vài bông tuyết rơi.

"Đây là đợt tuyết rơi đầu tiên của năm nay."

"Được rồi, em cho tay vào đi, lạnh quá bị cảm thì sao. Nếu ngày mai trên đường đóng băng thì đừng lái xe đi làm."

"Mai là ngày nghĩ của em. Và cũng là ngày tài xế riêng của chị bắt đầu công việc."

"Không cần em đưa đi, ở nhà ngủ thêm cho chị."


"Không cần biết trời trong hay mưa tuyết, vẫn sẽ luôn đồng hành cùng La lão đại."

"Chỉ giỏi nói lời ngon ngọt."

"Vì em yêu chị."

"Đời này chắc chị chết trong tay em quá."

Chaeyoung tiếp tục đưa xe vào gara, đang đánh tay lái, nghe lời này xong liền nghiêng người nhanh chóng hôn lên mặt Lisa một cái: "Vậy thì cho chị mất xác luôn."

Cô ngẩng người.

"Còn không mau xuống xe?"

"Vợ em thật bất công, hôn mỗi bên trái bên phải cũng muốn mà."

"Chị có thể bỏ từ muốn kia đi không? Nghe xong em chỉ muốn đạp chân ga để tăng tốc về nhà."

"Đi thôi nào."

Sau khi nàng mở cửa, liền tìm trong giỏ trúc ở trên tủ giầy, cầm lên một chuỗi chìa khóa đưa cho cô: "Công ty của vụ cách nhà em gần hơn, chị lấy chìa khóa đi, có việc gì thì cũng thuận tiện hơn."

"Ồ định bao nuôi chị sao?"

"Thôi đi, nếu là bao nuôi thật á, thì em cũng phải chọn một người đẹp mắt một chút."

Cô không nói gì, đi đến sau lưng nàng ngồi xổm xuống ôm lấy Chaeyoung trực tiếp bế ngang người nàng lên.

"Gần đây quá kiêu ngạo rồi, lâu lắm không bị trừng phạt rồi đúng không? Hửm?"

"La lão đại à, đúng là em thiếu bị trừng phạt rồi."

"Đêm nay chị phạt em thật nặng, được không?"

Nét mặt nàng cực kì nhẹ nhàng khoan khoái, khi ở trong lòng cô mới có vẻ mặt gợi tình như vậy, cô cảm thấy thật kiêu ngạo, đúng là sắc đẹp có thể ăn thay cơm mà.

Cô cúi đầu hôn môi nàng, cuốn lấy đầu lưỡi mềm của nàng không cho di chuyển, còn chính mình thì liên tục mút vào.

Cô ở phương diện này không được dịu dàng mấy, vừa bá đạo lại trực tiếp, nếu điên cuồng lên thì cả đêm có thể khiến cho nàng lên đỉnh nhiều lần đến chết đi sống lại. Người như vậy khi tinh tế, dịu dàng âu yếm, thật là làm cho người ta càng khó chống đỡ.

Lisa đưa tay muốn thăm dò bên dưới, đã bị nàng ngăn lại.

"Bảo bối buông tay nào, chị chỉ rửa tay thôi mà."


Đẩy phần lưng quần qua phần bụng, ngón tay giữa liền cắm vào bên trong do thám, nhẹ nhàng qua lại: "Chao ôi...em vừa thấy chị đã chảy nước rồi đúng không....?"

Đêm nay Lisa không phải dựa vào men rượu rồi phát cuồng mà hết sức kiên nhẫn cùng dịu dàng. Đến cuối cùng chân Chaeyoung giang ra đến mức tê dại, phải vừa khóc vừa mắng rồi cầu xin tha mạng, cô mới ngẩng đầu lên, miệng đầy nước.

"Vẫn còn run sao? Đã tới chưa?"

"Cái gì tới chưa?"

"Lên đỉnh đó."

"....."

"Mấy lần?"

"Một lần cũng không!"

Động tác nhanh nhẹn lật cái khăn, cưỡi trên người nàng: "Vậy bây giờ lão công sẽ đền bù cho em."

"Ba lần, ba lần đó chị hài lòng chưa?"

"Cứ không chịu thành thật ngay từ đầu, việc nói lời thật lòng đối với em từ khi nào mà trở nên khó như vậy?"

"Nếu chị cần thể diện đến như vậy, sau này mỗi ngày em sẽ khen chị tới trời được chưa."

"Chị tuyệt đối không cần thể diện đó, nhưng chị đánh cược với em, trong phạm vi xung quanh chung cư này, sẽ không thể nào tìm ra người ưu tú hơn chị."

"Lisa chị muốn chết à!"

"Đúng vậy là đẹp muốn chết."

"Trời ơi."


"Ơi, trời đây."

Nhìn nàng náo loạn, nghe nàng cười, vì nàng cố gắng lăn lộn trong cuộc sống khăn này.

Đúng, từ nay về sau, dù trời có sập xuống cũng có chị đỡ cho em.

"Chị không cần quá cực khổ, rất dễ nuôi, quần áo cũng không tốn nhiều tiền lắm, ăn cái trắng với đậu phụ còn có tác dụng dưỡng nhan hạ sốt nữa đó."

Thần sắc cô lập tức trở nên phức tạp, ánh mắt nhanh như chớp, lúc sáng lúc tối âm thầm biến hóa, Chaeyoung nhìn thấy cô như vậy trong lòng không khỏi dấy lên một loại cảm xúc - đau lòng.

Cúi đầu không một tiếng động, từ khi sự nghiệp thất bại cho đến nay đã qua ba năm, cô chưa bao giờ hối hận hay oán trách. Nhưng ngay lúc này, cô bắt đầu thấy tiếc nuối, tiếc nuối vì bản thân đã không gặp được nàng trong quãng thời gian hoàng kim rực rỡ nhất.

"Thực xin lỗi, đã để em chịu khổ rồi."

Nàng nâng mặt cô lên, hai tay nhiệt tình xoa nắn: "Đây sao gọi là khổ, chị đã gặp người nào cực khổ mà lái Audi A6 chưa? Em hiện tại sống rất vui vẻ, sung sướng muốn chết ý chứ."

Mặt Lisa bị nàng xoa bóp đến biến dạng, nhưng nàng hả hê quá sớm, sống trên đời đời được cái này thì mất cái khác, chiếc khăn quanh người nàng bỗng tuột xuống, đôi gò bông căng tròn hiện ra trước mắt cô.

Tròng mắt cô càng nhìn càng thẫm lại, trực tiếp cúi đầu liếm lên.

Nàng hít một ngụm khí lạnh, lời từ chối hay trách cứ đều biến thành tiếng rên rỉ vang lên.

"Em chết chắc...."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương