Lisa nói xong câu đó, lại bắt đầu ngủ mê mang.

Chaeyoung cầm lấy bệnh án của cô đi ra ngoài tìm bác sĩ trực ban hỏi tình huống, nhờ trông chừng và chăm sóc cô nhiều hơn, nàng chạy về phòng.

"Em cứ yên tâm đi, bạn gái của em chính là bạn gái của anh, có anh chăm sóc, bảo đảm cậu ta sẽ ngọc thể an khang. Nhanh đi làm đi."

Người đi rồi, BamBam mới trở lại bên cạnh cô, ngồi ở trên ghế gỗ bắt chéo chân.

"Được rồi, tỉnh đi."

Vài giây sau, người trên giường bệnh mở to mắt, bởi vì hô hấp dồn dập mà lồng ngực nhấp nhô không ngừng.

"Đêm nay nếu dưới hai lít rượu chắc chắn sẽ không đem cậu tệ đến tình trạng này, cậu muốn tìm việc, vì sao không tới tìm tôi?"

"Cậu dùng địa vị quen biết để giới thiệu giúp tôi thì đã sao? Người khác nể mặt mũi của cậu, nhưng những điều này chỉ là nhất thời, hơn nữa cách chơi của cậu rất phóng túng, tôi không muốn đi theo hướng này."

“Nói kiểu đó tớ muốn ‘f**k’ cậu chết cho rồi. Cậu có thể khinh thường bản thân tớ, nhưng tuyệt đối không được khinh thường tiền của tớ.”

"Cậu không giống tôi được, cậu muốn chơi thế nào cũng đều có hậu trường chống lưng, nhưng tôi thì lại không. Nếu tôi xảy ra chuyện, cho dù cậu có thể bao bọc tôi, nhưng món nợ ân nghĩ thì cũng có hai ba loại, khi nhờ người ta thì bản thân cậu cũng khó xử. Bạn tốt, có Chaeyoung tôi sẽ không chịu thua."

"....."

Trong phòng cấp cứu, chỉ còn lại âm thanh dịch truyền đang thong thả rơi từng giọt từng giọt.

"Được rồi, cậu có người yêu nên nói gì cũng có lí cả, còn tôi thì nói gì cũng chỉ là ghen tị mù quáng. Cậu tìm công ty rách nát gì thế, khi về tôi sẽ cho người điều tra thử xem.”

"Cậu cũng trở về đi."


"Tôi không đi, tôi phải giúp cậu đổi bình truyền dịch."

"Không cần, tôi có thể tự rung chuông."

"Cậu với không tới."

"......"

"Hãy cho tôi một cơ hội để bảo vệ cậu, mấy cô A Kyo, Tiểu Ryeon, nhà tôi không ai thèm quan tâm đến cậu, tôi quan tâm thì cậu lại đuổi tôi. Đừng e thẹn thế chứ, bạn thân của cậu ngoại trừ có tiền ra, còn có nghĩa khí nữa."

“Mẹ kiếp nhà cậu, tôi uống rượu không chết, nhưng đang sắp chết vì bị cậu ầm ĩ rồi.”

Truyền xong 3 chai nước, đã gần hai giờ sáng.

Lisa ngủ một giấc, người cuối cùng cũng đỡ mệt một chút. BamBam ngồi ở đó chơi game, thấy cô tỉnh, nói: "Tôi xem qua rồi, Chaeyoung còn ở phòng giải phẫu đỡ đẻ, trời không sáng chắc không ra được. Cậu thực sự muốn về? Không ở viện thêm hai ngày?"

"Tôi không sao, vẫn còn chịu được, kêu bác sĩ đến đây đi."

Được BamBam đưa về đến Nha Đề lộ, cô rón rén mở cửa, sợ đánh thức bà ngoại đang ngủ.

Kết quả khi mở cánh cửa ra làm cô giật bắn mình: "Khuya rồi sao bà không ngủ, còn ngồi ở phòng khách làm gì thế?"

"Đồ ranh con, ngày đầu tiên đi làm cũng không về nhà đúng giờ, bà còn tưởng con đi bán hàng đa cấp chứ."

"Có thời gian bà nên đến thành phố khiêu vũ, đừng nghĩ ngợi lung tung mãi."

"Bà còn lười chẳng thèm nghĩ gì đấy chứ, mau tới đây sưởi ấm, trong nồi còn có thịt viên hấp rượu, bà hâm nóng một chút cho con."

Cô nhìn bóng lưng của bà, cười lẩm bẩm: “Càng già càng nghĩ đâu đâu, lo lắng cả đời rồi vẫn chưa đủ hay sao?”

"Công việc được không ? Lãnh đạo nhìn như thế nào? Nên kiềm chế tính nết không được đánh nhau nghe không."

Lisa nhận thức ăn khuya nóng hổi, ngồi nghe bà ngoại lẩm bẩm không ngừng.

"Hiện tại làm trợ lý của một công ty sản xuất xe điện, công việc nhẹ lắm, yên tâm, yên tâm."

"Vậy cũng tốt. Trợ lý rất hay, công việc đứng đắn, có tương lai.”

"Như thế đã được xem là có tương lai?”

"Đương nhiên rồi! Công việc trước kia của con tuyệt đối không tốt chút nào, đừng thấy bà già rồi, nhưng trong lòng bà biết hết đấy, tiền kiếm nhanh thì có ích lợi gì, tiền vào thì dễ, nhưng có xài được không thì đâu ai biết.”

"Ừm."

"Ăn xong phải đi tắm rửa, bà rót cho con ly nước mật ong để tỉnh rượu, ra ngoài làm việc đúng là không dễ, không dễ chút nào." Bà ngoại chỉ vào một chồng quần áo sạch sẽ trên sô pha: "Bà để sẵn cho con rồi đó.”

Phòng khách chỉ có một ngọn đèn đang chiếu sáng, ánh đèn vàng vọt chiếu mờ mờ lên chiếc bàn ăn đã cũ.


Cô tắm mình trong ánh sáng dịu dàng đó, khổ sở cúi đầu.

........

Bảy giờ ngày hôm sau, cô thay bộ âu phục ngày hôm qua, mặc một chiếc áo vét ngắn đến công ty báo danh.

Tên công ty rất không bình thường, gọi là ‘Xe điện thiên lý mã’ nằm ở khu trung tâm, vị trí cũng coi như rất tiện lợi. Cô đón chuyến xe điện ngầm sớm nhất, đã sớm chờ ở phòng nhân sự.

Công ty này diện tích không lớn, thuê một tầng lầu để làm văn phòng, quản lý nhân sự là một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, mọi người đều gọi là chị Seo. Thấy Lisa chị ta cực kì nhiệt tình.

"Đây là thẻ làm việc, thẻ vào cổng, cương vị trợ lý hàng tháng được trợ cấp thêm một trăm đồng tiền điện thoại. Thời gian thực tập là ba tháng, sau khi chuyển qua chính thức cậu có thể nhận đủ quyền lợi của nhân viên chính thức.”

Cô gật đầu nói cảm ơn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tâm tư cũng không có một tia nịnh bợ sợ hãi.

Rất nhanh, tin tức một đại soái tỷ đến công ty làm việc đã trở thành đề tài nói chuyện của nữ nhân viên trong công ty.

Tối qua vị Wang tổng kia uống quá nhiều, nên cả ngày hôm nay cũng chưa tới công ty, có được thanh nhàn đúng giờ tan sở.

Cô đi ra cửa công ty gọi điện thoại cho Chaeyoung: "Em đang ở đâu?"

"Chị quay đầu lại đi."

Cô quay người lại, lập tức nhìn thấy nàng, trên người nàng mặc bộ y phục vải kaki, đứng ở bên đường vẫy tay về phía cô.

"Chị Li em muốn ôm một cái!"

Trái tim của cô như tan thành nước, chạy nhanh đến bế nàng lên quay một vòng: "Gọi chị là gì? Hửm?"

"Lisa, Lili, Chị Li, La lão đại."

"Bác sĩ Park hôm nay không ngoan?" cô làm ra vẻ hung dữ véo nhẹ ngực nàng một cái.

"Đau quá à, chồng ơi..."


Lỗ tai Lisa như nổ tung, toàn thân như một dòng điện chạy qua, lại nghe thấy nàng thì thầm: "Ôm ôm vẫn không đủ, phải hôn hôn mới chịu."

Nàng chu môi, vành môi cong cong xinh đẹp, chờ cô đến lấp đầy.

“Ui, đừng cắn lưỡi của chị."

Đầu lưỡi của cô bị nàng mút mạnh: "Đệch, nóng bỏng như sa mạc thiếu nước hả cục cưng.”

“Đây là quà tặng cho ngày đầu tiên đi làm. Đêm nay tới nhà của em, không về có được không?"

"Em chuẩn bị dùng cái gì giữ chị lại đây?"

“Chị muốn ăn em như thế nào, cũng được."

"Yêu tinh."

Sau khi lên xe, nàng nói: "Em mua rất nhiều đồ ăn, về nhà nấu cơm đi."

"Em xuống bếp?"

"Có thể, nhưng em sẽ không nấu món cầu kì đâu, chỉ vài món xào đơn giản, không được chê đó." Vừa vặn gặp đèn đỏ, Chaeyoung lấy ra một chai sữa từ tủ đựng đồ.

"Cho chị làm gì?”

"Chúc chị mau ăn chóng lớn!”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương